← Ch.022 | Ch.024 → |
Nữ nhân chết tiệt này, hắn đã thả nàng đi rồi, nàng còn dám xông vào Lan Uyển, còn dám mắng hắn ngu ngốc!
Hôm nay như thế này rốt cuộc còn có chuyện gì mà nữ nhân này không dám làm!
"Ngươi...... Ngươi là ai?" Lần đầu tiên thấy Tiểu Thiên, Lan Phi cũng không biết đây là Hoàng Hậu nương nương, chẳng qua nhìn thấy nữ nhân không hề biết quy tắc cứ xông bừa đến cắt ngang chuyện tốt của nàng ta cùng Hoàng Thượng, trong lòng Lan Phi cảm thấy tức giận vô cùng.
Không biết từ đâu xuất hiện xú nha đầu, dám xông thẳng vào tẩm cung ta của nàng như vậy, nhưng.... . Vì sao nàng này lại mặc long bào của Hoàng Thượng?
"Đợi một chút sẽ nói với ngươi, ta hiện tại phải cùng hôn quân này tính sổ!" Tiểu Thiên nổi giận rống lên một tiếng với Lan Phi.
"Ngươi......"
"Ngươi cùng trẫm tính sổ?" Lan Phi đang muốn mở miệng, lại bị lời nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn đánh gảy.
Nữ nhân này tự dưng không biết tại sao lại xông tới, còn dám cùng hắn tính sổ? Hắn không cùng nàng tính món nợ trước đã là ân điển trời ban cho nàng, nàng còn dám lại đây tìm hắn tính sổ?
Còn có long bào này mặc ở trên người nàng quả thực rất.... . Buồn cười!
Trong đầu Hoàng Phủ Tấn đột nhiên hiện lên từ này, kiện long bào lớn như vậy bị thân mình nhỏ như vậy chống đỡ, nhìn như thế nào cũng không được tự nhiên, nhưng xem ra, nàng thật ra mặc rất tự tại! Trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện lên mỉm cười, chính là không có bất luận kẻ nào chú ý tới, ngay cả chính hắn.
"Ta tìm hôn quân ngươi tính sổ!" Tiểu Thiên mang theo lửa giận đi ra phía trước, hung hăng đẩy Hoàng Phủ Tấn một phen.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi chán sống rồi có phải hay không?" Hoàng Phủ Tấn bị Tiểu Thiên đẩy, lại tức giận một lần nữa.
"Ta...... Ta......" Tiểu Thiên cắn răng, kỳ thật nói thật nàng quả thật rất sợ chết, cũng không biết bản thân vì sao lại xông đến nơi này, nhưng... Xông, thì cũng đã xông đến, nếu nàng không có cốt khí xoay người rời đi, về sau không phải bị hôn quân này tăng thêm khi dễ sao.
Đây là điểm không tốt của cổ đại chết tiệt này, không có thiên lý, cái gì đều là do cẩu hoàng đế định đoạt.
Di? Từ từ, không phải có khối tơ vàng huyết ngọc trên đánh hôn quân sao? Dùng lúc này đây có lẽ vừa đúng dịp? Hoàng Tổ Mẫu có lẽ sẽ không vì vậy mà thu nó lại chứ?
Nghĩ như vậy, lá gan Tiểu Thiên đã trở lại một lần nữa.
*****
"Hôn quân, cho dù ta chán sống, cũng muốn hôn quân ngươi chôn cùng ta!" Tiểu Thiên lại một lần nữa để sát vào Hoàng Phủ Tấn,
"Ta biết ngươi thấy ta rất không thuận mắt, ta đã muốn cho ngươi phế ta đi, tự ngươi không phế bỏ ta, đâu có liên quan gì tới ta? Được rồi, ngươi muốn tìm ta phiền toái, ta cũng mặc ngươi, ngươi dựa vào cái gì đánh ta Đóa nhi nhà ta, nàng đã làm gì trêu chọc ngươi? Còn có a, đánh chủ nhân cũng phải xem chó, ngươi thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho ta, ngươi đánh Đóa nhi nhà ta thành như vậy, còn đánh đến thê thảm như vậy!" Càng nói càng nóng phừng phừng, Tiểu Thiên lấy tay quạt hai má vì lửa giận mà nóng lên, một chút không có chú ý tới ý cười rõ ràng trong mắt của Hoàng Phủ Tấn.
"Đánh chủ nhân cũng phải xem chó?" Nữ nhân này giận đến phát điên rồi sao? Nàng đem mình so với chó? Bất quá xem bộ dáng nàng hiện tại, chắc vẫn chưa phát hiện có câu gì không ổn.
"Cái...... Cái gì?" Bị những lời này của Hoàng Phủ Tấn biến thành hơi hơi sửng sốt, Tiểu Thiên trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy Lan Phi trộm che miệng cười, còn có bộ dáng Phúc Quý tựa hồ muốn cười lại không dám cười, nàng dường như ý thức được cái gì.
Nhất là ngay cả Hoàng Phủ Tấn, trong mắt hôn quân này nàng cũng nhìn thấy hắn tươi cười, đó là nụ cười nhạo rất nghiêm trọng!!!
Nàng vừa mới nói câu đó sao? Hay là nàng nói sai cái gì rồi?
Đánh...... Đánh chủ nhân cũng phải xem chó? Này...... Đây là nàng vừa mới nói? Ô oa giận đến điên, giận đến điên rồi, thế nhưng đem chính mình so với chó. 555
Đều là do tên bạo quân đoản mệnh này làm cho tức giận đến thế.
Giương mắt nhìn thấy ý cười trong mắt Lan Phi cùng Hoàng Phủ Tấn, tức giận trong lòng Tiểu Thiên đã sớm bị xấu hổ trong lòng mình thay thế.
"Dù...... Dù sao ngươi...... Ngươi dựa vào cái gì đánh Đoá nhi của ta?" Nhìn Hoàng Phủ Tấn, ánh mắt Tiểu Thiên lóe ra mở miệng nói.
Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy Tiểu Thiên không nói gì, hắn thế nhưng phát hiện nữ nhân chết tiệt này còn có một mặt đáng yêu như vậy.
"Ngươi vì một hạ nhân chạy tới quấy nhiễu giấc ngủ của trẫm, còn dám tới chất vấn trẫm?" Sơ qua, Hoàng Phủ Tấn nheo hai mắt lại, ngữ khí thực bình thản, lại làm cho Tiểu Thiên nghe ra hơi hơi tức giận, còn có ánh mắt Lan Phi kia vui sướng khi người gặp họa.
Trong tiểu thuyết Xuyên qua, gian phi đều là cái dạng này, nhìn thấy Chính cung bị khi dễ, liền cao hứng đến mức hận không thể lập tức đem Chính Cung giết cho khuất mắt.
*****
Khó chịu mím mím môi, khóe miệng Tiểu Thiên lạnh lùng nhếch lên, nghênh hướng Hoàng Phủ Tấn, "Hạ nhân thì làm sao? Hạ nhân ít nhất vẫn là một người, mà hôn quân như ngươi căn bản là không có tư cách được gọi là người!"
"Niếp Tiểu Thiên!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên, vậy mà vừa rồi hắn còn cảm thấy nữ nhân này đáng yêu, mắt hắn thật sự là bị mù, hắn thế nhưng lại cảm thấy nữ nhân này đáng yêu!
"Tiện nha đầu từ đâu tới, dám mắng chửi người như vậy!"
Thấy Hoàng Phủ Tấn nổi giận như thế, Lan Phi vội không ngừng xen mồm vào, ngoài việc muốn biểu hiện lòng trung thành che chở cho quân vương ra, nàng ta muốn nhất là trừng phạt tiện nha đầu không biết từ đâu đến này, nhất là nhìn thấy long bào Tiểu Thiên mặc trên người, lòng của nàng ta cũng vô cùng khó chịu.
"Mắng chửi người?" Tiểu Thiên nhìn Lan Phi, cười lắc lắc đầu, "Ngươi sai lầm rồi, ta cũng không mắng chửi người, ta hiện tại mắng không phải người!"
"Ngươi......" Lan Phi đưa tay chỉ vào Tiểu Thiên, tức giận đến run rẩy, "Nha đầu chết tiệt từ đâu tới, sao lại vô lễ như vậy?"
"Ta làm sao?" Tiểu Thiên nhướng mi, "Ta tới từ phủ binh bộ thượng thư, là Hoàng Hậu của hắn!" Ngón tay nàng chỉ vào Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cười lạnh nhìn về phía Lan Phi, "Còn có, ngươi chỉ là một tiểu thiếp, hai vợ chồng ta cùng Hoàng Thượng đang nói chuyện, mời ngươi đừng xen mồm, hiểu chưa?"
"Ta......" Vừa nghe nàng là Hoàng Hậu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Lan Phi lập tức biến mất không thấy, cúi đầu, không dám nói thêm một câu nào nữa.
"Niếp Tiểu Thiên, nếu ngươi không muốn chết hôm nay, liền lập tức cút ra khỏi Lan Uyển cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt này, vì cái gì mỗi lần đều có thể ở trước mặt hắn đắc ý như vậy! Thật đúng là đem mình nghĩ quá cao, còn cái gì gọi là hai vợ chồng? Ai cùng nàng là hai vợ chồng!
"Nga, đương nhiên không có vấn đề." Tiểu Thiên nhẹ cười gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra khối tơ vàng huyết ngọc lắc lắc ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn, "Ta chỉ bất quá là muốn đến nói cho Hoàng Thượng, đừng đụng đến người của ta nữa, nếu không ta rất muốn thử một chút cảm giác "Thượng đánh hôn quân"."
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi đừng nghĩ có một khối tơ vàng huyết ngọc như vậy là có thể uy hiếp trẫm!" Sắc mặt Hoàng Phủ Tấn sớm đã giận đến đen mặt lúc Tiểu Thiên vừa lấy khối huyết ngọc ra."Ngươi nghe rõ cho trẫm, trẫm sở dĩ đến bây giờ vẫn chưa giết ngươi, là vì nể mặt của Hoàng Tổ Mẫu, nếu ngươi cảm thấy được ngươi có thể lấy khối ngọc này chế trụ trẫm, vậy ngươi nên tỉnh mộng đi."
*****
"Ngươi......" Tức chết rồi, tức chết rồi, bạo quân chết tiệt này thế nhưng ngay cả khối Huyết ngọc Tiên hoàng ngự ban cho cũng không để vào mắt, vậy nàng về sau làm sao mà sống?
Còn tưởng rằng có khối Huyết Ngọc này làm bùa hộ mạng có bao nhiêu an toàn, thì ra an toàn này luỹ thừa cũng không cao!
Không được, nàng nhất định phải quay về thế kỷ 21 mới được, tại niên đại quỷ quái này nhiều một ngày, cuộc sống của nàng sẽ giảm thọ càng nhiều năm.
Nghĩ như vậy, tín niệm nàng phải đi về liền càng thêm kiên định một chút.
Ừm, từ giờ trở đi, nàng không cùng tên hôn quân này xung đột nữa, mạng nhỏ quan trọng!
"Lập tức cút đi cho trẫm!" Chỉ vào cửa lớn, Hoàng Phủ Tấn nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.
Kỳ thật tức giận không chỉ có Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn càng nổi giận hơn, rõ ràng bị nữ nhân không hề tôn nghiêm này làm cho nhục nhã, miệng hắn tuy nói có thể giết nàng bát cứ lúc nào, nhưng trong tiềm thức, hắn thế nhưng lại không thể xuống tay với nữ nhân này? Càng nghĩ hắn lại càng nổi giận, hiện tại tốt nhất chính là làm cho này nữ nhân lập tức, lập tức, lập tức biến mất ở trước mắt hắn.
"Cút thì cút thôi, hung cái gì mà hung!" Không tình nguyện than thở, Tiểu Thiên thành thật xoay người sang chỗ khác, miệng vẫn là nhịn không được lẩm bẩm nói: "Không phải chỉ cắt ngang chuyện tốt của hai người một chút thôi sao? Động tác cũng đủ thô bạo, đem quần áo tiểu thiếp kia xé thành như vậy, thật đúng là giống như sợ người khác nhìn không thấy hắn muốn làm cái gì vậy.... Ai u uy
" Mãi lo lầm bầm, quên mất cái bậc cửa cao cao kia, cả người liền bậc cửa vướng chân té lăn trên mặt đất, tư thế dọa người kia thật sự làm cho người ta buồn cười, liền ngay cả Hoàng Phủ Tấn một bụng cơn tức cũng bị tư thế khôi hài này của nàng làm cho cơn tức biến mất không thấy tung tích.
" Cánh cửa nhà các ngươi không có việc gì lộng cao như vậy làm cái gì?" Vẫn chưa đứng dậy, Tiểu Thiên giận dữ quay đầu, vì che dấu chính mình dọa người mà ra hiện ra xấu hổ, nàng nhìn Lan Phi đang đứng bên cạnh Hoàng Phủ Tấn hét lớn.
"Hoàng Hậu nương nương, phải.... . Là ngài không thấy......" Lan Phi gục đầu xuống, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
"Ta...... Ta không phải không thấy được." Tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, nàng chột dạ theo sát Lan Phi lý luận, chính là bởi vì chột dạ nên đem hết ánh mắt mọi người ở đây thu hết đáy mắt, má ơi, này cũng quá dọa người đi?
*****
"Ngươi còn không đứng lên sao?" Thu hồi ý cười trong mắt trước hình ảnh miêu tả sinh động kia, Hoàng Phủ Tấn thản nhiên mở miệng nói.
"Sao?" Tiểu Thiên cúi đầu nhìn mình, mới ý thức được mình vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Thật sự là mất mặt quá lớn, sống đến từng tuổi này còn bị vướng cánh cửa đến quỳ rạp trên mặt đất.
"Nga." Chống hai tay, nàng từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé dính đầy bụi, dưới chân mới vừa đứng vững, chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi đến bậc thang bên cạnh, lại bị vướng phải cái Long bào vừa rộng vừa dày kia không cẩn thận giẫm phải, thân mình ngã về phía trước, lại một lần nữa ngã sấp xuống, lúc này đây thảm hại hơn, trực tiếp từ trên bậc thang té xuống.
"Ai u uy!!!"
Lại làm sao vậy?
Nghe thanh âm thế, Hoàng Phủ Tấn cau mày, đi tới cửa, phát hiện nữ nhân chết tiệt kia đem hắn tức chết đi được, lại không hề có hình tượng ngã lăn dưới bậc thang, tư thế thật sự là......
Khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn hơi hơi run rẩy, nhưng đúng là vẫn còn không cười phá lên.
Hắn đứng ở cửa, nhìn thấy nàng, trong mắt mang theo ẩn ẩn ý cười.
" Quần áo nhà các ngươi không có việc gì làm dài như vậy làm gì?" Tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, Tiểu Thiên quay đầu hét lên với Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở cạnh cửa.
Dọa người quá mà, làm trò té ngã này trước mặt hôn quân cùng tiểu thiếp của hắn té ngã hai lần, lúc này đây còn từ trên bậc thang ngã xuống, tư thế ngã xuống lần này thật sự là...... Quá mất mặt.
Nhưng...... Tại sao nàng lại không đứng dậy được? Tay chân đều đau quá nga, cố gắng như thế nào cũng không đứng dậy nổi.
"Niếp Tiểu Thiên, bản thân mình ánh mắt không tốt, đừng trách cánh cửa hay quần áo!" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, bản lãnh la hét của nữ nhân này thật đúng la quá à.
"Ngươi......" Tiểu Thiên đang muốn đứng dậy, nhưng cổ tay mắt, cá chân đều đau đến nàng nhe răng trợn mắt, chút cũng không thể nhúc nhích.
Trên trán vào lúc này bởi vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh, nàng quỳ rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy.
Ra khỏi nhà không xem ngày lành không thắp hương, một ngày té hai lần, tay chân còn bị trật nữa.
Cao ngạo cùng tự tôn làm cho nàng không muốn xin sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Tấn, chỉ quỳ rạp trên mặt đất, tư thế thật sự là khó coi tới cực điểm, hơn nữa nếu nàng vẫn nằm úp sấp ở Lan Uyển qua một đêm, nhất định sẽ bị đông chết, không đông chết cũng bị lạnh chỉ còn nửa cái mạng.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |