← Ch.021 | Ch.023 → |
"Vừa lúc, ta đang định tìm người hỏi đường đây." Nghĩ như vậy, nàng hướng Vũ Lạc Thủy phất phất tay,
" Lạc Thủy cô nương, bên này bên này."
Vũ Lạc Thủy nghe được thanh âm của Tiểu Thiên, lập tức đem tầm mắt chuyển lại đây, nhìn thấy Tiểu Thiên mỉm cười hướng nàng ngoắc tay, nàng nao nao, từo khóe miệng nở ra một nụ cười, hướng Tiểu Thiên đi tới.
"Hoàng Hậu nương nương, ngài gọi nô tỳ?" Vũ Lạc Thủy đi đến bên cạnh Tiểu Thiên, nhưng khi nàng nhìn thấy trên người Tiểu Thiên mặc long bào, sắc mặt của nàng trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
"Đúng vậy, Lạc Thủy cô nương, Vũ Phượng cung đi như thế nào a?"
"Thỉnh nương nương theo nô tỳ đến đây." Vũ Lạc Thủy thản nhiên mở miệng nói, long bào trên người Tiểu Thiên làm cho lòng của nàng dị thường khó chịu, cũng đang bởi vì như thế, thái độ của Vũ Lạc Thủy đối với Tiểu Thiên cũng không tính tốt lắm.
Về thái độ của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên đương nhiên là chú ý tới, bất quá nàng cũng không để ý gì, có lẽ tiểu cung nữ này cũng khinh thường "Dâm phụ" này ai cũng có thể làm chồng đi. Ở trong lòng Tiểu Thiên nghĩ như vậy.
Đi rồi được vài bước, Vũ Lạc Thủy vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: "Nương nương vì sao lại mặc long bào của Hoàng Thượng đi đến ngự hoa viên vậy?"
"À, chuyện đó......" Tiểu Thiên đang muốn trả lời, nhưng lập tức cảm thấy được tựa hồ có điểm không ổn, nàng lại không thể nói hôn quân cường gian không thành, sau đó lại mở lòng đại từ đại bi đem quần áo cho nàng mặc.
"Ha hả, không có gì, quần áo của ta bị rách, nên mượn đỡ quần áo của hắn mặc một chút, ta lập tức trở về đổi ngay." Giống như cố ý giải thích cùng Vũ Lạc Thủy, câu nói cuối cùng Tiểu Thiên đặc biệt nhấn mạnh.
"Nga, là như thế này a." Vũ Lạc Thủy cũng không nói thêm gì nữa, dù sao với thân phận của nàng, là không thể hỏi Hoàng Hậu nhiều, nhưng dù sao long bào kia rất rộng, cổ áo kia đã muốn tới ngực của Tiểu Thiên, y phục rách nát bên trong hoàn toàn bại lộ trước mạt của Vũ Lạc Thủy, nàng không cần nghĩ muốn cũng có thể đoán được Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao đó là chuyện của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, nhưng không hiểu sao, lòng của nàng lại khổ sở nói không ra lời, tâm từng đợt co rút đau đớn.
"Đúng rồi, Lạc Thủy cô nương, ngươi có nhìn thấy nha hoàn Đoá nhi của ta hay không a?" Đột nhiên nhớ tới nha đầu Đóa nhi nhi, từ sau khi nàng kêu nàng ấy trở về lấy tiền đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, đã mấy canh giờ, đến bây giờ còn không có xuất hiện, chẳng lẽ tên kia còn muốn làm quân nhân trên đường đào ngũ sao.
*****
"Đoá nhi nàng ấy......" Vũ Lạc Thủy đang muốn trả lời, nhưng lập tức khó xử nhíu mày. Hôm nay Hoàng Thượng hạ lệnh đánh Đoá nhi một trăm đại bản, thiếu chút nữa đem nàng ấy đánh chết, nếu không nhờ Thái Hoàng Thái Hậu xuất hiện, chỉ sợ nàng ấy hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Nếu Hoàng Hậu biết Hoàng Thượng đối đãi vơi Đoá nhi như vậy, không biết hai người lại ồn ào thành bộ dáng gì nữa, Hoàng Hậu này ngay cả Hoàng Thượng cũng dám đánh qua.
Nhìn ra vẻ chần chờ trong mắt Vũ Lạc Thủy, trong lòng Tiểu Thiên hiện lên một tia bất an, " Lạc Thủy cô nương, có phải Đoá nhi nàng xảy ra chuyện gì hay không?"
"Hả? A? Không...... Không có việc gì." Vũ Lạc Thủy vội lắc lắc đầu không ngừng.
" Lạc Thủy, không được gạt ta!" Ánh mắt Tiểu Thiên lạnh xuống, vươn tay túm Vũ Lạc Thủy qua, trong mắt hiển hiện rõ không dễ dàng bỏ qua.
"Hoàng...... Hoàng Hậu nương nương, người buông tay a."
"Ta hỏi lại một lần, Đoá nhi đâu?" Tiểu Thiên ghé sát vào Vũ Lạc Thủy, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt của nàng xuất hiện một tia hoảng sợ.
Nếu hôn quân nghe được đối thoại của nàng cùng Đoá nhi, khẳng định biết Đoá nhi phụng mệnh lệnh của nàng trở về lấy tiền, mà Đoá nhi lại đến bây giờ vẫn không có xuất hiện, nếu không phải hôn quân làm gì với nàng ấy rồi chứ, luôn xem chủ nhân là tối thượng như nha đầu ngốc kia chắc chắn sẽ không phải đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Có phải Hoàng Phủ Tấn làm gì Đoá nhi hay không?"
"Hoàng Hậu nương nương......" Vũ Lạc Thủy muốn gỡ tay của Tiểu Thiên ra, nhưng một chút khí lực đều không có.
"Nói!" Thanh âm Tiểu Thiên lớn hơn.
"Đoá nhi đang ở Thanh Âm Cung!" Vũ Lạc Thủy vội đáp.
"Thanh Âm Cung?" Tiểu Thiên buông tay Vũ Lạc Thủy ra, bước nhanh về hướng Thanh Âm Cung, lưu lại một mình Vũ Lạc Thủy mặt ngốc thất thần, trong mắt hiện lên một tia làm cho người ta khó có thể giải thích được.
"Hoàng Phủ Tấn, ngươi nếu dám hạ nặng tay với Đoá nhi, ta sẽ phá nát Vân Tiêu cung của ngươi!" Tiểu Thiên cắn răng lẩm bẩm, từ khi nàng xuyên qua cho đến nay, Đoá nhi xem như là người thân cận duy nhất bên cạnh nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Đoá nhi, có dù là bậc đế vương cao cao tại thượng kia cũng thế.
Không bao lâu, nàng liền vọt tới Thanh Âm Cung.
"Thiên Thiên?" Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu vừa có một tia kinh ngạc, đồng thời cũng đoán được mục đích Tiểu Thiên chạy tới đây là cái gì, nhất là vẻ tức giận trên mặt con bé càng thêm làm cho bà xác định điểm này.
*****
"Hoàng Tổ Mẫu, Đoá nhi đâu?" Cũng bất chấp lễ tiết, Tiểu Thiên vừa tiến vào liền đổ ập xuống mở miệng hỏi.
"Thiên Thiên, con tại sao lại mặc quần áo Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới chú ý tới bộ quần áo rộng thùng thình trên người của Tiểu Thiên trong mắt bà hiện lên mỉm cười.
Nhưng hiện tại, Tiểu Thiên không có tâm tình trả lời chuyện này, mà là tùy tiện đáp trả một câu, "Hoàng Phủ Tấn cho con mặc. Hoàng Tổ Mẫu, Đoá nhi đâu." Đây mới là chuyện nàng quan tâm nhất.
"Đoá nhi nàng ở trong phòng cung nữ." Thái Hoàng Thái Hậu trả lời thật sự sảng khoái, một chút chưa từng có kéo dài cùng do dự, trong mắt mang theo hương vị vài phần tính kế.
" Phòng cung nữ ở nơi nào?" Trong mắt Tiểu Thiên càng phát ra vội vàng đứng lên.
"Nga, phòng cung nữ ở......" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hạ nhân bên cạnh, chỉ vào một người trong đó mở miệng nói: "Ngươi mang Hoàng Hậu qua đó đi."
"Tuân mệnh, Thái Hoàng Thái Hậu!" Cung nữ hơi nhún người hành lễ, đi đến bên cạnh Tiểu Thiên, "Nương nương mời theo nô tỳ."
"Ừm." Đi theo cung nữ ra ngoài, trong mắt Tiểu Thiên mang theo khẩn trương khó nén, mà càng là như vậy, ý cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu lại càng sâu.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài không lo lắng Hoàng Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng lại náo loạn mâu thuẫn sao?" Vũ Lạc Thủy lo lắng mở miệng nói.
"Không sao đâu, càng mâu thuẫn càng náo loạn lớn thì càng tốt, tốt nhất là nha đầu Thiên Thiên kia sau khi nhìn thấy vết thương của Đóa nhi, lập tức chạy đi tìm Tấn nhi tính sổ, hơn nữa...... Ai gia đoán nha đầu Thiên Thiên kia nhất định sẽ đi." Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo ý cười đầy bí ẩn, nhưng Vũ Lạc Thủy hiểu được, Thái Hoàng Thái Hậu là bởi vì nhìn thấy trên người Hoàng Hậu mặc long bào, mới nghĩ dùng phương thức như vậy lại một lần nữa tác hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, lúc này đây phương thức này mang theo một ít ý tứ "Trí đến chết rồi sau đó sinh", nhưng nếu một khi Thái Hoàng Thái Hậu cược sai, vậy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu sẽ không thể tiến tới thêm nữa.
"Thái Hoàng Thái Hậu, vậy nếu ngài đoán sai thì làm sao bây giờ?" Vũ Lạc Thủy lo lắng nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
"Đoán sai?" Thái Hoàng Thái Hậu tự tin tràn đầy nhướng mày, lắc lắc đầu, " Ván bài này Ai gia sẽ không thua."
Xem ra Thái Hoàng Thái Hậu thật sự rất có tin tưởng. Vũ Lạc Thủy nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng xẹt qua một tia phiền muộn.
Vì sao lão nhân gia ngài chỉ nhìn thấy người khác, nhưng lại nhìn không tới người bên cạnh ngài.
Còn có Hoàng Thượng, ngài ấy...... Ngài ấy tựa hồ cũng bắt đầu để ý đến vị Hoàng Hậu luôn làm cho hắn tức giận đến giơ chân kia.
Ai
Thì ra cảm giác âm thầm thích một người thật sự rất khó chịu.
*****
"Đoá nhi, ngươi làm sao vậy?" Được cung nữ đưa đến phòng Đoá nhi đang nằm, nhìn thấy máu trên người nàng, hốc mắt Tiểu Thiên đỏ lên.
"Tiểu...... Tiểu thư, ngài...... Ngài tại sao lại đến đây?" Đoá nhi nhìn thấy Tiểu Thiên xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia hào quang.
"Đoá nhi, thực xin lỗi, đều là tiểu thư đem ngươi hại thành như vậy." Trong mắt Tiểu Thiên mang theo một tia áy náy.
"Tiểu thư, Đoá nhi không có việc gì, ngài đừng khổ sở."
"Đoá nhi......" Thanh âm của Tiểu Thiên mang theo một tia nghẹn ngào, tay nhẹ nhàng lướt qua vết máu trên lưng, làm cho Đoá nhi đau đến kêu rên một tiếng.
"Tiểu thư, Hoàng Thượng, ngài ấy...... Ngài ấy không làm khó ngài chứ?" Đoá nhi lo lắng hỏi han, dù sao tiểu thư mới là"Đầu sỏ gây nên" a, Hoàng Thượng ngay cả hạ nhân như nàng đều đánh, khó đảm bảo sẽ tha thứ cho tiểu thư, nói sau, người nầy tính tình quật cường như vậy, nói không chừng đã lại chọc giận hoàng thượng vài lần.
"Hoàng ——Phủ —— Tấn!" Trong mắt Tiểu Thiên mang theo lửa giận khó nén, Đoá nhi không đề cập tới thì thôi, nhắc đến Hoàng Phủ Tấn, lửa giận trong lòng Tiểu Thiên liền phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm dâng trào lên trong lòng, răng nghiến thật chặt, hai tay nắm chặt lấy, gân xanh trên trán nổi lên.
Mạnh mẽ đứng lên từ trên giường Đóa nhi, ánh mắt Tiểu Thiên lập tức lạnh lùng, "Hoàng Phủ Tấn, ta phải để ngươi cho ta một câu tar lời thỏa đáng!"
Khẽ cắn môi, nàng xoay người bước ra khỏi phòng cung nữ.
Lửa giận đầy ngập kích phát rồi tế bào toàn thân của nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư......" Đoá nhi khẩn trương ở trên giường kêu to, nhưng Tiểu Thiên sớm đã biến mất ở trong tầm mắt của nàng.
"Xong rồi, lần này, tiểu thư lại muốn cùng Hoàng Thượng cãi nhau." Đỡ lấy cái lưng đau nhói, Đoá nhi không tự chủ được lo lắng vô cùng.
Tức giận đến toàn bộ lông tơ dựng thẳng, Tiểu Thiên đấu đá lung tung chạy ra khỏi Thanh Âm Cung.
Ông nội ngươi, Hoàng Phủ Tấn tên bạo quân này, thế nhưng lại xuống tay với một tiểu cô nương nặng như thế.
Tay Tiểu Thiên nắm thật sự chặt, nếu hôn quân chết tiệt kia ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ hung hăng đánh hắn một chút.
Ngay lúc nàng đang nổi trận lôi đình xông đến Ngự thư phòng tìm Hoàng Phủ Tấn tính sổ, lại chạm phải Phúc Quý mới từ Lan Uyển trở về.
"Hoàng...... Hoàng Hậu nương nương?" Phúc Quý gặp vẻ mặt Tiểu Thiên nổi giận đùng đùng, vội không ngừng quỳ xuống, "Nô tài Phúc Quý thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."
"Phúc Quý phải không?" Tiểu Thiên kéo hắn từ trên mặt đất đứng lên."Tên hôn quân kia còn ở trong Ngự thư phòng không?"
*****
"Hoàng...... Hoàng Thượng đã đến chỗ của Lan Phi nương nương." Phúc Quý bị biểu tình sắp giết người này của Tiểu Thiên dọa ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc mở miệng nói.
"Đi, mang ta đi." Một phen túm áo của Phúc Quý, vẻ tức giận trên mặt Tiểu Thiên không giảm chút nào.
"Nương...... Nương nương, Hoàng Thượng lúc này chỉ sợ đã đi ngủ, thật sự không thích hợp......"
"Ta nói thích hợp liền thích hợp!" Tiểu Thiên lớn tiếng đánh gảy hắn, rống lên với hắn, "Mang ta đến nơi của Lan Phi, có nghe hay không!!!"
"Vâng, vâng, vâng, nô tài tuân chỉ!" Bị Tiểu Thiên dọa sợ tới mức không có thần, Phúc Quý đành phải nghe lời của Tiểu Thiên đi về hướng Lan Uyển.
Lan Uyển ——
"Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy? Có phải ai đã chọc người nổi giận hay không?" Lan Phi hơi chớp chớp đôi mắt xếch mê hoặc người, tựa vào bên người Hoàng Phủ Tấn.
"Ngươi không cần hỏi nhiều, hầu hạ trẫm là được rồi." Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói, đối với Lan Phi một chút không hề bày ra một sắc mặt tốt chút nào.
Hắn là bị nữ nhân chết tiệt Niếp Tiểu Thiên chọc giận đến phát điên rồi, hay là tức đến phát ra bệnh? Bị nữ nhân kia khơi mào dục hỏa muốn đến nơi này giải quyết, lại phát hiện chính mình một chút tâm tư đều không có.
Thấy vẻ tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi không dám tiếp tục hỏi nhiều, chỉ có thuận theo, nghe lời nói của Hoàng Phủ Tấn, "Vâng, nô tì hầu hạ Hoàng Thượng!" Nói xong, vươn bàn tay trắng như ngọc, cởi bỏ vạt áo Hoàng Phủ Tấn, động tác đầy mê hoặc, dáng người trêu tâm nam nhân làm ắt Hoàng Phủ Tấn hơi hơi khép lại.
Một tay túm lấy Lan Phi kéo vào trong lòng, Hoàng Phủ Tấn thô lỗ vạch quần áo của Lan Phi, đang chuẩn bị động tác tiếp theo, lại bị thanh âm giết người của Tiểu Thiên cắt ngang.
"Hoàng Phủ Tấn ngươi là tên khốn kiếp!" Thanh âm mang theo sát khí tràn ngập, Tiểu Thiên đã muốn xông vào, nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Tấn cùng Lan Phi hai người quần áo không chỉnh, nàng hơi sựng lại, cũng đoán được chuyện gì, nhưng hiện tại những chuyện này không quan trọng với nàng.
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm có cho phép ngươi xông tới sao?" Mày Hoàng Phủ Tấn cau lại, khẩu khí mang theo tức giận rõ ràng, đầu sỏ chết tiệt gây nên này còn dám xông tới.
"Ngươi ngu ngốc a, ta nếu chờ ngươi cho phép mới tiến vào, ta vào đây được sao?" Tiểu Thiên lẻn đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, tức giận trong mắt làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm tức giận.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |