Phần 4
← Ch.03 | Ch.05 → |
Năm đó mùa đông lạnh giá, trong cung tuyết rơi dày đặc. Cuối cùng ta ngất đi trước, lúc này Thái hậu mới cho Lục Hạc An đứng dậy.
Sau đó Thái hậu chê ta không có quy củ, không cho ta đến Thái học nữa, ta bèn ngày ngày đi phi ngựa uống rượu. Sau khi Lục Hạc An biết được, mỗi ngày tan học đều đến tửu lâu tìm ta, có lúc ta say rượu, hắn ta còn tự mình cõng ta về Hầu phủ.
Ta và Lục Hạc An ở bên nhau nhiều năm, thực ra sớm đã không biết từ lúc nào nảy sinh tình cảm.
Chỉ nhớ năm mười bốn tuổi, trong tiết hoa đăng, gương mặt Lục Hạc An phản chiếu trong ánh đèn lồng lấp lánh. Hắn ta nắm tay ta hứa hẹn, đợi sau khi ta đến tuổi cập kê sẽ cưới ta vào Đông cung làm Thái tử phi.
Đó là lần đầu tiên ta biết yêu, biết thế nào là rung động. Nhưng dù là thanh mai trúc mã tốt đến đâu, cũng không địch nổi thời gian.
Năm ta cập kê, phía Nam thường xuyên bị lũ lụt, Thái hậu ra lệnh cho Lục Hạc An đi Nam tuần cứu trợ.
Ai ngờ Lục Hạc An đi được hai ngày thì gặp phải thích khách, mất tích suốt ba tháng. Khi xuất hiện trở lại đã dẫn theo Kỷ Vân Nhu đã có thai xuất hiện ở Từ Ninh cung.
Kỷ Vân Nhu này cứu tế nạn dân ở Giang Nam quận, có danh hiệu Diệu thủ Bồ Tát, sau khi cứu được Lục Hạc An thì vất vả ngày đêm, không hề ngơi nghỉ mà chăm sóc ba tháng.
Theo hắn ta thấy, Kỷ Vân Nhu thiện lương thuần khiết, cứu người không xem xuất thân thế nào, ngay cả con chim bị thương cũng phải cứu chữa rồi mới thả về tổ. Đâu giống như ta, loại chim sẻ trên cành cây đó, b. ắ. n hạ bằng ná thun là có thể làm món nhắm rượu ngay tối đó.
Có thể gặp được một nữ tử thoát tục như Kỷ Vân Nhu, tất nhiên Lục Hạc An chìm đắm. Đến nỗi vừa về kinh đã cầu xin Thái hậu ban cho nàng ta danh phận Trắc phi.
Nhưng sau này ta mới biết, Kỷ Vân Nhu không đơn giản chút nào.
Nàng ta và mẹ ta đều là người xuyên không đến.
Mẹ ta là bác sĩ lâm sàng thực thụ, nghe cha ta nói, ở thời đại đó mẹ ta vừa phẫu thuật xong thì ngất xỉu, khi tỉnh lại đã ở chiến trường mắt lớn trừng mắt nhỏ với cha ta. Sau đó là bà ấy liều mạng khâu vết thương cho cha ta, cha ta đưa bà ấy về biên thành.
Nhưng cái gọi là y thuật của Kỷ Vân Nhu lại hoàn toàn khác với mẹ ta.
Mẹ ta hiểu y lý, biết bắt mạch, có thể phẫu thuật cho bệnh nhân. Còn Kỷ Vân Nhu thì hoàn toàn không biết gì về y thư, chỉ có những loại thuốc lấy ra không hết.
Cha ta nói, mẹ ta gọi cái này là không gian tùy thân, mẹ ta cũng có một cái, nhưng không lợi hại bằng cái của Kỷ Vân Nhu.
Kỷ Vân Nhu dựa vào những loại thuốc kỳ lạ đó để cứu người nhiều lần, nhất thời danh tiếng vang dội. Kiếp trước ta vốn tưởng nàng ta làm thần y Trắc phi của nàng ta, ta làm Thái tử phi của ta, dù trong lòng không hòa thuận, nhưng bề ngoài cũng có thể chung sống hòa bình.
Nhưng ai ngờ, ta đã lộ tẩy.
Nếu nói Kỷ Vân Nhu mang theo một hiệu thuốc, thì mẹ ta đã mang đến cả một thư viện.
Nghe cha ta nói, từ khi biết mình mang thai ta, mẹ ta đã ngày ngày vận chuyển sách từ không gian đó vào nhà kho của Thẩm gia ở Tây Bắc.
Mẹ ta làm việc vất vả trong quân doanh nhiều năm, thân thể đã suy yếu nghiêm trọng. Mà bà ấy liều mạng chuyển sách, chỉ là để phòng khi có chuyện gì bất trắc vẫn có thể để lại một con đường sống cho bọn ta.
Sau này quả nhiên mẹ ta qua đời vì khó sinh khi sinh ta, còn ta từ khi ba tuổi, mỗi ngày đều bị cha ta đặt trong nhà kho, chơi đùa giữa những cuốn sách đó.
Bài thơ đầu tiên ta học được là "Tĩnh dạ tứ" của Lý Bạch. Chỉ là sau này khi lớn dần lên, mặc dù thỉnh thoảng có thốt ra nửa câu, nhưng cũng không ai nghi ngờ gì. Cho đến khi gả vào Đông cung, có một lần ta đang ngắm hoa trong Đông cung, không để ý Kỷ Vân Nhu ở phía sau, vô tình nói ra một câu thơ.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |