Phần 5
← Ch.04 | Ch.06 → |
Kỷ Vân Nhu như bị sét đánh, sợ đến mặt trắng bệch. Bởi vì sau khi vào Đông cung, nàng ta không chỉ tiếp tục dùng thuốc để cứu người lấy tiếng tốt, mà còn thường xuyên phun châu nhả ngọc trong các loại yến tiệc. Mọi người đều nói nàng ta là một tài nữ hiếm có, khiến Lục Hạc An được mát mặt không ít.
Giờ đây phát hiện ta cũng biết những bài thơ mà thời đại này chưa có, làm sao nàng ta còn ngồi yên được?
Sau đó để loại bỏ ta, Kỷ Vân Nhu không ngại lấy thân làm mồi nhử. Nàng ta lợi dụng cơ hội ra ngoài thành thắp hương để hạ độc ta, sau đó cho người trói ta và nàng ta ở hai ngôi miếu bỏ hoang cách nhau mười dặm, kêu người báo tin cho Lục Hạc An. Không chỉ vậy, nàng ta thậm chí còn tìm vô số ăn mày đến, định làm hỏng thanh danh của ta.
Nhưng nàng ta không biết rằng, cho dù Lục Hạc An có xem nàng ta như trăng trên trời, nhưng hắn ta vẫn cần ba mươi vạn đại quân của Hầu phủ ta ở Tây Bắc làm thẻ cược, để giúp hắn ta tranh giành quyền lực với Thái hậu sau này.
Đối với hắn ta, trước ngôi vị Hoàng đế, tất cả tình yêu đều không đáng nhắc tới.
Cuối cùng ta được Lục Hạc An cứu trước, cùng lúc đó, thị vệ Đông cung đi tìm Kỷ Vân Nhu ở nơi khác, nhưng lại bị lạc đường, chậm trễ cả đêm. Ngày hôm sau Lục Hạc An đích thân đi tìm, Kỷ Vân Nhu đã toàn thân bẩn thỉu, c. h. ế. t thảm trong miếu hoang từ lâu.
Thì ra khi nàng ta sắp xếp, đám ăn mày đó đã nhầm miếu. Những tên ăn mày đó làm sao biết ai là Thái tử phi, chỉ thấy một quý nữ mặc hoa phục bị trói thì hai mắt sáng rực xông lên.
Nghe nói, Lục Hạc An ôm t. h. i t. h. ể bẩn thỉu không chịu nổi của Kỷ Vân Nhu ở trong miếu suốt một đêm. Còn ta lúc đó sợ đến mức bệnh nặng một trận, khi tỉnh lại, Kỷ Vân Nhu đã được hạ táng.
Năm đó, tất cả những tên ăn mày và bọn bắt cóc biết sự thật đều bị gi-ế-t, cuối cùng kết án là bọn bắt cóc tham tiền gây ra.
Từ đó về sau, Lục Hạc An không bao giờ nhắc đến Kỷ Vân Nhu nữa, Đông cung cũng chưa từng có Trắc phi, chuyện này dường như đã trôi qua.
Sau này, khi Hoàng đế băng hà, Thái hậu có ý định phế trữ Thái tử để nắm quyền. Mà lúc đó, ta đã mang thai con của Lục Hạc An.
Lục Hạc An đối xử với ta vẫn dịu dàng chu đáo như trước, thậm chí còn hứa sau khi lên ngôi sẽ lập hài tử trong bụng ta làm Thái tử.
Thẩm gia biết nếu Thái hậu thực sự phế trữ Thái tử sẽ không để Lục Hạc An sống, lúc này mới mạo hiểm điều binh vào kinh, giúp hắn ta quét sạch phe của Thái hậu, đoạt quyền lên ngôi.
Sau khi Lục Hạc An lên ngôi quả thật đã giữ lời hứa phong ta làm Hoàng hậu, cũng lập hài nhi của ta làm Thái tử. Hắn ta dùng hai năm để thanh trừng triều đình, đề bạt tất cả những người già cả trên triều thành người của riêng hắn.
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ đến năm thứ ba, Bắc Di xâm lược, ba thành ở Tây Bắc ngày ngày đều chìm trong chiến hỏa. Chính vào lúc nguy cấp, cần sự chi viện từ kinh thành, nhưng điều khiến ta không ngờ là, Lục Hạc An không những không chi viện mà còn trở tay đã liên hợp với quần thần, vu oan cThẩm gia gia mưu phản.
Lúc bấy giờ Tây Bắc đang ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta biết rõ làm như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng vẫn không tiếc hy sinh dân chúng ba thành ở biên quan cũng muốn kiềm chế đại quân Tây Bắc, tiêu diệt cửu tộc Thẩm gia ta.
Đêm trước khi hành hình, hắn ta lôi ta về ngôi miếu hoang năm xưa, bắt ta dập đầu với bài vị của Kỷ Vân Nhu. Dập đủ một trăm cái, hắn ta sẽ xem xét cThẩm gia gia ta một con đường sống. Chỉ là khi ta dập đến cái thứ một trăm, điều chờ đợi ta lại là một đám ăn mày ùa tới.
Lúc đó ta mới biết, lúc trước khi Kỷ Vân Nhu sắp xếp vụ bắt cóc đó đã dùng danh nghĩa của ta để ra lệnh. Mà những tên ăn mày và bọn bắt cóc bị c. h. é. m c. h. ế. t kia đều khai ra đại danh Thẩm Khanh Trúc của ta.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |