Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 024

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 024
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố gắng chống đỡ từ trên mặt đất đứng lên, nhưng mỗi một lần dùng sức, tay nàng liền đau đến mức không chịu nỗi, mặt mày nàng cau chặt lại.

"Trời ạ!" Tiểu Thiên cắn răng, thấp giọng mắng.

Mà vẻ mặt cùng sắc mặt hơi tái nhợt không thích hợp trên mặt nàng đã làm cho Hoàng Phủ Tấn nãy giờ vẫn tựa ở cửa nhìn nàng chú ý tới.

Nữ nhân này lại đang làm trò quỷ gì?

Hoàng Phủ Tấn thầm nghĩ ở trong lòng, thấy bộ dáng nàng gian nan cố gắng đứng dậy nhưng đứng không được, còn có trên trán nàng hơi hơi toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng Phủ Tấn ý thức được không ổn.

Tay chân nữ nhân này bởi vì té nên bị thương?

Nghĩ như vậy, tim Hoàng Phủ Tấn không hiểu sao đập nhanh một chút, nhấc chân, bước ra cánh cửa, đi xuống bậc thang.

"Ngươi làm sao vậy?" Hoàng Phủ Tấn không tình nguyện mở miệng nói, ngữ khí không tự giác trở nên mềm mại.

"Liên quan gì đến ngươi?" Mũi Tiểu Thiên đột nhiên đau xót, từ trước đến nay chưa từng gặp xui xẻo như vậy, bị một tên trượng phu trên danh nghĩa uy hiếp mạng nhỏ khó bảo toàn, chỉ là vì muốn thay nha hoàn của mình trút giận, , lại không hay ho té ngã hai lần.

Đã vậy, còn té đến không còn hình tượng như vậy, càng quá đáng hơn chính là, hiện tại ngay cả đi đều đi không nổi.

Lại một lần nữa lấy tay chống, nàng thử từ trên mặt đất đứng lên, nhưng mỗi một lần đều bị đau nhức trên cổ tay truyền đến biến thành một lần nữa ngã trở về.

"Chết tiệt!" Cắn răng, Tiểu Thiên lại một lần nữa thấp giọng mắng, trong thanh âm lại mang theo vài phần bất lực, ánh mắt lúc này đã cay cay. Nếu có ba mẹ ở đây, thật là tốt biết bao.

"Đừng cậy mạnh!" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, ngồi xổm xuống, đem nàng từ trên mặt đất bế lên, nghe được trong thanh âm nàng nghẹn ngào, trong lòng hắn thì trách cứ nàng, mang theo một tia...... Đau lòng!

"Cẩu hoàng đế, ngươi làm gì?" Bị Hoàng Phủ Tấn ôm lấy từ trên mặt đất, tâm Tiểu Thiên co rút, nhưng hiện tại nàng không thể nhúc nhích, nếu hôn quân này làm chuyện gì với nàng, nàng một chút dư lực phản kích đều không có.

"Ngươi muốn ở trong này nằm một đêm sao?" Không để ý tới cái miệng không biết tôn trọng của nàng, Hoàng Phủ Tấn tức giận mở miệng nói, dù sao hắn bị nữ nhân mắng là hôn quân, là cẩu hoàng đế cũng không phải một lần hai lần, cho dù hắn uy hiếp nàng như thế nào, nữ nhân này phỏng chừng cũng không nhớ được baop nhiêu.

Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên quả nhiên thành thật, nhưng lập tức lại nhịn không được mở miệng nói: "Nhưng ta cảnh cáo ngươi nga, tên ngựa đực như ngươi không được phép làm xằng bậy với ta!"

*****

"Niếp Tiểu Thiên!" Mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, "Ngươi còn dám nói một lần, trẫm để ngươi nằm ở đây một đêm!"

Lời này vừa nói ra, Tiểu Thiên bật người nghiêm túc ngậm miệng lại, tay không tự giác ôm lấy cổ Hoàng Phủ Tấn, gắt gao, sợ hắn thật sự buông tay, để cho nàng ở trong không khí lạnh này ngủ một đêm.

Hành động của nàng làm cho khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn cong cong.

"Phúc Quý, tuyên Thái y đến Vũ Phượng Cung!"

"Dạ, Hoàng Thượng!"

Phúc Quý lui xuống, Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên, định rời khỏi Lan Uyển.

"Hoàng Thượng!" Lan Phi vội không ngừng chạy đi ra, Hoàng Hậu này đã đến đây náo loạn như vậy, Hoàng Thượng liền bỏ nàng lại mặc kệ mà đến Vũ Phượng Cung sao.

"Chuyện gì?" Hoàng Phủ Tấn không quay đầu lại, chỉ là dừng bước chân.

"Ngài...... Ngài còn trở về không?" Lan Phi ngượng ngùng mở miệng nói.

"Ngươi ngủ trước đi, không cần chờ trẫm." Bỏ lại một câu như vậy, Hoàng Phủ Tấn liền ôm Tiểu Thiên rời khỏi.

Bỏ lại Lan Phi mặt đầy tức giận, Hoàng Hậu này thật là có thủ đoạn, thế nhưng đem chính mình té bị thương để giành lấy đồng tình của Hoàng Thượng.

Tức giận đến dậm chân, Lan Phi xoay người đi vào.

Bị Hoàng Phủ Tấn một đường ôm từ Lan Uyển đi tới, Tiểu Thiên liền buồn thật sự, Hoàng Phủ Tấn hôm nay là lương tâm cắn rứt sao?

Nàng chạy đến Lan Uyển mắng hắn một trận như vậy, hắn chẳng những không truy cứu, còn ôm nàng quay về Vũ Phượng Cung?

Trời giáng hồng vũ(*) hay là mặt trời mọc từ phía tây?

(Thiên hạ hồng vũ: Những long chim của khổng tước màu hồng từ trên trời rơi xuống theo truyền thuyết, như thế nhân dân sẽ được mùa, thái bình ấm no. Ở đây ý nói chuyện hiếm có, không thể xảy ra. )

Hôn quân này mỗi ngày ngại nàng dơ bẩn, thế nhưng hôm nay lại phá lệ ôm nàng? Còn có cái long bào này, còn khoác lên người nàng nữa chứ.

Nhìn thấy gương mặt bình tĩnh nhìn nghiêng của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên lần đầu tiên đánh giá hắn rõ ràng như thế.

Thật sự là làm bậy a, cẩu hoàng đế này thế nhưng đẹp đến thành như vậy, cho dù là giận dữ đều khó có thể che dấu mị lực mê chết người không đền mạng của hắn, nếu ở thế kỷ21, chỉ cần vừa tham gia vào làng giải trí, tuyệt đối làm lần đầu đã thành công ở Hollywood, Tom Cruise, hay Brad pitt có gì đặc biệt a, đều sang một bên xếp hàng đi.

Không biết mình có tính là có vận may hay không, loại nam nhân có quyền thế có tiền, đẹp trai, cực phẩm nam thế nhưng mạc danh kỳ diệu thành lão công của nàng.

Này xem như là may mắn đi, đáng tiếc a, nam nhân rất có quyền thế này cũng có quá nhiều nguy cơ nhiều nữ nhân đáp số không rõ, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy tiện ngoắc nhẹ một ngón tay, liền có cả quân đội nữ nhân chạy về hướng hắn, huống chi, còn có đám nữ nhân ở hậu cung có thể cung cấp cho hắn sử dụng nhiều năm, hắn nhất định đầy ắp nữ nhân, không đến lượt mình.

*****

Nghĩ vậy, tim của Tiểu Thiên không hiểu sao lại nhói lên một chút. Kỳ quái, chẳng lẽ bị cẩu hoàng đế dọa đến mức bị bệnh tim luôn rồi sao?

Cố xem nhẹ phản ứng trong lòng mình. Tiểu Thiên ảm đạm cười, mở miệng nói: "Hoàng Thượng, thực ngại quá, đã phá vở chuyện tốt của ngài cùng Lan Phi đêm nay."

Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn cúi ngườixuống liếc mắt nhìn nàng trong lòng, ngực một cái, mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, đừng ở chỗ này chiếm được tiện nghi của trẫm còn khoe mã!"

"Ta nào có." Vô tội chớp chớp hai mắt, Tiểu Thiên tiếp tục mở miệng nói: "Rõ ràng lúc ta đến thì ngươi và tiểu thiếp kia quần áo không chỉnh tề, ai có mắt cũng đủ biết chuyện gì đã xảy ra."

"Ngươi cũng biết thế sao?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu nhìn nàng một cái, "Biết phá hủy chuyện tốt của trẫm, còn dám xông tới?"

"Chuyện này ngươi không thể trách ta, ta không xông vào, ta làm sao biết ta phá hủy chuyện tốt của ngươi chứ?" Nàng tiếp tục giả vờ vô tội chơi xấu. Hoàng Phủ Tấn dừng chân lại, "Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám già mồm át lẽ phải?"

"Già mồm át lẽ phải gì chứ?" Vô tội, tiếp tục giả vờ vô tội, dù sao giả vờ vô tội một chút cũng không phạm pháp, "Vậy ngươi nói, nếu ta không xông vào, ta sao biết được ta có phá hủy chuyện tốt của các ngươi hay không?"

"Ngươi......" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn bị nàng phản bác đến không còn gì để nói. Hắn thật sự là không có việc gì, nên tìm việc làm, sao lại mềm lòng trước nữ nhân này, đã vậy còn ngu ngốc ôm nàng quay về Vũ Phượng Cung, không lẽ chỉ bởi vì nhìn thấy vẻ bất lực nghẹn ngào trong đôi mắt của nàng. Bộ dạng của nàng hiện tại đã thê thảm đến thành như vậy mà còn không chịu an phận một chút, vẫn còn mồm mép như thế!

"Ta phát hiện ta cũng thật là không may mắn lắm, chỉ cần gặp mặt tên hôn quân như ngươi luôn luôn gặp chuyện không may."

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi muốn trẫm ném ngươi lại đây đúng không?" Chân của Hoàng Phủ Tấn lại ngừng lại một lần nữa, bình thản nhìn Tiểu Thiên đang nép vào ngực mình nhưng miệng lại không an phận chút nào.

"Đừng, đừng!" Nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, Tiểu Thiên lập tức thức thời chuyển biến thái độ, đưa tay nắm lấy góc áo của Hoàng Phủ Tấn thật chặt. Chọc giận hôn quân này, nói không chừng hắn thật đúng là nói được thì làm được đem nàng quăng lại tại đây thì sao?

"Hayngươi mang ta đến Vũ Phượng Cung rồi hãy ném." Chớp chớp hai mắt vô tội, Tiểu Thiên nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, vội không ngừng bồi thêm một câu, "Cái kia...... Nhưng đừng ném mạnh tay quá, bằng không sẽ té rất đau!"

*****

Câu này của Tiểu Thiên nghe ra rất vô tội nhưng lại làm cho người ta không thể tìm được lí do thoái thác làm cho Hoàng Phủ Tấn nhịn không được khẽ cong môi, nữ nhân chết tiệt này, còn dám cùng hắn cò kè mặc cả.

Hai người vừa vặn tới cạnh ao sen, bước chân Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên trong lòng mình, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

"Được rồi, ngươi đã sợ đau, trẫm sẽ không ném ngươi xuống đất!"

"Có chuyện tốt như vậy sao?" Tiểu Thiên lập tức cảnh giác, hôn quân này đột nhiên trở nên tốt như vậy, khẳng định không phải chuyện tốt.

Quả nhiên ——

Hoàng Phủ Tấn đi đến bên cạnh ao sen, nhìn hồ sen mang theo nhè nhẹ cảm giác mát lạnh, liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: "Xung quanh hồ sen này đều là nước, ném xuống hẳn là không đau chứ?"

"Cái...... Cái gì?" Hôn quân này định ném nàng vào ao sao? Trời ạ, thời tiết lạnh như thế, hắn lại muốn ném nàng xuống nước. Như thế này chẳng khác gì mưu sát nàng rồi.

Nhìn thoáng qua ao sen ở phía sau, tay của Tiểu Thiên bất giác đặt lên gáy của Hoàng Phủ Tấn, bám càng lúc càng chặt.

"Ngươi...... Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!" Vẻ mặt Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn Hoàng Phủ Tấn chằm chằm, lúc trước mông nàng đã bị đánh ba mươi đại bản đã muốn đủ xui xẻo lắm rồi, đêm nay lại bị té ngã hai lần, nếu còn bị tên hôn quân này ném vào nước, vậy chẳng phải nàng sẽ bỏ mạng tại đây sao?

"Không thể đối với ngươi như vậy?" Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, "Ngươi dựa vào cái gì cùng trẫm bàn điều kiện?" Nói xong, càng bước đến gần ao sen hơn.

"Uy, uy, uy, ngươi không thể nhưng ta đi xuống lạp." Tiểu Thiên khẩn trương đắc hô to gọi nhỏ đứng lên, thủ ôm đắc Hoàng Phủ Tấn thực nhanh.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau thả tay ra cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn hét lớn, nữ nhân chết tiệt này tại sao lại mạnh quá vậy.

"Không thể buông, thả sẽ ngã xuống!" Nói xong, lực đạo trên tay nàng càng thêm siết mạnh.

"Niếp Tiểu Thiên, có phải ngươi muốn bóp chết trẫm hay không?" Hoàng Phủ Tấn giận đến đen mặt

"Dù...... Dù sao ngươi không thể ném ta xuống đó."

"Ngươi mau buông tay cho trẫm!"

"Ngươi không ném ta xuống ta sẽ buông tay!"

"Ngươi......"

"A —— đừng ném, đừng ném mà!"

"Ngươi buông tay không!!!"

"Ta...... Vậy ngươi cách hồ sen xa một chút!"

"Niếp Tiểu Thiên, buông tay!" Nữ nhân chết tiệt này, còn dám càng siết càng mạnh sao!

*****

"Buông thì buông......" Cuối cùng Tiểu Thiên vẫn phải buông tay thỏa hiệp trước sự giận dữ của Hoàng Phủ Tấn

, "Đừng...... Đừng ném"

Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn nàng, nàng liền lập tức thành thật lui cổ, ánh mắt lóe ra.

Phía sau hòn giả sơn, Vũ Lạc Thủy mới từ Thanh Âm Cung đi ra, đã nhìn thấy hai người đang tranh cãi ầm ĩ bên hồ sen, tuy hai người đều rất lớn tiếng ầm ĩ, nhưng nàng lại thấy trong mắt của Hoàng Thượng tràn đầy ý cười.

"Hoàng Thượng dường như đã thay đổi." Vũ Lạc Thủy nhẹ giọng mở miệng nói, hắn rõ ràng đang ôm Hoàng Hậu đến hồ sen, ra dáng như muốn ném nàng xuống, nhưng dường như hắn chỉ dọa thôi? Hắn còn...... Còn ôm nàng?

Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới, trong mắt hiện lên một tia mất mác.

"Ai u uy!" Chợt nghe tiếng Tiểu Thiên suýt xoa một tiếng, Hoàng Phủ Tấn liếc mắt nhìn.

"Ngươi lại làm sao vậy?" Hắn lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Vừa rồi bám chặt vào ngươi dung sức mạnh quá, bây giờ tay rất đau!" Giả vờ đáng thương, nàng chớp đôi mắt to tròn trong suốt, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn

"Ngươi cũng biết ngươi bấu trẫm rất dùng sức sao?" Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn Tiểu Thiên, sợ tới mức nàng lập tức thu hồi cổ.

Nhìn thấy biểu hiện e sợ của nàng, Hoàng Phủ Tấn thật không đành lòng nói cái gì nữa, thiếu chút nữa quên, cổ tay của nữ nhân chết tiệt này ở Lan Uyển đã bị trật khớp.

Tức giận liếc nhìn nàng đang nằm trong lòng mình, hắn nhấc chân, ôm nàng đi về hướng Vũ Phượng Cung,

Thoáng cử động làm Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc, "Ngươi không đem ta ném xuống sao?" Lời của nàng bật thốt ra!

"Sao? Muốn cho trẫm ném ngươi xuống đó?" Hoàng Phủ Tấn tà ác liếc nàng, vừa rồi chỉ nhất thời nổi hứng muốn dọa nàng một chút thôi, vậy mà nữ nhân ngốc nghếch nàytưởng thật, còn gần như siết đứt cổ của hắn!

Chẳng qua ——

Hoàng Phủ Tấn bỗng nhiên nhíu mày, tại sao hắn lại lãng phí thời gian trên người nữ nhân này? Còn có thời gian làm chuyện ngây thơ như vậy?

Nhếch môi, mặt mày Hoàng Phủ Tấn cau lại thật chặt.

Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên tự nhiên không dám nói thêm nữa cái gì, thành thật tránh ở trong lòng, ngực Hoàng Phủ Tấn, một câu cũng chưa dám nói.

Xa xa, Vũ Lạc Thủy nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn, mi mắt của nàng cụp xuống, khóe mắt hiện lên một tia đau đớn.

Hơn mười năm thầm thương trộm nhớ, nhưng vẫn không đổi được quân vương liếc mắt một cái.

Khó chịu xoay người sang chỗ khác, nàng xoa xoa khóe mắt ướt át, chậm rãi đi về hướng Thanh Âm Cung.

Đau quá a!!!

Khi hai người về đến Vũ Phượng Cung, thái y đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy hai người bọn họ về đến, lập tức bước lên nghênh đón.

"Thần tham kiến......"

"Không cần hành lễ, lại đây nhìn xem vết thương của nữ nhân ngốc này đi!" Hoàng Phủ Tấn cắt ngang lời nói của ngự y, ôm Tiểu Thiên đi thẳng vào.

"Ngươi mới......" Tiểu Thiên vốn muốn đáp trả lại, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Tấn, nàng đành đánh bạo đem lời nói nuốt ngược vào.

Hôn quân, bạo quân! Tiểu Thiên tràn đầy tức tối không chỗ phát tiết, đành phải ở trong lòng mắng cho thống khoái.

"Hoàng Thượng, thỉnh đem nương nương buông xuống, để cho thần nhìn xem." Thái y đi đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, cung kính mở miệng nói.

"Ừm!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên đặt nhẹ nhàng lên ghế, động tác mềm nhẹ mà ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được.

Thái y kiểm tra mắt cá chân và cổ tay của Tiểu Thiên một chút, rồi đứng dậy mở miệng nói: "Nương nương, mắt cá chân của ngài đã bị trật, cổ tay cũng có dấu hiệu vị trí, thần cần chỉnh lại cho đúng vị trí, thỉnh ngài nhẫn nại một chút."

"Nga, nga, được." Tiểu Thiên liếc mắt nhìn ngự y một cái, gật gật đầu.

"Nương nương, thần bắt đầu đây." Tay của Ngự y đặt lên chân của Tiểu Thiên, đang chuẩn bị động thủ.

"Chờ...... Từ từ!" Tiểu Thiên gọi hắn lại.

555

Nàng sợ đau. Khi còn là bác sĩ, thấy bệnh nhân đau đến hô to gọi nhỏ, trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng hiện tại......

Đem xương cốt sai vị trí kia chỉnh lại cho đúng chỗ, vậy không phải đau đến chết mất sao? Nhưng lại vẫn là do tên bạo quân kia làm hại!

555

"Nương nương, ngài còn có chuyện gì phân phó?" Thái y giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

"Ách...... Cái kia...... Không có việc gì, bắt đầu đi." Nghĩ nghĩ, Tiểu Thiên vẫn không thốt thành lời, một người lớn như vậy, mà còn sợ đau, tiếp tục nói tiếp thật đúng là đủ mất mặt.

"Tuân mệnh" Thái y gật đầu, đang chuẩn bị động thủ, lại một lần nữa bị Tiểu Thiên gọi lại.

"Chờ...... Chờ một chút."

"Nương nương?" Nghi hoặc trong mắt Ngự y nhiều hơn một tầng.

Đứng ở một bên Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới vẻ mất tự nhiên trên mặt của Tiểu Thiên, hắn đem tầm mắt chuyển về hướng nàng, như là hiểu được cái gì.

Nữ nhân này...... Không phải sợ đau chứ.

"Cái kia...... Thái y, ngươi...... Ngươi nhẹ một chút." Cuối cùng, nàng vẫn là khẽ cắn môi nói ra miệng, mất mặt thì mất mặt đi, so với đau chết thì nhẹ hơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)