Vay nóng Tinvay

Truyện:Hào Môn Thịnh Sủng – Cô Dâu Nhà Giàu - Chương 091

Hào Môn Thịnh Sủng – Cô Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 149 chương
Chương 091
Tính khi nào thì ra tay?
0.00
(0 votes)


Chương (1-149)

Siêu sale Shopee


Nhà họ Đường thăng quan tiến chức thuận lợi, nhà họ Mộ nghèo túng cô quạnh.

Mộ Tử Duệ trở về chỉ tạm thời ổn định được tập đoàn Mộ thị, nhưng nhân tài tinh anh trong nội bộ công ty bị những công ty khác đào góc tường, còn những khách hàng mới cũng bị cướp đi, đã khiến cho tập đoàn Mộ thị thiệt hại nghiêm trọng.

Nhà họ Đường nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cướp một khách hàng lâu năm của tập đoàn Mộ thị. Mộ Tử Duệngồi trong văn phòng tổng giám đốc, trợ lý báo cáo tình hình, thấy Mộ Tử Duệ không nói gì đành phải đi ra ngoài trước.

"Đợi một chút!" Mộ Tử Duệ lấy một đĩa phim từ trong ngăn kéo ra bỏ vào trong bì thư, "Cô tự mình đưa cái này qua giao cho cậu tôi, nhất định phải tự tay giao đến trong tay cậu tôi, dặn ông ấy nhớ xem."

Nói xong Mộ Tử Duệ cầm áo khoác đi ra.

Trợ lý không biết tổng giám đốc của mình có chủ ý gì, nhưng vẫn nghe theo cấp trên dặn dò cầm đĩa CD kia tới văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, tự tay giao tận tay cho Đường Chấn. truyện bên diễnđànlequydon

Đường Chấn thấy đĩa CD cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay để bên cạnh.

***

Nhà họ Mộ.

Mộ Tử Duệ lái xe vào cửa chính nhà họ Mộ.

Giang Dĩ Mạch đang nằm úp sấp trên bàn trong thư phòng ngủ, nước miếng chảy ra trên giấy viết bản thảo.

Cửa thư phòng khẽ mở ra, tiện tay ấn khóa trái cửa.

Giang Dĩ Mạch ngủ rất ngon, bút trong tay không cẩn thận rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, cô mơ mơ màng màng có chút ý thức, mở to mắt thấy có người tới gần, mắt lim dim nói: "Ông xã, anh đang lén lút làm cái gì vậy...."

"Chú em?" Giang Dĩ Mạch đột nhiên đứng lên, "Sao lại là chú?"

"Tình cờ tôi đi ngang qua muốn vào chào hỏi em một tiếng." Mộ Tử Duệ nhặt bút đưới đất đưa đến trước mặt cô.

Tình cờ đi ngang qua? Hình như phòng của anh ta ngược hướng đi với thư phòng của cô cơ mà?

Giang Dĩ Mạch đưa tay nhận bút, "Đã chào hỏi xong, chú có thể đi... Chú làm gì thế?"

Mộ Tử Duệ đột nhiên nắm tay cô, một tay ôm cô kéo vào trong ngực, "Mạch Mạch, chỉ cần em gật đầu một cái, anh có thể cho em mọi thứ em muốn!"

Giang Dĩ Mạch cảm thấy buồn cười, "Chú biết tôi muốn gì không?"

"Bất kể em muốn gì anh cũng đều có thể cho em."

"Chỉ sợ thứ tôi muốn chú không cho nổi, nhanh buông tôi ra! Nếu không buông tôi ra tôi la lên đó!" Giang Dĩ Mạch cố sức muốn tránh nhưng lại bị anh ta ôm chặt hơn, "Chú như vậy không sợ bị anh chú nhìn thấy đánh chết chú sao?"

Mộ Tử Duệ vẫn ôm chặt cô như trước, "Bây giờ ba anh trúng gió nằm viện, toàn bộ nhà họ Mộ do anh định đoạt, em nghe lời anh nói...."

"Ông xã!" Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhìn phía sau Mộ Tử Duệ hô lên.

"Em cho là em gạt được anh sao? Cửa đã bị anh khóa lại rồi."

Giang Dĩ Mạch nhìn chằm chằm phía sau Mộ Tử Duệ, Mộ Tử Duệ thấy cũng có chút sợ sệt, theo bản năng ngoái nhìn qua. Giang Dĩ Mạch chợt hung hăng giẫm một cước lên chân anh ta, nhân cơ hội chạy về phía cửa mở khóa an toàn, còn chưa kịp mở cửa Mộ Tử Duệ đã xong tới chống trên cửa nhìn cô: "Em cảm thấy em có thể chạy được?"

"Mộ Tử Duệ, chú đừng quên tôi là vợ anh trai chú!" Giang Dĩ Mạch nói.

"Đừng quên lần đầu tiên của em đã sớm giành cho anh...."

Giang Dĩ Mạch giơ tay tát một phát bị Mộ Tử Duệ chụp lấy, ấn trên cửa, "Bây giờ anh anh không ở nhà, chờ lúc anh ta vào tới chúng ta đã sớm xong việc rồi."

"Chú dám!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.

"Anh trai anh là người đần độn, về sau còn phải dựa vào anh, bây giờ nhà họ Mộ do anh định đoạt, còn có gì mà không dám!" Mộ Tử Duệ cúi đầu cường hôn Giang Dĩ Mạch.

Trong lòng Giang Dĩ Mạch gấp gáp, bình thường lúc không hi vọng Mộ ngốc nghếch ở cạnh bên người thì mỗi ngày anh đều nhảy xung quanh mình, nhưng lúc này cần anh thì lại không thấy người đâu.

"Tôi đã mang thai rồi!" Trong tình thế cấp bách Giang Dĩ Mạch lớn tiếng nói.

Đột nhiên Mộ Tử Duệ dừng lại, "Em cảm thấy lời nói dối không gạt được cả đứa bé ba tuổi mà có thể lừa gạt được anh ư?"

"Tôi thật sự có thai rồi."

"Đừng gạt anh!" Mộ Tử Duệ miệng nói không tin nhưng trong lòng có chút dao động.

"Thật sự, không tin bây giờ chú có thể tới phòng tôi lấy tờ kết quả kiểm tra có thai."

"Em muốn nhân cơ hội này chạy trốn phải không?"

Giang Dĩ Mạch nghiêm túc nhìn anh ta, "Cho dù tôi thoát được hôm nay cũng không tránh được ngày mai!"

Vẻ mặt Mộ Tử Duệ cũng dần nghiêm túc, "Em thật sự mang thai?"

Giang Dĩ Mạch gật đầu.

"Anh trai anh?"

Giang Dĩ Mạch tức giận rống to, "Nói nhảm! Không phải của anh chú còn có thể là của ai?"

Tay Mộ Tử Duệ đột nhiên đặt trên bụng bằng phẳng của Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch xanh cả mặt, "Chú muốn làm gì?"

"Hình như đứa nhỏ trong bụng em còn rất nhỏ, cho dù làm một lần cũng không sao." Mộ Tử Duệ lại nói thêm, "Em yên tâm, anh sẽ cẩn thận không tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng em."

"Chú muốn dùng sức mạnh với phụ nữ có thai sao?" Giang Dĩ Mạch nghiêm khắc hỏi, "Ngộ nhỡ đứa bé trong bụng tôi có làm sao, anh chú nhất định sẽ giết chết chú!"

"Nói đến cùng em vẫn không đồng ý!"

"Chú cho rằng Giang Dĩ Mạch tôi là hạng người gì?" Giang Dĩ Mạch giận dữ hỏi, "Là cô gái có tính lẳng lơ tùy tiện? Có thể vừa ở cùng với chồng mình còn mang thai đứa nhỏ, lại vừa vụng trộm yêu đương cùng với em chồng?"

"Rốt cuộc anh trai anh có điểm nào tốt mà em cứ khăng khăng một lòng với anh ta như vậy?" Mộ Tử Duệ không hiểu hỏi, "Anh ta chính là một người ngốc...."

"Câm miệng!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng ngắt lời, "Cho dù anh ấy là ai thì cũng là chồng tôi, là ba đứa bé trong bụng tôi."

"Em thích anh ta sao?" Mộ Tử Duệ hỏi.

Chân người ngoài cửa đang muốn đá cửa phòng ra đột nhiên dừng lại, chậm rãi thả xuống.

Một ngốc nghếch đứng đó không hề nhúc nhích động đậy, dường như muốn nghe lời chân thật từ đáy lòng cô.

Giang Dĩ Mạch bị hỏi khó, dời tầm mắt, "Tôi không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của chú."

"Vì sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh trả lời anh?" Mộ Tử Duệ hỏi, "Em vốn không thích anh trai của anh phải không?"

Giang Dĩ Mạch nhìn chỗ khác: "Chú nhanh đi ra ngoài đi, nếu lát nữa để anh chú thấy thật sự có thể sẽ đánh chết chú."

"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh!" Mộ Tử Duệ giữ khuôn mặt Giang Dĩ Mạch bắt cô nhìn mình, "Không thích anh trai anh đúng không? Anh biết em hoàn toàn không thích anh ta, anh ta cũng không xứng với em, ở nhà họ Mộ chỉ có anh mới xứng đôi với em."

Giang Dĩ Mạch cắn lên tay Mộ Tử Duệ đang giữ cằm cô, cuối cùng khiến anh ta buông cô ra.

"Chú có để yên hay không? Chú kiên quyết muốn biết đúng không? Bây giờ tôi có thể nói cho chú biết!" Giang Dĩ Mạch lòng đầy căm giận lớn tiếng nói: "Tôi không thích anh ta, một chút cũng không thích, nghe rõ chưa? Nhưng xem như tôi không thích anh chú thì thế nào? Cho dù tôi không thích anh ấy thì cũng không thay đổi được chuyện anh ấy là chồng tôi, trong bụng tôi có đứa bé của anh ấy cũng là sự thật."

Mộ Tử Duệ ngẩn người, sau đó hỏi: "Nếu lúc trước em không phải gả cho anh trai anh mà là gả cho anh, cũng sẽ sinh đứa nhỏ vì anh sao?"

"Không biết!"

"Sẽ yêu anh sao?"

"Không biết!" Giang Dĩ Mạch không chút do dự lớn tiếng nói.

"Không biết đã nói lên em có thể sẽ yêu anh phải không?"

"Mộ Tử Duệ, lúc nào thì anh lại giống như đứa trẻ đi hỏi những vấn đề buồn cười này? Trên thế giới làm gì có nhiều khả năng như vậy?Sự thật là tôi đã gả cho anh trai chú, mang thai đứa nhỏ của anh trai chú, cả đời này tôi đã là người phụ nữ của anh trai chú!"

"Nếu anh trai anh chết đi em sẽ tái hôn sao?"

"Chú nói cái gì?"

"Anh vẫn nói câu kia, chỉ cần em gật đầu cái gì anh cũng có thể đồng ý." Mộ Tử Duệ nói.

"Chú đừng có nằm mơ!"

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, chợt nghe thấy giọng Đường Hân: "Nhanh mở cửa cho tôi!"

Giang Dĩ Mạch lập tức đẩy Mộ Tử Duệ ra, mở cửa thì nhìn thấy bộ mặt đen thui của Đường Hân.

"Hai người các con làm gì trong này?" Đường Hân nghiêm túc chất vấn.

"Không có gì, tình cờ đi ngang qua tùy tiện tán dóc một tý." Mộ Tử Duệ thuận miệng nói.

Đường Hân nhìn anh ta một cái, bất mãn nói với Giang Dĩ Mạch: "Dĩ Mạch, cô đã là vợ Thiên Thần, cũng phải chú ý tránh sự nghi ngờ. Cùng nhốt trong một căn phòng với em chồng mình thì còn ra thể thống gì?"

Giang Dĩ Mạch: "Đúng vậy mẹ, con cũng cảm thấy như vậy cho nên xin mời mẹ nói với con trai mẹ một tiếng, về sau đừng chạy vào phòng con nữa!"

"Cô nói gì vậy...."

"Mẹ, đều là con không tốt, sau này con sẽ chú ý." Mộ Tử Duệ không muốn mẹ mình và Giang Dĩ Mạch tiếp tục tranh cãi nhau cho nên nhanh chóng lôi mẹ rời đi.

"Buông tay, con lôi mẹ đi đâu?" Đường Hân gạt tay con trai ra, "Vừa lúc con về nhà, mẹ muốn tới bệnh viện một chuyến, con theo mẹ cùng đi."

Đường Hân cố ý gọi Mộ Tử Duệ đi, vì sợ anh ta thừa dịp bà ta không ở nhà lại xảy ra chuyện với Giang Dĩ Mạch.

Mộ Tử Duệ cũng không muốn đi nhưng lại không muốn chọc mẹ tức giận, nên đồng ý.

Sau khi lên xe Đường Hân mới hỏi: "Sao hôm nay con về sớm như vậy, chắc không phải vì cố ý về nhìn Giang Dĩ Mạch đấy chứ?"

"Mẹ, xem mẹ nói kìa, làm sao có thể chứ?" Mộ Tử Duệ dựa vào ghế ngồi phía sau, "Khoảng thời gian này trong công ty không bận mấy nên con về sớm một chút."

Đường Hân đưa tay đánh con trai, "Con về thì về, vào thư phòng của Dĩ Mạch làm gì? Còn chê nhà họ Mộ chúng ta chưa đủ loạn phải không? Con có thời gian rảnh thì tới bệnh viện chăm sóc ba con là được rồi."

"Mẹ, đừng đánh nữa!" Trước mặt mẹ mình, Mộ Tử Duệ vẫn luôn không tự giác lộ ra bộ dạng mà chỉ đứa bé mới có, chứ không phải là người lớn, "Còn đánh nữa thì hỏng mất."

Đường Hân cưng chiều trừng mắt liếc con trai một cái, "Sau này cách xa Dĩ Mạch một chút, bây giờ con chính là hi vọng duy nhất của nhà họ Mộ chúng ta."

Mộ Tử Duệ không muốn tiếp tục đề tài này, "Mẹ, mẹ bảo con cùng tới bệnh viện với mẹ làm gì? Ba xảy ra chuyện gì sao?"

"Đã bao lâu rồi con không đi tới bệnh viện thăm ba con rồi hả?" Đường Hân bất mãn nói, "Đó chính là ba ruột của con!"

Tình cảm cha con nhà họ Mộ từ trước đến nay đều mờ nhạt, Mộ Đình suốt ngày bộn bề công việc của tập đoàn, thời gian ở cùng con trai mỗi ngày đã ít càng thêm ít. Có đôi khi ngay cả một câu cũng không nói, hơn nữa từ trước tới giờ ông đối xử với hai đứa con trai rất nghiêm khắc, nên khiến tình cảm giữa ông và hai đứa con trai càng xa cách.

Bây giờ trúng gió nằm viện, ngoại trừ đau buồn vì chung huyết thống theo bản năng thì không có nhiều thương cảm mấy.

Trong phòng bệnh Mộ Đình không thể nhúc nhích, mỗi ngày có hộ lý riêng chăm sóc cho ông.

Ngày xưa là nhân vật nổi tiếng xưng bá trong thương giới bây giờ như một phế nhân (Người vô dụng, tàn tật), điều này khiến Mộ Đình người có lòng tự trọng rất lớn không thể chịu đựng được bộ dạng này của mình.

Người trong nhà không đến thăm ông càng tốt, ít nhất ông có thể giữ lại được chút tự ái.

Người trong nhà từng kính sợ ông sớm đã thay đổi thái độ đối với ông trong lúc bị như vậy.

Tay Đương Hân xách túi đi vào phòng bệnh, nhìn thấy chồng mình nằm trên giường không thể động đậy, hỏi ông vài câu về tình hình cơ thể thế nào, Mộ Đình dứt khoát nhắm mắt lại không muốn nhìn bà ta.

Tự ý cướp cổ phần dưới tên của mình, đây là điều ông không thể nào dễ dàng tha thứ cho bà ta.

Đường Hân đành phải giả vờ giả vịt quan tâm vài câu.

Là vợ của ông tất nhiên hi vọng ông có thể nhanh chóng bình phục, nhưng nếu ông bình phục tập đoàn Mộ thị trong tay con trai mình sợ là sẽ bị chồng để lại cho con trai cả.

Tâm tình Đường Hân rất phức tạp, bác sĩ đã từng nói cơ hội ông bình phục quá xa vời.

Mộ Đình không muốn nhìn bà ta, bà ta đành phải dẫn theo con trai mình cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

"Mẹ, ba sao vậy? Hình như không muốn gặp chúng ta?" Mộ Tử Duệ hỏi.

"Chắc là đang giận lẩy mẹ chuyển cổ phần dưới tên ông ấy thành tên của con."

"Ba thật sự đúng là muốn giao tập đoàn Mộ thị cho anh cả à? Bây giờ ba đã thành dạng này rồi nếu như thực sự để anh cả xử lý chuyện Mộ thị, sợ là hiện nay chúng ta đã phá sản rồi." Trong lòng Mộ Tử Duệ có chút không thoải mái, không phải anh ta muốn tranh giành với anh trai mình, mà là giao cả công ty lớn như vậy cho một người đần độn thì cần thiết sao? Không phải là đứng nhìn công ty nhà mình phá sản sao? Cũng không phải là không có con trai thứ!

Mộ Tử Duệ càng nghĩ càng không cam lòng, lầm bầm lẩm bẩm một câu: "Rốt cuộc con có phải là con trai ruột của ông ấy không... A..." Đột nhiên bị mẹ dùng túi xách đánh một cái, "Mẹ, làm gì mẹ đánh con?"

"Vừa rồi miệng con lẩm bẩm gì đó? Con không phải con ông ấy thì ai? Đây là con đang nhục nhã mẹ con không chung thủy với ba con đấy à?"

"Mẹ, mẹ đừng kích động, con chỉ thuận miệng nói thôi mà. Cho dù ba trúng gió liệt người cũng không chịu giao tập đoàn Mộ thị lại cho con mà kiên quyết giao cho anh cả, không phải rất kỳ quái sao?"

"Con quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao bây giờ tập đoàn Mộ thị cũng đã là của con." Đường Hân không muốn nói mấy vấn đề này nữa, "Được rồi, chúng ta về đi."

"Mẹ, có phải mẹ có chuyện gạt con?"

"Mẹ có chuyện gì gạt con? Đừng đoán mò, đi thôi."

Trở lại nhà họ Mộ không gặp Mộ ngốc nghếch cũng không thấy quản gia, thuận miệng hỏi Ninh Tử: "Quả gia đâu?"

"Quản gia Triệu đang xử lý đám hoa cỏ trong hoa viên." Ninh Tử đỡ Đường Hân vào ngồi xuống, "Phu nhân, sao bà nhanh về thế ạ?"

"Đi bệnh viện xem qua chút, không có chuyện gì nên về thôi." Đường Hân nhìn xung quanh, "Đại thiếu gia đâu?"

"Vừa rồi thấy đại thiếu gia đang chơi ở trong đình viện, còn thiếu phu nhân đang bận việc ở trong thư phòng...."

"Không hỏi cô ta!" Bây giờ Đường Hân càng không thích Giang Dĩ Mạch, cuối cùng cũng mê hoặc được con trai của mình.

***

Trong tầng hầm vườn hoa nhà họ Mộ truyền đến tiếng quản gia Triệu: "Thiếu gia, cậu tính khi nào thì ra tay? Thật ra mọi thứ đã sớm chuẩn bị xong, cậu luôn kéo dài như vậy có phải có tính toán...."

Mộ ngốc nghếch không nói gì, có vẻ đăm chiêu giống như đang suy nghĩ gì đó.

"Không ra tay sao?" Triệu quản gia thở dài, "Tôi cũng hiểu, dù sao bọn họ cũng nuôi cậu hai mươi mấy năm, bây giờ ông chủ lại trúng gió bị liệt người, những kẻ tai to mặt lớn trong thương giới đã từng có quan hệ thân thiết với nhà họ Mộ đều nghĩ làm sao để cướp đoạt đào góc tường tập đoàn Mộ thị. Nhưng cho dù như vậy cậu cũng không thể mềm lòng, cậu phải biết rằng năm đó cậu...."

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Mộ ngốc nghếch nghe máy, là Ninh Tử gọi tới.

"Đại thiếu gia, phu nhân và nhị thiếu gia từ bệnh viện về rồi."

"Tôi đã biết."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Mộ ngốc nghếch nói với quản gia Triệu: "Nói với Đông Thần một tiếng, bảo cậu ta bắt đầu đi."

"Thiếu gia, cậu nghĩ thông suốt rồi hả?"

Ánh mắt Mộ ngốc nghếch đột nhiên trở nên sắc bén, dám tranh giành phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ khiến đối phương biết sự lợi hại của mình!truyện bên dienđànlequydon

***

Buổi chiều hôm sau, trong lúc vô tình mẹ Đường nhìn thấy trên ngăn tủ trong phòng để một lá thư, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một đĩa phim.

Bà ta tò mò bỏ đĩa phim vào đầu, mở tivi sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Trên hình ảnh xuất hiện chính là cảnh con dâu của mình còn đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài chưa trở về và một người đàn ông khác thân mật trong phòng vệ sinh.

Người đàn ông đưa lưng về phía màn hình cho nên không nhìn thấy mặt, còn mặt Giang Mỹ Kỳ lại vừa vặn chiếm hết màn hình.

Mẹ Đường nhìn thấy bộ đồ Giang Mỹ Kỳ chính là chiếc sườn xám hôm đám cưới, tức giận đến tay cầm điều khiển từ xa đã bắt đầu run rẩy.

"Ông Đường, nhanh về nhà gấp một chuyến!" Mẹ Đường lập tức gọi điện thoại cho chồng.

Đường Chấn đang bận rộn ở công ty, tính đi gặp một vị khách, nghe máy của vợ xong cũng không biết có chuyện đáng ngại xảy ra, "Lát nữa tôi còn phải đi gặp khách hàng, có chuyện gì chờ buổi tối tôi trở về...."

"Buổi tối thì không còn kịp đâu, ông nhanh về đi, là chuyện về con trai chúng ta!" Giọng điệu mẹ Đường nói chuyện như trời đang sập xuống.

Trong lòng Đường Chấn căng thẳng, chẳng lẽ con trai của mình đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài xảy ra chuyện gì?

"Bà chờ tôi, bây giờ tôi về luôn đây!"

***

Khi Đường Chấn chạy về tới nhà họ Đường nhìn thấy nội dung trong tivi, sắc mặt lập tức đen thui.

"Hạo Thiên đâu? Không phải bọn họ đã trở về từ sớm sao?" Đường Chấn lạnh mặt hỏi.

"Hôm qua bọn họ gọi điện về bảo muốn ở lại chơi thêm vài ngày."

"Lập tức bảo bọn chúng về ngay!" Đường Chấn nổi giận quát, "Đây quả thực là chuyện hoang đường, vào đêm hôm kết hôn mà lại cùng người đàn ông khác làm ra loại chuyện này trong toilet, lại còn để người ta quay được...."

Đường Chấn rất kích động, cũng có chút choáng váng.

"Ông Đường, ông bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng nổi giận, ngộ nhỡ giống như Mộ Đình thì phiền phức...."

"Đây là bà đang rủa tôi chết sớm sao? Bây giờ lập tức gọi điện cho chúng nó, bảo chúng nó trở về nước ngay tức khắc!" Đường Chấn gầm thét rống lên.

***

Trên bờ biển ở nước ngoài, Giang Mỹ Kỳ mặc bikini đứng trên bờ cát chơi bóng chuyền trên cát với đám người nước ngoài. Cho dù kỹ thuật đánh bóng thật sự rất tệ nhưng vẫn thu hút từng đợt hoan hô và rất nhiều ánh mắt chú ý.

Một quả bóng chuyền lại đánh tới, Giang Mỹ Kỳ nhún người nhảy dựng lên, kết quả bóng trực tiếp từ trên đầu cô ta bay qua, cô ta ngã xuống bờ cát, chợt để lộ phong cảnh trong bikini quá ngắn, tròng mắt khán giả khác phái xung quanh đều rơi xuống ngực cô ta, ngay cả đối thủ cũng không tự chủ nhìn về phía trước ngực cô ta.

Đường Hạo Thiên mua xô-đa ướp lạnh về đen mặt bước tới, "Kỳ Kỳ, đừng chơi trò này nữa....."

"Hạo Thiên, em muốn chơi." Giang Mỹ Kỳ làm nũng.

"Có cái gì chơi hay đâu? Toàn để người ta nhìn thấy hết!" Đường Hạo Thiên bất mãn nói.

"Bà xã anh xinh đẹp, có đàn ông thích nhìn, chẳng lẽ anh không biết là vinh hạnh sao?"

"Anh chỉ thấy có nhiều uất ức, bà xã mình để người ta nhìn thấy hết còn cảm thấy hãnh diện?" Đường Hạo Thiên lôi kéo Giang Mỹ Kỳ đi, "Đừng chơi nữa, chúng ta đi thu xếp hành lý chuẩn bị về nước thôi, đã chơi hơn một tháng rồi."

"Ông xã!" Giang Mỹ Kỳ làm nũng.

"Lần này không được, chúng ta phải trở về." Thái độ Đường Hạo Thiên kiên quyết.

Hai người vì thế liền cãi nhau, lúc này di động trên ghế dài bỗng phát ra tiếng chuông dễ nghe....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-149)