Toàn diện bộc phát (3) Thiện ác có báo
← Ch.144 | Ch.146 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Xế chiều hôm đó.
Khi Kiều Tịch Hoàn ở nhà nhàn nhã tự đắc uống cà phê, nghe nói cậu của cô Chu Chính Phú đã bị tóm vào đồn cảnh sát.
Khi cảnh sát gọi điện thoại tới cho cô, vô cùng cám ơn cô đã cung cấp đầu mối, khiến cho bọn họ thuận lợi túm được Chu Chính Phú về quy án, về phần án kiện cô báo, bọn họ sẽ xử lý theo luật định.
Kiều Tịch Hoàn nói đường đường chính chính, t âm tình rất tốt uống cạn chút cà phê còn dư lại trong tách, đứng từ trên ghế sa lon lên, duỗi người, không chút để ý gọi điện thoại, "Vũ Đại, đến đại viện nhà họ Cố, tôi muốn ra ngoài một chuyến."
"Được."
Cúp điện thoại, Kiều Tịch Hoàn ra khỏi phòng.
Trong sảnh chính Tề Tuệ Phân đang tập Yoga, thấy Kiều Tịch Hoàn tử trên lầu đi xuống, tròng mắt khẽ nâng lên, giọng không tốt nói, "Thời kỳ đặc biệt này, con còn định ra ngoài?"
Kiều Tịch Hoàn gật đầu một cái, "Có chút chuyện quan trọng, hơn nữa hiện giờ tin tức này rất tốt với con."
"Đừng quá đắc chí."
"Con biết rõ mà mẹ, con biết chừng mực."
"Ừ." Tề Tuệ Phân gật đầu một cái, hình như quá không định quản chuyện của cô.
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi đại viện nhà họ Cố, ở cửa ra vào đợi một lúc lâu, Vũ Đại mới chạy xe xuất hiện. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Cô mở cửa xe ngồi vào, trực tiếp nói: "Đến trại tạm giam."
"Làm cái gì?" Vũ Đại thuận miệng hỏi.
"Đi gặp người gọi là 'Cậu" của tôi, nói không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được." Kiều Tịch Hoàn nói ý vị sâu xa.
Vũ Đại nhún vai, không có hứng thú đặc biệt lớn.
Chỉ có điều hơi kinh ngạc, nếu là người bình thường, ai cũng sẽ không muốn gặp người đàn ông này đi, Kiều Tịch Hoàn lại có thể không thèm để ý chút nào như vậy, người phụ nữ này quá tâm trí, quả nhiên không phải cường đại bình thường.
Dĩ nhiên, Kiều Tịch Hoàn không biết Vũ Đại đang suy nghĩ cái gì, cũng không có tâm tư đi suy tính đến tâm tư của người khác, bây giờ cô chỉ muốn, đạt tới mục đích của mình mà thôi.
Xe một đường ổn định đến nơi.
Kiều Tịch Hoàn đi vào trại tạm giam, thông qua quan hệ cảnh sát của án kiện này, vô cùng thuận lợi gặp được Chu Chính Phú.
Chu Chính Phú, em trai ruột của mẹ thân thể này, từ nhỏ phản nghịch, không học vấn không nghề nghiệp, mười hai tuổi đã bắt đầu đi theo lũ lưu manh lớn lên, người nhà ông ngoại đã sớm căm thù ông ta đến tận xương tủy, cũng tuyên bố chưa bao giờ sinh ra đứa con cháu bất hiếu này, nói hơi thẳng thừng chính là bị đuổi triệt để ra khỏi nhà.
Đã nhiều năm như vậy, Chu Chính Phú cũng không kiếm ra được thành tựu gì, chuyện trộm gà trộm chó ngược lại đã làm nhiều lần, về sau lại bị lây nghiện, tên căn bản đời này bị hủy như vậy.
Khi Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, Chu Chính Phú vừa nhìn thấy cô đã nổi giận, sắc mặt biến thành vô cùng kinh khủng, lớn tiếng mắng, "Mày con tạp chủng do đê tiện sinh ra, lại hãm hại tao, tao thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày." die nd da nl e q uu ydo n
Vẻ mặt dữ tợn đó.
Kiều Tịch Hoàn lại không không khỏi cực kỳ bình tĩnh.
Cô nhìn về phía người đàn ông mà thân thể này từng sợ hãi nhất trong ký ức, chỉ cười lạnh lùng, không có cảm xúc gì khác.
"Yên tĩnh một chút!" Giọng giám ngục rất nghiêm túc, lạnh lẽo hướng về phía Chu Chính Phú.
Chu Chính Phú nhẫn nhịn cơn tức, không cãi lại.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên cái ghế trước mặt, nhìn ông ta, "Đây là kết quả mà cậu nên có, không trách được người khác."
"Kiều Tịch Hoàn, chờ ngày nào đó tao từ trong ngục ra, việc đầu tiên của tao chính là không tha cho mày, mày chờ đó cho tao!" Chu Chính Phú gằn từng câu từng chữ uy hiếp.
"Không sao, tôi chờ." Kiều Tịch Hoàn không thèm quan tâm.
Đối với dáng vẻ ung dung thản nhiên của Kiều Tịch Hoàn, Chu Chính Phú tức giận đến cả người phát run. @
Người phụ nữ trước mắt với Kiều Tịch Hoàn trong trí nhớ của ông có phải có biến hóa quá lớn không?! Ông vẫn cho rằng Kiều Tịch Hoàn phải yếu ớt không có khả năng, thậm chí không có chủ kiến không dám cãi lại, chỉ biết vâng lệnh nghe theo. Bây giờ bị cô ta dễ dàng hãm hại như vậy, một mặt bởi vì bản thân mình chạy tới đường cùng, vì hít thuốc phiện, ông chọc phải một thủ lĩnh hắc bang, bây giờ đang tránh né chung quanh, hận không thể sớm rời khỏi Thượng Hải, vừa vặn lúc này tuồn ra tin tức, ông đột nhiên nghĩ đến ông còn có một quả cân như vậy. Mặt khác, ở trong mắt ông, Kiều Tịch Hoàn quá ngu ngốc, thật sự không có chủ kiến không thể nhẫn nhịn, y theo hiểu biết của ông về Kiều Tịch Hoàn, một câu uy hiếp đơn giản của ông sẽ khiến Kiều Tịch Hoàn bị sợ đến mất hồn mất vía, cho nên khi ông gọi điện thoại cho Kiều Tịch Hoàn có một khắc nghi ngờ và do dự, cũng bởi vì nguyên nhân trên mà quyết định phóng tay một lần.
Ông vẫn cho rằng phần thắng của mình ít nhất ở tám phần.
Không ngờ.
Thật sự bị Kiều Tịch Hoàn tính toán vào!
Đến bây giờ bị đưa vào trại tạm giam, hình như Chu Chính Phú vẫn còn không cam lòng.
Nhớ tới mình nhiều năm trốn trốn tránh tránh, gần như có phương pháp tránh được cảnh sát, mà bây giờ bị đưa vào đồn cảnh sát nhẹ nhàng như vậy?! Ông thật sự tức hộc máu.
"Cậu, thật ra thì cậu có nghĩ tới không, nhiều năm như vậy, rốt cuộc tại sao bây giờ mình phải vào ngục giam?" Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn vẻ mặt tức giận của Chu Chính Phú, rất bình tĩnh hỏi ông ta.
Chu Chính Phú đang nổi nóng, vốn không muốn nói chuyện tử tế với Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt khó coi đến muốn chết, trong miệng nói, "Mày đừng như chuyện đương nhiên nhìn chuyện cười của tao."
"Tôi không nhìn chuyện cười của cậu, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, đầu sỏ khiến cho cậu vào trong ngục." Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
Chu Chính Phú hung hăng nhìn cô.
"Đã qua nhiều năm như vậy, vào ngày hôm qua bị lộ ra video. Nếu như không phải vì video đó, sẽ không nghĩ đến gọi điện thoại cho tôi, tự nhiên cũng sẽ không bị cảnh sát bắt được, đầy đủ mọi thứ cậu nhận được không phải là công lao của Dụ Tĩnh sao?! Nói thật ra, bây giờ cậu đổ tội lên đầu tôi thật sự rất gượng ép, cậu cũng chưa từng nghĩ tới có lẽ tất cả chính là Dụ Tĩnh cố ý, bà ta biết rõ lộ ra video như vậy, coi như tôi không kiện cậu, người trên toàn thế giới cũng biết được cậu chính là tội phạm cưỡng gian. Chỉ có điều không sao, cậu là cậu của tôi, câu nói cái gì chính là cái đó, tôi nhất định nghe lời, cũng không chống lại bậc cha chú." Kiều Tịch Hoàn nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười cứng cỏi. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
"Con đê tiện kia!" Chu Chính Phú tức giận mắng, "Gái điếm thúi chết tiệt, tao biết ngay con đàn bà kia không phải đèn đã cạn dầu, năm đó còn sắm vai người tốt đưa tiền để cho tao đi, tao biết ngay sớm muộn gì cũng bị hãm hại bởi con đàn bà kia vì lợi ích của mình!"
"Cho nên nói cậu này, người cậu nên hận nhất không phải là tôi, mà là Dụ Tĩnh." Kiều Tịch Hoàn tổng kết.
"Hận mụ ta?! Hiện giờ tao rơi vào hoàn cảnh này, cho dù hận mụ ta, tao có thể làm gì mụ ta?! Lần ngồi tù này, còn không biết sẽ ngồi bao lâu, lúc đi ra, có lẽ xương cũng đã mềm nhũn, chỉ có thể chờ chết." Thật ra thì Chu Chính Phú cũng biết hậu quả của lần bị bắt này như thế nào.
"Cậu, đến mức độ này, có mấy lời tôi cũng sẽ không vòng vo nữa." Kiều Tịch Hoàn nói, từng câu từng chữ, "Tôi hận Dụ Tĩnh, nhiều năm như vậy cậu cũng biết tôi lớn lên dưới bóng ma của bà ấy như thế nào. Hiện giờ cậu đã bị Dụ Tĩnh hãm hại như vậy, cậu không cảm thấy, chúng ta là người trên một chiến tuyến sao?"
Chu Chính Phú cau mày nhìn Kiều Tịch Hoàn, ông hơi khinh thường nở nụ cười, "Kiều Tịch Hoàn, bây giờ mày muốn tao giúp gì đúng không?"
Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng.
Chu Chính Phú quả thật không tính là ngốc.
Chỉ có điều đến giờ này ngày này, ông ta cũng chỉ có thể bị động nghe theo sắp xếp của cô.
"Không phải giúp một tay, là hợp tác. Có lợi cho nhau." Kiều Tịch Hoàn sửa lại, "Cậu, nếu bây giờ cậu đã đến tình trạng này, cái gọi là bình nứt thì cho bể luôn, tìm người tới làm đệm lưng, dù sao cũng thoải mái hơn một mình cô đơn lẻ loi chịu đựng nhiều, nếu như tôi mà là cậu, tôi sẽ không trơ mắt nhìn người hại mình còn có thể diễu võ dương oai tiếp."
"Nói thật dễ nghe." Chu Chính Phú châm chọc cười một tiếng, "Kiều Tịch Hoàn, mày muốn tao giúp mày cũng được, mày phải có thứ tốt cho tao."
Chu Chính Phú không bị Kiều Tịch Hoàn thuyết phục, một mực chắc chắn đang giúp Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai.
Không thể bi thuyết phục cũng không sao, nếu Chu Chính Phú vẫn kiên trì như vậy, khẳng định cũng có chỗ cần cô giúp, hai bên cùng có lợi, vừa đúng, cô cũng thích phương thức này.
Nhướn nhướn mày, "Cậu nói một chút chỗ tốt mà cậu muốn?"
"Tao muốn ra tù."
"Tôi không có khả năng lớn như vậy." Kiều Tịch Hoàn cũng không vì ý tưởng nghìn lẻ một đêm của ông ta mà cười nhạo, cô vô cùng nghiêm túc nói, "Tôi nghĩ hiện giờ bất kỳ là ai cũng không có năng lực này. Cậu phạm tội đã thành sự thật, không có ai có thể giúp được cậu. Ngược lại..."
← Ch. 144 | Ch. 146 → |