Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 021

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 021
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Mới không phải tiền của ngươi!" Những lời này, Tiểu Thiên nói được tương đương đắc ý đúng lý hợp tình.

"Không phải tiền của trẫm, chẳng lẽ là tiền của ngươi?" Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt này, nàng còn dám nói lời như thế.

"Đó là tiền của dân chúng!" Tiểu Thiên đúng lý hợp tình mở miệng nói: "Tiền của ngươi cũng toàn bộ là thu từ thuế của dân chúng. Thuế của dân, đương nhiên phải sử dụng để làm điều có ích cho dân. Ngươi đã thu thuế của dân, thân là hoàng hậu ta muốn làm điều có ích cho dân."

Lão nương là đang tích đức cho hôn quân nhà ngươi. Tiểu Thiên ở trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu.

"Trẫm thu của dân, ngươi ban phát lại cho dân?" Hoàng Phủ Tấn nheo hai mắt lại, lửa giận trong mắt đủ để đốt cả ngự thư phòng.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm điều có ích cho dân bằng cách dung tiền để đi đến kĩ viện sao, hả?" Hoàng Phủ Tấn rống lên, nàng còn dám nói, thu của dân, làm điều có ích cho dân? Đem tiền vung vào nơi như kĩ viện, còn dám ở trước mặt hắn bày ra lý do đường hoàng đến như vậy.

"Ngươi dám nói kỹ viện ngươi chưa từng thu thuế qua không?" Tiểu Thiên nhướng mày

"Ta thấy thủ hạ của ngươi, mấy quan viên kia không có khả năng buông tha miếng thịt béo bở như kĩ viện đâu."

Cười châm chọc, Tiểu Thiên tà tứ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn.

"Ngươi......" Hắn lại một lần nữa bị sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng đả bại.

Hắn bắt đầu hối hận, tại sao lại nghe lời của Hoàng Tổ mẫu cưới nữ nhân này, đến bây giờ còn phải nhẫn nhịn nàng như vậy, chẳng những cắm sừng trên đầu hắn, còn nhiều lần chọc tức hắn đến hắn không lời nào để nói.

Hắn rốt cuộc đã bị hỏng ở chỗ nào, đến bây giờ còn có thể nhịn nàng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì khối tơ vàng huyết ngọc kia Hoàng Tổ mẫu mới ban cho nàng gần đây?

Nhưng không phải thế, chỉ cần hắn muốn giết nữ nhân này, lúc nào hắn đều có thể, nhưng hiện tại xem ra, hắn thế nhưng còn không còn có ý niệm giết nàng trong đầu nữa rồi.

"Được rồi, ngươi muốn tìm ta để cãi nhau sao? Ta hiện tại không rảnh." Tiểu Thiên miễn cưỡng lắc lắc đầu.

" Ta đã bỏ hai vạn lượng để mua Như Mộng cô nương, nàng chỉ có ở bên cạnh ta năm canh giờ(10 giờ), nãy giờ ngươi nổi giận cũng đã tiêu hao hết một canh giờ, ta đã lãng phí bốn ngàn lượng bạc, đó cũng không phải là số lượng nhỏ."

Nói xong, nhấc chân, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Niếp Tiểu Thiên!" Thanh âm lạnh như băng và tràn ngập tức giận của Hoàng Phủ Tấn lần thứ hai vang lên, "Ngươi dám bước vào Tầm Hoan lâu một bước, trẫm khiến cho ngươi cả đời ở lại nơi đó hầu hạ nam nhân!"

*****

" Ông nội ngươi, ngươi là hôn quân, uy hiếp vô sỉ như vậy sao?" Lời nói của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên thu chân lại, một lần nữa đi đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn.

"Trẫm vô sỉ?" Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch, "Niếp Tiểu Thiên, lần đầu tiên của ngươi đã mất, ngươi còn ở nơi này giả vờ làm ngọc nữ? Trong lòng ngươi không phải đang vui mừng cảm tạ trẫm đã ban cho ngươi cơ hội tốt như vậy sao?"

Lời nói của Hoàng Phủ Tấn làm cho sắc mặt Tiểu Thiên hơi trầm xuống, nhưng cũng không giữ được bao lâu.

Ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Tấn, vốn tưởng rằng nàng nhất định sẽ hét to gọi nhỏ với mình, thậm chí vung tay, ít nhất cũng sẽ châm chọc khiêu khích một phen, cũng không nàng lại che miệng, thản nhiên nở nụ cười.

"Hoàng Thượng ngài thật không hỗ là hoàng đế, trong lòng nô tì nghĩ cái gì ngài đều biết cả rồi."

Lời nói của Tiểu Thiên làm cho trong lòng Hoàng Phủ Tấn trầm xuống mạnh mẽ, nheo lại hai mắt, hắn cắn răng mở miệng nói: "Ngươi có ý gì?"

"Ý nô tỳ là......" Nói đến đây, nàng cố ý ngừng một chút, lập tức, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ, cười nhạt nói: "Ta muốn đi kỹ viện hầu nam nhân, cũng không muốn ở trong hoàng cung chó má này hầu ngươi!"

Lời nói của Tiểu Thiên thành công khơi mào cơn tức giận của Hoàng Phủ Tấn vốn vẫn chưa nguôi xuống "Niếp Tiểu Thiên! Ngươi bức trẫm lấy đầu ngươi có phải hay không?"

"Hoàng Thượng giận sao?" Tiểu Thiên khẽ nhướng mày, "Ngài ngàn vạn lần không cần nổi giận bởi vì một dâm phụ như ta, ta sẽ hiểu lầm ý ngài thành ngài muốn ta ở lại nơi này hầu ngài." Nói xong, Tiểu Thiên đắc ý che miệng cười, "Ngươi không chê ta bẩn sao?"

Lời nói của Tiểu Thiên lại một lần nữa làm cho Hoàng Phủ Tấn không có lí do đối đáp, dâm phụ không biết xấu hổ này, còn có thể nói được mặt không đỏ khí không suyễn như thế, nhưng hắn lại một không có chút biện pháp với nàng.

"Được rồi, đã trễ lắm rồi, Như Mộng cô nương vẫn còn đang chờ ta." Đắc ý nhướng mày, Tiểu Thiên không để ý đến sắc mặt Hoàng Phủ Tấn đã khó coi tới cực điểm, nghênh ngang đi ra khỏi Ngự thư phòng.

"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn dường như đã nổi giận thật sự, đưa tay túm lấy Tiểu Thiên chuẩn bị bước ra cánh cửa, tay bóp chặt yết hầu của nàng, khó nén lửa giận cháy hừng hừng trong mắt.

Hoàng Phủ Tấn ra tay bất ngờ như thế, làm cho Tiểu Thiên không thể tránh né.

"Ngươi...... Ngươi buông tay!" Nàng bị Hoàng Phủ Tấn bóp chặt đến không thở nổi, sắc mặt sám ngoét như đất.

555

Chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ bị bạo quân này bóp chết ở trong này sao?

Không cần a, nàng mới 24 tuổi a, vẫn còn nhiều điều chưa hoàn thành, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên và rất nhiều, rất nhiều thứ nàng vẫn chưa nếm qua.

*****

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi rất muốn hầu hạ nam nhân có phải hay không? Được, đêm nay trẫm liền thỏa mãn dục vọng của ngươi!" Nói xong, buông lỏng bàn tay to đang bóp chặt yết hầu Tiểu Thiên, một tay kéo nàng lại đây, Tiểu Thiên đứng không vững, bị hắn ném vào trên giường.

Theo sát một bên, Hoàng Phủ Tấn liền nằm đè ở trên người nàng, hai tay gắt gao giữ chặt đôi tay không an phận của Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên bị tức giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn làm sợ hãi, tuy rằng nàng nhìn quen Hoàng Phủ Tấn luôn phát hỏa ở trước mặt nàng, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, hận không thể một ngụm ăn luôn nàng.

"Hoàng Phủ Tấn, ngươi buông ra!" Tiểu Thiên giãy dụa tìm cách thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng một chút hiệu quả đều không có.

"Buông ngươi ra?" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cười, "Ngươi cùng tên gian phu kia cũng chơi trò này phải không? Tiện nhân dơ bẩn!"

Lời nói của Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa làm tâm Tiểu Thiên đau đớn, nàng không biết chính mình vì sao khó chịu như vậy, không hiểu sao, mỗi một câu sĩ nhục mà đêm nay Hoàng Phủ Tấn thốt lên làm cho nàng khổ sở khó chịu.

"Hoàng Phủ Tấn, nếu ta là tiện nhân dơ bẩn, ngài hãy buông ta ra, đừng để cho thân thể dơ bẫn của ta làm dơ thân thể tôn quý của Hoàng Thượng ngài!" Cố nén chua sót đang cuồn cuộn trong đầu, Tiểu Thiên hét to với Hoàng Phủ Tấn.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi không phải rất muốn làm kỹ nữ sao? Trẫm hôm nay sẽ thanh toàn cho ngươi!" Không biết vì sao lúc này Hoàng Phủ Tấn giống như mãnh thú mất đi lý trí, đưa tay xé nát áo khoác của Tiểu Thiên chỉ một thoáng, bả vai trắng nõn của nàng đã hiển hiện rõ trước mắt của Hoàng Phủ Tấn. Chiếc yếm thắm che trước bộ ngực sữa như ẩn như hiện, lung linh trước mặt hắn. Nàng muốn đưa tay che khuất, nhưng đôi tay bị bị Hoàng Phủ Tấn giam cầm không thể nhúc nhích.

"Hoàng Phủ Tấn, ngươi là cầm thú, buông ra!" Cắn răng, nước mắt đã muốn đảo quanh ở trong hốc mắt, nàng đã sống 24 năm, cũng chưa từng chịu qua loại khuất nhục này, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chìu thương yêu trên lòng bàn tay, ai dám đối nàng như vậy?

Ba, mẹ, Thiên Thiên rất nhớ mọi người, Thiên Thiên bị người ta khi dễ.

Nghĩ đến cha mẹ ở 21 thế kỷ xa xôi kia, nước mắt Tiểu Thiên rốt cục vẫn là không thể kiềm chế được chảy xuống, tích lạc đến trên vai.

Đang đắm chìm trong cơn tức giận, Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời mềm lòng, trong lòng không hiểu sao dâng lên một tia áy náy, nhìn thấy nữ nhân từ trước đến giờ luôn ở trước mặt hắn kêu gào, lần đầu tiên rơi lệ ở trước mặt hắn, trong lòng Hoàng Phủ Tấn hiện lên một tia khác thường, tay không tự giác buông lỏng ra.

*****

Đứng dậy từ trên người Tiểu Thiên, hắn sửa sang lại, suy nghĩ, che dấu trên mặt mất tự nhiên, đưa lưng về phía Tiểu Thiên ở trên giường mở miệng nói: "Ngươi yên tâm được rồi, trẫm tuyệt đối sẽ không chạm vào nữnhân dơ bẩn."

Thiếu sự giam cầm Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên vô lực ngồi dậy từ trên giường, ủy khuất chưa bao giờ từng có làm cho nước mắt của nàng chảy ra lần thứ hai, quần áo đã bị Hoàng Phủ Tấn xé thành mảnh nhỏ, nàng đưa tay che lấy ngực, từ trên giường đi xuống dưới.

Thiếu dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của ngày xưa, nàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, lôi kéo y phục đã gần như bị hắn xé nát hết, nhớ tới sự thương yêu, cưng chìu của ba mẹ ở thế kỉ 21, còn ở đây luôn bị tên hôn quân này luôn mồm mắng dâm oa đãng phụ, ủy khuất, nước mắt của nàng lại bừng lên một lần nữa, nhất là đêm nay, mỗi một câu nhục nhã Hoàng Phủ Tấn nói với nàng đều làm cho nàng khó chịu hai mắt lên men.

Nhìn thấy Tiểu Thiên như vậy, Hoàng Phủ Tấn ngoài việc không quen ra, trong lòng thế nhưng hơn một phần tâm đau đớn.

"Đừng khóc!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được mềm nhẹ xuống, cởi long bào trên người phủ lên người của Tiểu Thiên, hành động như vậy của hắn làm cho Tiểu Thiên hơi hơi sửng sốt, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa như thế của hắn, nhất là đối với nàng một người mà hắn luôn mồm gọi"Dâm phụ", vẻ kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên sớm đã thay thế cổ ủy khuất lúc trước.

"Ngươi...... Ngươi là Hoàng Phủ Tấn?" Tiểu Thiên không dám tin mở miệng nói.

Mà câu hỏi của nàng, đương nhiên là thành công làm cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.

Không chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả chính hắn đều bị hành động của mình làm ngây ngẩn cả người, hắn thế nhưng lại mềm lòng đối với một dâm phụ, hắn rốt cuộc làm sao thế này?

Đêm nay, hắn đã không giống như thường ngày, thế mà chỉ bởi vì câu nói của nàng thà rằng đi kỹ viện tìm nam nhân mà không muốn ở cùng với hắn mà tức giận đến hoàn toàn mất đi lý trí, thậm chí thiếu chút nữa làm ra chuyện hắn đều cảm thấy rất đáng khinh.

Hắn rõ ràng đang rất giận nàng, rõ ràng bất cứ lúc nào cũng muốn lấy đầu nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi lệ ở trước mặt hắn, hắn lại mềm lòng.

Đêm nay, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Từ khi cưới nữ nhân này đến giờ, cảm xúc của hắn vẫn luôn xoay quanh nàng, thậm chí có vài lần hắn muốn lấy đầu nàng, nhưng tận trong tiềm thức của hắn thế nhưng không nỡ xuống tay!

*****

"Ngươi đi ra ngoài đi, đêm nay đừng để cho trẫm lại nhìn thấy ngươi." Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói, vung tay áo xoay người đi, không cho Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trong mắt hắn.

Thật không ngờ Hoàng Phủ Tấn lại khinh địch buông tha nàng như vậy, Tiểu Thiên đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không nói gì.

Chỉ là khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi như ý nguyện.

Hừ, hôn quân như ngươi đêm nay không muốn nhìn thấy ta, vậy cô nãi nãi ta vừa vặn rơi vào thanh nhàn. Đỡ phải đề phòng ngươi giống như kẻ trộm.

Ở trong lòng Tiểu Thiên âm thầm nói nhỏ.

Cầm thú này đêm nay đã phát ra thú tính qua một lần, nàng cũng không thể ngây ngốc ở tại chỗ này để cho hắn tái phát một lần nữa.

Không nhiều lời, khóe miệng Tiểu Thiên khẽ nhếch, nhấc chân, đi ra khỏi Ngự thư phòng.

Sau khi Tiểu Thiên rời khỏi, mi mắt Hoàng Phủ Tấn cụp xuống, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh như băng, "Chết tiệt!" Hoàng Phủ Tấn cắn răng, một chưởng chụp nát cái bàn nhỏ bên cạnh: "Trẫm thế nhưng lại đối với nữ nhân đó nổi lên lòng trắc ẩn!"

Thậm chí đến bây giờ, dục hỏa cháy bỏng vì nữ nhân kia không có cách nào hạ.

"Phúc Quý, bãi giá đến Lan Uyển!"

Một cước đá ngã lăn chiếc ghế bên cạnh, vì che dấu sự khác thường không thể hiểu được kia, hắn bước nhanh bước ra khỏi Ngự thư phòng.

Đi ra khỏi Ngự thư phòng được vài bước, Tiểu Thiên mới ý thức được trên người mình từ nãy giờ vẫn mặc long bào do Hoàng Phủ Tấn khoác lên, không hiểu sao, khóe miệng của nàng hơi cong lên, nhịn không được lẩm bẩm: " Tên hôn quân kia, cũng không phải mất nhân tính đến như vậy!"

Đưa tay kéo kín long bào choàng trên người, Tiểu Thiên nhấc chân, định tìm người hỏi đường trở về Vũ Phượng Cung, trở về ngủ một giấc.

Tầm Hoan lâu hôm nay nàng không có ý muốn đi, dù sao về sau có khi vẫn có cơ hội. Đêm nay ở ngự thư phòng nàng cảm giác đã trải qua thiệt nhiều, đầu tiên là bị hôn quân thình lình hôn trộm, sau đó lại bị hắn ném lên giường thiếu chút nữa đã bị cường bạo, nhưng cuối cùng hắn lại buông nàng ra, thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trước mặt mình xuất hiện biểu tình ôn nhu như thế.

Mới vừa đi được vài bước, liền đụng phải Vũ Lạc Thủy đi từ Thanh Âm cung ở đối diện.

"Di? Nàng không phải cung nữ ở bên cạnh Hoàng Tổ mẫu sao? Dường như gọi là.... Lạc Thủy." Nhìn thấy Vũ Lạc Thủy ở đối diện hướng nàng đi tới, Tiểu Thiên lẩm bẩm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)