Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 107

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 107
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nàng lo lắng Hoàng Phủ Tấn trong lúc nàng hôn mê đem Dạ bắt lại, chẳng qua là nàng đã chú ý tới gian phòng mình đang nằm này. Gian phòng khiến nàng quen thuộc, nàng vẫn ở gian phòng này nửa tháng nay. Nàng biết nơi này là Đoạn Tình cốc, nếu như không phải là Dạ dẫn hắn tới đây, hắn nhất định sẽ không thể xuất hiện ở nơi này.

Như vậy...... Có phải hay không nói, hắn không có bắt Dạ đi?

Nàng không yên tâm nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nàng không hy vọng Dạ sẽ bởi vì nàng mà xảy ra chuyện gì, lỡ có như vậy, lương tâm của nàng sẽ bất an cả đời.

"Thiên Thiên, nàng có còn khó chịu nữa không, bụng còn đau không?" Không để ý tới vấn đề Tiểu Thiên nói, Hoàng Phủ Tấn chỉ quan tâm đến thân thể của Tiểu Thiên bây giờ. Hắn biết Tiểu Thiên vẫn còn giận hắn, những thứ này không quan trọng, hắn chỉ hy vọng Thiên Thiên có thể nói chuyện với hắn là tốt rồi, ít nhất, hắn muốn xác định hoàn toàn là Thiên Thiên không sao cả.

"Dạ đâu?" Không trả lời câu hỏi kia, Tiểu Thiên lại một lần nữa lãnh đạm mở miệng nói, chẳng qua là, lo lắng cùng cầu xin mang theo trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại làm cho nàng thế nào đều không thể bỏ qua.

"Thiên Thiên, nàng nói cho ta biết, bụng nàng còn đau không? Nàng nói cho ta biết được không?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo vô lực thỉnh cầu.

"Dạ đâu?"

Vẫn là câu hỏi giống như vậy, nhưng Hoàng Phủ Tấn nghe được, trong lời nói của Tiểu Thiên đã mang theo sự không nhẫn nhịn được rõ ràng.

Không muốn kích thích nàng, Hoàng Phủ Tấn không dám hỏi nữa, chẳng qua là bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thiên một cái, hồi đáp: "Hắn ở bên ngoài."

"Ừ." Lãnh đạm đáp một tiếng, nàng chuẩn bị từ trên giường rời xuống, lại bị Hoàng Phủ Tấn mau một bước kéo nàng lại.

"Thiên Thiên, nàng muốn đi đâu?"

"Đi tìm Dạ!" Đơn giản đáp một tiếng, nàng lại lần nữa chuẩn bị từ trên giường bò xuống, lại bị Hoàng Phủ Tấn lần nữa kéo lại.

"Thiên Thiên, thân thể nàng vừa mới mới tốt lên, trước đừng cử động được không?" Giọng của Hoàng Phủ Tấn mang theo cầu xin cùng bất đắc dĩ, hắn biết Tiểu Thiên sẽ không nghe hắn, nhưng hắn thật rất không yên tâm.

Quả nhiên ——

Tiểu Thiên chẳng qua là lạnh lùng nhìn hắn một cái, giọng vẫn rất bình thản như cũ, "Ta muốn đi tìm Dạ."

"Thiên Thiên......"

"Ta muốn đi tìm Dạ!" Tiểu Thiên có vẻ kích động, là trong mắt kia rõ ràng là không bình tĩnh nhiều hơn!

Thấy Tiểu Thiên kích động, Hoàng Phủ Tấn càng không có cách nào khác, chỉ có đè ép bất đắc dĩ trong lòng an ủi nàng, "Được rồi, nàng đừng kích động, ngồi ở chỗ nầy nghỉ ngơi, ta đi tìm Dạ tới đây được không?"

"Ta......" Nhìn cầu xin trong mắt Hoàng Phủ Tấn, trong lòng Tiểu Thiên mỉm cười nhói đau, nàng đối xử với hắn có thể thật sự đã quá đáng hay không?

*****

Có thể nhận ra, hắn mệt chết đi, mệt mỏi không thể bỏ qua trong mắt kia khiến lòng Tiểu Thiên có chút đau đớn. Trên mặt hắn còn có vẻ tái nhợt, tựa hồ như đã bị bệnh một thời gian thật dài.

"Thiên Thiên, đừng loạn nữa được không? Ta giúp nàng đi gọi Dạ tới đây." Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa mở miệng nói, khẩu khí như cũ là cầu xin.

Nhìn bộ dạng của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên không đành lòng cự tuyệt, cau mày, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn mà gật đầu một cái, "Được rồi."

Thấy Tiểu Thiên đồng ý, chân mày hắn rốt cục cũng giãn ra, khóe miệng giương lên nụ cười hưng phấn, "Thiên Thiên, nàng ngoan nằm trên giường, trước tiên đừng vận động, ta lập tức đi gọi Dạ tới đây, ta...... Ta phải đi." Từ trên giường đứng lên, Hoàng Phủ Tấn cao hứng đến luống cuống tay chân.

Tiểu Thiên nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng của nàng cảm thấy hơi đau xót, rồi lại có chút ngọt ngào.

Ngồi ở trên giường không có cử động nữa, nàng nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Tấn rời đi, lại là cô đơn cùng đau lòng như thế.

"Khoan!" Thời điểm Hoàng Phủ Tấn mở cửa định rời đi, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng gọi hắn lại.

Hoàng Phủ Tấn quay đầu lại, mang trên mặt một tia mê hoặc, "Còn có chuyện gì ư, Thiên Thiên?"

Cắn môi dưới, bộ dạng Tiểu Thiên muốn nói lại thôi.

"Thiên Thiên?"

"Ta...... Bụng ta không đau nữa." Nhìn Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên trả lời vấn đề mà lúc trước Hoàng Phủ Tấn hỏi nàng. Nhìn ra được, hắn thật sự rất lo lắng cho thân thể của nàng, bất kể là bởi vì nàng, hay là bởi vì đứa bé trong bụng của nàng, ít nhất lúc này, nàng biết Hoàng Phủ Tấn là thật sự lo lắng nàng.

Nếu không hắn cũng sẽ không chỉ vì nàng đã đáp ứng hắn không cử động, liền cao hứng thành bộ dáng này.

Hoàng Phủ Tấn chỉ vì nàng đã trả lời câu hỏi của mình liền vui mừng giống như một hài tử, nàng thấy được hắn bởi vì kích động mà trong mắt đã phiếm lệ quang.

"Thiên...... Thiên Thiên......" Hoàng Phủ Tấn không biết phải nói gì, tóm lại hắn hiện tại rất cao hứng, trong khoảng thời gian này là lần đầu tiên hắn cao hứng như thế.

Thiên Thiên trả lời vấn đề của hắn rồi, nàng không phải là hoàn toàn không để ý tới hắn, không phải sao? Như vậy là đủ rồi, như vậy hắn liền thấy đã hài lòng.

"Ngươi nhanh đi gọi Dạ đến đây đi." Không nhìn kích động trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, lãnh đạm mở miệng nói.

*****

"A, a, được, ta...... Ta phải đi đây, ta đây phải đi gọi hắn." Mở cửa, Hoàng Phủ Tấn cảm nhận được lúc này, bước chân của mình cũng trở nên nhẹ đi rất nhiều.

Đi ra khỏi cửa phòng, Hoàng Phủ Tấn khép cửa lại. Tiểu Thiên ngồi ở trên giường, mi mắt rũ xuống.

"Khụ......"

Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng Hoàng Phủ Tấn ho khan, khiến cho tâm của Tiểu Thiên chợt nói lên, trong lòng quanh quẩn một cỗ bất an.

Cho đến khi Hoàng Phủ Tấn đi xa vẫn còn truyền đến một trận lại một trận ho khan, bất an trong lòng Tiểu Thiên càng phát ra mãnh liệt.

"Hắn...... Hắn sao vậy?" Níu lấy tim, chân mày Tiểu Thiên cau lại, trong lòng mơ hồ đau đớn.

Trong lòng luôn có cảm giác giống như là mất đi một phần trí nhớ rất quan trọng, một phần trí nhớ làm nàng rất đau lòng, nàng biết là về Hoàng Phủ Tấn, tuy nhiên nàng không thể nghĩ ra rốt cuộc là cái gì, có một câu nói vẫn quanh quẩn ở bên tai của nàng, nhưng nàng thế nào cũng không nắm lại được.

Rất nhanh, Ám Dạ liền theo Hoàng Phủ Tấn đi vào trong phòng của Tiểu Thiên, thấy khẩn trương trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên thoáng qua một tia không tự nhiên.

"Thiên Thiên, ngươi tìm ta?" Ngoài miệng nâng lên một nụ cười ôn nhu, Ám Dạ đi tới ngồi xuống trước mặt Tiểu Thiên, cũng không để ý tới Hoàng Phủ Tấn.

"Ừ." Gật đầu một cái, trên mặt Tiểu Thiên cũng nâng lên một nụ cười, "Ta muốn nói cho ngươi chút chuyện."

"Được, chuyện gì?"

"Ta......" Đang muốn mở miệng, Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn đứng ở một bên có vẻ có chút trù trừ, nàng mới vừa còn treo ở trên mặt nụ cười liền thu liễm xuống, "Hoàng thượng, mời ngài đi ra ngoài, ta cùng Dạ có chút chuyện riêng cần bàn."

"Thiên Thiên......" Những lời này của nàng khiến cho trong lòng Hoàng Phủ Tấn có chút xót xa. Khi nàng mới vừa thấy Ám Dạ vẫn còn cười tươi, nhưng khi nhìn hắn, nụ cười lập tức hạ xuống, nàng gọi hắn là "Hoàng thượng" tựa như hai người rất xa lạ nhưng lại gọi "Dạ" một cách thân mật, tạo thành sự khác biệt rõ ràng.

"Mời đi ra ngoài."

"Ta......" Nhìn Tiểu Thiên một cái, lại nhìn Ám Dạ ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên trên mặt thủy chung treo nụ cười, Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Được, ta đi ra ngoài."

Lần nữa không yên tâm nhìn Tiểu Thiên một cái, hắn xoay người, mang theo vài phần vô lực rời đi, tấm lưng kia như cũ là cô đơn làm đau lòng người.

Quan tâm? Không quan tâm?

Tầm mắt Tiểu Thiên vẫn dừng lại ở trên người Hoàng Phủ Tấn, cho đến khi hắn biến mất ở cửa, tầm mắt của nàng vẫn không nỡ thu hồi lại, hoặc giả, chính nàng không có chú ý tới, trong mắt của nàng đều là sự đau lòng.

Tất cả những điều này, Ám Dạ lại hoàn toàn thấy được. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không nói gì, chờ Tiểu Thiên đem tầm mắt thu hồi lại, chờ nàng muốn cùng hắn nói "Chuyện riêng".

Đột nhiên cảm giác được chung quanh một trận yên tĩnh, Tiểu Thiên giống như là kịp phản ứng đem tầm mắt thu trở lại, đối mặt với hai tròng mắt mang ý cười của Ám Dạ, trên mặt của nàng thoáng qua một tia mất tự nhiên.

"Dạ......" Trong mắt của nàng thoáng qua một tia chột dạ.

"Ừ?" Ám Dạ nhướng mày, để sát vào Tiểu Thiên, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, "Nhìn xong rồi?"

"Cái gì?"

"Ta nói ta chỗ này chờ ngươi đem tầm mắt quay trở về, đã chờ thật là lâu, ngươi rốt cục chịu đem cặp mắt thu hồi lại rồi?" Trên mặt Ám Dạ thủy chung vẫn treo nụ cười nhàn nhạt đó, hắn không để cho Tiểu Thiên thấy mất mác trong mắt hắn.

Lời của Ám Dạ không thể nghi ngờ đã làm cho Tiểu Thiên có vẻ có chút chột dạ, mất tự nhiên đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi đang nói cái gì đó?"

"Ngươi biết mà." Ám Dạ cười nhún vai một cái.

Chỉ thấy Tiểu Thiên có chút không vui nhíu mày, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Hắn cũng không có mở miệng, hắn biết, Thiên Thiên nhất định sẽ mở miệng hỏi.

"Dạ......" Trầm mặc một lúc lâu sau, Tiểu Thiên vẫn không nhịn được lên tiếng.

"Ừ, nói đi, chuyện gì?"

"Tấn......" Cắn môi, nàng vẫn là đem cách gọi đổi đi, "Hoàng đế hắn...... Hắn thế nào?"

Mặc dù nàng biết mình không nên quan tâm Hoàng Phủ Tấn như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn không tự chủ được hỏi thành lời.

Câu hỏi của Tiểu Thiên đã làm cho Ám Dạ khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian xảo, để sát mặt vào Tiểu Thiên, Ám Dạ nhìn vào mắt Tiểu Thiên trong mắt mơ hồ có nụ cười, "Đây chính là chuyện riêng ngươi muốn nói với ta?"

Câu hỏi của Ám Dạ làm cho Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía hắn, mất tự nhiên trên mặt càng thêm rõ rang một chút, "Ta...... Ta là nói, hắn...... Cái đó...... Ta mới vừa...... Mới vừa nghe được hắn...... Hắn đang ho khan, ta...... Ta......"

Chân mày càng nhăn càng chặc, nàng nói chuyện đầu lưỡi đều thắt lại, , một câu nói nàng ấp a ấp úng thật lâu, đến cuối cùng, đơn giản chỉ cần đem câu nói kế tiếp nuốt trở về.

*****

"Ngươi lo lắng cho hắn?" Ám Dạ tiếp theo câu của nàng, nói ra.

"Không...... Không phải thế." Liên tục lắc đầu không ngừng, Tiểu Thiên lập tức hủy bỏ những lời này của Ám Dạ.

Nhưng chỉ thấy Ám Dạ cười lắc đầu một cái, nhìn Tiểu Thiên, nói: "Không, ngươi đang lo lắng cho hắn."

"Không phải! Ta không có!"

"Được, được, ngươi không có, ngươi không có!" Thấy Tiểu Thiên nóng nảy, Ám Dạ không muốn nhiều lời để kích thích nàng, không thể làm gì khác hơn là theo ý của nàng gật đầu một cái.

Ám Dạ trả lời làm cho cảm xúc Tiểu Thiên hơi vững vàng chút, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Hắn tại sao phải ở chỗ này?"

"Chính hắn cùng tới." Ám Dạ trả lời rất đơn giản, đem chuyện trước đó đã xảy ra dấu diếm.

"Tại sao ngươi không ngăn cản hắn tới đây?"

"Hắn là hoàng đế, ta nào có lá gan ngăn cản hắn?" Ám Dạ cười đến có chút vô lại du côn, mà lời của hắn Tiểu Thiên hoàn toàn cũng không tin tưởng.

Ám Dạ hắn là loại người sợ hãi cường quyền này sao, ban đầu thời điểm Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng tìm hắn, hắn đã xuất hiện trước tiên, huống chi, lấy hiểu biết của nàng đối với Ám Dạ, nếu như không phải là hắn nguyện ý, Hoàng Phủ Tấn chỉ sợ cũng không thể tới đây.

Miễn cưỡng liếc Ám Dạ một cái, nàng động thân đi xuống giường, nghiêng đầu hướng về phía sau lưng Ám Dạ mở miệng nói: "Ngươi mau để cho hắn rời đi đi."

"Ngươi không muốn gặp lại hắn sao?"

"Ta......"

Lần này, Tiểu Thiên lại không trả lời được.

Nàng thật không muốn gặp lại hắn sao? Nếu thật là không muốn gặp lại hắn, tại sao khi nàng nhìn thấy hắn xuất hiện ở nơi đó thì trong lòng của nàng lại cảm thấy động long không thôi.

Mấy ngày nay, nàng vẫn đè nén tình cảm của mình không để ình suy nghĩ về hắn, nhưng chỉ có trong lòng chính nàng hiểu, Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt nàng, sẽ làm nàng cảm thấy dị thường an tâm, nam nhân để cho nàng vừa yêu vừa hận này, nàng nên làm cái gì bây giờ?

"Thiên Thiên!" Ám Dạ đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nụ cười trên mặt vào lúc này đã thu hẳn lại, "Nếu như ngươi muốn cho hắn rời đi, liền tự mình đến nói với hắn."

" Dạ, ta......"

"Thiên Thiên." Ám Dạ đưa tay, tựa như an ủi khoác lên hai vai của nàng, mở miệng nói: "Nếu như ngươi cho là hắn rời đi sẽ làm trong lòng ngươi thoải mái... , vậy ngươi có thể gọi hắn rời đi, chỉ có ngươi mới có thể gọi động đến hắn, chẳng qua nếu như hắn thật sự rời đi, ngươi cũng đừng hối hận." Nói xong, hắn khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Thiên, cũng không đợi Tiểu Thiên mở miệng, liền xoay người rời đi.

Hắn biết, hiện tại Thiên Thiên cần phải có thời gian để suy nghĩ thật kỹ, chẳng qua là hắn hi vọng khi nàng quyết định, đối với bọn họ hai đều tốt.

Không phải là hắn quá rộng lượng mà suy nghĩ cho Hoàng Phủ Tấn, mà là hắn rất sớm cũng đã biết, giữa Hoàng Phủ Tấn cùng Thiên Thiên, hắn hoàn toàn không thể nhúng tay vào.

*****

"Ta...... Cho dù hối hận, ta có thể làm sao bây giờ?" Vô lực ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt của nàng lần nữa đã tuôn ra hốc mắt.

Nàng thật là thống hận sự do dự không quyết tâm của mình, , tại sao phải đối với người nam nhân kia không bỏ được như vậy, mỗi một vẻ mặt của hắn cũng sẽ để cho nàng đau lòng phải bận tâm.

Rõ rang là tên vô tình kia đả thương nàng, tại sao nàng còn muốn quan tâm hắn, quan tâm tất cả những thứ có lien quan đến hắn? Coi như nàng mang thai hài tử của hắn thì thế nào? Coi như hắn hiện tại thật sự quan tâm nàng thì thế nào?

Giữa bọn họ cũng không trở về được như trước nữa rồi, bởi vì đã từng tổn thương, bởi vì đã từng đau, cũng không cách nào khép lại nữa.

Cái loại tan nát cõi lòng đó, sau cho dù có may vá khéo đến đâu, cũng vẫn đau đớn khoan tim thấu xương hơn cart nổi đâu trước đó.

Nàng không làm được chuyển quên hết thảy tất cả đi theo hoàng đế bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, nàng cũng không trách hắn, chẳng qua là ——

Nàng hiểu, tình yêu của bậc đế vương, nàng không gánh nổi.

Đưa tay xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nàng từ trên đất đứng lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười thoải mái, giống như đã nhìn thấu hết thảy.

Đứng dậy đi tới cửa, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn đứng cách đó không xa, lẳng lặng đứng ở bên cạnh tảng đá lớn nhìn về phía phương xa, ánh mắt kia mang theo vài phần cô độc, bóng lưng cao to lại mang theo cô tịch làm cho người ta đau lòng.

Đáng chết! Tại sao còn phải quan tâm hắn như vậy!

Tiểu Thiên ở trong lòng mắng mình một tiếng, nhấc chân lên hướng Hoàng Phủ Tấn đi tới.

Đi tới sau lưng Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn không chút nào chú ý tới nàng đến, không biết hắn đang suy nghĩ gì mà ngẩn cả người.

"Hoàng thượng!" Tiểu Thiên mở miệng, nhàn nhạt kêu một tiếng, mà tiếng gọi này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt quay đầu lại, trong mắt lóe ra mấy phần xao xuyến.

"Thiên Thiên, sao nàng đi ra?"

Khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên muốn nhẫn tâm nhưng vẫn bại bởi bản thân.

"Ta ra ngoài đi một chút." Ở trên tảng đá lớn bên cạnh Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống, tầm mắt của nàng nhìn về phía nơi xa, nhưng nàng dùng khóe mắt chú ý tới tầm mắt Hoàng Phủ Tấn vẫn khóa ở trên người nàng, làm cho cả người nàng cũng không được tự nhiên.

"Thiên Thiên......" Hoàng Phủ Tấn đang muốn mở miệng, lại bị câu tiếp theo của Tiểu Thiên cắt đứt.

"Hoàng thượng lúc nào thì hồi cung?" Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)