Trời sinh xung khắc (3)
← Ch.166 | Ch.168 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Mới vừa rồi Cổ Nguyên bị đánh nhiều lần như vậy, chắc đau muốn chết thôi.
Cô cố gắng để cho nước mắt của mình đừng chảy xuống, thật ra không phải bởi vì khổ sở, chỉ bởi vì đau đến một cái chớp mắt như vậy không khống chế được phản ứng sinh lý, nước mắt dĩ nhiên bật ra.
Tiêu Dạ siết quả đấm, anh hình như không ngờ tới Diêu Bối Địch đột nhiên hành động, anh hung hăng hầm hừ nhìn hai người ngồi trên mặt đất, trong mắt cố gắng, rõ ràng.
Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Tiêu Dạ đứng trước mặt bọn họ, "Đánh đủ chưa?"
Tiêu Dạ dường như nắm quả đấm chặt hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương vang lên khi nắm quả đấm quá sức.
"Nếu như đánh đủ rồi, vậy tôi đưa anh ấy về." Diêu Bối Địch nói.
Cô chịu đựng đủ loại không thoải mái trong lòng, đi đỡ Cổ Nguyên.
"Diêu Bối Địch!" Tiêu Dạ đột nhiên kéo Diêu Bối Địch đang tới gần Cổ Nguyên, sức lực lớn như vậy, Diêu Bối Địch không hề có chút năng lực chống cự nào, cô bất ngờ bị Tiêu Dạ kéo ra, bởi vì bước chân quá mức gấp gáp, thân thể không ổn lập tức chạm thẳng vào trong lồng ngực Tiêu Dạ.
Lôi Lôi vẫn đứng bên cạnh, nhìn một màn này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đêm nay khó khăn lắm mới quấn Tiêu Dạ cùng anh ra ngoài ăn cơm, lại đụng phải Diêu Bối Địch vui vẻ cùng một người đàn ông khác đang đút nhau ăn thịt bò bít tết, một khắc kia cô thật sự cảm thấy ông trời cũng giúp cô, cuối cùng chộp được điểm sơ hở của Diêu Bối Địch, về sau nhất định có trợ giúp cho việc Tiêu Dạ ly hôn.
Nhưng một đêm biểu hiện của Tiêu Dạ càng khiến cho cả người cô hốt hoảng.
Cả buổi tối Tiêu Dạ gần như không nói một chữ, sắc mặt càng thêm đen muốn chết, cô cố ý làm cho anh vui lòng anh cũng coi như không thấy, sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Dạ liền mang theo cô rời đi, hơn nữa dựa theo định luật trước kia, Tiêu Dạ đưa cô về nhà trước, nhưng sau khi anh ngồi lên xe lại nói với tài xế, đưa anh trở về trước, rồi đưa Lôi Lôi về nhà.
Xa lánh như vậy, khiến cho cô gần như không nhịn được.
Nhưng ở trước mặt Tiêu Dạ, cô không dám phát quá nhiều tính khí, bây giờ thái độ của Tiêu Dạ với cô như thế nào cô thật sự không biết, chỉ có thể nhẫn nại lần nữa. die, n; da. nlze. qu;ydo/nn
Hai người tới cửa chung cư.
Tiêu Dạ xuống thẳng xe, cũng không nói với cô một câu.
Cô vội vã đi theo anh, kéo tay anh, "Dạ."
Tiêu Dạ nhìn cô.
"Nghe a Bưu nói mấy ngày gần đây công việc của anh rất nhiều, khẳng định rất mệt mỏi. Em không làm lỡ thời gian ngủ của anh, sẽ ngoan ngoãn tự về, anh cũng đi về nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon." Cô rất ngoan ngoãn nói.
Cô nghĩ cô đã làm đến tình trạng này, Tiêu Dạ ít nhiều gì sẽ sẽ đối xử với cô không giống vậy.
Hiện giờ cô không thể cường thế ép buộc Tiêu Dạ làm gì vì cô, cô chỉ có thể lấy lui làm tiến.
Tiêu Dạ gật đầu, "Ừ, ngủ ngon."
Xoay người, lạnh lùng chuẩn bị rời đi.
Lôi Lôi nhìn theo bóng lưng của anh, tròng mắt chuyển một cái, đột nhiên nhìn thấy Diêu Bối Địch từ trên một chiếc taxi bước xuống, bản thân nhạy bén lên, đột nhiên chạy tới câu cổ Tiêu Dạ, cố gắng nhón chân hôn lên môi anh.
Tiêu Dạ trố mắt một chút.
Cuối cùng lại không đẩy cô ra.
Thật ra thì cô biết, Tiêu Dạ chỉ ứng phó với cô mà thôi, mỗi lần đều muốn cực nhanh thoát khỏi cô, luôn thỏa mãn một chút dục vọng như vậy của cô, sau đó muốn rời xa cô, không muốn dây dưa quá nhiều với cô.
Lôi Lôi chính là bắt được điểm này trong lòng Tiêu Dạ, mới dám không chút kiêng kỵ như vậy.
Cô chính là muốn kích thích Diêu Bối Địch, cô chính là muốn Diêu Bối Địch biết, cô và Tiêu Dạ đã đến mức không thể tách rời, cô chính là muốn nhìn thấy Diêu Bối Địch sụp đổ, cô muốn nhìn trò cười của Diêu Bối Địch, giống như năm đó mình bị mọi người coi như là trò cười, nhìn cô ta không được tốt hơn.
Nhưng mà.
Đây là tình huống gì?!
Nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Một người đàn ông đột nhiên ôm lấy Diêu Bối Địch, còn hôn nhau ở trước mặt bọn họ.
Lúc ấy cô nhìn thấy sắc mặt Tiêu Dạ lập tức thay đổi, thay đổi như long trời lở đất, ngay cả xưa nay đều không thích biểu lộ cảm xúc dư thừa của bản thân, một khắc kia cảm xúc lập tức lên đầu, anh trực tiếp đẩy mình ra, thậm chí dùng hơi nhiều lực, một khắc kia Lôi Lôi không ổn định lui về sau vài bước, cô nhìn Tiêu Dạ cứ trực tiếp thậm chí thô lỗ như vậy kéo người đàn ông hôn Diêu Bối Địch ra, không chút do dự một quyền đánh tới. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Tiêu Dạ đối với Diêu Bối Địch...
Lôi Lôi cắn môi, đứng ở bên cạnh, sẽ không đâu!
Chỉ bởi vì, Tiêu Dạ có chủ nghĩa đàn ông quá lớn, không nhìn nổi Diêu Bối Địch lúc này còn là bà xã của mình, ở bên ngoài ngay trước mặt mình, là một người đàn ông chắc đều không tiếp nhận nổi thôi.
Cô nhìn chằm chằm Tiêu Dạ kéo Diêu Bối Địch, mặc kệ Diêu Bối Địch chống lại trực tiếp kéo tới chung cư, dường như mình, dường như người đàn ông đang nằm trên đất kia đều đột nhiên không tồn tại vậy, hai người cứ đi thẳng như vậy.
Cổ Nguyên cảm thấy cả người sắp rời ra thành từng mảnh.
Anh giật giật thân thể, về sau không bao giờ làm trò ngu xuẩn chết rồi này nữa!
Anh cố gắng để cho mình ngồi dậy, nhìn về phương hướng hai người trước mặt rời đi.
Diêu Bối Địch, tôi cũng chỉ có thể giúp bà đến nước này.
Anh nhịn đau để cho mình đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Không phải nói, nếu như muốn bắt đầu, không cần chờ đến bây giờ sao?!" Sau lưng, truyền tới một giọng nữ the thé.
Bước chân Cổ Nguyên rời đi quay đầu lại, nhìn Lôi Lôi đứng ở sau lưng anh, cả người đều ở mức hỏng mất.
"Anh quả nhiên cố ý để cho Tiêu Dạ nhìn thấy đúng không?! Cố ý kích thích Tiêu Dạ đúng không?" Lôi Lôi gào lên giận dữ.
Cổ Nguyên cũng không phủ nhận, anh nói với Lôi Lôi, "Tôi đang giúp cô để cho Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch mau sớm ly hôn, không phải cô nên cảm ơn tôi sao?!"
"Anh cho tôi là con nít sao?" Lôi Lôi thét chói tai.
Cổ Nguyên chẳng thèm để ý, kéo thân thể đau đớn của mình rời đi.
Anh không hề có chút nghĩa vụ nào phải giải thích điều gì với người phụ nữ không quan trọng này.
Anh lần nữa gọi một chiếc taxi rời đi.
Ba người bọn họ, anh, Hoắc Tiểu Khê, Diêu Bối Địch.
Có một người hạnh phúc, cũng tốt.
...
Diêu Bối Địch bị Tiêu Dạ kéo thẳng vào thang máy như vậy.
Cả người Diêu Bối Địch vẫn còn trong trạng thái say rượu, bước chân vốn không ổn, bị Tiêu Dạ không chút thương tiếc thậm chí hơi dã man kéo đi về phía trước như vậy, cô cảm thấy nhiều lần cô thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, đừng nhắc tới dọc đường đi có bao nhiêu chật vật.
Khi vào trong thang máy, Tiêu Dạ còn không buông cô ra, dùng lực túm lấy cô, rất đau. dieendaanleequuydonn
Cô cau mày, muốn phản kháng.
Hậu quả phản kháng chính là, nắm tay càng đau đớn hơn.
Thang máy dừng đến cửa về nhà.
Tiêu Dạ cởi giày ra.
Diêu Bối Địch vẫn không nhúc nhích yên tĩnh đứng trước cửa.
"Cởi giày." Tiêu Dạ lạnh lùng nói.
Diêu Bối Địch vẫn không động.
Tiêu Dạ nhíu mày lại nhăn lại, ngồi xổm người xuống, không chút thương tiếc nâng chân cô lên, hai ba phát cởi giày cao gót của cô ra, hình như hơi không hả giận, ném giày của cô ra rất xa, sau đó đứng dậy kéo Diêu Bối Địch đi vào phòng khách, một phát ném cô lên ghế sa lon.
Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ giận dữ ngút trời của Tiêu Dạ.
Tức giận?
Tiêu Dạ lại có thể biết tức giận như vậy?!
Cái này gọi là chỉ cho châu quan đốt lửa không cho dân chúng đốt đèn rồi?!
(*) Chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn: Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ "Đăng" trong tên của y có nghĩa là "lên", nhưng do cùng âm với "Đăng" có nghĩa "đèn" cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm "Đăng"). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi "đăng" (đèn) là "hỏa" (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: "Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên" (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép "phóng hỏa" - đốt lửa ba ngày, vì chuyện đó mà viết hai câu đối: "Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng" (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ "đăng" không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ. Hay có thể hiểu là ích kỷ, mình làm được nhưng kẻ khác không làm được.
Quả nhiên đều là thói hư tật xấu của đàn ông.
"Túi thuốc ở đâu?" Tiêu Dạ đột nhiên hỏi cô.
Diêu Bối Địch chỉ chỉ vào một hộc tủ bên ngoài phòng khách.
Tiêu Dạ đi qua, lấy túi thuốc ra, lục ra một chai rượu thuốc ở bên trong, rồi vội vàng lấy tới, nhìn Diêu Bối Địch ngồi trên ghế sa lon, hình như khó nhiều thêm một chữ, một phát đè cô xuống ghế sa lon, để cho lưng cô quay về phía mình, trực tiếp vén váy cô lên.
Cô chỉ muốn nói, cô mặc chính là váy...
Mà giờ khắc này rất dễ nhận thấy, quần lót của cô và sau lưng của cô cứ trực tiếp lộ ra trong không khí như vậy.
Diêu Bối Địch đột nhiên có một giây luống cuống.
Càng làm cho cô kinh hoảng chính là, Tiêu Dạ trực tiếp cởi móc cài áo ngực màu đen của cô ra...
Diêu Bối Địch hung hăng cắn môi mình.
Tư thế như vậy.
Một khắc kia, cô chỉ chôn sâu mặt mình vào trong ghế sa lon, ngón tay hung hăng nắm thành ghế sa lon.
Trên lưng, đột nhiên cảm nhận được một chút mát mẻ.
Tiếp sau đó, hai bàn tay to lớn bắt đầu dùng sức sau lưng cô, vẽ loạn.
"Đau." Diêu Bối Địch cắn môi, không nhịn được than nhẹ.
Thật sự rất đau.
Còn đau hơn lúc mới bị một quyền kia.
Cô nắm chặt lấy gối dựa lưng, cả người đau đến nước mắt cũng chảy ra...
Một khắc kia cô thậm chí cảm thấy, Tiêu Dạ chính là đang cố ý trả thù cô.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |