Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn Thịnh Sủng – Cô Dâu Nhà Giàu - Chương 092

Hào Môn Thịnh Sủng – Cô Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 149 chương
Chương 092
Trả thù, đánh chết đáng đời
0.00
(0 votes)


Chương (1-149)

Siêu sale Lazada


"Ông xã, anh không thương em!" Giang Mỹ Kỳ giận dỗi nói.

"Anh đã quá nhân nhượng với em, em còn muốn anh làm thế nào?" Từ nhỏ Đường Hạo Thiên là đại thiếu gia, rất được cưng chìu, bây giờ đến dụ dỗ cô ta đã xem như rất tốt rồi.

Nếu không phải cô ta đã từng mang thai đứa con của mình, cùng với toàn tâm toàn ý hướng về nhà họ Đường, anh ta cũng sẽ không nhân nhượng cô ta như vậy.

"Anh đã đồng ý đi chơi với em thêm mấy ngày nữa."

"Chúng ta đã chơi hơn một tháng, còn chơi gì?"

"Anh không thương em!" Giang Mỹ Kỳ bất mãn.

"Đồng ý để cho người khác nhìn em trần truồng chính là yêu em?"

"Đường Hạo Thiên, anh nói cái gì đó? Khi nào thì em để cho người khác nhìn thấy hết?"

"Em nhìn quần áo em mặc một chút, cùng cởi hết sạch có khác gì nhau sao?"

"Cái này gọi là sexy, Hạo Thiên, từ khi nào thì anh cũng trở thành ông già cổ hủ như vậy?"

"Ngày mai anh cởi hết cùng chơi đùa với người phụ nữ khác, em vui không?"

"Này có là gì? Em không ngại." Giang Mỹ Kỳ nói.

Đường Hạo Thiên bị tức không phải nhẹ: "Tóm lại chúng ta quay về thu dọn hành lý, lập tức trở về nước."

"Hạo Thiên..." Giang Mỹ Kỳ kéo tay của anh làm nũng.

Đường Hạo Thiên không để ý đến cô ta: "Bây giờ chúng ta nhất định phải trở về khách sạn dọn dẹp hành lý!"

Giang Mỹ Kỳ mất hứng hất tay của anh ta ra: "Đường Hạo Thiên, có phải anh cảm thấy đã cưới em đến tay, cho nên không yêu em nữa hả? Em chỉ muốn chơi nhiều hơn mấy ngày cũng quá đáng sao? Anh cứ nhăn mặt cho em nhìn như vậy! Đừng quên, lúc trước em hướng về nhà họ Đường anh thế nào, một ngàn hai trăm vạn kia là sinh mệnh nhà họ Giang em, em ngay cả nhà họ Giang với mẹ em cũng không cần, bây giờ anh đối xử với em như vậy?"

Đường Hạo Thiên đi lấy áo T-shirt ở trên ghế, nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, nhìn trên màn hình lóe lên là mẹ gọi, lập tức nhận điện thoại.

"Mẹ..."

"Hạo Thiên, con còn ở nước ngoài sao? Nhanh chóng trở về." Mẹ Đường lo lắng nói.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Hay trong nhà xảy ra chuyện gì? Mẹ vội vàng như vậy!" Đường Hạo Thiên hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh chóng về trước..."

Đường Chấn đoạt lấy điện thoại, rống to hướng về phía điện thoại: "Các người lập tức cút trở về cho tao, lập tức!" Rồi cúp điện thoại.

Đường Hạo Thiên không giải thích được, trời sập xuống sao? Ba thét lên với anh như vậy.

"Bà xã, bây giờ chúng ta về thu dọn hành lý, lập tức trở về nước."

"Em không trở về!" Giang Mỹ Kỳ hất tay Đường Hạo Thiên ra, kiên trì không chịu đi.

"Ba anh vừa mới gọi điện thoại đến đây, bảo chúng ta lập tức trở về nước, trong nhà giống như đã xảy ra chuyện." Đường Hạo Thiên nói.

"Có chuyện lớn gì? Lúc chúng ta đi không phải trong nhà rất tốt sao? Hơn nữa ba anh mới vừa nuốt hơn một ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang em, còn chọc giận ba Mộ Tử Duệ đến trúng gió tê liệt, con đường rộng mở, có thể có chuyện gì? Anh là không muốn để em ở lại chơi thêm mấy ngày."

"Ba anh rất ít gào thét anh như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của mẹ anh, trong nhà thực đã xảy ra chuyện lớn, chúng ta nhanh về đi." Đường Hạo Thiên lo lắng trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

"Em không trở về!" Giang Mỹ Kỳ còn không chịu đi: "Anh đã đồng ý với em, chơi thêm mấy ngày..."

"Cũng đã chơi hơn một tháng, còn phải chơi đến khi nào?" Đường Hạo Thiên cứng rắn lôi kéo cô đi.

Cùng nhau đánh bóng chuyền đẹp trai ngoài nghề dùng địa phương nói lớn tiếng hỏi cô ta: "Này, em yêu, còn chơi không? Không chơi chúng tôi liền đổi người rồi!"

Giang Mỹ Kỳ với Đường Hạo Thiên hiểu một chút tiếng địa phương, Giang Mỹ Kỳ cười nói: "Chơi!" Lập tức liền đi qua.

"Em làm gì vậy? Ba anh bảo chúng ta lập tức trở về!" Đường Hạo Thiên kéo Giang Mỹ Kỳ: "Còn em nữa có quan hệ thế nào với người ngoài? Anh ở ngay trước mặt gọi em yêu!"

"Ông xã, anh đừng cổ hủ như vậy có được không? Người trẻ tuổi đều gọi như vậy không phải sao? Lại nói còn gọi ngay trước mặt anh, có thể có chuyện gì? Anh đừng nghi thần nghi quỷ có được không?"

"Anh lúc nào thì nghi thần nghi quỷ?" Đường Hạo Thiên tức giận hỏi ngược lại: "Bây giờ em rốt cuộc có theo anh trở về không?"

"Không!" Thái độ Giang Mỹ Kỳ kiên quyết, sau đó chạy đến chỗ mấy anh chàng đẹp trai tiếp tục đánh bóng chuyền bãi biển, kỹ thuật đánh bóng vẫn rách nát như cũ, luôn ngã ở trên bờ cát, toàn bộ phong cảnh bên trong bị nhìn thấy hết trơn.

Đường Hạo Thiên tức giận đến đỏ mặt lên, đi lên ôm lấy Giang Mỹ Kỳ muốn mang cô ta đi.

"Này, anh làm gì vậy?" Mấy anh chàng đẹp trai đánh bóng chuyền ngăn Đường Hạo Thiên lại, đoạt Giang Mỹ Kỳ lại.

"Tôi hỏi các người làm gì vậy? Đây là bà xã tôi, tôi muốn mang cô ấy về nhà các người cản làm gì?"

"Bà xã anh?" Mấy anh chàng đẹp trai kinh ngạc, nhìn Giang Mỹ Kỳ: "Anh ta là chồng cô?"

"Không phải, tôi không biết anh ta!"

Đường Hạo Thiên tức giận rống to: "Giang Mỹ Kỳ, em có ý gì? Nhà anh đã xảy ra chuyện, em chỉ biết mình vui chơi sao?"

"Chúng ta đã nói tháng sau trở về..."

"Em không đi, anh đi một mình." Đường Hạo Thiên tức giận sãi bước rời đi.

Giang Mỹ Kỳ nhìn anh ta một cái, tiếp tục cùng mấy anh chàng đẹp trai đánh bóng chuyền.

"Anh ta mới vừa nói cái gì?" Người nước ngoài nghe không hiểu đối thoại của bọn họ.

"Không có gì, đi, tiếp tục chơi đi!"

Một đám người tiếp tục chơi bóng chuyền bãi biển.

Đường Hạo Thiên thấy Giang Mỹ Kỳ thật không đi tới đây, giận nổi trận lôi đình, cũng không cách nào một mình đi về trước, nếu để cho cha mẹ mình biết ở hai người đi trăng mật cãi nhau, không phải để cho người nhà lo lắng sao.

Anh ta không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại về, muốn kéo vài ngày nữa mới trở về, mẹ Đường tránh chồng lặng lẽ nói với anh ta: "Hạo Thiên, con với Mỹ Kỳ khẩn trương trở về, xảy ra chuyện lớn, là về con với Mỹ Kỳ."

"Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Mẹ Đường không nói: "Các con trở về sẽ biết."

"Mẹ, rốt cuộc chuyện gì?"

Con trai hỏi lần nữa, mẹ Đường mới tiết lộ nói: "Ngày hôm qua có người đưa tới một chiếc đĩa CD, phía trên là Mỹ Kỳ cùng người đàn ông khác..."

"Cùng người đàn ông khác cái gì?"

"Con trở về sẽ biết, đừng hỏi nhiều như vậy." Mẹ Đường nói không nên lời.

Đường Hạo Thiên cũng không phải là kẻ ngốc, từ trong thái độ cha mẹ mình có thể cảm thấy tính nghiêm trọng của chuyện này.

Là chuyện bà xã mình cùng người đàn ông khác.

Có chuyện gì làm cho ba mẹ mình để ý như vậy, giọng nói như trời sắp sập xuống?

Đường Hạo Thiên lập tức liền cảm thấy được cái gì, lại nghĩ đến vừa rồi Giang Mỹ Kỳ không chịu trở về nước cùng anh, cùng mấy anh chàng đẹp trai mập mờ không rõ, thì tức giận xông ra ngoài.

Giang Mỹ Kỳ không cẩn thận lại ngã xuống đất, bikini ba mảnh trên người, hoàn toàn không ngăn được dáng người ma quỷ của cô ta.

Lúc cô ta đang đắm chìm tầm mắt nóng rực của tất cả đàn ông nhìn, Đường Hạo Thiên vọt lên, bắt lấy cô ta kéo đi.

"Anh làm gì vậy!" Giang Mỹ Kỳ hất anh ta ra.

"Cùng tôi trở về!"

"Em không đi..."

Đường Hạo Thiên tát cô ta một cái, Giang Mỹ Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt, lớn như vậy, ngay cả ba mẹ mình cũng chưa từng đánh cô một cái, tại sao anh ta vô duyên cớ vô cớ đánh mình?

"Đường Hạo Thiên, anh làm sao vậy?"

"Có phải cô làm chuyện có lỗi với tôi đúng không?" Đường Hạo Thiên lớn tiếng chất vấn, nhìn cô cố ý mập mờ với người đàn ông khác, anh ta cũng biết cô nhất định làm chuyện có lỗi với mình.

"Tôi đánh bóng chuyền bãi biển thì có lỗi với anh sao? Đường Hạo Thiên, anh thật là quá đáng, mẹ tôi chưa từng đánh tôi một cái, anh đánh tôi một cái? Còn vu oan cho tôi!"

"Nếu không có, vậy cùng tôi trở về!"

Giang Mỹ Kỳ hất tay của anh ta ra: "Tôi không về, kiên quyết không về..."

Đường Hạo Thiên lại tát cô ta một cái, Giang Mỹ Kỳ rất tức giận, trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên không thể khóc lớn, phá hỏng hình tượng.

"Đường Hạo Thiên, Giang Mỹ Kỳ tôi toàn tâm toàn ý với anh, anh chửi bới vu oan tôi còn đánh tôi, tôi thật đã nhìn lầm anh!" Cô ta khóc chạy đi.

Nhóm người địa phương xem náo nhiệt cũng nói Đường Hạo Thiên không đúng, một người ngoại quốc đẹp trai cùng Giang Mỹ Kỳ chơi bóng đuổi theo.

*

Bóng đêm phủ xuống, Đường Hạo Thiên nhìn thời gian, đã nửa đêm, Giang Mỹ Kỳ vẫn chưa về.

Vào lúc này anh ta đã bình tĩnh lại, chuyện còn chưa biết rõ, mình liền nổi giận đánh Giang Mỹ Kỳ đúng là không đúng.

Anh ta đã thu dọn hành lý của hai người xong, gọi điện thoại đến sân bay đặt trước hai vé máy bay giữa trưa ngày mai trở về nước.

Tất cả đều chuẩn bị xong, Đường Hạo Thiên nhận thua trước gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ, như giải thích với cô.

Điện thoại di động trên tủ đột nhiên truyền đến tiếng chuông, này mới phát hiện Giang Mỹ Kỳ không mang điện thoại di động.

Đường Hạo Thiên không yên lòng lập tức đi ra ngoài tìm.

Giờ phút này ở trong phòng của một khách sạn đang trình diễn một cuộc cận chiến kịch liệt, nhân vật nam nữ chính là Giang Mỹ Kỳ với anh chàng ngoại quốc đẹp trai buổi chiều cùng nhau chơi bóng.

Giang Mỹ Kỳ bị Đường Hạo Thiên đánh, trong cơn tức giận khóc rời đi, anh chàng đẹp trai lập tức đuổi theo an ủi.

An ủi an ủi, liền an ủi đến trên giường đi.

Anh chàng đẹp trai dùng thân thể của mình ra sức an ủi tâm hôn Giang Mỹ Kỳ bị "Tổn thương".

Đường Hạo Thiên ở trên bờ cát vòng vo thật lâu, một bóng người cũng không nhìn thấy.

Trong lòng anh ta nóng nảy, lớn tiếng gọi tên Giang Mỹ Kỳ.

"Kỳ Kỳ, anh biết sai rồi, em ra ngoài có được không?" Đường Hạo Thiên hướng về phía bờ cát đen nhánh gọi thật lâu, cũng không có bất kỳ đáp lại.

Nổi giận trở về phòng khách sạn, ngã đầu liền ngủ, chỉ có thể chờ đến sáng mai tìm tiếp.

*

Buổi sáng hôm sau, Đường Hạo Thiên bị tiếng động đánh thức, mở mắt nhìn thấy Giang Mỹ Kỳ mặc áo choàng tắm tìm kiếm đồ trong hành lý đã được thu dọn xong, trên người còn có mùi sữa tắm.

"Kỳ Kỳ, em đã trở về!" Đường Hạo Thiên lập tức ôm cô ta vui mừng nói.

"Buông tôi ra, không phải anh nói tôi phản bội anh sao? Bây giờ tôi liền đi!" Giang Mỹ Kỳ tìm quần áo của mình đang muốn thay.

"Kỳ Kỳ, là anh sai rồi, ngày hôm qua anh quá xúc động, sau này sẽ không, em tha thứ cho anh lần này đi!" Đường Hạo Thiên cầu xin tha thứ: "Ngày hôm qua anh nhận được điện thoại của ba mẹ anh, nói..."

"Nói gì?" Giang Mỹ Kỳ cởi áo choàng tắm xuống, vừa thay quần áo vừa hỏi.

Đường Hạo Thiên liếc mắt nhìn, nuốt nước miếng: "Không nói gì, chỉ bảo chúng ta trở về sẽ biết."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-149)