Truyện:Giang Sơn Bất Hối - Chương 04

Giang Sơn Bất Hối
Trọn bộ 51 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tuy rằng trong lòng phẫn hận nhưng Đại Hổ đã thầm cảm thấy không bình thường. Quả nhiên, Tạ Chi Phương đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, thở dài nói:

– Nay đã thế thì chỉ đành không cho các ngươì làm nam nhân nữa thôi!

– Lão, lão định làm gì? – Lưỡng hổ sợ mất mật.

– An tâm! – Tạ Chi Phương cười rất thâm hiểm, – Lão phu ra tay nhanh lắm, "xoẹt" một cái, cả da cả thịt, đảm bảo là rất gọn gàng!

Lưỡng hổ sợ đến hồn phi phách tán, luôn miệng van xin tha mạng. Lão vẫn thản nhiên, móc con dao nhỏ trong ngực ra, lại còn dùng vạt áo bẩn thỉu của mình lau một luợt, nó vẫn đen nhẻm như thế. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lão quay sang nói với Nhan Phá Nguyệt đang nằm trên đất:

– Cục than nhỏ, phi lễ chớ nhìn! Nhắm mắt vào.

Một loạt các biến cố xảy ra liên tiếp khiến Nhan Phá Nguyệt bàng hoàng. Thấy Tạ Chi Phương hỷ nộ bất thường, định thiến lưỡng hổ, nàng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, trong lòng đã không còn sợ nữa.

Nàng nghe lão nói thế thì nhắm mắt lại, nhưng vẫn he hé, định xem có phải lão ra tay thực không?

Không ngờ Tạ Chi Phương lại đi tới trước mặt nàng, thở dài nói:

– Cục than nhỏ không nghe lời, mấy việc bẩn thỉu này có gì mà xem.

Lời nói vừa dứt, Nhan Phá Nguyệt đã thấy trước mắt mình tối đen, bị lão dùng áo choàng che kín mặt.

Nhan Phá Nguyệt mở to đôi mắt trong bóng tối, mấy tiếng kêu lồng lên như tiếng lợn bị chọc tiết của lưỡng hổ vang lên, khiến nàng nghe mà cũng phải sầu não.

Lưỡng hổ chẳng còn phát ra âm thanh gì nữa, không biết là đau quá ngất đi hay bị lão đánh ngất.

Nàng nghe thấy tiếng Tạ Chi Phương lẩm bẩm:

– Một không làm, hai không nghỉ. Nhân tiện phế luôn võ công của hai con lợn đó, để sau này chúng không thể tìm lão phu báo thù, làm trở ngại việc hái hoa bẻ liễu của lão phu.

Rồi lại nghe thấy âm thanh lạo xạo, Nhan Phá Nguyệt nghe nói lão rất độc ác, vừa vui mừng lại thấy hơi sợ hãi.

Cuối cùng trong phòng chỉ có tiếng bước chân lại gần.

Cơ thể Nhan Phá Nguyệt thấy nhẹ bẫng, bị người ta bế từ dưới đất lên.

Tấm áo choàng được vén ra, bốn mắt nhìn nhau.

Ý cười giễu cợt trong mắt lão đã biến mất, trên gương mặt với chòm râu nhếch nhác bẩn thỉu chỉ có đôi mắt là sáng ngời.

Nhan Phá Nguyệt nhìn lão, trong mắt ánh lên sự cảm kích và khẩn cầu.

Lão đưa tay lên giải huyệt câm cho nàng, nhưng hình như rất không thích bị người ta nhìn chăm chú như thế, lập tức quay mặt đi. Lão hừ lạnh nói:

– Khẩu vị của Ngũ Hổ thật kỳ quái. Một cô gái quê vừa đen vừa xấu, có cho không lão phu cũng chẳng cần.

Dù đang chế nhạo nàng nhưng giọng lão lại mang theo ý cười. Lão ném nàng lên giường, cụp mắt nhìn nàng, hình như đang suy nghĩ xem nên xử trí thế nào.

Nhan Phá Nguyệt thấy vũng máu trên sàn nhà, lưỡng hổ đã không còn tông tích, vội nói:

– Đa tạ ơn cứu mạng của lão anh hùng.

– Cục than nhỏ nói vớ vẩn, lão phu cứu ngươi thế nào? – Lão thong thả nói.

Hôm nay Nhan Phá Nguyệt đã thấy lão giáo huấn lưỡng hổ, lại nghe nói lão giết Trần Tùy Nhạn, cảm thấy tâm trạng mình chưa bao giờ sảng khoái như thế, cười tươi nói:

– Không biết tôi có đoán nhầm không. Ban đầu lão dùng điệu hổ ly sơn, tôi đoán tam hổ còn lại đều bị trúng bẫy; sau đó lấy mồi ra nhử, từng buớc khiến lưỡng hổ lơ là cảnh giác... Lão anh hùng thông minh tuyệt đỉnh, trừ hại cho dân, đương nhiên... chỉ là tiện tay cứu tôi thôi.

Lão thoáng ngỡ ngàng, cười ha hả:

– Cục than nhỏ nói gì thế, lão phu nghe không hiểu. Nhớ đấy, ta đích thực là Tích Hoa Lang Quân Tạ Chi Phương. Đêm xuân ngắn ngủi, cục than nhỏ, nghỉ ngơi đi!

Nhan Phá Nguyệt vốn tràn đầy tự tin rằng mình đoán đúng, nhưng nghe lão nói thế thì sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn lão.

Nàng không biết rằng đôi mắt đen láy sáng ngời của nàng trên gương mặt đen nhẻm đã khiến lão anh hùng cảm thấy vô cùng chướng mắt, cả người ngứa ngáy. Lão quay đầu đi, bàn tay lớn đồng thời vỗ lên vai Nhan Phá Nguyệt.

Nhan Phí Nguyệt thấy mắt mình tối đen, bất tỉnh nhân sự.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy một nóc nhà thô lậu bẩn thỉu. Đây là căn nhà gỗ xa lạ và lụp xụp, nàng nằm trên chiếc giường gỗ duy nhất.

Nàng ngồi dậy, phát hiện tứ chi mình tê buốt, nhưng vẫn cử động được. Trên người đã được thay một bộ y phục vải thô hơi cũ, chỉnh tề, không có dấu hiệu bị xâm phạm, cơ thể không cảm thấy có gì khó chịu.

Nàng thở phào. Ấn tượng cuối cùng trước khi hôn mê là Tạ Chi Phương cúi đầu ngắm nghía mình kỹ càng. Dung nhan của lão trông bẩn thỉu và nhếch nhác, nhưng đôi mắt thì như hắc bảo thạch trong sáng, rực rỡ.

– Tiểu nương tử tỉnh rồi à?

Một phụ nhân trung niên trong trang phục nông phu từ ngoài cửa bước vào, thấy Nhan Phá Nguyệt đã ngồi dậy thì mặt thoáng vui.

Nhan Phá Nguyệt thấy dung mạo của bà rất bình thường, đôn hậu thì mỉm cười nói:

– Đa tạ thím.

Phụ nhân đó cũng cười:

– Cô cảm ơn tôi làm gì? Tôi nhận bạc của phu quân cô, đương nhiên phải chăm sóc cho cô rồi.

Nhan Phá Nguyệt ngẩn ngơ, hỏi:

– Nơi này là nơi nào? Ai thay y phục cho tôi? Tôi... phu quân tôi đâu?

Phụ nhân đó ngồi xuống cạnh, nhìn nàng chăm chú, cười sảng khoái:

– Đây là thôn Phong Tuyền, cô gọi tôi là Châu tẩu tẩu là được rồi. Chiều tối qua phu quân đưa cô tới nhà tôi ngủ nhờ một đêm, khi đó cô còn hôn mê. Tẩu tẩu thay y phục cho cô. Vị phu quân đó của cô tính tình đúng là thật thà! Đừng sốt ruột, hôm nay cậu ấy sẽ tới thăm cô.

Nhan Phá Nguyệt nghe nói thế thì đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên trơn mịn không một hạt bụi.

Châu tẩu tẩu đột nhiên hỏi:

– Tôi thấy hai chân tiểu nương tử có kim hoàn, đó là để làm gì?

– ... – Nhan Phá Nguyệt không tiếp lời bà, cười nói, – Nơi này cách Tuần Dương bao xa?

– Phải mấy chục dặm đường! Đi mất một ngày.

Nghe nói cách thành phố xa như vậy, Nhan Phá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ ngợi, rồi tiếp tục "moi" lời của bà:

– Tẩu tẩu cảm thấy phu quân tôi thật thà sao?

"Tạ Chi Phương" đó mà là người thật thà ư? Sao lão lại ném nàng ở nhà nông gia?

Châu tẩu tẩu lập tức phấn chấn, bắt đầu nói một tràng.

Nhan Phá Nguyệt nghe xong, tổng kết lại lời bà, đại ý như sau: Nghe nói đêm qua, có một vị thư sinh "đẹp hơn cả thần tiên" dùng một chiếc áo choàng bọc lấy nàng, đưa tới thôn Phong Tuyền. Người này tự xưng là phu quân của nàng, nhưng lại rất thủ lễ, không những dùng vải quấn tay để không chạm vào da nàng mà còn không rửa cả mặt cho nàng, ủy thác cho Châu tẩu tẩu, để lại mười lượng bạc rồi đi.

Nhan Phá Nguyệt cảm thấy, nếu người đó thực sự là Tạ Chi Phương ngày hôm qua thì đúng là lạ. Nhưng sự thực rành rành ra đó, nếu không phải là Tạ Chi Phương thì còn có thể là ai?

Nhan Phá Nguyệt trầm mặc giây lát, nói với Châu tẩu tẩu:

– Đại tẩu, xin cho tôi một ít nhọ nồi, than củi.

Lát sau, nàng hóa trang xong, Châu tẩu tẩu kinh ngạc:

– Cô làm gì thế?

Nhan Phá Nguyệt cười nói:

– Phu quân tôi nói như vậy đi ra ngoài sẽ an toàn hơn.

Châu tẩu tẩu vỡ lẽ ra.

Nhan Phá Nguyệt theo bà ra ngoài cửa, ngồi dưới gốc cây lớn chờ Tạ Chi Phương, trong lòng thầm nghĩ, không tin tưởng bất cứ ai. Người đó tưởng rằng nàng là một cục than, chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của nàng, bởi vậy nàng sẽ đen tới cùng.

Có điều nàng thực sự muốn biết rốt cuộc người đó đang nghĩ gì.

Một thư sinh trẻ tuổi còn đẹp hơn cả thần tiên?

Nhan Phá Nguyệt nhớ tới đôi mắt đen láy sâu thẳm ấy, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.

Chờ tới tận khi mặt trời đã lặn, Châu tẩu tẩu mất kiên nhẫn vào nhà nấu bữa tối. Nhan Phá Nguyệt mới thấy một người một ngựa ở cổng thôn đang giẫm lên con đường trải đầy cỏ khô, thong thả đi tới.

Ráng chiều như một tấm lụa rực rỡ trải khắp, khiến tiểu trấn chìm trong sương khói được phủ một lớp kim quang lấp lánh. Người đó cuỡi trên một con ngựa đen, thong thả đi tới trước mặt Nhan Phá Nguyệt.

Nhan Phá Nguyệt đứng lên.

Người đó xuống ngựa.

– Cô nương, tại hạ thất lễ. – Giọng nói trong trẻo và trầm ổn.

Nhan Phá Nguyệt trợn to mắt nhìn hắn.

Hắn rất đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là Tạ Chi Phương,

Nam tử hôm qua tuy rằng không nhìn rõ diện mạo, giọng nói có thể cố ý hạ thấp xuống. Nhưng đôi mắt đen láy, sâu thẳm và sắc bén như hai đốm lửa đã in sâu trong đầu Nhan Phá Nguyệt.

Nam nhân trước mặt thì hoàn toàn không giống.

Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh rất bình thường, mái tóc đen mượt được búi gọn ra sau đầu, thoạt nhìn dáng nguời tao nhã, ung dung, không vướng chút bụi trần. Trên gương mặt trắng như bạch ngọc là một đôi mắt phượng rất đẹp, tựa như nước hồ thu sâu thẳm, tĩnh lặng mà động lòng người.

Châu tẩu tẩu nói đúng, người này tựa thần tiên từ trong tranh bước ra, ôn nhuận như ngọc.

Cho dù hắn chỉ mặc một bộ áo vải rách rưới, gương mặt đầy râu, bôi thêm bụi đen vào thì cũng không thể che giấu được đôi mắt phượng ấy, không thể giả bộ được cái vẻ hèn hạ khoác lên mình tối qua.

Thấy Nhan Phá Nguyệt nhìn mình chăm chú người đó mỉm cười:

– Vì sao cô nương cứ nhìn ta?

Nhan Phá Nguyệt uyển chuyển bái chào:

– Đa tạ ơn cứu mạng của công tử?

Nam nhân ôm quyền trả lễ nàng, thần sắc nghiêm túc:

– Chỉ là tiện tay thôi, không đáng để nhắc tới. Mong cô nương thông cảm, tối qua tự xưng chúng ta là phu thê để tiện hành sự.

Nhan Phá Nguyệt cũng đoán được như thế, càng thêm thiện cảm với nam nhân này, lại hỏi:

– Thế... Tạ Chi Phương tiền bối đâu? Vì sao huynh lại đưa tôi tới đây?

Đôi mắt nam tử đó nhuốm lên màu dịu dàng:

– Lão tiền bối... còn có việc khác cần làm, nhờ ta đưa cô rời khỏi Tuần Dương để không bị môn nhân của Ích Châu Ngũ Hổ hãm hại. Không biết nhà cô nương ở nơi nào? Ta sẽ hộ tống dọc đường, chờ sau khi cô nương được an toàn thì ta sẽ cáo từ.

Nhan Phá Nguyệt vốn sợ dọc đường người này có ý không hay với mình, nhưng nghe nói chỉ đưa mình về tới nhà rồi sẽ cáo từ, chẳng nhẽ nàng đã thực sự gặp được một vị hiệp khách trượng nghĩa giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha?

Bao ngày qua đều gặp phải những gã đàn ông đê tiện, nàng thực sự không dám tin. Để thăm dò, quan sát hắn thêm đã.

– Dám hỏi quý tính đại danh của công tử là gì? – Nhan Phá Nguyệt lên tiếng.

Nam tử mỉm cười, rút tấm lệnh bài bằng gỗ ở thắt lưng ra, nghiêm mặt nói:

– Thực không dám giấu, ta là thuộc hạ của Triệu Sơ Túc tướng quân của đội quân chinh phạt Đông Lộ, tên là Dung Trạm. Cứu được cô nương hoàn toàn là tình cờ. Có điều chuyến đi này của ta là bí mật, mong cô nương đừng tiết lộ thân phận của ta với người ngoài.

Nhan Phá Nguyệt đón lấy lệnh bài, đúng là vật dùng trong quân đội. Nhờ Nhan Phác Tông nên nàng biết tấm lệnh bài này đại diện cho thân phận của tướng lĩnh, vô cùng quan trọng, không thể bị mất. Lại thấy nam tử đó có tướng mạo tuấn tú, nho nhã, hành vi cử chỉ thì phóng khoáng, thoải mái, đúng là rất giống người trong quân ngũ.

Nàng trả lệnh bài lại cho chàng, cố ý hỏi:

– Nếu huynh không tiện tiết lộ thân phận thì sao còn cho tôi biết tên thật?

Dung Trạm ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh và ấm áp:

– Việc đó khác nhau. Cô nương trải qua khó khăn, tâm trạng không tốt. Nếu ta còn dùng thân phận giả để che giấu thì thấy hơi bất nhẫn, mà cũng không thấu tình đạt lý.

Nhan Phá Nguyệt thoáng chấn động trong lòng. Nàng trầm mặc giây lát, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống:

– Đa tạ tướng quân!

Dung Trạm vội vã nghiêng người, không dám nhận:

– Mời đứng lên! Ta còn chưa thỉnh giáo họ tên của cô nương

Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn ra sau lưng hắn, trước căn nhà gỗ thấp bé là thảm cỏ xanh rì.

Tuy rằng chàng rất chân thành, nhưng nàng vẫn phải đề phòng.

– Mộc... Thanh, tên tôi là Mộc Thanh.

– Mục Thanh[1]? – Dung Trạm mỉm cười, mắt sáng như sao, – Tên hay lắm.

[1] Nhan Phá Nguyệt thấy thảm cỏ xanh trước căn nhà gỗ liền lấy tên Mộc Thanh, còn Dung Trạm nghe nhầm là Mục Thanh, đây vốn là hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung. (BT)

Tối hôm đó, Dung Trạm đưa Nhan Phá Nguyệt rời khỏi thôn Phong Tuyền.

Đó là chủ ý của Nhan Phá Nguyệt. Dung Trạm vốn định đưa nàng về nhà, nhưng nàng nào nguyện ý chứ? Hỏi rõ thành trấn phồn hoa nhất ở gần đây, nàng xin Dung Trạm đưa mình tới đó.

Ẩn mình nơi thành thị, đạo lý đó nàng rất hiểu.

Theo lời Dung Trạm, chàng làm việc tại Ích Châu, nghe tới ác danh của Ngũ Hổ thì vô cùng tức giận. Sau đó lại nhận được một nguồn tin rất đáng tin cậy, rằng Ngũ Hổ có hiềm nghi tư thông với nước địch ở Đông Nam. Thế là chàng bèn mời vị lão tiền bối đó, quyết định diệt trừ "ngũ hại" cho quốc gia và võ lâm.

Hôm ấy vị lão tiền bối kia ở trong phòng chế phục lưỡng hổ có võ công cao nhất, còn chàng đưa theo một đám binh sĩ ở trong ngõ nhỏ mai phục, giam tam hổ còn lại.

Còn về việc cứu Nhan Phá Nguyệt hoàn toàn là do ngẫu nhiên.

Nhan Phá Nguyệt chỉ nói mình xuất thân trong gia đình bình thường ở Đế Kinh, bị kẻ gian hãm hại, người nhà chết hết, rồi lại đuợc dâng cho Ngũ Hổ. Còn về Trần Tùy Nhạn, Dung Trạm chỉ thấy có một người như thế rời khỏi khách điếm, chàng cười nói:

– Chúng ta đâu dám tùy tiện giết người, chỉ sợ người đó lừa gạt Ngũ Hổ thôi.

– Người đó? – Nhan Phá Nguyệt nghĩ bụng, chỉ sợ trừ khử Ngũ Hổ cũng là chủ ý của "y".

Dung Trạm chỉ cười nói:

– Cô nương đã mấy lần hỏi thân phận của ta, có lẽ cũng đoán được rồi. Ân sư thụ nghiệp của người đó có một số mâu thuẫn với Ích Châu Ngũ Hổ, thế nên không tiện nói thực thân phận. Trước khi đi người đó đã dặn dò, mong cô nương cứ coi ông ta là Tạ Chi Phương. Nếu có ai đó nhắc tới thì cũng hãy nói như vậy.

Nhan Phá Nguyệt bèn gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Màn đêm tối sẫm, Nhan Phá Nguyệt ngồi trên con hắc mã thần tuấn của Dung Trạm, còn chàng đi bộ bên cạnh ngựa. Vó ngựa cất bước, chàng như con chim én ở phía sau, không hề bị tụt lại.

Đi thẳng về phía Đông Nam suốt hai canh giờ, hai người dừng lại dưới một gốc cây nghỉ ngơi, Nhan Phá Nguyệt thấy chàng ngồi xuống gốc cây, tuy rằng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ nhàn nhã, không hề mệt mỏi, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhan Phá Nguyệt không nhịn đuợc, nói:

– Hay là hai người chúng ta cùng cưỡi? Huynh cứ dùng vải buộc tay là được, huynh không thể cứ chạy như thế này cả tối.

Chàng mỉm cười:

– Đa tạ mỹ ý của cô nương. Dung Trạm là quân nhân, võ nghệ tuy bình thường nhưng đi cả đêm cũng là chuyện thường, cô nương không phải bận tâm.

Nhan Phá Nguyệt thấy chàng nho nhã như một thư sinh, tính tình thành thực, thật khó tưởng tượng chàng lại thường xuyên chạy cả đêm như một tiểu binh. Nàng biết chàng sợ nàng áy náy nên mới nói thế, cho dù chàng phải đi cả đêm thì cũng có ngựa đó, đâu phải dùng tới hai chân?

Chàng sống rất vui vẻ. Nàng ngưỡng mộ nghĩ. Chẳng qua chỉ là một vị tướng thất phẩm, nhưng rõ ràng chàng rất vui vẻ. Không những hành quân đánh trận, tận lực vì đất nưóc mà dọc đường thấy chuyện bất bình còn rút đao tương trợ.

Còn nàng thì sao? Tuy rằng cơm ngon áo đẹp, nhưng chỉ là một món đồ độc hưởng, một nhân đan, cả đời này bị khóa trong lầu son gác tía.

Nàng muốn sống như chàng, muốn có một cuộc sống như thế. Lẽ ra nàng phải được sống một cuộc sống như thế?

– Dung Trạm, quân đội của huynh có chiêu mộ nữ binh không? – Nàng nổi hứng hỏi.

Dung Trạm mỉm cười gật đầu:

– Tự cổ tới nay, Đại Tư chúng ta không thiếu các nữ anh hùng, đương nhiên là có tuyển. Ở trong quân Đông Lộ mà ta thuộc biên chế cũng có hai vị nữ tướng quân. Mục cô nương muốn tòng quân sao?

– Đúng thế.

– Không biết cô nương sở trường dùng loại binh khí nào?

– ... Tôi không biết võ công.

– Vậy cô nương có biết bày binh bố trận không?

– ... Không biết. Nhưng tôi từng đọc một số binh thư. – Khi còn ở biệt viện, vì thân phận của Nhan Phác Tông, nàng nghĩ mình là con gái nhà binh, từng có ước mơ tòng quân, thế nên đọc rất nhiều binh thư.

Nhưng Dung Trạm lại tỏ ra khó xử, lắc đầu nói:

– Nữ tử trong quân đội vốn đã ít. Nếu cô nương không có võ nghệ phòng thân, chỉ e...

– Không có võ nghệ thì không được vào quân đội sao?

Dung Trạm ho khan hai tiếng, sắc mặt thoáng ửng hồng, đáp:

– Cũng có, nhưng ngoài những phụ nhân làm việc nặng thì đều là quân nô mà các vị tướng quân nuôi. – Nói tới đây, chàng ngậm miệng không nói tiếp.

Nhan Phá Nguyệt "ồ" một tiếng. Ở thời đại này, nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Mua các nữ nô đê hèn về phục vụ cũng là chuyện thường. Ở biệt viện, ngay cả lão Quản cũng từng có một nữ nô trẻ trung, xinh đẹp, chỉ có điều mới hai năm đã ốm mà chết.

Nàng nhìn thần sắc chàng thì biết, những quân nô này đều phải ở chỗ khắc nghiệt. Nghĩ lại, không biết Dung Trạm có nuôi quân nô không nhỉ.

Có lẽ là vì ánh mắt nàng nhìn Dung Trạm có chút gì hơi tà ác, chàng cười:

– Cô nương đừng đoán nữa, Dung Trạm không nuôi quân nô.

– Vì sao? – Nàng rất tò mò, suy nghĩ của chàng khác biệt với mọi người.

Nàng thấy ánh mắt Dung Trạm thoáng vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn trong sáng và chân thành.

– Việc này cũng thường bị các đồng liêu cười nhạo... – Giọng nói của chàng trong đêm nghe như tiếng nước chảy róc rách. – Dung Trạm chỉ nghĩ, ngày nào đó nếu lấy vợ, ta không muốn để nàng đau lòng thôi.

Ánh hoàng hôn rải lên con ngõ nhỏ u tịnh, Nhan Phá Nguyệt trong bộ áo vải thô lậu đứng trước cánh cổng nhỏ bé, nhìn Dung Trạm.

Chàng dắt ngựa, dung nhan anh tuấn, thần sắc ôn hòa:

– Mục cô nương, khoảng Mười lăm tháng sau, ta làm xong việc ở Đế Kinh, sẽ tìm bảo kiếm mang về để cởi bỏ kim hoàn dưới chân cô.

Nhan Phá Nguyệt cảm kích nói:

– Huynh đã giúp tôi quá nhiều rồi. Đại ân không biết cảm ơn thế nào, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp cho huynh.

Hai người đi trên đường cả chục ngày trời, đến được trấn sầm uất ở phía Đông thành Tùng Dương. Nơi đây cách Đế Kinh hay Ích Châu đều rất xa, Dung Trạm bỏ tiền ra mua căn nhà nhỏ này, còn để lại cho Nhan Phá Nguyệt mười lượng bạc rồi cáo từ.

Theo lý mà nói, võ công của hai người chênh lệch, Dung Trạm chẳng có việc gì cần Nhan Phá Nguyệt giúp đỡ. Nhưng chàng nghe nàng nói rất chân thành, trong lòng vô cùng cảm động, dịu giọng đáp:

– Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô nương đừng bận lòng. Cô nương một mình ở ngoài, vạn sự phải cẩn trọng.

Nhan Phá Nguyệt gật đầu, Dung Trạm lên ngựa, ánh mắt ấm áp như mặt trời mùa xuân, nhìn sâu vào mắt nàng:

– Cáo từ!

– Chờ chút – Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu, – Phá Nguyệt, tên tôi là Phá Nguyệt. Ngày trước không dám nói tên thật chỉ vì suốt thời gian qua tôi đều gặp người xấu, thế nên rất sợ.

Dung Trạm không chút xao động, trầm mặc giây lát, không những không nổi giận mà trong mắt còn dấy lên vẻ thương tiếc:

– Phá Nguyệt cô nương, tuy rằng cô trải qua nhiều khó khăn, nhưng nên biết trên đời này tà không thể thắng chính.

Nhan Phá Nguyệt nhìn chàng:

– Tôi tin.

Dung Trạm mỉm cười, thúc ngựa bỏ đi, để lại một lớp bụi mờ rồi khuất dạng.

Dung Trạm sắp xếp thỏa đáng cho Nhan Phá Nguyệt xong mới an tâm phần nào. Chàng vung roi giục ngựa, đi về Tây Bắc suốt một ngày trời, ban đêm nghỉ lại trong một nông trang. Nhìn thấy người nông phụ đen đúa chất phác bê cơm nước lên, bất giác chàng lại nhớ tới gương mặt đen nhẻm của Nhan Phá Nguyệt, thầm nghĩ nàng đen thì đen, nhưng ngũ quan lại đẹp hơn các phụ nhân bình thường rất nhiều, nếu được ăn mặc cẩn thận có lẽ sẽ vô cùng thanh tú.

Nghĩ tới đây, chàng bật cười trong lòng, làm gì có ai thầm đánh giá tướng mạo cô nương nhà người ta như vậy?

Thế là chàng ổn định tinh thần, vừa ăn được vài đũa, bỗng nhớ ra một việc, lập tức cảm thấy có sơ hở rất lớn. Chàng vẫn là người hành sự thận trọng, ra tay giúp người, tiễn Phật cũng phải tiễn về Tây phương. Nay nghĩ tới chuyện này, chàng lại đứng ngồi không yên.

Trong đêm tối, Dung Trạm dắt ngựa, từ biệt nông gia, cả đêm quay về.

Khi đi qua vùng núi hoang vu, vắng vẻ, trong lòng chàng thầm tự trách:

– Dung Trạm ơi Dung Trạm, đúng là ngươi đã cứu được nàng, nhưng nàng là một nữ tử yếu đuối, dù có mười lượng mà ngươi để lại thì nàng duy trì được tới khi nào? Mục cô nương... không, Phá Nguyệt cô nương lại nói mình không biết nữ công, trông nàng yếu ớt, sau này làm thế nào để mưu sinh? Ngươi đọc sách thánh hiền, biết rõ giúp người thì phải giúp cho trót, uổng công ngươi nghĩ mình đã làm được một việc thiện.

Nghĩ thế, chàng tăng tốc, cả đêm không nghỉ, đi về Tùng Dương.

Trời vừa sáng, Dung Trạm đã vào tới thành Tùng Dương. Một ngày một đêm không ngủ, chàng ngồi phịch xuống một quán mì ngay đầu ngõ, gọi một bát mì Dương Xuân, tạm thời nghỉ ngơi.

Vừa ăn đuợc mấy miếng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

– Lão Từ, nghe nói lão định hồi hương, muốn nhượng lại quán mì này. Không biết là bao nhiêu tiền.

Dung Trạm nghe rất rõ ràng, đó là giọng của Phá Nguyệt. Chàng rất hiếu kỳ, mình mới đi có một ngày mà sao nghe ngữ khí của nàng chừng như quen biết ông chủ bán mì từ lâu?

Chàng ngồi trong góc; lại bị tấm phướn che khuất. Dung Trạm hơi ngẩng đầu lên, thấy Phá Nguyệt đang tươi cười đứng trước cửa quán, không nhìn thấy mình.

Chàng thoáng sửng sốt.

Phá Nguyệt hôm nay vẫn đen nhẻm, gầy gò như cây sào, nhưng hình như đã khác rất nhiều so với hôm qua chàng gặp.

Phá Nguyệt kia tuy rằng cư xử lịch sự, nhưng trầm tính và thận trọng; còn Phá Nguyệt này, đầu mày cuối mắt ánh lên một nụ cười nghịch ngợm và đắc ý. Trên gương mặt đen nhẻm, đôi mắt đen láy như hạt trân châu ánh lẻn vẻ hoạt bát.

Cùng là một nữ tử mà sao chỉ cách biệt vài ngày, thần thái đã thay đổi hẳn như thế?

Cố nén vẻ nghi hoặc trong lòng, Dung Trạm lại nghe thấy ông chủ tiệm chừng bốn mươi nói:

– Cô nương? Chúng ta quen biết nhau không?

Phá Nguyệt mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều như bắp:

– Lão Từ, tôi họ Mục, thím Vương là hàng xóm của tôi, thím ấy giới thiệu tôi tới đây. Nghe nói lão là người nhân hậu đáng tin, trung hiếu tín nghĩa, mua bán với lão chắc chắn không thiệt.

Những lời này thực khéo léo, đúng mực, khiến Lão Từ nghe mà mát lòng mát dạ, gật đầu nói:

– Thì ra là hàng xóm mới tới à. Mẹ lão bị bệnh, giờ lão phải về quê hầu hạ, chăm sóc người trước lúc lâm chung, thế nên mới nhượng lại quán mì này. Mục cô nương, cô có hứng thú sao? Năm lượng bạc là được.

Dung Trạm cười lặng lẽ – hóa ra Phá Nguyệt cô nương hoàn toàn không quen chủ quán, vậy mà làm như thể thân thiết lắm.

Phá Nguyệt lại nói:

– Năm lượng năm tiền đi.

Dung Trạm ngơ ngác: Người ta mặc cả thì mặc cả xuống, làm gì có ai mặc cả lên?

Lão Từ cũng ngạc nhiên:

– Mục cô nương, có phải lão nghe nhầm không? Năm lượng năm tiền?

Giọng nói mềm mại và ngọt ngào như đường của Phá Nguyệt lại vang lên:

– Lão không nghe nhầm đâu. Lão Từ, tôi hỏi thăm rồi, cái giá năm lượng bạc rất là vừa phải, thêm năm tiền nữa vì tôi có việc muốn nhờ.

– Ồ?

– Dạy tôi làm sợi mì, gói bánh canh, hấp bánh bao...

Lão Từ ngẩn người, cười ha hả:

– Được! Tay nghề của lão coi như cũng có truyền nhân.

Dung Trạm thầm khen trong lòng, chàng còn đang định giúp nàng tìm "cá", không ngờ Phá Nguyệt đã tự đi tìm trước rồi. Làm chàng uổng công đi một chuyến. Có điều nghĩ rằng sau này cuộc sống của nàng đã đuợc đảm bảo, chàng hoàn toàn yên tâm.

Chàng ngồi yên một lát, nhìn Phá Nguyệt dùng túi vải xách một lồng bánh bao mà ông chủ tặng thong thả đi vào trong ngõ, bước chân toát lên vẻ nhẹ nhàng, hạnh phúc.

Ánh nắng ấm áp rọi lên cánh tay thon thả, nõn nà của nàng, toát lên vẻ mịn màng, thanh tú rúng động lòng người, khiến người ta không rời mắt đi được. Dung Trạm nhìn nàng chăm chú một lát mới cảm thấy thất lễ, mặt mũi nóng bừng. Khi ngẩng đầu lên, bóng nàng đã biến mất ở cuối ngõ.

Trong lòng Dung Trạm xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.

Chàng cảm thấy hình như trên người nữ tử này có thêm sinh khí. Thứ sinh khí đó vô cùng mới mẻ, đã bị áp chế rất lâu, có thể trong mấy ngày chàng rời đi, nó mới lặng lẽ giải phóng ra.

Sự mới mẻ này cũng lây nhiễm sang chàng, hiển nhiên là nàng đã bắt đầu cuộc sống mới, không cần sự chăm sóc của chàng, điều này khiến chàng thêm an tâm. Chàng hài lòng, leo lên ngựa, lại giục ngựa ngày đêm tới Đế Kinh.

Một tháng sau.

Nhan Phá Nguyệt ngồi trên chiếc giường nhỏ, một tay chống cằm, một tay đếm tiền.

Nửa tháng trước, lão Từ đã truyền thụ toàn bộ tay nghề của mình cho nàng và lên đường về quê. Nhan Phá Nguyệt tự làm nửa tháng, phát hiện ra bán hàng ăn đúng là công việc khiến người ta mệt muốn chết. Ngày nào cũng phải dậy mua thức ăn, nguyên liệu từ khi trời còn chưa sáng, lại còn phải cán bột, thái sợi mì, bận tối tăm mặt mũi tới tận khi mặt trời lên tới ba con sào mới được nghỉ ngơi một lát. Đến trưa lại tiếp tục bận rộn. Chiều tối, khi mặt trời xuống núi rồi mới được thu dọn về nhà.

Cũng may tiệm mì này trước nay chuyên bán cho hàng xóm xung quanh, nàng không những không bị lỗ mà còn kiếm được thêm mấy đồng. Chỉ có điều thu nhập thực sự rất ít ỏi, miễn cưỡng đủ sống qua ngày.

Nhưng nàng cảm thấy rất hài lòng.

Kiếp trước nàng chỉ là một sinh viên bình thường, tính tình lạc quan, chưa từng trải qua khó khăn hay trắc trở nào. Sở thích lớn nhất của nàng là chơi game, tự xưng "Quỷ kiến sầu thiên nhân trảm", các fan kín cả diễn đàn, hào khí phủ khắp thiên hạ. Ngày nào nàng cũng sống vô cùng hạnh phúc.

Thế mà ở đây, vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với Boss huyền thoại mạnh mẽ Nhan Phác Tông, kết cục đương nhiên là thảm bại. Bây giờ nàng nhớ lại ngày đó khi ở Nhan phủ, thực sự dưới áp lực của Nhan Phác Tông nàng không thể thở nổi, thậm chí còn có khuynh hướng ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ nghĩ lại, nàng thấy sợ. Nếu hôm đó không bị Trần Tùy Nhạn bắt cóc thì giờ đây liệu nàng có trở thành một "dâm phụ" mới trong tay Nhan Phác Tông, chủ động cầu xin y bố thí cho chút ân ái không?

Nhan Phá Nguyệt chắc chắn có khả năng này.

Ngược lại, trong một tháng qua, tuy rằng sống vất vả, bần hàn, nhưng nàng lại có thể tự do như trước. Nhớ tới Nhan Phác Tông, dường như nàng không còn sợ hãi nữa; nhớ tới Trần Tùy Nhạn, nàng nghiến răng nghiến lợi.

Nàng tuyệt đối không thể sống cuộc sống trước kia được!

Đếm mấy đồng xu lẻ ít ỏi, Nhan Phá Nguyệt bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình.

Một số suy nghĩ hiện lên trong đầu, nhưng nàng chưa từng buôn bán, không biết có được hay không.

Nàng đột nhiên lại nhớ ra, một tháng đã trôi qua, Dung Trạm nói là sẽ mang bảo kiếm quay về. Đây là việc lớn, chàng là ân nhân cứu mạng của nàng. Nàng quyết định mang hết tiền lãi tháng này ra đi mua rượu thịt về thết đãi Dung Trạm.

Tiếng "cộc cộc" của mõ canh vang lên, giờ đã là canh năm. Nàng vác cờ phướn của cửa tiệm và các loại dụng cụ ra, mở cửa.

Nàng lạnh toát sống lưng.

Trong con ngõ nhỏ tối đen, trước căn nhà nhỏ của nàng có một bóng đen đang đứng. Hắn đứng ngược sáng, gương mặt chìm trong bóng tối không nhìn rõ. Hắn cúi đầu nhìn nàng, dường như đang đánh giá.

Nhan Phá Nguyệt sợ toát mồ hôi lạnh, đứng cứng đờ ngay cửa. Nàng nghe thấy giọng nói âm u của hắn vọng lại:

– Tiểu tiện nhân, làm ta tìm mệt muốn chết!

Có nằm mơ nàng cũng nhận ra giọng nói ấy.

Trần Tùy Nhạn.

Nàng lập tức ném hết xoong nồi trên vai vào người hắn! Khoảng cách quá gần, Trần Tùy Nhạn không kịp đề phòng, vội đưa tay lên đỡ! Nhan Phá Nguyệt hoàn toàn không có thời gian để nghĩ nhiều, đóng "rầm" cửa lại, nhìn vào cánh cửa thở hổn hển!

Chỉ hơi trấn tĩnh lại, nàng vội vàng chuyển cái bàn bên cạnh ra chặn cửa.

"Rầm", một tiếng như sấm rền, cánh cửa gỗ vỡ tan, bụi gỗ bay tứ tung! Thân hình của Trần Tùy Nhạn như ác quỷ dưới địa ngục, giẫm lên các mảnh gỗ vụn bước vào.

– Ngươi ngoan ngoãn cho ta! – Trần Tùy Nhan quát khẽ một tiếng, giơ tay lên túm về phía nàng.

Nhan Phá Nguyệt đã sợ mất mật, cả người co rúm lại, khi Trần Tùy Nhạn túm được nàng, nàng hét lên một tiếng thất thanh. Phản ứng này khiến Trần Tùy Nhạn vô cùng đắc ý, kéo mạnh, khiến nàng ngã nhào vào lòng hắn.

"Phập", tiếng binh khí xuyên vào da thịt.

Trần Tùy Nhạn cảm thấy bụng mình đau nhói, cúi đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy đôi tay trắng ngần run rẩy buông cây chủy thủ. Cây chủy thủ đó đang cắm vào rốn mình.

Hắn đau như muốn phát điên, thả Nhan Phá Nguyệt ra, lùi ra sau mấy bước. Hắn không thể ngờ được rằng con nhóc yếu ớt dọc đường bị hắn bắt nạt giờ lại dám phản kháng!

Thì ra hôm đó, Trần Tùy Nhạn ở Ích Châu mấy ngày, nghe nói Ngũ Hổ đã bị Tích Hoa Lang Quân phế bỏ vô công và "của quý", từ đó rút khỏi giang hồ. Bất giác hắn cả kinh, thất sắc, vội vàng chạy đi thăm dò, cuối cùng ở Phụng Dương trấn đã hỏi thăm được chút tin tức.

Hắn tìm kiếm dọc đường, cuối cùng cũng hỏi thăm được ở thành Tùng Dương có một nữ tử đen đúa và gầy gò như Nhan Phá Nguyệt, mới chuyển tới ngõ này. Thế là đêm qua hắn phục ở gần đây, chờ để gặp nàng và ra tay bắt giữ.

Hắn không ngờ rằng vừa gặp mặt đã bị Nhan Phá Nguyệt không biết vô công đả thương.

Hắn không biết rằng, Nhan Phá Nguyệt vốn yếu đuối, dễ bị bắt nạt, hôm đó là vì hắn ra đòn phủ đầu, sau đó lại bị chèn ép, thực sự vạn bất đắc dĩ.

Nay nàng đã có được tự do, nào chịu quay về cuộc sống như trước kia? Nàng đã đề phòng người của Nhan Phác Tông hoặc Trần Tùy Nhạn tìm đến nhà, tuy rằng không có biện pháp phòng ngự nào khác, nhưng ở dưới gối, dưới gầm bàn, cạnh cửa, chỗ nào nàng cũng giấu một cây chủy thủ hay thuốc mê... Không ngờ kế này của nàng lại có hiệu quả. Vừa nãy nàng bị Trần Tùy Nhạn ép tới sát giường, tiện tay sờ được cây chủy thủ, một đòn đắc thủ.

Thấy sắc mặt Trần Tùy Nhạn thay đổi, tuy rằng đã bị trọng thương nhưng vẫn dữ tợn đứng lên, Nhan Phá Nguyệt cho dù thế nào cũng không dám lại gần bồi thêm cho hắn một đao nữa, lại sợ bị hắn điểm huyệt, bèn co giò bỏ chạy.

Trong ngõ nhỏ tối đen, không một bóng người. Nhan Phá Nguyệt bước thấp bước cao, chạy được mấy bước thì đã bắt đầu khóc. Nàng cảm thấy mình quá xui xẻo, đám nam nhân này đúng là âm hồn bất tán! Nàng vừa tưởng mình được sống an lành thì Trần Tùy Nhạn đã chọn đúng thời điểm để xuất hiện.

Nhờ thông thuộc địa hình nên Nhan Phá Nguyệt chạy khoảng một tuần hương vẫn chưa bị Trần Tùy Nhạn tóm được. Nhưng tiếng bước chân nặng nề sau lưng càng lúc càng gần! Đã mấy lần ở mấy khúc rẽ, nàng quay đầu lại thấy Trần Tùy Nhạn nhoài người qua bức tường, cánh tay dài suýt chút nữa thì tóm được y phục của mình. Nàng sợ hãi hét lớn, vớ được cái gì trong lòng là ném vào hắn.

Đúng, trong lòng. Trong lòng nàng còn một nồi nhân thịt nhỏ!

Trần Tùy Nhạn bị nhân thịt nhớt dính táp vào, giật nảy mình, tưởng là có ám khí bèn đưa tay lên đỡ, còn móc ra một viên thuốc giải độc. Ban đêm, ngõ lại tối nên hắn không nhìn rõ, sau hành động đó, hai người kéo dài thêm khoảng cách được mấy bước chân. Cuối cùng Nhan Phá Nguyệt ném cả nồi vào mặt hắn, khoảng cách của Trần Tùy Nhạn với nàng lại gần rồi.

– Ngươi dám chạy! – Trần Tùy Nhạn giận dữ quát, định dọa nàng, – Ngươi còn chạy nữa để xem ta xử ngươi thế nào? Lão tử hôm nay đã hẹn mười mấy vị bằng hữu võ lâm mới kết giao, người nào cũng đang chờ ăn con nhân đan ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!

– Ngươi chết đi! – Nhan Phá Nguyệt đã chạy chóng cả mặt, tâm trạng bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng phát, – Ngươi là đồ thái giám, cầm thú, biến thái, cho dù ta có chết cũng không để ngươi bắt được đâu! Ngươi không đuợc chết toàn thây đâu!

Nàng chửi lung tung, Trần Tùy Nhạn nghe cái hiểu cái không, giận dữ khôn tả. Hai người một trước một sau, chớp mắt đã chạy tới cuối ngõ.

Nhan Phá Nguyệt thấy ánh sáng bình minh dần dần từ cổng ngõ rọi vào, trái tim đã tuyệt vọng và phẫn nộ một lần nữa dấy lên hy vọng!

Trời sáng rồi! Chỉ cần qua khỏi ngõ này là chạy được ra đường cái! Trên đường cái có rất nhiều người! Chỉ cần chạy ra được là cơ hội chạy thoát của nàng sẽ cao hơn!

Nghĩ tới đây, toàn thân nàng tràn đầy sức lực. Đôi giày thêu hoa của nàng đã bay mất từ lâu, chân trần chạy trên nền đá xanh, đúng chuẩn tư thế chạy nước rút một trăm mét, guồng chân điên cuồng!

Nước mắt che mờ đôi mắt của nàng, nàng nghĩ, sao lại như thế? Sao nàng lại cứ xui xẻo như thế?

Khi nàng tưởng rằng đời này kiếp này mình được sống như một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc thì người cha biến thái nói với nàng, y mới là tân lang của nàng; khi nàng đang tự thôi miên mình làm một món đồ độc hưởng thì lại bị Trần Tùy Nhạn mặt người dạ thú bắt cóc.

Khó khăn lắm mới gặp được người tốt bụng như Dung Trạm, và cả người đã cứu nàng thoát khỏi tay Ngũ Hổ, nàng tưởng rằng cuối cùng mình cũng được tự do. Nàng tưởng mình bằng lòng với cuộc sống thanh đạm thì có thể sống cả đời vô âu vô lo, thì Trần Tùy Nhạn lại xuất hiện như âm hồn bất tán.

Không, nàng không tin! Nguời tốt như Dung Trạm nàng đã gặp được, sao nàng lại không thoát ra khỏi số phận làm thứ đồ độc hưởng chứ?

Chẳng phải Dung Trạm đã nói rằng, Phá Nguyệt cô nương, hãy biết rằng tà không thể thắng chính sao?

Chính đâu? Chính nghĩa của nàng ở đâu?

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời mơ hồ ngoài đầu ngõ.

Trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ của nàng, đột nhiên xuất hiện một kỳ tích.

Ở cổng ngõ, một người một ngựa trong màn sương mờ buổi sáng dần dần xuất hiện.

Con ngựa đó đen tuyền, hiển nhiên là tuấn mã; người đó đứng chắp tay, dung mạo thanh tú, nho nhã. Duy chỉ có trong đôi mắt của chàng là ánh lên sự ngạc nhiên và quan tâm.

– Dung Trạm! – Nàng thực sự không dám tin vào mắt mình, hối hả giơ tay về phía chàng.

Nhưng muộn mất rồi! Cách một bước chân, sau lưng nàng, Trần Tùy Nhạn cả người bê bết máu cuối cùng cũng đuổi kịp, khi bàn tay nàng chạm vào Dung Trạm thì cánh tay của hắn cũng túm được lấy tay nàng!

Trần Tùy Nhạn nhìn thấy Dung Trạm, ban đầu thoáng khựng lại, sau đó mặt sa sầm, vung tay tung một chưởng, đánh mạnh vào ngực Dung Trạm.

– Cẩn thận! – Nhan Phá Nguyệt từng thấy thân thủ của Trần Tùy Nhạn, trong lòng nhất thời dấy lên nỗi hối hận, nàng không nên chạy lại đây. Dung Trạm đối với nàng ân nặng như núi, cho dù nàng có chết thì cũng không nên liên lụy tới chàng!

Không ngờ ánh mắt Dung Trạm thoáng lạnh lẽo, thong thả giơ cánh tay lên, nắm lấy một tay kia của Nhan Phá Nguyệt. Sau đó chàng dùng một tay bình tĩnh đẩy Trần Tùy Nhạn ra, đối mặt với chưởng phong của hắn!

Ban đầu Trần Tùy Nhạn xem thường thư sinh đó, một chưởng này của Dung Trạm lại xuất ra rất bình thường, hắn càng tưởng Dung Trạm chỉ là phường vô danh tiểu tốt. Ai ngờ khi bàn tay hai người chạm vào nhau, hắn bèn cảm thấy có một lực như bài sơn đảo hải ập tới, huyết khí trong lồng ngực cuộn trào, váng đầu hoa mắt.

Ánh mắt Dung Trạm vẫn trầm tĩnh và lạnh lùng, quát khẽ:

– Buông tay!

Quả nhiên Trần Tùy Nhạn biết tự lượng sức, buông Nhan Phá Nguyệt ra, lùi về sau hai bước, ôm ngực miễn cưỡng đứng vững.

Dung Trạm lạnh lùng thu chưởng về, một tay ôm Phá Nguyệt vào lòng. Còn hai tay Phá Nguyệt thì bám chặt vào thắt lưng gầy gò của chàng, giàn giụa nước mắt, vừa mừng vừa sợ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-51)