Truyện:Giang Sơn Bất Hối - Chương 06

Giang Sơn Bất Hối
Trọn bộ 51 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nàng ở trong phòng mật đàm với hai nữ tử, Dung Trạm công lực thâm hậu, đứng ngoài cửa nghe thấy rõ ràng. Thấy nàng đi ra, Dung Trạm kéo nàng tới tận cuối hành lang, cau mày nói:

– Việc mình không muốn làm thì đừng ép người khác, tuy rằng những kẻ đó là truy binh tới bắt cô, nhưng sao cô lại xúi giục hai yêu nữ đó hạ thủ với chúng?

Phá Nguyệt khó khăn lắm mới nghỉ được một kế sách vẹn toàn như thế, không ngờ chàng lại không tán đồng. Nàng ngẩn người trong giây lát, nói:

– Nhưng nếu tôi bị chúng bắt về thì tôi chết mà huynh cũng chết.

Dung Trạm nghe thấy kỳ lạ, chàng làm sao mà chết? Nhưng nghĩ tới ban nãy ở trong phòng, ban đầu nàng ép hai nữ tử kia phải thề, rồi lại lấy hai viên thuốc giải độc của chàng, nói là kịch độc rồi ép họ uống. Sau đó nói điều kiện với họ, bảo họ xuống dưới lầu mê hoặc bốn truy binh kia, còn hứa rằng chàng sẽ ra tay giúp đỡ, bằng không thì hai nữ tử đó không phải là đối thủ của chàng.

– Tuy rằng huynh nho nhã, anh tuấn, nhưng bốn người đó cũng là thanh niên tráng kiện, bọn họ chẳng thiệt thòi gì cả.

Nghĩ tới lời nàng nói, mặt Dung Trạm nóng bừng, nhưng trong lòng lại càng không vui.

– Không được. Nếu chúng tới bắt cô, Dung Trạm nói được là làm được, cho dù mất mạng cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn. Nhưng cô và hai yêu nữ đó... đồng mưu, làm hại sự... trong sáng của chúng, như thế là sỉ nhục chúng, không được. – Giọng nói của Dung Trạm rất khẽ, ngữ khí vô cùng kiên định.

Phá Nguyệt lo lắng, túm lấy tay áo chàng:

– Dung Trạm, họ là do cha tôi phái tới.

Dung Trạm hơi giật mình, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói:

– Nếu là cha cô thì vì sao cô lại sợ hãi như thế? Chẳng nhẽ... cô chỉ là... – Chỉ là một nữ tử con nhà quyền quý, vì ham chơi mà chạy ra ngoài?

Phá Nguyệt hít sâu một hơi, biết rằng nếu hôm nay không nói rõ ràng thì chắc chắn Dung Trạm sẽ giúp lý, không giúp thân.

– Dung Trạm, cha tôi nói, ông ta nuôi lớn tôi là để tôi làm nữ nhân của ông ta, nương tử của ông ta.

Canh năm.

Dung Trạm ngồi trong phòng, nhìn hai yêu nữ tràn ngập vẻ vui mừng, quỳ trước mặt mình.

– Con mồi đã bị bắt, giờ sẽ đưa về Phọc Dục Sơn. – Một người trong đó nói, – Đa tạ công tử chỉ điểm, mong công tử ban cho giải dược.

Dung Trạm thầm thở dài trong lòng, lại lấy ra hai viên thuốc giải độc bình thường, ném cho họ. Hai người uống giải dược xong, đứng lên uyển chuyển hành lễ, đồng thanh cười nói:

– Công tử có thời gian thì tới Phọc Dục sơn, Thần giáo chắc chắn sẽ đón tiếp như thượng khách, khiến công tử sung sướng như thần tiên.

Dung Trạm cau mày, quát khẽ:

– Đừng nói lung tung nữa!

Hai nữ tử cười tươi như hoa, đứng lên bay người ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, tiếng vó ngựa vang lên, Phá Nguyệt đứng dựa cửa sổ nhìn xuống, một chiếc xe ngựa lao vút đi trong sương sớm.

Dung Trạm và Phá Nguyệt cầm hành lý lên, nhân lúc trời còn chưa sáng, rời khỏi vùng đất thị phi này.

Ai ngờ khi về tới phòng của Dung Trạm thì thấy dưới gầm giường trống không, đâu thấy bóng dáng của Trần Tùy Nhạn đâu? Dung Trạm nhặt được một tờ giấy đặt trên giường, trên đó là nét chữ xiêu vẹo: "Công tử, vị tướng công này cũng rất phong tình, chúng tôi mang đi nốt".

Nhan Phá Nguyệt cả kinh thất sắc, không thể ngờ được rằng Trần Tùy Nhạn lại bị họ đưa đi luôn. Nhất thời không biết là nên mừng hay nên lo.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, giờ lực bất tòng tâm, chỉ đành theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục tiến về phía Đông.

Đi suốt một ngày đường, hôm nay hai người dừng chân nghỉ tại một tiểu trấn giữa núi. Dung Trạm đưa Phá Nguyệt bôn ba suốt nhiều ngày, đã vô cùng mệt mỏi. Nơi này là vùng quê yên tĩnh, chim ca líu lo khiến tâm trạng chàng trở nên thoải mái, ngủ rất say.

Trong lúc mơ màng, chàng lại gặp một giấc mộng. Chàng lại đứng trên hành lang của khách điếm, Phá Nguyệt xinh đẹp đứng trước mặt, đỏ mặt, nói khẽ:

– Dung Trạm, cha tôi nói bắt tôi làm nương tử của ông ấy.

Trong lòng chàng bỗng dấy lên một cảm giác bi phẫn y như hôm đó, cảm thấy máu nóng dồn lên, mặt nóng bừng bừng.

Trên đời này sao lại có một người cha độc ác như vậy, coi Phá Nguyệt là công cụ phát tiết dục vọng! Phá Nguyệt là một nữ tử yếu đuối, nếu rơi vào tay nam nhân đó thì chẳng phải...

Trong đầu chàng bất giác hiện lên hình ảnh Phá Nguyệt bị nam nhân đè bên dưới lăng nhục, lòng nóng như lửa đốt.

Suy nghĩ này xông thẳng vào đầu chàng, khách điếm đột nhiên biến mất, chàng mơ màng đưa mắt nhìn, chỉ thấy một nữ tử cả người trắng như tuyết đang nằm trong lòng mình.

Dung nhan như tuyết, linh lung xinh đẹp, như từng quen biết.

Nữ tử đó thở hổn hển rất khẽ, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng như yêu nữ, hai cánh tay trần trụi quấn lấy cổ chàng, cơ thể khe khẽ cử động. Hai ngọn ngọc phong run rẩy trước mắt chàng, thân hình yểu điệu quyến rũ, cử động càng lúc càng mạnh mẽ...

Đầu Dung Trạm nóng bừng, cảm thấy việc này thực sự không nên diễn ta, nó quá tà ác, quá khó tin. Nhưng chàng lại nhìn thấy cơ thể gầy guộc của mình hình như chưa bao giờ hung mãnh, mạnh bạo như vậy, tiến mạnh vào cơ thể nàng; chàng thấy cánh tay mình đẫm mồ hôi, siết chặt vòng eo nhỏ của nữ tử, như thể đang muốn khảm nàng vào trong cơ thể mình!

Cuối cùng, nữ tử đó run rẩy trong lòng chàng, còn cổ họng chàng khô khốc dị thường, rồi đột ngột bùng nổ, như một dòng nước ào ào chạy xuống từ núi cao.

– Á... – Dung Trạm phát ra tiếng hét khàn khàn, mở bừng mắt, nhìn thấy ánh trăng lơ lửng treo ngang bầu trời, một mình chàng nằm trên giường, chăn gối ướt sũng, làm gì thấy bóng dáng của nữ tử nào?

Chàng ngồi dậy, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng... hình như lại có một cảm giác quyến luyến chưa từng có. Chàng thầm thấy xấu hổ, vội vàng trấn tĩnh lại, thầm niệm một lượt kinh Kim Cương.

Từ nhỏ Dung Trạm đã học thuộc kinh Phật, đọc xong một lượt, hơi thở của chàng đã bình tĩnh trở lại, tâm lại trở nên trong sáng. Chàng nghĩ, quả nhiên định lực của mình vẫn chưa đủ, nghe kể về tao ngộ của Phá Nguyệt, rõ ràng là chàng tỏ ra căm phẫn, nhưng lại bị hành vi thú tính của người cha đó quấy nhiễu, lòng dậy sóng và nảy sinh tà niệm.

Chàng lại nằm xuống. Nhìn ánh trăng như được gột rửa sạch sẽ ngoài cửa sổ, khó lòng ngủ lại. Chàng lại bắt đầu niệm kinh Phật, nhưng cho dù tâm đã sáng như gương thì cái màu trắng như tuyết ấy, tiếng rên rỉ nho nhỏ ấy không biết rốt cuộc đang trốn ở nơi nào trong trái tim chàng, vẫn khẽ kêu lên, không làm sao xua đi được.

Đế Kinh, phủ Vệ úy, đèn đuốc sáng trưng.

Nhan Phác Tông điềm nhiên ngồi trên chiếc sập bằng trúc xanh nạm vàng, tay cầm một món đồ màu đỏ, siết nhẹ. Bộ cẩm bào màu đen càng làm tôn lên làn da trắng trẻo và đôi mắt đen như mực.

– Nàng và Thanh Tâm giáo... có qua lại? – Giọng nói của y nhàn nhạt vô hỷ vô nộ.

Một thủ lĩnh ám vệ quỳ ở bên dưới cách độ năm, sáu bước chân, giọng nói vẫn điềm tĩnh như hồ nước chết:

– Theo như bốn người Hướng, Kỵ, Si, Ưng nói thì ban đầu họ trông chừng tiểu thư, chỉ có điều hình như bên cạnh tiểu thư có cao thủ giúp đỡ, họ định chờ cả bốn người tề tựu để cùng hành động. Ai ngờ nửa đêm bị người ta giở trò, hai đệ tử đời thứ chín của Thanh Tâm giáo đã bắt cóc họ. Thế nên mới để tiểu thư chạy thoát.

– Cao thủ? Ai?

– Không rõ. Là một nam tử trẻ.

– Nam – tử – trẻ? – Nhan Phác Tông lặp lại từng tiếng, trong giọng nói mang ý cười rét căm.

Thủ lĩnh ám vệ nghe mà sống lưng ớn lạnh, vội đáp:

– Hai yêu nữ đó đã bị chúng tôi giết rồi, theo như chúng khai nhận thì chúng còn bắt được một nam tử, là tù nhân của tiểu thư, nghe nói tướng mạo rất giống Trần Tùy Nhạn. Chỉ có điều dọc đường chúng phát hiện ra... Tùy Nhạn không phải nam nhân nên đã ném lại dọc đường.

– Nàng bắt được Trần Tùy Nhạn? – Nhan Phác Tông cười nhỏ thành tiếng.

– Đúng là như thế ạ. – Ám vệ đó ngẩng đầu, cuối cùng trông cũng có chút tươi tỉnh, – Một nhóm người của chúng tôi đã mai phục tại trấn Cảnh Dương. Có lẽ giờ này đã giết được thanh niên đa sự kia và đón được tiểu thư về. Chỉ nửa tháng nữa là tiểu thư sẽ về tới phủ, đoàn tụ với đại nhân!

Mặt Nhan Phác Tông không một nụ cười.

Bởi vì y đã làm mất Phá Nguyệt quá lâu.

Cho dù y có thể một tay che cả bầu trời, nhưng vẫn tồn tại những việc không được như ý. Bởi vì trên đầu y còn có Hoàng gia.

Phá Nguyệt bị Trần Tùy Nhạn cướp mất, y đang định dốc toàn lực đi tìm thì nhận được tin của Nhị Hoàng tử Mộ Dung Sung, nói là ở tiền tuyến có việc khẩn cấp, cần mượn ám vệ của Nhan phủ để sử dụng. Nhan Phác Tông thừa hiểu tâm tư của Nhị Hoàng tử, chắc chắn là đang muốn đấu với Đại Hoàng tử.

Nhiều năm qua, y luôn âm thầm ủng hộ Nhị Hoàng tử, lúc này không thể không cho mượn quân, thế là quá nửa số ám vệ bị cử đi tiền tuyến. Y vừa nhậm chức Vệ úy, cũng không thể tùy tiện rời khỏi kinh thành, cho nên mới để Trần Tùy Nhạn trốn thoát được nhiều ngày.

Y cũng không thể công khai tróc nã Trần Tùy Nhạn, ngược lại còn đau đớn tâu với Hoàng đế rằng con gái và con rể mình ngay đêm tân hôn đã bị người ta thích sát, còn sắp xếp hai thi thể giả. Làm thế, thứ nhất y định khi tìm thấy Phá Nguyệt sẽ lấy cớ đón cơ thiếp về phủ, không cần phải lo lắng về danh phận cha con; thứ hai, nếu tin Phá Nguyệt bị bắt cóc mà truyền ra thì chắc chắn người ngoài sẽ hoài nghi, Trần Tùy Nhạn đã cưới được Nhan Phá Nguyệt thì vì sao còn phải bắt cóc nàng? Đương kim Hoàng đế là người tâm tư khó lường, nếu điều tra ra thể chất khác thường của Phá Nguyệt mà động tâm thì Nhan Phác Tông làm sao có thể giữ được nàng cho mình?

Một mũi tên trúng hai đích, thế mà đã kéo dài một tháng trời. Cũng may việc của Nhị Hoàng tử đã kết thúc, y sẽ không để Phá Nguyệt lưu lạc bên ngoài nữa.

Chỉ là... nghĩ tới Trần Tùy Nhạn, nghĩ tới nam tử kết bạn với Phá Nguyệt...

Nếu nàng đã không còn là xử nữ nữa thì y sẽ rất, rất giận.

Y ngước mắt lên, cười nhạt:

– Ta đã xin Thánh thượng cho nghỉ vài ngày, mấy hôm nữa sắp xếp thỏa đáng ta sẽ đích thân đi đón Phá Nguyệt về.

Ám vệ lặng lẽ lui ra ngoài. Nhan Phác Tông chầm chậm khép mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm động phòng, đôi mắt nàng long lanh như nước, đôi môi đỏ hồng như cánh hoa, nhẹ nhàng nói:

– Tôn trọng tôi. Tôi là một con người, để tôi ở bên cạnh ông, sống như một người bình thường.

Nàng muốn đường đường chính chính làm nữ nhân của y.

Nghĩ tới đây, Nhan Phác Tông không kiềm được, đưa chiếc yếm đỏ rực trong tay lên mũi, hít sâu một hơi. Chiếc yếm đó dường như vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể của nàng, khiến người ta si mê, ngây ngất, ngứa ngáy trong lòng.

Đêm, trấn Cảnh Dương.

Đây là thành trấn gần đại doanh của Đông Lộ quân nhất, chỉ cần qua khỏi trấn này, đi về phía Đông ba trăm dặm nữa là tới biên quan.

Hai con ngựa, một đen một trắng. Người cưỡi ngựa đen cao lớn thần tuấn, người cưỡi ngựa trắng gầy gò, yểu điệu, đang lao nhanh trên quan đạo, làm cuốn lên một lớp bụi đỏ.

Từ đằng xa đã nhìn thấy cổng vào của thôn. Mặt trăng treo cao vòi vọi, sao sa như gấm. Hai bên đường, những căn nhà gỗ màu đen xếp thành hàng, như con hắc long đang ẩn mình trong đêm tối; đường lát đá xanh soi hình mặt trăng, cô tịch, lạnh lẽo.

Dung Trạm siết chặt cương ngựa:

– Chờ chút.

Phá Nguyệt gật đầu, nhìn về thôn làng phía trước, hạ thấp giọng:

– Dung Trạm, thôn này thật là cổ quái.

Dung Trạm vốn đã phát hiện ra sự dị thường, nghe nàng nói thế thì nhìn nàng một cái:

– Sao... nàng biết?

Bôn ba suốt buổi tối, Phá Nguyệt đã thấy người mình cứng đờ, lúc này thoải mái hơn đôi chút, bèn nằm rạp xuống lưng ngựa theo quán tính, một tay chống cằm. Tư thế đó trông cứ như thể không có xương cốt, có hơi bất nhã. Dung Trạm hơi chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đầu con bạch mã của nàng.

– Vó ngựa của chúng ta kêu to như thế mà không nghe thấy tiếng chó trong thôn sủa, không phải rất kỳ quái sao? – Nàng nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt rất chăm chú.

Dung Trạm nhìn nàng tán dương:

– Đúng thế. Vậy nàng nói chúng ta nên làm thế nào?

Phá Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi nói:

– Hay là chúng ta ở đây chờ một lát, giờ đã gần canh ba, nếu không nghe thấy tiếng canh phu gõ mõ thì có thể xác nhận được ngay. – Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng thì hơi run rẩy. Ai mà biết ở đây có mai phục hay không?

Đáp án không bao giờ dễ đoán.

– Đúng là một cách hay, có điều không cần chờ nữa. – Sắc mặt Dung Trạm lạnh lùng, – Canh phu có lẽ đã chết rồi.

Chàng không nói với Phá Nguyệt rằng mình đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Mùi máu tanh rất nhạt, như không khí của buổi đêm từ đằng trước thổi lại. Có thể Phá Nguyệt không ngửi thấy, nhưng chàng đã ở trong quân đội năm năm, ngửi thấy mùi này khiến các cơ bắp toàn thân cứng lại, đó đã là bản năng.

– Bỏ ngựa. – Ánh mắt Dung Trạm sắc lại, giọng nói nghiêm nghị, – Sau núi có một con đường nhỏ, chúng ta đi cả đêm.

Phá Nguyệt gật đầu, trong lòng thì căng thẳng như đánh trống, nhưng thấy Dung Trạm vẫn tỏ ra trấn tĩnh, nàng cũng không dám tỏ ra nhát gan.

Nàng đã không còn là Nhan Phá Nguyệt bị Nhan Phác Tông nắm trong tay nữa rồi! Nàng tuyệt đối không thể để y bắt về.

Nàng cúi đầu xuống nhìn, rong ngựa tới gốc một cây cổ thụ mọc đầy cỏ xung quanh, móc trong ngực ra mấy viên kẹo mua cho ngựa ở dọc đường, rắc xung quanh gốc cây. Con ngựa cúi đầy xuống ngửi, rồi men theo gốc cây, đưa lưỡi ăn từng viên, vó ngựa vẫn vang lên "lộp cộp".

– Cứ kêu thế này thì bọn chúng sẽ tưởng là chúng ta vẫn ở đây. – Nàng cho ngón tay dính kẹo vào miệng mút, ngẩng đầu lên nhìn Dung Trạm mỉm cười.

Dung Trạm ngỡ ngàng, quay đầu đi, khóe môi mỏng hơi nhếch lên:

– Kế này rất hay.

Phá Nguyệt buộc cẩn thận hai con ngựa, Dung Trạm dùng một mảnh vải dày buộc lấy tay phải, ngượng ngùng cúi đầu nhìn nàng:

– Cước pháp của nàng không bằng ta, đành đắc tội vậy.

Phá Nguyệt nghĩ bụng, chàng khách sáo thật, đâu phải là không bằng chàng, mà phải nói rằng ta không có cước pháp.

Nhưng sợ Dung Trạm xấu hổ nên mặt nàng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, đi tới trước mặt chàng:

– Cảm ơn.

Dung Trạm đưa tay vòng lấy thắt lưng nàng, đề khí chuẩn bị lao đi.

Không ngờ đúng lúc này, Phá Nguyệt cũng đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay Dung Trạm. Nơi cánh tay truyền tới một xúc cảm mềm mại từ ngón tay của nữ tử, chàng không thể nào đề khí, bàn chân dừng lại.

Phá Nguyệt thấy chàng bất động thì vỡ lẽ ra:

– Có cần tôi buộc vải vào tay không?

Dung Trạm cúi đầu, nhìn thấy những ngón tay thon dài, trắng trẻo của nàng, rồi nhìn xuống dưới, vòng eo chỉ vừa một nắm tay của chàng. Tâm thần rối loạn, lập tức cảnh giác, thầm niệm mấy câu kinh Phật, nhất thời tâm thần bình ổn, Đan điền đầy khí, chàng khẽ nói:

– Không cần. – Chưa chờ nàng trả lời, Dung Trạm đã bay vọt lên.

Rừng núi thâm u, con đường mòn gập ghềnh. Nhưng chàng ôm nàng đi như quỷ mị, không phát ra một âm thanh nào. Phá Nguyệt tựa trên ngực chàng, nhìn thấy cây cối, hoa cỏ cứ chạy lùi về phía sau, bên tai nàng vang lên tiếng gió, cảm thấy kỳ diệu phi phàm, nỗi sợ hãi, khiếp đảm trong lòng đã tan đi hết.

Dung Trạm vốn đang ngưng thần tĩnh khí, đột nhiên nhìn thấy nụ cười rất nhẹ nơi khóe môi nàng, ánh mắt thì đảo tròn. Không hiểu vì sao, hào tình trong ngực chàng bỗng ào ào tuôn ra, con đường núi gập ghềnh, quanh co trước mặt bỗng trở nên bằng phẳng, khiến chàng bất giác càng chạy nhanh hơn.

Đang định đề khí phát lực thì lông mày chàng cau lại.

Chàng nghe thấy tiếng vó ngựa, rất xa, rất khẽ, nhưng dày đặc.

Họ từ đường lớn đuổi theo rồi.

Việc đã tới nước này, Dung Trạm biết có che giấu hành tung cũng không còn ý nghĩa gì. Chàng hét to một tiếng, tiếng hét vang vọng khắp núi rừng sơn dã, chân khí trong cơ thể vô cùng hùng hậu, bước chân bên dưới càng không cần úy kị, đạp lên lá khô, cành gãy như đạp lên xương giòn, ôm Nhan Phá Nguyệt, dốc toàn lực chạy nhanh.

Phá Nguyệt đã phát giác ra sự thay đổi của chàng, lòng nàng hiểu rõ, truy binh đã tới gần. Đi được khoảng hai tuần hương, hai người đã vượt qua khu rừng, trước mặt lại là quan đạo, một bình nguyên rộng lớn trải dài trước mắt.

Tiếng vó ngựa sau lưng đã vang lên rõ ràng, gấp rút, dày đặc, khoảng cách chỉ còn chưa đầy năm mươi trượng.

Dung Trạm nghe thấy tiếng vó ngựa, biết rằng cường địch đã tới, mình khó có thể chống lại. Chàng bèn đặt Phá Nguyệt xuống đất, quay người nhìn về phía địch tới:

– Chạy về phía Đông! Ta đoạn hậu!

Phá Nguyệt bất động, giọng nói run rẩy, nhưng gương mặt thì vẫn bình tĩnh:

– Họ nhằm vào tôi, huynh đi đi.

Âm thanh của Dung Trạm vô cùng kiên quyết:

– Không được! Ta... tuyệt đối không để nàng lại rơi vào tay cha nàng lần nữa!

Phá Nguyệt nhìn thân hình cao lớn của chàng, cắn môi:

– Huynh đánh được chúng không?

Tuy rằng võ công của Dung Trạm cao hơn Trần Tùy Nhạn, nhưng Trần Tùy Nhạn chẳng qua chỉ là một cao thủ xếp hạng thứ mười trong tay Nhan Phác Tông. Lúc này nghe thấy động tĩnh của địch rất lớn, nàng không nghi ngờ rằng những kẻ đến đều là cao thủ. Một mình Dung Trạm không thể nào đánh thắng chúng được.

Giọng nói của Dung Trạm trầm ấm mà rõ ràng trong màn đêm, mang theo một nụ cười dịu hiền:

– Ta đánh được.

Tim Nhan Phá Nguyệt đau nhói, túm lấy cánh tay chàng:

– Không được! Chúng ta cùng đi!

Dung Trạm bị nàng ôm chặt cứng, cả người cứng đờ như gỗ. Thấy chim bay tán loạn từ khu rừng trước mặt, gió lớn thổi lên, chàng hiểu rõ sức mạnh của kẻ địch, thầm thở dài, quay người đi, nắm lấy tay nàng:

– Được, nếu ta không bảo vệ được nàng, ta sẽ giết nàng trước để bảo vệ sự trong sạch cho nàng.

Nước mắt Phá Nguyệt đã lưng tròng, nghe chàng nói câu ấy, thì cứng đờ lại. Nghĩ bụng chết rồi! Dung Trạm là một người rất bảo thủ, sự trong sạch làm sao quan trọng bằng tính mạng, cho dù rơi vào tay Nhan Phác Tông thì nàng cũng... không cần chết, không muốn chết mà!

Nàng còn chưa kịp nói gì thì Dung Trạm đã lại bế nàng lên, guồng chân chạy nhanh.

Trăng như móc câu, đêm lặng tựa nước.

Quan đạo trước mắt càng lúc càng hẹp lại, truy binh sau lưng đã ngày một gần hơn. Phá Nguyệt quay đầu, nhìn thấy ở đầu kia quan đạo loáng thoáng bóng của mười mấy kỵ sĩ đang lao tới.

Dung Trạm dọc đường đi nhanh, lại phải bế thêm một người, làm sao có thể bì được với tuấn mã? Thấy sắc đêm tối tăm, mông muội, cước bộ của chàng thả chậm, dịu giọng hỏi Phá Nguyệt trong lòng:

– Nàng sợ đau không?

– Sợ! Sợ chết! – Phá Nguyệt nghe thấy sự dịu dàng, êm ái chưa từng có trong ngữ khí của chàng, nhất thời dựng tóc gáy, vội nói:

– Huynh đừng vội giết tôi, trời không tuyệt đường người đâu.

Dung Trạm cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt toát lên vẻ thương xót:

– Nếu có "Ô Vân Đạp Tuyết" của đại ca ở đây thì thiên quân vạn mã ta cũng có thể đưa nàng ra ngoài.

– Ngựa! – Phá Nguyệt kinh ngạc kêu lên.

Dung Trạm gật đầu:

– Đạp Tuyết là con ngựa của đại ca ta.

– Không! – Phá Nguyệt chỉ sang con đường bên cạnh, – Ở kia có một con ngựa!

Dung Trạm vốn đã chạy quá đà, nghe nói thế liền thu lực lại, dưới chân bụi bay mù mịt. Chàng quay phắt người, thấy dưới gốc cây xanh tốt có một con hắc mã rất cao đang đứng bất động, tứ chi dài và rắn chắc, vó ngựa trắng như tuyết dưới ánh trăng, phong thái khác thường.

Bên cạnh con ngựa là một bóng hình nhỏ thó, đầu đội mũ, cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt mũi.

Dung Trạm kinh ngạc và vui mừng:

– Ô Vân Đạp Tuyết!

Phá Nguyệt nhìn thấy con ngựa cũng tỏ ra vô cùng thích thú, nhưng nghe Dung Trạm gọi thế thì lại rất kinh ngạc.

Dung Trạm không chút chậm trễ, ôm nàng xông tới trước mặt con ngựa.

– Tiểu Tông. – Chàng reo lên, sự vui mừng toát ra từ nội tâm, – Sao ngươi lại ở đây? Đại ca đâu?

Người ngồi cạnh ngựa ngẩng đầu lên, hóa ra là một thiếu niên có gương mặt nhọn hoắt, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặt mũi lanh lợi, nụ cười khiêm nhường:

– Dung tướng quân, cuối cùng ngài cũng tới rồi! Bộ tướng quân nhận được thư của ngài, ngài ấy nói ngày kia đại quân sẽ xuất phát, sợ ngài không về kịp nên sai tôi đưa Đạp tuyết tới đây chờ ngài. Sau lưng ngài còn có truy binh sao? Có phải là người của Biểu Tử giáo không? Là mấy cô nương xinh đẹp phải không? Ơ, thế cô nương này là ai?

Những lời nói ra lưu loát dị thường, Dung Trạm cười nói:

– Để sau hãy nói. Phá Nguyệt, lên ngựa. – Chàng đẩy nhẹ một cái, đưa Phá Nguyệt lên ngựa, mũi chân điểm xuống đất, nắm chặt dây cương.

Chàng đã chạy suốt dọc đường, ngực ướt sũng mồ hôi, lồng ngực ấm áp dán chặt vào sống lưng Phá Nguyệt, khiến tâm thần Phá Nguyệt thoáng run rẩy. Nhưng nàng không nghĩ quá nhiều, nhìn thiếu niên dưới ngựa:

– Tiểu Tông thì làm thế nào?

Dung Trạm còn chưa kịp trả lời, Tiểu Tông đã nhe răng ra cười:

– Đa tạ cô nương quan tâm. Chúng ta gặp nhau ở đại doanh! – Nói rồi đột ngột quay người, lao vút vào rừng như một con khỉ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

– Cha... – Dung Trạm có bảo mã hỗ trợ, đâu còn sợ truy binh. Phá Nguyệt ở trong lòng chàng, cảm thấy con ngựa bên dưới chạy rất nhẹ nhàng, chở theo hai người mà tốc độ vẫn kinh hồn. Chưa đầy một tuần hương sau, tiếng vó ngựa sau lưng đã xa dần.

– Tiểu Tông nhanh nhẹn lắm, lại quen thuộc địa hình. Yên tâm, chúng không bắt được nó đâu. – Dung Trạm an ủi nàng.

Phá Nguyệt gật đầu, nghĩ tới việc hôm nay thoát được hiểm cảnh là đã vui mừng khôn xiết:

– Con ngựa này đến kịp thời quá. Đại ca huynh quả là thần cơ diệu toán.

Dung Trạm thấy truy binh đã bị bỏ lại ở xa thì cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cười nói:

– Bộ Thiên Hành là huynh đệ kết nghĩa của ta, là người mà ta ngưỡng mộ nhất trên đời. Trước nay huynh ấy đều thích đi một mình, nàng cũng là người thẳng thắn, có thể sẽ trở thành bằng hữu của huynh ấy.

Phá Nguyệt cong mày cười:

– Nghe huynh khen ngợi như thế, tôi cũng muốn gặp người đó một lần.

Sắc đêm u tối, Ô Vân Đạp Tuyết hình như có thể cảm nhận được tâm trạng khoáng đạt của người trên mình, đột nhiên hí dài một tiếng, tốc độ lao đi càng nhanh hơn, chớp mắt đã đưa cả hai người hòa lẫn vào màn đêm.

Sáng sớm.

Giữa những ngọn núi bao quanh, một dải thung lũng rộng lớn trải dài.

Tinh kỳ màu đen cắm khắp sườn núi, như những đám mây đen đang phẫn nộ bay phần phật. Trên luyện võ trường, cát bụi mù mịt, tất cả đều là binh sĩ đang thao luyện, người nào cũng vô cùng nghiêm túc, xuất kích nhanh nhẹn, tạo thành một bức tường người dài không thấy đầu.

Phá Nguyệt cùng Dung Trạm vừa vào đại doanh đã bị bầu không khí uy nghiêm này chinh phục.

– Đi tìm đại ca trước đã. – Chẳng mấy khi Dung Trạm không hỏi ý kiến nàng như thế này.

Phá Nguyệt nhướng mày nhìn chàng, nghĩ bụng chàng đối với đại ca mình đúng là khác biệt.

Dung Trạm không chào hỏi người nào khác, chỉ thả lỏng sợi dây cương trong tay ra, Ô Vân Đạp Tuyết đã vui vẻ hí một tràng dài, cắm đầu lao về phía trước. Xuyên qua mấy chục binh sĩ, trên khoảng đất trống rộng chừng hai mươi trượng vuông trước mặt có hơn mười nam tử mặc quân phục đang đứng quanh khoảng đất trống, say sưa đứng xem cái gì đó.

Chính giữa khoảng đất, hai bóng người như giao long, đao quang lấp loáng, đang đấu với nhau vô cùng hưng phấn.

Đạp Tuyết rất ngoan ngoãn, đứng bên ngoài, bất động.

Dung Trạm đỡ Phá Nguyệt xuống ngựa, bên cạnh có người nhìn thấy thì tỏ vẻ vui mừng:

– Dung tướng quân quay về rồi. Vị này là?

Dung Trạm mỉm cười:

– Một người họ hàng xa.

Người đó thấy Phá Nguyệt dung mạo xấu xí, thân hình thấp bé nên không để ý đến, quay đầu nhìn vào bên trong, thở dài:

– Đao pháp của Bộ tướng quân lại tinh tiến rồi.

Phá Nguyệt đưa mắt nhìn theo, trước tiên nhìn thấy một đại hán cao lớn râu ria xồm xoàm, cởi trần, bắp thịt màu bánh mật trông thật khỏe khoắn. Hai tay hắn nắm một thanh đao rất lớn, ít nhất cũng phải cao bằng nửa người nàng, vung như rồng bay phượng múa. Phá Nguyệt không hiểu võ nghệ, nhưng thấy đao pháp của đại hán trầm ổn, mềm mại, một chiêu kích ra lại khiến bụi đất bay lên, biết rằng đại hán đó dũng mãnh vô cùng.

Đối đầu với đại hán là một nam tử mặc trường bào màu xanh. Chàng đứng quay lưng về phía Phá Nguyệt, chiếc khăn dài màu đen buộc ngang thắt lưng, càng khiến thân hình cao ráo thẳng tắp, lưng hổ eo thon.

Dù Phá Nguyệt là một người ngoại đạo nhưng vừa nhìn đã biết nam tử này có võ nghệ còn cao hơn cả đại hán kia rất nhiều. Tay người này nắm chặt một thanh đơn đao sáng loáng như tuyết, từng chiêu từng thức không chậm chẳng nhanh, tiến thoái đúng mực, nhưng lại phong tỏa được toàn bộ những sát chiêu mạnh mẽ của đối thủ. Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đấu với nhau hơn ba mươi chiêu, đại hán kia dốc toàn lực, còn nam tử nọ vẫn vô cùng thong thả.

Người đứng xem liên tục phát ra những âm thanh cảm thán như "á", "ôi", Dung Trạm cũng tươi cười, ánh mắt chăm chú như thể quên cả bản thân. Phá Nguyệt nhìn thân hình luồn ngang lách dọc ấy, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác như từng quen biết, đột nhiên rất muốn nhìn rõ gương mặt của người này.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng thét "Phá", đao quang trong tay nam tử đó đột nhiên trở nên dày đặc, như bạch long xuất giang, nghe thấy cả tiếng gió rít. Đại hán kia không kịp đề phòng, thanh đao trong tay rơi xuống, thẫn thờ tròn mắt.

– Đa tạ! – Nam tử thu đao.

Chắp tay, giọng trầm như nước. Chàng hơi nghiêng đầu qua, Nhan Phá Nguyệt đột ngột nhìn thấy một đôi mắt rất quen thuộc. Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt lạnh lẽo, thâm trầm, nghiêm khắc, sâu thẳm ấy ánh lên sát ý, khiến người ta không rét mà run.

Đại hán không giận mà còn cười, cầm trường đao lên lại gần, ôm lấy vai nam tử đó:

– Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, không hổ là đệ nhất đao pháp trong quân. Hôm nay đánh sướng lắm, ha ha ha!

Ánh mắt nam tử đột nhiên trở nên dịu dàng, hồ như sát ý thấu xương ban nãy chỉ là ảo giác của Phá Nguyệt. Giọng nói của chàng nghe vô cùng nghiêm túc:

– Lão Tô, đừng nhiều lời. Đã nói rồi, vò Nữ Nhi Hồng trăm năm, lát nữa ta sẽ tới lều của huynh để lấy.

Sắc mặt Lão Tô cứng đờ lại – hắn dùng hai vò rượu ngon làm mồi mới dụ được Bộ Thiên Hành so đao pháp cùng mình. Nhưng không ngờ chỉ trong vòng năm mươi chiêu đã thảm bại, thua mất vò rượu ngon cất giữ bấy lâu nên vô cùng buồn bã.

Mọi người xung quanh cười ồ lên, có người nói:

– Bộ tướng quân không có rượu không vui, Lão Tô, huynh chấp nhận đi!

Lão Tô luôn miệng thở dài, Bộ Thiên Hành cười sảng khoái:

– Ngày mai đại quân xuất phát, tiểu đệ ở lại đại doanh trấn thủ, không thể cùng chư vị tướng quân đồng hành. Hôm nay ta mượn hoa hiến Phật, mời chư vị nếm mỹ tửu.

Chúng nhân đều vui mừng, Dung Trạm đã không nhịn được nữa, bước lên vài bước:

– Đại ca.

Bộ Thiên Hành ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng Phá Nguyệt cũng nhìn thấy dung mạo của chàng, tim bỗng đập mạnh.

Nàng vốn tưởng rằng tướng quân phải uy vũ, vạm vỡ như đại hán, ai ngờ là một thanh niên vô cùng anh tuấn.

Mái tóc dài đen nhánh được búi gọn gàng và đơn giản sau đầu, làn da trắng trẻo, ấn đường đầy đặn, sống mũi thẳng tắp, gương mặt anh tuấn mỹ mạo. Mắt chàng vô cùng đẹp, vừa đen vừa sâu, lại trong vắt, sáng ngời, tựa như hai vì sao cô độc trên bầu trời đông, hàn quang bức hồn. Nhưng trong đôi mắt đen ấy lại mang theo ý cười biếng nhác, khiến cả con người chàng trở nên tự tại hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Dung Trạm, ý cười trong mắt chàng càng sâu hơn, đi qua đám đông, hai người ôm nhau thật mạnh rồi lập tức buông ra. Phá Nguyệt đứng sau lưng hai người mấy bước, tâm trạng cũng vô cùng kích động.

Những người khác biết hai huynh đệ họ tình thâm nên không cản trở họ trò chuyện, chào hỏi Dung Trạm rồi tản đi. Bộ Thiên Hành khoác một tay lên vai Dung Trạm:

– Đi, theo ta tới chỗ lão Tô lấy rượu, hôm nay không say không về.

Dung Trạm định gật đầu, đột nhiên nhớ ra Phá Nguyệt còn đang đứng cạnh, vội nói:

– Chờ chút.

Theo ánh nhìn của Dung Trạm, Bộ Thiên Hành cũng quay người lại, lúc này mới thấy Phá Nguyệt đang mỉm cười đứng một bên.

Trên gương mặt chàng vẫn vương nụ cười, ánh mắt vừa chạm vào Phá Nguyệt thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng rời đi nơi khác.

– Tiểu Dung, đầu đệ bị ngựa đá à? Sao lại mang phiền phức về đây?

Phá Nguyệt vốn tràn đầy kích động và ngưỡng mộ trong tim, nhưng nghe chàng nói thế, đờ đẫn như khúc gỗ.

Dung Trạm vẻ mặt bất lực:

– Đại ca, đây là Mục Phá Nguyệt cô nương, đệ định sắp xếp cho cô ấy làm đầu bếp trong quân doanh. Cô ấy không phiền phức đâu. Ngoài ra, đừng gọi đệ là Tiểu Dung nữa. Phá Nguyệt, đại ca ta thẳng thắn, nhanh miệng, nàng đừng để bụng.

Bộ Thiên Hành nghe Dung Trạm nói thế thì không nhìn Phá Nguyệt nữa, khoác vai Dung Trạm bỏ đi.

– Lão tiền bối... – Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Bộ Thiên Hành và Dung Trạm đồng thời cứng người, quay đầu nhìn nàng.

Tia giảo hoạt trong mắt Phá Nguyệt biến mắt, cười ngọt ngào:

– Lão tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của ngài.

Lúc này Bộ Thiên Hành mới nhìn thẳng vào mắt nàng. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy toát lên sự sắc bén và lạnh lùng, không hề có ý cười.

Ánh mắt chàng trông hơi đáng sợ, Phá Nguyệt bị nhìn chăm chăm, hơi hốt hoảng, nhưng nàng không chịu thua, cũng nhìn chàng chằm chặp, nụ cười càng thêm tươi rói.

Dung Trạm mỉm cười vỗ vai Bộ Thiên Hành:

– Chẳng phải huynh nói nàng không nhận ra huynh sao? Phá Nguyệt, sao nàng lại nhận ra?

Phá Nguyệt thành thực đáp:

– Tôi nhận ra đôi mắt của ngài ấy.

Dung Trạm lại hỏi Bộ Thiên Hành:

– Sao huynh nhận ra nàng?

Bộ Thiên Hành không đáp, nở nụ cười ung dung, thong thả nói với Dung Trạm:

– Tiểu Dung, ta một không thích cục than, hai không thích tàn nhang. Đệ đưa cô ta tới đây là vì muốn đối đầu với ta phải không.

Dung Trạm cau mày:

– Huynh đừng nói bừa. Đệ đưa nàng tới phòng bếp, xong rồi sẽ quay lại tìm huynh.

Bộ Thiên Hành cười một tiếng, ghé sát tai Dung Trạm thì thầm câu gì đó. Dung Trạm ngẩn người, gương mặt anh tuấn đỏ bừng.

Chàng bật cười ha hả, leo lên Đạp Tuyết, biến mất không lâu sau đó.

Lúc này Dung Trạm mới ho khan hai tiếng, ánh mắt hiền hòa nhìn Phá Nguyệt, nói:

– Nàng đừng để bụng. Trông huynh ấy... không nghiêm túc lắm, nhưng thực ra là người rất chu đáo. Hôm đó ở Ích Châu... chúng ta vốn định để Ngũ Hổ rời khỏi khách điếm mới hành động, nhưng huynh ấy kiên quyết đòi cứu nàng. Hơn nữa... vì lo lắng cho thanh danh của nàng nên không đưa theo nhân thủ, một mình vào trong. Nên biết rằng võ nghệ của huynh ấy tuy rằng cao hơn ta, nhưng nếu Ngũ Hổ liên thủ thì huynh ấy khó địch lại. Hôm đó đã mạo hiểm rất nhiều.

Phá Nguyệt nghe Dung Trạm nói xong thì trong tim như có một con sóng nhấp nhô. Nhớ tới bộ dạng dâm đãng, nhếch nhác và cả đểu giả của Bộ Thiên Hành hôm đó khi cười mắng Ngũ Hổ, hóa ra chỉ là để cứu vãn danh dự cho mình.

Có điều...

– Dung Trạm, vị đại ca này của huynh hình như hơi kiêu ngạo.

– ... Kiêu ngạo? Là sao?

– Đúng như nghĩa của từ.

– ... Dung Trạm thọ giáo. Hình dung như thế hình như cũng khá ổn.

Phá Nguyệt phì cười thành tiếng.

Dung Trạm đưa Phá Nguyệt tới chỗ Ngũ trưởng đứng đầu phòng bếp trong quân, nói rõ nguyên do, lại gửi thêm mười lượng bạc. Ngũ trưởng thấy Phá Nguyệt dung mạo xấu xí, lại không thể không nể mặt Dung Trạm, bèn thu nhận Phá Nguyệt, ra lệnh cho nàng cùng hai phụ nhân chuyên nhóm lửa khác sống chung trong một doanh phòng.

Dung Trạm đưa Phá Nguyệt tới doanh phòng, để tránh tị hiềm bèn nhanh chóng cáo từ. Nhan Phá Nguyệt bỏ hành lý xuống, nhìn doanh phòng thô lậu, cảm thấy vô cùng yên tâm, xắn tay áo lên, đi tới trước một phụ nhân đang bận việc:

– Đại tỷ, để muội giúp tỷ.

Dung Trạm tới doanh trại giao nộp lệnh bài, văn thư, bái kiến đại tướng quân Triệu Sơ Túc xong bèn về lều của mình nghỉ ngơi. Vừa mới ngồi được giây lát thì thấy Tiểu Tông chạy vào.

– Dung tướng quân, Bộ tướng quân mời ngài sang lều uống rượu.

Bộ Thiên Hành là Bình Nam tướng quân cấp ngũ phẩm, lều của chàng đương nhiên là rộng hơn lều của Dung Trạm rất nhiều. Chàng rất kỳ lạ, khoét một cái lỗ trên đỉnh lều, ngày mưa thì nói là để tắm nước trời; ngày nắng thì mang rượu ra ngắm sao, khiến các tướng quân khác đều lắc đầu cảm thán.

Dung Trạm vừa bước vào lều đã thấy chàng ngồi tựa trên sập, trong tay là một cái bát to, ngắm bầu trời trên đỉnh đầu, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch. Sau đó hai mắt chàng nheo lại, tựa như đang thưởng thức hương rượu.

Dung Trạm không nói nhiều, ngồi bệt xuống đất, cầm bình rượu bạch ngọc trên bàn lên, rót đầy ly cho mình, nhấp một ngụm nhỏ, hai hàng lông mày bất giác giãn ra.

Hai người không nói không rằng, chỉ có Tiểu Tông mang vài món đồ nhắm lên. Họ uống khoảng hơn nửa canh giờ thì hết một vò rượu. Lúc này Bộ Thiên Hành mới ngẩng đầu lên nhìn Dung Trạm mặt đỏ tía tai, biết rằng đệ ấy đã khá say rồi.

– Để nàng lại chỗ ta. – Chàng thong thả nói.

Tuy rằng Dung Trạm đã say bảy, tám phần nhưng thần trí vẫn còn chút tỉnh táo, nghe thấy thế thì ngây người hỏi:

– Vì sao?

Bộ Thiên Hành bình thản đáp:

– Ngày mai đại quân sẽ xuất phát, tuy rằng đệ sắp xếp cho nàng ở nhà bếp trong quân, nhưng hai quân giao chiến, đao kiếm không có mắt, nếu làm nàng bị thương thì đệ định thế nào?

Dung Trạm trầm mặc giây lát, gật đầu:

– Đại ca nói chí phải.

Bộ Thiên Hành lại nói:

– Hơn nữa mấy lão phụ ở nhà bếp tuy rằng đã già, nhưng đều lén lút với đám binh sĩ. Đại tướng quân nhắm một mắt, mở một mắt, nàng thì còn trẻ...

Dung Trạm kinh ngạc:

– Có chuyện đó sao?

Bộ Thiên Hành liếc Dung Trạm, ý tứ rằng, chuyện đệ không biết còn nhiều lắm.

Dung Trạm trầm ngâm giây lát, hỏi:

– Nhưng ở lại chỗ huynh thì làm được việc gì?

– Cứ nói là quân nô mới của ta là được. – Bộ Thiên Hành bình thản.

Dung Trạm ngần ngừ giây lát, tuy rằng không thỏa đáng, nhưng chàng tin vào nhân phẩm hơn người của Bộ Thiên Hành bởi vậy hạ quyết tâm:

– Vậy thì đành nhờ đại ca chăm sóc vậy. – Ngập ngừng một lát, lại cười, – Huynh không hỏi đệ vì sao lại cứu nàng ư?

Bộ Thiên Hành không ngẩng đầu lên:

– Người đệ cứu đương nhiên là vì đệ muốn cứu.

Dung Trạm gật đầu, ánh mắt dịu dàng:

– Thân thế của Phá Nguyệt cô nương rất đáng thương, đệ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Mặt trăng treo lơ lửng trên trời.

Nhan Phá Nguyệt đang nghe Trương đại tỷ cùng lều kể chuyện phấn đấu trong quân doanh. Nghe nói Bộ Thiên Hành ba tháng trước mặc cho binh lính của mình cướp bóc, còn treo một vị hương thân lên đánh cho một trận. Kết quả là khiến Triệu Sơ Túc đại tướng quân đại nộ, biếm chàng xuống làm quan trông coi lương thảo, nay phải ở lại trấn thủ đại doanh. Nàng đang nghe rất hào hứng thì đột nhiên một giọng nói lanh lảnh vang lên ngoài lều:

– Mục tỷ tỷ, Mục tỷ tỷ!

Phá Nguyệt ra ngoài xem, hóa ra là thân binh Tiểu Tông của Bộ Thiên Hành. Phá Nguyệt vui mừng hỏi:

– Đệ bình an quay về rồi à?

Tiểu Tông thoáng ngẩn người, rồi cười tươi rói:

– Đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Dung tướng quân mời tỷ qua uống rượu.

Phá Nguyệt không hề nghi ngờ, theo Tiểu Tông đi tới lều của Bộ Thiên Hành. Dọc đường có người nhìn thấy Tiểu Tông, cười hỏi:

– Lạ nhỉ, Bộ Thiên Hành cũng đưa nữ tử về lều của mình à?

Tiểu Tông cười he he, không giải thích gì. Da mặt của Phá Nguyệt dày hơn da mặt người cổ đại, nên chỉ cười im lặng. Tiểu Tông thấy nàng bị hiểu lầm là quân nô mà thần sắc vẫn bình tĩnh thì hơi bất ngờ.

Phá Nguyệt vén lều lên, một mình vào trong. Nàng thấy một người đang bò trên bàn, thân hình cao ráo, vành tai trắng như tuyết, đó chính là Dung Trạm.

Bộ Thiên Hành nhắm mắt nằm trên chiếc sập đối diện, nghe thấy tiếng động, chẳng buồn mở mắt ra, lấy một chiếc ly ở bên cạnh, ném lên đầu Dung Trạm:

– Tiểu Dung, người tới rồi.

Dung Trạm mơ màng ngẩng đầu lên, quay người nhìn Phá Nguyệt, mắt sáng lên:

– Phá Nguyệt... mai... mai ta phải xuất chinh rồi, nàng, nàng không cần tới phòng bếp nữa, ta đã... nhờ đại ca rồi, nhờ huynh ấy chăm sóc nàng. Nàng... sẽ bình an vô sự, được không?

Nhan Phá Nguyệt khó khăn lắm mới hiểu mấy lời líu ríu của chàng, vô cùng kinh ngạc. Gửi gắm nàng cho Bộ Thiên Hành?

Nàng bất giác nhìn sang Bộ Thiên Hành. Ai ngờ đúng lúc này chàng đột nhiên mở mắt, ánh nhìn như điện xẹt quét về phía Phá Nguyệt, đôi mắt sáng ngời, không hề có vẻ gì là say?

Ánh mắt không mang một chút tình cảm ấy khiến Phá Nguyệt cảm thấy hơi... đề phòng và căng thẳng.

Dung Trạm lại nói:

– Giờ dần ngày mai đại quân sẽ xuất phát, ta sợ không kịp nói lời tạm biệt nàng. Chúng ta từ biệt tại đây... – Chàng cúi lưng thật sâu, vái Phá Nguyệt một cái. Ai ngờ Dung Trạm vái sâu quá, thân hình bỗng đổ nhào về phía trước, bất động.

– Dung Trạm, Dung Trạm... – Phá Nguyệt ngồi xổm xuống, đẩy nhẹ chàng. Mặt Dung Trạm đỏ tía, đôi mắt nhắm lại có vẻ bình yên, miệng còn mỉm cười, hiển nhiên là say quá.

Phá Nguyệt chẳng còn cách nào khác, đang định đứng lên thì Dung Trạm nắm lấy tay nàng.

Lực của Dung Trạm rất mạnh, Phá Nguyệt nhất thời không cựa quậy nổi. Hai mắt chàng nhắm nghiền, lông mày cau chặt, khóe môi mỏng mở ra, khép lại, lẩm bẩm đọc:

– ... Nội hữu sắc tướng ngoại quán sắc, bất hoại nội thân cốt nhân, nhi quán ngoại sắc bất tịnh. Thử vị tại sơ thiền. Nội vô sắc tướng ngoại quán sắc, hoại diệt nội cốt nhân, ngoại quán bất tịch, đắc nhập nhị thiền...[2]

[2] Một đoạn nằm trong Bát giải thoát, là tám pháp thiền định giải thoát theo kinh Phật. (ND)

Phá Nguyệt bất giác bật cười – Dung Trạm đang đọc kinh Phật.

Bộ Thiên Hành nằm trên sập, thấy khóe môi nàng mỉm cười, ánh mặt dịu dàng thì tim bỗng rúng động:

– Tiểu Tông, dìu Tiểu Dung quay về. – Bộ Thiên Hành nói với ra ngoài lều.

Phá Nguyệt nghe nói thế thì rụt mạnh tay về mới đẩy được Dung Trạm ra. Tiểu Tông lặng lẽ đi vào, người nhỏ nhưng sức lớn, đỡ Dung Trạm dậy, nhanh nhẹn lui ra ngoài.

Phá Nguyệt đưa mắt nhìn họ đi ra rồi mới quay đầu lại, nhìn Bộ Thiên Hành.

Bộ Thiên Hành đã ngồi dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp. Một tay chàng vẫn cầm bát rượu, rót đầy rồi uống cạn.

"Cộc, cộc, cộc", ngón tay chàng gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng, đôi mắt đen láy ngước lên trông trong sáng vô cùng.

Nhan Phá Nguyệt nghe chàng gõ mà tâm tư rối loạn, nhưng nàng biết người này mặt ác tâm thiện nên cũng không sợ lắm, mỉm cười nói:

– Đa tạ tướng quân.

Bộ Thiên Hành chống tay lên đầu gối, ngửa ra sau, uể oải nói:

– Bỏ mặt nạ ra.

Phá Nguyệt hơi ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên hỏi:

– Vì sao?

– Không đồng ý ư?

– Không cần thiết.

Bộ Thiên Hành nhìn nàng một cái, ánh mắt thâm trầm khó hiểu. Chàng quay đầu gọi ra ngoài lều:

– Tiểu Tông!

Tiểu Tông tươi cười bước vào, hành lễ nói:

– Dung tướng quân đã nghỉ rồi ạ.

Bộ Thiên Hành gật đầu, chỉ Nhan Phá Nguyệt:

– Nhốt cô ta vào địa lao.

Nhan Phá Nguyệt cả kinh, Tiểu Tông hơi ngần ngừ:

– Nhưng ban nãy Dung tướng quân còn nói phải bảo vệ Mục tỷ tỷ...

Bộ Thiên Hành sầm mặt xuống:

– Bản tướng quân quản giáo quân nô của mình, đâu tới lượt hắn nhiều lời?

– Vì sao? – Phá Nguyệt căm phẫn nhìn chàng, hành vi, cử chỉ của Bộ Thiên Hành lúc này thực sự khác xa ngoại hình.

Bộ Thiên Hành ném bát rượu trong tay đi, đứng lên, tới trước mặt Phá Nguyệt. Cả người chàng tỏa ra mùi rượu, Phá Nguyệt bất giác lùi sau một bước.

Chàng thản nhiên bước lên một bước, gần như ép nàng vào góc lều. Phá Nguyệt tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt trông thật khó coi.

Thấy gương mặt bướng bỉnh của Phá Nguyệt đang cắn môi, chàng bật cười, dùng tay áo để che tay, vỗ nhẹ lên huyệt Kiên tỉnh của Phá Nguyệt. Nàng bỗng cảm thấy một đại lực đi sâu vào người mình, toàn thân cứng đơ, nhất thời không cựa quậy được.

Vì rượu nên làn da trắng trẻo của chàng đỏ bừng, ánh mắt vẫn toát lên vẻ thâm trầm, sắc bén đáng sợ.

– Ta không phải là Tiểu Dung, đừng có gây phiền phức cho ta.

Crypto.com Exchange

Chương (1-51)