← Ch.07 | Ch.09 → |
Bốn năm sau.
Tiếng pháo vang lên rung trời ở phủ Thiệu Hưng, dân chúng đầu đường trong hẻm đều hoan nghênh Trấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương chiến thắng trở về. Hàn tướng quân bốn năm không quay về phủ Thiệu Hưng một lần, lần này chiến thắng trở vẻ, tri phủ địa phương Tôn đại nhân đặc biệt đón tiếp long trọng, cũng bởi vì Hàn tướng quân đánh bại hoàn toàn giặc Oa ở vùng ven biển Chiết Giang mà dân chúng đối với hắn cảm phục không thôi, mỗi người đều tranh nhau nhìn tư thế oai hùng của Hàn đại tướng quân.
"Đến đây! Đến đây! Người cưỡi con ngựa trắng chính là Hàn tướng quân!"
"Thật anh tuân nha!"
"Đúng vậy, giặc Oa vùng duyên hải vừa nghe đến danh của tướng quân Hàn Hướng Dương, ai cũng sợ tới mức tè ra quần, quấy đuôi bỏ chạy."
"Hàn tướng quân uy vũ hơn người nhai" Giọng nói của nữ tử đầy vẻ yêu mến.
"Nha đầu ngốc, đừng mơ mộng. Tuy là thê tử ngài ấy đã chết, nhưng nghe nói ngài rất chung tình với thê tử, không có ý định cưới thêm ai khác. Ngươi tốt nhất là nên chết tâm đi!"
"A, ngài ấy đi tới rồi kìa...... Hàn tướng quân! Hàn tướng quân!" Mọi người ồn ào nhốn nháo, reo hò vang trời.
Hàn Hướng Dương cưỡi ngựa đi qua, trực tiếp bước vào Tướng quân phủ, ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, giống như thế giới bên ngoài không có liên quan gì tới hắn
Vào Tướng quân phủ, hắn không nói một lời liền đi về hướng bên hồ —— từ sau khi Liễu Nhữ Nhã chết, hắn chưa từng bước vào phủ đệ lần nào, sợ thấy cảnh lại nhớ tới chuyện thương tâm, trên mặt hồ bây giờ cũng hiện lên một mảnh xuân ý dạt dào.
Bốn năm qua, hắn vẫn có ý không trở về phủ, hiện giờ giặc Oa trên biển đều bị tiêu diệt, thuyền giặc Oa tạo ở Chiết Giang cũng bị thiêu rụi sạch, tuyệt đối không thể Đông Sơn tái khởi (chờ thời cơ nổi dậy), hắn ở trên biển không có việc gì làm, Hoàng Thượng hạ chỉ muốn hắn trở về Tướng quân phủ tĩnh dưỡng, hắn mới cố gắng trở lại nơi thương tâm này.
Nhữ Nhã...... Nhữ Nhã kia thanh tú tao nhã. `. Nhữ Nhã khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền nhỏ......
Trên khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng lộ ra một nỗi đau thương sâu sắc, hắn hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi.
"Tướng quân, đi ra ngoài một chuyến đi! Tốt xấu gì người cũng đã bốn năm không trở lại, Thiệu Hưng bây giờ trở nên sung túc, náo nhiệt rất nhiều, đi ra ngoài dạo chơi đi!" Tiến đại thẩm đặt một ly trà giải rượu ở trên bàn, có ý tốt khuyên Hàn Hướng Dương. Từ sau khi trở về hắn cứ liên tục uống rượu, cả ngày say khướt.
Thật ra không phải Hàn Hướng Dương trở lại Tướng quân phủ mới uống rượu, mà là trong bốn năm qua hắn không có một ngày không uống, uống đến mức sức khỏe tôi tệ. Từ sau khi Liễu Nhữ Nhã qua đời, hắn không chạm vào nữ nhân, cả ngày mượn rượu giải sầu, không có rượu thì không thể đi vào giắc ngủ.
Thấy Hàn Hướng Dương không có phản ứng, Tiến đại thẩm nháy mắt với phó tướng Bạt Nguyên đang đứng một bên, Bạt Nguyên hắng giọng, lớn tiếng nói: "Tướng quân, hôm nay phải tới lò rèn của Lục gia để xem binh khí có dùng được hay không, bây giờ cũng gần giữa trưa, chúng ta xuất môn đi, Lục đại thúc hẳn là đã chuẩn bị xong."
Không đợi Hàn Hướng Dương trả lời, Bạt Nguyên kéo hắn bước đi. Bạt Nguyên vốn dĩ không có lá gan lớn như vậy, nhưng hắn thấy Hàn Hướng Dương từ khi trở về Tướng quân phủ đến nay tựa như cái xác không hồn, cứ uống hết vò rượu này tới vò rượu khác, uống còn nhiều hơn so với khi còn tiêu diệt giặc Oa trên biển. Hắn biết tướng quân một lòng thương nhớ phu nhân, nhưng người chết không thể sống lại, dù có nhung nhớ thì cũng đâu làm được øì, phu nhân cũng sẽ không trở lại.
Ra cửa, Bạt Nguyên cố ý chọn phố Bắc mà đi, hai bên đường của phố Bắc đều buôn bán náo nhiệt, làm cho tướng quân nhìn thấy những thay đổi mới mẻ cũng phần nào phân tán sự chú ý của hắn, không cần cả ngày ngồi ở bên trong phủ say khướt.
Nhưng trùng hợp là phố Bắc lại nằm cạnh phố Yến Phi, mà nhà họ Liễu thì ở trên phố Yến Phi. Hàn Hướng Dương đứng ở đầu phố Yến Phi, nhớ tới hắn đã đến nên này ép buộc cưới cho bằng được Liễu Nhữ Nhã.......
Hắn còn nhớ rõ hôm tổ chức tang lễ cho Nhữ Nhã, Liễu phu nhân rơi lệ đầy mặt, chỉ vào hắn, điên cuồng mắng hắn là hung thủ giết người....... Đúng, hắn là hung thủ giết người, thê tử của hắn bị hắn làm hại phải tự sát!
"Tướng quân....... " Bạt Nguyên lo lắng kêu to.
"Không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi."
Hàn Hướng Dương quay đầu bước đi, lại thình lình bị người ta ôm lẫy đùi, cúi đầu thì thấy, là một bé gái nhỏ xíu.
"Ôm một cái...... " Đứa bé gái này có hai gò má ửng hồng, ánh mắt khi cười híp lại thành một đường thẳng, há miệng to thật to, nói muốn hắn ôm một cái.
"Con cái của nhà ai vậy?"
Nói cũng kỳ quái, Hàn Hướng Dương chưa bao giờ ôm bắt kỳ đứa bé nào, thế nhưng lại vươn tay ôm lẫy bé gái này. Đứa bé được Hàn Hướng Dương ôm lấy, vui vẻ nở nụ cười.
"Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?" Hắn cũng không đùa giỡn với đứa bé, nói chuyện vẫn giống như thẩm vấn phạm nhân, may là đứa bé cũng không hiểu.
"Võng Tình........ " Đứa bé phát âm chưa rõ, nói ra tên của mình, sau đó liên tiếp cọ cọ trong ngực hướng Hàn Hướng Dương.
"Võng Tình? Ngươi gọi là Võng Tình sao?" Hàn Hướng Dương lại hỏi.
Đứa bé không trả lời mà chỉ nhìn hắn cười cười, sau đó càng dán sát vào trước ngực hắn.
"Tiểu thư!" Nhũ mẫu lo lắng vội vàng chạy tới phố Bắc, nhìn thấy bé gái, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Vị công tử này, cám ơn ngươi. Tiểu thư nhà ta quấy rầy đến ngươi rồi, thật xin lỗi." Nhũ mẫu vừa nói vừa vươn tay đón lẫy đứa bé trong lòng ngực Hàn Hướng Dương.
"Không cần! Ôm một cái!" Mặt bé gái đỏ lên, không tính buông tha cho chỗ trú thoải mái mới vừa tìm thấy.
"Tiểu thư, ngoan, trở về phủ nhũ mẫu lấy mứt cho người ăn nha." Nhũ mẫu nhận lại đứa bé, gật gật đầu với Hàn Hướng Dương, sau đó liền đi về phía đường lớn.
Hàn Hướng Dương đứng ở đầu phố Yến Phi, nhìn thấy nhũ mẫu kia ôm đứa bé gái nhỏ xíu đi Vào ——
Nhà họ Liễu!
"Tướng quân, người bình tĩnh một chút, không chừng đứa bé kia là bà con thân thích của Liễu gia."
"Liễu lão gia chỉ có Nhữ Nhã là con gái duy nhất, bà con thân thích khác đều đã bảy tám mươi tuổi, làm sao có con nhỏ như vậy!" Hàn Hướng Dương ở trong phòng ởi tới đi lui, khó chịu bất an.
"Có thể là do Liễu phu nhân." Bạt Nguyên đột nhiên nói ra.
"Bạt Nguyên!" Hàn Hướng Dương tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
"Vâng, thuộc hạ biết sai." Bạt Nguyên cúi đầu.
"Đi thăm dò cho ta." Hàn Hướng Dương mở miệng hạ lệnh.
"Rõ." Bạt Nguyên nhận lệnh lui ra.
Nhữ Nhã còn sống sao? Không thể nào, hắn đã tận mắt chứng kiến nàng xuống mô........ Nhưng tại sao Liễu gia lại có đứa bé 3 tuổi? Nếu bốn năm trước Nhữ Nhã có thai, thì con của bọn họ cũng gần bằng tuổi này......
Khuôn mặt tuấn tú Hàn Hướng Dương chôn trong hai cánh tay, trong lòng thống khổ gọi tên thê tử của mình. Nếu nàng không chết........
Bỗng nhiên hắn rống lên như dã thú, xông ra ngoài chạy về hướng mộ viên.
Hắn xúc từng xẻng đất trên ngôi mộ của Liễu Nhữ Nhã——— mặc kệ có mang tiếng là không tôn trọng người đã khuất, thì hắn cũng làm, bởi vì hắn muốn biết chân tướng sự thật! Dù sao Nhữ Nhã từ lâu đã không tha thứ cho hắn, hắn cũng không quan tâm nữa.
Sau khi đống đất trên mộ bị xúc ra hết, thì thấy một tòa núi nhỏ xuất hiện, đó chính là quan tài bằng gỗ thông tốt nhất của Phúc Châu. Hai mắt ửng đỏ của Hàn Hướng Dương nhìn chằm chằm quan tài, dường như không có dũng khí mở ra, sợ cảm giác đau đón xé lòng của bốn năm trước lại cắn nuốt hắn lần nữa. Nhưng hắn cần một lời giải thích ——
"Nhữ Nhã, cho ta một lời giải thích!" Hắn điên cuông hét lên, mở quan tài ra.
Tiếp theo, hắn hít một hơi dài, khó tin khi nhìn bên trong quan tài.
Lúc này Bạt Nguyên thở hồng hộc chạy tới, giống như vừa phát hiện được kho báu: "Tướng quân! Bé gái kia là cháu ngoại của Liễu lão gia, chính miệng nhũ mẫu đã nói như vậy!"
Thấy Hàn Hướng Dương cũng không nhúc nhích, đứng ở bên mộ, hắn lo lắng lớn tiếng gọi: "Tướng quân ——”"
Cúi đầu thì thấy, sắc mặt hắn phút chốc trở nên xanh mét."Tướng quân! Cái này........ Không phải là mộ của Liễu phu nhân sao?"
"Lập tức lên đường đến Tô Châu!" Hàn Hướng Dương nói xong, sải bước rời đỉ.
Bạt Nguyên liếc mắt nhìn vào quan tài một cái, bên trong không có gì cả, chỉ thấy trong quan tài có viết mấy chữ màu đỏ: Ngọa Vân hiên, Tô Châu!
Ngọa Vân hiên, Tô Châu.
Khi xuân về hoa nở, trong Ngọa Vân Hiên truyền đến tiếng nói ồn ào của nữ nhân.
"Nhữ Nhã tỷ, tỷ không bắt được muội đâu." Giọng nói vui tươi vang lên.
"Quân Dao, muội thiệt xấu nha! Muội ở đâu rồi?" Một giọng nói tinh tế, bất lực cũng vang lên ngay sau đó.
"Nhữ Nhã, là ai đề nghị chơi cờ thua liền bịt mắt bắt người (bịt mắt bắt dê), đừng than thở oán trách nữa." Một thanh âm lành lạnh truyền đến.
"Vô Ngôn, giọng nói của muội thật xa nha, có phải lại trốn trên cây hay không? Như vậy không hợp quy tắc trò chơi nha." Chất giọng tinh tế oán giận nói.
"Nhữ Nhã, muội không có ở trên cây, chỉ là cách xa tỷ một chút thôi. Quân Dao, đừng chạy quá nhanh, thân thể của muội vừa mới khỏe, coi chừng bị té ngã." Triệu Vô Ngôn nhìn hai nữ nhân bên trong vườn, một kẻ bịt mắt bắt người, một kẻ vừa bớt bệnh liền chứng nào tật nấy, nàng cũng không hy vọng bọn họ bị thương, nếu không nàng sẽ rất bận rộn.
"Muội biết rồi, Vô Ngôn, muội sẽ cần thận." Nữ tử có tên là Quân Dao liền đáp lời, theo bản năng sờ sờ phía sau thắt lưng của mình.
Liễu Nhữ Nhã bị che mắt, vừa đi vừa vươn tay ra sờ soạng khắp nơi.
"Đúng rồi, Nhữ Nhã, đi về phía trước một chút, Quân Dao ở ngay trước mặt tỷ, tỷ có thể ngửi được mùi hương Cửu Long Thư Cân Tán trên người muội ấy." Triệu Vô Ngôn trốn ở phía trong đình, phe phẩy quạt, hướng dẫn cho Liễu Nhữ Nhã đi bắt người.
"AI Vô Ngôn, sao tỷ lại có thể tiết lộ vị trí của muội! Mặc kệ, muội cũng muốn trồn ở trong CHHH........ " Nàng trố mắt khi nhìn thấy người trước mắt. Một nam nhân rất cao to, lực lưỡng nhai
Triệu Vô Ngôn chỉ cười cười với người mới đến, nhìn Quân Dao, ngón tay chỉ về hướng thư phòng, hai người rất ăn ý, cùng nhau đi về phía thư phòng.
"Thì ra Vô Ngôn ở trong chòi nghỉ mát a." Liễu Nhữ Nhã tinh tế nở nụ cười, xoay qua hướng khác.
Nàng bị che mắt, nên phải sờ soạng tìm phương hướng đi tới chòi nghỉ mát. Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé của nàng quơ được một cánh tay.
"Bắt được rồi ! Đây nhất định là Quân Dao!" Liễu Nhữ Nhã vui mừng kêu lên, kéo khăn bịt mắt xuống, một đôi mắt đen lập tức chiếu thẳng vào mi mắt của nàng, nàng hít sâu một hơi!
Tại sao lại là hắn? ! Nàng thụt lùi từng bước, kinh ngạc nhìn người trước mắt.
"Nhữ Nhã?" Hàn Hướng Dương khẽ gọi, trên khuôn mặt tuần tú thô lỗ có nét không dám tin.
"Đừng lại đây! Ta đã không còn là thê tử của ngươi , ta với ngươi không có quan hệ øì cả!" Nàng lui ra rất xa.
"Nhữ Nhã! Nàng còn sống...... " Trong mắt Hàn Hướng Dương che kín tơ máu, đó là kết quả do đi đường suốt đêm. Quá mức kích động làm cho khuôn mặt và cơ thể hắn vặn vẹo, trở nên có chút dữ tợn.
Nàng thật sự không chết!
Hắn kích động nghĩ muốn lao về phía trước ôm lấy nàng, nhưng hắn vừa cất một bước, Liễu Nhữ Nhã giống như nổi điên, hét ầm lên, chạy về hướng thư phòng.
"Vô Ngôn, cứu tỷ! Cứu mạng al"
Hàn Hướng Dương nhún mũi chân một cái, thi triển khinh công, dễ dàng chắn ngang đường đi của nàng, ôm cổ nàng —— ôi! Là thật, là thân thể ấm áp chân thật, chứ không phải thi thể lạnh như băng.......
Hắn ôm chặt lẫy nàng, dường như muốn cả người nàng hòa tan vào trong thân thể cường tráng của hắn. Mũi Liễu Nhữ Nhã dán sát vào trong cơ ngực cường tráng của hắn, rất khó thở, nhưng nàng không dám giãy dụa, nàng biết càng giãy dụa thì hậu quả càng nghiêm trọng!
Mặt nàng đỏ lên, nàng sắp không thở được nữa ông trời! Hắn đặt biệt tới chỗ này để giết nàng sao?
"Nếu ngài không buông ra tỷ ấy ra, tỷ ấy thật sự sẽ chết." Phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Triệu Vô Ngôn.
Hàn Hướng Dương nghe vậy liền nhanh chóng buông nàng ra. Vừa thoát khỏi sự kiểm chế của hắn, Liễu Nhữ Nhã thở hổn hển, liên tiếp hít mấy hơi dài, lập tức trốn ở phía sau triệu Vô Ngôn. Nam nhân nhìn thấy hành động của nàng, nhíu nhíu chân mày.
"Triệu Vô Ngôn, tất cả những chuyện này đều là ngươi giở trò quỷ đúng không? Sao ngươi lại dám lừa gạt bản tướng quân!" Hàn Hướng Dương phẫn nộ rống Triệu Vô Ngôn.
"Này! Tướng quân, năm đó ngài cũng nhìn thấy Liễu Nhữ Nhã thật sự tắt thở, làm sao, có thể nói là ta giở trò quỷ chứ?"
"Ngươi!" Hắn hơi bị tức giận.
Triệu Vô Ngôn nói rất đúng, quả thật là hắn đã tận mắt nhìn thấy thi thể lạnh như băng của Liễu Nhữ Nhã. Nhưng hiện tại Liễu Nhữ Nhã vẫn còn sống khỏe mạnh nha! Chuyện này nhất định có liên quan đến Triệu Vô Ngôn.
"Hàn Đại tướng quân, ngài từ Thiệu Hưng xa xôi đến đây, cũng không phải là muốn chỉ vào mũi của ta mà mắng chửi chứ? Ngài muốn một mình đứng ở nơi này nói tiếp, hay là đến sương phòng của Nhữ Nhã?"
"Không! Vô Ngôn, tỷ không muốn hắn đến phòng tỷ!" Liễu Nhữ Nhã gần như bật khóc. Nàng cũng không cho rằng hắn có thay đổi gì hết, nàng sợ hắn sẽ ở trước mặt người khác dùng sức mạnh.
"Yên tâm, có muội ở đây. Huống chi hắn có thể tìm được đến đây, hẳn là bởi vì phát hiện... À, lời nhắn gửi của muội."
"Vô Ngôn, là muội cố ý muốn hắn tìm tới nơi này sao?" Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ nói.
"Mọi chuyện dù sao cũng phải giải quyết. Nhữ Nhã, không cần sợ, muội sẽ không làm hại tỷ." Nàng chuyển hướng về phía Hàn Hướng Dương, "Đi thôi, chúng ta đi đến sương phòng của nhữ nhã: Quân Dao, không cần nghe lén"
"Dại!" Giọng nói cao vút từ phía sau tường trả lời.
Ba người tiền vào sương phòng của Liễu Nhữ Nhã, ai nấy ngồi vào chỗ của mình, Triệu Vô Ngôn rót một chén trà, tự mình hớp một ngụm, Hàn Hướng Dương chính là tức giận trừng mắt liếc nàng.
"Triệu Vô Ngôn, chuyện chết tiệt gì xảy ra thế này? Ngươi nói rõ ràng cho tai"
"Hàn Hướng Dương, không cho phép nói chuyện với Vô Ngôn như vậy!" Liễu Nhữ Nhã tức giận, trừng mắt ngắt lời hắn. Tại sao hắn luôn thô lỗ như vậy? Vô Ngôn chính là ân nhân cứu mạng của nàng nhai
"Nhữ Nhã....... " Hàn Hướng Dương nhìn nàng. Nàng luôn mềm mại gọi hắn là phu quân hoặc tướng quân, tại sao bây giờ......
"Được rồi, được rồi, hai vị nghe ta nói, sở dĩ ta lưu lại manh mối để cho Hàn tướng quân tìm đến đây là có nguyên nhân. Ta làm như vậy, chủ yếu là bởi vì bệnh tình của Nhữ Nhã có chút phức tạp."
Vừa nghe chuyện có liên quan đến Liễu Nhữ Nhã, Hàn Hướng Dương liền ngậm miệng lại, còn Liễu Nhữ Nhã thì cúi đầu.
"Nhữ Nhã,tỷ hẳn là biết thật ra bản thân vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ. Đau yếu trong thân thể tỷ tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng tâm lý bị tổn thương thì vẫn còn, mà tâm lý tổn thương này cần phải có Hàn Hướng Dương đến giải, cho nên muội mới có lưu lại manh mối cho hắn tìm đến. Muội vừa nghe giặc Oa ở ven biển Chiết Giang đã bị càn quét sạch trơn, thì biết hắn sẽ mau tới." Triệu Vô Ngôn bình tĩnh nói.
"Vô Ngôn, tỷ bị như vậy chính là vì hắn, muội còn gọi hắn đến?!" Khóe mắt Liễu Nhữ Nhã ngắn lệ, ủy khuất nói.
"Nhữ Nhã, một vị đại phu không phải chỉ trị liệu thân thể ốm đau, mà còn phải chú ý đến tâm bệnh. Những năm gần đây tỷ cũng chưa có biện pháp thoát khỏi ác mộng của quá khứ, đối với muội mà nói, đợt điều trị này xem như không thành công. Bây giờ Hàn tướng quân đã đến đây, muội có thể bắt đầu tiến hành giai đoạn hai của đợt điều trị. Hàn tướng quân, ngài có thể ở lại chỗ này mấy ngày được không?" Triệu Vô Ngôn nhìn về phía nam nhân đang xụ mặt.
"Ta muốn dẫn Nhữ Nhã đi." Thái độ ngang ngược của hắn vẫn trước sau như một, không có thay đổi nhiêu.
"Ngài có thể mang Nhữ Nhã đi, chỉ cần tỷ ấy đồng ý." Giọng điệu của Triệu Vô Ngôn vẫn lành lạnh.
"Không! Không muốn! Ta không muốn!" Liễu Nhữ Nhã kịch liệt lắc đầu.
"Tỷ ấy nói không muốn, ngài không thể mang tỷ ấy đi. Nếu ngài vẫn kiên quyết muốn dẫn tỷ ấy đi, chuyện bốn năm trước nhất định sẽ tái diễn. Ngài muốn nhìn thấy kết quả như vậy sao?"
Đương nhiên không! Hàn Hướng Dương trừng mắt liếc Triệu Vô Ngôn, ước gì có thể vặn gãy cổ nàng.
"Tin tưởng ta, ta đã muốn ngài tới, chỉ là vì chữa khỏi hoàn toàn cho Nhữ Nhã, sau khi Nhữ Nhã hoàn toàn khỏi hẳn, chính là chuyện của hai người các ngươi."
Hàn Hướng Dương liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Nhữ Nhã một cái. Vì muốn mang thê tử của mình trở về một lần nữa, hắn cắn răng nói. "Được!"
Triệu Vô Ngôn gật gật đầu, "Hàn tướng quân, ngài ở đằng trước sương phòng, sau khi rời khỏi đây thì sẽ có nô bộc hầu hạ ngài. Nhưng ngài phải hứa với ta, trừ phi ta ở đây, nếu không, ngài không thể gặp mặt Nhữ Nhã."
"Cái gì?" Hàn Hướng Dương cực kỳ tức giận. Không những không thể cùng Nhữ Nhã ngủ chung, mà còn hạn chế hắn không thể gặp mặt Nhữ Nhã?
"Sao?" Triệu Vô Ngôn chỉ khẽ hỏi.
Hàn Hướng Dương lại không dám động đến nàng, chỉ có thể nghiền răng nghiến lợi nhìn nàng. Bởi vì hắn biết, nàng làm như vậy, nhất định là có dụng ý riêng.
Quên đi! Tất cả đều là vì Nhữ Nhã.
Kêu lên một tiếng đau đón, Hàn Hướng Dương đứng dậy, lại liếc mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã một cái, rồi mới đi ra ngoài.
Nếu nói mấy năm nay Hàn Hướng Dương có gì thay đổi, thì đó chính là hắn đã xác định bản thân yêu thê tử. Chỉ cần thê tử có thể trở lại bên cạnh hắn, dù có muốn hắn lên núi đao xuống chảo dầu, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Mà Triệu Vô Ngôn chính là khéo léo lợi dụng điểm này khiến cho hắn đi vào khuôn khổ.
"Vô Ngôn...... " Liễu Nhữ Nhã luống cuống. Hắn thật sự phải ở lại đây sao?! Vậy thì nàng..
"Nhữ Nhã, yên tâm, nơi này là địa bàn của muội, hắn không dám làm xẳằng làm bậy đâu, tỷ đừng sợ, mấy năm nay muội dạy tỷ những sì, tỷ không quên chứ?"
"Ừ." Nàng gật gật đầu.
"Nói nghe thử."
"Bất luận thống khổ như thế nào, cũng đều phải dũng cảm ngẩng cao đầu, như vậy mới có thể nhìn thấy được con đường phía trước, mới có thể lựa chọn được con đường đúng đắn."
"Ừ. Nếu mỗi khi gặp chuyện liền tránh né, không chịu đối mặt với sự thật, cúi đầu thì sao?" Triệu Vô Ngôn hớp một ngụm trà.
"Vậy thì không nhìn thấy con đường phía trước, dễ dàng nhằm đường lạc lối, cả đời hãm sâu trong đầm lầy."
"Tỷ muốn cả đời hãm sâu trong đầm lầy không?" Triệu Vô Ngôn đặt chén trà xuống.
"Không muốn!" Liễu Nhữ Nhã kiên định nói.
"Nhữ Nhã, muội sẽ tìm hết mọi cách có thể để chữa khỏi cho tỷ, tỷ phải tin tưởng muội." Triệu Vô Ngôn cầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn của nàng.
"Ừ." Liễu Nhữ Nhã gật đầu nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |