Truyện:Giang Sơn Bất Hối - Chương 30

Giang Sơn Bất Hối
Trọn bộ 51 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bộ Thiên Hành ngẩn ngơ, vị sư phụ trồng rau kia khi dạy chàng học võ không bao giờ nhắc tới lai lịch của mình; sau đó không từ mà biệt, cũng chẳng để lại dặn dò gì. Giờ nghe lão hòa thượng nói thế, trong lòng hiểu ra:

– Nhiều tháng trước vãn bối bị người ta chặt đứt gân tay gân chân, võ công bị phế, sau đó bái một vị cao nhân làm sư phụ, truyền thụ võ nghệ. Chỉ là không biết thân phận của sư phụ.

Lão hòa thượng gật đầu:

– Đúng vậy, chắc chắn hắn không muốn bộc lộ thân phận.

Bộ Thiên Hành trầm mặc không nói.

Lão hòa thượng thu mắt về, lại nhìn Phá Nguyệt:

– Nữ thí chủ, công phu của cô xuất phát từ Nam Thiên Thiền tự chúng ta, đó là vì sao?

Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều giật mình.

– Sư phụ của tôi chỉ có Cận Đoạn Hồng. – Phá Nguyệt đáp, trong lòng hoài nghi vô cùng.

Lão hòa thượng lắc đầu:

– Nữ thí chủ không nói thật rồi.

Lời còn chưa dứt, thân hình gầy gò đã như quỷ mị lướt qua, Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, chỗ ngồi kia đã không một bóng người. Phá Nguyệt định thần nhìn lại, liền giật mình run rẩy, lão hòa thượng đang đứng ngay cạnh nàng, bàn tay to lớn đặt trên vai nàng.

Cảm nhận được một luồng lực đạo vô cùng hùng hậu từ vai rót vào, Phá Nguyệt vẫn khí định ngăn lại, nhưng chẳng hề có tác dụng. Nàng luyện công tới nay, chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào mạnh như thế, không khỏi giương mắt đờ đẫn.

Bộ Thiên Hành thấy Phá Nguyệt bị giữ thì đưa tay lên định kéo nàng, thân hình lão hòa thượng bất động, ấn vào bả vai Phá Nguyệt, vậy mà lại lui về sau tới một trượng, Bộ Thiên Hành thậm chí còn chẳng chạm được vào vạt áo của nàng.

– Lạ thật, lạ thật. – Thần sắc lão hòa thượng càng lúc càng kinh ngạc, quay sang nói với Bàng Thanh Trì. – Ta phải đưa người này đi.

Bàng Thanh Trì gật đầu, Bộ Thiên Hành không dám chậm trễ, rút đao tấn công như điện xẹt. Lão hòa thượng giữ lấy Phá Nguyệt bay vọt lên nóc nhà, áo cà sa bị Bộ Thiên Hành chém rách một góc. Ông kinh ngạc nói:

– Tu vi đạo pháp của thí chủ đã tới cảnh giới này, đúng là hậu sinh khả úy! – Nói rồi thân hình lắc nhẹ, nhanh như điện xẹt, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Bộ Thiên Hành cầm đao lao lên nóc nhà, đuổi theo, trời đêm mênh mông, nào thấy bóng dáng của lão hòa thượng và Phá Nguyệt? Chàng biết lão hòa thượng đó võ nghệ quỷ dị, e rằng mình khó mà đấu lại. Chàng cố trấn tĩnh, nỗi lo lắng khiến trái tim thắt lại, quay về Bàng phủ, quỳ lạy Bàng Thanh Trì:

– Xin sư công chỉ điểm!

Bàng Thanh Trì mỉm cười đỡ chàng dậy:

– Khổ Vô đại sư đưa vị cô nương đó đi chắc chắn là có cái lý của ông ta. Ngươi tới hậu sơn Thiên Đàn tự tìm họ đi.

Bộ Thiên Hành ra khỏi cổng của Bàng phủ, quát to:

– Thập Tam!

Một bóng người từ chỗ tối đi ra, gương mặt thanh tú thoáng vẻ kinh ngạc, nhìn sau lưng của chàng.

– Tới Nam Thiên Đàn tự. – Bộ Thiên Hành nói, – Nàng bị Khổ Vô đại sư đưa đi rồi.

Thập Tam yên lặng, lông mày lập tức giãn ra:

– Không sao.

Bộ Thiên Hành nhìn hắn một cái, dù sao vẫn lo lắng tới thể chất là nhân đan của Phá Nguyệt, nay lại ở dị quốc, càng nguy hiểm trùng trùng. Ánh mắt chàng tối đi, thong thả nói:

– Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta còn đau đớn hơn bị cắt da cắt thịt.

Thập Tam im lặng trong giây lát, đáp:

– Khổ Vô là nhất đại tông sư. Không đánh nổi, chỉ đành cầu.

– Cầu thì cầu! Dập đầu nhận lỗi cũng không sao! Đưa ta đi!

Thập Tam nhìn chàng, lặng lẽ phun ra một tiếng:

– Ngốc! – Hắn quay người lướt đi, Bộ Thiên Hành lập tức theo sau, hai người chớp mắt đã hòa mình vào màn đêm, đi về phía Nam.

Hai người đi suốt đêm, tới được Thiên Đàn sơn cách đó trăm dặm. Trong ánh bình minh, cỏ cây xanh ngút mắt, một ngôi chùa nguy nga nằm trên lưng chừng núi, trang nghiêm túc mục, Phật quang sáng ngời.

Thập Tam đi tới trước cổng chùa, gõ nhẹ. Đây là lần đầu tiên Bộ Thiên Hành thấy hắn trịnh trọng như vậy, trầm mặc không nói.

Lát sau, một tiểu hòa thượng ló đầu ra, hai tay chắp lại:

– Xin chào thí chủ.

Thập Tam nói:

– Đường Đồ, Bộ Thiên Hành, cầu kiến tổ sư gia Khổ Vô đại sư.

– Nhị vị mời theo tiểu tăng.

Bộ Thiên Hành liếc hắn một cái:

– Tổ sư gia? – Thập Tam gật đầu.

Mắt Bộ Thiên Hành thoáng tối đi:

– Đại nguyên soái binh mã Quân Hòa, Đường Trung Tín là gì của ngươi?

– Gia phụ. – Hắn nhìn Bộ Thiên Hành, ngập ngừng bổ sung thêm, – Quan hệ không tốt. – Bộ Thiên Hành gật đầu, không hỏi gì nữa.

Trên trường luyện võ rộng lớn, trước tiên họ thấy mấy chục tục gia đệ tử, theo một vị võ tăng tập luyện chăm chỉ dưới ánh bình minh; bên cạnh võ trường là chục gốc cây đại thụ, trông có vẻ đã trên trăm năm tuổi, khiến ngôi chùa cổ này càng thêm trang nghiêm.

Đi sâu vào bên trong, qua nhiều gian tịnh xá, các tăng lữ đang nhắm mắt niệm kinh, vô cùng thành kính, chuyên chú; thi thoảng cũng có một nhóm tăng nhân trẻ tuổi đang luyện công, chiêu thức trầm ổn, trang nghiêm trầm lặng. Tiểu hòa thượng đưa họ xuyên qua tiền sơn náo nhiệt, đi trong núi chừng nửa ngày trời mới tới hậu sơn.

– Khổ Vô địa sư tiềm tu tại đây, đệ tử không tiện làm phiền. Hai vị thí chủ tự đi lên núi, A di đà Phật. – Tiểu tăng quay người bỏ đi. Bộ Thiên Hành và Thập Tam men theo đường núi bám đá mà lên, cuối cùng cũng lên tới khu rừng trên đỉnh núi, nhìn thấy một tòa tăng xá.

Bộ Thiên Hành vừa định báo danh tiếng thì nghe thấy "kẹt" một tiếng, cánh cửa bị đẩy từ bên trong ra. Một nữ tử uyển chuyển bước ra, nheo mắt ngáp dài, chẳng phải Phá Nguyệt thì là ai?

– Nguyệt Nhi! – Bộ Thiên Hành lao tới, Phá Nguyệt cả mừng:

– Chàng tới nhanh thế.

Tảng đá trong lòng Bộ Thiên Hành được đặt xuống, ôm nàng vào lòng.

Thập Tam đứng yên sau lưng, nhìn đi nơi khác.

Lúc này bỗng nghe thấy âm thanh của Khổ Vô đại sư thong thả vọng ra:

– Vào cả đây đi.

Phá Nguyệt le lưỡi, buông Bộ Thiên Hành ra. Bộ Thiên Hành kéo tay nàng, ánh mắt như dò hỏi rốt cuộc nàng có bị sao không. Phá Nguyệt dịu dàng nói:

– Thiếp cũng không biết. Thiếp không sao.

Tối qua sau khi Phá Nguyệt bị đưa lên núi, Khổ Vô chỉ bắt mạch cho nàng rồi bảo nàng đi ngủ. Hôm nay vừa mới tỉnh dậy thì Bộ Thiên Hành đã tới rồi. Phá Nguyệt cảm thấy vị hòa thượng này không có ác ý, quyết định lấy tĩnh chế động, yên lặng quan sát.

Ba người đi vào trong lòng, thấy nơi này toàn được xây bằng những cây trúc nhỏ, trong phòng rất rộng rãi, bố trí vô cùng tao nhã. Khổ Vô ngồi trước cửa sổ, ngoài cửa sổ là một dòng nước trong vắt lặng lẽ chảy ngang, khiến hình hài khô héo của ông trở nên trầm tĩnh an lành, không chút địch ý.

Bộ Thiên Hành thoáng động, kéo Phá Nguyệt lại gần quỳ lạy, dập đầu ba tiếng, không nói năng gì.

Lúc trước Phá Nguyệt chỉ thấy chàng từng dập đầu với Cận Đoạn Hồng, ngoài ra nghe Tư Đồ Lục nói hôm đó chàng vì nàng mà dập đầu với thương đội. Nay thấy chàng lại vì mình mà dập đầu với Khổ Vô, bất giác tim nàng xót xa.

Nàng hiểu rõ hơn ai hết, chàng là người kiêu ngạo đến nhường nào. Nhưng hai người sau nhiều hiểu lầm, dường như chàng cảm thấy có lỗi với nàng. Ngạo khí trong xương cốt chàng, một khi gặp phải nàng lại trở nên hiền hòa và đôn hậu.

Là tình yêu đã thay đổi nam nhân cố chấp và kiêu ngạo này sao?

Tim nàng thoáng ngọt ngào, chờ chàng đứng lên bèn siết mạng tay chàng. Khóe miệng Bộ Thiên Hành cong lên, cũng nắm tay nàng thật chặt.

Ánh mắt Khổ Vô đại sư luôn rũ xuống, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên, bình thản nhìn Bộ Thiên Hành:

– Ngươi cầu xin ta làm gì? Nàng ta từ nhỏ đã tu luyện tà ma ngoại đạo, không nắm được cốt lõi, luyện nội lực thuần chính của Nam Thiên Đàn tự chúng ta vô cùng âm độc. Lục phủ ngũ tạng nay đã bị thương, nàng ta sống không quá hai mươi tuổi đâu.

Bộ Thiên Hành vốn biết mình không giỏi bằng người, muốn cầu xin ông tha cho Phá Nguyệt, không ngờ ông lại nói ra kết quả này, thất kinh trong lòng, không biết nói gì.

Phá Nguyệt cũng vừa kinh ngạc, vừa buồn bã, lòng thấy hoang mang.

Đường Đồ đã quỳ xuống:

– Tổ sư gia, xin người cứu nàng!

Bộ Thiên Hành qua cơn chấn động, lập tức phản ứng lại, lại kéo Phá Nguyệt quỳ xuống:

– Xin tiền bối cứu nàng.

Khổ Vô ngước mắt nhìn chàng, ẩn chứa ánh nhìn bén nhọn, ngữ khí lạnh lùng:

– Nếu ta muốn cái mạng của ngươi?

– Không được!

– Không sao!

Hai người đồng thời lên tiếng, đưa mắt nhìn nhau, rồi lại im lặng.

Ánh nhìn bén nhọn trong mắt Khổ Vô tan đi, gương mặt hiền từ trở lại:

– Cái mạng này tạm thời ghi lại.

Bộ Thiên Hành nghe ý của ông ta là sẽ xuất thủ tương cứu, thầm vui trong lòng, Phá Nguyệt lại nói với Khổ Vô:

– Nếu mà phải lấy mạng chàng thì tôi không cần ngài cứu nữa.

Giọng của Thập Tam khẽ vang lên:

– Người sẽ không làm thế đâu.

Khổ Vô nhìn Thập Tam một cái:

– Lắm lời. – Ông xách ấm trà từ sa bên cạnh lên, rót cho ba người một ly, uống cạn rồi mới lên tiếng.

– Tất cả đều do mệnh số, nói cho các người cũng chẳng sao. Sự việc bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước, Nam Thiên Đàn tự có hai tục gia đệ tử vô cùng xuất sắc, võ công đã đạt tới cảnh giới không ai sánh bằng. Hai người họ là phu thê, sáng tạo ra một môn Ngọc Liên Thần Long công, chia thành hai bộ nam, nữ, mỗi bộ gồm có hai quyển nội công và đao pháp. Hai vị lão tiền bối sau khi sáng tạo ra bộ công pháp này thì nói với phương trượng chùa ta rằng: "Bí kíp này không ai địch nổi, nếu lưu lạc giang hồ, thiên hạ tất sẽ đại loạn." Nhưng tâm huyết đã thành, họ không nỡ hủy đi, bèn yêu cầu phương trượng thay họ bảo quản. Chỉ có điều chẳng hiểu vì sao, tin tức lại lọt ra ngoài. Hơn nữa lời đồn lại càng trở nên thần bí, nói rằng chỉ cần luyện thần công này thì không những công lực tăng tiến, còn có thể kéo dài tuổi thọ. Bản tự dốc toàn lực bảo vệ, sau đó vẫn bị tặc nhân xâm nhập lấy trộm quyển thứ ba của bí kíp, cũng là quyển nội công cho nữ giới. Nhiều năm sau, bản tự mới tìm được nguyên tịch trở về. Nhưng có bản nào sao chép bị lưu lạc bên ngoài hay không thì không thể biết được. Cô nương, cô đã tới Quân Hòa thì hãy giao nộp bản sao đi!

Lời của Khổ Vô đột nhiên chuyển hướng, ngữ khí lạnh lùng.

Phá Nguyệt đã nghe rõ ràng, lắc đầu nói:

– Nó nằm trong tay Vệ úy Nhan Phác Tông đứng đầu cửu khanh. – Nàng bèn kể lại cho ông nghe những tao ngộ mình gặp phải từ nhỏ.

Khổ Vô nghe xong, cau mày nói:

– Người này tâm thuật bất chính, suy bừa đoán bậy. Ngọc Liên Thần Long công chính đại quang minh, cái gọi là vạn độc bất xâm là chỉ nội lực tu vi lên tới hóa cảnh, tự nhiên sẽ tu được thân thể kim cương bất hoại. Hắn ta lại cho cô uống vạn loại độc, chẳng trách khiến thân thể cô âm độc nhường ấy.

Phá Nguyệt nhất thời im lặng, quả nhiên võ công là con dao hai lưỡi!

Khổ Vô nói với Bộ Thiên Hành:

– Ngươi quay về nói với Yến Tích Mạc, bảo hắn thay lão nạp đòi bản sao về, lập tức thiêu đi. Sau đó phế võ công của Nhan Phác Tông, coi như là trừng phạt.

Bộ Thiên Hành trầm mặc giây lát:

– Vãn bối không tìm được người.

– Dưới chân Thanh Vu Phong ở Ích Châu. – Khổ Vô nhàn nhạt nói.

Bộ Thiên Hành đoán ra, có lẽ năm xưa khi Yến Tích Mạc bị đánh xuống vách núi, người cứu ông chính là Khổ Vô! Nhưng lại không biết Yến Tích Mạc rốt cuộc có lai lịch gì? Cái tên này chàng càng nghĩ càng thấy quen, những không thể nghĩ ra mình từng nghe thấy ở đâu.

Bộ Thiên Hành cố nén nghi hoặc trong lòng, gật đầu nói:

– Nếu vãn bối còn sống quay về Đại Tư thì sẽ làm theo lời tiền bối.

Phá Nguyệt lén dùng khuỷu tay huých chàng một cái, Bộ Thiên Hành chỉ cười không nói. Khổ Vô sững ra, cười:

– Ngươi đúng là chẳng chịu thiệt chút nào, lại rất cố chấp. Được rồi.

Ông đứng lên lấy một quyển sách mỏng trong tủ sách, đi tới trước mặt hai người:

– Uốn cong thành thẳng, không bao giờ là muộn. Nhan Phá Nguyệt, đây là nguyên tịch của bộ nữ, từ hôm nay, cô ở lại Thiên Đàn sơn, ngày đêm luyện tập. Trong vòng mười năm, sẽ đạt thành tựu, độc tính tán hết, tính mạng không còn lo ngại.

Nghe nói phải ở lại trên núi mười năm, Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đều khựng lại, nhất thời không biết nên buồn hay nên vui.

Bộ Thiên Hành suy nghĩ rất nhanh, thấy trong tay ông còn hai quyển bộ nam, bèn nói:

– Đại sư, nếu có người tu luyện bộ nam thì có phải sẽ giúp nàng sớm giải trừ độc tố trong người?

Khổ Vô liếc chàng một cái, thong thả nói:

– Không có căn cứ, nhưng có thể thử. – Tuy nói vậy, trong mắt ông ta rõ ràng lộ vẻ vui mừng. Dường như sự thông minh của Bộ Thiên Hành rất hợp ý ông.

Bộ Thiên Hành nhìn thấy rõ, cả mừng, quỳ vái:

– Xin tiền bối chỉ giáo!

Phá Nguyệt nghe vậy, lòng thấy ngọt ngào, nghĩ bụng chỉ cần chàng ở bên mình, ở đây mười năm cũng chẳng làm sao. Thực ra nàng không quan tâm tới thần công khi luyện thành sẽ lợi hại thế nào, giờ đã đủ dùng rồi, nhưng nghĩ Bộ Thiên Hành sau này có thể đứng đầu thiên hạ, trong lòng vui vẻ, chân thành nói:

– Đại sư, con sống thế đủ rồi, người cho chàng bái người làm sư đi!

Khổ Vô nói:

– Muốn ta truyền bộ Ngọc Liên Thần Long công này cho hai người không phải là không được. Bộ Thiên Hành, người vốn là đệ tử của Yến Tích Mạc và Cận Đoạn Hồng, có thể coi là tục gia đệ tử của Nam Thiên Đàn tự chúng ta, căn nguyên nội lực của ngươi cũng là từ chùa này mà ra. Nhan Phá Nguyệt, cô vốn đã tu luyện Thần Long công. Chỉ là sau này, hai người bái ta làm sư, tính mạng của cả hai đều thuộc về lão nạp.

Bộ Thiên Hành nói:

– Chỉ cần không phải là việc thương thiên hại lý thì sau này tiền bối có sai bảo gì, vãn bối không dám không nghe.

Phá Nguyệt gật đầu:

– Con cũng như chàng.

Khổ Vô lặng lẽ nhìn họ giây lát, nói:

– Quỳ xuống.

Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt cùng quỳ xuống, nghe Khổ Vô nói:

– Sau khi hai người học thành, có nguyện gánh vác chúng sinh trong thiên hạ, cứu vớt bá tính khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, an bang định quốc hay không?

Bộ Thiên Hành nghe vậy bèn cười:

– Kẻ học võ lấy hiệp nghĩa làm đầu, đương nhiên phải thế. Nhưng vãn bối hiện nay chẳng qua chỉ là một bách tính bình thường, nếu muốn cứu vớt vạn dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng thì to tát quá. Nguyệt Nhi lại là nữ tử, cũng không có quân tịch, làm thế nào để an bang định quốc?

Thần sắc của Khổ Vô vẫn không thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn họ.

Bộ Thiên Hành không nhiều lời nữa, cùng Phá Nguyệt phát thệ, quỳ bái ân sư. Khổ Vô thở dài một tiếng, trịnh trọng giao hai quyển sách cho hai người.

Bộ Thiên Hành bỗng nhớ ra một chuyện, lại nói:

– Sư phụ, Nhan Phác Tông luôn coi Nguyệt Nhi là nhân đan, nói là có thể ... lấy âm bổ dương, rốt cuộc là thật hay giả?

Khổ Vô lắc đầu, thở dài:

– Lời nói vô căn cứ, ô uế không thôi! Có lẽ vì chúng thấy hai từ "song tu" trong sách mà hiểu lầm. Thực ra bản ý của nó là chỉ mỗi người tu luyện bí kíp của hai bộ nam nữ. Sau khi học hành, song đao hợp bích, đương nhiên có thể đứng đầu thiên hạ.

Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm, Bộ Thiên Hành nói:

– Sư phụ, có thể nhờ người viết cho Thanh Ngộ đại sư ở Đại Tư một bức thư không? Giải thích cho ông ấy nguyên do về nhân đan?

Phá Nguyệt không ngờ chàng đã sớm nghĩ tới chuyện này, lòng đầy ấm áp.

Khổ Vô gật đầu đồng ý, bỗng nói:

– Nhiều năm trước, cũng từng có đôi nam nữ đệ tử của bản tự tu luyện thần công này, tuy công lực tăng tiến nhưng còn cách hai vị tiền bối rất xa. Nghĩ lại, hai vị tiền bối là phu thê, hai đệ tử tu luyện thì không phải. Song tu là cách nói của đạo gia, nhưng tinh nguyên tương thông, nội lực hỗ trợ, có thể sẽ càng tăng tiến nhanh hơn, điều này cũng khó đoán.

Lông mày Bộ Thiên Hành lập tức giãn ra, nhìn Phá Nguyệt một cái. Phá Nguyệt biết ý của chàng, có chút buồn cười, giả bộ như không thấy, vẻ mặt nghiêm túc.

Hôm đó, Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt ở lại trên Thiên Đàn sơn, Đường Thập Tam cáo từ xuống núi, không biết là đi đâu.

Khi Phá Nguyệt thu dọn phòng ốc, Bộ Thiên Hành ngồi dựa lên giường nhìn nàng, ý cười trong giọng nói tràn cả ra ngoài:

– Nguyệt Nhi, thì ra nàng là nhân đan của một mình ta. Nhân duyên của chúng ta là do trời định, độc nhất vô nhị.

Phá Nguyệt túm lấy cái gối ném lên người chàng.

Hôm sau, Khổ Vô giảng giải cho hai người nội công tâm pháp nhập môn, rồi lại vận công, giúp Phá Nguyệt giải trừ một ít độc tính, sau đó bảo hai người tự mình tu luyện, không quản gì tới họ nữa.

Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt mỗi người ở riêng một phòng, ban ngày thì luyện công trong phòng Phá Nguyệt, ban đêm ngủ riêng. Thời gian một tháng trôi như thoi đưa, hai người đã luyện xong tâm pháp nhập môn. Khổ Vô thoáng kinh ngạc trước tốc độ tu tập của hai người, sau đó căn cứ theo bức vẽ trong sách, truyền thụ cho hai người pháp môn song tu nội lực giai đoạn hai.

Bộ Thiên Hành tuy rằng đang lúc tình nồng, nhưng chàng dù sao cũng là một kẻ say mê võ học, hơn một tháng qua tu thân dưỡng tính, ngày ngày đối diện với Phá Nguyệt mà tâm tịnh như không, không chút vọng niệm.

Chính ngọ hôm nay, hai người đang nhìn hình vẽ song tu, Bộ Thiên Hành vừa thấy miêu tả trong sách, thoáng trầm tư, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Phá Nguyệt có chút gì như trêu ghẹo.

– Toàn Cơ, Ngọc Đường, Trung Phủ, Thần Khuyết, Phủ Xá...– Phá Nguyệt không để ý tới sự thay đổi trên mặt chàng, vẫn lẩm nhẩm theo hình vẽ tên của các huyệt đạo, sau đó áp huyệt đạo ở cánh tay, ngực, chân vào người Bộ Thiên Hành. Khi phát hiện ra bàn tay Bộ Thiên Hành đang nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng mình, nàng mới phản ứng lại, nhất thời tim đập thình thịch, gò má nóng bừng...

Tư thế này... ngực bụng sát vào nhau, hai chân cũng sát vào nhau, chẳng trách... hai đệ tử không phải phu thê kia không luyện thành thần công.

– Công pháp này hay thật... – Giọng của Bộ Thiên Hành đã khàn đi mấy phần, ẩn hiện ý cười.

Phá Nguyệt trừng mắt nhìn chàng:

– Chuyên tâm luyện công.

Bộ Thiên Hành vốn bị cấm dục hơn một tháng trời, lúc này áp sát vào nàng từ đầu tới chân, làm sao chịu nổi, "ừm" khẽ một tiếng, đề nội lực, tương liên chân khí với nàng, lát sau, lại nghiêng đầu cắn nhẹ vào vành tai nàng.

Toàn thân Phá Nguyệt run rẩy, chấn khí thoát hết ra ngoài, giọng nói mềm nhũn như bơ đường:

– Chàng...

Bộ Thiên Hành nào nghĩ gì tới huyệt đạo, bèn ôm lấy thắt lưng nàng, đặt xuống đất rồi bắt đầu hôn. Đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi nàng, ánh mắt tối đi rực lửa nhìn nàng:

– Nguyệt Nhi... chi bằng chúng ta cởi y phục ra luyện...

– Xằng bậy!

Giọng nói của Khổ Vô từ phía xa vọng vào qua cửa sổ.

Bộ Thiên Hành cứng đờ, vành tai đỏ lựng. Tuy rằng chàng to gan, nhưng bị tiền bối bắt gặp cảnh thân mật vẫn cảm thấy hổ thẹn. Phá Nguyệt cũng chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống. Họ đều biết công lực của Khổ vô cao thâm khó lường, chắc chắn là đã nghe thấy hai người trò chuyện.

– Chuyên tâm! – Giọng nói của Khổ Vô trở nên mơ hồ, xa xăm.

Bộ Thiên Hành cung kính "vâng" một tiếng, bế Phá Nguyệt lên rồi ngoan ngoãn áp sát các huyệt đạo, nhưng người ngọc trong lòng, chàng thực sự khó mà kìm được, lén lè lưỡi ra liếm quanh vành tai của Phá Nguyệt.

Phá Nguyệt cố nhịn, vùi đầu vào ngực chàng không lên tiếng. Đồng thời cảm nhận được phần cưng cứng nóng bỏng của chàng đang đè lên chân mình, bất giác càng thêm khó chịu.

Luyện đủ hai canh giờ, hai người mới buông nhau ra nghỉ ngơi.

Sự khác lạ trên cơ thể Bộ Thiên Hành không biết từ khi nào đã bình thường trở lại. Nhưng Phá Nguyệt lại cứ liếc chàng mà cười. Nhìn nụ cười ranh mãnh của nàng, Bộ Thiên Hành rất muốn hôn nàng thật mạnh, nhưng lại sợ sư phụ phát hiện ra, chàng chỉ cố nén ham muốn ấy xuống, ngồi tại chỗ lắc đầu thở dài.

Phá Nguyệt cười thì cười, nhưng cảm xúc cũng dâng trào, tình ý khó diệt. Nghĩ ngợi một lát, nàng kéo tay Bộ Thiên Hành đi ra ngoài, cùng ngồi dưới mái hiên, Nàng dựa vào vai chàng, nhìn vầng trăng đầu hạ trong sáng, thâm sơn u tịch, hai người thì thầm to nhỏ suốt nửa đêm rồi mới ôm nhau ngủ thiếp đi.

Nửa năm sau.

Buổi hoàng hôn, Phá Nguyệt đứng trước bếp lò. Vừa mới vớt sợi mì ra, bỗng dưng bị ai đó ôm từ phía sau. Hơi thở của nam tử bao vây lấy nàng, nàng tựa vào vòm ngực vững chãi của chàng, khóe miệng cong lên:

– Chàng ra ngoài đi! Mặt trời còn chưa xuống núi đâu.

Bộ Thiên Hành cười không thành tiếng, cúi đầu cắn nhẹ lên cổ nàng:

– Nàng nhìn kĩ đi, xuống núi rồi.

Phá Nguyệt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quả cầu lửa đỏ rực đã bị rặng núi phía xa che khuất một góc. Nàng bỏ cái xẻng trong tay xuống, ôm lấy cổ chàng, dâng lên đôi môi mọng.

Bộ Thiên Hành ôm nàng đi ra khỏi bếp, lao vút lên cành một gốc cây cổ thụ gần đó. Lúc này mới đặt nàng lên chân mình, lần theo làn da mịn màng, hồng nhuận của nàng, mải miết hôn. Tay chàng cũng không chịu an phận, bắt đầu sờ soạng qua lớp y phục của nàng.

Cứ như thế khoảng một tuần hương, Phá Nguyệt bỗng đẩy tay chàng:

– Chết rồi, mì cháy rồi.

Bộ Thiên Hành ngậm lấy miệng nàng:

– Ngoan, đừng phân tâm.

Hôn suốt một khắc, chàng mới lưu luyến buông nàng ra, mặt Phá Nguyệt nóng bừng, nhảy xuống đất, Bộ Thiên Hành nhảy xuống theo, nói khẽ:

– Mai thêm một khắc nữa, được không?

– Không được! – Phá Nguyệt nghiêm khắc lắc đầu. – Đã đủ lâu rồi, thêm nữa thì tối chẳng làm gì được! Tu thân dưỡng tính đi Bộ Thiên Hành!

Nàng ngẩng đầu rảo bước vào bếp, bê hai bát mì cháy ra. Bộ Thiên Hành ngồi dựa vào gốc cây, ngậm một ngọn cỏ, nhìn nàng chăm chú, cố nén những xung động trong lòng.

Nửa năm trước, hai người đã học xong mọi tâm pháp và đao phổ trong Ngọc Liên Thần Long công. Võ công ngày một tăng tiến, thực sự vô cùng kỳ diệu. Nhất là Bộ Thiên Hành, nay đã có thể đối chiến với Khổ Vô ngoài trăm chiêu mới bại.

Khổ Vô nói, hai người thực sự lĩnh hội được toàn bộ tinh túy trong bộ võ công này, ít nhất còn cần năm năm nữa. Đặc biệt là đạo pháp trong đó cần phải luyện tập nhiều mới có thể phối hợp không chút sai sót, phát huy uy lực lớn nhất. Ông chẳng còn gì để dạy cho hai người, dặn họ tự ở trong núi luyện công, còn mình xuống núi, vân du tứ hải.

Khoảng thời gian đầu, vì có Khổ Vô nên hai người không dám vượt rào. Nay ở hậu sơn trơ trọi chỉ còn lại hai người, đêm hôm Khổ Vô đi, hai người thân mật với nhau một lúc, tới cuối cùng, không hẹn mà cùng nghĩ tới cấm dục.

– Nguyệt Nhi, nơi này là thánh địa Nam Thiên Đàn tự. Chúng ta xuống núi rồi... – Bộ Thiên Hành dịu giọng nói.

Phá Nguyệt vốn cũng có ý này. Tuy rằng nói họ thân mật có ích cho việc luyện công, nhưng ở trong núi dù sao cũng có cảm giác như làm việc tà ác, vậy nên tán đồng:

– Đúng là nên như thế.

Thế là cô nam quả nữ ở với nhau trong một ngọn núi, ngoài việc thi thoảng thân mật, suốt nửa năm qua vẫn ngủ riêng phòng, Nhưng lâu dần, ngày nào Bộ Thiên Hành cũng thấy nàng đi qua đi lại trước mặt mình, nhất là mùa hè, nàng lại mặc "tương đối mát mẻ", chàng càng khó chịu đựng cơn ngứa ngáy trong lòng. Có lúc Phá Nguyệt cũng không nhịn được, muốn dán vào chàng.

Thế là Phá Nguyệt long trọng đưa ra biện pháp giải quyết "một ngày ba lần": đó là vào lúc mặt trời mọc, chính ngọ, mặt trời lặn, họ có thể ôm nhau, hôn nhau một tuần hương.

Ngay cả những việc như thân mật với nhau cũng phải dùng thời gian để định lượng, Bộ Thiên Hành chưa bao giờ nghe nói. Chàng đã quen muốn làm gì thì làm. Đối vỡi nữ nhân của mình, hôn mà cũng phải quy định thời gian ư?

Nhưng thấy tiểu nữ nhân của mình hào hứng nói đây là một quyết định "vẹn cả đôi đường" nên cũng không nhẫn tâm từ chối. Chỉ có điều thời gian thân mật mỗi lần bị chàng kéo dài từ một tuần hương sang hai tuần hương, ba tuần hương...

Nghĩ tới đây, Bộ Thiên Hành nhìn chăm chú gương mặt sáng ngời của nàng, ý cười càng thêm sâu. Thực ra mỗi ngày có cái để mà chờ mong cũng khiến cuộc sống buồn tẻ nơi sơn dã này có thêm chút thú vị.

Đêm, hai người đang tu luyện đao pháp ở phòng riêng. Vừa luyện một lát thì Bộ Thiên Hành đột ngột dừng lại, nhìn xuống dưới núi:

– Có người tới.

Phá Nguyệt cũng dừng tay, nghiêng tai lắng nghe, nghi hoặc hỏi:

– Là ai vậy?

Bộ Thiên Hành thu đao vào vỏ:

– Thập Tam.

Phá Nguyệt giãn mày ra cười. Hai người đứng sóng vai nhau, chờ đợi giây lát, quả nhiên thấy một thân hình gầy gò cắm đầu lặng lẽ đi lên núi.

Thập Tam vẫn mặc bộ trang phục màu đen, lạnh lùng đứng trước mặt hai người. Phá Nguyệt thấy trong tay hắn xách một hộp thức ăn, kinh ngạc kêu lên:

– Đây là... bánh trung thu.

Thập Tam gật đầu, ném hộp bánh trung thu cho nàng, Phá Nguyệt ôm vào lòng, bất giác vui mừng, cảm thấy kỳ lạ. Hóa ra Thập Tam cũng biết tặng quà cho người khác à!

– Trung thu, xuống núi thưởng trăng. – Thập Tam nói rõ ý định.

Trong lòng Bộ Thiên Hành thầm tính toán, quả nhiên ba ngày sau là Tết Trung thu. Chàng quay đầy thấy Phá Nguyệt mắt sáng lên, Bộ Thiên Hành bỗng thấy thương nàng, ở trong núi thanh đạm buồn tẻ này, nàng chẳng bao giờ ca thán một lời.

– Ngày kia là Trung thu, chúng ta theo Thập Tam xuống núi chơi, được không? – Chàng dịu dàng hỏi.

– Đương nhiên là được! – Phá Nguyệt cao hứng kéo tay chàng không buông. – Thiếp sắp nghẹn chết rồi.

Nàng vốn muốn nói trong núi buồn chán, Bộ Thiên Hành lại nhìn nàng một cái đầy thâm ý, Phá Nguyệt lập tức đờ đẫn, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, quay người định bỏ đi. Bộ Thiên Hành bật cười không thành tiếng, kéo nàng quay về.

Mắt hai người chạm vào nhau, tim thấy ngọt ngào. Đồng thời nhớ ra còn có Thập Tam ở đó, bất giác quay sang nhìn hắn. Thấy Thập Tam đã ngồi xuống một tảng đá, tay cầm khăn, chuyên tâm lau kiếm.

– Xong rồi? – Hắn không ngẩng đầu lên.

Bộ Thiên Hành vỗ vỗ đầu Phá Nguyệt, bảo nàng đứng sang một bên. Thập Tam cau mày, thần sắc thoáng ngượng ngùng.

– Không phải ngươi, là nàng.

Tối hôm đó, Phá Nguyệt ôm đao ngủ ngon lành.

Tối hôm đó, Thập Tam xách kiếm ngồi trong phòng Bộ Thiên Hành, buồn bực suốt đêm.

Hôm sau, trong thành Thừa Dương.

Phong tục ở Quân Hòa cởi mở hơn ở Đại Tư rất nhiều, thường xuyên bắt gặp các đôi nam nữ nắm tay nhau đi bộ, người qua đường cũng chẳng lấy đó làm lạ. Điều này khiến ấn tượng của Phá Nguyệt với quốc gia này lại càng tốt thêm.

Sắc trời vừa tối, con đường dài lát đá xanh rộng rãi đã treo đầy đèn lồng, khiến cả con phố sáng rực như ban ngày, lấp lánh như châu ngọc. Mỗi tòa tửu lâu đều có tiếng người huyên náo, náo nhiệt vô cùng; cứ cách vài bước chân lại có một nhóm nghệ nhân đang biểu diễn tạp kỹ, thu hút người qua đường dừng chân; người đi lại trên đường đa số là nam nữ thanh niên, tiếng cười tiếng nói rộn ràng, không chút câu nệ.

Thập Tam chắp tay đi bên cạnh, hai mắt rũ xuống toàn thân toát lên một vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám tiếp cận. Bộ Thiên Hành đi ở giữa, ban đầu còn thấy hơi ngại, sau đó cũng như các cặp tình nhân khác, nắm tay Phá Nguyệt, gương mặt anh tuấn toát lên vẻ trầm tĩnh, thu hút dưới ánh đèn. Phá Nguyệt dựa vào chàng, cảm thấy mình như sắp bay lên.

Ba người đi tới trước một sạp hàng náo nhiệt, Bộ Thiên Hành vừa nhìn liền vui vẻ nói:

– Nguyệt Nhi, hãy xem thân thủ của Bộ đại ca đây.

Phá Nguyệt không hiểu, ba người ngó vào trong, sau đó len lỏi qua đám người tiến vào trung tâm, lúc này Phá Nguyệt mới nhìn kỹ, hóa ra là trò chơi ném vòng, phần thưởng là một cây trâm ngọc màu lục bích.

Ba người nhìn một lát, mấy thanh niên đang ném tên, nhưng chẳng ai ném trúng. Bộ Thiên Hành mỉm cười đưa mấy đồng tiền cho ông chủ, cầm mười cây tên dài lên, chẳng buồn ngắm, "chiu chiu" mấy tiếng, còn nhanh hơn cả bắn.

Mười mũi tên đều cắm thẳng vào lọ, chúng nhân đứng xem nhất thời im lặng, rồi tiếng hoan hô bật lên vang dội. Ông chủ cũng là người thoải mái, lấy cây trâm ngọc đưa cho chàng. Bộ Thiên Hành nhẹ nhàng cài lên mái tóc của Phá Nguyệt, nàng thấy mọi người cười cười nhìn sang, vừa thẹn vừa tự hào, nắm tay chàng lắc lắc. Bộ Thiên Hành bị nàng lắc tới trái tim mềm nhũn, dịu dàng hỏi:

– Còn muốn gì nữa? Đại ca sẽ mang về cho nàng.

– Ngửi mùi đoán rượu! Chỉ cần ngửi ra được là loại rượu ngon nào sẽ tặng ngay một vò! Năm tiền một người! – Bên cạnh có người hô to, Bộ Thiên Hành nghe thấy tiếng "rượu" thì mắt sáng lên. Chàng thấy Phá Nguyệt đang hồi hộp nhìn một người khác ném vào lọ thì đẩy nàng về phía Thập Tam, nói:

– Chờ ta một lát. – Chớp mắt đã chui ra khỏi đám người.

Thập Tam nghiêng đầu nhìn thấy Phá Nguyệt, lặng lẽ lùi lại nửa bước. Phá Nguyệt cười nói:

– Huynh có muốn thử không?

Thập Tam lặng lẽ ném cho ông chủ một đĩnh bạc, ông chủ hớn hở cầm bằng hai tay, mọi người kinh ngạc, Phá Nguyệt bất lực chẳng biết làm sao.

Hắn cầm mười ngọn mũi tên lên, chầm chậm ném từng mũi...

Thần sắc hắn lạnh lùng, hình như rất ghét trò chơi đơn giản này, nhưng mũi tên nào cũng cắm trúng vào lọ.

Chúng nhân bị áp đảo bởi bầu không khí quỷ dị mà mạnh mẽ xung quanh hắn, nhất thời đều yên lặng. Tới khi mười mũi tên đều trúng hết, cũng chẳng có ai vỗ tay. Hắn xòe tay với ông chủ. Ông chủ bấy giờ mới phản ứng lại, đưa hắn một cây trâm ngọc. Hắn cầm trong tay, cau mày nhìn, rồi quay sang nhìn Phá Nguyệt.

Phá Nguyệt chỉ:

– Huynh có thể tặng cho cô nương nào mình thích. – Nhưng mà Thập Tam...có không?

Hắn trầm mặc giây lát, đưa cây trâm ngọc ra trước mặt nàng.

Phá Nguyệt khựng lại, thế này...

– Không có. – Hắn nhìn nàng, giọng rất lạnh nhạt.

Phá Nguyệt thở phào:

– Huynh có thể tặng cho muội muội.

Hắn gật đầu:

– Có. – Rồi mới cất cây trâm ngọc vào ngực.

Chỉ điểm này thôi cũng đủ để ấn tượng của Phá Nguyệt với Thập Tam càng tốt hơn. Nàng từng nghe Bộ Thiên Hành nói, hắn là con của Đại nguyên soái Quân Hòa quốc, nhưng một cây trâm ngọc rẻ tiền kiếm được nơi đầu đường mà hắn không hề ghét bỏ, lại còn mang về tặng muội muội, đúng là một người bình dị dễ gần...

Ừm, cũng có khả năng, hắn hoàn toàn không biết giá trị món đồ này?

Phá Nguyệt cảm thấy tốt nhất là nên im lặng.

Hai người chui ra khỏi đám đông, bỗng nghe thấy giọng nói như tiếng chim hót, vô cùng nổi bật:

– Công tử! Công tử!

Phá Nguyệt ngước mắt lên nhìn, thấy một nam tử thân hình cao ráo đang đứng trên một góc đài cao, xách vò rượu ngửa cổ tu ừng ực, đó chẳng phải là Bộ Thiên Hành thì là ai?

Còn người gọi công tử... Phá Nguyệt đảo mắt, rõ ràng là nơi nam nhân đấu rượu, nhưng ở hàng trên cùng lại có hơn mười thiếu nữ áo gấm chen chúc đứng ở hàng đầu, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn Bộ Thiên Hành, vẻ mặt nóng bỏng.

Chẳng trách bọn họ mù quáng vây lấy.

Ánh trăng sáng tỏ, đèn đuốc rực rỡ. Bộ Thiên Hành mặc một bộ trang phục màu đen, thắt lưng buộc một dải dây gấm tối màu, lưng hổ eo ong, anh tuấn ngút trời. Chỉ riêng bóng lưng chàng thôi đã vô cùng nổi bật gữa đám người. Chàng ngửa cổ uống rượu, một bàn tay to lớn đặt lên vò rượu, rượu theo hai bên mép chảy tràn xuống, đến cái cổ dài, qua yết hầu phập phồng rồi chui vào cổ áo, nhất cử nhất động của chàng đều toát lên vẻ tự nhiên và cương nghị.

Nhưng khi chàng đặt vò rượu xuống, lại hiện lên gương mặt với những đường nét thô ráp những không hề lỗ màng, mày đen mắt sáng, vô cùng nổi bật.

Đám thiếu nữ đó ngẩn người ra nhìn.

Bộ Thiên Hành cũng khựng lại. Chẳng qua chàng chỉ thắng được vò rượu đứng trên đài nếm trước, vì sao thần sắc đám nữ tử này lại quái dị như vậy?

– Công tử! – Đám thiếu nữ ném hoa tươi trong tay vào người Bộ Thiên Hành. Bộ Thiên Hành còn tưởng đó là ám khí, nhún chân nhảy vọt lên tránh. Thế là đám thiếu nữ lại càng thích hơn, càng ném nhiều hoa về phía chàng. Bộ Thiên Hành chẳng có chút vui vẻ nào, nhận ra đám thiếu nữ này có lẽ đang bày trò ngưỡng mộ, gương mặt đẹp trầm xuống, đưa mặt xung quanh tìm Phá Nguyệt.

Phá Nguyệt nhìn đống hoa tươi trên đài, hỏi Thập Tam:

– Ném hoa?

Thập Tam lắc đầu tỏ ý không biết. Bên cạnh có người cười cười giải thích:

– Đây là phong tục của Thừa Dương. Nữ tử gặp được nam tử mình thích thì sẽ mang hoa ra tặng. Nam tử nếu nhận lấy thì coi như hai người đã yêu mến nhau. – Người kia quay sang, thấy dung mạo của hai người Phá Nguyệt, cười nói:

– Vị công tử này tướng mạo xuất chúng, đã có hồng nhan tri kỷ như tiểu thư đây thì có thể cài một cây trâm hoa lên búi tóc, các nữ tử khác nhìn thấy sẽ không làm phiền nữa.

– Không cần. – Thập Tam lạnh nhạt nói. Phá Nguyệt gật đầu, đương nhiên là hắn không cần rồi, nhìn hắn thế này, ai mà dám ném hoa vào người hắn, có khi sẽ bị giết bởi ánh mắt của hắn mất. Nghĩ ngợi giây lát, Phá Nguyệt mua một đóa hoa tươi gần đó, giấu trong tay áo.

Lúc này Bộ Thiên Hành đã bay xuống cao đài, đi nhanh về phía Phá Nguyệt, chỉ là đám thiếu nữ đó vẫn lưu luyến không rời, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng hình chàng. Phá Nguyệt tươi cười vẫy tay chàng, xòe bàn tay ra, lộ ra cành hoa. Bộ Thiên Hành cười tươi, cầm lấy bông hoa, vẫy vẫy với đám thiếu nữ kia, ra hiệu mình đã có chủ rồi.

Phá Nguyệt lắc đầu:

– Không được, phải cài lên tóc.

Bộ Thiên Hành nhìn bông hoa đỏ rực bất giác bật cười.

– Chàng có cài không? – Phá Nguyệt giả bộ giận dữ uy hiếp.

Bộ Thiên Hành cười sảng khoái:

– Đã là của nàng tặng thì cài lên có sao? – Thế là chàng cài bông hoa đỏ to bằng nửa bàn tay lên tóc. Phá Nguyệt bụm miệng cười, Thập Tam ho hai tiếng, trên mặt cũng lộ ra ý cười, gương mặt thoáng ửng đỏ.

Bộ Thiên Hành cúi đầu nhìn Phá Nguyệt:

– Nguyệt Nhi hài lòng không?

Phá Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn chàng, ngỡ ngàng.

Dưới ánh trăng, ánh đèn, mái tóc chàng đen nhánh, đóa hoa đỏ rực như lửa, gương mặt anh tuấn ánh lên dưới màn đêm, dịu dàng như một bức tượng, không một chút tục khí, toát lên vẻ thâm tình yêu dị.

Phá Nguyệt không dám nhìn thẳng, đưa tay gỡ bông hoa xuống, lẩm bẩm:

– Thiếp sai rồi.

Bộ Thiên Hành cười:

– Sai gì?

– Thiếp không biết chàng cũng có thể đẹp đến thế.

Sắc mặt Bộ Thiên Hành cứng lại, giơ tay ra định bắt nàng, nàng bật cười rồi chạy ra xa. Bộ Thiên Hành quay đầu, thấy Thập Tam gật đầu với mình, ý tứ ngắn gọn:

– Rất đẹp. – Sau đó hắn cũng quay người bỏ đi.

Ba người nói nói cười cười đi về phía trước, tới một sạp hàng nhỏ, Thập Tam đột nhiên dừng bước.

Phá Nguyệt nghiêng đầu nhìn, đó là một ông lão đang cầm bút than bán tranh.

Phá Nguyệt cầm một tác phẩm hoàn chỉnh lên xem, hai mắt sáng lên. Thì ra nhân vật mà ông lão này dùng bút than vẽ lại rất gần với kiểu phác họa thời hiện đại, có thể là ông lão này tự tìm được cách, ở thời đại này đúng là khó tin.

Lúc này, Đường Thập Tam đưa tay chỉ hai người họ:

– Vẽ họ đi.

Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đưa mắt nhìn nhau, lòng đầy vui vẻ, hắn muốn có tranh chân dung của họ.

Thực ra ba người đều biết rõ, khi họ quay về Đại Tư, sau này nếu hai nước khai chiến, tình huynh đệ khó có thể tiếp tục. Thế nên Thập Tam mới muốn giữ tranh chân dung của họ làm kỷ niệm?

– Vẽ ba người. – Phá Nguyệt kéo Thập Tam lại gần. Thập Tam đầu tiên là cứng cả người, sau đó thì mặt mũi đờ đẫn đứng cạnh nàng, bất động.

Nửa canh giờ sau, ông lão đã vẽ xong hai bức, Thập Tam rút lấy một bức, cẩn thận gập lại, cất vào ngực.

Ba người đang định đi tiếp thì nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ở phía trước, mau chóng lại gần.

Người đi đường vội vàng tránh ra nhường đường. Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt cũng đứng sang một bên, Thập Tam cau mày, ngẩng đầu nhìn người đang cưỡi ngựa như bay, đột nhiên tiếng quát lên:

– Đường Điềm!

Lúc này Phá Nguyệt mới thấy người trên ngựa là một thiếu nữ dung mạo thanh tú. Nàng ta nghe thấy tiếng Thập Tam, lập tức ghìm cương dừng ngựa lại, nhìn thấy Thập Tam, sắc mặt thoáng thay đổi, xuống ngựa chạy lại gần.

– Nhị ca! – Đường Điềm mắt ngọc mày ngài, thoạt nhìn tinh thần có vẻ thoải mái hơn Thập Tam rất nhiều. Nàng tỏ vẻ nóng ruột bám lấy cánh tay Thập Tam, – Muội vừa nhận được tin tức ở biên cảnh phía Đông Bắc, đại ca bị Man nhân làm bị thương rồi, Man nhân hung hãn, tính mạng đại ca vô cùng nguy hiểm, muội đang tìm huynh, mau theo muội đi bảo vệ đại ca!

Thập Tam biến sắc:

– Mau đi!

Phá Nguyệt giật mình, như Bộ Thiên Hành nói thì đại ca của Thập Tam chẳng phải chính là trưởng tử của đại nguyên soái Quân Hòa, Đường Khanh, đệ nhất danh tướng đương thời sao?

Nàng nhìn Bộ Thiên Hành, thấy chàng đang nhìn Thập Tam, vẻ mặt nghiêm túc.

Thập Tam quay người định đi, bỗng dưng nhớ ra, quay đầu nhìn Bộ Thiên Hành:

– Ngươi không tiện. Ta đi đây.

Bộ Thiên Hành gật đầu, chàng hiểu ý của Thập Tam, đây là quân vụ của Quân Hòa, chàng là quân nhân Đại Tư. Tuy hai người là bạn tốt nhưng can dự vào vẫn là không tiện.

Thập Tam bèn gật đầu với hai người, chớp mắt đã cùng thiếu nữ đó khuất dạng.

Người đứng xem dần dần tản đi, Phá Nguyệt giật giật tay Bộ Thiên Hành:

– Chàng nghĩ thế nào?

Bộ Thiên Hành liếc mắt nhìn nàng, giọng nói ẩn hiện ý cười:

– Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Danh tướng và Man nhân đều phải đến xem thế nào.

Mắt Phá Nguyệt sáng lên:

– Thật không?

Bộ Thiên Hành mỉm cười:

– Chúng ta len lén đi theo Thập Tam, không để hắn phát hiện ra là được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-51)