Vay nóng Tima

Truyện:Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi - Chương 072

Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi
Trọn bộ 139 chương
Chương 072
0.00
(0 votes)


Chương (1-139)

Siêu sale Shopee


Hạ Nam đứng im tại chỗ híp mắt nhìn nơi Tô Úy vừa đi mất, ánh mắt thâm thúy tựa như vực sâu ngàn mét, sâu đến không lường được, gương mặt tuấn tú lại khôi phục vẻ băng lãnh ngàn năm không đổi, khiến người ta có ảo giác người đàn ông như một đứa trẻ đang ăn vạ không phải là anh, mà chỉ là một người khác có vẻ ngoài giống anh thôi!

"Nhìn đủ chưa, ra được rồi đấy!" Môi mỏng của Hạ Nam khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh lùng truyền đến khiến mấy người trốn sau bụi cây không khỏi run sợ, mấy người vừa rồi còn cười đến suýt nghẹn lập tức trở nên nghiêm túc.

Mấy phút sau, mấy người xuất hiện trước mặt Hạ Nam, rõ ràng là Lạc Phàm, Tần Kiệt, Hoa Vi Thần, Kim Trạch Vũ và Hạ Vân Hà!

"Cái đó....... Nam, chúng tớ không phải là cố ý nhìn lén, chỉ là ngẫu nhiên đi qua thôi, hơn nữa chúng tớ.... khụ khụ... cái gì cũng không nhìn thấy.... !" Lạc Phàm giải thích, chống lại ánh mắt như muốn giết người của Hạ Nam, không khỏi lùi về sau mấy bước, lập tức ngậm miệng!

Mà mấy người còn lại cũng chỉ biết cúi đầu không nói một câu! Khi bọn họ còn cho là Hạ Nam bắt đầu tính sổ với từng người, thì không ngờ anh lại không nói một câu quay người nhanh chóng rời đi!

Bọn họ nhìn bóng dáng to lớn đi xa dần, đồng loạt quay ra nhìn nhau! Sau đó là một tràng cười lớn!

Sau khi cười xong, mấy người đứng nguyên tại chỗ!

"Nhìn Nam lão đại thì có vẻ cậu ấy đang rất tức giận, các cậu nói xem chúng ta có nên lén bỏ đi hay không, để tránh sau này cậu ấy tính sổ với từng người một!" Hoa Vi Thần nhìn hướng Hạ Nam rời đi, mở miệng đề nghị!

"Chuyện bị tính sổ là chuyện chắc chắn rồi, nhưng hiện tại Tô Úy đang ở đây, cậu ấy không có thời gian làm gì chúng ta đâu! Cho nên bây giờ cứ ở lại xem kịch vui đi, nếu không bới vì chuyện nhỏ này mà bị tính sổ thì không phải chúng ta quá lỗ rồi sao?". Lạc Phàm nhẹ nhàng nói xong, khóe miệng đùa giỡn nâng lên, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, trong đầu cũng dần dần bắt đầu hình thành mưu tính!

"Em đồng ý, chúng ta cứ ở lại xem kịch vui đi!". Hạ Vân Hà giơ cả hai tay lên tán thành, nhìn những người còn lại cũng đều đồng ý! Sau đó vài cái đầu chụm lại thương lượng....... Nhìn cũng đủ biết có mùi vị âm mưu ở đây tràn ngập chỗ này rồi!

Mọi người ở trong một khách sạn nhỏ trong trang trại, bởi vì lượng người tương đối nhiều nên ghép hai người ở một phòng, vừa khéo sắp xếp để Hạ Vân Hà và Tô Úy ở cùng một gian phòng.

Bên trong khách sạn được bài trí rất đơn giản và sạch sẽ! Bên trong có hai giường đơn, bàn trang điểm, hai bàn máy tính và một tủ quầy.

Hạ Vân Hà ngồi trước máy tính gõ bàn phím liên tục, hình như là đang nói chuyện phiếm với ai đó, mà Tô Úy nghiêng người dựa vào đầu giường nghịch điện thoại, hai người cũng không mở miệng nói chuyện!

Cho đến khi Hạ Vân Hà xoay người nhìn Tô Úy nói: "thật là nhàm chán! Nghe nói trong trang trại có một suối nước nóng nhân tạo, nếu không chúng ta đi tắm đi!". Khi nói chuyện trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt!

"Tắm suối nước nóng?" Nghe được âm thanh, Tô Úy ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng nhàn nhạt Hạ Vân Hà.

"Đúng vậy, hai chị em mình cùng đi đi, được không?"

"Được, nhưng chị không mang theo đồ bơi!" Nhìn vẻ mặt đáng thương của Hạ Vân Hà cô không nỡ lòng từ chối!

"không sao, em mang theo hai bộ mà! Được rồi, chúng ta đi thôi!" nói xong liền lấy hai bộ đồ bơi và khăn tắm sau đó lôi kéo Tô Úy hấp tấp đi ra ngoài.

Tô Úy nhìn Hạ Vân Hà lôi kéo tay mình có chút phẫn quẫn, thì ra hai anh em nhà này đều có thói quen lôi kéo người khác!

Trong suối nước nóng của trang trại, Hạ Vân Hà đột nhiên ôm bụng kêu đau, đưa túi quần áo trong tay cho Tô Úy nói qua: "Chị Tô Úy, bụng em đột nhiên đau quá, em muốn đi toilet, chị cứ vào trước đi, tí nữa em vào tìm chị sau."

"Em sao vậy, không bị gì nặng chứ?" Tô Úy nhìn cô gái trước mặt một phút trước còn hoạt bát vui vẻ, bây giờ lại ôm bụng kêu đau, vẽ mặt khổ sở có chút lo lắng hỏi.

"Em không sao, có lẽ buổi tối ăn nhiều quá nên đau bụng rồi, chị cứ vào trước đi, tí nữa em sẽ tìm chị ngay!" nói xong liền đẩy cô vào suối nước nóng, khoát tay với cô một cái.

Tô Úy nhìn Hạ Vân Hà, trong lòng có cảm giác quỷ dị không nói ra được, rốt cuộc là sao vậy? cô xoay người đi vào bên trong, hai bên tường dọc theo đường đi đều làm bằng đá tảng, ánh đèn chiếu xuống soi sáng đường đi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạ, hình như nơi này quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến lạ thường!

Tô Úy nhìn thấy phòng thay quần áo, đi vào đổi đồ bơi, quấn khăn tắm đi vào bên trong.

Càng vào bên trong càng thấy lạ, hơn nữa còn là càng vào sâu đèn càng tối. cô thế nào cũng không nghĩ đến, bên trong ôn tuyền còn có người, bởi vì không có thói quen dùng đèn quá sáng nên phần lớn đèn đã bị tắt, chỉ để lại vài cái.

Bởi vì ánh đèn mờ mờ, nên cô không chú ý đến còn một người đàn ông cũng ở trong ôn tuyền cách đó không xa, cô ngồi bên cạnh trên bờ, thả chân vào suối nước nóng, chậm rãi vồ vồ mặt nước, cảm giác ấm áp bao quanh lấy chân cô.

Ngược lại, người đàn ông luôn luôn cảnh giác cao độ cũng đã phát hiện ra bóng dáng của Tô Úy dưới ngọn đèn mờ ảo, đôi mắt nhìn chằm chằm thân hình yểu điệu hoàn mỹ của cô, yết hầu không tự chủ căng ra, bàn tay cũng nắm thật chặt.

Cả thân thể của Tô Úy chìm vào suối nước nóng, cảm giác ấm áp bao quanh người khiến cô cảm thấy rất thoải mái, đang muốn nhắm mắt lại nhìn thấy bóng người, theo bản năng đứng bật dậy, đúng lúc đó bi kịch xảy ra, vì dưới chân quá trơn nên cô bị trượt ngã, cả người ngã vào suối nước nóng, chuyện bi kịch chính là..... cô không biết bơi.

Cho nên Hạ Nam đứng cách đó không xa nhìn cô bị trượt ngã, hai tay chới với không ngừng quơ quàng trong không trung khiến mặt nước không ngừng rung động, chỉ chần chừ một giây, Hạ Nam liền vội vàng bơi đến chỗ Tô Úy.

Tô Úy ra sức đập nước, bụng cũng đã uống không ít nước, cô có thể cảm thấy ý thức của mình dần tan đi, đúng lúc này một bàn tay rắn chắc đã ôm ngang eo cô nâng lên mặt nước, khi đã hô hấp trở lại Tô Úy phun ra mấy ngụm nước, ho khù khụ không ngừng, không quên mở to đôi mắt mê man nhìn người đàn ông trước mặt, mừng rỡ cười.

Khi cô còn cho là mình sẽ chìm vào đáy ao, trong lòng hoảng loạn sợ hãi ngay khi ý thức của cô dần tan ra, một đôi tay đã ôm lấy cô, cô nhìn thấy anh như nhìn thấy ánh mặt trời còn sót lại vậy! Bây giờ cô mới phát hiện ra khi đối mặt với cái chết, bất kể là ai cũng không thể lạnh nhạt, bàng quang được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-139)