Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 114 (cuối)

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 114 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thấy Thiên Thiên sắp tới lúc chuyển dạ, Hoàng Phủ Tấn so với Tiểu Thiên có vẻ càng thêm khẩn trương vội vàng.

"Thiên Thiên, nàng nói là nhi tử ra trước hay là nữ nhi ra trước?"

"Thiên Thiên, nàng nói hoàng nhi của chúng ta giống nàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?

"Thiên Thiên, nàng nói chúng ta đặt tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tên gì đây?"

"......"

"......"

Nhìn hắn khẩn trương giống như đứa bé ở trước mặt mình đi qua đi lại, ngoài miệng vẫn nói không ngừng, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng ngày càng đậm.

Người nầy, càng xem càng giống đứa bé to xác. Tiểu Thiên trong lòng nghĩ tới, xì một tiếng bật cười.

Đưa tay kéo lại Hoàng Phủ Tấn vẫn khẩn trương đi lại không ngừng, cười nói: "Ai nha, chàng đừng khẩn trương mà, thái y không phải nói còn có mấy ngày sao."

Thật không biết là người nào sanh con, nàng làm mẹ không khẩn trương, hắn làm cha ngược lại như muốn lâm bồn, từ lúc thái y đi, hắn vẫn nói không ngừng!

"Thiên Thiên, mấy ngày nữa, ta đã làm phụ hoàng rồi, ta...... Ta thật muốn làm phụ hoàng." Nghĩ đến mấy ngày sau sắp sửa sinh bảo bối, Hoàng Phủ Tấn kích động lại một lần nữa vành mắt mờ mịt, ngay cả lời nói đều nói không ra.

"Hắc ~~ là đúng vậy, đúng vậy, chàng sắp làm phụ hoàng rồi!" Đối mặt với đứa bé to xác này, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện mình thật sự là trâu già gặm cỏ non.

"Không được, ta muốn để cho Thái Y nhanh chóng mang hai đứa bé xinh đẹp kia ra ngoài. Phúc Quý!" Hoàng Phủ Tấn kêu Phúc Quý đang hầu ở bên ngoài cửa, ngay sau đó lại lắc đầu, "Không được, vẫn phải là trẫm tự mình đi đốc thúc bọn họ mới được."

"Được rồi, Tấn!" Cuối cùng, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, cố tình khó chịu cong miệng lên, "Chàng đã nói chỉ thương ta, hiện tại hài tử vẫn chưa sinh, trong lòng chàng cũng chỉ nghĩ tới bọn họ, chàng không thương ta." Vừa nói, vừa ngước đôi mắt đẫm lệ.

Nhìn vành mắt Tiểu Thiên đột nhiên mờ mịt, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, lập tức ôm nàng an ủi, " Thiên Thiên ngốc, ta làm sao lại không thương nàng, ta thương nàng, cũng thương bảo bối của ta, được rồi, ngoan, đừng khóc, ta để cho Phúc Quý đến tìm Thái Y, ta ở nơi này cùng nàng có được hay không?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn nàng ôn nhu nói.

"Ừ, được!" Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên gật đầu một cái, khóe miệng lướt qua nụ cười giảo hoạt, mang theo nhàn nhạt đắc ý, ha ha ~~ thật là Hoàng Phủ Tấn ngốc đến như vậy, liền bị nàng bị gạt!

*****

Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong mắt nàng thoáng qua một tia cười xấu xa, ngón tay nghịch lồng ngực Hoàng Phủ Tấn, cố làm thẹn thùng nói: "Tấn, mấy tháng này để cho chàng nhịn rất cực khổ." Vừa nói, ngón tay lại một lần nữa không ngừng trên ngực Hoàng Phủ Tấn qua lại, mà lời của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.

Cô nương vô lại này thế nhưng cố ý câu dẫn hắn.

Trong mắt thoáng qua một nụ cười giảo hoạt, hắn tự tay chặn ngang đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, bởi vì có mang, chướng ngại ở giữa bọn họ nhiều hơn rất lớn, đưa tay nhéo chóp mũi Tiểu Thiên bởi vì cười cong cong, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: "Thiên Thiên, ta nhịn lâu như vậy, chờ nàng sanh hài tử xong, phải hảo hảo bồi bổ lại ta."

"Bồi bổ lại? Bồi bổ lại thế nào?" Tiểu Thiên cố làm như không hiểu hỏi ngược lại.

"Ừm......" Xoa cằm, Hoàng Phủ Tấn cố làm trầm tư một hồi, ngay sau đó, khóe miệng xấu xa nhếch lên, "Không cần quá nhiều, mỗi đêm đến mấy lần là đủ."

Người nầy......

Khóe mắt Tiểu Thiên hiện lên vài đường hắc tuyến, đến mấy lần coi như xong, còn mỗi đêm? Hắn tinh lực thật đúng là tràn đầy.

Cố làm ra vẻ không vui đưa chân đá hắn xuống, "Chàng thật đúng là đầu ngựa đực danh xứng với thực mà!"

Hoàng Phủ Tấn cũng không hề phủ nhận, mà đem Tiểu Thiên ôm càng thêm chặt một chút, "Vậy ta không phải là đối với một mình nàng sao?"

Vừa nói, cúi đầu, hôn lên môi mỏng của nàng.

Tiểu Thiên không cự tuyệt, đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, đáp lại nụ hôn của hắn.

Quả thật nên hảo hảo bồi bổ lại hắn, lại không nói đối với một hoàng đế, chỉ bằng hắn là một người đàn ông mà nói, vì thân thể của nàng, hắn nhịn gần mười tháng không đụng nàng, phải biết, đây đúng là chuyện vô cùng khổ sai, nhưng hắn vẫn nhịn.

"Tấn, sanh hài tử xong, ta nhất định sẽ hảo hảo bồi bổ lại cho chàng." Hai mắt nhắm lại, Tiểu Thiên ở bên tai Hoàng Phủ Tấn nhẹ giọng rù rì nói.

Mấy ngày sau ——

Lâm bồn sắp tới, cả Vũ Phượng cung náo lật trời, Hoàng Phủ Tấn ngay cả lâm triều đều không đi, trực tiếp đợi ở trong Vũ Phượng cung, một khắc cũng không dám rời đi.

Bên trong truyền đến tiếng Tiểu Thiên thét chói tai, mỗi một thanh âm cũng làm tim hắn nhói lên.

*****

Trừ Hoàng Phủ Tấn ở ngoài, Thái Hoàng Thái Hậu cùng Lạc Thủy cũng ở Vũ Phượng Cung đợi, đối với Thái Hoàng Thái Hậu mà nói, đây chính là tằng tôn tằng tôn đầu tiên của bà, tương đối so với Hoàng Phủ Tấn mà nói, Thái Hoàng Thái Hậu cũng không có bình tĩnh bao nhiêu.

Thiên Thiên cùng Tấn nhi thật vất vả mới ở chung một chỗ, đợi đến khổ tận cam lai rồi, ngàn vạn lần không thể lại xảy ra chuyện gì a.

"Hoàng...... Hoàng tổ mẫu, tại sao Thiên Thiên sanh con lâu như vậy?" Nắm tay Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương toát ra mồ hôi lạnh.

"Ta...... Ta......" Bị Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, vốn là khẩn trương, Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm tay chân luống cuống, nàng liên tục không ngừng kéo Lạc Thủy qua một bên, "...... Lạc Thủy, con nói đi, tại sao có thể như vậy? Con mau nói cho ta biết......"

"A?" Lạc Thủy nhìn trước mắt hai cặp mắt mong đợi nhìn mình chằm chằm, mắt của nàng hiện vài đường hắc tuyến, bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà toát mồ hôi lạnh.

Chuyện này hoàng thượng không biết coi như xong, Thái Hoàng Thái Hậu đã sanh tiên hoàng a, sao lại cũng không biết, không biết coi như xong, còn hỏi nàng? Nàng là một khuê nữ chưa chồnglàm sao biết chuyện này a.

"Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện này...... Lạc Thủy cũng không biết a."

" Con cũng không biết?"

"Ngươi cũng không biết?"

Hoàng Phủ Tấn cùng Thái Hoàng Thái Hậu đồng thời hỏi.

Lạc Thủy mồ hôi lạnh bốc lên lợi hại hơn chút, vẻ mặt bọn họ như thế là sao a, cái gì gọi là nàng cũng không biết? Nàng làm sao có thể biết những thứ này nha.

Xem ra hai người kia thật là khẩn trương đến ngớ ngẩn, Lạc Thủy nghĩ như vậy ở trong lòng.

Trong lúc mọi người đều bối rối đến không biết phải làm sao, bên trong truyền đến tiếng khóc, chỉ từ thanh âm này, đã đủ nghe ra đứa nhỏ này trưởng thành, khẳng định không đơn giản.

Hoàng Phủ Tấn nghe tiếng khóc này mà ngây ngẩn cả người, trong mắt bởi vì kích động mà phiếm lệ quang.

"Sinh...... Sinh ra rồi?"

"Đúng vậy a, hoàng thượng, Thiên Thiên sinh, Thiên Thiên sinh rồi!" Lạc Thủy cũng cao hứng nhảy lên.

"Lạc Thủy, vậy là...... Ai gia thành bà cố rồi?" Thái Hoàng Thái Hậu không dám tin nắm tay Lạc Thủy, hai tay một mực càng không ngừng run rẩy, vốn tưởng rằng mình sẽ bởi vì nội thương khó trị rời đi sớm một chút, không nghĩ tới bây giờ còn có thể lên làm bà cố.

*****

Edit: Tiểu Đông Tà

"Đúng vậy a, Thái Hoàng Thái Hậu, ngài làm bà cố rồi, thật tốt quá!" Lạc Thủy nắm tay Thái Hoàng Thái Hậu, cũng là gương mặt hưng phấn.

Tiếng khóc của hài tử vẫn kéo dài, vòng quanh Vũ Phượng Cung, vẫn vang dội không dứt.

Lúc này, bà đỡ từ bên trong đem hài tử ôm ra ngoài, "Chúc mừng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu công chúa ra đời."

"Mau, mau, cho Ai gia ôm trước." Thái Hoàng Thái Hậu mặt hưng phấn nhận đứa bé từ tay bà đỡ, cười đến mặt từ ái, thấy con bé tròn trịa, da có chú nhắn nheo, Thái Hoàng Thái Hậu kích động rơi lệ, "Đây là cháu cố gái của Ai gia, là cháu cố gái bảo bối của Ai gia. Lạc Thủy, con nhìn này......"

Bên trong phòng sanh ——

"Hoàng hậu nương nương, ngài cố gắng chút nữa đi, Tiểu công chúa ra đời rồi, chờ một chút tiểu hoàng tử cũng đi ra, ngài ráng sức một chút!" Bên trong bà mụ cũng khẩn trương đầu đầy mồ hôi, Hoàng hậu nương nương nếu có sai lầm gì, bọn họ cũng đừng mong sống.

"A —— còn...... Còn có một! 555

" Sanh con sao khổ đến thế này, mẹ ơi, nàng không muốn sinh nữa, 555

~Hoàng Phủ Tấn đứng ở bên ngoài, mặc dù tiểu công chúa ra đời rồi, Nhưng Nhi tử vẫn chưa ra ngoài a, hắn vẫn khẩn trương không biết làm sao, tiếng khóc của Tiểu Thiên làm hắn nhiều lần muốn vọt vào, nhưng lại sợ ảnh hưởng bà đỡ, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài cứng rắn chịu đựng.

"Ô oa

Hoàng Phủ Tấn! Hoàng Phủ Tấn chàng đi vào cho ta!!!" Mặc dù đau gần chết, thanh âm của Tiểu Thiên vẫn còn sang sảng mười phần.

Tiếng gào thét này của Tiểu Thiên hoàn toàn làm Hoàng Phủ Tấn liều lĩnh vọt vào, nhìn nàng bộ dạng đầu đầy mồ hôi, trong lòng Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là đau lòng không nói ra được!

"Thiên Thiên, ta ở đây, đừng sợ, ta ở đây." Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh Tiểu Thiên, nắm tay của nàng thật chặt.

"Ô oa

Hoàng Phủ Tấn chàng, tên khốn kiếp này, đều tại chàng, chàng làm cho người ta mang một là đủ rồi nha, tại sao phải để cho ta mang thai hai, chàng tên khốn kiếp này, đau chết ta, 555

~"

Tiểu Thiên lần này vô lý chỉ trích, bà đỡ tại chỗ buồn cười lại không dám bật cười, chỉ hy vọng tiểu tổ tông trong bụng Hoàng hậu nương nương có thể nhanh lên một chút ra ngoài, các nàng liền cám ơn trời đất.

*****

Mà Hoàng Phủ Tấn cũng vì những lời nói của Tiểu Thiên mà bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, ánh mắt hắn nhìn theo vài phần cưng chiều: "Đúng vậy, đúng vậy, đều là tại ta sai, Thiên Thiên ngoan, nhẫn nhịn, lần này sanh xong, về sau chúng ta không sinh nữa có được hay không? Thiên Thiên ngoan, cố gắng, tiểu hoàng nhi sắp ra tới rồi." Hoàng Phủ Tấn nhẹ giọng an ủi nàng.

"Ừ!"Tiểu Thiên nghe lời gật gật đầu, "Ta cảnh cáo chàng a, chúng ta đề xướng kế hoạch hoá gia đình, bất kể chàng có là hoàng đế hay không, ta cũng không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa! 555

~"

"Được, được, không bao giờ sinh nữa, không bao giờ sinh nữa." Mặc dù không hiểu Tiểu Thiên nói kế hoạch hoá gia đình là cái gì, nhưng Hoàng Phủ Tấn chỉ lo hướng về phía nàng, trấn an gật đầu một cái.

Không sai, hắn rất thích hài tử, càng nhiều càng tốt, nhưng chỉ cần nàng không muốn sinh, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng, một tiểu công chúa, một tiểu hoàng tử, đối với hắn mà nói, cũng đủ rồi.

Nhìn nàng đau đến như vậy, hắn đau lòng hận không đem toàn bộ đau đớn đổ lên người mình đi.

May mắn là, ông trời cũng không có gây khó khăn cho đôi phu thê bọn họ, trong bụng Tiểu Thiên chính là tiểu tổ tông tính khí tốt đi ra, cùng tỷ tỷ của hắn, tiếng khóc của hắn vang dội phải lượn không dứt

Nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử, Tiểu Thiên nặng nề thở ra, "Sinh...... Sinh xong rồi, rốt cuộc đã sinh xong." Giọng nói của nàng rất vô lực, nhưng khóe mắt lại mang theo tình cảm của mẫu thân đối với tiểu hài tử của mình.

"Tấn......" Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn gương mặt đau lòng của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên kêu, "Sinh xong rồi, 555 sinh xong."

"Ừ, Thiên Thiên thật ngoan, Thiên Thiên đã làm mẫu hậu rồi." Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn cưng chìu, ôn nhu lau mồ hôi trên trán nàng, còn lưu lại ở khóe mắt chút nước mắt.

Nhìn Hoàng Phủ Tấn cùng Tiểu Thiên tình nồng ý mật, bà đỡ cũng thức thời không dám quấy rầy họ, sau khi thu thập xong, liền ôm hài tử nhẹ nhàng lui xuống.

Nhìn hài tử được bà đỡ bế ra ngoài, vì lúc trước kêu khóc, giọng nói của Tiểu Thiên mang theo vài phần nghẹn ngào, "Ta...... Ta sinh các con khổ cực như vậy, các con phải hiếu thuận với mẫu hậu ta đây."

*****

"Dĩ nhiên, Thiên Thiên là một mẫu hậu tốt, bọn họ nhất định sẽ hiếu thuận nàng." Hoàng Phủ Tấn nửa ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, đưa tay nghịch gương mặt ướt đẫm mồ hôi, ôn nhu mở miệng nói.

"Ừ!" Vô lực gật đầu một cái, sinh đôi hai đứa bé, quả thật làm nàng mệt.

"Thiên Thiên, nàng nghỉ một chút đi, ta ở chỗ này cùng nàng."

Giọng nói của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên ngẩng mặt lên, vô lực cười nói: "Chàng không muốn đi xem con của chúng ta sao?"

"Không vội, hiện tại nương tử là quan trọng nhất, ta phải chú ý quan tâm nàng trước, sau đó sẽ đi qua thăm con chúng ta." Vừa nói, Hoàng Phủ Tấn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng của Tiểu Thiên, "Nàng quên rồi sao, ta nói, ta thương Thiên Thiên nhất, hoàng nhi đương nhiên xếp thứ hai." Ánh mắt tuấn mĩ của Hoàng Phủ Tấn ngước lên mở miệng nói.

Mà lời của hắn khiến khóe miệng Tiểu Thiên không kiềm được cong lên, mặc dù đang rất mệt, nàng mở miệng nói: "Coi như chàng thông minh, nếu chàng không thương ta, về sau ta sẽ không để ý đến chàng nữa."

"Đương nhiên rồi, nếu nương tử không để ý tới ta, ai sẽ sinh con cho ta đây?" Lại cúi người, hôn lên trán Tiểu Thiên, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo thâm tình.

"Lại nữa, lại nữa, chàng thông minh nhất rồi, chàng ngu ngốc nói không đụng bất kì nữ nhân nào khác, vì báo đáp những lời này của ngchàng ươi, ta mới miễn cưỡng sinh con cho chàng thôi."

Nhìn ánh mắt lần đầu tiên gặp đã làm nàng cảm động, mắt Tiểu Thiên lại ướt nhòe.

Nàng vô lực giơ tay lên, vuốt khuôn mặt tuấn mĩ của Hoàng Phủ Tấn, cố gắng đáp lại nụ hôn của hắn.

Ba nghìn cung tần mĩ nữ, lục cung, ba ngàn gáo nước, chỉ lấy một bầu.

Ai nói làm hoàng đế không làm được? Ai nói đế vương vô tình? Ai nói đế vương không biết yêu? Đế vương không phải là vô tình, cũng không phải là không biết yêu, mà là vì chưa gặp được một người khiến hắn có thể nảy sinh tình yêu vĩnh cửu, chỉ cần gặp được người như thế, hắn sẽ yêu không kém bất kì một kẻ nào, sẽ không thua bất kì một ai!

Nàng - Niếp Tiểu Thiên không phải là một ví dụ tốt nhất sao?

Nàng cười thản nhiên, có lẽ đây chính là duyên, bắt đầu là yêu, dừng lại là yêu! Trời cao nhất định cho bọn họ quen biết gặp nhau, rồi yêu nhau, ai có thể kháng cự lại được đây!

Cả đời này ta chỉ cầm tay của nàng, lời thề không nên dễ dàng nói ra khỏi miệng, nói ra chính là lời thề vĩnh hằng!

Bởi vì yêu —— cuộc đời này không đổi!

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-114)