Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 106

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 106
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Không cần." Đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, mặt hắn thoáng qua một tia mất tự nhiên, hắn hiểu được, đối với Hoàng Phủ Tấn, hắn không nên xuất hiện địch ý.

Đối với thiên hạ và dân chúng mà nói, Hoàng Phủ Tấn là hoàng đế tốt, đối với hắn mà nói, Hoàng Phủ Tấn cũng không có lỗi gì với hắn, nhưng mà, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn chính là không có hảo ý, có lẽ là bởi vì ——

Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong lòng thở dài, có lẽ là bởi vì nàng đi.

Trong lòng thở dài, coi như hắn đối với Hoàng Phủ Tấn có địch ý thì như thế nào, coi như Hoàng Phủ Tấn khiến Thiên Thiên đau thương rất sâu thì như thế nào, chỉ cần trong lòng Thiên Thiên có Hoàng Phủ Tấn, như vậy hắn vĩnh viễn cũng không thể thay thế được nam nhân kia!

Lắc đầu một cái, hắn tự tay đem Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ôm ra ngoài.

"Làm gì?" Hoàng Phủ Tấn khẩn trương nắm cánh tay Ám Dạ, không buông tay, bây giờ đối với Hoàng phủ Tấn hắn mà nói, hắn không thể để cho bất kì kẻ nào mang Thiên Thiên đi, hắn đã không có cách nào chịu đựng được việc Thiên Thiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn... Sợ hãi, cho dù là một khắc, hắn cũng không thể chịu đựng!

"Ta nói rồi, ta sẽ đem Thiên Thiên chữa khỏi hoàn toàn rồi sau đó giao cho ngươi, nhưng bây giờ......" Ám Dạ dừng lại một chút, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, "Hiện tại ta muốn mang Thiên Thiên đi!"

"Không thể!" Nghe Ám Dạ nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn không suy tính liền cự tuyệt, lực đạo trên tay theo bản năng nắm chặt, ánh mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo thỉnh cầu, "Ta không thể để cho Thiên Thiên lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của ta, thật không thể. Cầu xin ngươi...... Cầu xin ngươi đừng mang nàng đi."

Hoàng Phủ Tấn khi nói ra những lời này cũng đã đem tự ái của một hoàng đế, một nam nhi hoàn toàn vứt lại phía sau.

Điểm này, khiến Ám Dạ lại một lần nữa nhíu mày.

"Ngươi nghĩ ngươi cứu được Thiên Thiên sao?" Ám Dạ thình lình ném ra một câu nói, khiến Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, hắn hiểu được ý tứ của những lời này.

Tay không tự chủ được buông lỏng ra.

Nhưng vẫn mang theo ánh mắt sợ hãi khiến Ám Dạ không thể bỏ rơi, nhìn Hoàng Phủ Tấn trầm mặc một lúc lâu, giống như đang chuẩn bị ra một quyết định gì đó, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói: "Hoặc là...... Ngươi có thể đi theo cùng chúng ta."

Hoàng Phủ Tấn vì những lời nói này của Ám Dạ mà tâm trạng hưng phấn, trong mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo vài phần cảm động cùng cảm kích, "Cám ơn, cám ơn ngươi!"

*****

Để cho Phúc Quý ở lại bên ngoài xử lí chút chuyện, Hoàng Phủ Tấn đi theo Ám Dạ vào Đoạn Tình cốc.

"Thiếu.... . Thiếu gia!" Trong Đoạn Tình cốc, Hoa thúc thấy Ám Dạ ôm Tiểu Thiên đi đến, sau lưng còn đi theo một người đàn ông, hắn có chút không dám tin.

Đoạn Tình cốc này vốn là chỗ thiếu gia dùng để tránh dây dưa với bên ngoài, hắn chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào bước vào làm ô nhiễm nơi đây, nửa tháng trước, thời điểm thiếu gia mang Thiên Thiên tới Đoạn Tình cốc đã làm cho quản gia là hắn kinh ngạc không thôi, nhưng lúc này đây, thiếu gia lại dẫn theo một người nữa tới đây.

Hơn nữa nhìn khí chất của vị thiếu niên trước mắt này, Hoa thúc dám khẳng định, vị thiếu niên trước mắt này tuyệt không phải người bình thường.

Điều này càng khiến cho Hoa thúc cảm thấy rất quái dị, trừ tiểu hoàng đế nước Hạo Nguyệt ra, thiếu gia cho tới bây giờ cũng sẽ không có bất kì giao tiếp nào cùng người có thân phận quá mức cao quý, hắn cảm thấy như thế thật giống một loại gánh nặng, nhưng là...... Thiếu gia thế nhưng mang theo vị thiếu niên này tới Đoạn Tình cốc, điều này thực để cho Hoa thúc giật mình không hề ít.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc đầy trong mắt Hoa thúc, Ám Dạ cũng không giải thích gì, chỉ là bình thản phân phó: "Hoa thúc, vị công tử này là khách của ta, hãy chiêu đãi hắn thật tốt."

Nói xong, ôm Tiểu Thiên hướng một tòa lầu các, đi ngang qua một cây cầu nhỏ và một giả sơn cách đó không xa, dưới đồi núi nhỏ là cầu gỗ, chảy xuôi mang theo dòng nước trong vắt lạnh như băng.

Hoàng Phủ Tấn cũng không thể nào thật ngây ngốc ngồi ở chỗ đó chờ Hoa thúc đến chiêu đãi hắn, thấy Ám Dạ ôm Tiểu Thiên đi về hướng hòn giả sơn, hắn dĩ nhiên là vội vàng trực tiếp đi theo, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, dòng nước dưới cầu gỗ kia lại mang theo những hơi khí lạnh buốt.

Khiến cho hắn cảm thấy một trận bất an!

Đưa tay kéo lại Ám Dạ đang đi ở phía trước hắn, Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo chút khủng hoảng, "Ngươi muốn dùng phương pháp gì cứu Thiên Thiên?"

Nhìn thấu khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Ám Dạ không có giải thích cặn kẽ làm gì, chỉ lãnh đạm mở miệng nói: "Dùng phương pháp mà ta cho là có thể cứu Thiên Thiên."

Bỏ lại một câu nói như vậy, hắn tiếp tục ôm Tiểu Thiên đi về phía trước, Hoàng Phủ Tấn không dám buông lỏng, chỉ đi theo sau lưng Ám Dạ, hướng đồi núi nhỏ đang tòa nhàn nhạt hàn khí mà đi tới.

Vừa tới cửa động, Hoàng Phủ Tấn liền cảm nhận được một cỗ hàn khí từ bên trong động đánh tới, khiến cho Hoàng Phủ Tấn dù đã là đại nam nhân như vậy cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

*****

"Nơi này là?" Bất an trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng mãnh liệt.

"Băng động!" Ám Dạ đơn giản nói ra hai chữ.

"Ngươi muốn giải độc cho Thiên Thiên ở chỗ này?" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần không dám tin.

Chỉ là đứng ở cửa động, hắn cũng có thể cảm giác được cái rét lạnh thấu xương kia, huống chi là tiến vào bên trong, chính là một đại nam nhân như hắn cũng khó mà tiếp nhận được hàn khí bên trong, thể chất giống như Thiên Thiên bây giờ sao có thể chịu đựng được cơ chứ?

Không suy tính thêm gì nữa, Ám Dạ gật đầu đối với Hoàng Phủ Tấn một cái, "Hiện tại đây là phương pháp giải độc nhanh nhất, hữu hiệu nhất, lúc trước ta vẫn không dám dùng loại phương pháp này cứu Thiên Thiên, cũng vì suy tính đến thể chất của nàng, sợ nàng không chịu nổi, chỉ có thể áp dụng tiến hành theo phương pháp an toàn hơn, nhưng mà, theo tình huống trước mắt xem ra......" Nói đến đây, Ám Dạ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, tiếp tục nói: "Theo tình huống trước mắt xem ra Thiên Thiên nàng hoàn toàn không bỏ được tìm cảm đối với ngươi, mà độc Minh Hoa......"

"Nhất định phải đoạn tuyệt tình cảm yêu đương!" Thanh âm vô lực của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt lời nói tiếp theo của hắn, cũng là bởi vì muốn đoạn tuyệt tình cảm kia, hắn thiếu chút xíu nữa mà mất đi Thiên Thiên rồi, nhưng đây cũng là muốn kìm hãm Minh Hoa chi độc.

Hắn vô lực ngửa đầu nhìn lên trời, cảm thấy bất lực vô cùng.

Ông trời, ngươi rốt cuộc muốn trẫm làm gì mới có thể cứu được Thiên Thiên, ngươi không thể trực tiếp nói cho trẫm sao?

Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Ám Dạ có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn cũng biết chuyện này, như vậy......

Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, theo bản năng nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, nhừn hắn không đem ý nghĩ trong lòng nói ra, mà là tiếp tục đề tài mới vừa rồi, "Cho nên, chỉ có loại phương pháp cực đoan nhất mới có thể loại bỏ độc ra khỏi cơ thể Thiên Thiên, nhưng là......" Nói đến đây, Ám Dạ lại một lần nữa nhíu mày, "Nhưng là hàn khí trong động băng sẽ tổn thương nghiêm trọng đến thân thể Thiên Thiên, thời gian ở bên trong càng lâu, tổn hại lại càng nghiêm trọng." Nói đến đây, hắn nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái!

Lời của Ám Dạ không thể nghi ngờ là đã khiến cho tâm của Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lạnh đến cực điểm. Thật vất vả để cho hắn gặp được Ám Dạ, tại sao còn nhiều vấn đề trở ngại như vậy ngăn cản bọn họ, tại sao cho hắn hi vọng rồi lại cho hắn thất vọng càng nhiều.

Để cho Thiên Thiên ở trong động băng chịu đựng rét lạnh thấu xương như vậy, bảo hắn sao có thể nhẫn tâm!

*****

Tầm mắt không tự chủ được nhìn Tiểu Thiên đang ngủ, trong mắt của hắn luôn mang theo khẩn trương cùng lo lắng.

Theo tầm mắt của hắn, Ám Dạ nhìn sang, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đột nhiên cảm thấy đế vương trước mắt này thật là đáng thương.

"Đi gặp nàng một chút đi, nàng sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi." Nhìn Hoàng Phủ Tấn, hắn nhẹ giọng mở miệng nói.

Ám Dạ đột nhiên phát hiện mình là người rất hào phóng, khi hắn quyết định đem Hoàng Phủ Tấn làm tình địch, hắn còn có thể thiện ý đối với hắn như vậy.

Thế nhưng hắn phát lại hiện ra hắn còn có một ưu điểm như vậy.

Mang theo ý tưởng ngây thơ này, trong lòng hắn âm thầm cười cười.

Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cảm kích, chẳng qua là phiền muộn trong mắt hắn vẫn không có giấu xuống, "Cám ơn ngươi cứu Thiên Thiên!"

"Ngươi không cần cám ơn ta." Ám Dạ không tự nhiên đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Ta cứu Thiên Thiên không phải là bởi vì ngươi."

Thái độ như vậy của Ám Dạ sớm đã ở trong dự đoán của Hoàng Phủ Tấn.

Nếu là trước kia lấy thái độ của Ám Dạ bây giờ đối với hắn, hắn đã sớm giận dữ mà trị hắn tội bất kính. Nhưng mà lúc này, hắn chẳng qua chỉ là cười nhạt một tiếng, nhìn Ám Dạ, mở miệng nói: "Ta biết, bất quá ta còn phải cám ơn ngươi. Ít nhất là ngươi đã khiến cho Thiên Thiên sống lại lần nữa, bình yên vô sự trở lại bên cạnh ta."

Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía phương xa, trong tầm mắt mang theo thoải mái.

Nghe Hoàng Phủ Tấn nói vậy, tâm Ám Dạ chợt chìm xuống, trong lòng lần nữa trống trải.

Từ trước mặt Hoàng Phủ Tấn đứng thẳng lên, hắn mở miệng nói: "Thiên Thiên có thể trở lại bên cạnh ngươi hay không, đều không phải do ngươi quyết định." Nói xong, hắn không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, liền xoay người rời đi.

Tâm can Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt lại chìm thật sâu, hắn tựa hồ đã quên mất, giữa hắn cùng Thiên Thiên còn vắt ngang rắc rối khó gỡ lớn như vậy.

Mắt của hắn vào lúc này rũ xuống, hắn làm sao mà đi cầu Thiên Thiên tha thứ? Thật là muốn đem những khổ tâm nói hết cho Thiên Thiên sao?

Hắn nghĩ qua như vậy, nhưng là hắn thật không dám, hắn sợ ông trời cảm thấy hắn quá tham lam, sẽ lại một lần nữa đem Thiên Thiên từ bên cạnh hắn cướp đi. Cho dù hắn có giải thích với Thiên Thiên, thì nàng sẽ tin tưởng lời của hắn nói sao? Liệu nàng có nghĩ rằng chẳng qua là hắn đang lấy cớ hay không, có bởi vì điều này mà càng thêm chán ghét hắn hay không? Hắn không thể như vậy, hắn thà bị Thiên Thiên cứ hận hắn như vậy. Nếu không thể yêu, hận cũng là một phương thức khác, hắn chỉ muốn chiếm một vị trí ở trong lòng của nàng.

*****

"Thiên Thiên......" Đi vào trong gian phòng Tiểu Thiên đang nằm, Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên người nàng. Tiểu Thiên còn ngủ say chưa tỉnh, bất quá nhìn sắc mặt nàng bây giờ so với lúc trước cũng tốt hơn nhiều, điểm này làm Hoàng Phủ Tấn thấy yên tâm không ít.

Sợ đánh thức nàng, Hoàng Phủ Tấn nhẹ tay khẽ vuốt lên khuôn mặt gầy gò, trong mắt của hắn đều là đau lòng.

Đây tất cả đều là do hắn.

Nếu không phải bởi vì hắn, người Tịch Huyễn sẽ không bắt hoàng tổ mẫu để uy hiếp hắn. Nếu không phải bởi vì hắn, Thiên Thiên như thế nào lại trúng Minh Hoa chi độc! Nếu không phải bởi vì hắn, Thiên Thiên sẽ không thống khổ như vậy! Sự tình như thế này tất cả đều là do hắn, đều là bởi vì hắn!

Nghĩ đến tất cả, Hoàng Phủ Tấn càng thêm tự trách, trong phổi một trận không thoải mái, hắn lần nữa ho khan một cái.

Hắn thấy Tiểu Thiên bỗng nhúc nhích, chân mày hơi nhíu lại.

Lo lắng Tiểu Thiên bị đánh thức, Hoàng Phủ Tấn giảm thấp thanh âm, cố nén tiếng ho khan.

Hắn không có cách nào ức chế ho khan, khó chịu đến mức phải khom người, lại lo lắng sẽ đánh thức Tiểu Thiên, hắn đứng lên từ trên giường, tính muốn đi ra cửa. Mới vừa đi mấy bước, liền bị một tiếng kêu sợ hãi dừng hắn lại.

"Tấn!" Tiểu Thiên chợt từ trên giường ngồi dậy, trong mắt mang theo nhàn nhạt hoảng sợ, vô thần nhìn về phía trước, lưng của nàng mang theo run rẩy, hô hấp bởi vì hoảng sợ lộ ra trong mắt kia mà có chút dồn dập.

Hoàng Phủ Tấn vì tiếng kêu của nàng mà dừng bước, hắn chợt quay đầu lại, hướng bên giường vọt tới.

"Thiên Thiên, thế nào? Thế nào?" Hoàng Phủ Tấn ngồi trước mặt Tiểu Thiên, nhìn hoảng sợ trong mắt nàng lộ ra rõ ràng, tâm Hoàng Phủ Tấn liền nhói lên.

"Tấn......" Nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Tấn, tầm mắt Tiểu Thiên không còn rống rỗng, chẳng qua là trong mắt vẫn còn tồn tại khủng hoảng kia, cũng không có vì vậy mà hít thở bình thường.

Mồ hôi lạnh ướt toàn thân của nàng.

Tầm mắt chậm rãi quay tới, khi nàng thấy khuôn mặt quen thuộc này xuất hiện ở trong mắt nàng, nước mắt của nàng không khống chế được trào ra khỏi hốc mắt.

Ánh mắt kia khiến hắn bận tâm!

"Tấn......" Từ trong miệng nàng nhẹ nhàng kêu tên Hoàng Phủ Tấn, có vẻ có chút thất hồn lạc phách.

"Thiên Thiên, ta ở đây, ta ở đây." Nước mắt Tiểu Thiên thiêu đốt tâm của Hoàng Phủ Tấn, hắn đau lòng một tay ôm lấy Tiểu Thiên vào trong ngực, hoảng sợ trong mắt nàng khiến hắn bận tâm.

Cái ôm ấm áp của Hoàng Phủ Tấn cũng làm lòng Tiểu Thiên vốn đang bất an lúc này buông lỏng xuống, hô hấp cũng từ từ bình phục lại. Nước mắt lần nữa tuôn ra nơi hốc mắt.

Hắn...... Hắn không sao, hắn không sao rồi!

Tiểu Thiên ở trong lòng nhẹ nhàng nỉ non, mới vừa rồi đang ngủ, ánh mắt tuyệt vọng của Hoàng Phủ Tấn vẫn khóa chặt trong mắt của nàng. Nàng nhìn hắn té xuống ở trước mặt nàng, đau như vậy, nhưng như vậy cũng không kéo hắn lên được. Trong mộng, nàng muốn đưa tay kéo hắn, lại phát hiện mình một chút khí lực cũng không có, dưới chân cũng không chút nào trụ nổi.

Nàng trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt nàng mà ngã xuống, nàng muốn gọi hắn thế nhưng thanh âm lại chôn ở nơi cổ họng, như thế nào cũng không phát ra được.

Chợt từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, nàng sợ đến mức cả người run lên. Cho đến khi thanh âm Hoàng Phủ Tấn ôn nhu vang lên ở bên tai nàng, hoảng sợ cùng bất an mới từ từ biến mất. Thanh âm căng thẳng hóa thành một giọt lại một giọt nước mắt ướt vai Hoàng Phủ Tấn.

"Thiên Thiên, ta ở đây, đừng sợ, ta ở đây." Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thiên, an ủi tâm tình bất an hoảng sợ của nàng.

Hắn không biết Tiểu Thiên trong mộng rốt cuộc đã gặp cái gì, chẳng qua là lúc nàng tỉnh lại, trong miệng kêu tên của hắn, khiến hắn kích động một lúc lâu. Ít nhất hắn biết trong lòng Thiên Thiên vẫn là quan tâm đến hắn, thấy hoảng sợ trong mắt nàng là bởi vì hắn mà xuất hiện, trong lòng hắn sẽ vui mừng không dứt, bởi vì chính mình có thể làm Tiểu Thiên an tâm mà thỏa mãn.

Một lúc lâu, Tiểu Thiên mới từ từ bình phục lại, chú ý tới mình đang bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, nàng trừ an tâm đồng thời lại thêm một phần đau lòng.

Không có phản ứng kịch liệt quá mức, nàng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn từ từ dời ra ngoài, giương mắt, nàng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Hoàng Phủ Tấn.

"Thiên...... Thiên Thiên......"

"Dạ đâu?" Nàng mở miệng lãnh đạm hỏi, nàng chỉ nhớ rõ mình lúc ấy đau bụng khó nhịn, bị Dạ ngăn huyệt đạo lại nên cái gì chuyện cũng không biết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)