"Tiếu"
← Ch.072 | Ch.074 → |
Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng suối nước nóng nhân tạo, một nhóm người bốn nam một nữ chụm đầu đứng dưới ánh đèn, tám mắt đồng loạt nhìn về tấm biển trước cửa, trên đó có ghi, "Đang sửa chữa, người không phận sự miễn vào, mong quý khách thông cảm!"
"Các cậu nói xem, nếu Nam biết chuyện này là do chúng ta sắp xếp liệu cậu ấy có tức giận đến mức giết luôn chúng ta không?" Lạc Phàm nhún nhún vai, khóe miệng nâng lên, vẻ mặt không có ý tốt lên tiếng.
"No! Anh nói sai rồi, em chỉ sợ anh họ còn mong được sắp xếp như thế mấy lần ý chứ!" Vẻ mặt khả ái của Hạ Vân Hà tràn đầy vẻ vô tội.
"Các cậu nói hai người đó ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Hoa Vi Thần nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hạ Vân Hà, khóe miệng lập tức co quắp, nếu không biết trước chuyện này là do cô ấy nghĩ ra sợ rằng anh ta cũng bị vẻ mặt ngây thơ ấy lừa gạt. Rốt cuộc anh ta cũng biết cái gì gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng! Quả nhiên bên cạnh Nam lão đại chẳng người nào tốt đẹp cả!
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mà kể cả có chuyện gì cũng sẽ là chuyện tốt thôi! Đi đi đi, chúng ta về trước thôi, chờ một lúc rồi quay lại là được rồi!", Hạ Vân Hà nói xong, dẫn đầu đoàn đi về hướng khách sạn.
Từ đầu đến cuối, Kim Trạch Vũ và Tần Kiệt đều im lặng.
Khi Tô Úy dần dần hồi tỉnh, mọi giác quan cũng dần trở nên rõ ràng!
Con ngươi trong suốt chống lại đôi mắt đen thâm thúy, trong nháy mắt cô cảm thấy mất hồn! Ngay sau đó lại bắt đầu giãy giụa cô bởi cô phát hiện cả người mình dường như đã dán hết lên người Hạ Nam, mà đồ bơi cũng vì vùng vẫy quá mạnh mà cũng đã lộ ra gần hết, da thịt nóng bỏng khiến cô cảm thấy run rẩy! Có lẽ chưa bao giờ gần gũi với một người đàn ông nào ở khoảng cách gần như vậy khiến cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi tay đập nhẹ vào lồng ngực anh như muốn đầy ra, nhưng cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng truyền đến lại càng khiến Tô Úy thấy ngượng ngùng hơn.
"Thả tôi ra đi!" Tô Úy mở miệng, mặt càng ngày càng đỏ do xấu hổ, lồng ngực như con nai nhảy loạn đập thình thịch.
"Đừng lộn xộn!" Giọng nói khàn đục của Hạ Nam truyền đến, trong đôi mắt như có màn sương bao phủ, "Em không biết bơi sao?"
Nghe được lời của anh, Tô Úy nhẹ nhàng gật đầu một cái!
Người phụ nữ này đã không biết bơi lại còn dám một mình đi tắm suối nước nóng, may mà có anh ở đây, đnếu không cô biết làm thế nào đây?
Hạ Nam thế nào cũng không nghĩ đến, cô xuất hiện ở chỗ này đều là nhờ công mấy người bạn tốt của anh!
Hạ Nam nhìn người phụ nữ trước mặt thẹn thùng, khóe miệng nâng lên ý cười nhỏ đến mức không ai phát hiện ra.
Tô Úy quấn khăn tắm cẩn thận ngồi trên ghế dựa bên cạnh suối nước nóng, mặc cho người đàn ông để trần nửa người đứng bên cạnh dịu dàng lau tóc cho cô! Cô ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Nam, còn có ánh mắt lạ lùng mà Hạ Nam nhìn cô!
Trong quán bar cao cấp, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ồn ã hòa với tiếng vui đùa điên cuồng của đám người.
Trong góc phòng, một người đàn ông áo đen đang uống rượu không ngừng, đó là một người đàn ông cao lớn, tuấn mỹ, thu hút không ít ánh mắt của bao cô gái trong đây, mấy người phụ nữ đang muốn rục rịch tiến lên thì bị mấy người đàn ông áo đen vây quanh anh ta ngăn lại!
Không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo đen bước vào, vóc người cao gầy, tỏa ra hơi thở lạnh lùng!
"Lão đại, chúng ta về thôi!" Âm thanh lành lạnh vang lên, Giản Diệp đang muốn đỡ người đàn ông trên ghế salon dậy lại bị anh ta vung tay gạt đi, chỉ thấy anh ta khẽ quay đầu lộ ra vết sẹo đen xì ở nửa mặt trên, dưới ánh đèn vết sẹo ấy càng thêm đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng vì hơi cồn mà trở nên mê man, nhìn Giản Diệp trước mặt, vươn tay ôm chặt lấy cô, trong miệng nói nhỏ!
Có lẽ người khác không nghe được anh ta đang nói cái gì, nhưng Giản Diệp đang tựa vào anh rất gần có thể nghe được rất rõ ràng, lời anh nói chỉ có hai chữ, chính là: Úy Úy!
Đây là tên của một người phụ nữ Giản Diệp đã biết, ba năm qua mỗi khi anh ta say đều sẽ gọi tên người phụ nữ này, nhưng từ trước đến giờ Giản Diệp chưa từng gặp qua cô ta, cô không biết người phụ nữ này có sức quyến rũ thế nào mà có thể khiến một người máu lạnh như lão đại của tổ chức Tiếu nhớ nhung đến mức này?
← Ch. 072 | Ch. 074 → |