← Ch.551 | Ch.553 → |
- Chương 562: Hiện trường vả mặt, thần trợ công.
-
Phương thuốc Hộ Tâm đan nằm trong tay hai nhà Mộng, Phục và Đan Minh.
Những luyện dược sự khác không có được.
Trước đây chỉ có 10% thành viên cấp bốn của Đan Minh có thể luyện ra Hộ Tâm đan, mà hầu hết trong số đó chỉ vượt qua tiêu chuẩn 50%.
Doanh Tử Khâm lần đầu tiếp xúc với Hộ Tâm đan, lại không có thầy giảng giải, đừng nói là luyện chế thành công, khéo ngay cả phôi thuốc cũng không luyện được ấy chứ.
Mộng Thanh Tuyết cũng biết Doanh Tử Khâm là người đứng đầu kỳ sát hạch cấp bốn của Đan Minh.
Nhưng độ khó của Hộ Tâm đan gấp mấy chục lần Tĩnh Tâm đan.
Hai loại này hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau.
Lúc này, Doanh Tử Khâm đã chia xong dược liệu, sau khi xử lý phần tinh túy, cô bỏ vào trong lò luyện đan, bắt đầu khống chế sức gió và sức lửa.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô gái.
Thời gian cũng lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút.
Nhìn động tác của Doanh Tử Khâm, vẻ mặt Mộng Thanh Tuyết đã từ thất vọng dần biến thành kinh hãi.
Đây chính là thủ pháp luyện chế Hộ Tâm đan, không hề có chút sai lầm.
Nhưng... !rõ ràng là không ai dạy Doanh Tử Khâm mà.
Mặt Mộng Thanh Tuyết hơi đỏ lên.
Lão giả trên bục cũng lấy làm kinh hãi, sắc mặt nghiêm lại: "Mọi người nhìn cho kỹ vào, Doanh tiểu thư đang làm mẫu, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy làm.
Nếu lát nữa mọi người làm tệ quá thì hết nói nối luôn đấy."
Lần này, các thành viên cũng trở nên căng thẳng.
Chỉ có Phục Trầm mơ màng buồn ngủ, không chút nghiêm túc.
Anh ta đồng ý lời mời của Đan Minh là để trốn tránh việc học.
Bằng không anh ta sẽ bị nhốt trong phòng luyện thuốc một tháng không được ra ngoài.
Đối với Phục Trầm mà nói, bây giờ là thời cơ tốt nhất để lười biếng.
Mãi đến khi anh ta ngửi thấy một mùi thuốc đậm thật đậm.
Hai con mắt Phục Trầm đột nhiên mở to, sáng rực lên: "Tỷ lệ sử dụng trên 80% rồi."
Mộng Thanh Tuyết mím môi: "Vẫn chưa thành đạn dược, cũng chưa kiểm ta, sao cậu biết tỷ lệ sử dụng có thể lên đến 80%?"
Thành tích tốt nhất của cô ta cũng chỉ là 92%.
Mà đây cũng là kết quả của nhiều lần luyện chế mới có được.
"Mũi tôi vẫn dùng được, còn cần kiểm tra à?" Phục Trầm cà lơ phất phơ nói: "Tôi nói trên 80% là trên 80%."
Mộng Thanh Tuyết không muốn cãi cọ với Phục Trầm nhưng lại không thể không thừa nhận, riêng khoản thiên phú cổ y thì Phục Trầm còn giỏi hơn cô ta.
Có điều Phục Trầm ham chơi, không tập trung tu luyện.
Hai mắt Phục Trầm ngày càng sáng hơn: "Nhìn đi, mở lò rồi!"
Dưới ánh mắt mọi người, Doanh Tử Khâm mở lò thuốc ra.
Mùi thuốc càng thêm đậm đà.
Lão giả lập tức tiến lên, đích thân kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, ông ta đứng ngây ra như phỗng, cứ như vừa bị sét đánh.
Mọi người bên dưới xì xào bàn tán.
"Có chuyện gì thế? Luyện thuốc hỏng rồi à?"
"Cũng có thể là quá tốt."
"Nhưng nếu điều chế thành công thật, tôi nói cô ấy là thiên tài luyện được số một trong số thế hệ trẻ thì cũng không có ý kiến gì chứ?"
"Không có không có, mười tám tuổi luyện được Hộ Tâm đan, nếu tỷ lệ sử dụng còn trên 80% thì đúng là không ai so sánh được."
Nghe vậy, nụ cười của Mộng Thanh Tuyết trở nên sượng cứng.
"Ông già, mau báo kết quả đi." Phục Trầm đợi mất kiên nhẫn: "Ông sững ra đấy làm gì?"
"Hả? À à à!" Lúc này, lão giả mới tỉnh lại từ trong mộng, ông ta lau mồ hôi, cất giọng gian nan: "Một lò bốn viên, mỗi viên Hộ Tâm đan có tỷ lệ sử dụng là 80%."
Một viên đá ném xuống mặt nước làm dấy lên muôn vàn con sóng.
"Một lò bốn viên!!! Tiểu thư Thanh Tuyết luyện một lò được mấy viên? Tôi nhớ là ba viên thì phải."
"Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng giới cổ y lại có thêm một thiên tài, có hy vọng tiếp nối rồi."
Phục Trầm vỗ tay: "Lợi hại, lợi hại thật."
Anh ta chớp hai mắt, bắt đầu suy nghĩ làm sao để kéo Doanh Tử Khâm về nhà họ Phục, như vậy là anh ta sẽ được giải phóng.
Doanh Tử Khâm xoay xoay cổ tay, lấy được định mức dược liệu thuộc về mình, cô không ở lại nữa, lập tức rời khỏi Đan Minh.
Cũng may cô đã khống chế một chút, nếu không đã luyện ra một lò mười viên Hộ Tâm đan có tỷ lệ sử dụng là 100% rồi.
"Doanh tiểu thư."
Lúc này, có người đuổi theo gọi giật cô lại.
Là Mộng Thanh Tuyết.
"Doanh tiểu thư, tôi muốn mời cô đến nhà họ Mộng.
Thiên phú của cô rất tốt, nhà họ Mộng có thể cho cô tất cả tài nguyên, tôi thật lòng đấy, tôi muốn giúp anh ấy." Chỉ cần cô ta đối xử tốt với Doanh Tử Khâm, cô ta có thể tự dặn lòng là mình không thích Phó Quân Thâm nữa.
Doanh Tử Khâm không thèm dừng lại: "Không đến."
"Chờ một chút, Doanh tiểu thư, cô..." Mộng Thanh Tuyết giật giật môi: "Vậy cô... !cô nhất định phải chăm sóc tốt cho anh ấy."
"Mộng tiểu thư, cô rất kỳ lạ." Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng dừng lại, cô quay đầu: "Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc bạn trai tôi.
Cô lấy thân phận gì để dặn tôi chăm sóc tốt cho anh ấy? Mẹ anh ấy hay là bố anh ấy đây?"
Từ nhỏ Mộng Thanh Tuyết đã được nhận nền giáo dục lễ nghi của một tiểu thư khuê các, người ngang ngược vô lý nhất mà cô ta từng gặp chính là Tạ Niệm.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bị hỏi ngược lại như thế này.
Sắc mặt cô ta thoáng chốc trở nên trắng bệch, cổ họng hơi nghẹn đắng.
"Anh ấy chịu khổ nhiều lắm rồi, xin cô đừng đến tìm anh ấy nữa." Doanh Tử Khâm khẽ vuốt cằm, cất giọng lạnh tanh: "Giữa hai người không có bất kỳ nhân quả nào, nếu muốn nói thì phải là cô mắc nợ anh ấy."
"Đương nhiên, anh ấy cũng báo thù rồi, nhưng anh ấy chịu tổn thương là sự thật.
Tôi không nỡ để anh ấy chịu chút tổn thương nào, tôi đau lòng.
Chắc cô phải biết là tôi không có thiện cảm với cô."
Sắc mặt Mộng Thanh Tuyết càng tái nhợt, không còn chút màu máu: "Tôi, tôi xin lỗi, trước kia tôi không hề cố ý, tôi thật sự không ngờ..."
Doanh Tử Khâm không nghe nữa, cô xoay người bỏ đi.
Bên này, Vân Sơn nhảy từ trên tường xuống, đi theo sau cô gái.
Anh ta đã cố ý ghi âm lại cuộc nói chuyện vừa rồi của Doanh Tử Khâm và Mộng Thanh Tuyết, sau đó gửi cho Phó Quân Thâm.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Gọi là thần trợ công.
Vân Sơn biết Doanh Tử Khâm vốn là một người rất ít nói.
Mỗi lần cô nói nhiều đều là chuyện có liên quan đến thiếu gia nhà bọn họ.
"Doanh tiểu thư, cô thấy cô ta phiền phức như thế, có muốn tôi xử lý cô ta không?" Vân Sơn gửi tin nhắn xong, tỏ vẻ hung ác nói với Doanh Tử Khâm: "Dù sao cô ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa."
Doanh Tử Khâm nhắm mắt: "Cô ta là bác sĩ, anh muốn chết à?"
Vân Sơn gãi đầu, vẫn chưa hiểu gì: "Bác sĩ thì sao? Chúng ta nói xử lý là xử lý, chắc chắn sẽ gọn gàng sạch sẽ."
"Tôi từng xem sổ sách của Đan Minh." Doanh Tử Khâm lên tiếng: "Trên sổ sách có ghi mười bốn tuổi Phục Trầm đã bắt đầu khám bệnh.
Năm nay anh ta hai mươi sáu tuổi, tổng cộng đã khám 1786 lần, cứu được 997 mạng người."
"Mộng Thanh Tuyết mười lăm tuổi bắt đầu khám bệnh, năm nay hai mươi bốn.
Tổng cộng đã khám 765 lần, cứu được 734 mạng người."
Dilys: Thật ra chỗ bao nhiêu lần với bao nhiêu mạng này phải viết chữ nhưng mị thấy dài dòng quá nên chuyển thành số:>
Từ số liệu trên có thể thấy, y thuật của Mộng Thanh Tuyết quả thực cao hơn Phục Trầm.
Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: "Anh biết người này sẽ nhận được bao nhiêu phúc báo không?"
"Đừng nói là gϊếŧ cô ta, chỉ cần ai đó làm cô ta bị thương thì đều sẽ phải nhận báo ứng không tốt.
Trừ phi cô ta chủ động làm việc ác."
"Huống hồ cô ta cũng không làm gì sai, chỉ thích người khác thôi mà, sau này không gặp nữa là được."
Một trong những nguyên nhân Phục Tịch sống thọ là bà ấy đã cứu chữa cho vô số người nên nhận được phúc báo.
Nếu không có gì bất ngờ, tuổi thọ của Phục Trầm cũng sẽ dài hơn cổ y bình thường.
Mộng Thanh Tuyết ốm yếu nhiều bệnh tật, nếu không phải cô ta đã cứu sống nhiều người thì chắc cô ta đã chẳng sống quá hai mươi tuổi.
Vân Sơn rất xấu hổ: "Tôi xin lỗi, Doanh tiểu thư, là tôi quá hẹp hòi nông cạn."
"Đây không phải lỗi của anh.
Là anh đã quen với tác phong của giới cổ võ, cho rằng chỉ có gϊếŧ chết mới giải quyết được vấn đề." Doanh Tử Khâm bình thản nói: "Đương nhiên, không thể không có lòng đề phòng người khác nên lúc cần ra tay thì vẫn phải ra tay "
Ban đầu giới cổ võ chưa có nhiều người, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau.
Cho đến khi càng ngày càng có nhiều gia tộc được thành lập, phân tranh cũng nhiều hơn.
Trên đường thấy ai ngứa mắt đều có thể trực tiếp vung tay gϊếŧ chết.
Thế nên oán khí ở giới cổ võ luôn rất nặng nề.
Doanh Tử Khâm lấy trong túi ra một thanh socola bỏ vào miệng, lại cất giọng không nhanh không chậm: "Với lại thiếu gia của anh xuất sắc như vậy, nếu không ai thích thì chứng tỏ bọn họ không có mắt nhìn người.
Dù sao cũng không phải là ánh mắt tôi không tốt."
Suýt chút nữa Vân Sơn đã bị nghẹn chết vì cơm chó: "..."
Anh ta nghĩ ngợi rồi mở điện thoại, vào giao diện Taobao, đặt một bộ kinh Phật, định bụng sẽ nghiên cứu tìm hiểu một phen.
***
Hôm sau vẫn là ngày nghỉ Tết dương cũng trùng với ngày khai trương giảm giá công viên giải trí do Công ty điện ảnh Toàn cầu mở ra.
Phó Quân Thâm đã đặt bốn tấm vé vào cửa.
Hai người đi cùng nhau quá dễ thu hút sự chú ý của người khác nên cả hai đều đã hóa trang.
Ngoài trời có mưa tuyết lất phất.
Phó Quân Thâm cúi người, đặt khoai nướng vừa mua được vào tay cô: "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Doanh Tử Khâm ngồi xuống.
"Vân Sơn nói hôm đó em đến Đan Minh đã gặp..." Phó Quân Thâm bỏ qua cái tên kia: "Sau này còn gặp chuyện như vậy thì em cứ gọi anh."
"Ừ, em biết rồi." Doanh Tử Khâm cắn một miếng khoai: "Anh cũng ăn đi."
Phó Quân Thâm nhận lấy: "Em trai em đâu?"
"Đi gặp khách rồi, Adele cũng đến đó, chắc một lát nữa là về ấy mà."
***
Bên ngoài công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu.
Lâm Thanh Gia đang đi về phía một quản sự của gia tộc Taylor: "Sinh viên của Đại học Norton ở đây à?"
"Đúng vậy, gia chủ cũng rất bất ngờ, nhưng mà có thể hiểu được." Quản sự mỉm cười: "Bình thường Đại học Norton vẫn luôn sử dụng hình thức huấn luyện khép kín, khó khăn lắm mới được ra ngoài."
Lâm Thanh Gia gật đầu.
Mãi cho đến khi cô ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bước chân Lâm Thanh Gia khựng lại, cô ta nói: "Chúng ta đi bên này đi."
Cô ta hơi lùi lại, không để Ôn Thính Lan nhìn thấy mình.
Cô ta không muốn để người khác biết cô ta còn có một người em trai ruột chỉ là người bình thường.
- Đề lời nói với người lạ -
Ngày mai gặp =3=
- Chương 563: Vợ chồng Thần Dược, Lâm Thanh Gia chấn kinh.
-
Ở một nơi rộng lớn như giới cổ võ mà cũng có thể chạm mặt nhau đã khiến Lâm Thanh Gia hơi bực bội rồi.
Đến khi ở Đế đô, mà vẫn có thể gặp được bọn họ cũng quá là trùng hợp.
Tại sao chỗ nào cũng có Ôn Thính Lan vậy?
Sau khi có được chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Lâm, Lâm Thanh Gia thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc đón bố con Ôn Phong Miên và Ôn Thính Lan đến.
Bởi vì thân phận của cô ta không mấy đàng hoàng vì thế cô ta thường xuyên bị chỉ trích.
Dù cho đến hiện tại, nhà họ Lâm thỉnh thoảng vẫn có một vài người ở chi chính xì xào sau lưng cô ta.
Những lần gặp Tạ Niệm của nhà họ Tạ, Tạ Niệm cũng trực tiếp cất lời chế giễu cô ta là con hoang.
Nếu không phải vì kiêng kỵ nhà họ Lâm sau lưng Lâm Thanh Gia, Tạ Niệm đã gϊếŧ cô ta từ lâu rồi.
Trông cô ta và Ôn Thính Lan giống nhau, nhưng cô ta có thể dùng lý do khác để chống chế cho qua chuyện.
Dù sao thì trên thế gian này cũng có rất nhiều trường hợp dù là người không hề liên quan đến nhau nhưng cũng giống nhau đến tám phần.
Chỉ cần không ai nói ra, sẽ không có ai biết được bố ruột và em trai của cô ta là ai.
"Lâm tiểu thư?" Quản sự hơi kinh ngạc: "Cô sao vậy? Con đường này có gì không ổn sao?"
"A, bên kia đang bán khoai lang nướng.
Tôi qua đó mua một củ." Lâm Thanh Gia mỉm cười, trên mặt cũng không tỏ thái độ bất thường nào: "Ở giới cổ võ, tôi không được ăn thứ như này."
Quản sự gật đầu: "Lâm tiểu thư, tôi đi mua cùng cô.
Chắc một khoảng thời gian nữa họ mới đi ra."
Quản sự không có giá trị võ lực gì, đương nhiên là không có thị lực tốt bằng Lâm Thanh Gia vốn là một cổ võ giả.
Cách hơn 100 mét vẫn có thể nhìn thấy, lối vào công viên giải trí lại còn có rất nhiều người nữa chứ.
Nhưng Ôn Thính Lan có thể nhìn thấy rõ ràng Lâm Thanh Gia lùi bước.
"Thính Lan?" Adele đuổi theo.
Nhận thấy xao động trong cảm xúc của Ôn Thính Lan, cô ấy đặt tay lên trán cậu: "Anh sao vậy? Không vui sao?
Giọng Ôn Thính Lan lạnh nhạt: "Không có chuyện gì, em cứ ăn đi."
Nói rồi cậu nhét cái kẹo bông trong tay mình vào tay Adele.
Vì tính cách tự kỷ trong nhiều năm nên Ôn Thính Lan rất chậm trong chuyện tình cảm.
Nhưng cậu là người tinh tế và nhạy cảm.
Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cách người khác đối xử với mình.
Lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Gia, Ôn Thính Lan không cảm thấy gì.
Nhưng cái lùi bước này đã khiến cậu tổn thương hoàn toàn.
Cậu chưa từng nghĩ tới việc làm thân với Lâm Thanh Gia.
Vẻ mặt của Ôn Thính Lan rất hờ hững, đứng ở lối vào đợi người.
Lâm Thanh Gia cũng luôn chú ý đến bên đó, cô ta mỉm cười, nói chuyện với quản sự để kéo dài thời gian.
"Lâu quá." Adele than thở: "Không đợi nữa, em muốn vào trong chơi.
Em chơi xong thì sẽ gặp người ta, để em gửi tin nhắn cho đàn anh."
Có không ít người nước ngoài đến đây, Adele chỉ biết là bốn nhà tài phiệt lớn của châu Âu nhờ một đàn anh đã tốt nghiệp Đại học Norton làm trung gian để gặp cô ấy, cô ấy không quan tâm đó là ai.
Cô ấy chỉ quan tâm đến đồ ăn và Ôn Thính Lan.
Ôn Thính Lan cũng không muốn ở lại thêm nữa, dù sao thì cậu chỉ đi cùng Adele tới đây mà thôi: "Ừ."
"Đi thôi, đi thôi." Adele gửi tin nhắn xong thì kéo tay thiếu niên, đi vào công viên giải trí.
Ánh mắt Lâm Thanh Gia hơi chuyển động: "Tôi ăn xong, đi thôi."
"Xin lỗi Lâm tiểu thư, có lẽ cô phải đợi thêm một chút nữa rồi." Quản sự nhận tin nhắn trên điện thoại: "Ban nãy họ đợi mấy phút mà không thấy ai, bây giờ họ muốn chơi xong mới gặp."
Lâm Thanh Gia gật đầu: "Đương nhiên."
Thiên tài kiêu ngạo, đợi thêm một chút cũng không sao.
***
Bên trong công viên giải trí.
Doanh Tử Khâm vừa ăn khoai lang nướng, vừa đợi Ôn Thính Lan và Adele.
Mãi cho đến khi ăn xong, cô quay đầu định lấy khăn giấy thì nhìn thấy màn hình điện thoại của Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm định tắt máy thì đã quá muộn.
Bởi vì Doanh Tử Khâm đã nhìn thấy thông tin người dùng của anh.
ID: @Đào Chi Yểu Yểu
Thông tin chứng nhận: Người dẫn chương trình nhỏ Super topic của cặp đôi thần dược
Cấp Super topic: L14 [nhân vật lớn] [siêu fun]
Thời gian tham gia: 23/11/2020
Đây cũng là ngày thành lập của Super topic.
Doanh Tử Khâm vẫn biết là có Super topic cặp đôi này bởi vì ông cụ Chung luôn khoe với cô việc ông cụ lại thăng cấp.
Hai ngày trước, ông cụ Chung nói rằng ông phải tốn hết tâm tư để thăng cấp lên cấp 13, rồi lại tổ chức rút thưởng.
Super topic càng về sau càng khó thăng cấp, Doanh Tử Khâm cũng nghe ông cụ Chung phàn nàn rằng thứ này quá khó với người lớn tuổi rồi.
Nhưng may là ông biết dựng video, càng nhiều người bình luận, điểm tích lũy sẽ theo đó mà tăng lên.
Kết quả, cấp bậc trong Super topic của Phó Quân Thâm còn cao hơn ông cụ Chung.
Ông cụ Chung tức muốn chết.
Doanh Tử Khâm dừng lại, cất lời: "Thì ra..."
Cổ họng Phó Quân Thâm chuyển động, giọng nói rất nhẹ, rất trầm: "Hửm?"
"Anh thực sự có ý nghĩ bất chính với em từ lâu rồi."
Phó Quân Thâm dừng một chút, môi hơi cong lên: "Từ sớm lắm."
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: "Vậy mà anh còn nói cái gì mà trưởng thành hay không trưởng thành?"
"Anh tôn trọng em.
Trước khi em trưởng thành, có suy nghĩ về mặt tình cảm thì anh cũng phải kiềm chế.
Giống như có một số chuyện cũng cần phải giữ đến khi kết hôn."
Doanh Tử Khâm cầm điện thoại, nhướng mày: "Trưởng quan, anh nói đi, em bán tin anh không lo làm việc đàng hoàng lên diễn đàn NOK, em sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?"
Để có thể có cấp bậc cao như thế này trong Super topic, mỗi ngày đăng bài cũng không nhẹ nhàng gì.
Hơn nữa cho đến bây giờ, trưởng quan chấp hành cao nhất của IBI vẫn là chủ đề thảo luận nóng trên diễn đàn NOK.
Nhưng vẫn không có ai tìm ra được rốt cuộc sếp của IBI là ai.
Tường lửa của IBI do Phó Quân Thâm một tay xây dựng, đến Tần Linh Yến cũng không thể phá được.
"Hửm?" Phó Quân Thâm ôm cô, cười nhẹ: "Em nỡ sao? Không đau lòng ư?"
"Đau lòng." Doanh Tử Khâm vén ống tay áo anh lên, ngón tay ấn vào vết sẹo nhàn nhạt ở đó: "Sau này không được để bị thương nữa."
Vết sẹo thế này ở trên người Phó Quân Thâm cũng không ít.
Cô đã từng thấy vết sẹo trên ngực trái của anh, chỉ còn một chút nữa thôi là đã đâm xuyên qua tim rồi.
Phó Quân Thâm nhẹ giọng: "Khác rồi, có em anh sẽ không mạo hiểm đâu."
Doanh Tử Khâm trầm tư hai giây: "Em xoá cho anh nhé?"
"Xoá?" Phó Quân Thâm ngược lại không có cảm xúc gì với những vết sẹo này: "Tại sao?"
"Không đẹp, sau này kết hôn có lẽ em sẽ chê."
"Em không nhìn thấy gì cả!" Adele bịt mắt lại: "Thính Lan, anh nói xem có đúng không? Nói anh cũng không nhìn thấy đi."
Ôn Thính Lan: "..."
Cậu cũng không mù.
Hơn nữa, cậu cũng quen rồi.
Trong phút chốc, tâm trạng của Ôn Thính Lan được thả lỏng.
Cậu đi qua: "Chị, em muốn ăn ngô nướng."
"Chị không muốn nhúc nhích." Doanh Tử Khâm còn đang tựa lưng vào ghế dài: "Anh rể em mua cho em."
Ôn Thính Lan: "..."
Cậu cảm thấy địa vị của mình hơi tụt xuống.
Phó Quân Thâm đứng dậy, đang lúc chuẩn bị đến cửa hàng trước mặt mua ngô nướng thì tại anh đột nhiên dựng lên, bắt được âm thanh dị thường.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu, ánh mắt cũng thay đổi: "Đã xảy ra chuyện rồi, mọi người ở yên đó đi."
Phía trước, tàu lượn siêu tốc đang ở nơi cao nhất đột nhiên phanh gấp lại, dừng tại chỗ.
Có bốn người bị rơi, trong đó còn có một đứa bé.
Khách tham quan ở bên dưới đều vô cùng sợ hãi, căn bản là không phản ứng kịp.
Cao như thế này, một khi rơi xuống chỉ có con đường chết.
Nhưng Phó Quân Thâm đã hành động rồi.
Anh vận nội kình, mượn lực mà nhảy lên.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn thân ảnh cao ráo ấy giẫm khung sắt của tàu lượn siêu tốc mà nhảy vọt lên, giống hệt như một cơn gió, tốc độ cực nhanh.
Chỉ có một cậu bé đứng dưới đất rất hưng phấn, kéo kéo góc áo của người phụ nữ bên cạnh: "Mẹ, mẹ nhìn siêu nhân đi, siêu nhân đấy!"
Hai tay Phó Quân Thâm đón lấy ba người đàn ông, đặt xuống dưới rồi lại nhảy lên, đón đứa bé xuống.
Ba người lớn kia đến mặt của Phó Quân Thâm còn chưa thấy rõ, khó khăn lắm mới trở về mặt đất vẫn vô cùng sợ hãi, hoảng loạn.
"Ôi trời ơi..." Một thanh niên trong đó thở hổn hển, lẩm bẩm: "Suýt nữa là toi đời rồi."
Giây phút rơi xuống, đầu óc anh ta trống rỗng, căn bản là không ngờ được là mình vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Chỉ có điều, người đàn ông đó là ai?
Chàng thanh niên lại ngẩng đầu lên nhưng không còn thấy bóng dáng của Phó Quân Thâm nữa.
Công viên trò chơi cũng lập tức cử đội cứu hộ đến, bắt đầu công cuộc cứu người.
Cuối cùng Adele cũng hồi thần, ánh mắt chờ mong: "Thính Lan, anh rể lợi hại quá.
Em phải học tập anh ấy, như vậy thì có thể bảo vệ anh rồi."
Ôn Thính Lan thở dài một hơi: "Ánh mắt của chị anh chưa bao giờ sai cả."
"Nhưng ban nãy anh còn nói với em người anh rể này rất xấu xa, bắt nạt chị và anh, còn thích trêu đùa động vật nhỏ nữa, vô liêm sỉ lại không biết xấu hổ."
"... !Em đừng nói nữa."
"Ồ." Adele bĩu môi: "Em cũng không thích nói chuyện lắm.
Vì anh là người em thích, nếu không ai thèm nói chuyện với anh chứ."
Cô ấy nhảy chân sáo, chạy đến phía trước mua que kem.
Mấy giây sau, Ôn Thính Lan mới chậm chạp phản ứng lại.
Anh rể ai?
Một bên.
Đằng sau nhà vệ sinh không có ai, Phó Quân Thâm đặt đứa bé xuống.
Cô bé chỉ mới tám tuổi, chớp chớp mắt, trên mặt không hề tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ hiếu kỳ: "Anh ơi, anh là siêu nhân à?"
Cô bé từng thấy siêu nhân trong phim, tất cả đều biết bay.
"Không phải." Phó Quân Thâm cười nói: "Anh là người bình thường.
Em đi tìm mẹ đi, sau này đừng chơi trò chơi nguy hiểm như vậy nữa."
Cô bé gật gật đầu, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay: "Anh ơi, em sẽ mãi mãi nhớ anh."
Vẻ mặt Phó Quân Thâm khựng lại, anh vào nhà vệ sinh, xé bỏ lớp mặt nạ mỏng trên mặt.
Sau đó đeo tấm mặt nạ khác lên.
Một điểm tốt nữa sau khi khoa học công nghệ phát triển, đó chính là việc cải trang trở nên tiện hơn.
Máy tính có thể mô phỏng bất kỳ khuôn mặt hư cấu nào, sau đó in không giới hạn bằng máy in 3D.
Thay đồ xong, Phó Quân Thâm lau mồ hôi, rời khỏi nhà vệ sinh.
Xảy ra chuyện thế này, công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu sẽ lập tức cho ngừng tất cả thiết bị giải trí loại lớn, chỉ để lại vòng đu quay, nhà hàng và những nơi ngắm cảnh khác.
Rất nhiều người đều rời đi.
Adele và Ôn Thính Lan cũng không có cảm giác gì, theo học ở Đại học Norton còn nguy hiểm hơn là chuyện xảy ra hôm nay nhiều.
Công viên giải trí vắng người, Adele còn cảm thấy rất vui.
"Lại đi ăn rồi?" Phó Quân Thâm nghiêng đầu: "Thanh niên đúng là có sức sống."
Anh mới 24 tuổi nhưng cảm thấy mình đã rất già rồi.
Doanh Tử Khâm lấy một viên thuốc ra đưa cho anh: "Họ đều không sao chứ?"
"Không sao, cô bé còn hỏi anh là anh có phải siêu nhân không?" Phó Quân Thâm thấp giọng cười, lạnh nhạt nói: "Nhưng có rất nhiều người anh không cứu được."
Doanh Tử Khâm xoa đầu anh, an ủi: "Không có ai là chúa cứu thế cả."
Mấy giây sau, Phó Quân Thâm cảm thấy hơi sai sai: "Yểu Yểu?"
Doanh Tử Khâm lại vuốt tóc anh, không nhanh không chậm nói: "Vì em đang thử xem sờ đầu chó có cảm giác gì, sao anh lại thích đến vậy."
"Xoa đầu thì có gì vui chứ?" Một tay Phó Quân Thâm nắm cổ tay cô, tay còn lại bắt đầu cởi cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, lộ ra cơ bụng: "Sở chỗ này, hửm?"
Vẫn không lẳиɠ ɭơ bằng.
***
Bốn người ở công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu chơi đến 10 giờ tối.
Lâm Thanh Gia cũng kiên nhẫn đợi đến 10 giờ ở bên ngoài mà không cảm thấy khó chịu.
Quản sự đứng dậy: "Lâm tiểu thư, họ đến rồi."
Lâm Thanh Gia ngẩng đầu, nhìn qua.
Ôn Thính Lan và Adele bước vào quán cà phê này.
Quản sự lập tức lên đón, rất cung kính nói: "Tiểu thư Milton, chào cô, vị này là... ?"
Ông ta chỉ biết là phải gặp Adele, cũng đã nhận được ảnh của cô ấy, không ngờ lại có người khác nữa.
"Đàn... !đàn anh của tôi, năm hai khoa cơ giới." Adele nói: "Ôn Thính Lan, tên hay đúng không? Anh ấy cũng rất lợi hại, làm nổ phòng thí nghiệm cũng..."
Ba chữ "nhiều hơn tôi" còn chưa nói ra, miệng cô ấy đã bị ấn lại.
Ngón tay của thiếu niên khô ráo mà ấm áp, rất có sức mạnh.
Adele bị giam lại, không thể nói gì, chỉ có thể hỏi bằng mắt...
Anh bịt miệng em làm gì?
Ôn Thính Lan nhanh chóng bỏ xuống, hoàn toàn không nhìn quản sự và Lâm Thanh Gia: "Xin lỗi."
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng quản sự hẫng mất một nhịp.
Vì cái họ Milton này mà địa vị của Adele ở Đại học Norton rất cao, vậy mà cô ấy lại ngoan ngoãn, nghe lời như vậy?
Xem ra thiếu niên này càng đáng coi trọng hơn, không biết có cơ hội để mời về gia tộc Taylor không?
Có điều khả năng này là không lớn.
Quản sự thầm đổ mồ hôi, lúc này mới quay đầu, giới thiệu Lâm Thanh Gia: "Lâm tiểu thư, đây là tiểu thư Adele Milton, người thừa kế duy nhất của gia tộc Milton.
Đây là cậu Ôn Thính Lan, đều là thiên tài của khoa cơ giới tại Đại học Norton, một vài vũ khí nóng của gia tộc được mua ở khoa cơ giới Đại học Norton đấy... !Lâm tiểu thư?"
← Ch. 551 | Ch. 553 → |