Truyện:Giang Nam Nhã Nương Tử - Chương 10 (cuối)

Giang Nam Nhã Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 10 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mấy ngày kề tiếp, Liễu Nhữ Nhã cực kỳ xấu hổ, kiên trì không chịu đối mặt Hàn Hướng Dương. Nhưng Hàn Hướng Dương không muốn nghỉ ngơi, hắn ra sức thúc giục Triệu Vô Ngôn tiếp tục đợt điều trị. VỀ phương diện khác, sau khi uống xong chén thuốc do Triệu Vô Ngôn kê đơn, tình trạng run rẩy tay của hắn đã không còn nghiêm trọng như trước.

Qua đi vài ngày, Liễu Nhữ Nhã quả thật cũng nhớ Hàn Hướng Dương, cho nên tiếp tục đợt điều trị tâm bệnh.

"Hai vị, không cần ta nhiều lời, các người đều đã biết quy tắc, đợt điều trị hôm nay bắt đầu." Triệu Vô Ngôn nói xong, liền trốn ở bên cạnh cắn hạt dưa.

Hai người đối mặt nhau, không ai nói với ai.

“Khụ! ta bắt đầu nha Hàn công tử, ngươi cho rằng thê tử của ngươi thích dạng hoan ái như thế nào?"

"Triệu Vô Ngôn, nhất định phải đề cập đến vấn để này sao?" Hàn Hướng Dương nhếch miệng.

"Hàn công tử, nếu ngươi muốn bệnh của Nhữ Nhã hoàn toàn khỏi hẳn, thì tất nhiên phải để cập. Đây chính là điểm mấu chốt trong tâm bệnh của nàng."

Hàn Hướng Dương nhìn Liễu Nhữ Nhã liếc mắt một cái, chần chờ một chút, rồi nói: "Từ trước đến nay ta quan hệ với nữ nhân luôn thẳng thắn dứt khoát, ta nghĩ nữ nhân đều thích mãnh liệt một chút, hiện tại ta mới biết được nàng không thích như vậy."

"Vậy ngươi có cảm giác gì?"

BE Cảm thấy thật tội lỗi. Ép buộc nàng lâu như vậy, khiến cho nàng thống khổ đến mức phải tự sát, mà ta còn không nhận thấy được vẫn đề của nàng, vẫn tham lam thân thể nàng." Hàn Hướng Dương thống khổ nhìn xuống mặt đất.

"Tướng quân, không cần như vậy. Ta hẳn là nên nói ra sớm một chút, chứ không nên dùng phương thức ám chỉ. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, chàng nhiều năm sinh hoạt trong quân đội, làm việc luôn luôn ngay thẳng, nếu ta sớm nói rõ ràng một chút, có lẽ mọi chuyện không đi đến bước đường này." Liễu Nhữ Nhã uyển chuyển hàm xúc nói.

"Nhữ Nhã, chính là bởi vì ta nhiều năm ở bên ngoài, nên mới càng phải chú ý đến nguyện vọng của nàng! Nàng là thê tử của ta, ta không nên làm cho nàng thống khổ...... Lúc vừa bắt đầu có lẽ là bởi vì hoàn thành tâm nguyện của mẹ, ta mới kiên quyết cưới nàng, nhưng sau đó ta phát hiện, chỉ cần mỗi lần ở bên cạnh nàng, ta mới cảm thấy yên tâm, cho nên mới....... Cho nên mới ngày đêm cùng nàng hoan ái. Ta cũng muốn mang đến niềm vui cho nàng không nghĩ tới lại khiến nàng thống khổ."

"Tướng quân.......

"Ta cũng không nên ở người khác trước mặt cưỡng bức nàng, dù sao nàng cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, không thói quen thân thiết ở trước mặt người ngoài....... Tha thứ cho ta được không? Ta nhất định sẽ không đối xử với nàng thô bạo như vậy nữa." Hắn chăm chú nhìn nàng.

"Tướng quân đừng nói như vậy. Quân nhân đánh trận ở tiền tuyến, khó tránh khỏi tính tình nóng nảy, Nhữ Nhã có thể hiểu được." Nàng thâm tình nhìn hắn.

"Nhữ Nhã...... " Hắn kìm lòng không đậu ôm lấy nàng.

Tết lắm, xem ra người ngoài không nên ở đây nữa rồi...... Triệu Vô Ngôn mang theo nửa bao hạt dưa, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Mệt quá....... Triệu Vô Ngôn đắm bóp bả vai có chút cứng ngắc của mình. Mắt gần hai tháng trời, chuyện của Nhữ Nhã cuối cùng cũng giải quyết xong. Bây giờ sức khỏe của Quân Dao cũng khá hơn rất nhiều, xem ra nàng có thể làm một chuyến đi xa nhà, đến phủ Lư Châu thăm phu thê Thải Tần.

Triệu Vô Ngôn nhìn thoáng lên không trung —a! Khá lắm, mây bay gió mát.......

Phía sau sương phòng của Ngọa Vân hiên truyền đến thanh âm nam nữ hoan ái, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau.

"Như vậy có thoải mái không?" Hàn Hướng Dương dùng răng nhẹ nhàng đùa giỡn với hai đóa hồng mai trước ngực Liễu Nhữ Nhã, đầu lưỡi xoay tròn liếm mút, mãi cho đến khi nhụy hoa trên bầu ngực tuyết trắng trở nên đỏ tươi ướt át.

"Ừm…" Ngón tay nhỏ bé của Liễu Nhữ Nhã luồn vào mái tóc đen của hắn, khẽ kêu ra tiếng.

Hàn Hướng Dương vội vàng sửa lại phương thức hoan ái, lần này hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo Liễu Nhữ Nhã, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, trước tiên hôn cho hai gò má nàng ửng đỏ, đầu óc choáng váng hoa mất, thở gấp không thôi.

Sau đó bàn tay to của hắn chơi đùa dọc theo cổ, vai, rồi đến hai bầu ngực trắng nön, bàn tay to như quạt hương bồ vuốt ve hai đóa hồng mai trên khuôn ngực đấy đà, đôi môi ấm áp liễm mút rồi khẽ cắn.

Hiện tại hắn biết thê tử của mình thích phương thức hoan ái "chậm rãi, dịu dàng", cho nên hắn phải thuận theo nàng, hắn muốn nàng được sung sướng.

Liễu Nhữ Nhã chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, huyệt phùng chảy ra mật nước. Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mát xa hoa huyệt, di chuyển dọc theo hình dạng bức tranh huyệt khẩu, một dòng chất lỏng nóng ấm trào ra từ dưới thân của nữ tử trường thành.

"A! Tướng quân....... " Nàng rên rỉ ra tiếng.

"Gọi tên của ta!" Tiếng nói của hắn khàn khàn, chất chứa dày đặc dục vọng.

Đôi môi anh đào khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "Hướng...... Hướng Dương." Nàng chưa bao giờ gọi hắn như vậy.

"Ngoan, Nhã nhi, ta sẽ không khiến cho nàng thất vọng đâu." Lưỡi của hắn đi xuống khiêu khích rốn nàng, Liễu Nhữ Nhã chỉ cảm thấy một luồng khí nóng chạy thẳng lên bụng, nàng nhịn không được vặn vẹo cơ thể, dường như nàng đòi hỏi càng nhiều hơn.

"Nhã nhi, mở ra chút." Lần này hắn dùng giọng nói tràn ngập nhu tình, chứ không phải mở miệng ra lệnh.

Liễu Nhữ Nhã chậm rãi mở hai chân ra, hắn lập tức vùi đầu giữa đôi chân tuyết trắng, hai nắm lấy cặp mông săn chắc, vung cao, kiếm lưỡi trơn trượt bắt đầu tiến vào vùng đất nữ tính riêng tư, nhắm nháp mỗi một tắc hương vị ngọt ngào của nàng.

Liễu Nhữ Nhã giống như bị một luồng điện chạy qua người, thân thể đột nhiên run lên!

"A..... Hướng Dương...... Chàng...... Chàng làm cái gì vậy?"

"Ta đang làm chuyện khiến cho nàng thoải mái. Nhã nhi, thả lỏng, để cho ta yêu nàng."

Lưỡi liếm của hắn linh hoạt hôn liếm mật huyệt, tận tình hấp thu hết mật nước vừa chảy ra từ huyệt phùng, đầu lưỡi đẩy cánh hoa che đậy huyệt phùng ra hai bên, tiền sâu vào dò xét bên trong, đầu lưỡi mềm mại ấm nóng yêu thương liễm hút, sau đó đem vật nam tính tiền vào nơi đó, hai tay dùng sức vuốt ve mông ngọc của nàng.

Thân hình tuyết trắng nở nang, dưới sự âu yễm của Hàn Hướng Dương hoàn toàn mất hết khí lực, Liễu Nhữ Nhã cảm thấy bản thân cực kỳ khô nóng, hạ thể ào ạt chảy ra chất lỏng trong

"Hướng Dương...... Thiếp muốn...... "Nàng chịu không nổi sự kích thích, tự cắn ngón tay của chính mình.

Hàn Hướng Dương đứng dậy, nhìn thấy đôi mắt đẹp long lanh của nàng, tiếng nói giống như chim hoàng anh, đôi môi cánh hoa đỏ tươi ướt át khẽ cắn ngón tay ngọc, bộ dáng lẳng lơ làm cho mũi nhọn nam tính to lớn của hắn chảy ra bọt nước trong suốt.

Ông trời! Nhìn xem bộ dáng bị gợi lên dục vọng của nàng này, đời này hắn chỉ cần nàng!

Vật nam tính đã đứng thẳng và cứng rắn như đá từ lâu, rất muốn chỉ sau một tiếng trồng liền hăng hái tiến vào nơi làm cho kẻ khác mất hồn đó, nhưng hắn nhịn xuống, mô hôi chảy dọc theo đường cong kiên nghị của cằm rơi trên thân thể nàng. Hắn cầm lẫy nam long cứng rắn của mình, ma sát nơi hoa huyệt ẩm ướt của nàng, mũi nhọn nam tính chơi đùa qua lại nơi huyệt khẩu nhẵn mịn, mật nước dính vào mũi nhọn nam tính, xen lẫn với bọt nước vừa tiết ra của hắn.

Hắn làm như vậy đơn giản chỉ là muốn cho nơi nữ tính riêng tư ẩm ướt thêm chút nữa, nhưng lại khiến cho Liễu Nhữ Nhã ngứa ngáy không thôi.

Nàng muốn hắn tiến vào! Ngay lập tức!

"Hướng Dương...... Nhanh chút...... Thiếp muốn chàng tiến vào...... " Nàng chịu không nổi.

Hàn Hướng Dương chậm rãi đem lửa nóng nam tính đẩy mạnh vào trong tiểu huyệt ướt át của nàng.

"A…… " Nàng thấp giọng rên rỉ.

Vật nam tính tiếp tục đi tới. "Ưm....... Hãy....... Hãy sâu một chút...... " Nàng cảm thấy bên trong cơ thể trống rỗng, cứ như là không được lắp đầy, tự động hô lên những từ ngữ dâm đãng mà trước kia cực kỳ không muốn nói ra.

Hàn Hướng Dương nở ra một nụ cười tà mị, trầm thấp nói: "Theo ý nàng!" Lập tức đem thiết xử cứng rắn rút ra một chút, sau đó lại dùng lực đâm vào nơi sâu nhất trong hoa tâm.

"Um......- " Nàng run rấy ưm ra tiếng, mỗi một thanh âm kiều mị vang lên, đều thể hiện sự thỏa mãn của thân thể nàng.

Hàn Hướng Dương tiếp tục tiến lên, ở bên trong cơ thể chặt khít của nàng chuyển động ra vào. Hắn không mạnh mẽ sử dụng lực giống như trước đây, thô lỗ làm đau nàng, hiện tại hắn chậm rãi rời khỏi, rồi sau đó cắm vào thật sâu, mỗi một lần thẳng tiến đều khiến cho cơ thể dưới thân run rẩy, đó là tượng trưng cho niềm vui thích cực lạc.

Bốn năm không gặp, thân thể của Liễu Nhữ Nhã càng đầy đặn hơn so với trước kia. Con ngươi đen của Hàn Hướng Dương lóe tia nhìn nóng bỏng như muốn đốt cháy người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi bồng đảo căng tròn do bị hắn liên tục di chuyển ra vào mà lung lay mê người, hai nụ hoa cũng theo gò ngực tuyết trắng mà đong đưa cao thắp, dường như đang quyền rũ hắn.

Vật to lớn dưới thân bị hoa huyệt gắt gao hút chặt, một luồng khoái cảm như nham thạch nóng chảy đánh về phía ót, Hàn Hướng Dương cắn răng, mở rộng hai chân nàng ra, lửa nóng hừng hực cứng rắn như thép gia tăng tốc độ tiền vào nơi ẩm ướt riêng tư, hết lần này đến lần khác triệt để xỏ xuyên qua cơ thể mềm mại của nàng. Liễu Nhữ Nhã kìm lòng không đậu ưỡn người lên nghênh đón vật hung mãnh của hắn, hoàn toàn trầm luân trong đó.

"A —— Hướng Dương........ Xỏ xuyên qua thiếp ——" Nàng thỏa mãn hét ầm lên.

Hàn Hướng Dương ngửa đầu, điên cuồng hét lên, khoái cảm từ nơi tận cùng của hoa tâm truyền đến làm cho hắn hoa mắt chóng mặt, hắn tràn đầy vui sướng phun ra nhiệt lưu tôn trữ trong cơ thể đã lâu, hoàn toàn bao phủ sâu bên trong hoa tâm mềm mại của nàng.

"A ——" Liễu Nhữ Nhã vui thích thét chói tai, cả hai đồng thời đạt tới đỉnh hoan ái!

Liễu Nhữ Nhã nhắm chặt mắt, thở phì phò, đóa hoa dưới thân vẫn không ngừng run run, co rút, giữa hai chân ướt đẫm một mảng. Nàng chưa từng nghĩ tới nam nữ giao hoan cũng có thể làm cho người ta mất hồn điên cuồng, dục tiên dục tử như vậy......

Được phu quân mạnh mẽ yêu thương, làm cho nàng trừ khử được cảm giác sợ hãi khi giao hoan. Đêm nay, nàng mỉm cười chìm vào giấc ngủ, cuối cùng đã có thể thoát khỏi bóng ma đeo báo nhiều năm.

Hàn Hướng Dương không ngại ngùng cùng thê tử nhốt ở sương phòng một ngày một đêm, nhưng có điểm khác với trước kia, đó là không hề có tiếng kêu khóc, tiếng cầu xin, chỉ có nhịp điệu hoan ái sung sướng nhất từ xưa đến nay vang lên.

"Hàn công tử, Liễu cô nương, hôm nay chúng ta phải làm một chuyện cuối cùng, chính là chấm dứt đợt điều trị tâm bệnh, hiện tại bất luận thân hay tâm Nhữ Nhã đều người khỏe mạnh." Triệu Vô Ngôn nói xong, nhìn Hàn Hướng Dương liếc mắt một cái. "Hàn công tử, đối với đợt điều trị mấy tháng qua, ngươi có cái nhìn như thê nào?"

Hàn Hướng Dương suy nghĩ một chút mới nói: "Ta biết trước đây là ta hiểu lầm tắm lòng của Nhữ Nhã, đêm qua ta đã nói chuyện với Nhữ Nhã rất nhiều, mới phát hiện ra ta có rất nhiều chỗ không đúng. Sau này ta sẽ tôn trọng nàng, săn sóc nàng...... Còn có cách thức điều trị lém lỉnh của người cũng rất hiệu quả."

Triệu Vô Ngôn cười cười. Danh hiệu "Thiếu niên thần y" của nàng cũng không phải hư danh nhai

"Liễu cô nương, cô thì sao?"

"Hơn bốn năm nay, cám ơn Triệu đại phu đã quan tâm chăm sóc, sau mấy ngày nói chuyện làm cho ta càng hiểu thêm về phu quân của mình. Chuyện xảy ra trước đây ta cũng có chỗ không đúng, ta không nên lúc nào cũng thuận theo hắn, khiến cho hắn hiểu lầm." Liễu Nhữ Nhã cười ngượng ngùng.

"Tốt! Vậy thì bây giờ ta, vị đại phu lắm lời này sẽ làm một tổng kết. Cá tính hai người các ngươi, cùng với bối cảnh và giai cấp bất đồng, cho nên cái nhìn về mọi việc và cả cách thực hiện tất nhiên sẽ khác nhau một trời một vực. Nhưng các ngươi đều dùng phương thức mà mình tự cho là tốt nhất để đối đãi với đối phương, điều này đã khiến cho hiểu lầm càng thêm sâu sắc, đây quả thật là chuyện đáng tiếc, hai vị phải nhớ kỹ, sau này nếu không có cùng cái nhìn về việc gì đó, thì nên mạnh dạn, thẳng thắn nói chuyện với nhau. Hiểu chưa?"

Hai người gật gật đầu. Lúc này từ trong đáy lòng Hàn Hướng Dương thầm bội phục Triệu Vô Ngôn.

"Sau khi ta đi ra khỏi phòng này, tất cả mọi chuyện đều sẽ quên hết, hai vị không cần lo lắng chuyện riêng tư bị tiết lộ ra ngoài. Ta là đại phu, không phải tam cô lục bà (bà tám). À phải, từ nay trở đi Hàn tướng quân đừng bao giờ say rượu nữa, nều sau này thân thể không khỏe, thì cứ theo như đơn thuốc đó mà bốc thuốc, dùng lâu dài chắc chắn có công hiệu. Hy vọng trải qua sực việc lần này, tướng quân cùng Nhữ Nhã có thể yêu thương ân ái, bạch đầu giai lão, sống những ngày hạnh phúc." Ánh mắt Triệu Vô Ngôn nhìn đôi phu thê trước mặt gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Nàng lại thành công trong việc chữa khỏi cho một người bệnh bị tổn thương thể xác và tinh thần!

Triệu Vô Ngôn vui vẻ đi thẳng về phía trước. AI Vô Ngôn, nhanh chóng đi ngao du tứ hải đi!

Có một đoàn người trên đường từ Tô Châu hướng đến Thiệu Hưng, phía trên có cắm cờ lệnh của Trấn Hải phủ tướng quân, dẫn đầu là cỗ xe ngựa hoa lệ, bên trong có tiếng nói chuyện thì thào to nhỏ.

"Nhữ Nhã, tại sao nàng lại gọi nữ nhi của chúng ta là Võng Tình?" Lúc này Hàn Hướng Dương không có nói chuyện lớn tiếng như trước kia, bởi vì hắn biết thê tử của mình không thích như vậy.

"Bởi vì chàng tên là Hướng Dương, Võng Tình đối với Hướng Dương rất thích hợp."

"Ngay cả tên nữ nhi, nàng cũng lấy đối nghịch ta." Hàn Hướng Dương sờ sờ mái tóc đen mềm mại trong lòng ngực, yêu thương nói.

"Thiếp thích thôi. Khi thiếp bị Vô Ngôn đưa đến Ngọa Vân hiên, Tô Châu, gần như không còn dũng khí sống tiếp, sau đó Lữ công tử ——"

"Lại là hắn! Nhã nhi, nàng là thê tử của ta, bây giờ chúng ta còn có cả nữ nhi, nàng vẫn còn nhớ hắn!" Hàn Hướng Dương nhịn không được lại tức giận.

"Hướng Dương, chúng ta đã đặt ra ba quy tắc, nếu ai tức giận, thì phải mạnh dạn nói chuyện với nhau."

"Ta không cần!" Nói giỡn sao, ngay cả thời gian yêu thương thê tử hắn cũng không đủ, làm gì còn có thời gian mà khua môi múa mép!

"Vậy nghe thiếp nói hết. Lúc ấy thiếp hoàn toàn không muốn sống tiếp, sau đó phu nhân của Lữ công tử khuyên thiếp, nàng nói đứa nhỏ là vô tội, nàng muốn thiếp vì đứa nhỏ mà kiên cường sống sót. Sau khi sinh Võng Tình, bởi vì khi đó tinh thần của thiếp cũng không ổn định, Vô Ngôn đề nghị đem nó đến chỗ cha thiếp, cho nên thiếp đã đưa nữ nhi về Thiệu Hưng. Đúng rồi, còn có một việc nữa....... " Liễu Nhữ Nhã chần chờ một chút, cố lẫy dũng khí thật lớn, mới tiếp tục nói: "Thiếp để cho Võng Tình mang họ Liễu."

"Ừ." Hàn Hướng Dương chỉ thản nhiên trả lời, bàn tay to vẫn nhàn nhã vỗ về mái tóc nàng.

"Chàng không tức giận sao?" Liễu Nhữ Nhã đối với chuyển biến của hắn còn có chút không thể thích ứng. Nếu là trước kia, hắn nhất định rồng to đến mức điếc tai nàng.

"Không tức giận. Ta biết cha nàng chỉ có một nữ nhi là nàng, nếu để cho con bé làm đứa nhỏ thừa tự cho Liễu gia, ta cũng không để ý. Nhưng mà, nàng phải hứa với ta, sinh thêm vài đứa nhỏ nữa, Tướng quân phủ của chúng ta thật sự rất lớn nha." Hắn vui đùa với mái tóc nàng, không có vẻ quan tâm nhiều lắm đến chuyện này. Hiện giờ tay của hắn đã khôi phục lại như bình thường.

Liễu Nhữ Nhã không thể tin được nhìn hắn, dùng khăn lặng lẽ lau đi nước mặt cảm động trên khóe mắt. Hắn...... Thật là người có tâm địa vô cùng tốt!

Nhưng nàng đâu biết, thật ra là Hàn Hướng Dương dự tính muốn dẫn nàng đi ra ngoài du ngoạn, nếu có đứa nhỏ đi theo bên người sẽ vướng chân vướng tay, chẳng bằng đưa nó cho hai vị Liễu lão gia. Về phần nữ nhi họ Hàn hay họ Liễu, hắn cảm thấy không có gì quan trọng, nữ nhỉ vui vẻ, mọi người tự tại là tốt rồi.

Hàn Hướng Dương hỏi sang chuyện khác, "Nhã nhi, thê tử của Lữ Thiệu Đình tại sao lại ở chỗ của Triệu Vô Ngôn?" Không lẽ cả đám nữ nhân này ở chỗ của Triệu Vô Ngôn mở đại hội con gái sao?

"Thê tử của Lữ công tử tên là Phương Quân Dao, bởi vì nàng....... Sức khỏe có chút vấn để, cho nên mới ở chỗ của Vô Ngôn điều trị."

"Chẳng lẽ tên Lữ Thiệu Đình cũng giống như ta, đòi hỏi thê tử vô độ, làm cho nàng chịu không

"Không phải như vậy. Hướng Dương, mỗi gia đình vốn dĩ có những khó khăn riêng." Liễu Nhữ Nhã lắc đầu.

Nghe xong, Hàn Hướng Dương gật gật đầu, đột nhiên dường như nhớ tới cái gì đó, "Nhã nhi, năm đó khi ta cứu nàng từ trên hồ lên, nàng rõ ràng đã tắt thở, Triệu Vô Ngôn cũng kết luận nàng đã chết, tại sao sau đó lại ở Ngọa Vân hiên?"

"Thật ra lúc đó thiếp rơi vào trạng thái chết giả. Vô Ngôn nói, thân thể con người khi tiếp xúc với nhiệt độ cực lạnh sẽ tạm thời ngất đi, bề ngoài giống như đã tắt thở. Sau khi Vô Ngôn ở trong phòng cứu sống thiếp, còn nói cho thiếp biết, thiếp mang thai, hỏi thiếp có tính toán gì không? Thiếp khóc lóc cầu xin nàng, nói thiếp không thể tiếp tục ở trong phủ được nữa. Một khi có đứa nhỏ, chàng lại càng không bỏ qua cho thiếp, thiếp cũng lo lắng chàng sẽ dùng đứa nhỏ để khống chế thiếp........ " Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái. Hắn quả thật là loại người nhất định sẽ làm như vậy.

Liễu Nhữ Nhã tiếp tục nói: "Thiếp xin Vô Ngôn hãy làm cho thiếp chết, nàng liền cho thiếp một viên viên thuốc, sau khi thiếp nuốt vào thì hôn mê bắt tỉnh, thiếp cho rằng thiếp đã chết, không nghĩ tới khi tỉnh lại thì đã ở Tô Châu. Sau đó hỏi Vô Ngôn, nàng nói viên thuốc mà nàng cho thiếp uống là do nàng bào chế ra từ cá, người nào uống nó sẽ rơi vào trạng thái chết giả, nàng chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, mới đưa thiếp đến Ngọa Vân hiên, Tô Châu điều trị."

"Thì ra là như vậy." Hàn Hướng Dương chợt hiểu ra. Bốn năm qua, mỗi khi hắn nhớ đến thân thể lạnh như băng, không còn mạch đập của nàng, liền cảm thấy trái tim đau đớn.

"Hướng Dương, thiếp xin lỗi, thiếp hẳn là nên sớm nói ra suy nghĩ của thiếp cho chàng biết, như vậy sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện. Chàng không trách thiếp chứ?" Ánh mắt xinh đẹp trong vắt của Liễu Nhữ Nhã chớp chớp.

"Không. Chính là bởi vì đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta mới hiểu được nàng quan trọng với ta biết bao nhiêu. Ta làm sao có thể trách nàng?" Hắn ôm sát nàng. Lần này trong họa còn có phúc, nếu không hắn sợ hãi sẽ vĩnh viễn mắt đi nàng.

"Thiếp biết chàng tốt nhất !" Nàng hôn hắn một cái.

"Đây có được coi như mời gọi không?" Bàn tay của Hàn Hướng Dương không khách sáo vói vào trong váy của nàng, giở trò.

"Không! Cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, thiếp không có...... Ưm…..." Những lời còn chưa kịp nói ra đã bị Hàn Hướng Dương nuốt vào trong miệng.

"Hướng Dương, không thể! Thiếp nói rồi……Ư…ưm……"

Liễu Nhữ Nhã bị hôn đến thất điên bát đảo, vất vả lắm mới từ môi hắn thốt ra được một câu: "Hướng Dương, thiếp nói rồi, không thể thân thiết ở nơi người khác có thể nhìn thấy........ Đừng...... Dừng lại...... -

Bàn tay to của Hàn Hướng Dương đã muốn công thành chiếm đất, hắn dùng giọng điệu trầm thấp nói: "Nhã Nhi, nơi này là bên trong xe ngựa, người khác sẽ không nhìn thấy. Hơn nữa nàng bảo ta đừng dừng lại, vi phu làm sao dám không nghe theo mệnh lệnh của nương tử chứ?"

"Chàng....... Chàng cố ý! Thiếp phải tiến hành dùng cách thức “mồm mép trị liệu” (mạnh dạn nói chuyện với nhau) với chàng....... A........" Nàng thấy hai chân của mình hoàn toàn lỏa lồ, kiều mị trừng mắt hắn.

"Ta rất thích!" Hàn Hướng Dương dùng miệng thay thê cho ngón tay, liếm mút giữa hai chân mềm mại của nàng.

"A.... Chàng chơi gian lận!" Liễu Nhữ Nhã thở gấp kháng nghị, vì xe ngựa chạy nhanh nên không thể nghe thấy được.

Xem ra Hàn đại tướng quân anh tuần uy vũ rất thích cùng phu nhân của hắn mình làm"mồm mép trị liệu"!

Trải qua rất nhiều thay đổi, cuối cùng hạnh phúc cũng đến với hai người bọn họ. Gia quyến sẽ trở thành người hữu tình, kết cục hoàn mỹ!

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-10)