Truyện:Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa - Chương 18

Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
Trọn bộ 56 chương
Chương 18
Từ chức
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)

Tôn Đào chưa kịp lên tiếng, Ngu Tùng Tùng đã mất kiên nhẫn, nổi giận đùng đùng hỏi: “Cái gì? Anh ta dám nói chị thấp hèn ư?!”

“Mẹ nó, không muốn sống nữa đấy à? Sao anh dám mắng ch — bạn của tôi như vậy, chờ đó, ông đây sẽ khiến anh gánh đủ hậu quả! Ngày mai tôi sẽ cho nhà anh phá sản cmn luôn!”

Những lời này đã phô bày khí chất thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng trên người Ngu Tùng Tùng một cách mãnh liệt.

Chu Thanh Thanh lặng lẽ thở dài.

Mặt Tôn Đào tái nhợt như màu đất, sau khi ăn một cái tát lập tức khom người cúi đầu nói xin lỗi liên tục: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi thấp hèn, là tôi ngu xuẩn. Cô đại nhân rộng lượng, xin đừng so đo với người ngu xuẩn như tôi. Tôi là tên thối tha ngu ngốc, tôi là rác rưởi, đều là lỗi của tôi. ”

Chu Thanh Thanh không dư dả thời gian để lãng phí cho tên đàn ông bỉ ổi này, sau khi xả giận, cô chán ghét quay đầu hỏi: “Muốn xin lỗi tôi ư?”

“Được thôi, anh đi đến chỗ sàn nhảy, tự tát mình 100 cái, chửi mình là thằng bỉ ổi 100 lần đi. ”

“Hãy trả lại chính bản thân mình những lời lẽ xúc phạm thô tục mà anh đã từng dùng để bêu rếu vu khống những cô gái vô tội. ”

“Được, tôi đi liền bây giờ, sẽ đi ngay bây giờ. ” Tôn Đào gần như lăn một vòng, chạy vội ra ngoài.

Lưu Thành đứng bên cạnh đã đổ mồ hôi nhễ nhại từ lâu.

Chu Thanh Thanh liếc anh ta một cái, nâng cao đạp thấp, bắt nạt kẻ yếu. Nhưng cô có việc quan trọng hơn cần làm nên lười so đó với mấy người này. Cô xoay người đi thẳng vào trong phòng bao.

Nhưng Ngu Tùng Tùng lại bất mãn, hung dữ trừng mắt nhìn Lưu Thành một cái, sau đó mới chạy theo sau cô.

Chờ hai người đi rồi, Lưu Thành lập tức há miệng hít thở, lau khô mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đúng là hối hận không thôi. Nhưng đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa biết mình đắc tội ai?

Chỉ là bạn của cậu chủ Ngu thôi sao? Nhưng thái độ của cậu chủ Ngu với cô quá đỗi cung kính và thân thuộc, e rằng không chỉ đơn giản là bạn?

__

Sau khi từ quán bar trở về, Chu Thanh Thanh cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Xong xuôi đi ra ngoài, cô cầm điện thoại lên xem thử, đến bây giờ vẫn chưa nhận được câu trả lời, lại ủ rũ ném điện thoại xuống.

Cô nằm trên giường mơ mơ màng màng đến khi sắp ngủ thiếp đi thì màn hình tối đen đột nhiên sáng bừng lên.

Một người có ảnh đại diện hình đầu sư tử nhắn tin đến: “Chị ơi!!! Em hỏi ba rồi, ba đồng ý cho chị quay về rồi!”

Đôi mắt Chu Thanh Thanh vốn đang nhập nhèm mơ hồ nhất thời trợn tròn, nhanh chóng trả lời: “Thật hả? Đồng ý rồi sao, sau đó còn nói gì nữa không? Không nhắc đến điều kiện gì khác ư?”

“Thật mà!”

Chu Thanh Thanh nhìn thời gian, suy tư một hồi, sau đó nhập một số điện thoại đã thuộc nằm lòng, cuộc gọi đổ chuông rất lâu mà người bên kia không bắt máy.

Tin nhắn Wechat của em trai lại nhảy ra: “Bây giờ ba đang đi du lịch nước ngoài, bên đó tín hiệu không tốt, em gọi lâu ơi là lâu mới được đó. ”

“Em giỏi không? Mau khen em, mau khen em!”

Thì ra là như vậy.

Chu Thanh Thanh gửi qua loa một biểu tượng sờ đầu chó cho có lệ rồi tắt điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Thanh ngủ đủ giấc đến công ty, vừa ra khỏi thang máy thì tình cờ gặp vài người đồng nghiệp, họ lập tức chào hỏi cô.

“Chào buổi sáng. ”

Chu Thanh Thanh bỏ đi khuôn mặt mẹ kế trong những ngày đi làm bình thường khác, nở nụ cười tươi tắn. Bình thường cô đã rất xinh đẹp nhưng hôm nay khuôn mặt còn rạng ngời hơn.

Ngay cả Chu Hùng cũng vô cùng bất ngờ, tiến đến gần hỏi cô: “Sao thế trợ lý Chu, trúng giải độc đắc đấy à?”

“Giải độc đắc?” Chu Thanh Thanh: “Giải độc đắc là bao nhiêu tiền?”

Chu Hùng nhớ lại: “Hình như mấy năm trước có người trúng một trăm triệu đấy, thế là ngay lập tức từ chức về nhà luôn. Nghe bảo ban đầu là nhân viên quèn, làm việc ở một công ty nhỏ, thường xuyên bị ông chủ chèn ép bắt tăng ca. Việc đầu tiên anh ta làm sau khi trúng số là đến công ty mắng ông chủ một trận để xả giận. ”

“Một trăm triệu?”

Chu Thanh Thanh bĩu môi: “Chút tiền đó mà cũng gọi là giải độc đắc á?”

Chu Hùng: “…”

Chút… Tiền đó?

Họ là trợ lý giống nhau đúng không? Sếp Ôn không âm thầm phát tiền thưởng cho trợ lý Chu đấy chứ? Sao khái niệm của họ về ít và nhiều tiền lại khác biệt nhau đến thế?

Nếu không phải trúng giải độc đắc thì tại sao hôm nay trợ lý Chu lại vui vẻ như vậy?

Hình như từ lúc vào công ty đến nay, đây là lần đầu tiên thấy cô có vẻ mặt tràn ngập vui sướng như vậy.

Sau khi ngồi vào chỗ, Chu Thanh Thanh không mở máy tính, dựa lưng ra ghế hệt như sếp lớn rồi lấy điện thoại ra chẳng biết đang xem cái gì.

Các thư ký và trợ lý đã bắt đầu làm việc ở bên cạnh nhìn mà ngớ người.

Sao hôm nay trợ lý Chu ung dung thế?

Rõ ràng mỗi ngày sau khi đến công ty, việc đầu tiên của cô đó là mở máy tính lên, chưa làm xong công việc thì cô sẽ không tùy tiện nói chuyện phiếm với mọi người, sao hôm nay lại có chút… mặc kệ sự đời nhỉ?

Cô thảnh thơi chơi điện thoại một lúc, khi đồng hồ điểm chín giờ đúng, Chu Thanh Thanh mới không nhanh không chậm mở máy tính lên.

Lucy nhìn về phía cô, kìm nén một phen. Cuối cùng vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Thanh Thanh, hơi gấp gáp hỏi: “Trợ lý Chu, sao cô vẫn còn ngồi ở đây?”

“Sao thế?”

“Sếp Ôn sắp đến rồi đấy, có phải cô quên pha cà phê cho sếp rồi không?” Nhân lúc vẫn còn chút thời gian, cô ấy vẫn qua đây nhắc nhở một câu, tránh lát nữa trợ lý Chu lại bị sếp Ôn phê bình.

Giữa vô số các trợ lý, chỉ một mình trợ lý Chu có thể biết rõ khẩu vị kén chọn của sếp Ôn, vậy nên việc pha cà phê này luôn do đích thân cô làm, đến bây giờ chưa từng quên ngày nào, tại sao hôm nay mãi mà chưa pha nữa.

Lucy nghĩ trợ lý Chu quên mất nên đã nhìn qua để nhắc nhở, ngờ đâu Chu Thanh Thanh hoàn toàn không gấp gáp, chỉ bình thản nói: “Pha cà phê cái gì, anh ta không có tay hay sao?”

Cái gì mà bảo mẫu toàn năng, cái gì mà trợ lý nhỏ chịu oan ức. Ngậm đắng nuốt cay tức giận cả năm trời, xin lỗi nha, hôm nay cô phải trở mình làm chủ rồi.

Lúc nào Ôn Tư Ngật cũng máu lạnh chèn ép cô, từ lâu cô đã chẳng vừa mắt gì anh!

Lucy: “!!!”

Trời ơi, trợ lý Chu đang nói khùng nói điên gì thế này?!! Sao lại to gan thế?

Lucy chưa kịp hoàn hồn lại thì thang máy riêng kêu lên một tiếng “ting”, ngay sau đó, cửa kính tự động mở ra, Ôn Tư Ngật cất bước đi ra khỏi thang máy.

Lucy lập tức xoay người lại: “Sếp Ôn, chào buổi sáng. ”

Chu Thanh Thanh bất đắc dĩ đứng dậy.

Ôn Tư Ngật dừng bước, đứng lại giây lát rồi mới tiếp tục đi về văn phòng.

Không lâu sau đó, quả nhiên cô nhận được cuộc gọi nội bộ từ anh.

Chu Thanh Thanh đứng dậy đi vào văn phòng trước ánh mắt đầy lo âu của Lucy.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, chín giờ sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất rọi vào, rạng ngời và êm ái.

“Cà phê của tôi đâu?” Ôn Tư Ngật ngước mắt, hờ hững nhìn về phía Chu Thanh Thanh đang đứng trước bàn làm việc.

Chu Thanh Thanh đứng thẳng người, giọng điệu nhẹ bẫng không quá quan tâm: “À, quên mất. ”

“…”

Nếu là trước đây, với thái độ làm việc thế này thì hai từ “bình hoa” đầy mỉa mai của anh đã ụp thẳng lên đầu cô từ lâu rồi.

Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của Ôn Tư Ngật mà không hề sợ hãi, thậm chí còn mong đợi nếu bây giờ Ôn Tư Ngật mượn lỗi của mình để mắng mỏ, vậy thì cô cũng tiện thể cho anh thấy bản thân mình không chỉ có năng lực làm việc tốt mà khả năng cãi lại cũng tuyệt vời không kém.

Lúc trước vì nghĩ mình còn phải làm việc dưới anh nên cô mới không nói năng gì, kìm nén cơn giận, vậy nên anh thật sự nghĩ rằng cô là con hổ giấy ư?

Cả văn phòng rộng lớn yên tĩnh chừng hai giây.

“Được rồi. ” Ôn Tư Ngật cúi đầu, day day ấn đường: “Đi ra ngoài đi. ”

Nụ cười nhẹ trên môi Chu Thanh Thanh cứng đờ: “…”

Hôm nay anh uống nhầm thuốc biết ăn nói à? Thậm chí còn chẳng nhắc nhở cô một câu “lần sau chú ý chút” nữa.

Cô mím môi, đáp: “Vâng. ”

Chỉ đành xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Cô không tìm được lý do để phát tiết!

Ôn Tư Ngật không nói gì, nếu cô tự dưng trách móc này kia thì lại giống như cô đang cố tình gây sự. Trong một trận chiến mà mình ở thế bất lợi, cô sẽ không đánh.

Vừa ra khỏi văn phòng, nhóm Lucy lập tức nhìn qua, Chu Thanh Thanh ra hiệu tay không sao với họ.

Về chỗ ngồi, cô nghĩ ngợi chốc lát lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho Văn Thủy Dao, buồn chán chờ lâu thật lâu mà vẫn chưa nhận được hồi âm từ cô bạn.

Xem ra cô ấy bận đi làm rồi, quên mất công việc của cô ấy cũng rất bận rộn.

Văn Thủy Dao không trả lời tin nhắn, một số bộ phận bên dưới lại gửi vài tài liệu đến cho cô. Bình thường Chu Thanh Thanh sẽ nhanh chóng mở ra xem xét nhưng bây giờ cô thật sự chẳng có hứng thú.

Cô để tài liệu sang một bên, mở phần mềm soạn thảo lên, bắt đầu gõ chữ mà không biết đang viết gì.

Chẳng mấy chốc một buổi sáng đã qua đi, đến thời gian ăn trưa.

Thường ngày nếu Ôn Tư Ngật ở công ty, Chu Thanh Thanh sẽ là người đến nhà ăn mua bữa trưa giúp anh, còn không bận bịu gì sẽ ra ngoài ăn. Dĩ nhiên, cô cũng sẽ ăn bữa trưa cùng với anh.

Mở Wechat ra.

Chu Thanh Thanh nhắn tin qua, hỏi như bình thường: “Sếp Ôn, trưa nay sếp muốn ăn gì?”

Lát sau đã nhận được câu trả lời của anh: “Gì cũng được. ”

Gì cũng được?

Vậy cô sẽ chọn những món cô thích ăn!

Sau một hồi chọn lựa cẩn thận, cô đã đặt bữa trưa tại một quán trà phong cách Hồng Kông, nghe bảo món vịt quay Phúc Kiến đặc trưng của họ rất ngon.

Nhưng Ôn Tư Ngật lại không thích ăn vịt lắm.

Chu Thanh Thanh nhớ rõ những sở thích và cả những món anh ghét, trước kia cô chưa từng mắc lỗi trong phương diện này nhưng hiện tại cô không quan tâm anh có thích hay không, chỉ cần cô thích là được.

Ở một mức độ nào đó, thật ra Chu Thanh Thanh là một người có tính cách hơi thất thường.

Ví dụ như cô đã ngủ ở buổi họp giao lưu công khai khi cảm thấy buồn ngủ.

Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ lập tức hướng dẫn họ đến vị trí đã đặt trước ngồi xuống, sau đó đưa hai cuốn menu gọi đồ ăn đến.

Chu Thanh Thanh cầm lấy thực đơn, món đầu tiên cô gọi là vịt quay Phúc Kiến.

“Thêm một phần trứng xào hành tây, rau trộn cà chua, đủ rồi. ”

Lúc trước, cô luôn gọi món dựa vào sở thích ăn uống của anh, nhưng mỗi một món cô gọi khi này đều là thứ Ôn Tư Ngật không thích. Thậm chí sau khi gọi xong cô còn nhìn anh với vẻ vô tội: “Sếp Ôn sao thế ạ?”

Ôn Tư Ngật nhếch môi, lười vạch trần điệu bộ giở trò ngây thơ của cô, anh bảo nhân viên phục vụ làm thêm hai món khác nữa.

Chu Thanh Thanh lại gọi hai ly trà chanh lạnh.

Họ kết thúc bữa trưa trong bầu không khí không thể gọi là hài hòa nhưng cũng không thể gọi là không hài hòa. Trong thời gian ăn, hai người không ai nói với ai một câu. Chu Thanh Thanh ăn rất ngon miệng, vị của món vịt quay khá ổn, thịt mềm nhưng vẫn giữ được độ dai, sắc, vị và mùi có đủ.

Ăn xong đặt đũa xuống.

Lúc thanh toán tiền xong chuẩn bị đi, ly Chu Thanh Thanh vẫn chưa uống hết ly trà chanh lạnh, bèn cầm lên uống một ngụm. Khi này Ôn Tư Ngật đi ngang qua bên cạnh, vừa khéo cô lại trượt tay khiến gần nửa ly trà chanh lạnh đổ thẳng lên người anh.

“Ây da, xin lỗi nha sếp Ôn, tôi bất cẩn không cầm chặt ly nước. ” Nhìn vết nước đậm màu loang ra trên áo vest của anh, Chu Thanh Thanh cất giọng nói không mấy thành ý.

Hệt như cái lần cô ném túi xách của Lý Giai Viện. Kỹ năng diễn xuất vụng về đến nỗi có thể khiến người ta nhìn ra được cô đang cố ý.

Nhưng cũng vì rõ ràng là cố ý nên mới càng khiến người ta tức giận hơn, không phải sao.

Ôn Tư Ngật mắc bệnh sạch sẽ, không thể chịu nổi một chút bẩn, bình thường dù trên bàn chỉ dính một mảnh giấy vụn nhỏ cũng khiến anh cau mày khó chịu cả ngày trời. Ban đầu lúc mới làm trợ lý cho anh, có lúc cô bận rộn không để ý nên thường xuyên bị anh mắng. Về sau để tránh xuất hiện những vấn đề này, cô luôn tiện tay mang theo khăn ướt.

Bây giờ cả người toàn là nước trà chanh, đủ để khiến anh khó chịu.

Ôn Tư Ngật không vui, cô lại càng hào hứng.

Thấy trà chanh bị đổ trên bàn, nhân viên phục vụ vội vàng chạy đến dọn dẹp, cầm khăn giấy đưa cho Ôn Tư Ngật: “Quý khách, anh không sao chứ?” Dứt lời lại lặng lẽ liếc nhìn sang kẻ đầu têu xem như chẳng có gì xảy ra bên cạnh.

Nước trà nhỏ giọt xuống từ chiếc áo vest âu mới tinh thẳng thớm, với dáng vẻ có phần chật vật này thế này mà vẻ mặt Ôn Tư Ngật lại không hề dao động, vẫn ung dung như thường. Anh nhận lấy khăn giấy lau sạch nước trên người, lạnh nhạt nói: “Không sao. ”

Lau xong, anh xoay người, không hề bất mãn hay có bất cứ lời chỉ trích nào, chỉ hỏi Chu Thanh Thanh: “Vẫn chưa đi à?”

Chu Thanh Thanh: “…”

Anh bình tĩnh như vậy khiến cô suýt thì tưởng anh đã hết bệnh thích sạch sẽ thái quá rồi. Nhưng lúc về công ty, cô thấy anh lập tức đi vào văn phòng thay một bộ âu phục dự bị khác.

Rõ ràng vẫn thích sạch sẽ muốn chết!

Cô mắc lỗi liên tục, mà anh không hề tức giận.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, vừa vào chỗ ngồi thì có giám đốc ở bộ phận dưới gọi điện thoại đến hối thúc tài liệu.

Chu Thanh Thanh ậm ừ đáp lại đôi câu, rút hai tập tài liệu từ trong đống tài liệu kia, mở ra xem thử thấy không có vấn đề gì mới đứng dậy đi đến văn phòng của Ôn Tư Ngật.

Cô gõ cửa hai cái rồi đẩy cửa tiến vào.

Trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, Ôn Tư Ngật đang nói chuyện điện thoại, nghe nội dung hẳn là cuộc gọi từ đối tác.

Nếu anh bận rộn thì Chu Thanh Thanh cũng chẳng nhàn rỗi, cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, thong thả chờ đợi.

Mấy phút sau khi Ôn Tư Ngật nói chuyện điện thoại xong, cô mới chậm rãi đứng dậy, đi đến mở tài liệu ra: “Sếp Ôn, có hai tài liệu cần sếp xem qua và ký tên. ”

Qua những trò bịp bợm sáng hôm nay, nếu nói Ôn Tư Ngật không nhìn ra được cô đang cố ý thì tất nhiên là không phải.

Anh cúi đầu xem tài liệu, sau khi xem xong thì lật đến trang cuối cùng, thành thạo múa bút ký tên, sau đó đóng tài liệu lại rồi đẩy đến mép bàn.

Đoạn, anh cụp mắt hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”

Chu Thanh Thanh: “Sếp Lưu ở công ty chi nhánh Hoa Nam mới vừa gọi đến, bốn giờ chiều nay ông ấy muốn họp qua điện thoại với sếp, công việc liên quan đến —”

Chưa kịp dứt lời thì điện thoại Ôn Tư Ngật để trên bàn đột nhiên đổ chuông. Anh cụp mắt liếc nhìn dãy số gọi đến, bắt máy, giọng nói hoạt bát của Lý Giai Viện lập tức vang lên trong loa: “Anh Tư Ngật ạ? Em là Lý Giai Viện, em xin được số điện thoại của anh từ chỗ bác Ôn nên liên lạc với anh, không làm phiền anh chứ?”

“Cô Lý, xin hỏi có việc gì?” Ôn Tư Ngật nhướng mày nhìn Chu Thanh Thanh đứng thẳng tắp trước mặt, vừa lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi đang rất bận. ”

Lý Giai Viện: “Cũng không có chuyện gì cả, bác Ôn bảo em nói lại với anh cuối tuần này về nhà ăn cơm. ”

Đoạn, cô ta cẩn thận dò xét: “Anh sẽ về chứ ạ?”

Ôn Tư Ngật mất kiên nhẫn đáp lại câu hỏi thăm dò vòng vo của cô ta: “Vậy phiền cô chuyển lời lại với mẹ tôi. ”

“Tôi không có thời gian. ”

Sau khi cúp máy, anh tùy ý thả điện thoại lên bàn, tỏ ý bảo Chu Thanh Thanh tiếp tục.

Chu Thanh Thanh vừa nghe anh gọi cô Lý đã biết chắc người gọi đến là Lý Giai Viện, nghĩ lại mình đã cố gắng nhiều như vậy mà vẫn nước đổ đầu vịt, chẳng có ích gì, thế là nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết.

Cô nhíu mày, đáp gãy gọn: “Quên rồi. ”

Cuối cùng Ôn Tư Ngật cũng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu.

Cô không hề sợ hãi, dứt khoát đón nhận ánh nhìn của anh.

Sau vài giây đấu tranh, cuối cùng Ôn Tư Ngật thở hắt ra một hơi, môi mỏng giật giật, giọng điệu thong thả, định sẽ nói phải trái với cô: “Chu Thanh Thanh, tôi không phải là một người vô lý không phân biệt trắng đen, nếu cô bất mãn điều gì thì có thể nói thẳng với tôi. ”

Chu Thanh Thanh lặng lẽ cười khẩy, một nhà tư bản lòng dạ đen tối bóc lột nhân viên như anh mà cũng không biết xấu hổ nói ra câu này à?

“Bất mãn? Vậy thì tôi bất mãn về anh nhiều lắm. ”

Ôn Tư Ngật: “Nói thử xem. ”

Chu Thanh Thanh “hừ” một tiếng, khoan thai nói: “Nhưng tôi chẳng có gì để nói với người như anh cả. ”

Trong sự kiêu căng xen lẫn chút đùa giỡn.

“…”

Ôn Tư Ngật nhíu mày, nhếch mép một cái, cuối cùng chẳng đủ kiên nhẫn nữa: “Chu Thanh Thanh, bệnh cô vẫn chưa khỏi phải không?”

… Nói ai bệnh hả?

“Xin lỗi, khiến anh phải thất vọng rồi. ” Chu Thanh Thanh hất cằm: “Cơ thể tôi rất khỏe mạnh, sức khỏe cực kỳ tốt, ăn rất ngon, đặc biệt tôi thích uống trà chanh nhất. ”

Ánh mặt trời về chiều có phần gay gắt hơn, xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng, không gian sáng ngời, ngay cả những hạt bụi li ti trong không khí cũng có thể thấy được bằng mắt thường.

Nhưng trong cả văn phòng rộng lớn như vậy mà bầu không khí lại lạnh lẽo đến cực điểm.

Không hề êm dịu một chút nào.

Ôn Tư Ngật giơ tay day day ấn đường nhức ê ẩm, giọng trầm xuống mang theo vẻ bất lực và nhẫn nhịn như có như không: “Cô quậy phá đủ chưa?”

Sống 28 năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ngoài công việc ra, một người phụ nữ lại khiến mình nhức đầu đến vậy.

Đối mặt với sự nhún nhường của Ôn Tư Ngật, thái độ của Chu Thanh Thanh vẫn thanh cao lạnh lùng như vậy. Cô khịt mũi một cái: “Anh đoán xem. ”

“…”

Ôn Tư Ngật nhìn cô: “Cô đúng là trợ lý tốt của tôi. ”

“Thế nào?”

“Không ra thể thống gì. ” Ôn Tư Ngật cười nhẹ: “Nhờ phúc của cô mà tôi có thể sẽ là ông chủ đầu tiên bị trợ lý chọc tức chết. ”

Chu Thanh Thanh: “Ồ, vậy anh yếu đuối quá nhỉ. ”

“…” Ôn Tư Ngật hoàn toàn mất sạch kiên nhẫn nói phải trái với cô. Anh cảm thấy bản thân quả thật quá nhàm chán, sao có thể cãi cọ với cô. Anh đứng dậy khỏi ghế, cười nhạt: “Nếu như có bảng xếp hạng cho việc cãi nhau vô lý thì chúc mừng cô, Chu Thanh Thanh, cô chắc chắn sẽ đứng hạng nhất. ”

A a.

Không nói lại cô nên bắt đầu công kích người ta đúng không?

Chu Thanh Thanh tức giận phì cười: “Đúng vậy đó, tôi làm sao dịu dàng với chu đáo như cô Lý của anh được. Con người tôi trời sinh tính tình đã không tốt, nếu khiến anh khó chịu thì xin lỗi nhé, tôi cố ý đấy. ”

“Vậy xem ra cô cũng biết mình biết ta đấy, ít nhất người khác cũng không động chút là bùng nổ như thùng thuốc nổ thế này. ” Ôn Tư Ngật đi đến cửa, miệng nói ra những lời trào phúng.

“…”

Không phải bình hoa thì là thùng thuốc nổ, những đánh giá anh dành cho cô đúng là vẫn cay nghiệt như thường.

Nhưng cô không hề có ý định làm nổi bật phẩm chất hiền lương thục đức của Lý Giai Viện.

Chu Thanh Thanh cô đây chưa từng so bì với người khác, thế là tính khí lập tức bộc phát.

“Vâng, tôi là thùng thuốc nổ, tính khí cũng chẳng tốt. Vậy nên tôi đã chịu đựng đủ rồi. ” Đoạn, cô xoay người nhìn bóng lưng Ôn Tư Ngật, sau đó ném tài liệu trong tay lên bàn cái “bộp”, lạnh lùng nói: “Ôn Tư Ngật, tôi không làm nữa. ”

__

Lời tác giả:

Tới rồi!

Chương (1-56)