Toàn diện bộc phát (3) Thiện ác có báo (tt)
← Ch.145 | Ch.147 → |
Editor: Puck
"Ngược lại cái gì?" Chu Chính Phú bị Kiều Tịch Hoàn gợi lên hứng thú.
"Ngược lại, tôi đã từng ngồi tù. Hình như trước đây cậu cũng từng có một lần hai năm ở trong tù, cậu rất hiểu, trong tù cũng là một xã hội thu nhỏ, muốn có cuộc sống tốt ở bên trong, tiền bạc là thứ không thể thiếu được." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.
Chu Chính Phú nhìn cô.
"Chúng ta hợp tác, tôi cho cậu một khoản tiền, ít nhất bảo đảm trong khoảng thời gian ở trong ngục là những ngày thoải mái cho cậu."
Chu Chính Phú cau mày, vẫn không trả lời.
"Cậu, có thể đưa cho cậu chính là mức độ lớn nhất của tôi, hơn nữa tự cậu cũng biết tình thế vị trí hiện giờ của mình. Tôi cũng không vội, cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền chuẩn bị đứng lên rời đi.
"Đợi chút." Chu Chính Phú gọi cô lại, "Mày muốn tao làm gì?"
"Rất đơn giản, vạch trần chuyện tốt năm đó Dụ Tĩnh đã làm." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
"Chuyện tốt gì?!"
"Về chuyện cậu cưỡng gian tôi chưa thành, chuyện tốt năm đó Dụ Tĩnh đưa tiền giúp cậu rời đi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế nào!" Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn lóe ra vẻ lạnh lùng, dáng vẻ cả người trở nên dữ tợn. die, n; da. nlze. qu;ydo/nn
"Tao phải nói như thế nào?"
"Chờ tôi báo án, cậu làm nhân chứng." Kiều Tịch Hoàn vừa nói, vừa đi về phía Chu Chính Phú.
Nhân viên canh ngục đứng bên cạnh cau mày, lạnh lùng nói, "Không thể tới gần phạm nhân."
Kiều Tịch Hoàn nhìn người canh ngục, "Tôi được cảnh sát Chu gọi tới thuyết phục ông ta nhận tội, giúp mấy người sớm ngày xử lý xong án kiện của ông ta."
Nhân viên canh ngục nhíu mày.
Kiều Tịch Hoàn cười nói tiếp, "Ở dưới mắt các anh tôi là một cô gái yếu đuối cũng không thể làm được cái gì."
Nhân viên canh ngục trầm mặc một lúc, hình như ngầm cho phép.
Kiều Tịch Hoàn vội vàng khẽ nói bên tai Chu Chính Phú, "Việc cậu làm năm đó với tôi, cậu cứ một mực chắc chắn là do Dụ Tĩnh chỉ điểm."
"Cái gì?" Chu Chính Phú nhíu mày thật chặt, nhẹ giọng nói, "Mày kêu tao làm giả chứng cứ."
"Có muốn làm hay không nhìn chính cậu, lời của tôi nói nhiều như vậy." Kiều Tịch Hoàn khoan thai tự đắc trở về vị trí của mình, nhắc nhở, "Suy nghĩ một chút về nửa đời sau của cậu."
Chu Chính Phú siết chặt ngón tay.
"Vẫn là câu nói kia, cậu có thể từ từ suy tính, nhưng thời gian không đợi người, một khi việc này không thể trở thành tin tức nóng, có thể không có bao nhiêu người sẽ quan tâm, khi đó nói không chừng, tôi sẽ thay đổi chủ ý, dù sao tôi cũng chỉ muốn chính là hiệu ứng xã hội này thôi..."
"Tao đồng ý với mày." Chu Chính Phú đột nhiên gật đầu.
Cho tới nông nỗi bây giờ, làm nhiều thêm chút chuyện phạm pháp thì như thế nào?!
Kiều Tịch Hoàn chính là bắt được tâm lý của Chu Chính Phú.
Hơn nữa.
Cho dù vào năm đó chuyện kia không phải do Dụ Tĩnh chỉ điểm, nhưng tuyệt đối cũng là chuyện bà ta hài lòng, cô cảm thấy cô chỉ thay đổi quan hệ chủ động bị động, cũng không cảm thấy "Vu khống hãm hại" như vậy có gì không ổn. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Hít sâu, chậm rãi đứng lên từ trên ghế, nhìn Chu Chính Phú từ trên cao xuống, "Cậu, tôi liền nhìn cậu rồi, đi trước, xong chuyện, tôi lại tới thăm cậu."
Xong chuyện.
Cũng chính là sau khi chuyện thành công.
Sau khi chuyện thành công, theo như nhu cầu.
Kiều Tịch Hoàn rời khỏi trại tạm giam.
Thời tiết hôm nay trái lại rõ ràng sáng sủa hơn ngày hôm qua nhiều lắm, đây chính là cái gọi là sau cơn mưa trời lại sáng đi.
Chính là vậy đối với cô.
Còn với những người khác thì sao?!
Cô cười lạnh, ngồi vào trong xe con.
Vũ Đại lái xe, không gian trầm mặc.
Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại di động, xem tin tức.
Hai ngày nay tin tức về cô nhiều như vậy, cô không chú ý tử tế một chút hình như không được. dieendaanleequuydonn
Cô mím môi, nhìn số lượng bình luận càng lúc càng lớn, hơn nữa từ ngữ "Nhân nhục" * này cũng bắt đầu thường xuyên xuất hiện, tròng mắt cô căng thẳng, thừa dịp lúc này, cô quả thật nên trợ giúp một chút.
(*) nhân nhục: chỉ bộ phận lấy internet làm trung gian, lấy cách thức dùng người tìm tòi tin tức thông tin phân biệt thật giả, lại căn cứ vào người nặc danh biết chuyện cung cấp số liệu, tra tìm được chân tướng nhân vật hoặc sự thật. Ngôn ngữ mạng, nghề "Chim lợn" và bóc phốt.
Tròng mắt cô hơi căng thẳng, tắt tin tức, gọi điện thoại, bên kia tiếp thông, "Có nghĩ tới không, chuyện sẽ phát triển đến nông nỗi này?"
Người bên kia đã giận đến nổ tung, một hồi lâu mới thuận khí, hung hăng nói với cô, "Kiều Tịch Hoàn mày đừng đắc ý quá sớm!"
"Quả thật không nên đắc ý quá sớm, nhất định... Tôi còn chưa thấy được kết quả của dì không phải sao?"
"Mày có ý gì!"
"Đương nhiên là ý trên mặt chữ. Dì, thiện ác có báo chứ không phải không báo, thời giờ chưa tới mà thôi. Hôm nay tôi gọi điện thoại tới là để thông báo cho dì biết một tiếng, thời giờ của dì, lập tức tới rồi."
"Mày đừng uy hiếp tao, tao cho mày biết, tao cũng biết chơi truyền thông."
"Vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ." Kiều Tịch Hoàn không thèm quan tâm, trong miệng mồm còn mang theo châm chọc cực lớn.
"Kiều Tịch Hoàn, mày nhớ kỹ cho tao!"
Bên kia đã tức giận cúp điện thoại.
Nhớ?!
Mỗi một điểm bà đã từng làm với thân thể này trước kia, cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Xe hơi vẫn vững vàng chạy đến đại viện nhà họ Cố.
Không gian một lần nữa trầm mặc, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn cúi đầu, là số xa lạ gọi tới, nhíu mày một cái, "Alo, xin chào." die~nd a4nle^q u21ydo^n
"Xin chào, xin hỏi cô là mẹ của Cố Minh Lộ sao?"
"Là tôi." Kiều Tịch Hoàn nhắm chặt mắt, khỉ con xảy ra chuyện gì sao?
"Tôi là giáo viên nhà trẻ của Cố Minh Lộ, hôm nay cậu bé đánh nhau với bạn học ở trường, cô có thể bớt chút thời gian tới đây không?"
"Tôi lập tức tới."
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, cả người cũng không tốt.
Cô chuyển mắt về phía Vũ Đại, "Đi nhà trẻ của Cố Minh Lộ."
"Sao vậy?" Vũ Đại nhất định để ý đến khỉ con, trong miệng mồm không hề che giấu chút nào.
"Đánh nhau ở trường."
"Thắng hay thua vậy?" Đề tài Vũ Đại quan tâm hỏi, vĩnh viễn không giống bình thường.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, "Tôi không hỏi."
"Chuyện quan trọng như vậy, sao không hỏi?!" Vũ Đại hơi oán trách.
"..." Kiều Tịch Hoàn á khẩu không trả lời được.
Tốc độ lái xe của Vũ Đại rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Kiều Tịch Hoàn nhìn gò má Vũ Đại.
Khỉ con không giống như cô ấy.
Dáng dấp của khỉ con không hề giống cô ấy chút nào.
Cô đột nhiên hồi hồn, rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ những thứ gì!
Rất nhanh đã đến nơi, Kiều Tịch Hoàn xuống xe.
Vũ Đại cũng bước từ trên xe xuống. die nda nle equ ydo nn
"Cô, muốn đi cùng tôi?" Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ của Vũ Đại.
Nhìn dáng vẻ cô nàng này cũng không giống như đàm phán tử tế, rõ ràng chính là đi tranh cãi!
Lại nói Vũ Đại muốn đi đánh nhau như vậy...
Đó không phải là, tiết tấu chết một đám sao.
"Không thể đi sao?" Vũ Đại nhìn cô, lần đầu tiên trong ánh mắt có vẻ chờ mong.
"... Đi thôi." Kiều Tịch Hoàn thỏa hiệp.
Hai người một đường đi vào phòng làm việc của giáo viên.
Lần trước biểu diễn tiết mục, Kiều Tịch Hoàn vừa xuất hiện thì giáo viên đã lập tức nhận ra cô, vội vàng nhiệt tình chào hỏi, "Cô Kiều, thật sự không muốn vào thời khắc mấu chốt này lại gọi điện thoại cho cô, nhưng mới vừa rồi tôi hỏi Minh Lộ, bé cố ý kêu cô đến, không báo cho cha bé."
Xem ra giáo viên cũng biết tin tức "Phi thường" trong thời gian này của cô.
Cô cười cười, "Chồng tôi đi đứng không tiện lắm."
"Ừ. Minh Lộ luôn là người bạn nhỏ quan tâm." Giáo viên nhà trẻ gật đầu đánh giá.
Kiều Tịch Hoàn phụ họa gật đầu một cái, lại hỏi, "Sao hôm nay Minh Lộ lại đánh nhau với bạn nhỏ khác? Thằng bé không phải là người thích gây chuyện thị phi."
"Không phải là lỗi của Minh Lộ. Là người bạn nhỏ kia làm không đúng, dùng ngôn từ kích thích Minh Lộ." Giáo viên nhà trẻ giải thích.
"Kích thích thằng bé cái gì?" Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ tò mò.
"Đại khái chính là tin tức lần này của cô. Người bạn nhỏ đó cũng không biết nội tình, có thể trong lúc người lớn nói chuyện đã cắt câu lấy nghĩa, nói vài lời nói không dễ nghe, Minh Lộ liền đánh nhau với người bạn đó. Bây giờ người bạn nhỏ kia đã bị người lớn mang về giáo dục, sau này chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra nữa." Giáo viên nhà trẻ bảo đảm.
Đây nhất định là trường học quý tộc, ở trước mặt phụ huynh, giáo viên đương nhiên không giống như ở trường học bình thường khác, hoàn toàn chiếm quyền chủ động.
"Minh Lộ đâu?"
"Ở ngoài cửa lớp học, tôi để cho bé đứng đó. Mặc dù sai lầm không phải ở chỗ Minh Lộ, nhưng đánh nhau suy cho cùng vẫn không đúng."
"Vậy bây giờ tôi có thể dẫn thằng bé đi về trước không?"
"Có thể." Giáo viên nhà trẻ vội vàng nói.
"Cám ơn cô, vậy hiện giờ tôi dẫn thằng bé đi."
"Được, cô đi theo tôi." Giáo viên nhà trẻ mang theo Kiều Tịch Hoàn và Vũ Đại đi về phía lớp học.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |