Vay nóng Tima

Truyện:Giang Nam Nhã Nương Tử - Chương 09

Giang Nam Nhã Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


"Được rồi, Nhữ Nhã, Hàn tướng quân, lúc này trong phòng không có ai, ngoài sân cũng không có ai, không có ai nghe được hai người nói chuyện, ta muốn hai người hãy thật thoải mái, với mỗi câu hỏi của ta đều phải thành thật trả lời. Hơn nữa, ta phải nhắc nhở Hàn tướng quân, ở trong này, ngài phải quên ngài là tướng quân, thân phận của ngài khi ở trong này là trượng phu của Nhữ Nhã, ta gọi ngài là Hàn công tử. Như vậy ngài đã hiểu chưa?"

Cách trị liệu quái quỷ gì vậy? Hàn Hướng Dương tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn gật đầu.

"Nhữ Nhã, tỷ phải quên thân phận tướng quân phu nhân của tỷ, ở trong này tỷ chỉ là một nữ tử bình thường, mà Hàn Hướng Dương là phu quân của tỷ, muội sẽ gọi tỷ là Liễu cô nương."

"Hắn không phải!"

"Nhữ Nhãil" Triệu Vô Ngôn và Hàn Hướng Dương đồng thời lên tiếng.

"Tốt lắm, bây giờ không có sự cho phép của ta, thì không ai được nói chuyện." Triệu Vô Ngôn ấn ấn trán, đau đầu nói. Bây giờ nàng rất muốn vặn gãy cổ người khác.

Hai người bình tĩnh lại.

"Hàn công tử, xin nói ra cảm giác của ngươi đối với thê tử." Triệu Vô Ngôn ra dáng của một đại phu.

Triệu Vô Ngôn này đang làm cái vậy?

Tiếng nói ồm ồm của Hàn Hướng Dương vang lên: "Nhữ Nhã, nàng...... Nàng là một thê tử rất dịu dàng hiển thục."

"Liễu cô nương, xin nói ra cảm giác của cô đối với phu quân."

Liễu Nhữ Nhã đã quen với những câu hỏi như vậy của Triệu Vô Ngôn, dù sao nàng đã ở nơi này hơn bốn năm, nàng nhỏ giọng trả lời: "Hàn. TÓC Tướng quân, là một kẻ bá đạo, không nói lý lẽ, ngang ngược, luôn tự cho mình là đúng."

Hàn Hướng Dương nghe như thế thì trên trán nổi đầy gân xanh, hai đắm nắm chặt. Người làm thê tử sao có thể dám nói trượng phu như vậy!

"Hàn công tử, ngươi đối với thê tử có bắt mãn ở điểm nào không?"

Hàn Hướng Dương trừng mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Không có, chỉ là không được vui đối với việc nàng cùng Lữ Thiệu Đình thư lui thư tới."

"Ngươi đã dùng phương thức gì để nói với nàng về bất mãn của ngươi?"

"Ta nói với nàng, đừng cùng Lữ Thiệu Đình thư lui thư tới." Bàn tay trái của hắn không tự giác run lên.

"Còn gì nữa?"

Còn cuồng vọng đoạt lẫy thân thể nàng!

"Không còn." Hắn lặng lẽ dùng tay phải ngăn chận tay trái run rẩy.

"Nói dối! Ngươi rõ ràng không phân biệt ngày đêm xâm phạm cơ thể của ta, vũ nhục tal" Liễu Nhữ Nhã nắm chặt đôi bàn tay trắng như phần, tức giận vì Hàn Hướng Dương không thành thật. Bởi vì hắn cưỡng bức xâm phạm nàng mà nhiều năm qua nàng vẫn không thể thoát khỏi bóng ma quá khứ.

"Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng giao hoan vốn dĩ là chuyện bình thường." Hàn Hướng Dương trừng mắt nhìn nàng.

"Nhưng tại sao ngươi lại muốn ta làm những động tác hạ lưu, nói những lời xấu xa dâm đãng, còn muốn người khác nhìn thấy chúng ta giao hoan?" Liễu Nhữ Nhã phẫn nộ chỉ trích. Nàng đã không còn là người vợ ngoan ngoãn phục tùng như trước, bởi vì ngoan ngoãn phục tùng chỉ gây cho nàng thống khổ vô tận, nàng nên vì bản thân mà nói ra tất cả, mây năm nay nàng chịu đựng đủ rồi!

"Ta không có!" Khuôn mặt nghiêm túc của Hàn Hướng Dương đỏ lên. Nàng dám ở trước mặt người khác không chừa cho hắn mặt mũi, thật đáng giận!

"Sao ngươi không nói, ngươi đã quên chuyện xảy ra ở phòng ăn. Hay là muốn ta cắn lưỡi một lần nữa, ngươi mới có thể nhớ lại?" Liễu Nhữ Nhã đứng lên.

"Không cần!" Hàn Hướng Dương sợ hãi ôm cổ nàng. Hắn rất sợ phải mất đi nàng một lần nữa!

"Buông!" Liễu Nhữ Nhã giãy dụa khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.

"Hai vị, bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngồi xuống!" Triệu Vô Ngôn kiềm chế tính tình nói.

"Không cần! Ta với tên cầm thú này không có gì để nói." Liễu Nhữ Nhã tức giận, tính khí của hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn bá đạo, không nói lý lẽ như trước.

"Nàng dám nói ta là cầm thú?!" Hàn Hướng Dương cũng rồng lên.

Hai người đều đang phát cáu, có thể dự đoán được nếu tiếp tục nóc nhà cũng sẽ bị tốc lên.

"Được rồi, được rồi Hôm nay dừng ở đây, ngày mai tiếp tục. Trở vẻ!" Triệu Vô Ngôn lôi kéo Liễu Nhữ Nhã bước đi, để lại Hàn Hướng Dương vẫn còn ở trong phòng nghiến răng nghiền lợi, liên tục mắng, tay phải vốn đang trấn áp tay trái, bất thình lình đánh nát cái bàn lớn làm bằng số lim trong phòng.

Ngày hôm sau, dù nói gì Hàn Hướng Dương cũng không chịu phối hợp với Triệu Vô Ngôn nữa, Triệu Vô Ngôn cũng tùy hắn, nhưng nàng đem giấu Liễu Nhữ Nhã, không cho hắn nhìn thấy nàng, khiến cho Hàn Hướng Dương quả thật nổi điên lên.

Cho nên vài ngày sau, Hàn Hướng Dương lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa lớn ở trong phòng của Liễu Nhữ Nhã đây là cái ghế chuẩn bị riêng cho hắn, mục đích là muốn hắn ngôi thoải mái, không nên hễ đụng một tí liền đứng lên rồng.

"Hai vị, ta lặp lại lần nữa, hôm nay ở chỗ này là Hàn công tử và Liễu cô nương, đối với vấn đề mà ta đặt ra, phải thành thật trả lời, không nên nổi giận."

Hàn Hướng Dương liếc mắt xem thường. Lại bày ra bộ dáng này!

"Hàn công tử, ngươi có yêu thê tử của mình không?"

Hàn Hướng Dương nhíu chặt mày kiếm, không chút do dự nói: "Ta tất nhiên là yêu nàng." Muốn thành thật thì hắn liền thành thật.

Liễu Nhữ Nhã đỏ mặt, đây là lần đầu tiên nàng nghe được, hắn nói yêu nàng.

"Liễu cô nương, cô có yêu phu quân của mình không?"

SN uc, Ta không biết." Nàng rất thành thật.

Cái gì? ! Trên trán Hàn Hướng Dương lại nổi gân xanh.

"Hàn công tử, bình tĩnh. Liễu cô nương, tại sao cô lại gả cho hắn?"

“BỞI VI co " Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái. "Bởi vì hắn ép buộc cha ta hồi hôn Lữ gia, cha ta không biết làm thế nào, đành phải nghe theo, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến người khác, ta liền gả cho hắn." Đây là tình hình thực tế.

"Cô có từng hối hận hay không?" Triệu Vô Ngôn vẫn giữ dáng dắp của một vị đại phu.

Hàn Hướng Dương nhìn chằm chằm nàng, hắn càng muốn biết đáp án hơn so với Triệu Vô Ngôn.

Nàng thở dài một hơi, tinh tế nói: "Không có."

Lòng của Hàn Hướng Dương từ từ trầm xuống, tiếng nói thô ráp vang lên: "Nếu không có hối hận, tại sao lại thở dài?"

"Thở dài là bởi vì cảm thán, không phải vì hối hận." Liễu Nhữ Nhã nhìn xuống mặt bàn tròn mới thay.

"Hàn công tử, bình tĩnh. Liễu cô nương, tại sao cô không có hối hận?" Triệu Vô Ngôn hỏi.

"Nếu đã bái đường thành thân, còn nghĩ về quá khứ thì cũng vô dụng? Chi bằng sống những ngày tiếp theo thật vui vẻ. Huông chi quản gia và bọn người hầu ở Tướng quân phủ đối xử với ta không tôi, cho nên ta cũng không có hối hận." Ai nàng cũng nói, chính là để sót Hàn Hướng Dương.

"Vì sao không có nói đên ta?" Hắn không phục!

"Bởi vì ngươi không thường xuyên ở trong phủ, cho nên ta chỉ nói tới Tiền bá và bọn họ." Nàng còn muốn giữ cho hắn một chút thể diện.

"Chính là bởi vì ta không thường xuyên ở trong phủ, cho nên nàng liền cùng tên Lữ Thiệu Đình kia thư lui thư tới, quan hệ mờ ám!" Tay của hắn không thể tự chủ lại run lên lần nữa, hắn dùng tay kia cầm lấy bàn tay run run.

"Nói bậy! Giữa ta với Lữ công tử là trong sạch." Liễu Nhữ Nhã xoay người, liếc hắn một cái.

"Nói cái gì mà còn nghĩ về quá khứ cũng vô dụng? Chuyện này chứng tỏ nàng có nghĩ tới!" Hàn đại tướng quân giống như đi vào ngõ cụt.

"Ngươi........ Ngươi rốt cuộc có hiểu tiếng người hay không vậy! Ý của ta là... là.... Quên đi, súc sinh tất nhiên là nghe không hiểu tiếng người." Đồ to xác ngu ngốc! Trong lòng Liễu Nhữ Nhã thầm mắng hắn một tiếng.

"Nàng dám mắng ta là súc sinh?!" Hàn Hướng Dương đứng lên, thân hình cao lớn tràn ngập cảm giác áp bức.

"Vậy thì thế nào?" Liễu Nhữ Nhã cũng đứng lên, không chút nhượng bộ.

"Được rồi, được rồi, đừng ầm ï. Hôm nay nói đến đây thôi. Trở về!" Triệu Vô Ngôn theo thường lệ lại Ấn ấn cái trán đang đau.

Cách vài ngày sau, chờ cho hai bên đều hạ cơn tức, ba người lại tiếp tục ngồi trong sương phòng.

"Hai vị, hôm nay ở chỗ này là Hàn công tử và Liễu cô nương, đối với vấn đề mà ta đặt ra, phải thành thật trả lời, không nên nổi giận." Triệu Vô Ngôn mở màn như thường lệ

Hàn Hướng Dương nghe riết thành quen, chỉ bĩu môi.

"Hàn công tử, ngươi cảm thấy thê tử của ngươi có giống bốn năm trước không?" Triệu Vô Ngôn hỏi.

"Không giống. Trước kia nàng ngoan ngoãn phục tùng ta, nhưng hiện tại nàng hở một tý là mở miệng phản kháng, đối với ta tràn ngập thành kiến, không phải là thái độ mà thê tử nên có." Hắn nhìn thê tử nhỏ xinh của mình.

Liễu Nhữ Nhã trừng mắt hắn.

"Nàng đối với ngươi có thành kiến gì?"

"Lúc trước ngươi cũng có nghe nói rồi, nàng cho rằng ta bá đạo, không nói lý lẽ, tự cho mình là đúng." Nói đến chuyện này, hắn vẫn còn tức giận!

"Ngươi không phải như vậy sao?" Mặt Triệu Vô Ngôn không chút thay đổi hỏi.

"Ta đương nhiên không phải." Hàn Hướng Dương nhếch mày kiếm lên.

"Hàn công tử, ngươi cho rằng bản thân là người như thế nào?"

"Ta là người có trách nhiệm, yêu thương thê tử." Khóe miệng của hắn sừng nhếch lên cao.

"Nói bậy! Ngươi làm gì yêu thương ta ? Ngươi chỉ biết khiến cho ta khó xử, cực kỳ xấu hổ trước mặt người khác!" Liễu Nhữ Nhã vừa nghe hắn nói hắn là người yêu thương thê tử thì lập tức nổi giận. Mấy năm nay nàng phải chịu ác mộng quấy nhiễu, mà đầu sỏ gây nên chính là hắn, nêu không nói ra cho hết, nàng nhất định hận bản thân đến chết!

"Ta khiến nàng khó xử chỗ nào?" Hắn kiểm nén lửa giận, khàn giọng nói.

"Ngươi động một tý là hôn ta trước mặt người khác, khi hoan ái cũng không xem nơi xem chốn, để bị hạ nhân bắt gặp, ngày hôm sau người trong phủ đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn ta! Ta chịu không nổi ánh mắt của họ, trong mắt họ ta dường như...... dường như là một dâm phụ." Nàng cắn môi dưới.

"Không cần quan tâm đến ánh mắt hạ nhân. Ta là tướng quân, bọn họ không dám nói bất kỳ điều gì. Còn nữa, nàng không phải dâm phụ, nàng là thê tử của ta —— chỉ là ta thật hy vọng biểu hiện của thê tử ta ở trên giường giống như một dâm phụ." Hắn khó khăn lộ ra nụ cười yếu ớt.

"Nhưng ít nhất không cần hoan ái ở nơi mà người khác thường hay lui tới! Làm cho tất cả mọi người đếu biết." Mặt Liễu Nhữ Nhã đỏ bừng.

"Ta làm như vậy là bởi vì ta yêu thương nàng. Trượng phu yêu thương thê tử chẳng lẽ còn phải xem là nơi nào sao?" Đột nhiên, tay hắn lại không nghe lời, run lên một chút, hắn vội vàng đè lại cánh tay run run.

Đều là do hắn nói! Rõ ràng là hắn khi dễ nàng, mà còn dám nói như mình là người quang minh chính đại!

Liễu Nhữ Nhã không phục, tiếp tục nói: "Nếu ngươi yêu, tại sao mỗi lần ở trên giường đều...... À, khi dễ ta?"

"Ta không có." Vậy mà gọi là khi đễ ư? Phải gọi là yêu thương chứt

"Ngươi có." Rõ ràng chính là làm nhục và khi dết

"Không có!"

"CóI"

Hai người trợn mắt trừng nhau.

"Đã đến giời Hôm nay dừng ở đây, ngày mai tiếp tục." Ở góc tường truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Triệu Vô Ngôn. Rõ ràng để cho bọn họ lấy đao chém nhau còn đỡ phiền hơn...... AIl

Vài ngày tiếp theo, hai người tiền vào sương phòng chưa nói được hai câu đã bắt đầu cãi nhau, vốn dĩ Triệu Vô Ngôn cũng có thể ngăn cản, nhưng sau đó nàng lại phát hiện như vậy cũng không làm hỏng mắt đợt điều trị, nên cứ tùy ý cho bọn họ ầm ï. Có khi là Hàn Hướng Dương chịu không nổi, tức giận rời đi, có khi là Liễu Nhữ Nhã che mặt khóc, tông cửa xông ra.

Chỉ chớp mắt, một tháng đã trôi qua, thời tiết dần dẫn trở nên oi bức. Hôm nay Triệu Vô Ngôn cùng hai người lại ngôi trong sương phòng, tiếp tục đợt điều trị.

"Ta biết ta là Hàn công tử, nàng là Liễu cô nương, chúng ta nhất định thành thật trả lời, không cần lặp lại nữa." Chỉ cần giở trò khua môi múa mép là có thể chữa trị cho người khác, vậy thì hắn cũng làm được.

"Được, vậy chúng ta tiếp tục. Hàn công tử, ngươi có hài lòng với đời sống hoan ái của hai vợ chồng không?

"À." Hàn Hướng Dương cảm thấy nói chuyện này với người ngoài có chút xấu hổ, nên cứ nói quanh co.

"Hài lòng không?" Triệu Vô Ngôn truy hỏi.

"À, cũng tạm được."

Cái gì?! Nàng bị hắn chà đạp đến mức thể xác và tinh thần đều chịu không nổi, vài lần muốn tự sát, hắn lại còn nói là tạm được?!

"Hàn Hướng Dương! Mỗi lần ngươi đều khiến cho thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngươi lại còn dám nói là tạm được?!" Liễu Nhữ Nhã thét chói tai.

Hắn nhíu mày, bĩu môi, "Nếu không thì phải nói cái gì?"

"Ngươi hẳn là nên đem ngươi tình trạng thê thảm của ta do bị ngươi chà đạp mà thành thật nói ra hết.”

Xem ra Liễu Nhữ Nhã đã nắm được bí quyết. May mắn thay, hôm nay Triệu Vô Ngôn có mang đến một ít hạt dưa....... Trò hay bắt đầu rồi! Triệu Vô Ngôn tìm một vị trí sát góc tường, bắt đầu cắn hạt dưa.

"Tình trạng thê thảm? Ta còn nhớ rõ nàng ở ta dưới thân ta cật lực yêu cầu ta nhiều thêm một chút, nàng cũng rất vui sướng mà."

Liễu Nhữ Nhã đỏ mặt. Nhưng mấy ngày nay nàng đã học được cách vứt bỏ rụt rè, nàng phải thành thật, nếu không sẽ không giải quyết được vẫn đề. Nàng thẳng thắn nói: "Đó là ngươi ép buộc ta. Nếu ta không làm theo yêu cầu của ngươi, ngươi nhất định cả đêm không cho ta ngủ, càng thêm lăng nhục ta."

"Nói bậy! Mỗi lần ta đều khiến nàng dục tiên dục tử (đạt đến cao trào) , sao lại là lăng nhục nàng? Thiên hạ không có người nào yêu thương thê tử hơn ta." Những lời này của Hàn Hướng Dương thật đúng lý hợp tình.

"Nói lung tung! Mỗi lần ngươi đều khiến cho thân thể của ta không chịu nổi, mà ngươi còn không buông........ Cái này không phải yêu thương? Cái này hoàn toàn là ngược đãi!"

"Ngược đãi? Chê cười! Ta, Hàn đại tướng quân có thể cùng thê tử hoan ái cả đêm, nếu truyền ra ngoài không biết có bao nhiêu người con gái hâm mộ nàng, nàng còn dám nói ta ngược đãi nàng?"

"Ta mới không cần loại hâm mộ này! Nếu bọn họ biết cả đêm hoan ái, cảm giác cơ thể. đau muốn chết, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy thật may mắn khi không phải gả cho ngươi!"

Nội dung của cuộc khẩu chiến càng ngày càng tăng cấp! Triệu Vô Ngôn nghe được thật sự rất hứng thú, không hề nghĩ đến chuyện bảo bọn họ dừng lại. Nàng hớp một ngụm trà —— AI Hạt dưa này ăn ngon, lần sau kêu Vệ Đình Long mang đến nhiều một chút.

"Đau? Đau ở đâu?" Hàn Hướng Dương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Chính là đau phía dưới a...... " Mặt Liễu Nhữ' Nhã đỏ bừng, liếc mắt nhìn Triệu Vô Ngôn một cái. "

Triệu thần y phất phất tay, "Tiếp tục đi, cứ coi ta như người vô hình là được rồi. Trong căn phòng này không có gì kiêng ky, mời hai vị cứ tiếp tục đi !" Nàng lại hớp một ngụm trà.

Hàn Hướng Dương hoàn toàn không để ý tới lời của nàng, hắn chỉ quan tâm thê tử. "Phía dưới đau sao? Là nơi ta đã đi vào sao?"

Liễu Nhữ Nhã lẫy hai tay che mặt, hai gò má nóng bừng. "Còn dám nói, xấu hổ muốn chết al "Ở chỗ này vốn dĩ là phải nói thật. Nhữ Nhã, nơi đó thật sự rất đau sao?"

Xem ra Hàn Hướng Dương cũng từng bước tiền vào tình trạng rồi.

"Ừm." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

"Sao lại như vậy chứ? Mỗi lần ta đều làm cho hoa huyệt ẩm ướt rồi mới đi vào, còn đặc biệt bảo nàng mở hai chân lớn chút."

Hắn nói chuyện thật trắng trợn nha! Liễu Nhữ Nhã nghe xong, cả người đều đỏ. Vô Ngôn sao còn không kêu dừng lại chứ? Nàng đã không thể nói được nữa......

Thấy Liễu Nhữ Nhã cúi đầu, Hàn Hướng Dương càng lo lắng, liều mạng truy hỏi, nhưng nàng vẫn cúi thấp đầu.

Lúc này Triệu Vô Ngôn mở miệng , "Nhữ Nhã, tỷ muốn cả đời hãm trong đầm lầy sao?"

Liễu Nhữ Nhã chắn động một chút. Một lát sau, nàng ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt ửng đỏ, tiếng nhỏ như con muỗi: "Mỗi lần ngươi tiến vào đều dùng hết sức, cho nên đau. Còn có...... nếu như làm lâu, nơi đó....... Nơi đó nóng như bị lửa thiêu, cũng sẽ đau."

"Nhữ Nhãit Tại sao nàng không nói cho ta biết?" Hàn Hướng Dương nhíu mi. Đáng chết! Ngón tay này không thể ngừng run rẩy sao? Hắn căm hận vung bàn tay to lên.

Liễu Nhữ Nhã nghĩ hắn đang tức giận, vội vàng giải thích, "Những chuyện như vậy bảo ta làm sao mở miệng! Huống chi mỗi lần hoan ái ngươi đều rất khẩn cấp, ta vừa mở miệng, đã bị ngươi yêu cầu nói...... nói những từ ngữ dâm đãng. Tj.. " Liễu Nhữ Nhã thật sự nói không được nữa, cúi đầu, rất hy vọng Triệu Vô Ngôn hô dừng.

Nói giỡn sao! Thật vất vả mới đi đến vấn đề then chốt, Triệu Vô Ngôn đương nhiên sẽ không dễ dàng hô dừng lại.

"Nhữ Nhã, nàng nên nói với ta! Ta còn nghĩ nàng thích phương thức hoan ái như vậy, bởi vì mỗi lần ta yêu cầu nàng cái gì, nàng cũng đều thuận theo........ Ta nghĩ là nàng thích cách thức va chạm mãnh liệt." Bàn tay to của hắn lại run lên một chút.

"Đương nhiên không phải! Ta thích làm từ từ, dịu dàng...... A! Nàng đang nói cái gì vậy! Xấu hổ quá đi"....... Liễu Nhữ Nhã che mặt, chạy ra khỏi phòng.

"Nhữ Nhã!" Hàn Hướng Dương muốn đuổi theo, lại bị Triệu Vô Ngôn ngăn cản.

"Để cho tỷ ấy yên lặng một chút, ngày mai tiếp tục. Hàn tướng quân, ở đây có một loại đan dược, là phương thuốc điều trị chứng trúng độc do uống rượu trong thời gian dài. Tay ngài cần phải được điều trị." Triệu Vô Ngôn lẫy ra một tờ giấy đặt vào trong bàn tay run run của hắn.

"Điều trị cái gì? Ta có không bệnh!" Uống thuốc là chuyện của nữ nhân, hắn không tới mức này.

"Ngón tay ngài run rấy là triệu chứng trúng độc do uống rượu, cần phải điều trị. Nhưng nều ngài muốn cả đời đều như vậy, ta cũng không phản đối. Dùng đôi tay run rẩy ôm thê tử của mình, chắc hẳn là có điểm thú vị khác!" Triệu Vô Ngôn nói móc họng xong, sau đó liền ra khỏi sương phòng.

Hàn Hướng Dương kêu lên một tiếng đau đón, cầm lấy tờ giấy lên thì thấy bên trên viết Thuốc Cát Hoa giải rượu: Sa Nhân nửa lạng, Cát Hoa nửa lạng, Bạch Đậu Khấu nửa lạng, Bạch Thuật hai chỉ, Trạch Tả hai chỉ, Gừng khô hai chỉ, Thần Khúc hai chỉ, Phục Linh nửa chỉ, Trần Bì nửa chỉ, Chư Linh nửa chỉ, Nhân Sâm nửa chỉ, rễ cây Mộc Hương nửa chỉ, Thanh Bì nửa chỉ.

Cái phương thuốc chết tiệt gì vậy? A!

Hắn vốn định ném phương thuốc này xuống, nhưng lúc này tay của hắn lại run càng lợi hại hơn.

"Đáng chết!" Hắn mắng một tiếng, siết chặt phương thuốc, xoay người hướng ra phía ngoài, hô to lên: "Bạt Nguyên!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)