Truyện:Giang Sơn Bất Hối - Chương 08

Giang Sơn Bất Hối
Trọn bộ 51 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dưới ánh trăng mờ mờ, nữ tử lặng lẽ ngồi trên giường, trên gương mặt bình thường, đôi mắt đen láy kia sáng một cách kỳ dị. So với vẻ yếu ớt, bất lực đêm qua thì lúc này nàng trông hơi tinh quái, lớn lối.

Nàng vừa mới sống lại đã dám buông lời trêu chọc chàng...

Nhận thức được sự thực này, Bộ Thiên Hành bật cười.

– Chuyện... ta và cô má ấp tay kề cả đêm.

Hai người nhìn nhau, yên lặng.

Phá Nguyệt bại trận trước, quay mặt đi.

– Vì sao không cho Dung Trạm biết?

Bộ Thiên Hành nhìn nàng một cái:

– Hắn sẽ ép chúng ta động phòng.

Phá Nguyệt khựng lại, toét miệng cười:

– Không tệ!

Hai người nhìn nhau cười, đồng thời nghĩ tới dáng vẻ của Dung Trạm, cảm thấy vừa đáng yêu, vừa buồn cười.

Bộ Thiên Hành nhìn nụ cười thoải mái của nàng, đột ngột nói:

– Cô là một nữ tử yếu đuối, vì sao lại lưu lạc ở ngoài?

Phá Nguyệt thoáng run trong lòng, nhìn chàng, thong thả đáp:

– Bởi vì không muốn sống mòn.

Bộ Thiên Hành trầm mặc nhìn lại nàng, đôi mắt đen sâu thẳm hơn cả màn đêm.

– Thế nên tôi thực sự rất cảm ơn huynh và Dung Trạm. – Nàng thở dài nói.

Bộ Thiên Hành không đáp, trên mặt cũng không một nụ cười.

Chàng ngước mắt nhìn lên vầng trăng ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh lùng:

– Cô đã khỏe rồi, ta cũng coi như hoàn tất công việc. Sau này bảo trọng.

Mắt Phá Nguyệt sáng ngời, nghĩ bụng, chẳng nhẽ Dung Trạm sắp về rồi? Chàng nói là hoàn tất công việc gì?

Nhưng Bộ Thiên Hành đã quay người đi, ra khỏi phòng giam không một lần quay đầu.

Sáng sớm hôm sau, Phá Nguyệt tỉnh dậy với đầu óc sảng khoái, chờ một lúc lâu không thấy Tiểu Tông mang thức ăn tới. Đang nghển cổ nhìn ra ngoài, bỗng thấy mấy bóng đen lướt vào, xuất hiện ở đầu kia của nhà lao.

Khi bọn họ từ bóng tối lướt ra, cả người Phá Nguyệt cứng đờ lại, thật khó có thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Không thể nào, sao có thể như thế? Đây là địa bàn của Bộ Thiên Hành, sao chúng có thể tìm thấy mình mà không vấp phải sự ngăn cản nào?

Kẻ đi đầu cung kính hành lễ với nàng, mỉm cười nói:

– Tiểu thư, thuộc hạ tội đáng muôn chết, khiến tiểu thư phải lưu lạc ở ngoài tới nay.

Tuy rằng miệng gã nói tội đáng muôn chết, nhưng thần sắc lại lạnh lẽo và trầm tĩnh tới đáng sợ. Hơn nữa gã nói thẳng vào vấn đề, tựa như đã biết được dung nhan của nàng bên dưới lớp mặt nạ.

Phá Nguyệt không còn đường để giả bộ, run giọng hỏi:

– Bộ tướng quân đâu?

Thần sắc người đó vẫn không thay đổi:

– Ngài đang ở ngoài chờ đợi. Có điều những người không liên can thì tiểu thư không nên gặp vẫn hơn.

Ở cửa địa lao, các binh sĩ canh gác đã không thấy bóng dáng đâu. Chỉ có khoảng mười con ngựa cao lớn vậy quanh một cỗ xe ngựa màu đen cực đẹp. Phá Nguyệt chầm chậm lên xe ngựa, quay người lại nhìn lần nữa, từ đằng xa đã thấy bên ngoài cửa lều của Bộ Thiên Hành, một người một ngựa lặng lẽ đứng nhìn về hướng này, không rõ sắc mặt.

Trong lòng nàng có muôn vàn cảm xúc.

Nhưng nàng không trách chàng. Nàng nghĩ, dĩ nhiên nàng không trách chàng.

Họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, không hề có giao tình. Hôm qua chàng cứu nàng đã khiến nàng cảm kích vạn phần. Chàng chỉ là một võ quan cấp ngũ phẩm, làm sao có thể địch nổi Vệ úy đại nhân, quyền khuynh triều dã? Chẳng nhẽ phải vì nàng mà mất mạng, mất cả tiền đồ?

Đương nhiên, rất có thể sự giúp đỡ của chàng hôm qua chỉ là vì lo lắng cho sự an toàn của thiên kim Nhan phủ.

Nhưng cuộc đời của riêng nàng, nàng không mong ai cứu chuộc nó thay mình.

Là vì nàng quá ngây thơ, Dung Trạm cũng quá ngây thơ, Bộ Thiên Hành chẳng qua chỉ là thuận thế mà thôi.

Nhan Phác Tông quá lớn mạnh, nàng không thể nào thoát được.

Nàng ngồi trên xe ngựa, bên trong vẫn là chiếc áo choàng lông cáo màu trắng tinh tế, vách xe vẫn treo ngọc bội, nạm vàng.

Đây là một cái lồng hoa lệ, cuối cùng nàng cũng bị bắt trở lại.

Xe ngựa lao nhanh về phía trước, Phá Nguyệt chỉ biết co mình trong góc xe, đờ đẫn nhìn cánh cửa xe đóng chặt.

Nàng cảm thấy mình giống như một tế phẩm cô độc, từ vạn dặm xa xôi bị đưa tới cho chủ nhân.

Rất lâu sau, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, nàng đưa tay lên gạt mạnh.

Hai ngày sau, Đế Kinh.

Nhan Phác Tông tan triều lập tức về phủ Vệ úy, ám vệ trình thư bồ câu đưa về, y mở ra đọc, mỉm cười.

Y gọi một tâm phúc tới dặn dò:

– Đông Lộ quân có dũng tướng tên Bộ Thiên Hành. Tuy rằng không phải người của ta... người tìm một người không phải của chúng ta, soạn một tấu chương, thăng cấp cho hắn...

Viên phụ tá không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhan Phác Tông lại nhìn mật báo trong tay mình, trên đó viết mấy dòng chữ: "... Bộ Thiên Hành đã nhận trăm lượng vàng, rất ngoan ngoãn hợp tác, còn nói hắn và Vũ lâm lan tướng Dung Trạm tuyệt đối không có hành động mạo phạm tiểu thư, mong đại nhân tha thứ cho sự đường đột của họ... Người này từng có ác danh, thuộc hạ thấy hắn là người tham tài hám lợi, lại biết thuận nước đẩy thuyền, có thể đại nhân sẽ dùng tới hắn...".

Nhan Phác Tông trầm ngâm giây lát, ném mật báo cho trợ tá:

– Đi điều tra người này.

Viên phụ tá chuyên phụ trách tình báo cơ mật trong phủ Vệ úy nhặt tờ mật báo lên xem, thần sắc càng trở nên thận trọng:

– Thuộc hạ hiểu rồi ạ.

Phụ tá lui ra ngoài, Nhan Phác Tông đứng lên đi tới bên giường, cởi áo ngoài ra, thần sắc thản nhiên, nằm xuống.

Tấm màn đỏ rực khẽ lay động, chiếc chăn long phụng gấp gọn gàng bên cạnh. Bên đầu giường là bàn trang điểm, chỉ bày một cây trâm bích ngọc và chiếc lược gỗ. Ngoài ra không còn vật gì khác.

Đây là khuê phòng của nàng, cũng là tân phòng của họ.

Nhan Phác Tông rất ít khi cảm thấy mình làm sai. Nhưng đối với nàng, y thấy hơi hối hận. Hối hận vì hôm động phòng quá cố kỵ người ngoài hoài nghi, bỏ nàng lại nên mới khiến tên tiểu tử lòng lang dạ sói Trần Tùy Nhạn tranh thủ được cơ hội.

Cũng may theo như trong mật báo, Bộ Thiên Hành là người thức thời, hơn nữa hình như cũng hiểu tâm tư của y, nhiều lần nhắc đi nhắc lại hắn và Dung Trạm chưa hề đụng tới một ngón tay của Phá Nguyệt.

Có thể Bộ Thiên Hành thực sự sợ uy danh của Vệ úy, nhưng cách nịnh nọt của hắn khiến Nhan Phác Tông rất hài lòng. Thêm nữa, hai người đều là những người xuất sắc nhất trong số các tướng lĩnh trẻ, Nhan Phác Tông định tạm thời không động tới họ, chờ đón được Phá Nguyệt về sẽ xử lý sau.

Nghĩ tới đây, Nhan Phác Tông bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, không thỏa đáng.

Đó là trực giác, có thể vì để mất nàng hai tháng trời là quá lâu, có thể vì lần này tìm được nàng quá thuận lợi, có thể là vì y quá quan tâm nên loạn.

Trực giác, cũng là yếu tố quan trọng trong sự phán đoán của y.

Y không chần chừ nữa, ngồi dậy, trầm giọng nói với ám vệ canh giữ ngoài cửa:

– Tập trung nhân thủ, sáng sớm mai ta thượng triều sẽ xin Hoàng thượng cho tạm nghỉ.

Ngoài cửa có tiếng người đáp rất khẽ, tiếng bước chân xa dần.

Nhan Phác Tông đứng trong phòng, lúc này mới cảm thấy chắc chắn.

Chỉ là không biết y đích thân đi đón thì Tiểu Phá Nguyệt bị trói chặt trong xe không thể cựa quậy sẽ có biểu cảm gì?

Sẽ một lần nữa thu hết dũng khí đàm phán với y? Hay cuối cùng phải ngoan ngoãn nằm xuống rên rỉ.

Khóe môi cong lên, y liếm môi.

Quan đạo, tà dương như máu, đội xe trầm mặc đi về hướng Tây, đã đi hơn mười ngày trời.

Tin tức ngày mai Nhan Phác Tông sẽ gặp họ đã được gửi tới từ lâu. Thủ lĩnh ám vệ vì cố ý lấy lòng y nên dừng lại trong một tiểu trấn suốt nửa ngày, tìm một phụ nhân tắm rửa cho Nhan Phá Nguyệt; rồi lại tìm một số trang phục nữ có thể coi là tinh tế cho Nhan Phá Nguyệt thay ra; bỏ tấm mặt nạ của nàng đi, trang điểm sạch sẽ xong rồi mới xuất phát.

Cả người Phá Nguyệt như được thay mới hoàn toàn, ngồi trong góc xe ngựa, trầm mặc không nói.

Thủ lĩnh ám vệ lúc trước bước vào, sờ lên hai vách thành xe, lôi hai sợi xích rất nhỏ ra. Hắn ôm quyền nói với Phá Nguyệt:

– Tiểu thư thứ tội, đây là ý của đại nhân. Xin tiểu thư cứ an tâm, xích này vô cùng kiên cố, chỉ có đại nhân... mới mở ra được.

Hắn xích hai sợi xích vào cổ tay Phá Nguyệt, rồi lại xích hai sợi xích vào kim hoàn trên chân nàng. Hai tháng bên ngoài dầm mưa dãi nắng khiến làn da nàng hồng nhuận thêm nhiều. Cho dù thủ lĩnh ám vệ đã từng nhìn thấy dung nhan của nàng nhưng vẫn không dám nhìn lâu, vội vã lui ra ngoài.

Tứ chi của Phá Nguyệt không nhúc nhích được nữa.

Thấy tình hình này làm gì có chuyện không đoán ra nguyên nhân? Nghĩ tới đôi mắt dài, thâm trầm, lúc nào cũng như đang cười của Nhan Phác Tông, trái tim nàng lại như bị treo lên lưng chừng, không làm sao hạ xuống được nữa.

Được rồi, giờ nàng là tế phẩm thật rồi. Liệu Nhan Phác Tông có làm gì ngay trên xe không...

Có thể lắm. Nàng rùng mình.

Màn đêm tối sẫm.

Thủ lĩnh ám vệ ra lệnh cho đội xe dừng lại nghỉ ngơi giây lát, dùng chút lương khô. Nơi này đồng không mông quạnh, đi sâu nữa sẽ vào trong núi, gã sợ xảy ra sai sót gì nên định nghỉ ngơi một đêm.

Bốn bề vắng lặng. Hơn mười hộ vệ dựa vào gốc cây, để nguyên quần áo mà ngủ. Chiếc xe ngựa đứng giữa, không có khe hở nào lọt qua.

Phá Nguyệt không ngủ được.

Nàng nhớ tới nụ cười và lời nói ôn tồn, dịu dàng như gió xuân của Dung Trạm, nhớ Bộ Thiên Hành ôm chặt nàng vào lòng để giúp nàng bớt lạnh. Thậm chí nàng còn nhớ Tiểu Tông ngà say mang bát rượu vào, cười ngây ngô.

Có lẽ nàng không thực sự nhớ họ, mà nhớ tự do.

Nếu nàng chưa từng được nếm mùi tự do, có thể nàng sẽ an tâm làm một thứ đồ độc dụng. Nhưng nay đã cho nàng nhìn thấy bầu trời cao rộng, lại bắt nàng phải sống trong cái lồng phủ Vệ úy suốt cả đời, cô đơn trong vòng tay quyền thế của Nhan Phác Tông tới già, sao nàng có thể can tâm cho được?

Đang lúc mơ màng thì bỗng dưng nghe thấy tiếng lạo xạo bên ngoài cửa xe, hình như cánh hộ vệ đứng lên.

Lát sau, tiếng bước chân xung quanh từ nhẹ thành mạnh, từ thưa thành dày, hình như rất nhiều người trong đêm trăng yên tĩnh này đang dần dần áp sát vào xe ngựa.

Là Nhan Phác Tông sao?

Phá Nguyệt sợ hãi đáp án này.

Vậy mà đáp án ấy sắp được lật mở.

Qua tấm rèm buông kín, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa "lộp cộp" vang lên, tiếng nói mơ hồ của đám hộ vệ, nghe thấy tiếng cười cổ quái ập tới từ bốn phương tám hướng.

Cuối cùng, nàng nghe thấy một giọng nói uể oải xuyên qua mọi tạp âm, lọt vào tai nàng rõ mồn một:

– Ha ha... từ xa đã ngửi thấy mùi của mỹ nhân. Lão nhị, báo danh hiệu của ta, bảo chúng để người lại.

Nhan Phá Nguyệt thầm vui trong lòng, giọng nói ấy đã cố ý khàn xuống, người ngoài không thể phân biệt được. Nhưng nàng từng nghe thấy, cái ngữ khí biếng nhác quen thuộc ấy...

Nàng đứng bật dậy, định lao ra chỗ cửa sổ. Nhưng xích sắt giằng lại, nàng không thể với tới được, chỉ đành đứng yên ở chỗ cũ, mừng không để đâu cho hết.

Nàng lại nghe thấy một giọng nói xa lạ khác:

– Các tiểu tử kia nghe đây! Vị này là Tích Hoa Lang Quân Tạ Chi Phương tiền bối danh tiếng lẫy lừng, uy chấn võ lâm. Hôm nay các ngươi may mắn, Lang Quân để mắt tới tiểu nương tử trong xe của các ngươi. Các ngươi để người lại, Lang Quân sẽ tha cho các ngươi tội chết! Còn không mau cút đi.

Chúng hộ vệ ngoài xe yên lặng, xung quanh hình như có rất nhiều người cùng cất tiếng cười lớn. Tiếng cười ấy nghe không hề câu nệ, Phá Nguyệt cảm thấy như tiếng cười của các vị thần tiên.

Thủ lĩnh ám vệ lạnh giọng quát:

– Hỗn xược! Giặc cỏ ở đâu tới đây! Bọn ta là gia thần của Vệ úy đại nhân Nhan Phác Tông ở Đế Kinh, mau tránh ra, nếu không bọn ta quyết không tha.

– Đánh. – Giọng nói biếng nhác ấy theo gió truyền tới, rõ mồn một.

Ngoài kia ngay lập tức vang lên tiếng chém giết.

Tim Phá Nguyệt như bị treo lên cổ họng, nàng thực sự không ngờ rằng Bộ Thiên Hành lại tới cứu mình.

Nhưng nghĩ lại, đó chẳng phải là phong cách của chàng sao? Nếu là Dung Trạm, có lẽ sẽ lý luận với ám vệ của Nhan phủ, sau đó thà chết chứ không chịu thẹn với trời đất; nhưng Bộ Thiên Hành làm gì có chuyện chịu thiệt? Làm gì có chuyện đắc tội công khai với Nhan Phác Tông?

Chàng đúng là... quá tuyệt.

Đang nghển cổ ngóng ra thì rèm xe bị ai đó vén lên.

Thủ lĩnh ám vệ xông vào, cả người toàn là máu, thần sắc lạnh lùng.

– Đeo vào. – Hắn móc chiếc mặt nạ da người của nàng ra, Phá Nguyệt đưa tay ra đón lấy, đeo vào.

– Tiểu thư bảo trọng. – Thủ lĩnh ám vệ quay người lao ra ngoài, Nhan Phá Nguyệt không nhịn được, cất giọng hỏi to:

– Các ngươi đánh thắng được không?

Có lẽ vì ngữ khí của nàng nghe quá hân hoan, thủ lĩnh ám vệ thoáng khựng lại, giọng bi phẫn:

– Sáng sớm mai đại nhân sẽ tới đây, tiểu thư quá lo rồi.

Nhan Phá Nguyệt "ồ" một tiếng, khóe môi bất giác cong lên.

Trời đã tối đen, động tĩnh ngoài kia nhỏ dần.

Rèm xe đột nhiên lại bị vén lên, một gương mặt râu ria xồm xoàm ló vào, người đầy vết máu, đôi mắt đen láy đáng sợ.

Thấy Nhan Phá Nguyệt, sự nghiêm nghị trong đôi mắt biến mất, thêm chút cười cợt:

– Bộ y phục này mặc vào...

Tim Phá Nguyệt đập thình thịch, lại nghe chàng thở dài nói:

– ... Chim sẻ cũng không biến nổi thành phượng hoàng.

Phá Nguyệt dở khóc dở cười, chàng nhẹ nhàng nhảy lên xe.

– Còn không đi hả? – Chàng nhìn nàng cười. – Bản Lang Quân bận lắm đấy.

Câu nói đùa của chàng khiến Phá Nguyệt giãn mày ra.

Nàng ủ rủ đưa hai tay ra trước mặt:

– Tôi không đi nổi.

Bộ Thiên Hành cúi đầu xuống nhìn, trên cổ tay thon dài có hai sợi xích nặng nề, chất sắt rất đặc, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Chàng nắm lấy một sợi xích, thấy đầu kia bị buộc chặt vào vách xe. Chàng giơ tay lên gõ nhẹ, bất giác cau mày, vách xe ấy cũng được làm từ sắt nguyên chất.

Điều này có nghĩ là nếu không chặt được sợi xích thì Nhan Phá Nguyệt không thể rời khỏi chiếc xe này. Còn nếu đánh xe đi thì tốc độ sẽ chậm rất nhiều, làm sao mà thoát nổi truy binh của Nhan phủ.

Nhan Phá Nguyệt nhìn thần sắc của chàng, biết rằng rất khó khăn. Nhưng việc chàng đến đây giải cứu nàng đã khiến trái tim u ám của nàng có thêm ánh sáng. Nàng cười nói:

– Cám ơn huynh, Bộ Thiên Hành. Cả đời này tôi sẽ ghi nhớ đại ân của các người. Nhưng sợi xích này chỉ có Nhan Phác Tông phá được thôi. Các người mau đi đi! Khoảng sáng sớm ngày mai là hắn ta sẽ tới, đừng để hắn ta điều tra ra huynh.

Bộ Thiên Hành nhìn nữ tử trước mắt. Trong khóe mắt nàng rưng rưng lệ, vậy mà gương mặt vẫn nở nụ cười điềm nhiên.

Hôm đó người của Nhan phủ tìm tới chàng chỉ nói Nhan Phá Nguyệt là đào nô của Nhan phủ. Nhưng lần trước sau khi Dung Trạm say rượu đã từng nói Nhan Phá Nguyệt bị cha ruột của mình ép buộc. Liên tưởng tới việc ngày trước từng nghe tin đồn Nhan Phác Tông gả con gái cho thuộc hạ, đương nhiên chàng có thể đoán ra thân phận của nàng.

Thế là chàng nghĩ ra kế này, ở một nơi cách xa quân doanh Đông Lộ, cướp nàng giữa đường, thần không hay, quỷ không biết.

Nhưng dọc đường nàng đã chạy trốn vô cùng gian khổ, giờ đứng ngay trước mặt chàng, lại vì mấy sợi xích sắt, ngậm lệ cười nói, cả đời ghi nhớ đại ân của chàng, bảo chàng mau chóng bỏ trốn?

Bộ Thiên Hành nhìn gương mặt nhẫn nhịn của nàng, đột nhiên hào khí trong lòng trào dâng, hai mắt sáng như những vì sao.

Nhan Phá Nguyệt nghi hoặc nhìn chàng.

– Ai nói là xích này chỉ có Nhan Phác Tông phá được?

Giọng nói của chàng nghe trầm hùng, lại mang theo chút gì như kiêu ngạo, coi thường tất cả.

Lưỡi đao nặng nề lặng lẽ rời khỏi vỏ, như một làn sóng nước lan ra trong không trung. Hai tay chàng nắm chặt đao, mắt lạnh lẽo đầy sát khí, đao quang bùng lên, như một tia chớp mạnh mẽ chói lòa bổ xuống!

Nhan Phá Nguyệt bị đao quang của chàng làm cho khiếp sợ, hốt hoảng đứng yên. Một tiếng kêu lanh lảnh vang lên, cổ tay đau nhói.

"Keng keng...".

Khí thế của Bộ Thiên Hành như rồng cuộn, đao ý sắc bén không thể ngăn cản, đao quang như tuyết vây Phá Nguyệt ở giữa.

Nhan Phá Nguyệt sững sờ, nhìn hai sợi xích đã bị chặt đứt, còn hai chiếc kim hoàn đã theo nàng mấy tháng nay... Chúng cũng đã bị đứt thành nhiều đoạn!

Nàng tự do rồi!

Bộ Thiên Hành thầm đắc ý trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, thu đao về nhét vào vỏ, lặng lẽ xoa hai hổ khẩu đã tê rần vì chấn động.

– Đi thôi. – Chàng bình thản nói.

Nhan Phá Nguyệt vẫn không dám tin vào sự thực này. Bảo kiếm Dung Trạm tìm được cũng không thể chặt đứt, Nhan Phác Tông rất tin tưởng rằng không ai có thể giải thoát cho nàng.

Nhưng chàng... chặt đứt rồi.

– Huynh thật là lợi hại... – Nàng cười tươi như hoa lại gần chàng, ngưỡng mộ nhìn thanh bảo đao nơi thắt lưng chàng, nhớ lại hôm đó khi ở Ích Châu, chàng đã từng cho Ngũ Hổ nhìn thấy thanh bảo đao này.

– Xích Dã đao? – Nàng mơ hồ nhớ tên của nó.

Chàng nhìn nàng một cái, thần sắc ngạo mạn:

– Trí nhớ tốt lắm. Có điều đây không phải là Xích Dã của lão dâm tặc, mà là Minh Hồng đao.

Chàng vươn tay ôm lấy eo nàng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Giờ vòng tay của chàng đối với Phá Nguyệt mà nói đúng thật là thiên đường, nàng vui vẻ dựa vào, ngoan ngoãn không cựa quậy. Nhưng thân hình mềm mại của nàng vừa dựa vào người đã khiến cơ thể Bộ Thiên Hành thoáng cứng lại, vội vàng ném nàng ra phía trước:

– Tiết đại tẩu!

Phá Nguyệt bay lên, lại rơi vào lòng một người khác. Ngước mắt lên nhìn, là một phụ nhân cao to, mặt mũi đen nhẻm, một tay ôm nàng, tay kia cầm trường thương.

Còn trên mặt đất, hơn chục thi thể nằm ngả nghiêng. Có khoảng hơn hai mươi người đang bao vây mấy tên hộ vệ may mắn còn sống sót, binh khí giao nhau, tiếng hô chém giết rầm trời, vô cùng rối loạn.

Nàng vui mừng khi thấy người của Bộ Thiên Hành chiếm thượng phong.

– Đưa nàng đi trước! – Bộ Thiên Hành quát nhỏ một tiếng, rồi lao vào đám người.

Hiệp nữ võ lâm cao lớn ôm Phá Nguyệt chạy nhanh, cho tới khi đến một khu rừng nhỏ cách đó mấy dặm mới thả nàng xuống, rong ngựa chờ đợi.

Phá Nguyệt tạ ơn nàng, rồi lại hỏi:

– Bọn Bộ Thiên Hành khi nào mới tới?

Hiệp nữ là người khá thẳng thắn, cười nói:

– Chưa đầy nửa canh giờ nữa, chắc chắn Bộ lão đệ sẽ đưa mọi người quay lại. Chúng ta hẹn gặp nhau ở đây.

Phá Nguyệt cười hỏi:

– Mọi người là bằng hữu của huynh ấy à?

Hiệp nữ gật đầu, có vẻ rất đắc ý:

– Bộ lão đệ nghĩa khí ngút trời, có ơn với bọn ta. Chẳng mấy khi có việc tương cầu, mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Nàng lại nhìn Phá Nguyệt, hình như cố nhịn, cuối cùng không nén được:

– Bộ lão đệ huy động đông đảo mọi người như vậy, mọi người đều đoán không biết nữ tử thế nào khiến một gã tâm khí cao ngạo như hắn động lòng. Không ngờ... không ngờ hắn là nam tử không coi trọng nhan sắc... Khụ khụ, ta nói chuyện thẳng thắn, muội tử đừng trách ta.

Phá Nguyệt bật cười:

– Muội với huynh ấy chỉ là bằng hữu, nữ hiệp hiểu lầm rồi.

Một tuần hương sau.

Phá Nguyệt và nữ hiệp vẫn ở trong rừng lặng lẽ chờ đợi, ở bên này chiến trường, bảy tám ám vệ còn sống sót của Nhan phủ bị áp giải quỳ dưới đất.

Bộ Thiên Hành và một nam tử mà chàng gọi là "lão nhị" dựa vào xe ngựa, nhìn các ám vệ cách đó không xa. Lão nhị hỏi:

– Bộ tướng quân, xử lý chúng thế nào?

Bộ Thiên Hành nhìn hơn mười thi thể nằm rải rác dưới đất, rồi lại nghĩ tới Phá Nguyệt, quả quyết nói:

– Diệt cỏ tận gốc.

Lão nhị hơi chần chừ:

– Dù sao bọn họ cũng là người của phủ Vệ úy, nếu bị điều tra...

Bộ Thiên Hành cười nhạt:

– Chư vị hôm nay giúp ta đã là đại ân. Việc còn lại cứ để cho tiểu đệ tự xử lý.

Lão nhị nhận ra ý của chàng, là muốn tự mình động thủ. Ngày nào đó nếu có người điều tra thì tội trạng này sẽ do một mình chàng gánh chịu. Bất giác cảm thán:

– Bộ tướng quân nói gì thế? Ngài chiêu mộ các võ lâm hảo hữu nhập quân, tích thiện vô số. Ở trong quân đội của ngài, mọi người đều sống rất vui vẻ. Tôi sao có thể là hạng tham sống sợ chết? Để tôi làm.

Ngữ khí của Bộ Thiên Hành trầm xuống:

– Không cần nói nhiều.

Tuy rằng bình thường chàng hay đùa giỡn, nhưng khi nghiêm túc thì không ai dám chống lại.

Lão nhị không lên tiếng nữa, nhìn Bộ Thiên Hành rút đao, chầm chậm đi tới chỗ mấy hộ vệ đó, thân hình cao lớn nổi bật trong đêm tối. Mọi người xung quanh đều lặng lẽ nhìn chàng. Gương mặt trầm lặng như nước, tay giơ lên, đao hạ xuống, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Lát sau, chàng từ đám người quay lại, mùi máu tanh trên người càng nặng hơn. Chàng trèo lên Đạp Tuyết, gương mặt anh tuấn nhuốm vẻ mệt mỏi, trong ánh mắt lặng lẽ của chúng nhân, chàng là người đầu tiên lao vút ngựa vào màn đêm.

Đêm lạnh như nước, bầu trời tối sẫm như một lớp mây mù không thể xua tan, bao vây xung quanh Nhan Phá Nguyệt.

Đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, nàng vui mừng ngẩng đầu, một con tuấn mã đang lao trong khu rừng rậm rạp, tứ chi trắng như tuyết tỏa sáng dưới ánh trăng.

Người trên ngựa một tay nắm dây cương, lưng thẳng tắp, chớp mắt đã tới gần, dừng lại trước mặt nàng.

Chàng cúi đầu nhìn nàng, mắt ánh lên ý cười tản mạn:

– Chờ lâu rồi.

Nữ hiệp hộ tống Phá Nguyệt cười cười, rồi bỏ đi. Sau lưng chàng, rất nhiều người cưỡi ngựa kéo tới, tất cả đều dừng lại cách họ chừng mười mấy bộ, ai cũng xuống khỏi ngựa. Họ đi bộ qua Bộ Thiên Hành, Phá Nguyệt nhìn đám người, ai cũng toát lên vẻ hưng phấn tò mò, nhìn sang bên này.

– Huynh đắc tội với y, sau này làm thế nào? – Nàng hỏi.

– Chẳng làm thế nào. – Chàng xuống ngựa, – Cô đi theo ta, chúng ta không thể để lão rùa rụt cổ đó bắt được đâu.

Xung quanh không hề yên tĩnh, tiếng vó ngựa, tiếng cười nói, tiếng bước chân liên tục vang lên. Nhưng giọng nói nhẹ nhàng của chàng lại vọng vào tai nàng một cách rõ ràng, nghe như có ngàn cân rơi xuống, đập thẳng vào tim nàng.

Đầu mày khóe mắt Phá Nguyệt mang theo ý cười, gật đầu nói:

– Ừm, cả đời này tôi cũng không muốn bị lão rùa rụt cổ ấy bắt được. Có điều... tôi không muốn đi theo huynh, huynh cho người đưa tôi tới một nơi xa xôi một chút, chúng ta tạm biệt nhau tại đây đi.

Nụ cười của Bộ Thiên Hành lập tức cứng lại, nhìn sâu vào mắt nàng.

Phá Nguyệt cũng nhìn chàng, ánh mắt ôn hòa và sáng rực, như hai dòng suối trong vắt, tỏa sáng.

Bộ Thiên Hành cười khẽ thành tiếng, ngữ khí vui vẻ:

– Không được. Cô đi theo ta, cứ quyết định như thế.

– ...

Bộ Thiên Hành không đếm xỉa gì tới nàng nữa, quay đầu ra sau gọi to:

– Tô Ẩn Ẩn, qua đây! – Chúng nhân nghe thấy tiếng gọi đều im lặng, một nữ tử áo đỏ trẻ tuổi bước ra.

Bộ Thiên Hành quay đầu nói với Phá Nguyệt:

– Cô phải hứa với ta hai chuyện: Thứ nhất, về tới quân doanh, không được để Dung Trạm nhận ra, nếu cô kéo hắn xuống bùn, cô chính là con rùa rụt cổ, ta sẽ đưa cô về cho lão ta; thứ hai, sau này cô phải đóng giả làm Tiểu Tông, chăm chỉ một chút, đừng gây phiền phức cho ta.

Phá Nguyệt:

– ...

Nữ tử áo đỏ đó lại gần, đó là một nữ lang diễm lệ mắt sáng mày xinh. Nhìn thấy Nhan Phá Nguyệt, rồi lại nhướng mày nhìn Bộ Thiên Hành, cười nói:

– A Bộ, đệ vì nữ tử này mà không làm bạn với tỷ tỷ nữa à?

Bộ Thiên Hành không hề cau mày, giọng nói thì rất không dịu dàng:

– Đừng nhiều lời! Nàng là muội tử của đệ.

Tô Ẩn Ẩn cười cười, móc một cái hộp nhỏ và dài trong ngực ra, nói:

– Đã lâu không thấy Tiểu Tông rồi, không biết làm có giống không... có điều thân hình của cô với nó cũng tương tự, dễ thôi.

Cuối cùng Phá Nguyệt cũng tìm được cơ hội lên tiếng:

– Tôi đóng giả Tiểu Tông, thế thì chẳng phải có hai Tiểu Tông sao?

Bộ Thiên Hành mỉm cười đáp:

– Tên nhóc đó theo ta nhiều năm rồi, cũng nên ra tiền tuyến rèn luyện để lập chút công trạng.

Phá Nguyệt kinh ngạc:

– Nó đi đánh trận rồi ư?

– Đúng thế... hôm trước vừa bị điều đi rồi.

Tô Ẩn Ẩn chen lời:

– Chậc chậc! A Bộ dịu dàng với muội tử này thật đấy, với tỷ tỷ thì hung dữ quá.

Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đều không nói gì nữa. Tô Ẩn Ẩn thấy mình đã thành công trong việc chọc tức Bộ Thiên Hành thì cười khẽ, nói với Phá Nguyệt:

– Muội tử, vứt cái món đồ hạ cấp trên mặt muội đi, chúng ta thay hàng số một luôn.

Phá Nguyệt nhìn Bộ Thiên Hành, đưa tay định gỡ ra, rồi hơi do dự, dường như có một ham muốn kỳ lạ. Bộ Thiên Hành tưởng rằng nàng thấy khó xử, lập tức bỏ đi:

– Hai người ra sau núi đi.

Tô Ẩn Ẩn kéo Phá Nguyệt đi tới sau lưng ngọn núi, đôi tay trần nhẹ nhàng sờ lên má nàng. Phá Nguyệt cảm thấy mặt mình lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Ẩn Ẩn:

– Chẳng trách A Bộ... ta biết hắn là người tham mỹ sắc mà.

Phá Nguyệt mỉm cười:

– Huynh ấy chưa thấy bao giờ.

Tô Ẩn Ẩn kinh ngạc tán thưởng:

– Ồ... – Sau đó nàng trở nên vui vẻ, – Muội tử, đừng thấy tính cách A Bộ có vẻ phóng đãng ỡm ờ, rất nhiều võ lâm hào kiệt đều khen A Bộ là đại anh hùng. Muội phải đối xử tốt với hắn đấy.

Phá Nguyệt cười nói:

– Bọn muội chỉ là bằng hữu.

Tô Ẩn Ẩn đeo mặt nạ cho nàng cẩn thận, rồi lại dạy nàng cách bảo dưỡng, sử dụng mặt nạ. Phá Nguyệt ở sau núi học thuộc một lượt, Tô Ẩn Ẩn quay về trước, đi tới trước mặt Bộ Thiên Hành:

– Làm xong rồi.

Bộ Thiên Hành chắp tay chào Tô Ẩn Ẩn:

– Được Tô Ẩn Ẩn diệu thủ hỗ trợ, che giấu dung nhan dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều chư vị phải đi đường cả đêm, giải tán sớm thôi, đừng ồn ào quá, xin nhớ kỹ! Đa tạ!

Tô Ẩn Ẩn xua tay, đi vào đám người đang chờ đợi. Bộ Thiên Hành đã nói xong với chúng nhân, cáo biệt từ đây. Chúng nhân đi về phía Nam, chàng đi về phía Đông. Đoàn người ôm quyền chào nhau, không ai nói gì nhiều, cười ha hả rồi rong ngựa lao về phía Nam.

Bộ Thiên Hành đứng một mình ở chỗ cũ đưa mắt nhìn họ, nghe tiếng vó ngựa vang lên, có người tò mò hỏi Tô Ẩn Ẩn:

– Nữ tử đó rốt cuộc trông như thế nào?

Tô Ẩn Ẩn cười to bằng ngữ khí quái dị:

– Xấu, quá xấu! Ta chưa từng thấy nữ tử nào xấu xí như vậy!

Phá Nguyệt từ sau núi đi ra, thấy cánh rừng rộng mênh mông chỉ còn lại một màu tối đen. Chỉ có Bộ Thiên Hành đang dắt ngựa đứng chờ, thần sắc nghiêm túc, không hiểu đang nghĩ gì.

Thấy Phá Nguyệt đi ra, chàng thoáng khựng lại.

– Giống không? – Phá Nguyệt hỏi chàng.

Thế là chàng quang minh chính đại nhìn nàng từ đầu xuống chân, nghĩ bụng, tay của Tiểu Tông không nhỏ như thế, cổ cũng không trắng như thế, mắt không to như thế. Miệng thì đáp:

– Tạm được. – Chàng ngáp dài, – Đi thôi, mau về doanh trại ngủ một giấc.

Phá Nguyệt nhìn Đạp Tuyết, con ngựa duy nhất ở đây, trong lòng hiểu chỉ có Đạp Tuyết mới chở hai người mà nhanh hơn tuấn mã bình thường, như thế thì mới thoát khỏi sự truy đuổi của Nhan Phác Tông.

Chỉ là... sao lúc này cưỡi ngựa chung với chàng lại khiến người ta thấy căng thẳng bất an nhỉ?

Đang chần chừ thì Bộ Thiên Hành đã leo lên ngựa cúi người xuống, giơ tay ra với nàng:

– Lề mề gì thế? Lên đây.

Phá Nguyệt thả lỏng, đặt tay vào tay chàng. Ánh mắt chàng thoáng cười, cánh tay dang ra, đỡ nàng lên ngựa, ngồi sau lưng chàng.

– Ôm chặt vào nhé.

– Ừm. – Phá Nguyệt giơ tay ra túm lấy vạt áo ở thắt lưng chàng. Không biết có phải vì ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy lưng chàng càng thẳng hơn, kéo dây cương. Đạp Tuyết hí dài rồi như một vệt khói màu đen, xuyên thẳng vào màn đêm.

Ô Vân Đạp Tuyết ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm. Đêm ngày thứ ba, chỉ còn cách quân doanh một đêm nữa. Bộ Thiên Hành cho dù có sức khỏe tốt, nhưng nhiều ngày không ngủ cũng khiến chàng mệt mỏi, Phá Nguyệt thì cứ như một xác chết biết đi, dán mặt vào lưng chàng mà vẫn có thể ngủ được, đã mấy lần suýt ngã ngựa, may mà Bộ Thiên Hành nhanh tay nhanh mắt giữ lại được.

Trăng sáng, sao thưa thớt, hai người đi tới một khu rừng nằm cạnh một thôn làng, đồng không mông quạnh, dừng chân nghỉ đêm.

Bộ Thiên Hành tìm một gốc cây lớn, nhấc Nhan Phá Nguyệt đã sắp tuột khỏi yên ngựa xuống, đặt dưới gốc cây. Thấy tinh thần nàng mệt mỏi, chàng bất giác vỗ vào đầu nàng mấy cái như vỗ một chú cún con:

– Ngủ đi. Một canh giờ sau chúng ta lên đường...

Sau đó chàng cởi dây buộc cho Đạp Tuyết, để nó tự đi tìm thức ăn. Khi chàng quay người lại nhìn, quả nhiên Nhan Phá Nguyệt đã dựa vào gốc cây ngủ ngon lành.

Chàng bật cười, bộ dạng này thật giống Tiểu Tông đang say ngủ.

Chàng ngồi cách nàng hai thước, bỏ bình rượu ra uống hai ngụm. Chất rượu cay xè rót vào bụng, tinh thần chàng phấn chấn trở lại, thoải mái nheo mắt nhìn Phá Nguyệt.

Ánh trăng như nước, chảy tràn trên gương mặt anh tuấn của người thiếu niên. Hàng lông mi đen dài thoáng lay động, nhưng Tiểu Tông trông không yếu ớt, đáng thương như thế.

Chàng bất giác nghi hoặc, rốt cuộc trông nàng như thế nào nhỉ?

Tô Ẩn Ẩn nói nàng xấu xí vô cùng, Dung Trạm thì chưa bao giờ đề cập tới dung nhan của nàng.

Mà trong lời đồn...

Chàng từng nghe các đồng liêu nói: Nhan Phác Tông gả ái nữ duy nhất cho cấp dưới, ai ai cũng ngưỡng mộ vận may của vị tướng quân đó.

– Ca ca ta ở trong Nam Lộ quân, hôm đó tuyên đọc thánh chỉ, huynh ấy cũng có mặt! Nghe nói Nhan tiểu thư trông... chậc chậc... chỉ tiếc là chưa kịp động phòng thì đã chết. – Đồng liêu đó không nói tiếp, nhưng khi nói tới dung mạo của nàng, trong ngữ khí toát lên một vẻ ngưỡng vọng không giấu giếm.

Chàng nhìn nàng.

Gỡ tấm mặt nạ của nàng ra.

Ý nghĩ này như một mồi lửa nhen nhóm trong tim chàng, càng ngày càng cháy bỏng.

Đang lúc ngần ngừ, đột nhiên thấy nàng nghiêng đầu, cả người đổ dần về phía chàng!

Cánh tay dài của Bộ Thiên Hành vươn ra, đón lấy thân hình mềm mại ấy, để nàng đổ vào lòng mình.

Gần ngay gang tấc.

Bộ Thiên Hành chầm chậm giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cằm nàng.

Chàng nghe thấy nhịp tim đập của chính mình, tình thịch thình thịch, nhanh hơn thường ngày rất nhiều. Chàng nhìn dung nhan say ngủ của nàng, rõ ràng là mang mặt của Tiểu Tông, nhưng cho dù là trong giấc mộng, vẫn tỏa ra khí chất hoàn toàn khác.

Chàng chạm nhẹ vào cằm nàng, cho dù chàng tâm tư cẩn mật nhưng vẫn phải mất khá nhiều khí lực mới chạm được vào chỗ hơi nhô lên gần như không thể nhận ra ấy. Chỉ cần vén nhẹ lên là sẽ biết rốt cuộc nàng xấu như Chung Vô Diệm hay xinh đẹp như tiên...

– Cha... đừng...

Tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng nàng. Nàng nhắm mắt, hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại.

Bàn tay Bộ Thiên Hành dừng lại, trầm mặc một lúc lâu rồi chầm chậm thu về.

Sau đó chàng kéo lưng nàng, để đầu nàng dựa vào ngực mình, như thế ngủ sẽ thoải mái hơn. Còn chàng thì âm thầm vận khí, ngồi kiết già, không lâu sau tâm đã sáng như gương, không vướng bụi trần.

Chân khí vận hành được một vòng, chàng mở mắt ra, thần thái ngời ngời. Nghiêng đầu thấy Nhan Phá Nguyệt vẫn đang ngủ say, chỉ mới đổi tư thế ngủ, vùi đầu vào ngực chàng, ngủ rất sâu.

Chàng nghĩ ngợi, một ngón tay quệt xuống đất, rồi quệt lên một bên má nàng, vẽ thành hình hai con rùa nguệch ngoạc. Sau đó mới đỡ nàng dựa vào gốc cây.

Chàng huýt sáo. Đạp Tuyết đạp lên ánh trăng trong màn đêm, quay về trước mặt chàng. Lúc này chàng mới giả bộ vừa mới tỉnh ngủ, vỗ vai nàng:

– Còn ngủ hả? Đi thôi.

Phá Nguyệt cau mày dụi mắt, mơ màng đứng lên, khi nhìn rõ chàng bèn thở dài:

– Đã được một canh giờ rồi à? Nhưng mà cũng may... mơ thấy ác mộng.

Nàng lẩm bẩm rồi mơ màng trèo lên lưng ngựa. Bộ Thiên Hành nhìn nàng một cái, trèo lên ngựa, lần này chàng ngồi sau lưng nàng.

Bàn tay chàng từ sau lưng vòng lại, nắm sợi dây cương, và cũng vòng qua người nàng. Phá Nguyệt khựng lại, như thế...

– Ngủ tiếp đi. – Ngữ khí của chàng rất sảng khoái.

Phá Nguyệt vốn rất buồn ngủ nên cũng chẳng buồn quan tâm, ngã đầu ra sau, tựa vào lồng ngực ấm áp của chàng, nhắm mắt:

– Cảm ơn. – Nghĩ ngợi rồi lại nói thêm một câu, – Chuyện này... nhớ đừng nói cho Dung Trạm.

Bộ Thiên Hành cười không thành tiếng.

Đêm, ngoại thành một trấn ở phía Nam.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên quan đạo, trong rừng ngổn ngang bảy, tám xác người nằm la liệt, mùi máu tanh như dòng nước lũ tràn bờ, bao phủ cả trời đêm.

Rất nhiều hộ vệ áo đen đứng hai bên quan đạo, trầm mặc như nước.

Con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết đạp lên một vũng máu trên đất, chầm chậm đi một vòng rồi mới quay về trước đám thị vệ.

– Xác nhận là do chúng làm chứ? – Người trên ngựa lạnh nhạt hỏi.

Một ám vệ chạy tới trước ngựa, cung kính nói:

– Hồi đại nhân, đám tặc nhân này tụ tập ở một tửu trang phía trước uống say mèm, vô cùng huênh hoang. Chúng tôi cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp điều tra thì đôi bên đã động thủ. Chúng đã bị giết hết, giữ lại một nữ nhân, khai rằng người bị Tích Hoa Lang Quân Tạ Chi Phương bắt đi rồi.

Trên gương mặt lạnh lùng của Nhan Phác Tông nở một nụ cười rất nhạt:

– Đưa lên đây.

Một nữ tử áo đỏ, trêm tóc rối bời, y phục xộc xệch, mặt toàn vết máu, trên bụng còn bị cắm một lưỡi dao, thở khó nhọc, bị ném trước mặt Nhan Phác Tông, trông như một đống bùn.

Nhan Phác Tông rút trường kiếm ra, chạm nhẹ vào cằm nữ tử đó:

– Ngươi là ai?

Cả người nữ tử run rẩy, nàng ta đã bị hành hạ suốt cả ngày, lại là người duy nhất còn sống sót. Nàng ta sợ muốn chết:

– Tôi... tôi là thị nữ của Lang Quân.

Nhan Phác Tông gật đầu:

– Hắn đâu?

Nữ tử run giọng nói:

– Ngài ấy đưa nữ tử trong xe, nói là tìm một nơi bí ẩn không có người sống vui vẻ vài ngày, bảo chúng tôi đi về phía Nam, còn ngài ấy đi về phía Bắc.

Nhan Phác Tông nhìn nàng, đột nhiên bật cười:

– Tuy rằng bổn quan sống trong triều, nhưng cũng nghe nói tới thanh danh của đám tiểu bối võ lâm các ngươi. Thiên Diện Tây Thi Tô Ẩn Ẩn? Nghe nói cũng là một nữ hiệp thức thời, coi trời bằng vung. Sao lại làm bạn với Tạ Chi Phương? Kẻ đó nhiều năm trước đã bị ta bắt được, tận tay giao lên Hình Đường Đường chủ Dương Tu Khổ cầm tù, làm sao có thể thoát được?

Tô Ẩn Ẩn trợn tròn mắt, nghĩ bụng hôm nay ngang dọc gì cũng chết, mọi người đã phải bồi táng tính mạng của mình, quyết không thể khai ra Bộ Thiên Hành! Nàng cười ha hả:

– Lang Quân bị nhốt nhiều năm, chuyên tâm luyện công, đã tới mức xuất thần nhập hóa. Đúng là ngài ấy nhắm tới ngươi, ngươi hãy chờ Lang Quân tới lấy mạng mình đi.

Nói xong, cơ thể của nữ tử đột ngột đổ về phía trước, định lao về phía mũi kiếm của Nhan Phác Tông. Nhưng Nhan Phác Tông võ công cao cường hơn nàng rất nhiều lần, mũi kiếm chệch đi, cắm vào vai nàng, máu tươi chảy như suối.

Nhưng lời của Tô Ẩn Ẩn lại khiến y tin tưởng vài phần. Nghĩ tới việc nếu Phá Nguyệt thực sự rơi vào tay Tạ Chi Phương làm sao có thể bảo toàn được sự trong sạch?

Y nổi trận lôi đình, đôi mày dài cau lại, thúc ngựa tiến về phía trước. Con ngựa trắng tung bốn vó giẫm lên lưng Tô Ẩn Ẩn, tiếng rắc rắc vang lên, cả người Tô Ẩn Ẩn nằm mềm nhũn dưới đất.

Y không quay đầu, thúc ngựa đi tiếp, các kỵ binh còn lại thấy thế cũng quay ngựa, giẫm lên người Tô Ẩn Ẩn mà đi.

Đám binh sĩ đã đi xa, chỉ để lại mặt đất đầy thi thể, người nào mặt mũi cũng tỏ ra sợ hãi, đau đớn, chết chóc phủ tràn không gian.

Crypto.com Exchange

Chương (1-51)