Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 166

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 166
Trời sinh xung khắc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Lazada


Editor: Puck - Diễn đàn

Cổ Nguyên há miệng, đang định ăn hết thịt bò ở trước mặt anh thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói phụ nữ, "Bối Địch, thật khéo, gặp cô ở đây."

Hai người đồng thời quay đầu.

Khuôn mặt vốn đang treo nụ cười trong nháy mắt đã thu lại.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ và Lôi Lôi tay trong tay xuất hiện ngay trước mắt cô.

Tròng mắt lạnh lẽo nghiêm nghị của Tiêu Dạ nhìn cô, sau đó tầm mắt lại rơi lên cái nĩa cô cầm trên tay, sắc mặt, không nhìn ra, lạnh lẽo.

Lôi Lôi cũng là dáng vẻ cười đến rất vui vẻ, "Anh là Cổ Nguyên nhỉ, không biết Cổ đại ca còn nhớ Lôi Lôi không? Năm đó cùng trường học, là bạn học với Diêu Bối Địch."

Diêu Bối Địch không để lại dấu vết đặt nĩa vào đĩa đồ ăn của Cổ Nguyên, cúi đầu ăn thịt bò bít tết, cũng không nói gì, ngay cả biểu cảm cũng không muốn có một.

Cổ Nguyên liếc mắt nhìn Diêu Bối Địch, liếc nhìn Tiêu Dạ và Lôi Lôi, giọng nói không ấm không nóng nói, "Nếu như muốn bắt đầu, vốn không cần đợi tới lúc này. Có tin hay không, tùy anh."

Những lời này chính là nói với Tiêu Dạ.

Không muốn bị Diêu Bối Địch hiểu lầm, nhưng cũng không muốn quá uất ức cầu toàn.

Diêu Bối Địch đã quá nhẫn nhịn trên người đàn ông này rồi, cũng không thể, tiếp tục nhường lối.

Tiêu Dạ đưa mắt liếc nhìn Cổ Nguyên, hình như lại ngoái đầu liếc mắt nhìn Diêu Bối Địch, không nói một chữ, mang theo Lôi Lôi sải bước rời đi.

Cổ Nguyên nhìn theo phương hướng Tiêu Dạ rời đi, quay đầu lại nói với Diêu Bối Địch, "Bọn họ đi rồi, bà mà cúi thấp nữa, đầu sẽ vùi vào trong đĩa rồi." die nd da nl e q uu ydo n

Diêu Bối Địch rút một khăn giấy ra, lau môi của mình, kéo ra nụ cười nhạt, "Tôi quen rồi, cũng may nội tâm đủ lớn mạnh, việc nhỏ không có gì. Hơn nữa mới vừa rồi cho dù ông không giải thích, anh ta cũng không có phản ứng. Hôn nhân của hai chúng tôi, cũng chính là được chăng hay chớ như vậy."

Cổ Nguyên nhìn dáng vẻ của cô.

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ ngượng ngùng." Diêu Bối Địch vẫn cười, "Chỉ có điều ngược lại, tại sao năm đó người ông thích là Hoắc Tiểu Khê mà không phải là tôi? Bằng không, có lẽ hai chúng ta tốt rồi, ông xem cha mẹ tôi thật ra cũng thích ông, không cần phải giống như bây giờ..."

"Trong số mệnh đã định." Cổ Nguyên nói, "Trong số mệnh đã định, hai chúng ta không hạnh phúc được."

Diêu Bối Địch đột nhiên nở nụ cười, bật ra khỏi miệng, "Trong số mệnh đã định đi chết đi, một ngày nào đó có lẽ sẽ làm trái với số mệnh!"

"Chờ bà ngày nào đó."

"Tôi cũng chờ ông ngày nào đó!" Diêu Bối Địch nói, "Cho nên, vì tương lai có một thời khắc phấn chấn lòng người này, chúng ta nên nâng chén chúc mừng, nhân viên phục vụ."

Diêu Bối Địch cất cao giọng nói, "Hai chai rượu đỏ."

Cổ Nguyên vốn định ngăn cô lại, nhưng mà...

Thỉnh thoảng phóng túng một lần như vậy, có gì không được?!

Hai người mỗi người một ly, hơn nữa uống sạch trơn giống như uống nước.

Nhà hàng cao cấp như thế, phong cách tao nhã như vậy, hai người lại như hai lúa lên tỉnh uống đến không có hình tượng chút nào, nhân viên phục vụ nhiều lần định tiến lên nhắc nhở chú ý giữ yên lặng, bởi vì chung quanh có rất nhiều khách hàng bắt đầu ném tới ánh mắt khác thường.

Khi nhân viên phục vụ rốt cuộc hạ quyết tâm tới nhắc nhở thì Diêu Bối Địch và Cổ Nguyên đã uống xong, sau khi hào phóng thanh toán, hai người đều choáng váng đi từ nhà hàng ra ngoài, thế giới giống như đang xoay tròn, cảm giác xoay xoay như vậy, không hiểu sao cảm thấy rất sảng khoái. @

Lầu dưới nhà hàng, dừng một hàng xe taxi.

Hai người tùy tiện tìm một chiếc ngồi vào.

"Đưa bà trở về trước." Cổ Nguyên nói.

Diêu Bối Địch gật đầu.

Cổ Nguyên đọc một địa chỉ, xe tắc xi di chuyển trên đường phố Thượng Hải trong bóng đêm miên man.

"Nếu Hoắc Tiểu Khê ở đây, hai chúng ta chắc sẽ không say thảm như vậy." Trong xe nhỏ yên tĩnh, Diêu Bối Địch đột nhiên mở miệng.

Cổ Nguyên gật đầu.

Tửu lượng của Hoắc Tiểu Khê quả thật rất tốt.

"Thật ra thì, cô ấy chính là Hoắc Tiểu Khê." Diêu Bối Địch nói.

"Ừ, cô ấy là vậy." Cổ Nguyên gật đầu.

"Nhưng mà, tại sao cô ấy không bằng lòng thừa nhận chứ?"

Cổ Nguyên nở nụ cười khổ, nhìn bóng đêm Thượng Hải trôi lướt qua ngoài cửa sổ xe, "Bối Địch, bà biết vì sao tôi muốn ép buộc cô ấy thừa nhận không? Thật ra thì, thừa nhận hay không, chúng ta đều biết không phải sao?"

"Vậy vì sao ông muốn ép cô ấy thừa nhận?" Diêu Bối Địch rất nghiêm túc hỏi.

"Bởi vì, tôi vẫn cứ cảm thấy cô ấy giống như đang làm chuyện gì cực đoan, cho dù lừa mình dối người cũng được, nếu như cô ấy thừa nhận bản thân, ít nhất những chuyện cực đoan kia sẽ không nguy hại đến an toàn tính mạng của cô ấy. Cảnh tượng năm đó Hoắc Tiểu Khê đột nhiên chết khiến cho tôi thật sự không dám hồi tưởng lại. Nếu lại phải trải qua như vậy một lần, tôi không biết mình sẽ hỏng mất đến trình độ nào..." Cổ Nguyên hơi khó chịu nói.

Ở dưới ánh đèn lờ mờ như thế, một khắc kia Diêu Bối Địch dường như nhìn thấy hốc mắt hơi đỏ của Cổ Nguyên.

Cô tựa vào ghế ngồi trên xe, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

Mới vừa rồi cô rất sợ Cổ Nguyên tức giận Kiều Tịch Hoàn, mặc dù bản thân mình cũng hơi tức giận, nhưng làm bạn bè, vẫn thật sự sợ giữa bọn họ xuất hiện ngăn cách gì đó... di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Diêu Bối Địch khẽ thở ra một hơi.

Thì ra là, tất cả toàn bộ đều chỉ bởi vì lo lắng, cũng chỉ bởi vì Cổ Nguyên lo lắng cho Kiều Tịch Hoàn, sợ cô ấy bị tổn thương.

Quả nhiên, trên thế giới này trừ Cổ Nguyên ra, không có bất kỳ ai có thể đối xử không oán không hối với Hoắc Tiểu Khê như vậy.

Xe một đường yên tĩnh chạy đi.

Bên trong xe tràn ngập cảm xúc đau buồn, trầm mặc không nói gì.

Mãi cho đến cửa chung cư của Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch xuống xe, khẽ mỉm cười với Cổ Nguyên, "Tôi đi về trước, ông đi thong thả."

Cổ Nguyên khẽ gật đầu.

Diêu Bối Địch cất bước chân, đầu hơi choáng váng, kéo thân thể lắc lư chậm rãi hoạt động.

Cô thật sự cảm thấy hơi say.

Ngay cả nhìn con đường trước mắt cũng choáng váng, nhưng chính là không hiểu sao, suy nghĩ lại rõ ràng đến đòi mạng.

Bằng không, cô nghĩ chắc là cô cũng sẽ không nhìn rõ ràng được như vậy, ở ngoài cửa chính có một chiếc xe màu đen, Lôi Lôi đang nhón chân hôn môi Tiêu Dạ.

Bước chân của cô cứ xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua bọn họ, không hề dừng lại.

Bây giờ mục đích của cô chính là về nhà, ngủ, để cho cảm giác đầu óc choáng váng trời long đất lở của mình có thể mau sớm biến mất.

Cô cố gắng để cho mình đi được rất vững vàng.

Thật ra thì, muốn xem nhẹ cảm xúc của mình cũng không khó khăn.

Nhìn đi, giờ phút này cô có thể biểu hiện chẳng thèm để ý như vậy đi vào trong chung cư, đi ngang qua bên cạnh bọn họ có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, ngay cả một chút biểu cảm khác cũng không có.

Khoảnh khắc khi cô đang cảm thấy kiêu ngạo vì mình, trên chân chợt đá phải cầu thang, thân thể vốn không quá vững trong một khắc kia liền té thẳng ra ngoài, cô nhắm mắt lại, chấp nhận chịu đựng đủ loại chật vật không chịu nổi tiếp theo. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Không ngờ, khoảnh khắc khi mình ngã xuống, lại đột nhiên được một vòng ngực kiên cố đón được.

Khi bản thân còn chưa kịp phản ứng lại, vòng ngực kiên cố đó đột nhiên đến gần mặt của cô, một cái hôn nặng nề đè lên trên môi cô.

Cổ Nguyên.

Diêu Bối Địch trợn to hai mắt.

Người đàn ông này đang làm gì?!

Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt anh gần sát.

Toàn thân không được tự nhiên, từ đỉnh đầu đến chân, có một cảm giác rợn cả tóc gáy.

Hình như Cổ Nguyên cảm nhận được Diêu Bối Địch phản kháng, cũng biết người phụ nữ này không thích bất kỳ kẻ nào tới gần, chứ đừng nói chi tới cử động thân mật như vậy, thế nhưng một khắc kia, Cổ Nguyên trợn to mắt, giống như đang uy hiếp cô đừng động.

Diêu Bối Địch cảm giác cả người mình cũng không tốt.

Người đàn ông này coi mình là Hoắc Tiểu Khê rồi, hay là nói...

Cho dù như thế nào, thật sự rất ghê tởm, cô nghĩ chờ một lát sau khi cô trở về, nhất định phải xúc miệng một trăm lần! Không, hai trăm lần!

Cô chán ghét nhắm mắt lại.

Ghê tởm chết đi được.

Đột nhiên, mềm mại trên cánh môi biến mất, tiếp theo nghe được một tiếng "Bịch", là tiếng quả đấm đánh người.

Diêu Bối Địch trố mắt một lúc lâu, mới nhìn rõ trước mắt thật sự là Tiêu Dạ đang đánh Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên nào phải đối thủ của Tiêu Dạ.

Vừa mới bắt đầu còn liều mạng phản kháng trong chốc lát, sau đó không phản kháng nổi nữa rồi, bị Tiêu Dạ đánh nằm trên đất, không nhúc nhích.

Diêu Bối Địch vội vã chạy tới, lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất, bảo vệ Cổ Nguyên ở trong người.

Bởi vì không chuẩn bị kịp, quả đấm của Tiêu Dạ một phát đánh lên lưng Diêu Bối Địch.

Thật sự rất đau.

Diêu Bối Địch cắn môi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-313 )