Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 113

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 113
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thiên Thiên......" Trong đôi mắt thâm tình lộ ra mấy phần khát vọng, Hoàng Phủ Tấn đưa tay nâng cằm của nàng, trong mắt mang theo nhàn nhạt chờ đợi.

"Ừ?"Nhìn vào mắt Hoàng Phủ Tấn, trong nháy mắt mặt của Tiểu Thiên trở nên ửng đỏ

"Ta...... Ta muốn hôn nàng, muốn đã lâu rồi." Theo lời này rơi xuống, nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn cũng theo đó mà rơi bên miệng Tiểu Thiên. Nụ hôn đó chứa bao nhiêu thâm tình cùng yêu say đắm làm người ta không thể bỏ qua.

Tự nhiên nâng lên khóe miệng, Tiểu Thiên đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nhón chân lên, chủ động nghênh đón nụ hôn của hắn. Thâm tình đã đè nén lâu nay biến thành khát vọng khiến cho nụ hôn của hai người bọn họ có chút dồn dập.

"Tấn, ta cũng muốn hôn chàng đã lâu rồi." Nụ hôn kia xóa sạch ngượng ngùng, Tiểu Thiên thừa dịp lỗ hổng đối với Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói.

Trong mắt hai ngươi bọn họ không còn chút đau đớn nào chỉ còn lại ước mơ, tương lai của bọn họ, còn có.

Hoàng nhi của bọn họ, kết tinh tình yêu của bọn họ. Đời này bọn họ sẽ thật trân trọng hoàng nhi.

Tay Hoàng Phủ Tân kìm không được xoa cái bụng đã hơi nhô lên của Tiểu Thiên. Nơi này hơi nhảy lên, Hoàng Phủ Tấn vì hình thức động chạm này mà khẽ rơi lệ. Hắn cảm nhận được hài tử ở trong bụng của Tiểu Thiên.

Kích động ôm Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hưng phấn rơi lệ, cảm giác được làm cha khiến hắn kích động, "Thiên...... Thiên Thiên, ta...... Ta cảm giác được tiểu tử đang động rồi, thật...... Thật cảm thấy, ta...... Ta......" Hoàng Phủ Tấn cao hứng, lời nói thoát ra không mạch lạc. Nước mắt trong lúc kích động đã nói lên tâm trạng của hắn

Bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, khóe miệng Tiểu Thiên vẫn treo một nụ cười, người này, làm phụ hoàng liền cao hứng thành như vậy, chỉ là máy thai mà thôi, liền kích động đến ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

"Thiên...... Thiên Thiên, nó...... Nó thật sự đang động, ta...... Ta cảm thấy, nó thật...... Thật sự đang động." Tâm tình kích động vẫn không hề bình phục lại, Hoàng Phủ Tấn nói chuyện nhưng lời nói thủy chung không có chút mạch lạc, nước mắt bởi vì kích động trào dâng càng thêm lợi hại.

Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên bật cười, "Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử động, đã không phải là lần đầu tiên." Nhìn hắn cao hứng nàng lại nhớ đến khi ở Đoạn tình cốc, lần đầu tiên nàng cảm thấy hài tử động cũng cảm thấy kích động như hắn.

*****

"Thiên Thiên, nó là hài tử của ta, ta...... Ta sắp làm phụ hoàng rồi, Thiên Thiên, ta sắp làm phụ hoàng rồi!" Cao hứng rất nhiều, Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên bế lên, tại chỗ quay quanh tầm vài vòng mới ngừng lại.

"Thiên Thiên, ta làm phụ hoàng rồi, ta làm phụ hoàng." Kích động không biết làm sao, Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Thiên Thiên, cám ơn nàng, cám ơn nàng!"

Người này sao lại càng ngày càng giống trẻ con như vậy. Khóe miệng của Tiểu Thiên lại treo lên một nụ cười

Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn tránh ra, Tiểu Thiên cố làm ra vẻ không vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, " Nhưng ta cảnh cáo chàng a, chàng cũng không thể có hoàng nhi rồi không thương ta đó, nếu không ta sẽ ghen, ta ghen liền cả đời không để ý tới chàng, để cho chàng tìm nữ nhân khác sanh con đi!"

"Ừ, sẽ không, ta vĩnh viễn chỉ thương một mình Thiên Thiên, hoàng nhi cũng kém hơn Thiên Thiên, ta chỉ thương Thiên Thiên a." Hoàng Phủ Tấn cúi người, vừa cười vừa nắm lấy cằm Tiểu Thiên, động tình hôn xuống.

Khóe mắt Tiểu Thiên treo nụ cười, trên mặt ẩm ướt, là đại biểu nước mắt của hạnh phúc

————————————————————————————

Sau khi Tiểu Thiên hồi cung, trong hoàng cung sẽ không bao giờ xuất hiện cái loại không khí âm trầm. Tại sao? Bởi vì trên mặt hoàng thượng lão Đại cả ngày treo một nụ cười, ngay cả vào triều đều là cười híp mắt, làm cho các đại thần cũng thụ sủng nhược kinh. Tâm tình của hoàng thượng trong khoảng thời gian này thật rất tốt.

Chẳng qua là trong khoảng thời gian này, trên triều đình vẫn ít đi một người xuất hiện, đó chính là Tể tướng Đoạn Ngự. Về phần nguyên nhân hắn không xuất hiện, phần lớn mọi người suy đoán là bởi vì hồng nhân của tướng gia tại ngự thư phòng bị tướng gia đâm xuống một kiếm, bị thương đến giờ vẫn chưa có tỉnh lại.

Aì!!! Hai nam nhân quyền lực nhất Kim Lăng bọn họ đều đồng dạng là những kẻ si tình điển hình. Bọn họ già như vậy mấy chuyện ấy không mấy khi mắc phải. Những đại thần kiêu ngạo, cuộc sống của bọn họ cũng không mấy tốt đẹp nếu thỉnh thoảng ái thê nào của những vị tối cao này xảy ra chuyện bọn họ lại phải căng thẳng sống qua ngày a

Ngự hoa viên ——

"Tấn!" Tiểu Thiên đột nhiên nhảy đến sau lưng Hoàng Phủ Tấn, cả người nằm ở trên lưng hắn, nhìn ra được nàng thật cao hứng.

Trở tay cầm tay Tiểu Thiên, đem nàng kéo đến trước mặt mình, Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười nói: "Chuyện gì cao hứng như thế a, Hoàng hậu nương nương?"

*****

"Tấn, ta cho chàng biết một chuyện!" Sôi nổi ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, mặt Tiểu Thiên bởi vì hưng phấn mà khẽ phiếm hồng.

"Được, nàng nói chuyện gì để cho nàng cao hứng như thế đây?" Hoàng Phủ Tấn cũng như vậy có bộ dạng cao hứng, nhìn Tiểu Thiên cao hứng như thế, tâm tình của hắn hận dễ dàng bị nàng lây.

"Ha ha

" Vừa nghĩ tới mình chuyện sắp nói, nàng liền ngây ngốc ngửa đầu nở nụ cười.

"Cô nương ngu ngốc này, chưa kể thì đưng cười cao hứng như thế có được hay không?" Hoàng Phủ Tấn cưng chìu đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh mình, "Ngoan nào, nói mau, đừng làm ta hồi hộp!"

"A, a, được!" Gật đầu một cái, nàng lại cười khúc khích, "Hừ hừ

~"

"Ngu ngốc, nói mau!" Hoàng Phủ Tấn cố ý nghiêm mặt, người nầy, rốt cuộc chuyện gì làm cho nàng cao hứng như thế.

"A, a, được rồi, ta nói." Nhớ tới mình tiếp theo phải nói chuyện gì, nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng lớn, hướng Hoàng Phủ Tấn ngoắc ngoắc ngón tay, trong mắt nàng mang theo sâu đậm ý cười, "Ta mới vừa đến Thái Y Viện tìm Lý Thái y rồi, hắn nói......"

Nàng thần bí nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái.

"Hắn nói gì?" Người nầy, thật đúng là làm hắn hồi hộp mà.

"Hắn nói ta mang long phượng thai a!" Vừa nói đến tin tức này, Tiểu Thiên liền vui vẻ không dứt.

Thì ra là này cổ đại y thuật còn có thể tân tiến như vậy, Lý Thái y chẳng qua là cho nàng bắt mạch một cái mà thôi mà lai phát hiện ra nàng mang long thai, so với siêu âm còn lợi hại hơn. (PS: tác giả đơn thuần nói bừa, các đồng chí đừng coi là thật. )

Lúc Lý Thái y nói với nàng, nàng còn không tin nhưng Lý thái ý hắn nào dám khẳng địnhvới nàng mà không chắc chắn a.

Nghĩ đến mình trong bụng mang thai hai Bảo Bảo, nàng liền cao hứng đến mức vẫn vui vẻ không dứt.

"Long phượng thai?" Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn càng thêm kích động cả người từ trên ghế đứng bật dậy, khóe miệng nâng lên độ cong càng lúc càng lớn.

"Đúng vậy, Lý Thái y cùng ta xác định nói là long phượng thai!" Vừa nói đến ba chữ "Long phượng thai", Tiểu Thiên liền cười cong cả lông mày, trong mắt tự nhiên thoáng qua biểu hiện của vị mẫu thân nhu hòa.

"Ha ha

Thật tốt quá." Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên ở trong ngự hoa viên cao hứng cười lớn, "Ta vừa có tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử cùng lúc."

Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên xoay chung quanh tầm vài vòng mới không đành lòng để xuống.

*****

"Thiên...... Thiên Thiên." Mặc dù đã qua mấy tháng, Hoàng Phủ Tấn vừa nhắc tới hài tử trong bụng Thiên Thiên vẫn sẽ kích động mắt ứa lệ.

"Được rồi, được rồi, xem chàng cao hứng kìa." Mặc dù những lời này của Tiểu Thiên nghe rất tùy ý, nhưng cũng giống như Hoàng Phủ Tấn, trong mắt của nàng cũng ngân ngấn lệ.

Lão Thiên đã rất hậu đãi nàng, mặc dù để cho nàng rời khỏi ba mẹ tới nơi triều đại xa lạ này nhưng lại đem một nam nhân ưu tú lại thâm tình đưa đến bên người nàng, hiện tại lại cho nàng hai bảo bối, chỉ cần như vậy là đủ rồi, nàng cũng không dám mong mỏi gì xa xôi hơn nữa.

"Ta dĩ nhiên cao hứng, ta sắp làm phụ hoàng." Dưới sự kích động, Hoàng Phủ Tấn kìm lòng không được nhẹ hôn gương mặt Tiểu Thiên, đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, ", Thiên Thiên, ngồi xuống trước, cho ta nghe nghe, con trai bảo bối của ta cùng nữ nhi có phải ở bên trong nói chuyện phiếm hay không?"

Vừa nói, ngồi xổm người xuống, kê tai gần sát vào trên bụng Tiểu Thiên, trong mắt tràn đầy thứ tình cảm phụ thân trìu mến còn có hưng phấn.

Tiểu Thiên nhìn bộ dạng Hoàng Phủ Tấn ngây thơ, nàng kìm lòng không được nâng khóe miệng lên, "Chàng thực ngốc, bọn họ vẫn còn ở trong bụng nói thế nào nữa?"

"Thiên Thiên, nàng không hiểu rồi." Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Tiểu Thiên bên cạnh, đem nàng ôm vào trong ngực, mở miệng nói: "Chỉ cần dùng tâm nghe, liền nhất định có thể nghe được." Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn trong mắt vẫn như vậy hiện lên đầy thâm tình cùng cưng chìu.

Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn, độ cong nơi khóe miệng càng gia tăng chút.

Đúng vậy a, chỉ cần dùng tâm nghe liền nhất định có thể nghe được. Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, nghe hắn bởi vì kích động mà vẫn không thể bình phục nhịp tim, nàng cười thản nhiên.

Hắn sẽ là một phụ hoàng tốt, một phụ hoàng tốt nhất nhất nhất thế giới.

Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên cố làm tức giận vỗ Hoàng Phủ Tấn một cái, "Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ đang nói chuyện, nói phụ hoàng là một đại ngu ngốc!"

"Phải không, vậy ta nghe nữa nghe nữa." Hoàng Phủ Tấn cũng không có phủ nhận cái gì, lần nữa làm bộ ngồi xổm người xuống dựa trên bụng Tiểu Thiên, làm cho Tiểu Thiên lớn tiếng nở nụ cười, tiếng cười không có chút đau đớn nào.

Bất cứ thứ gì cũng kém thời khắc này, trượng phu yêu nàng sâu đậm lại si tình, không đến mấy tháng sau sẽ lại chào đời hai bảo bảo, nàng đời này có thể nói là lời to rồi. Nghĩ đến đây mắt nàng lại tràn ngập ý cười

*****

Mấy tháng sau ——

Hậu hoa viên tể tướng phủ

"Ngự, Như Mộng nàng không nhớ nổi ngươi sao?" Đứng bên cạnh Đoạn Ngự, nhìn một người ngồi yên lặng cách đó không xa, chính là Như Mộng, Tiểu Thiên nhẹ giọng hỏi.

Mấy tháng trước, Như Mộng rốt cục đã tỉnh lại, hôm nay nàng gọi Tấn cùng nàng tới tể tướng phủ, chính là muốn nhìn Như Mộng một chút, ngày đó Như Mộng té dưới kiếm Ngự, đôi mắt thống khổ vẫn làm nàng không cách nào quên. Nàng biết, thật ra Như Mộng rất đáng thương, phụ thân của nàng ấy sinh tử chưa biết, mà người nàng yêu, là một huynh đệ tốt của hắn, tự tay đem thanh kiếm kia đâm vào ngực nàng, thân chưa chết, tâm đã chết. Hoặc giả nàng ấy không phải không nhớ nổi Ngự, mà là trong tiềm thức nàng không muốn nhớ lại Ngự, một chút nỗi đau ở đáy lòng, trí nhớ bị nàng cưỡng chế chôn sâu vào đầu, không muốn nhớ lại hắn, bởi vì sợ lại một lần nữa bị tổn thương.

"Ừ, cho dù nàng ấy coi như là sống lại lần nữa, nàng nhìn thấy ta còn xa lạ khiến ta không thể đến gần." Đoạn Ngự nhìn Như Mộng, khẩu khí lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ.

Tiểu Thiên thấy mắt Như Mộng vẫn nhìn tà dương ở chân trời mà ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp mang theo đau thương nhàn nhạt, giống như đang suy nghĩ gì, hoặc đang sợ cái gì.

"Bất quá......" Thanh âm Đoạn Ngự lại một lần nữa vang lên từ bên cạnh Tiểu Thiên, "Chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, cái gì đều không quan trọng, ít nhất nàng vẫn còn ở bên cạnh ta, không phải sao?" Đoạn Ngự nghiêng đầu, trong mắt mang theo vài phần thản nhiên.

Lời của hắn, làm Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng cười nhìn Đoạn Ngự gật đầu một cái.

Tiểu tử này không hổ là huynh đệ của Tấn, đều là loại si tình. Ha ha

~~Nghĩ tới đây, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên sâu hơn.

Đưa tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Ngự tựa như an ủi, "Vậy ngươi phải thật cố gắng lên, xuất ra mị lực của Đoạn Thừa tướng, để cho Như Mộng yêu ngươi lần nữa."

"Ừ." Đoạn Ngự trịnh trọng gật gật đầu, tầm mắt lần nữa nhìn về phía mặt Như Mộng, vẻ mặt thoạt nhìn có chút sâu xa: "Ta nhất định sẽ làm cho nàng lần nữa yêu ta."

Mạn Yên, cho ta thêm cơ hội nữa, có được không?

Đoạn Ngự âm thầm thở dài ở trong lòng

"Tốt lắm, Ngự, từ từ đi, dù sao Như Mộng bị ngươi làm tổn thương rất sâu." Thấy bất đắc dĩ cùng khổ sở trong mắt Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn đi tới sau lưng Đoạn Ngự, an ủi vỗ vỗ vai Đoạn Ngự, nhớ tới ngày đó Đoạn Ngự vì ngăn cản hắn cùng Như Mộng đi Tịch Huyễn, hắn đem kiếm đâm vào ngực Như Mộng, lúc ấy ánh mắt Ngự vừa tuyệt vọng vừa thống khổ làm lòng hắn trầm trầm.

Hắn nhớ Ngự nói với hắn, thà phụ nàng, quyết không thể phụ thiên hạ.

Có huynh đệ như thế, hắn còn có gì có thể nói. Đối với Như Mộng, hắn sẽ không đi truy cứu ban đầu nàng đối với Thiên Thiên hạ độc, chỉ hy vọng Như Mộng có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ, nhớ lại Ngự, như vậy Ngự cũng sẽ không thống khổ như vậy, giữa bọn họ hoặc giả còn sẽ có một đoạn nhân duyên mỹ mãn.

*****

Nơi xa, vẫn ngồi ngẩn người như vậy, Như Mộng đột nhiên rũ mắt xuống, nước mắt đã tuôn ra mắt, đè nén đau đớn trong lòng lúc này đã không cách nào ức chế đánh tới, nàng cũng khống chế không được khóc lên, cả người đứng ở trên đất, thống khổ, đè nén làm nàng khóc đến càng thêm lợi hại.

Bóng lưng run rẩy kia làm người ta bận tâm.

Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại, nàng đối với Đoạn Ngự làm như không thấy, lãnh đạm giống như một người xa lạ, nàng nói không nhớ rõ hắn.

Đúng vậy, nàng không muốn nhớ lại hắn, như vậy nàng không muốn lại tiếp nhận đau đớn nữa, nàng muốn rời khỏi, lại bị Đoạn Ngự cố ý giữ lại trong tướng phủ, nàng muốn đi, nhưng bởi vì điều gì đó vương vấn tự đáy lòng không thôi, còn phải ở lại bên cạnh hắn, nàng giả bộ mất trí nhớ, giả bộ không nhớ rõ hắn, nhưng mỗi khi hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng thì trong mắt nàng sẽ lóe lên sự yêu thương hoặc giả Đoạn Ngự nhìn không ra, cho dù hắn đả thương nàng sâu như vậy, nàng vẫn không thể buông hắn ra.

Nàng vẫn cho là mình có thể đem đau đớn này dằn xuống đáy lòng, mỗi ngày làm một người xa lạ đứng trước mặt Đoạn Ngự, bình tĩnh không mang theo một tia tình cảm.

Nhưng khi hoàng đế cùng hoàng hậu song song tới tướng phủ, nỗi đau ngày đó ở trong ngự thư phòng lại một lần nữa như cơn ác mộng hướng nàng đánh tới, đau đớn quen thuộc thấu đến xương như vậy.

"Thà phụ ta, chứ không thể phụ thiên hạ?" Nàng nhắm mắt lại nhớ tới thời điểm, nàng rõ ràng nghe Đoạn Ngự nói câu kia với Hoàng Phủ Tấn, một khắc đó, nàng cho là lòng của nàng đã hoàn toàn chết, nhưng đến bây giờ, nàng mới phát hiện nàng là oán giận đến mức nào.

"Đoạn Ngự, ta cho là ngươi đã từng yêu ta." Như Mộng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng không ngừng được, như vài tầng sóng nhiệt không ngừng bừng lên, "Ta cho là...... Ngươi đã từng yêu ta, ít nhất...... Ít nhất đã từng yêu." Nước mắt ướt mặt nàng.

"Mạn Yên!" Thấy nơi xa Như Mộng đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc, Đoạn Ngự không kịp đợi Hoàng Phủ Tấn đi, bỏ lại hắn hướng Như Mộng chạy tới.

Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đoạn Ngự, đỡ Như Mộng không biết đang nói gì, chẳng qua là từ biểu lộ của Đoạn Ngự, nàng xem ra khỏi nhàn nhạt đau lòng cùng áy náy.

Không để ý nhiều, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh khóe miệng mang ý cười nói: "Hoàng thượng đại nhân, chúng ta nên thức thời một chút, hồi cung đi."

"Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương!" Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười một tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thiên, trong mắt mang theo cưng chìêu khó nén.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)