← Ch.14 | Ch.16 → |
Tối nay Phá Nguyệt ngủ ở gian ngoài. Sáng sớm hôm sau, khi nàng thức giấc, Mộ Dung Trạm vẫn còn chưa tỉnh. Đã nhiều ngày chàng không hề chợp mắt, đêm qua thấy Bộ Thiên Hành vẫn còn lành lặn, nguyên vẹn, vừa kích động, vui mừng, lại mệt mỏi khôn cùng nên lúc này đang ngủ rất say.
Phá Nguyệt đẩy cửa ra, thấy một nhóm nha hoàn bê đủ các món đồ, đứng trước cửa chờ đợi đã lâu. Nàng dùng điểm tâm sáng, chải tóc, trang điểm ở gian ngoài xong xuôi thì một nha hoàn khác dâng mấy bộ nữ trang hoa lệ lên.
Phá Nguyệt dù sao cũng là con gái, nhìn thấy mấy bộ y phục hoa lệ mà không mất vẻ trang nhã thì động lòng bèn chọn một bộ khoác lên. Bỗng dưng nghe thấy tiếng nha hoàn khen:
– Quả đúng là rất hợp với cô nương! Bộ y phục này do đích thân Nhị điện hạ chọn, điện hạ nói tiểu thẩm thẩm... cô nương tư dung xuất chúng, nếu được trang điểm cẩn thận thì Thành Vương điện hạ chắc chắn sẽ càng thêm yêu mến.
Một lúc lâu sau Phá Nguyệt mới phản ứng lại, Thành Vương mà họ nói chính là Mộ Dung Trạm.
Thành Vương, Thành Vương, nàng biết hôm qua mình ở với Mộ Dung Trạm cả đêm trong phòng, chắc chắn là khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác, ngay cả Mộ Dung Trạm còn cảm thấy cần thiết. Nhỡ nửa đêm Nhan Phác Tông tới bắt nàng đi thì làm thế nào? Có chàng bảo vệ nên Nhan Phác Tông mới không dám xuất hiện.
Nàng cười nhạt không đáp, nghĩ bụng ngày nào đó Dung Trạm hồi kinh, nàng theo Bộ Thiên Hành đi rồi sẽ không còn sợ người khác hiểu lầm nữa.
Các nha hoàn đều lui ra ngoài, Phá Nguyệt vẫn không dám đi lung tung, ngoan ngoãn ngồi ở gian ngoài, nhìn đám trang sức, y phục chất đầy giường, bất giác buồn bã. Đều do hai vị Hoàng tử phái người mang tới, nhưng nàng biết cất vào đâu bây giờ?
Đang cầm mấy món đồ châu bảo nghịch trong tay thì đột nhiên nghe thấy gian trong có tiếng người ho khẽ một tiếng, tiếng bước chân lại gần. Nàng vội đứng lên, quay đầu, thấy Mộ Dung Trạm đang đứng cách mình chừng bảy, tám bước chân. Chàng đã mặc áo bào cẩn thận, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, gương mặt thanh tú như trong tranh, tỏa sáng lấp lánh.
– Khỏe hơn chưa? – Nàng vội vàng lại gần, quan tâm hỏi.
Mộ Dung Trạm như vừa bừng tỉnh, quay mặt đi, đỏ mặt tía tai:
– Khỏe... khỏe hơn rồi.
– Tôi gọi nha hoàn tới hầu hạ huynh nhé? – Phá Nguyệt nhìn mặt chàng đỏ bừng, nghĩ bụng hình như chàng bị sốt.
Dung Trạm lắc đầu:
– Không cần đâu. Tự tôi làm cũng được.
Chàng tự đi tới trước chậu rửa mặt, những giọt nước lạnh lẽo táp lên mặt khiến nhiệt độ trên mặt giảm xuống.
Ban nãy tỉnh dậy, chàng cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần phấn chấn. Vừa ngồi dậy đã thấy trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài có một giai nhân mặc cẩm y ngồi đó.
Chiếc váy nhiều tầng bằng lụa mỏng in hình những cánh bướm đang vờn hoa làm nổi bật vòng eo thon gọn của nàng. Mái tóc đen dài được búi gọn bằng trâm cài ngũ sắc, hai bím tóc thả trước ngực, ánh lên gương mặt trắng như bạch ngọc.
Khi chàng chầm chậm quay người lại, Mộ Dung Trạm thấy một đôi mắt đen lay láy, mặt ngọc xinh xắn, đôi môi đỏ chúm chím, vô cùng sinh động, nhất thời cảm thấy hơi thở của mình như bị đôi mắt đang lấp lánh ánh sáng ấy cướp mất, nhìn đến si mê.
Hoàn toàn không giống, trong đầu Dung Trạm nảy ra ý nghĩ ấy, hoàn toàn không giống.
Vẫn là dung nhan tinh tế, yêu mị khiến người ta kinh ngạc, nhưng làn da của nàng đã hồng nhuận hơn trước rất nhiều, dưới sự hỗ trợ của y phục, nó càng trắng lên như tuyết, nghiêng ngả lòng người.
Cảnh tượng tú lệ trong mơ từ rất lâu trước kia đột ngột ùa vào đầu Mộ Dung Trạm. Chàng chưa kịp ổn định tâm thần thì phần bụng dưới bỗng nóng rực. Chàng phát hiện ra mình rất, rất muốn ôm người con gái có làn da sáng như ngọc kia vào lòng, rồi mặc sức hôn hít, vuốt ve nàng như trong mơ.
– Không sao chứ? Huynh đang chảy mồ hôi kìa? – Phá Nguyệt thấy chàng đứng thẫn thờ trước chậu nước thì vội vàng lại gần, thấy trán chàng lấm tấm mồ hôi, bất giác kinh ngạc.
– Không sao! – Mộ Dung Trạm đột nhiên quát to, không dám quay đầu lại nhìn nàng. Từ nhỏ chàng ra vào cung đình, từng gặp bao nhiêu giai nhân xung quanh Hoàng đế. Luận về dung mạo, rất nhiều người còn xinh đẹp hơn Phá Nguyệt, trong mắt chàng, chẳng qua cũng chẳng khác một túi thịt da.
Nhưng hôm nay, người con gái yếu đuối này lại khiến chàng không cầm lòng nổi.
Dường như chỉ cần nàng tiếp tục bước lên bước nữa thì chàng sẽ lập tức kéo nàng vào lòng, ôm chặt không buông.
Không được!
Chàng thầm quát trong lòng: Không được!
Rõ ràng là nàng đã có cảm tình với đại ca, trưởng tẩu như mẹ, sao chàng có thể suy nghĩ lung tung được! Chàng cố trấn tĩnh lại, quay người lại, điềm nhiên nói với Phá Nguyệt:
– Ta vào địa lao thăm đại ca, nàng ở lại trong phòng đừng đi lung tung. – Nói xong chưa chờ Phá Nguyệt trả lời, cũng không nhìn nàng thêm cái nào, chàng rảo chân bước nhanh ra khỏi phòng.
Đi tới tận cửa lao, Mộ Dung Trạm bỗng giật mình, thầm nghĩ, ban nãy vì sao mình không đưa nàng cùng vào gặp đại ca? Là vì mình không muốn ư? Hay là vì... không muốn đại ca thấy nàng trong dáng vẻ ấy?
Nghĩ tới đây, chàng thấy xấu hổ vô vàn, lập tức quay người ngược trở lại, quyết ý đưa nàng tới gặp đại ca, vẻ như vì chàng đã thấy nàng mặc nữ trang, nếu không cho đại ca nhìn thấy thì cảm giác như trong lòng có quỷ.
Chàng quay về phòng, tư duy đã bình thường trở lại, gõ nhẹ cửa phòng nhưng không thấy ai trả lời. Hộ vệ gác cửa nói:
– Cô nương chưa từng đi ra.
Mộ Dung Trạm giật nảy mình, đẩy cửa bước nhanh vào trong, thấy một nữ tử đang nằm ngủ trên chiếc giường ở gian ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đã ngủ rồi, Mộ Dung Trạm quay người định đi ra, bất giác liếc thấy gương mặt nghiêng nghiêng đang say ngủ của nàng, bước chân không tài nào nhấc lên được nữa.
Thị vệ sau lưng vẫn đang nhìn vào trong, Mộ Dung Trạm bỗng dưng không muốn để họ thấy Phá Nguyệt, quay lưng ra phía cửa, chàng lạnh lùng đóng cửa lại, trong lòng như có một con quỷ đang lạnh lùng nhìn chính mình.
Chàng chầm chậm đi tới bên giường, cúi đầu nhìn dung nhan nàng. Thân hình đó trông thật là nhỏ nhắn, nhưng sau khi thay bộ nữ trang lại trở nên cân đối và cao ráo.
Chàng đứng rất gần, có thể ngửi thấy mùi hương nữ tử nhàn nhạt. Gương mặt trái xoan hồng hào, trơn mịn, hàng lông mày đen nhánh, tinh tế, thanh tú; sống mũi cao thẳng dài, miệng anh đào chúm chím, sắc hồng mơn mởn.
Không thể, Mộ Dung Trạm, không thể!
Trong đầu chàng có một âm thanh thét gào, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chàng chống hai tay xuống giường, chầm chậm cúi thân hình cao lớn của mình xuống.
Mỗi khi gần đôi môi ấy thêm một tấc là dục vọng đang xao động trong lòng lại mãnh liệt thêm một chút, đồng thời thứ cảm giác khó chịu vì mình đang gây ra tội nghiệt cũng thêm dữ dội. Chàng cảm thấy đầu mình nặng trịch, trong mắt chỉ còn dung nhan xinh đẹp yêu kiều và đôi môi đang mím chặt kia. Xung quanh rõ ràng vô cùng yên tĩnh, mà trong đầu chàng có vô số âm thanh đang thét gào...
Nàng xinh đẹp, nhan sắc ấy như đang mê hoặc chàng, nhưng Mộ Dung Trạm, không được làm thế!
Cuối cùng, đôi môi chàng dừng lại khi chỉ còn cách nàng vài tấc. Hơi thở ấm nóng của nàng phất qua cánh mũi chàng, cả người nàng đang nằm trong vòng tay chàng. Chỉ cần tiến thêm một chút nữa thôi là chàng sẽ chạm được vào môi nàng, có thể ôm nàng vào lòng.
Tà niệm như một sợi dây leo quấn lấy tim chàng, trong đó loáng thoáng một âm thanh, nếu chàng mở miệng xin Hoàng thượng ban nàng cho mình, chắc chắn nàng sẽ là của chàng. Nàng và đại ca tuy đã có tình cảm, nhưng tình ý chưa sâu sắc. Nếu chàng hôn nàng, ôm nàng, thậm chí... muốn có nàng, đại ca mà biết chắc chắn sẽ nhường cho mình. Rồi biết đâu có ngày nàng hồi tâm chuyển ý, một lòng làm thê tử của chàng... Nếu không phải Nhan Phác Tông gây chuyện thì nàng đã trở thành thê tử của chàng từ trước.
Có được nàng thật dễ dàng, chẳng qua chỉ là một câu nói, một cái vươn tay, một cái cúi đầu.
Nhưng đôi môi của chàng dừng lại cách nàng một tấc, rồi như thể bị một cây đinh gặm chặt, không thể nhúc nhích nổi nữa.
Một lúc lâu sau, chàng bừng tỉnh lại, thân hình ngả mạnh về phía sau, kéo giãn khoảng cách với nàng.
Chàng loạng choạng lùi lại mấy bước, hãy còn hoảng hồn chưa trấn tĩnh, mồ hôi đầm đìa. Nhìn dung nhan diễm lễ cách mình vài bước mà cảm giác như giờ đã xa tận chân mây.
Sáng nay Phá Nguyệt dậy sớm, do buổi sáng đã ăn cơm nên lại muốn ngủ thêm một giấc. Khi nàng thức giấc trong phòng chẳng có một ai. Nàng đẩy cửa ra, thấy Mộ Dung Trạm đang lặng lẽ đứng trong đình viện, các hộ vệ đứng hai bên.
Phát giác ra động tĩnh của nàng, Mộ Dung Trạm chầm chậm quay đầu, nụ cười nhàn nhạt:
– Dậy rồi à? Ban nãy thánh chỉ tới, đại ca được thả ra rồi, mau đi thăm huynh ấy đi. – Sau đó chàng nhìn hộ vệ bên cạnh, người đó lập tức cung kính bước lên:
– Thuộc hạ sẽ đưa cô nương đi.
Phá Nguyệt vừa mừng vừa ngạc nhiên:
– Nhanh thế à? Huynh ấy đang ở đâu?
Ánh mắt Mộ Dung Trạm dừng trên bụi cây thấp nhỏ bên cạnh, mỉm cười nói:
– Hoàng huynh phái một người rất đắc lực của người tới. – Chàng vừa dứt lời Phá Nguyệt đã theo hộ vệ đi tới góc hành lang, không quay đầu lại, vẫy tay với chàng rồi khuất dạng.
Lúc này Mộ Dung Trạm mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng đã đi, trầm ngâm.
– Nữ tử kia là ai? – Một giọng nói the thé chậm rãi vang lên.
Mộ Dung Trạm quay người, một lão nhân thấp bé từ sau gốc cây đi ra. Lão mặc y phục gấm màu xám, đầu đội lung quan[1] màu đen, tóc bạc phơ, mặt trắng không râu, hai mắt sáng quắc, trông đã chừng năm mươi tuổi. Mộ Dung Trạm vội vàng cúi người hành lễ:
[1] Lung quan: Là một loại mũ quan thời Hán, hình dáng như cái chén úp ngược, phía trước cao thon dần về sau, dừng da hươu trắng kết hợp với vải thưa tạo thành, để sau khi đội sẽ nổi bật phần búi tóc chít khăn phía trong. (BT)
– Sư phụ, nàng là một bằng hữu của đồ nhi.
Lão nhân đó trầm tư giây lát, mỉm cười:
– Bằng hữu à...
Phá Nguyệt theo hộ vệ đi tới trước một căn phòng ở ngoại viện, chưa kịp gõ thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Bộ Thiên Hành đã thay một bộ y phục sạch sẽ, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ánh mắt chàng như ngưng trệ.
Phá Nguyệt giật mình, nàng đã từng thấy dáng vẻ còn đẹp hơn của chàng, nhưng sao hôm nay càng nhìn càng thấy chàng anh tuấn thế này? Nghĩ mình đã thay nữ trang, nàng lại thấp thỏm chờ đợi.
Bộ Thiên Hành chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, ý cười trong mắt càng sâu, còn giọng lại thản thiên:
– Cũng tạm được.
Phá Nguyệt lườm chàng, giận dữ nói:
– Tôi không kiếm cơm bằng ngoại hình.
– Ừm, nói đúng. Nguyệt Nhi của chúng ta không kiếm cơm bằng ngoại hình. – Chàng bước ra sánh vai với nàng, rất tự nhiên vuốt nhẹ lên búi tóc đáng yêu kia, ngón tay tranh thủ lướt qua làn da sau gáy mịn màng, mềm mại của nàng rồi mới hỏi. – Tiểu Dung đâu?
Phá Nguyệt làm sao không cảm nhận được ngón tay ấm áp mà thô ráp của chàng chứ? Cổ nàng như bốc cháy, lúng túng đáp:
– Huynh ấy ở trong nội viện, chúng ta đi tìm huynh ấy đi!
Hộ vệ đi trước dẫn đường, Phá Nguyệt thấy trong lòng ngọt ngào, cười hỏi:
– Chuyện này coi như kết thúc rồi chứ?
Bộ Thiên Hành cười:
– Kết thúc thì kết thúc, chỉ có điều sau này ta không còn là Bình Nam tướng quân nữa, mà bị giáng chức làm Đô úy cấp bát phẩm, đi canh giữ kho lương.
Phá Nguyệt thấy thần sắc của chàng có vẻ u uất, cong môi cười:
– Giữ thì giữ, có phải chưa từng phải giữ đâu. Huynh lợi hại như thế, sớm muộn cũng có ngày được trọng dụng.
Lông mày Bộ Thiên Hành thoáng giãn ra, nắm lấy tay, nhìn nàng nói:
– Nàng không chê hả?
Phá Nguyệt nghe ý của chàng như muốn đưa mình cùng đi, bất giác trong lòng ngọt ngào:
– Thế thì khó nói lắm.
Bộ Thiên Hành mỉm cười:
– Hôm qua bảo nàng đi, nàng không đi, bây giờ thì không được lựa chọn nữa rồi.
Phá Nguyệt bị chàng nắm chặt tay đi ra tới tận hậu viện, thấy Mộ Dung Trạm đang chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng giữa sân, bên cạnh là một lão nhân tóc trắng. Lúc này hai người mới buông tay ra.
Mộ Dung Trạm như không thấy hai người vừa bỏ tay nhau ra, mỉm cười giới thiệu:
– Đại ca, đây là sư phụ truyền thụ võ nghệ cho đệ. Cũng là người mang theo chỉ ý của hoàng huynh, thúc ngựa ngày đêm, hôm nay mới kịp tới giải cứu cho huynh.
Tuy rằng Bộ Thiên Hành không muốn kết giao với quyền quý, nhưng với người võ nghệ cao cường thì vô cùng kính phục. Chàng luôn cảm thấy võ nghệ của Dung Trạm thuần hậu, chất phác, tinh thâm, thuần khiết, không ngờ lại là học trò của lão nhân tóc trắng này, lập tức vái dài:
– Mạt tướng bái kiến tiền bối.
Lão nhân đó cười cười, đỡ chàng lên. Bộ Thiên Hành cảm thấy có một nguồn lực như dời non lấp bể ập tới, nhưng lại mềm mại, nhu hòa, chàng không thể vái sâu hơn được nữa, không thể không đứng lên. Chàng thầm cân nhắc, mình luôn tự phụ rằng võ nghệ hơn người, nhưng không ngờ lão nhân tướng mạo bình thường này võ nghệ lại vượt xa cả mình.
Lão nhân đó nói:
– Ta chẳng qua chỉ là một lão nhân trong cung, tướng quân không cần khách khí. Nhờ có tướng quân nhiều năm qua chăm sóc cho Thập thất vương gia, ngày nào đó nếu tướng quân có việc, lão không dám chối từ.
Lão nói chuyện rất khách khí, ấn tượng của Bộ Thiên Hành với lão lại càng tăng thêm. Lão nhân quay sang nhìn Phá Nguyệt, chăm chú quan sát nàng một lát, cười nói:
– Con gái độc nhất của Vệ úy đại nhân quả nhiên xinh đẹp.
Lời này vừa thốt ra, Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đều kinh ngạc. Bộ Thiên Hành nhìn Mộ Dung Trạm, Mộ Dung Trạm vội nói:
– Là đệ nói với sư phụ, sư phụ không quan tâm tới chuyện triều chính, không sao đâu!
Lúc này hai người mới an tâm, lại nghe lão nhân nói tiếp:
– Nhan tiểu thư, thân thủ của vị tướng quân này không tệ, nhưng so với Vệ úy đại nhân thì e rằng vẫn còn thiếu chút hòa hầu, khó có thể bảo vệ tiểu thư chu toàn. Cô nương không muốn về nhà, lão nhân nể mặt Thập thất vương gia, rất sẵn lòng chăm sóc. Hôm nay chúng ta sẽ hồi kinh, cô theo chúng ta đi đi.
Lời vừa thốt ra, cả ba người đều kinh ngạc. Bộ Thiên Hành nghe lão nói mình không thể bảo vệ được Phá Nguyệt thì hơi giận, trong lòng rúng động, vội hỏi:
– Tiền bối, Nhan Phác Tông mệnh danh đệ nhất cao thủ Đại Tư, không biết thân thủ rốt cuộc thế nào?
Lão nhân đó mỉm cười:
– Lão bình sinh chẳng khâm phục mấy người, nhưng Nhan đại nhân tuổi chưa quá bốn mươi mà võ nghệ thực sự còn cao hơn cả lão.
Ba người đều im lặng. Bộ Thiên Hành đang định lên tiếng từ chối thì đã nghe Phá Nguyệt bình tĩnh nói:
– Đa tạ ý tốt của tiền bối, có điều Phá Nguyệt đã quyết đi nơi khác, nếu lại bị bắt thì sống chết do trời định, không quan trọng.
Lão nhân khựng lại, đang định lên tiếng thì Mộ Dung Trạm đã nói:
– Sư phụ, người không cần nói nữa. Sáng nay Nhan Phác Tông cũng nhận được chỉ ý của hoàng huynh, tuyên triệu gấp, đã hộ tống Lan Nhi về Đế Kinh rồi. Sau này, Phá Nguyệt muốn đi đâu thì đi, nếu có người làm hại, đồ nhi và đại ca sẽ ra tay ứng cứu, quyết không để nàng bị kẻ gian hãm hại.
Chàng luôn tỏ ra cung kính, khiêm tốn hóa nhã với sư phụ, những câu ban nãy chậm rãi mà mạnh mẽ, ẩn chứa ngữ khí không phải bàn cãi. Lão nhân biết tính khí của chàng, cười khẽ, không nói gì với mọi người, quay người bỏ đi.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nghe nói Nhan Phác Tông đã đi thì đều mừng rỡ. Nhưng lúc này ba người không ai nói gì, vô hình trung cảm thấy thật ngượng ngùng, mà lại chẳng biết ngượng ngùng ở đâu.
Cuối cùng, Mộ Dung Trạm cúi lưng với hai người, cười khẽ:
– Hoàng huynh giục gấp quá, hôm nay đệ phải đi thôi, đại ca, chúng ta uống rượu lần nữa rồi chia tay nhau tại đây.
Hôm đó, Bộ Thiên Hành và Mộ Dung Trạm không cho Phá Nguyệt theo, hai huynh đệ đối ẩm vui vẻ, nói về những chiến dịch đã qua, về đêm trăng sáng chạy xa nhiều dặm chỉ vì một vò rượu ngon, nói về lý tưởng, về Phá Nguyệt.
Khi mặt trời lặn, Bộ Thiên Hành đã say túy lúy trong phòng, vùi đầu vào ngủ. Phá Nguyệt định tiễn Mộ Dung Trạm, nhưng chàng lại cười bảo nàng hãy chăm sóc cho đại ca. Thấy mắt nàng đỏ hoe chực khóc, chàng không dám nhìn, rảo nhanh bước ra ngoài.
Đi tới bên chiếc xe ngựa đỗ ngoài phủ, bước chân chàng mới chậm lại. Chàng và Bộ Thiên Hành đã đối ẩm nhiều lần, lần nào cũng là chàng say trước, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, có thể vì không dám say, thế nên đại ca say rồi mà chàng vẫn tỉnh.
Chàng chầm chậm nằm xuống xe ngựa, lắng nghe tiếng xe lăn bánh, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, nhưng trái tim thì thật nặng nề. Đang mơ màng chực ngủ, rèm xe bị ai đó vén lên, sư phụ ngồi vào.
Chàng ngồi dậy, chậm rãi hỏi:
– Vì sao sư phụ định mời Phá Nguyệt vào kinh?
Sư phụ chàng là cao thủ đại nội, quanh năm không hỏi tới thế sự, vì sao hôm nay lại chủ động lên tiếng mời Phá Nguyệt cùng về Đế Kinh?
Sư phụ nhìn gò má đỏ hồng của chàng cùng với đôi mắt mang vẻ ngẩn ngơ, thở dài nói:
– Thập thất, vi sư chưa từng cầu xin con điều gì, hôm nay có chuyện muốn cầu, được không?
Ngữ khí của lão nghe rất trịnh trọng, Mộ Dung Trạm cả kinh, đang tây tây cũng tỉnh thêm vài phần, nghiêm giọng nói:
– Sư phụ nói gì thế, chỉ cần sai bảo, đồ nhi không dám chối từ!
Sư phụ gật đầu:
– Con về xin Hoàng thượng chỉ hôn Nhan Phá Nguyệt cho con.
Tim Mộ Dung Trạm đập thình thịch, nghĩ bụng chẳng nhẽ sư phụ đã nhận ra mình có tình ý với nàng? Chàng đáp:
– Sư phụ đừng đoán bừa... con...
Sư phụ chàng lắc đầu, hạ thấp giọng:
– Ta thấy Nhan tiểu thư không phải nữ tử bình thường. Tuy rằng bước chân của nàng nhẹ nhàng vô lực, có vẻ như không biết võ công, nhưng vi sư lại quan sát được trong cơ thể nàng có một luồng chân khí tà môn. Hai con nội lực còn kém nên không phát hiện ra. Khi ta hỏi con về thân thế của nàng, con có nói từ nhỏ nàng đã được Nhan Phác Tông nuôi trong biệt viện, lại ăn sống, uống máu độc, ngày ngày ngâm mình trong hàn băng. Nhan Phác Tông bất chấp luân thường, định cưỡng bức con gái của mình khiến ta nhớ tới một lời đồn từ mười mấy năm trước...
– Lời đồn gì?
– Có lẽ... nàng ta là nhân đan mà Nhan Phác Tông luyện.
– ... Nhân đan? – Mộ Dung Trạm nghe thấy cách gọi này, trong lòng đã thấy căm ghét, lại càng thêm thương xót Phá Nguyệt.
Sư phụ gật đầu:
– Đúng thế. Chỉ có điều bí mật trong đó ta không rõ lắm. Nhưng ta đoán, cơ thể của nữ tử này rất bổ ích với nam nhân. Nếu con có được nàng, cùng nàng làm chuyện phu thê, có thể công lực sẽ gia tăng, kéo dài tuổi thọ! Nếu không một kẻ tinh quái như Nhan Phác Tông vì sao cứ phải tìm bắt nữ tử này không tha?
Mộ Dung Trạm vốn đang nghe say sưa, nghe tới chỗ làm chuyện phu thê thì hai má đỏ bừng, nhất thời quên mất trước mắt mình là sư phụ, quát khẽ:
– Hoang đường! Làm gì có chuyện vô lý như thế, nếu thực sự công lực gia tăng thì người đó chẳng cần phải khổ luyện võ nghệ, chỉ cần nuôi một nữ tử là được!
Sư phụ chàng lắc đầu:
– Ta đoán luyện nhân đan không dễ, chỉ riêng những độc vật đó cũng không thể kiếm đủ. Tóm lại, có nàng ta thì chỉ lợi không hại. Về tới kinh sư, con hãy xin chỉ của Thánh thượng đi.
Mộ Dung Trạm trầm mặc giây lát, lắc đầu:
– Sư phụ, con xin lỗi, việc này không thể.
Sư phụ chàng thoáng biến sắc:
– Cho dù con không chút tình ý với nàng thì sau này gặp được nữ tử tâm đầu ý hợp, con lại cưới cũng được chứ sao.
Mộ Dung Trạm thấy tim mình thắt lại, cố gắng đè nén, nghiêm mặt nói:
– Sư phụ, sao có thể vì cơ thể nàng có ích cho đồ nhi mà cưỡng ép chiếm đoạt nàng? Nàng đã có ý trung nhân, chứ không chung tình với von, cho dù có ích lợi khôn cùng thì con cũng không thể miễn cưỡng. Việc này dừng ở đây, sư phụ đừng nhắc tới nữa, cũng đừng nhắc tới với hoàng huynh con.
Sư phụ quan sát sắc mặt của chàng, biết ý chàng đã quyết, không thể lay chuyển, chỉ thở dài một tiếng:
– Si tình, si tình... – Rồi bay vọt ra ngoài xe ngựa, lắc đầu thở dài.
Mộ Dung Trạm sững sờ ngồi trong xe, cúi đầu nhìn ánh trăng trong trẻo như dòng nước chảy trên tay mình, rõ ràng là có thể chạm vào được, nhưng mãi mãi chẳng thể nắm vào trong tay.
Đầu đông, trên núi buốt hơn trong thành rất nhiều. Vừa vào tháng Mười hai, trận tuyết đầu tiên đã phủ trắng ngọn núi, lạnh lẽo. Trên quan đạo tuyết đọng dày tới nửa thước, vó ngựa giẫm lên phát ra âm thanh lạo xạo, như thể giẫm lên tim những người đi đường.
Nhan Phác Tông mặc chiếc áo lông cáo trắng xóa, lặng lẽ đứng dưới chân núi, dõi mắt lên lưng chừng núi. Trong rừng thấp thoáng mấy nóc nhà nhô lên, lúc ẩn lúc hiện, vậy mà trong mắt y, nó lại vô cùng nổi bật.
Bởi vì Phá Nguyệt đang ở trong đó.
Nhan Phác Tông cụp mắt, trên gương mặt anh tuấn, trắng trẻo không nhận ra bất cứ biểu cảm gì.
Ám vệ phía trước vẫn đang tiếp tục bẩm báo:
– ... Hôm đó một mình Bộ Thiên Hành tới kho lương này nhậm chức, tiểu thư không đi theo. Hộ vệ mà Thành Vương để lại đưa tiểu thư đi về phía Bắc. Bốn, năm ngày sau, chúng tiểu nhân phát hiện trong xe ngựa không hề có tiểu thư...
... Đầu mối đầu tiên đã đứt, các huynh đệ giám sát Bộ Thiên Hành theo hắn suốt mười ngày cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Phó quan của kho lương là thuộc hạ đã từng cùng Bộ Thiên Hành vào sinh ra tử, cùng bị hắn biếm chức tới đây. Phó quan vốn không chịu phối hợp, nhưng chúng thuộc hạ sử dụng một số thủ đoạn mới khiến hắn ngoan ngoãn khai ra hành tung của Bộ Thiên Hành hằng ngày...
Ông trời làm chuyện tốt, giáng xuống một trận tuyết lớn. Phó quan nói Bộ Thiên Hành thấy tuyết dày thì vô cùng lo lắng, lập tức đi tới kho lương cũ nát này. Bộ Thiên Hành đã ở trong núi một tối, chúng thuộc hạ đoán, có lẽ tiểu thư đang ở nơi này...
Ánh mắt Nhan Phác Tông dần dần hiện ý cười.
– Ta đích thân đi. – Y tiện tay lấy một thanh trường kiếm từ tay ám vệ, bình thản nói, – Các ngươi chờ ở đây.
Ám vệ khựng lại:
– Có cần chúng thuộc hạ...
Nhan Phác Tông cười nhạt:
– Đao pháp của Bộ Thiên Hành rất khá, các ngươi đi theo chỉ vướng tay vướng chân. Cứ canh giữ ở đây, giờ này ngày mai, các ngươi lên núi thu dọn thi thể của hắn rồi đốt sạch kho lương.
Các ám vệ cung kính tuân lệnh, Nhan Phác Tông xách kiếm, một mình men theo sơn đạo đi lên. Các ám vệ đứng ở chỗ cũ, không thấy Nhan Phác Tông phát lực như thế nào, thân hình cao ráo lơ lửng hệt như bóng ma, chớp mắt đã đi tới cuối con đường núi, mất dạng.
Nhan Phác Tông điểm nhẹ mũi chân vào lớp tuyết đọng trên ngọn cây, bay len lỏi trong rừng. Giữa lưng chừng núi, một dòng suối trong vắt vẫn chảy khiến y nghĩ tới gương mặt của Nhan Phá Nguyệt.
Đó là khi ở thành Bà Việt, nàng nắm tay Thành Vương bước vào.
Khi Phá Nguyệt còn ở trong quân, Nhan Phác Tông đã lưu tâm tới Dung Trạm. Sau khi điều tra, cũng thầm đoán ra thân phận của chàng. Sau đó ở tiền tuyến, gần như dễ dàng bắt được Nhan Phá Nguyệt lại bị Dung Trạm ngăn cản, nói với y rằng trên lưng hắn đeo Trạm Nhự kiếm. Các cận thần đều biết, Hoàng đế ban thanh thần kiếm thượng cổ Trạm Nhự cho Thành Vương, đây là Dung Trạm đang nói cho y biết thân phận của mình.
Nếu nói rằng trên đời này có ai đó có thể khiến Nhan Phác Tông dừng chân, thì đó chắc chắn là Hoàng thất Mộ Dung. Thành Vương là hoàng đệ nhỏ tuổi mà Hoàng đế thương yêu nhất, khi đó hai người đều ở trong quân doanh, tai mắt rất nhiều. Cho dù Nhan Phác Tông vô cùng bực bội, cho dù Nhan Phá Nguyệt ở ngay trước mặt thì y cũng không thể động thủ với Thành Vương.
Nhưng không ngờ rằng Thành Vương ngốc nghếch lại đưa Phá Nguyệt quay trở lại thành Mặc Quan đang bị bao vây; y càng không ngờ, Hiệu úy "Mục Thanh" lại có can đảm biến thủ thành công, giết quân địch đông gấp chục lần, uy chấn tam quân.
Khi tới thành Bà Việt, Phá Nguyệt đã hoàn toàn là một người khác.
Làn da nàng vẫn trắng ngần như tuyết, nhưng hồng nhuận hơn trong ký ức của y rất nhiều, dường như cũng cao hơn, không còn vẻ yếu đuối, trắng bệch như một đứa trẻ mà y thích nhất nữa; nàng không còn túm vạt cáo y sợ sệt, còn cùng một nam nhân khác tay nắm tay nhìn y, tuy rằng sợ hãi, nhưng trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên một sự kháng cự bướng bỉnh.
Nhìn đôi mắt đó, trong lòng y ngứa ngáy.
Thành Vương?
Chẳng sao, Mộ Dung Trạm bảo vệ nàng được một giờ chứ không thể bảo vệ cả đời.
Ví như lúc này.
Gương mặt tuấn tú của y không một nụ cười, tuyết trắng mênh mông cũng chẳng thể nào lạnh hơn được hàn ý trong mắt y.
Đúng là Phá Nguyệt đang ở trong núi, hơn nữa còn không hề hay biết Nhan Phác Tông đang tới gần.
Nhưng một mình nàng đang đối diện với nguy cơ còn lớn hơn.
Tuyết năm nay rơi quá sớm và quá lớn, nằm ngoài dự đoán của nàng và Bộ Thiên Hành. Thấy con đường lên núi bị tuyết phong tỏa, nàng còn chưa nghĩ ra đối sách thì một nửa nóc nhà đã bị tuyết đọng sụp xuống.
Đây là căn nhà mà người giữ kho ở năm xưa, được xây dựng bằng những trụ gỗ chắc chắn nhất. Tuy rằng một phần nóc nhà và một cây cột nhỏ sụp xuống, đè lên một chân của nàng, nhưng nóc nhà vẫn chưa sập hẳn.
Chỉ là...
Thời gian trôi qua, Phá Nguyệt ngồi trên đất, cố gắng thế nào cũng không thể rút chân trái ra được. Nền đất đông cứng, nàng cảm thấy từ đầu gối trái trở xuống đã đau đớn đến tê liệt, không biết cái chân này còn giữ lại được hay không.
Nửa canh giờ đã trôi qua, sắc trời đã tối hẳn.
Phá Nguyệt tuyệt vọng cùng cực. Nàng không chết trong chiến dịch ở thành Mặc Quan, không bị Nhan Phác Tông bắt về mà phải chết cóng trong tai nạn ngoài ý muốn ở nơi này sao?
Đang lúc buồn bã thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài kia từ xa tới gần, âm thanh vang vọng trong sơn cốc, đã gần tới căn nhà.
Nàng chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, cánh cửa đã bị người ta đẩy ra cái rầm, gió lạnh ùa vào.
Mặt trăng trong trẻo, hắt lên nền tuyết âm u, sau lưng người đó là cái bóng đổ dài. Chàng còn chưa kịp mặc áo khoác, chỉ kịp buộc một chiếc áo choàng màu đen, cả người bám đầy tuyết. Thân hình cao lớn, thẳng tắp như thể hòa lẫn vào màn đêm dày đặc sau lưng.
Một thoáng đôi mắt đen sâu thẳm sáng bừng lên khi nhìn thấy nàng, rồi lại tối đi nhanh chóng.
– A Bộ! – Phá Nguyệt bất giác vui mừng khôn xiết.
Bộ Thiên Hành không cười, trầm mặt lao tới như một mũi tên, ôm chặt nàng vào lòng. Tay còn lại lấy cây cột đè lên chân nàng ra. Phá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra ôm cổ chàng, tim đập thình thịch, nghĩ lại vẫn còn sợ.
Bộ Thiên Hành đi tới trước giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Hàng lông mày cau chặt, giúp nàng cởi giày tất, nắm lấy chân nàng, khàn giọng:
– Đau lắm hả?
Phá Nguyệt chỉ cảm thấy tê cứng khó chịu, sợ chàng lo lắng, lắc đầu hỏi:
– Sao huynh lại tới đây? – Từ sau khi sắp xếp cho nàng ở đây, để tránh tai mắt của Nhan Phác Tông, hai người chưa từng gặp mặt. Tính ra đã phải mười mấy ngày rồi.
– Ta vốn đi tuần tra kho phía Nam. Nhìn thấy tuyết rơi bèn lập tức qua đây, vậy mà vẫn chậm một chút. – Bộ Thiên Hành đáp.
Phá Nguyệt nghĩ bụng, kho phía Nam cách đây mấy chục dặm, vậy mà chàng tới nhanh thật.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |