Truyện:Giang Nam Nhã Nương Tử - Chương 06

Giang Nam Nhã Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Bạt Nguyên, đem bức thư này đưa đến chỗ của Tĩnh Hải đại tướng quân."

"Dạ!"

Sáng sớm, Hàn Hướng Dương liền viết một bức thư, muốn phó tướng Bạt Nguyên đưa đi Phúc Châu, đến phủ của Tĩnh Hải đại tướng quân. Hắn đứng lên, từ trong thư phòng bước ra bên ngoài, cây cỏ xanh mướt, xuân ý dạt dào. Hắn lửng thững đi ở Dật Cảnh viên, hít sâu một ngụm hơi thở của mùa xuân.

Hắn đang muốn đi đến phòng ngủ chủ, nhìn xem Liễu Nhữ Nhã chải tóc xong chưa, rồi mang nàng ra ngoài đi một chút, đi qua rừng cây rậm rạp bên cạnh, lại nghe thấy có người cố hết sức hạ giọng nói chuyện với nhau, theo bản năng hắn ẩn thân ở mặt sau hòn núi giả.

"Tướng quân trở về, phu nhân lại sống những ngày khổ sở." Một giọng nói mềm mại vang lên

"Không ngờ lần này tướng quân sẽ trở lại nhanh như vậy." Giọng nói người kia trả lời.

"Đúng vậy! Sáng nay ta thấy vẻ mặt đau khổ của Xảo Nhi, thì đã biết tối hôm qua tướng quân lại yêu thương phu nhân triệt để cả đêm rồi."

"Chuyện này đối với phu nhân không biết là tốt Hay xan Lần trước tướng quân trở về, phu nhân gầy rạc cả người, tinh thần cũng không được tốt." Nói xong còn thở dài một hơi.

"Được trượng phu yêu thương là mong ước của mỗi người đàn bà, nhưng tướng quân tỉnh lực hơn người, nên mới có thể khiến cho phu nhân không xuống giường được."

"Nói không chừng phu nhân không thích như vậy. Khi Tướng quân ở trong phủ, nét mặt phu nhân đầy u sầu, mãi đến sau khi tướng quân ra tiền tuyến, người mới khôi phục tươi cười, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Xảo Nhi, Thủ Nhi thân thể mới hồi phục khỏe mạnh. Nhưng lần

"Theo như ngươi vừa nói, ta mới nhớ tới, từ lần mà ở bên hồ tướng quân ôm phu nhân quần áo không chỉnh trở về phòng, sau đó dường như phu nhân đã không cười qua một lần, mãi đến khi tướng quân rời khỏi phủ."

"Ta từng nghe Thủ Nhi nói, tướng quân tốt nhất nên nạp thiếp, hoặc thật lâu mới trở về một lần, như vậy phu nhân sẽ không vắt vả....

. Bọn người Thủ Nhi nói cứ như tướng quân bắt nạt phu nhân vậy."

"Suyt, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để cho người khác nghe thấy, nếu không sẽ mang đến phiền phức cho Xảo Nhi, Thủ Nhi đó."

"Ờ phải. Nghe nói phu nhân vốn là con dâu của Lữ phủ ở Nam Liễu Hạng, là tướng quân kiên quyết muốn cưới phu nhân vào phủ."

"Đúng vậy! Ta nghe Thủ Nhi nói vị Lữ công tử kia nhân phẩm rất tốt, lại yêu thích tài hoa của phu nhân, ngay cả sính lễ đều đều đã đưa tới, nhưng lại bị tướng quân đoạt mắt người."

"Bây giờ tướng quân đã trở lại, chỉ sợ phu nhân sẽ không có cơ hội cùng Lữ công tử thư lui thư tới."

"Ta nghe Xảo Nhi nói, nàng ấy chỉ hy vọng thân thể phu nhân có thể sống qua được lúc này...... Nàng ấy còn nói tướng quân sao còn không chịu rời khỏi phủ chứ!"

"Ail Cũng khổ cho các nàng. Nhìn thấy chủ tử ngày càng gây yếu, mặc kệ là ai cũng đều cảm thấy đau lòng quá."

Hai tiếng nói dần dần biến mắt ở đầu rừng cây

Ngay cả nha hoàn bên trong phủ cũng đều biết chuyện nàng thư lui thư tới với Lữ Thiệu Đình! Nha hoàn thân cận của nàng còn hy vọng hắn sớm ngày rời đi!

Liễu Nhữ Nhã!

Một cước đá văng cửa phòng, Hàn Hướng Dương nắm cổ tay tinh tế Liễu Nhữ Nhã lên, dùng sức thật mạnh, dường như muốn bóp nát nàng.

"Tướng quân, chàng làm đau thiếp." Liễu Nhữ Nhã nhíu chặt mày liễu, thấp giọng hô.

"Ngươi vụng trộm ở sau lưng ta, đã trở thành điều mà cả thiên hạ đều biết!" Hắn rồng to với nàng.

"Nhữ Nhã không có, tướng quân minh giám!" Nàng muốn thoát khỏi bàn tay to của hắn

"Vậy nha hoàn bên trong phủ làm sao biết ngươi cùng Lữ Thiệu Đình thư lui thư tới!" Hắn tức giận phẫn nộ phun những lời này lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

"Trong những bức thư ấy đều chỉ là chút văn thơ đối ngẫu, nếu Nhữ Nhã đối đúng, một số câu đối sẽ được ca tụng, xác nhận là từ chổ Lữ công tử truyền ra, chuyện này cũng không phải bí mật a! Thiếp không có vụng trộm, tướng quân không thể nói oan cho thiếp! Nếu tướng quân không thích, sau này Nhữ Nhã tuyệt đối sẽ không thư lui thư tới với Lữ công tử nữa."

Những lời nói này thật là đúng lý hợp tình, Hàn Hướng Dương nhất thời không còn gì để chống đỡ. Vẻ mặt hắn bình tĩnh lại hỏi: "Vậy vì sao nàng hy vọng ta sớm ngày rời phủ?"

"Nhữ Nhã không có. Tướng quân thật vất vả mới hồi phủ, thiếp làm sao muốn tướng quân nhanh chóng rời phủ chứ."

"Vậy nàng hy vọng ta ở lâu một chút sao?"

"Vâng." Liễu Nhữ Nhã trái lương tâm, gật gật đầu.

Hàn Hướng Dương nhếch lên một trận cười, nói sâu xa khó hiểu: "Được, ta khiến cho nguyện vọng của nàng trở thành sự thật! Sáng nay ta đã đưa thư đến chỗ Tĩnh Hải đại tướng quân, nhờ hắn giúp ta tuần tra vùng biển Đông. Hơn nữa, nội trong hai năm giặc Oa ở vùng duyên hải đều không còn sức để tiếp tục làm loạn, cho nên vi phu có thể làm như nàng mong muốn, ở lâu một chút."

Liễu Nhữ Nhã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân như nhũn ra, gần như đứng không vững nữal

Nàng biết khi hắn cười rộ lên trông rất đẹp, chỉ là lần này nàng lại cảm thấy được nụ cười kia như ẩn chứa đao kiếm có lực sát thương rất mạnh, nàng dường như bị lời nói của hắn đẩy vào vực sâu u tối không thấy đáy!

Ông trời ơi! Nàng có thể chống cự được quá hai năm không?

Dục vọng của Hàn Hướng Dương dường như vĩnh viễn không tắt, thường xuyên cùng thê tử nhốt trong phòng cả ngày, cũng không sợ người khác nói hắn không thể - rời xa thê tử —— chính xác là hắn sẽ không - rời xa nàng, hắn thích tư vị mất hồn ở trên người nàng, hơn nữa hắn cũng không cần che dấu.

Nhưng việc không che dấu này lại làm cho Liễu Nhữ Nhã xấu hổ không thôi. Nàng hy vọng tướng công có thể nhìn thẳng vào con người nàng, đó là nội tâm, tính tình, sở thích, ước nguyện của nàng, nàng không hy vọng thứ mà hắn thích chỉ là thân thể của nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy bản thân như là nữ tử lấy thân hầu hạ người, trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Hàn Hướng Dương lại trở về làm cho tinh thần của nàng bị áp lực rất lớn, cả ngày thần kinh nàng đều căng như dây đàn, không dám rời khỏi phòng.

Hôm nay, giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh sáng chói chang, ở phía rừng cây của Dật Cảnh Viên truyền đến tiếng thở dốc ð Š của nam nhân, giọng nói nam tính khàn khàn trầm thấp ra lệnh: "Nhữ nhã, kêu thành tiếng đi, không cần chịu đựng, kêu cho ta nghe!"

Thân hình nhỏ xinh của Liễu Nhữ Nhã bị Hàn Hướng Dương áp trên thân cây, đùi ngọc tuyết trắng bị nâng lên cao, quần áo trên người nàng có chút không chỉnh tê, nhìn ra được nó vốn dĩ là bộ xiêm y màu quất, còn hắn lại là toàn thân trần trụi, lộ ra dáng người nam tính thật cường tráng.

Vật cứng rắn ở giữa hai chân hắn liên tục di chuyển theo tiết tấu của thắt lưng, hai chân trắng mịn của nàng vô lực cứ đung đưa cao thấp theo hắn.

Cả người Liễu Nhữ Nhã đầy mồ hôi, vì cế nén tiếng rên rỉ khi giao hoan mà thống khổ không chịu nổi —— nơi này là bên ngoài, người hầu thường xuyên lui tới, nếu nàng kêu một tiếng, người khác nhất định sẽ nghe được. Nàng không muốn người khác nghe được!

Nhưng Hàn Hướng Dương muốn nghe.

"Không cần chịu đựng vất vả như vậy. Kêu ra đi, như vậy nàng sẽ thấy thoải mái chút." Hắn ở bên tai nàng nói, kèm theo hơi thở ô ô, trong lời nói ẩn chứa vô hạn mờ ám.

Nàng cuồng loạn lắc đầu, hàm răng cắn mạnh môi dưới đến mức chảy máu.

Xem ra nàng vẫn không khuất phục, Hàn Hướng Dương cười khẽ một chút, dùng hai ngón tay thô to vọt tới chỗ hai người kết hợp thân mật, xoa nắn viên tiểu trân châu lộ ra bên ngoài đóa hoa.

Toàn thân Liễu Nhữ Nhã run lên, rốt cục nhịn không được, thét chói tai ra tiếng, "A ——"

"Đúng rồi, nương tử, chính là như vậy, để cho ta biết nàng cũng có cảm giác. Nàng kêu càng lớn tiếng, ta mới có thể càng gắng gượng, vậy thì mới có thể thỏa mãn nàng." Giọng điệu trầm thấp vang lên những từ ngữ tục tĩu.

"Không —— tướng quân, chúng ta trở về phòng đi —— không cần ở bên ngoài!" Nàng hít thở không xong, gian nan nói, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.

"Nương tử, là nàng quyền rũ ta trước. Nàng đã đốt lửa, tất nhiên phải phụ trách dập tắt lửa trong cơ thể ta." Hàn Hướng Dương vận động thắt lưng cường tráng, đem vật nam tính cứng rắn xuyên vào nơi sâu nhất trong hoa tâm, lấp đầy cơ thể nàng.

"Thiếp...... Thiếp không có quyền rũ chàng! Dừng tay...... Ưm ——" Liễu Nhữ Nhã còn chưa nói xong, đột nhiên đã bị hắn hôn.

Nàng thật sự rất dư hơi ! Hàn Hướng Dương hắn muốn nương tử của mình, còn cần xem địa phương nào sao? Thật không hiểu nàng đang thẹn thùng cái gì!

Hôm nay hắn có lòng tốt muốn dạy nàng bơi, không ngờ nàng uốn éo nhăn nhó, dám không chịu xuống nước, nói cái gì mà hạ nhân nhất định sẽ nhìn thấy thân thể của nàng.

Thấy vẻ mặt cầu xin của nàng, hắn cũng không ép buộc nàng nữa, mắc công người khác thật sự nghĩ là hắn ngược đãi thê tử!

Bản thân hắn rong chơi ở trong hồ nước trong suốt một hồi lâu, đến lúc hắn lên bờ, lại phát hiện tiểu nương tử của hắn nhìn hắn đến ngây ngốc, ngay cả khi hắn đi đến trước mặt nàng, nàng cũng chưa phát giác ——

"Nương tử, nàng nhìn tướng công nhà nàng đến choáng váng à?" Hàn Hướng Dương cười hỏi.

Giọng nói trầm thấp làm cho_ Liễu Nhữ Nhã bừng tỉnh, nàng bối rối nói: "Không có chuyện đó. Nhữ nhã đi lầy khăn cho tướng quân lau khô người." Nói xong, nàng vội vàng muốn đi vào nhà.

"Không vội, có nàng là được rồi."

Hàn Hướng Dương ôm cổ nàng, dùng xiêm y trên người nàng lau khô bọt nước dính đầy trên thân thể cường tráng của mình, bầu ngực mềm mại tròn trịa cọ xát hắn, đột nhiên kích thích lủi tới làm cho nàng thở nhẹ một tiếng.

Rất quyền rũ, đúng là thanh âm trêu người!

"Thanh âm này là mời gọi sao?" Tiếng nói khàn khàn ô ô vang lên ở nàng bên tai nàng.

"Tướng quân, đừng như vậy...... Nếu chàng muốn, chúng ta vào trong phòng đi........ : Nàng rất sợ hãi hắn sẽ ngoài này muốn nàng.

Nàng hơi hơi giấy dụa, đùi không cẩn thận đụng tới vật nam tính của hắn, Hàn Hướng Dương thở hốc vì kinh ngạc, con ngươi đen lóe ra ngọn lửa sáng rực, "Nàng quả nhiên là đang quyền rũ ta. Nương tử, nàng châm môi lửa, thì nên chuẩn bị trước."

Liễu Nhữ Nhã sợ tới mức quên luôn hô hấp. Hắn thật sự phải ở chỗ này muốn nàng sao? Không thể!

"Tướng quân, chúng ta quay về phòng đi...... Trong đó có giường...... " Nàng đã hoảng đến mức không biết chính mình đang nói cái gì

"Không cần giường!" Hàn Hướng Dương gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to xé rách bộ xiêm y mềm mại màu quất của nàng, cũng cởi luôn chiếc yếm trước ngực nàng, áp sát lên đường cong trên thân hình lả lướt của nàng, tóm lấy mông nàng, vừa vọt vào hoa huyệt khép chặt của nàng, vừa đem nàng áp trên thân cây, cuông vọng càn rỡ di chuyển liên tục.

Dưới ánh sáng ban ngày trong rừng cây, Hàn Hướng Dương giống như dã thú, hết lần này đến lần khác xỏ xuyên qua thân thể nhu nhược của nàng.

Tiếng thở dốc ồ ồ cùng với tiếng rên rỉ ưm ưm quanh quần cả rừng cây......

Liễu Nhữ Nhã ngơ ngác ngồi ở trên giường, cả ngày đợi ở trong phòng, lại trở về bộ dáng như trước kia. Nàng không dám ra khỏi cửa, sợ hắn sẽ ở bên ngoài muốn nàng, làm cho nàng khó xử.

Liễu Nhữ Nhã cúi đầu xuống, nước mắt khổ sở chảy ra. Khuôn mặt của nàng vốn dĩ trắng nõn, bây giờ lại có vẻ tiều tụy, dưới hốc mắt còn có dấu vết mệt mỏi. Nghĩ đến hắn nói có thể ở lại bên trong phủ hai năm, trong lòng nàng bất chợt cảm thấy chua xót........ Mấy ngày nay nàng cực kỳ thuận theo hắn, hắn muốn nàng nói cái gì, nàng nói cái đó, hắn muốn nàng làm động tác gì, thì nàng làm động tác đó. Bởi vì nàng biết, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho hắn nhanh chóng được thỏa mãn, để cho hắn buông tha nàng. Tuy rằng nàng luôn hít thở không xong, tinh thần hoảng hốt, nhưng dù sao so với ngất sau lần thứ hai rồi tỉnh lại, mà vẫn còn phát giác hắn đang mãnh liệt muốn nàng đến cùng.

"Nhữ Nhã." Tiếng nói trầm thấp vang lên, Hàn Hướng Dương tinh thần sảng khoái bước vào trong phòng. Hắn chú ý tới thân thể của nàng càng ngày càng yếu, cho nên hôm nay hắn đến thư phòng, sau khi xử lý xong công việc, liền dặn dò phòng bếp nấu chút thuốc bổ, muốn cấp cho nàng bồi bổ thân mình.

Thấy nàng rủ xuống trán, giống như khổ sở, giọng nói thô ráp của hắn lên tiếng hỏi: "Ai làm cho nàng rơi lệ?"

Chính là ngươi!

Liễu Nhữ Nhã vội lau chùi khóe mắt, hít hít thở, bình tĩnh nói: "Không, là hạt cát bay vào mắt."

"Ngẩng đầu lên!" Vẫn là câu mệnh lệnh.

Nàng ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tục tầng anh tuần của vị tướng quân cao lớn —— đây là phu quân của nàng a! Có điều mỗi lần hắn nói chuyện với nàng, dường như lúc nào cũng dùng câu mệnh lệnh. Trước đây nàng còn có thể thử gợi ý cho hắn, nhưng bây giờ nàng học được phải thông minh, cứ xem mình như cấp dưới của hắn, ít nhất như vậy có thể giảm bót va chạm giữa hai người.

Con ngươi đen giếng như hồ nước sâu không thấy đáy của Hàn Hướng Dương cần thận xem xét ánh mắt mọng nước của nàng, bàn tay to nâng chiếc cằm nhọn gầy yếu của nàng di chuyển qua lại, mãi cho đến khi hắn xem hai mắt của nàng thật cẩn thận, mới mở miệng nói: "Không thấy hạt cát."

Đương nhiên không có!

"Đi, đến phòng ăn đi. Đầu bếp có chưng cách thủy chút thuốc bổ, còn có bỏ thêm một ít dược liệu vào thức ăn, nàng ăn nhiều một chút, bổ dưỡng thân mình."

Nàng gật gật đầu, đứng dậy, đi ở phía sau hắn. Bàn tay to của hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng——— mặc dù đang giữa giữa hè, nhưng đôi tay của nàng luôn có độ ấm rất thấp. Hắn nhíu chặt mày, càng thêm nắm chặt nàng, dường như muốn đem độ ấm trên người mình, toàn bộ truyền hết sang cho nàng..

Hắn nắm tay nàng đi về hướng phòng ăn, đi theo phía sau là phó tướng Bạt Nguyên và nha hoàn Thủ Nhi.

Trên bàn cơm trong phòng ăn sớm đã dọn lên thức ăn, bốn phía thoang thoảng mùi nhân sâm, trong không khí còn có một ít vị thuốc đông y, chắc là dùng không ít dược liệu trân quý, vợ chồng Tiến bá và một số người hầu đã sớm đứng ở một bên chờ.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Tiền đại thẩm ở một bên vội mang bát súp cho Liễu Nhữ Nhã, miệng còn nhắc đi nhắc lại : "Phu nhân, người phải ăn nhiều chút. Xem người gầy như vậy, mấy ngày nay gió lớn, chỉ sợ phu nhân sẽ bị gió thổi bay mất."

Liễu Nhữ Nhã gật đầu thuận theo, uống canh gà bổ dưỡng trước mắt. Trong chốc lát, nàng chú ý tới chỉ có mình nàng ăn.

"Tiến thẩm, của tướng quân đâu?" Nàng hỏi.

"Đây là ngày hôm qua tướng quân đặc biệt dặn dò đầu bếp làm cho phu nhân. Tướng quân chưa bao giờ uống thứ này." Tiến đại thẩm đẫy đà mỉm cười nói.

Lúc này Xảo Nhi vội vàng từ bên ngoài chạy vào, 'Phu nhân...... " Gặp Hàn Hướng Dương ở đây, nàng lập tức im miệng.

"Chuyện gì?" Liễu Nhữ Nhã tinh tế hỏi.

"Không....... Không có gì, chỉ là..... Là Xảo Nhi tìm mãi không thấy bộ xiêm y thêu hoa với mây nên muốn hỏi một chút." Xảo Nhi lập tức khôi phục bình tĩnh, tùy tiện đưa ra một cái cớ, đứng ở chủ tử bên cạnh, đối mặt Hàn Hướng Dương.

Liễu Nhữ Nhã gật gật đầu, cái miệng nhỏ tiếp tục uống canh gà. Thật ra nàng biết uống thêm nhiều canh gà nữa cũng không có tác dụng, bởi vì đầu sỏ gây nên đang ngồi ở đối diện bàn tròn, nhìn chằm chằm nàng.

Hàn Hướng Dương nhìn thấy đôi môi cánh hoa tái nhợt kia vì uống canh nóng mà hiện ra màu sắc đỏ tươi ướt át, nhìn thấy cái miệng nhỏ của nàng nàng uống từng ngụm từng ngụm canh gà, đôi hàng mi giống như cánh quạt phủ lên đôi mắt sáng rực xinh đẹp của nàng. Mỗi khi uống một ngụm canh nàng lại chu cái miệng nhỏ thổi khí, cái miệng nhỏ nhắn kia mới ngon miệng làm sao, khiến cho hắn ước gì có thể ăn nàng một ngụm.

"Lẫy ra đây!" Cặp mắt đen Hàn Hướng Dương nhíu lại, đột nhiên mở miệng.

Trong phòng ăn mọi người đều sửng sốt một chút, Liễu Nhữ Nhã nghĩ đến lời này là nói với nàng, ngước đôi mắt đẹp vừa vô tội lại bất đắc dĩ lên nhìn hắn, không biết hắn muốn nàng lấy ra cái gì.

"Hừ!" Hàn Hướng Dương vươn thân về phía trước, túm lấy nha hoàn Xảo Nhi bên người Nhữ Nhã, từ trong ống tay áo của nàng rút ra một phong thư.

"Tướng quân! Đó là gửi cho Xảo Nhi!" Xảo Nhi bối rối, lập tức quỳ xuống.

Hàn Hướng Dương vung bàn tay to lên, bút tích cứng cáp của Lữ Thiệu Đình lập tức hiện ra, hắn liếc mắt một cái, cắn răng nói: "Gửi cho ngươi? Ngươi được gọi là Hàn phu nhân sao?"

Liễu Nhữ Nhã vừa nghe, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích, vẻ mặt tiều tụy tái nhợt nay càng thêm không còn chút máu.

"Tướng quân! Đó là Lữ công tử báo cho phu nhân biết, đầu thu hắn sẽ thành thân, tướng quân đừng hiểu lầm nha!" Xảo Nhi vừa run rẩy vừa nói.

Lời giải thích của Xảo Nhi, hắn hoàn toàn nghe không vào.

Hàn Hướng Dương đứng sừng sững ở phòng ăn, thân hình cao lớn tản ra tức giận không thể ngăn chặn, trừng mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã đang ngồi trên ghế. Hắn đã trở về bên cạnh nàng, mà nàng còn không thể quên tình với vị hôn phu trước, ở sau lưng mình vẫn lén lút cùng vị hôn phu thư lui thư tới?!

Đáng chết! Lần trước nàng còn thể sống thể chết,nói là sẽ không lặp lại chuyện này nữa, chỉ là lừa gạt thôi!

Sao nàng lại dám lừa hắn?!

"Chết tiệt! Liễu Nhữ Nhã, ngươi rõ ràng còn dám cùng Lữ Thiệu Đình vương vấn không dứt được? Hôm nay ta khiến cho ngươi biết ngươi gả cho người họ Hàn hay người họ Lữ!"

Hàn Hướng Dương đem thuốc bổ cùng với chén sứ Thanh Hoa trên bàn hất rơi xuống đất, chỉ có tiếng vỡ vụn của chén sứ thượng hạng lên tiếng trả lời, hắn ôm lấy Liễu Nhữ Nhã vẻ mặt đang kinh hoảng, sau đó ấn nàng nằm trên bàn tròn, thân hình cao lớn đè ép nàng.

"Đừng mài Tướng quân, buông!" Liễu Nhữ Nhã kêu khóc. Nàng biết hắn muốn làm cái gì, nhưng mà nàng không nghĩ tới hắn có thể dám ở trước mắt bao người làm như vậy.

Hắn đương nhiên dám!

Hàn Hướng Dương dùng một chút lực, xiêm y trên người Liễu Nhữ Nhã đã bị hắn xé rách một mảng lớn, lộ ra bả vai tuyết trắng, trên vai còn lưu lại dấu vết màu đỏ của những lần hoan ái tối hôm qua. Nàng ra sức giãy dụa, nhưng nàng rất gầy yếu, tất cả chống cự tựa như châu chấu đá Xe.

"Không cần! Không cần ở trong này! Van xin chàng, tướng quân! Thiếp xin chàng!" Liễu Nhữ Nhã quát to đến mức khàn cả giọng.

Người ở đây cũng đều bị dọa. Xảo Nhi là người đầu tiên ra tiếng, vừa khóc vừa nói: "Tướng quân, chuyện này không liên quan đến phu nhân, là lỗi của Xảo Nhi, xin tướng quân buông tha phu nhân đi!" Nàng nhào về phía trước, muốn hất bàn tay to của Hàn Hướng Dương ra, lại bị nội lực của Hàn Hướng Dương đánh bay ra ngoài, ngã sắp xuống bên cánh cửa, trên trán chảy xuống tơ máu.

"Tướng quân....... " Là giọng nói của Tiến bá.

"Câm môm!" Hàn Hướng Dương giận dữ, tiếng hô chấn động đến mức màng nhĩ mỗi người đều chịu không nổi, ai nấy đều lấy tay bịt lỗ tai.

Hắn vén làn váy của Liễu Nhữ Nhã lên, lộ ra hai chân trắng nõn cân đối của nàng , mọi người ở đây nhìn thây đều thở hốc vì kinh ngạc, tướng quân thật sự muốn làm như vậy!

Vợ chồng Tiến bá dùng ánh mắt chỉ thị hạ nhân dìu Xảo Nhi đang chảy máu lui xuống, Tiến đại thẩm lôi kéo Thủ Nhi đang khóc muốn rời khỏi phòng ăn.

"Tiến thẩm! Cứu ta!" Liễu Nhữ Nhã hai mắt đẫm lệ kêu lên.

Vợ chồng Tiến bá tuy rằng đồng cảm với Liễu Nhữ Nhã, nhưng đối mặt với chủ tử nhà mình, bọn họ cũng không thể làm được gì. Tiến đại thẩm cúi đầu khép ánh mắt đồng tình, lôi kéo Thủ Nhi đi.

"Không cho phép đi!"

Mọi người nghe được lại ngây ngẩn cả người, ngay cả phó tướng Bạt Nguyên bình thường vẻ mặt luôn nghiêm túc, nay cũng nhíu mày.

Phu nhân bị đặt ở trên bàn, quần áo đã rách rưới không đủ che thân, cặp đùi đẹp cũng bị......- Tướng quân còn không cho phép hạ nhân TỜI/CÍ, VẬ:......

"Các ngươi nhìn cho ta! Nói cho nàng biết, ai là phu quân của nàng!" Ánh mắt của hắn rực lửa, rít gào dã man.

Không! Không cần! Hàn Hướng Dương, ngươi không phải người! Ngươi là cầm thúi

Liễu Nhữ Nhã sống chết giãy dụa, hai chân đá loạn xạ, tóc dài đều rối loạn, nàng giống như con sơn dương đợi làm thịt, một chút cơ hội thoát thân cũng đều không có.

Bọn người hầu xấu hổ đợi phòng ăn, ai nấy đều rủ mắt xuống. Bọn họ đều nghe được âm thanh cầu cứu của phu nhân, mỗi một tiếng kêu khóc như là dao nhỏ xẹt qua trái tim, thê lương và bắt lực.

Nhưng bọn họ cũng biết, hiện tại ai dám làm tướng quân tức giận, thì cứ chờ đầu rơi xuống đất!

Liễu Nhữ Nhã nằm ngửa ở trên bàn, vừa vặn có thể thấy rõ ràng gương mặt bọn họ. Trên mặt bọn họ có xấu hổ, có khó xử, còn tỳ nữ đều đỏ mặt.

Nàng nhìn bọn họ, nhưng không một người dám trực tiếp nhìn vào mắt nàng.

Nàng khóc rống, thét chói tai, mỗi người đều nghe được, nhưng lại không có một người nào có thể cứu nàng, không một người nào dám cứu nàng!

Thân hình to lớn mạnh mẽ nằm ở trên người nàng xé tiết khố (quần lót) của nàng ra , tiếng tơ lụa bị xé rách vang lên đánh sâu vào thần kinh mỗi người, trái tim của những người ở đây dường như cũng bị âm thanh xé rách kia xé thành hai mảnh.

Vật tượng trưng nam tính cực lớn của Hàn Hướng Dương đặt ở huyệt khẩu yếu ớt của Liễu Nhữ Nhã, tiếp đó nàng sẽ bị hắn yêu cầu kêu lên tiếng kêu dâm đãng, mãi cho đến khi hắn vừa lòng mới thôi.

Không! Nàng tuyệt đối không để cho người ta nghe thấy những lời này, được thốt ra từ trong miệng nàng!

Tuyệt đối không!

Tâm tư Liễu Nhữ Nhã rối bời, có mấy ý niệm hiện lên trong đầu. Đột nhiên, nàng ngừng kêu khóc giãy dụa, nằm ngửa ở trên bàn, nàng dùng ánh mắt chứa nước của mình nhìn kỹ từng. khuôn mặt trong phòng ăn, thời gian dưỡng như dừng lại ——

Thủ Nhi liên tục khóc, Bạt Nguyên xanh mặt, Tiến đại thẩm đỏ mặt xấu hổ nhắm chặt hai mắt, Tiến bá thoạt nhìn càng già nua........ Còn có một số tỳ nữ bưng thức ăn nước trà, nàng đối với bọn họ không có ấn tượng nhiều lắm, nhưng nàng biết những người này đều là người lương thiện, bọn họ chưa bao giờ hiểu lầm nàng, bọn họ biết quan hệ giữa nàng với Lữ Thiệu Đình là thanh bạch trong sáng, nhưng tại sao, ngược lại người luôn được coi là "Tâm địa vô cùng tốt, cực kỳ hiểu thảo" lại nhìn không ra chứ?

Tiếp theo, nàng kêu lên một tiếng đau đón —— hắn vào được! Luôn mãnh liệt như vậy, dùng sức như vậy, khẩn cấp như vậy....... Ị

Liễu Nhữ Nhã cắn răng một cái, không cho một tiếng động bật ra, chặt chẽ khóa lại cảm xúc ở tận sâu trong yết hầu. Thoáng chốc nàng cảm thấy từ trong miệng trào ra chất lỏng ngọt ngào, nàng nhếch miệng, ý đồ giữ lại dịch ngọt trong miệng, không muốn để cho người khác phát hiện.

Nàng thấy những gương mặt quanh mình dần dần trở nên mơ hồ, ánh mắt chậm rãi khép lại —— trong lúc mơ hồ nàng thấy vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ, miệng mọi người hé ra kêu khóc thảm thiết đến mức chói tai, nàng muốn an ủi bọn họ, nhưng nàng đã không còn sức lực, ngay cả tay cũng không cử động nổi.

Nàng thật sự mệt mỏi, rất muốn ngủ......

"Mau gọi đại phu! Phu nhân cắn lưỡi !" Tiến đại thẩm hoảng sợ kêu lên, phòng ăn bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Hàn Hướng Dương ngây ngốc sửng sờ đứng ở trước bàn, trừng mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã ở dưới thân quần áo không chỉnh tể, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt suy yếu của nàng lộ ra một tia mỉm cười, máu tươi đang từ miệng nàng không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ đôi môi vốn dĩ không có một chút huyết sắc.

Bởi vì chàng. Sinh mệnh của ta.

Từ nay về sau có ý nghĩa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)