Vay nóng Tima

Truyện:Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Chương 553

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Trọn bộ 843 chương
Chương 553
0.00
(0 votes)


Chương (1-843)

Siêu sale Shopee


- Chương 564: Hối hận, so với Doanh Tử Khâm kém xa.

Quản sự kỳ lạ quay đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Gia vẫn ngồi tại chỗ, siết cốc cà phê, ngẩn người.

"Lâm tiểu thư, cô sao vậy?"

"Cảm thấy cậu Ôn trông quen quen." Lâm Thanh Gia rất nhanh đã hồi thần: "Suýt nữa là nhận lầm rồi, mong mọi người đừng trách."

Cô ta cười lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt.

Vẫn là bộ dạng dịu dàng ấy, không hề có một chút ngại ngùng và khó xử nào.

Lâm Thanh Gia có thể ở lại đại gia tộc cổ võ khắc nghiệt, tàn bạo lâu như vậy, lại không phải thành viên của chi chính nhà họ Lâm, cô ta đã luyện thành tính khôn khéo từ lâu rồi.

"Trông quen quen?" Adele đi theo Ôn Thính Lan lâu như vậy, cũng hiểu được tiếng Trung: "Thính Lan, anh quen cô ấy sao?"

Ôn Thính Lan rất bình tĩnh: "Không quen."

Lâm Thanh Gia mím môi, cố giữ cho vẻ mặt không thay đổi.

"Chắc chắn là cậu Ôn đây không quen rồi.

Lâm tiểu thư vẫn luôn ở trong giới cổ võ.

Giới cổ võ là một nơi khép kín." Quản sự cười nói: "Nếu hai người muốn đến đó thì bảo Lâm tiểu thư dẫn đi."

"Cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, địa vị tại giới cổ vũ cũng số một số hai."

Phản ứng của Ôn Thính Lan vẫn hờ hững như cũ: "Lợi hại lắm sao?"

"Không lợi hại gì đâu, chỉ là hư danh mà thôi." Lâm Thanh Gia mỉm cười ngắt lời: "Tôi cũng có rất nhiều chuyện không thể tự quyết định được."

"Không mang gì quý giá đến." Cô ta lấy hai chiếc hộp gỗ đàn ra, đẩy sang: "Là một số đan dược tôi tự luyện, nếu không chê thì xin hai vị nhận lấy."

"Quả thật là không quý giá gì." Adele cắn chiếc kẹo mút, liếc một cái, có gì nói đó: "Tôi từng thấy đan dược tốt hơn thế này nhiều."

Doanh Tử Khâm đưa cô ấy và Ôn Thính Lan đến giới cổ võ, đến nhà họ Diệp.

Adele đương nhiên cũng nhìn thấy đan dược do Doanh Tử Khâm luyện.

Giới cổ y luyện dược và thuật luyện kim có điểm giống nhau nhưng cũng không hoàn toàn tương đồng.

Nghiên cứu kỹ cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Còn kém xa so với chị của cô ấy.

"Xin lỗi." Nụ cười của Lâm Thanh Gia không hề thay đổi, mang theo chút xin lỗi: "Đi vội, trong nhà cũng không chuẩn bị đan dược quá quý giá."

"Thế này đi, hai vị có thể cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi chút đan dược đến."

"Không cần, không thiếu." Adele phất phất tay: "Gặp cũng gặp rồi, chúng ta đi thôi."

Không đợi quản sự giữ lại, cô ấy đã kéo thiếu niên bên cạnh rời khỏi quán cà phê.

Ôn Thính Lan trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời: "Adele, em cảm thấy anh giống Lâm tiểu thư không?"

"Giống sao?" Adele nhìn cậu một hồi lâu: "Không nhìn ra."

Lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thấy người phương đông các anh trông khá giống nhau, đương nhiên anh là người đẹp trai, ánh mắt em cũng rất tinh đúng không?"

Trán Ôn Thính Lan giật giật, khóe môi hơi rũ xuống: "Cũng được."

Dù sao thì Adele cũng là một người phương tây, thấy người phương đông nào cũng giống nhau.

Cậu cũng vậy.

Đến giờ cậu vẫn cảm thấy hai đàn anh của mình rất giống nhau, nhưng các bạn học đều nói không hề giống.

Nếu cậu biết hôm nay theo Adele đến đây để gặp Lâm Thanh Gia, chắc chắn cậu sẽ không đi.

***

Giới cổ võ.

Trên đường trở về, Lâm Thanh Gia vẫn cảm thấy mất hồn mất vía.

Tay cô ta hơi siết chặt.

Ôn Thính Lan có chướng ngại tâm lý, cậu khôi phục được đã khiến cô ta cảm thấy rất bất ngờ rồi, vậy mà cậu lại còn học Đại học Norton nữa.

Gia chủ Taylor đã phổ biến cho cô ta biết sự lợi hại của Đại học Norton rồi.

Không có bất cứ đội lính đánh thuê cấp

S nào có thể sánh được với bộ phận hành động của Đại học Norton.

Lâm Thanh Gia mím môi, nhẹ nhàng thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, khó tránh khỏi việc hơi hối hận.

Quy luật cá lớn nuốt cá bé của giới cổ võ nói cho cô ta biết, mối quan hệ cực kỳ quan trọng, vì thế cô ta bắt buộc phải luôn giữ gìn hình tượng của bản thân.

Nhưng với bộ dạng hiện giờ của Ôn Thính Lan, hiển nhiên là cậu không muốn có quan hệ gì với cô ta.

Đáng tiếc...

***

"Thanh Gia." Lâm Cẩm Vân đặt quyển sách trong tay xuống, giọng nói dịu dàng: "Gặp được thiên tài của Đại học Norton mà gia chủ Taylor nhắc đến chưa?"

Lâm Thanh Gia gật nhẹ: "Gặp được rồi, quả thật đều là thiên tài thiếu niên."

"Tình hình thế nào rồi?"

"Bố, họ là sinh viên khoa cơ giới, không giúp ích được gì cho chúng ta.

Sinh viên khoa luyện kim và chiêm tinh thì con chưa gặp được."

"Khoa cơ giới ư." Lâm Cẩm Vân cau mày: "Thôi, làm quen trước cũng được."

Đạn hạt nhân quả thật có thể giúp nhà họ Lâm san phẳng tất cả.

Nhưng không được cổ võ giả dẫn vào, người ngoài không vào được.

Nếu không vào được giới cổ võ thì không thể gây hại cho giới cổ võ.

Trước mắt sinh viên khoa cơ giới quả thật không giúp ích quá nhiều cho họ.

Lâm Thanh Gia cười nói: "Bố nói phải, mối quan hệ rất quan trọng."

Cô ta hơi cúi xuống, cụp mi.

Còn về Ôn Phong Miên, bất kể thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể sánh với Lâm Cẩm Vân.

Nhà họ Kỷ chỉ là một gia tộc nghiên cứu của thế giới thế tục, sao có thể sánh với nhà họ Lâm?

Nếu lão tổ tông nhà họ Lâm đi ra, ông ta có thể dễ dàng hủy diệt một thành phố lớn với nhân khẩu chục triệu người.

Lựa chọn của cô ta không sai.

"Đúng rồi, đại trưởng lão tìm con." Lâm Cẩm Vân lại nói: "Con đi gặp ông ấy đi.

Gặp xong thì ta cùng con đến giới cổ y một chuyến."

Lâm Thanh Gia cần vài loại thảo dược, chỉ có Trà thánh mới có.

Họ bắt buộc phải gặp được Trà thánh.

Lâm Thanh Gia lui xuống, đến chỗ của đại trưởng lão.

Trên bồ đoàn, đại trưởng lão ngồi xếp bằng, ngẩng đầu lên: "Đến đây nào Thanh Gia.

Vẫn là chuyện của mẹ cháu.

Cổ thần y và sư phụ cháu cũng không chữa được, cháu biết nên làm gì rồi đúng không?"

An Nhu Cẩn là một bà điên, tiếp tục ở lại nhà họ Lâm cũng không thích hợp.

Lâm Cẩm Vân đã bỏ vợ rồi.

Lâm Thanh Gia cất lời: "Đế đô có bệnh viên chuyên môn, gọi là bệnh viện tâm thần, cũng có nhân sĩ chuyên nghiệp trông coi, có thể đưa mẹ cháu đến đó."

Cô ta cũng không thể chịu được An Nhu Cẩn nữa rồi.

Bà điên An Nhu Cẩn bây giờ có thể đả thương tất cả mọi người.

Bà ta tính toán cả cuộc đời cũng không thể ngờ được bản thân sẽ có kết cục như thế này.

"Cũng được." Đại trưởng lão phất phất tay: "Mẹ cháu vốn là người thường, không cần tiếp tục ở giới cổ võ nữa.

Bảo hộ vệ đưa đến bệnh viện mà cháu nói đi, nộp tiền trọn đời cho bà ta."

"Sau này bà ta có thế nào thì cũng không liên quan đến chúng ta nữa."

Lâm Thanh Gia ôm quyền: "Chuyện đã được giải quyết rồi, Thanh Gia cáo lui."

Đại trưởng lão nhìn bóng lưng của cô ta, cau mày.

Nếu Lâm Thanh Gia là người nhà họ Lâm thì với thủ đoạn của mình, cô ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị gia chủ.

Song cô ta lại không phải.

Đây là một chuyện rắc rối.

Đại trưởng lão có thích Lâm Thanh Gia đến đâu đi chăng nữa cũng cảm thấy huyết thống quan trọng hơn.

Ông ta ngẫm nghĩ, quyết định thương lượng với những trưởng lão khác của nhà họ Lâm một chút, vẫn nên cho Lâm Thanh Gia lấy chồng trong gia tộc mình thì tốt hơn.

***

Ngày mùng sáu tháng một, một vài học viện của Đại học Đế đô đã thi xong và được nghỉ.

Lớp thực nghiệm sinh hoá mà Kỷ Ly đang học vẫn còn sáu môn nữa chưa thi.

Giải quyết xong chuyện nhà họ Kỷ, cô ấy cũng yên tâm học tập.

Doanh Tử Khâm mang cơm do bà Kỷ nấu cho Kỷ Ly.

Đưa xong, cô gọi điện báo Ôn Phong Miên một tiếng rồi đến giới cổ võ.

Cô chuẩn bị bế quan hơn một tháng nghỉ này.

Nhưng thời gian ngắn như vậy, e rằng vẫn chưa đủ để đột phá lên tông sư cổ võ.

Doanh Tử Khâm quay đầu: "Anh thấy em tham gia trận đấu sinh tử thì thế nào? Như vậy sẽ nâng cao tu vi nhanh hơn."

Nghe câu này xong, ánh mắt Phó Quân Thâm sâu lại: "Em từng đồng ý với anh là không mạo hiểm rồi."

"Em chỉ hỏi thôi." Doanh Tử Khâm chống tay vào cằm: "Đang nghĩ làm thế nào để nâng cao tu vi nhanh hơn."

"Cổ y của bọn em không phải là có cái gọi là cân bằng âm dương, trong thư tịch còn có song tu à?" Phó Quân Thâm kéo kéo cổ áo, cười đến yêu nghiệt: "Anh tu luyện giúp em."

Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái: "Anh đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên quá rồi."

Chuyện này căn bản là không tồn tại trên Trái đất.

Phó Quân Thâm chống tay lên đầu, bất lực: "Được rồi, chọc em thôi, đừng coi là thật."

Bạn nhỏ càng ngày càng khó chọc rồi, lại còn thích giảng đạo lý với anh nữa.

Phó Quân Thâm đưa Doanh Tử Khâm đến Đan Minh xong liền đến Tư Pháp đường.

Đoàn trưởng lão của Tư Pháp đường và các cung phụng đều rất ngạc nhiên, tại sao thời gian Ảnh ở Tư Pháp đường gần đây lại dài như vậy, trước đây hai năm cũng không thấy bóng người.

Doanh Tử Khâm lấy đan dược từ Đan Minh, sau đó trở về nhà họ Diệp.

Lúc này, nhà họ Diệp đang có người khác.

Bước chân Doanh Tử Khâm dừng lại, cảm giác được sự chuyển động của nội kình.

"Doanh tiểu thư." Diệp Linh nhanh chóng tiến lên: "Họ..."

"Cô chính là Doanh Tử Khâm, vị luyện dược sư đó?" Thấy cô gái, người đàn ông trung niên tiến lên một bước: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi là đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Từ giới cổ võ.

Lão tổ tông nhà họ Từ chúng tôi có tu vi cổ võ là 208 năm."

Lão tổ tông có tu vi này, nhà họ Từ là gia tộc tầm trung của giới cổ võ, không phân cao thấp với nhà họ Lăng.

"Gia chủ của chúng tôi đổ bệnh, cần một loại đan dược.

Loại đan dược này chỉ có tiểu thư Thanh Tuyết, công tử Phục Trầm và cô có thể luyện ra được." Người đàn ông trung niên nói tiếp: "Phiền cô theo chúng tôi đến nhà họ Từ một chuyến, chúng tôi sẽ cung cấp dược liệu."

Đến mắt Doanh Tử Khâm cũng lười nhấc lên: "Không đi."

"Cô đừng tưởng cô luyện được thuốc, có danh tiếng ở Đan Minh thì rất tài ba nhé.

Cô có biết cô kém tiểu thư Thanh Tuyết nhiều thế nào không?" Người đàn ông trung niên cau mày: "Thanh niên bây giờ không biết khiêm tốn, đừng có mà kiêu ngạo như thế."

- Đề lời nói với người lạ -

Ngày mai gặp ~

- Chương 565: Tát văng ra ngoài, Doanh hoàng phát uy.

-

Năm nay người đàn ông trung niên mới 100 tuổi, với tuổi thọ của cổ võ giả mà nói thì đây mới là tuổi tráng niên, có điều quả thực cũng sống rất lâu rồi.

Ông ta coi thường nhất là giới trẻ hiện nay, có chút thiên phú là bắt đầu cậy tài khinh người, kiêu căng ngạo mạn.

Đã không biết khiêm tốn, còn không biết kính già yêu trẻ?

Bị xa hoa truỵ lạc của thế giới thế tục làm cho mê mẩn rồi.

Ở giới cổ võ, càng là gia tộc lớn thì càng ghét và bài xích thế tục.

Bởi vì những gia tộc này đều đã ở giới cổ vũ từ rất lâu rồi, chưa từng ra thế giới bên ngoài bao giờ.

Giọng Doanh Tử Khâm lạnh tanh: "Ông già, nhớ chuẩn bị một cỗ quan tài, biết đâu hôm nào đấy lại đi luôn đấy."

Người đàn ông trung niên sầm mặt xuống: "Cô nói cái gì?"

"Các vị, nếu tiểu thư Thanh Tuyết và công tử Phục Trầm đều có thể luyện, vậy tại sao các người lại phải đến tìm Doanh tiểu thư cho bằng được?" Diệp Linh không nhịn được mà cất lời: "Đã chê rồi còn tìm cô ấy, các người có..."

Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc một cái, hùng hổ bức người: "Ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?"

Nội kình trong người ông ta tuôn ra, khí thế đánh ập về phía Diệp Linh.

Sắc mặt Diệp Linh tái đi trong chớp mắt, cơ thể lắc lư.

Vì cô ấy cũng có thiên phú cổ y, "phế vật" song tu cổ y cổ võ, tu vi cổ võ của cô ấy không cao, còn chưa đến mười năm.

Dù người đàn ông trung niên chỉ dùng khí thế cố ý áp bách Diệp Linh cũng có thể khiến cô trọng thương.

Doanh Tử Khâm ấn bả vai Diệp Linh, một lần nữa cất lời: "Không luyện, cút."

Cuối cùng người đàn ông trung niên cũng thay đổi sắc mặt, ông ta cười lạnh: "Cô nói không luyện là không luyện? Chuyện này do cô quyết ư?"

Ông ta nói rồi vươn tay ra, trực tiếp vồ về phía vai của cô gái.

"Muốn chết."

Một tiếng quát giận dữ vang lên, một luồng nội kình từ xa đánh đến.

Cuồng phong cuồn cuộn, tay của người đàn ông trung niên còn chưa chạm vào quần áo của Doanh Tử Khâm thì đã bị gió hất cho lộn nhào, "rầm" một tiếng, mặt đập xuống đất.

Diệp Trường Không đứng ở đằng trước, râu tóc bay phất phơ.

Người đàn ông trung niên khạc ra một ngụm máu, miễn cưỡng ngẩng đầu, thần sắc thay đổi trong phút chốc: "Tông sư cổ võ?!"

Gia tộc nhỏ như nhà họ Diệp vậy mà lại có một tông sư cổ võ?

Nếu có tông sư cổ võ, sao họ còn ở lại cái nơi nhỏ bé này?

Theo quy định, sau khi một gia tộc có tông sư cổ võ, Tư Pháp đường lập hồ sơ thì sẽ được chia cho một số tài nguyên nhất định.

Nhà họ Diệp có tông sư cổ võ sẽ có địa bàn lớn hơn.

Giới cổ võ cụ thể lớn bao nhiêu, không ai đặc biệt thống kê qua.

Nếu thận trọng ước tính thì ít nhất phải hơn sáu triệu ki lô mét, hai phần ba của nước Hoa.

Nhưng nhân khẩu của giới cổ vũ còn chưa đến 100 triệu.

Nhà họ Từ có không ít tông sư cổ võ, trừ đi các tổ tông đã ở ẩn thì cũng có ít nhất mười người.

Năm vị trong đoàn trưởng lão nhà họ Từ đều là tông sư cổ võ.

Nhưng hỏng ở một chỗ là trong đoàn trưởng lão chỉ có hai vị ủng hộ gia chủ hiện giờ của nhà họ Từ.

Hai vị khác ủng hộ một chi phái khác.

Còn một vị đứng phe trung lập.

Chuyện này đã khiến cho họ không thể điều động tông sư cố võ.

Nhà họ Từ có hơn nghìn người, đấu đá nội bộ cực nhiều.

Lần này gia chủ nhà họ Từ đột nhiên ngã bệnh, cũng là do người nhà họ Từ lén lút động tay chân.

Có những người khác tác động, họ thực sự không mời được Phục Trầm và Mộng Thanh Tuyết.

Chỉ có thể chọn người kém hơn, đến tìm Doanh Tử Khâm.

Diệp Trường Không cười lạnh: "Không nghe thấy Doanh tiểu thư nói gì à? Cô ấy không luyện!"

Tiếng quát này cũng mang nội kình.

Tai người đàn ông trung niên bị chấn động đến chảy cả máu, ù đi.

Diệp Trường Không lại nâng tay lên, phóng ra nội kình, trực tiếp tát bay người đàn ông trung niên.

Tu vi của người đàn ông trung niên mới chỉ có hơn 60 năm, cái tát này của tông sư cổ võ khiến ông ta trọng thương trong nháy mắt.

Ông ta hộc máu mồm, xen lẫn máu là nội tạng vỡ vụn, không thốt nên lời, ngất lịm đi.

Những hộ vệ đi theo cũng không kịp phản ứng lại, lần lượt bị Diệp Trường Không tát bay ra ngoài.

"Doanh tiểu thư cứu nhà họ Diệp ta, đương nhiên nhà họ Diệp đứng về phía Doanh tiểu thư rồi." Diệp Trường Không ôm quyền, rất hổ thẹn: "Khiến Doanh tiểu thư cười chê rồi.

Người của giới cổ võ khá là ngang ngược."

"Bây giờ cô thể hiện năng lực quả thật là rất nguy hiểm.

Hay là cô ra ngoài lánh mặt nhé?"

Không ai muốn đắc tội với cổ y, nhưng điều đó nằm ở việc cổ y này có bối cảnh lớn hay không.

Ví dụ như Mộng Thanh Tuyết, ví dụ như Phục Trầm, lại như thiếu chủ của Đan Minh.

Một vài gia tộc có thủ đoạn trong giới cổ võ thậm chí có cổ y chuyên luyện thuốc cho mình.

Nhà họ Tạ từng làm chuyện như vậy, chỉ có điều không có chứng cứ.

Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lát, lấy ra mấy chục cái bùa hộ mệnh, chia cho người nhà họ Diệp: "Cầm lấy."

Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, cuối cùng Diệp Linh cũng thở ra một hơi: "Doanh tiểu thư, đây là..."

"Bùa hộ mệnh." Doanh Tử Khâm nói: "Phù hộ bình an, mang theo bên người, đừng bỏ xuống."

"Chị ơi! Chị ơi!" Bé con nhảy nhót, chỉ chỉ cái cổ tròn tròn gần như không thấy đầu của mình: "Đeo lên cổ, đeo lên cổ có đẹp không?"

Doanh Tử Khâm chọc chọc mặt của cậu nhóc.

Dựa vào cảm giác thì có thể phán đoán, đây là cậu nhóc cho cô kẹo lần trước.

Cô ngồi xổm xuống, rất kiên nhẫn lấy một sợi dây đỏ ra, xấu lá bùa hộ mệnh vào, sau đó đeo lên cho thằng bé.

Cậu nhóc vui vẻ nhảy lên: "Mẹ ơi, nhìn này, đẹp quá."

"Doanh tiểu thư, lại gây thêm phiền phức cho cô rồi." Người phụ nữ vội vàng bế thằng bé lên: "Chuyện này quả thực không cần cô phải nhọc lòng đâu."

Doanh Tử Khâm lại chọc chọc mặt của cậu nhóc: "Không sao, tiện tay mà thôi."

"Doanh tiểu thư, hoa văn này không tệ đâu." Gia chủ nhà họ Diệp đeo bùa lên, bắt đầu nịnh hót: "Không ngờ cô thêu lại đẹp đến vậy."

Phụ nữ của giới cổ võ cũng không biết thêu hoa mà cùng tập võ với đàn ông.

Ngược lại cổ y bên giới cổ y lại biết thêu.

Doanh Tử Khâm: "... !Vỏ ngoài là mua ở trên Taobao."

Chỉ có bùa cho Phó Quân Thâm cô mới tự thêu.

Những bùa hộ mệnh được làm với số lượng lớn, đừng nói là vỏ, dù là dược liệu bên trong cũng là dùng máy móc nghiền thành bột rồi cho vào trong.

Gia chủ nhà họ Diệp hơi không hiểu gì: "Taobao?"

Diệp Linh vội vàng giải thích: "Đó là trang mạng giao dịch, rất giống với hội sở giao dịch của giới cổ võ chúng ta những tiện hơn, có thể giao hàng đến tận nhà."

"Ồ ồ." Gia chủ nhà họ Diệp rất vui: "Có thể giao đến chỗ chúng ta sao?"

Doanh Tử Khâm: "... !E rằng không được."

Dù có là anh giao hàng của SF Express cũng không thể tìm được cửa của giới cổ võ.

"Ai." Gia chủ nhà họ Diệp rất tiếc nuối: "Cảm ơn Doanh tiểu thư, tôi nhất định sẽ cất kỹ."

Diệp Hằng mở miệng, rất muốn hỏi tại sao tất cả mọi người ở nhà họ Diệp có mà cậu ta lại không có.

Nhưng cuối cùng nghĩ đến thái độ trước đó của mình với Doanh Tử Khâm, cậu ta không nói gì nữa.

Diệp Hằng siết chặt nắm đấm.

Không cho thì không cho.

Tưởng cậu ta cần chắc?

***

Nhà họ Từ.

Người đàn ông trung niên và một đám hộ vệ được khiêng vào, vết thương rất nặng.

Dù có thể tỉnh lại được thì tu vi cũng mất sạch.

Sắc mặt gia chủ nhà họ Từ trắng bệch, ngồi trên giường, ho mấy tiếng: "Lại cử người qua đó, âm thầm vào thôi."

Quản gia nhận lệnh.

Nhưng mấy tiếng sau, họ một lần nữa thất bại trở về.

Có Diệp Trường Không toạ trấn, chỉ cần không phải tông sư cổ võ thì không có cách nào khác.

Từ phu nhân đấm lưng cho gia chủ nhà họ Từ, rất buồn phiền nói: "Làm thế nào bây giờ?"

Nếu gia chủ nhà họ Từ không thể hồi phục lại được, vị trí gia chủ này sẽ phải thay người.

Thất bại trong tranh đấu ở gia tộc tầm trung có một quy định bất thành văn, đó là phế nội kình, trục xuất khỏi gia tộc.

Nhà họ Từ như vậy, nhà họ Lăng cũng thế.

Mục đích là để ngăn chặn hậu hoạ.

"Phu nhân, chúng tôi mới điều tra được, tất cả thành viên của nhà họ Diệp đều đứng về phía Doanh Tử Khâm, chỉ trừ Diệp Hằng.

Cậu ta ngưỡng mộ tiểu thư Thanh Gia gần như đến mức điên cuồng." Quản gia nói: "Phu nhân, chẳng phải bà có mua túi thơm do chính tiểu thư Thanh Gia làm ư?"

"Chị bằng bà đưa túi thơm đó cho Diệp Hằng, rồi bảo cậu ta lừa người nhà họ Diệp ra ngoài, lần này không sợ Doanh Tử Khâm không đến."

Từ phu nhân trầm ngâm một hồi lâu, có hơi không nỡ: "Phải là túi thơm tiểu thư Thanh Gia làm ư?"

Khó khăn lắm bà ta mới mua được, cũng chỉ có một cái thôi.

"Phu nhân, tu vi của Diệp Hằng kia không cao, cũng chỉ mới mười năm mà thôi." Quản gia cười nói: "Đợi đến khi xong việc, bệnh tình của lão gia có chuyển biến tốt, túi thơm đó vẫn có thể trở về tay bà."

Nhà họ Diệp?

Gia tộc nhỏ mà nhà họ Từ phất tay một cái cũng có thể bóp chết cũng dám ngông nghênh với họ?

Chỉ cần gia chủ nhà họ Từ khôi phục lại, cố đến khi đổi nhiệm kỳ gia chủ là được.

Từ phu nhân ngẫm nghĩ, vẫn đưa túi thơm qua: "Được, vậy chuyện này giao cho ông."

***

Nhà họ Diệp.

Diệp Linh đang ở thư phòng nghiên cứu mấy phương thuốc Doanh Tử Khâm đưa cho, nhìn Diệp Hằng xông vào, cau mày hỏi: "Diệp Hằng, chuyện gì vậy?"

"Diệp Linh, anh vừa trở về từ bên ngoài, phát hiện căn nhà xập xệ ở bên đó có một người bị thương, là bị cuốn vào trong một trận tranh đấu, nghiêm trọng lắm." Diệp Hằng cúi đầu, không nhìn Diệp Linh: "Hình như sắp không xong rồi, em có thể qua xem được không?"

"Người bị thương?" Diệp Linh đứng dậy: "Ở đâu? Anh dẫn đường đi."

Diệp Hằng thở phào nhẹ nhõm, siết chặt túi thơm trong túi quần: "Ở bên đó."

Diệp Linh rất lương thiện, đến động vật cũng sẽ chữa cho.

Cậu ta biết tuy rằng lời nói dối này đơn giản nhưng nhất định có thể lừa được Diệp Linh ra ngoài.

Diệp Linh xách hòm thuốc lên, theo Diệp Hằng ra ngoài.

Cho đến khi đến bên một con sông, Diệp Hằng đột nhiên đẩy Diệp Linh xuống.

Diệp Linh bất ngờ bị đẩy xuống đất.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Hằng đã chuẩn bị xích sắt từ trước, trói cô ấy lại.

Sắc mặt Diệp Linh thay đổi: "Diệp Hằng, anh làm gì vậy?

"Không làm gì cả, nhà họ Từ mời Doanh Tử Khâm đến luyện thuốc, dùng mày để mời cô ta đến." Diệp Hằng đứng dậy.

Cậu ta nhìn một cái, lại tháo chiếc bùa hộ mệnh Doanh Tử Khâm tặng Diệp Linh xuống, nhét vào túi mình.

Diệp Linh kêu thất thanh: "Diệp Hằng! Anh điên rồi!"

"Diệp Linh, mày không phải Doanh Tử Khâm, họ sẽ không làm mày bị thương đâu." Diệp Hằng vừa chạy vừa hét: "Hơn nữa họ chỉ muốn mời cô ta đi luyện dược, cũng chẳng phải là gϊếŧ cô ta."

"Kỳ lạ thật.

Tiểu thư Thanh Gia đã nổi tiếng lâu như vậy rồi mà cũng không kênh kiệu như vậy.

Cô ta muốn chính thức đặt chân vào giới cổ y chẳng phải nên chữa bệnh cứu người sao? Cố ý làm dáng làm gì, thật là không thể chịu nổi."

Lòng Diệp Linh lạnh đi trong phút chốc.

Cô ấy không ngờ Diệp Hằng lại có thể làm ra chuyện như thế này.

Diệp Hằng không hề cảm thấy gì, chạy một mạch đến dịch trạm.

"Nhóc con, giỏi lắm, thủ đoạn không tệ đâu." Quản gia cười nói: "Nếu nhà họ Diệp sụp đổ, có hứng gia nhập vào nhà họ Từ không?"

Diệp Hằng ngẩn người: "Gia... !gia nhập vào nhà họ Từ?"

Luận về vũ lực tổng hợp, năm nhà họ Diệp cũng không bằng một nhà họ Từ.

Gia tộc tầm trung mời chào môn khách có điều kiện vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc phải có tu vi cổ vũ 50 năm trở lên.

Nhưng nếu có thể vào được thì tài nguyên tu luyện, tiền tài, quyền lực đều có cả.

Diệp Hằng do dự một lát rồi lắc đầu.

Cậu ta không hề có ý muốn làm Diệp Linh bị thương.

Bất kể nói thế nào, nhà họ Diệp cũng là người nhà của cậu ta.

Nhưng làm tổn thương Doanh Tử Khâm, cậu ta hoàn toàn không cảm thấy có lỗi.

***

Khi Diệp Hằng về đến nhà, bữa tối đang được chuẩn bị.

Đợi đến khi Doanh Tử Khâm trở về từ Đan Minh, bữa tối mới chính thức được bắt đầu.

Doanh Tử Khâm nhìn tư liệu về nhà họ Từ mà Phó Quân Thâm gửi, hơi trầm tư.

"Tiểu Linh đâu?" Gia chủ nhà họ Diệp lại đợi một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng: "Chẳng phải con bé ra ngoài cùng con à? Sao con về rồi mà con bé chưa về?

Lần trước, Diệp Hằng bị nhốt trong từ đường ba ngày, cũng an phận đi không ít, không còn ồn ào đòi đến giới cổ y xem Lâm Thanh Gia luyện thuốc nữa, ngày ngày đến thao trường luyện võ.

Cuối cùng gia chủ nhà họ Diệp cũng thở phào một hơi, lòng nghĩ Diệp Hằng vẫn còn thuốc cứu chữa được.

"Ai biết nó chạy đi đâu chứ?" Diệp Hằng hơi chột dạ nhưng ngoài mặt thì vẫn đúng lý hợp tình nói: "Chắc chắn là đến Đan Minh rồi, chẳng lẽ con cũng phải đi theo nó sao?"

Lông mi Doanh Tử Khâm cụp xuống.

Tuy năng lực thần toán của cô bị phong ấn, không thể dự đoán trước nguy hiểm.

Nhưng có vài chuyện, không cần năng lực thần toán cũng có thể phán đoán ra được thông qua các manh mối.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn mặt Diệp Hằng.

Mỗi biểu cảm dù chỉ nhỏ nhất, cô cũng có thể nhìn rõ ràng.

Diệp Hằng bị nhìn đến thẹn quá hóa giận: "Cô nhìn tôi làm gì? Tôi nói rồi, nó tự chạy đi, cô..."

Cậu ta còn chưa nói xong thì cổ họng đã bị khóa chặt, hai chân trực tiếp rời khỏi mặt đất, cả người bay lên trời.

Giây tiếp theo, "rầm" một tiếng, Diệp Hằng đập vào tường.

Tạo ra một vết lõm mờ trên tường.

Cơn đau kịch liệt suýt nữa là khiến Diệp Hằng ngất lịm đi.

Nhưng đầu cậu ta bị một tay của cô gái nắm lại khiến cậu ta muốn ngất cũng không được.

Doanh Tử Khâm cúi đầu.

Chiếc bùa hộ mệnh rơi xuống đất, là chiếc mà cô đưa cho Diệp Linh.

Vẽ mặt Diệp Hằng hãi hùng, người cậu ta run bần bật.

Doanh Tử Khâm nâng mắt: "Muốn nó đúng không?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-843)