Truyện:Giang Nam Lão - Chương 19

Giang Nam Lão
Trọn bộ 20 chương
Chương 19
Chỉ hợp Giang Nam lão
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày diễn ra buổi lễ quyên tặng, Thẩm công và chú Thẩm đại diện cho Thẩm gia xuất hiện trước công chúng, mà Thẩm Sách là người mở hoạt động từ thiện này đã sớm dẫn theo Chiêu Chiêu và Thẩm Thiệu đến Cửu Giang(*). Ở đó có một chi nhánh thuộc công ty của Thẩm Sách.

(*) Cửu Giang là một địa cấp thị nằm bên bờ nam của sông Trường Giang ở tây bắc tỉnh Giang Tây

Nhóm nhân viên cuồng công việc của hắn vừa nghe tin ông chủ đến thị sát thì phấn khích đến mức thức thâu đêm chuẩn bị tài liệu báo cáo. Nào có ai ngờ, Thẩm Sách vừa đến chi nhánh ở Cửu Giang, chỉ thị đầu tiên lại là: tập hợp những nhân viên cốt cán, đi núi Lư và hồ Phàn Dương.

Nhóm nhân viên cốt cán nghe được tin này thì kêu gào oán hận, lên án ông chủ ham chơi quên công việc, tài liệu cần kiểm tra ở chi nhánh chậm chạp không xử lý...... Chợt, mọi âm thanh ai oán dừng lại. Ngoài tấm kính, Thẩm Chiêu Chiêu nắm tay một cậu bé đi vào văn phòng của Thẩm Sách.

Nhóm người này quay đầu nhìn nhau, hóa ra đằng sau mấy năm "bị tình cảm vây khốn" khiến ông chủ biến mất không rõ tung tích lại là cả một câu chuyện tình phức tạp xúc động lòng người như thế...... Sau mười phút, tin tức ông chủ có đứa con khoảng bảy tám tuổi đã truyền khắp công ty, thậm chí truyền đến cả chi nhánh ở tận Singapore...... Đến khi nhóm nhân viên cốt cán này nghe được Thẩm Thiệu gọi Thẩm Sách một tiếng "Ông chú nhỏ", tin đồn này đã không còn cách nào đính chính lại.

Buổi trưa, đoàn người đến hồ Phàn Dương.

"Cuối thu nên có nhiều người đến cắm trại, " Trợ thủ đắc lực nhất tên Hướng Đoạt(*) của Thẩm Sách lên tiếng, đẩy nhẹ cặp kính, chỉ mặt hồ mênh mông phủ sương mờ nói với Chiêu Chiêu: "Đây là nơi trú đông của chim di cư. Qua mùa đông là sẽ trở thành thiên đường bạch hạc, ngoài ra còn có hơn mười vạn con chim thiên nga, vịt trời, chim nhạn, phần lớn chim di cư tránh rét đều sẽ đến nơi này. Mỗi lần có một đàn bay đến, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ cảm nhận được sự kinh diễm của một trời như có tuyết rơi."

(*) Kiếp trước là Phương Đoạt tặng hộ tâm ngọc cho Sách mua đất xây nhà nè

Cô chưa bao giờ nhìn thấy chim di trú di chuyển, chỉ có một lần ở thảo nguyên Châu Phi nhìn thấy một đàn thú di cư, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được đại khái khung cảnh sẽ hoành tráng đến mức nào.

Trên đường đi về hướng sông Trường Giang, Hướng Đoạt kể cho cậu bé nghe về trận chiến Xích Bích(*), Thẩm Thiệu nghe đến say mê, đòi Hướng Đoạt kể tiếp trận chiến trên hồ Phàn Dương thời xưa. Hướng Đoạt không chắc chắn, quay sang cầu cứu ông chủ nhà mình.

(*) Ai biết Tam Quốc, Lưu – Tôn Tào Tháo thì chắc sẽ biết trận chiến này, nói chung là nó liên quan đến ranh giới ở hai bờ Trường Giang

Ngày thường Thẩm Sách rất hiếm khi bàn luận "Chiến sự thời cổ" với người khác, hôm nay dẫn theo Chiêu Chiêu, đứng bên bờ hồ, khiến hắn nhớ đến kiếp trước đưa Chiêu Chiêu ra khỏi quận Võ Lăng đã từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi nghỉ lại khi trời về chiều, cho ngựa uống nước bên hồ, tâm trạng cứ thế tốt lên, chiều theo đòi hỏi của cậu bé: "Sài Tang là trọng trấn quân sự, ban đầu vốn là một núi hai nước, núi Lư, sông Trường Giang và hồ Phàn Dương."

"Trường Giang chia đôi Bắc Nam, trận chiến lịch sử nổi tiếng nhiều không đếm hết, " hắn nhìn mặt hồ mênh mông, "Trận chiến có quy mô lớn nhất trên hồ Phàn Dương chính là trận thủy chiến giữa Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng, ác chiến kéo dài ba mươi sáu ngày, dùng 20 vạn binh lực đánh bại 60 vạn quân địch, đại toàn thắng. Sau trận chiến đó Chu Nguyên Chương mới dám phát ngôn — Thiên Hạ đã định."

(*) Sau trận chiến này thì Chu Nguyên Chương Bắc tiến, thành công thống nhất hai miền. Thời gian thực của nó là năm 1363, kiếp trước của Sách là vào khoảng 400-600.

Hắn hơi ngừng lại, sau đó nói: "Coi như là trận thủy chiến lớn nhất trên thế giới thời trung cổ."

Hướng Đoạt nghe đến đây thì hai mắt tỏa sáng: "Thật muốn trải nghiệm một lần, quay về quá khứ."

"Trải nghiệm?" Hắn nhìn sang Hướng Đoạt.

"Tay nắm thần binh, đánh Tây dẹp Bắc, " Hướng Đoạt nói, "Loạn thế tạo anh hùng, bất kỳ đấng nam nhi nào cũng có giấc mộng này."

Chiến tranh của hiện đại thật sự khó mà gặp được những vị anh hùng kiệt xuất như thời đại binh khí lạnh.

Thẩm Sách im lặng hồi lâu, nói: "Tôi đọc cho cậu nghe vài con số sau mấy câu chuyện hào hùng cổ xưa đi. Tần mạt Hán sơ(), nổi loạn liên miên không dứt, cuối cùng còn lại chưa đến 1800 vạn người(*). Sau này dù đã trở lại thái bình, thời điểm hưng thịnh nhất Tây Hán mới chỉ đạt ngưỡng 6000 vạn. Tây Hán kết thúc, chiến loạn, dân số giảm một nửa. Đông Hán kết thúc, chiến loạn lại nổi lên, trận chiến Xích Bích thương vong vô số, sau Tam Quốc chỉ còn chưa đến 800 vạn. Mãi đến thời Tây Tấn mới khôi phục về hơn 1600 vạn."

(*) Tự nhiên nhớ câu Tần mạt Hán sơ, quần hùng tranh bá. Nếu không nhầm thì nó là thời kỳ chuyển giao từ nhà Tần sang nhà Hán

(**) 18 triệu, chưa bằng dân số HCM và HN gộp lại:>

Tuy là thời cổ đại khó mà có một con số chuẩn xác, nhưng nó cũng phần nào phản ánh sự khốc liệt của chiến tranh.

Tam Quốc xuất hiện tầng tầng lớp lớp danh tướng, có những trận đại chiến được hậu thế trầm trồ kinh ngạc, cũng có: Tào Tháo thiếu lương, mưu sĩ dâng lương thực lẫn với thịt người; Lưu Bị đánh vào Quảng Lăng, quân lương bị cắt đứt, người cũng thành lương. Thời đại đó, nói đơn giản dễ hiểu chính là trận chiến đoạt từng tấc từng tấc thành chiến, mỗi thời mỗi khắc đều có chiến sự, tướng quân của ai đánh hạ thành của ai, hoặc bị bắt, hoặc bỏ mạng, hoặc đại thắng. Mà bách tính bị cuốn vào hàng loạt trận chiến đó đến cuối chẳng qua cũng chỉ là vài con số tử vong.

"Xương trắng phơi ngoài đồng, ngàn dặm không có tiếng gà gáy. Loạn thế nổi lên, sách sử ghi lại nhiều nhất chính là ba chữ 'người thành lương', " hắn chầm chậm nói, "Nếu không vì thế, có ai muốn bỏ lại người thân cầm lên binh khí?"

Một đàn chim bay qua, hình ảnh đó dừng lại trong đôi mắt hắn vài giây, cũng không khiến nó nổi lên một cơn sóng gợn, đôi mắt này giống như đã nhìn thấu mọi phân chia hợp nhất của mấy ngàn năm lịch sử.

Hướng Đoạt đẩy kính, nghĩ nghĩ rồi nói: "Mọi người tiếp tục thăm thú, tôi đi xem có hạng mục nào có thể đầu tư không." Sau đó xoay người lên xe, một giây cũng không lưu luyến. Anh chàng này chỉ bỏ lại một câu đó rồi cứ thế quay về công ty chuẩn bị cho hạng mục mới...... Không hề do dự, cũng không có ý định cho người sếp này tí mặt mũi, thoáng cái đã không thấy bóng người.

Chiêu Chiêu càng ngày càng khâm phục nhóm nhân viên ưu tú của Thẩm Sách, cũng không biết hắn đào được từng người này ở ngóc ngách nào.

Ngoại trừ họ thì còn có khách du lịch đến tham quan, không biết từ chiếc xe nào phát ra một bài hát cực kỳ xưa cũ, tên là 《Đóa sen xanh》. Thẩm Sách im lặng lắng nghe, được một đoạn thì quay sang nói với Chiêu Chiêu: "Năm bài hát này nổi tiếng, Macao đồng thời cấp giấy phép kinh doanh cho Galaxy, SJM và Wynn(*)."

(*) khách sạn cao cấp và sòng bài

Cô gật đầu: "Nhớ. Cũng vì phần công việc mẹ em phụ trách có liên quan nên mới quen biết ba anh."

Thẩm Sách đặt lời muốn nói về sau: "Mẹ em vì chuyện giấy phép, lần đầu bay đến Macao bàn chuyện làm ăn với ba anh. Trùng hợp lúc đó anh đang bị bệnh, nằm ở Hồng Kông, vừa nghe nói mẹ em đến Macao thì lập tức đứng dậy mặc vest vào, ngay trong ngày đi cùng mẹ em và trưởng bối trong nhà ăn cơm."

"Vì sắp phải tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình sao?" Cô đau lòng, "Quá liều rồi. Chú Thẩm không xót anh hả?"

"Không phải vì công việc, bởi vì đó là mẹ em, " hắn nói, "Muốn gây ấn tượng tốt."

"Năm đó em mới bao nhiêu tuổi?" Cô thật sự bất ngờ.

"Mười bốn."

Năm đó cô mới mười bốn tuổi, ở Montreal học, còn hắn mười bảy tuổi, ở Hồng Kông.


Đêm hôm đó, họ ở lại núi Lư.

Ngủ đến nửa đêm, hắn đưa cô ra ngoài, xe đi dọc theo đường núi, cuối cùng dừng lại trên một khoảng đất trống.

Cô hạ cửa kính, tiếng côn trùng rả rích bên ngoài càng trở nên rõ ràng hơn: "Đây là đâu?"

"Là đây thôi, " hắn nói, "Em ngủ thêm đi, đến giờ chúng ta xuống xe."

Chiêu Chiêu không biết hắn muốn làm gì, đắp chăn tranh thủ chợp mắt...... Cuối cùng không phải Thẩm Sách gọi cô dậy, mà là tiếng chuông từ rất xa truyền đến, như có như không, tựa như ở chân trời, lại như còn có cả người đang tụng kinh.

"Anh nghe thấy không?" Cô nhìn hắn.

Hắn gật đầu: "Họ đang tụng kinh buổi sáng."

Cô xoay cổ tay hắn nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ? Hóa ra sư trong chùa tụng kinh từ sớm như vậy.

"Chúng ta chờ cái này đây hả?" Cô che miệng, ngáp một cái.

Hắn đan hai tay kê sau đầu, không phủ nhận: "Ở Montreal em đặc biệt cho anh nghe tiếng chuông ở giáo đường. Hôm nay đến núi Lư, anh cũng muốn đưa em đi nghe tiếng chuông chùa."

Chiêu Chiêu nhắm mắt, đầu gối lên cánh tay hắn, cười ngọt ngào.

Chờ Chiêu Chiêu hoàn toàn tỉnh táo Thẩm Sách mới đưa cô xuống xe. Tiếng tụng kinh vẫn tiếp tục, giữa núi rừng không có một bóng người qua lại, hai người nhờ ánh sáng đèn pin men theo con đường đá nhỏ đi xuống.

"Em có một bà cô nhỏ, hay đến chơi với em và chị gái từ lúc nhỏ xíu. Bà cô nhỏ nhắc đến núi Lư thường nói người đọc sách thời xưa rất thanh cao nhã nhặn, đến núi Lư chỉ nhặt vài chùm mây mang về, " Chiêu Chiêu khoác cánh tay hắn, rủ rỉ, "Bà cô nhỏ nói, nơi này nổi tiếng nhất chính là khung cảnh mây phủ kín núi —"

Bỗng khưng lại.

Mu bàn chân của cô hình như vừa có thứ gì đó nhảy lên...... Nhẫy nhẫy, ướt ướt. Lông tơ toàn thân dựng đứng, cô quay sang, dùng ánh mắt cầu cứu hắn. Thẩm Sách chiếu đèn pin, ngồi xuống, quan sát con vật đang ngồi trên chân cô.

"Em đoán xem?" Thế mà vẫn còn tranh thủ trêu cô cho được.

Cô nín thở: "...... Ếch, hay là cóc?"

"Cóc."

Cô hét lên, dọa cả đám chim trong rừng bay tan tác. Dưới ánh sáng của đèn pin, một con ếch xanh nhảy phốc vào bụi rậm. Trái tim nhỏ bé của cô vẫn còn đập thình thịch, chỉ tay, sắc mặt trắng bệch: "Rõ ràng là ếch."

Hắn đứng lên: "Như nhau mà?"

Cô lườm hắn một cái, Thẩm Sách chợt đánh mắt ra hiệu cho cô, Chiêu Chiêu cứ tưởng lại có con gì nhảy ra nữa, quay phắt đầu, ánh mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm bụi cỏ bên đường. Không có. Bị hù dọa liền hai lần, mấy thứ động vật ở đây đã thành trở ngại tâm lý đối với cô. Chiêu Chiêu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ sợ sẽ lại có thứ sinh vật kỳ quái nào nữa thình lình nhảy ra.

Hắn thở khẽ một hơi: "Để anh cõng em, như thế sẽ không phải sợ nữa."

Chiêu Chiêu trời sinh đã sợ mấy loài động vật bò sát, bị ếch dọa một trận đã không còn tí dũng cảm nào tiếp tục đi con đường núi đen kịt này, nhưng lại còn muốn giữ thể diện, cuối cùng vẫn là Thẩm Sách tự kéo cô lên lưng mình. Với thể lực hiện tại của hắn, cõng cô cũng chỉ như cõng trẻ con, không hề cố sức.

Trời còn chưa sáng, sương sớm khiến đường đá ẩm ướt, bọn họ lại đang đi xuống nên Thẩm Sách đi rất chậm.

Cô cầm đèn pin chiếu đường cho hắn: "Chúng ta đi đâu thế?"

"Chùa Hoàng Long phủ."

"Đi sớm thế này hả?"

"Thắp một nén hương, tiện thể ăn bữa cơm chay."

"Anh còn muốn ăn ké bữa sáng của người ta?"

"Nặng lời rồi." Hắn cười đá mấy viên đá nhỏ trên đường, "Trong chùa có hòm công đức, chúng ta bỏ nhiều hơn chút là được."

Bầu không khí hòa với mùi hương thanh mát của cỏ cây, hắn cõng cô, bước xuống từng bậc đá, trời cũng dần sáng.

Đều nói đỉnh núi Lư là vị trí lý tưởng nhất để ngắm mặt trời mọc và mây mù bao quanh. Họ đi trên con đường đá dẫn xuống ngôi chùa, giữa tiếng chuông và tiếng tụng kinh, từ khi đêm còn mịt mù đến khi mặt trời ló rạng, thấy được ngoài cổ thụ hai bên đường chọc vào mây thì không còn gì khác.

"Ngôi chùa này có gì đặc biệt hả?" Cô hỏi, "Mà nhất định phải đến thế này?"


Ba năm sau, phương trượng theo lời dặn của Thẩm Sách trả hộ tâm ngọc cho Phương Đoạt.

Ngày hôm đó, Triều Diễn, Vu Vinh và Phương Đoạt cùng nhau đến, mang theo mong chờ sẽ biết được tung tích của Thẩm Sách, cuối cùng lại chỉ nhận được từ phương trượng một miếng hộ tâm ngọc, thêm một cái chắp tay, một câu a di đà phật, ngoài ra không còn gì khác nữa. Ba vị tướng quân ba năm trước đã cùng nhau ném binh khí xuống sông, không làm tướng nữa, hiện tại mặc một thân thường phục đứng trước cửa điện, phương trượng cứ thế bị ba vóc dáng cao lớn sừng sững này vây quanh không còn cách nào khác.

Phương trượng đẩy cánh cửa khép hờ, bên trong đặt mười mấy bài vị, Thẩm Sách và Thẩm Chiêu Chiêu đứng sóng đôi, hàng dưới là mười bốn vị tướng, ngoại trừ ba người còn sống đang đứng ở đây, thì tất cả những cái tên còn lại đều nằm trên đó.

Ba người sững sờ nhìn những cái tên này, ấm ức và bất bình trong lòng trải qua mấy năm cùng lúc trào dâng, nuốt xuống nước mắt, khẩn cầu phương trượng mang chữ nghĩa của mình viết gì đó cho Thẩm Sách. Họ không có cách nào thuyết phục đám quan lại trong triều, chỉ mong sao người đời có thể biết đến công lao thật sự của hắn.

"Các thỉ chủ đã đi theo ngài ấy lâu như thế, còn không hiểu tính tình của ngài ấy hay sao?" Phương trượng cười hỏi.

Ba người im lặng rất lâu, cuối cùng cáo từ rời đi.

Phương trượng nhìn theo họ, giống như thấy được một người nam nhân từng bước đi lên bậc đá.

Người đó có đôi mắt chứa đầy ý cười, để cho thiếu nữ đằng sau đang nắm tay mình thoải mái ngắm nhìn xung quanh, thiếu nữ ấy có một mái tóc đen bóng, đôi con ngươi trong veo, làn da trắng nõn, mặc một bộ xiêm y đơn sơ giản dị, không hề son phấn, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến đóa hoa đỏ thẫm nở bung dưới làn sương một sớm ban mai. Chỉ cần thoáng lướt qua, trước mắt chỉ còn có nàng, không thể nhìn vào thứ gì khác nữa.

Nàng cười, hắn cũng cười theo, vì nàng vui mà mãn nguyện, vì nàng sầu mà khổ sở.

Ngày hôm đó, Thẩm Sách đứng bên ngoài đình tránh mưa, mặc cho mưa tuôn xối xả lên người, ánh mắt nhìn về núi Lạc Già ở phía xa, hắn nói với phương trượng: "Điều tiếc nuối lớn nhất đời này của ta là không thể đưa nàng trèo non lội suối, cùng nàng đi lên từng bậc đá trước cửa chùa."

Con người sống trên đời này, có ai đến chết mà không còn điều gì tiếc nuối.

"Nếu như có kiếp sau, ta muốn đưa nàng đến tất cả những ngôi chùa trên đời, cùng nàng bước lên từng bậc đá."

*****

Sau khi từ núi Lư quay về, nhà bảo tàng tư nhân đã đóng cửa với công chúng.

Đồ trưng bày tại đây sẽ được chia làm ba phần, một phần quyên tặng cho chính quyền địa phương, một phần giữ lại ở bảo tàng tư nhân mở cho công chúng tham quan miễn phí, một phần sẽ được chuyển về Macao. Một tuần cuối cùng này, sẽ mở cửa cho sinh viên và học sinh tại địa phương đến tham quan miễn phí.

Chiêu Chiêu bận rộn liền mấy ngày, cuối cùng vẫn là nhờ có Thẩm Sách báo mới biết hết tối nay vật trưng bày sẽ bị đưa đi.

Cô tranh thủ cuối ngày đến viện bảo tàng. Thẩm Sách phải tham dự một cuộc họp quan trọng không đến ngay được, cô mượn một bộ tai nghe ở ngoài cửa đeo vào cổ, sau đó đi sau một nhóm sinh viên vào trong.

Nhóm trưởng thuyết minh nhận ra cô, vừa nhìn thấy "bà chủ" đến lập tức tươi cười vẫy tay với cô. Chiêu Chiêu đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho cô ấy cứ coi như không quen biết mình, lại chỉ nhóm sinh viên đang tham quan bên trong, ám chỉ cô ấy cứ tập trung tiếp đón bọn họ là được.

Thẩm Sách là ông chủ không thích khoe mẽ ra bên ngoài, Chiêu Chiêu lại là một bà chủ thích giấu mình đi.

Nhân viên ở đây đều hiểu ý, thả cho cô một mình dạo quanh.

Cô đi thăm thú từng khu triển lãm, cuối cùng dừng lại trước một món đồ ngọc hiến tế, bị hình thú khắc trên đó thu hút, bèn xem tên món đồ triển lãm rồi tự mở thuyết minh trong tai nghe của mình: "Đây là ngọc tông(*) dùng trong hiến tế, bên trên điêu khắc bạch hổ, khai quật từ di chỉ cổ thành Lương Chử."

(*) ngọc đúc tám cạnh, chính giữa có lỗ tròn

Cổ thành Lương Chử, tên cũng thật dễ nghe.

"Di chỉ cổ thành hiện tại thuộc tỉnh Chiết Giang, cho đến nay đã tồn tại được khoảng 4300-5300 năm, là một trong những nền văn hóa chứng minh cho năm ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ."

Cô rất có hứng thú với những thành thị cổ Giang Nam, chăm chú lắng nghe.

"'Là hổ nhưng có màu trắng như tuyết, lông trên thân mượt mà bóng như lụa, tiếng gầm vang vọng đất trời'. Năm ngàn năm trước, bạch hổ chính là điềm lành, người ta tin rằng nó báo hiệu cho một vị chiến thần được phái xuống nhân gian. Món ngọc này được hiến tế lên, cũng chứng minh ở thời đại đó, bạch hổ chính là thần thú bảo hộ cho muôn dân."

Tốp học sinh tiếp theo tiến vào khu trưng bày, Chiêu Chiêu bèn rời khỏi để cho đám nhỏ có vị trí quan sát tốt nhất.

Một tiếng sau, Thẩm Sách tìm thấy "bà chủ nhỏ" này ở khu nghỉ.

Bao quanh khu nghỉ là những bức tường bằng kính thủy tinh, cô ngồi hưởng thụ khí lạnh của điều hòa. Khu nghỉ ngồi chật ních học sinh sinh viên, chiếm trọn băng ghế vòng cung đối diện với cửa sổ, cô ngồi ở một góc, ngắm nhìn gì đó bên ngoài khung cửa, trước mặt là chiếc bàn gỗ xếp đầy đồ uống giải khát.

Hắn lách qua mấy chiếc bàn gỗ như thế, ngồi xuống trước mặt Chiêu Chiêu, đặt hai tay bên người cô, cười hỏi: "Sao không đến văn phòng tìm anh?"

"Em mới đến được mười phút thôi, " tay cô cầm một cốc nước trái cây, "Lên đó lại bị nhân viên của anh nhìn chằm chằm, không thích."

Ở đây đã chật ních người, hắn không còn chỗ ngồi, một tay gác lên mặt bàn gỗ, nửa ngồi nửa quỳ: "Xem một vòng có thích cái gì không?"

"Có rất nhiều tượng phật chưa bao giờ nghe qua. Hóa ra mỗi triều đại sẽ có phương thức cung phụng khác nhau."

Những đồ trưng bày ở đây hắn nắm rõ trong lòng bàn tay: "Đây đều là những tượng phật ngày nay không thể gặp được trong các chùa miếu bình thường. Toàn bộ đều là đồ cất giữ."

"Còn có ngọc tông mặt hổ."

"Ngọc tông này thuộc lưu vực Giang Thủy, đồ đồng thau nhà Ân ở lưu vực Hoàng Hà cũng có vật biểu tượng như thế này, " hắn nói, "Biểu tượng bạch hổ đại diện cho uy phong của quân đội và binh gia, thường thấy trong cúng tế, trên quân kỳ, binh phù."

Quyên tặng kết thúc, tế tổ của Thẩm gia lần này xem như kết thúc thành công tốt đẹp.

Đêm cuối cùng của đợt lễ tế tổ, theo lệ thường, Thẩm công cho người quét dọn đình viện sạch sẽ, sắp xếp cho nhóm con cháu tụ tập giao lưu.

Đèn lồng được treo quanh sân, mặt hồ có hoa đăng trôi lững lờ, cả đình viện được thắp sáng rực rỡ. Đám con cháu từ mười năm trước bây giờ quay lại đều đã lớn hơn rất nhiều, âm thanh ồn ào nhốn nháo có không ít là của con cái được dẫn theo.

"Ngày mai sẽ lại mỗi người một ngả rồi, " cô thủ thỉ nói, nhìn theo đám trẻ con chơi đèn kéo quân trong sân, còn có nhóm anh họ đang dạy cho đám nhỏ hơn chơi bài cửu, "Mười năm sau sẽ là khung cảnh thế nào nhỉ?"

"Sẽ không ngừng thay đổi, còn chúng ta?" Hắn nói, "Vẫn sẽ thế này thôi."

Thẩm Gia Hằng ngồi xuống chiếc ghế dài bằng đá, hất mặt với Thẩm Sách: "Kẻ từ Macao tới kia, muốn đưa cô gái xinh đẹp nhất của Thai Châu đi thì phải khiến cho tất cả những người ở đây tâm phục khẩu phục!"

Thẩm Gia Minh lắc đầu thở dài, không tham gia náo nhiệt, gọi người mang thêm mấy bồn dạ lan hương đến để đuổi muỗi.

Thẩm Gia Hằng kéo Chiêu Chiêu về bên mình: "Thắng, chúng tôi sẽ không tính toán chuyện Chiêu Chiêu vì cậu mà chịu khổ nữa."

"Thua thì sao?" Có người hỏi.

"Thua?" Thẩm Gia Hằng khựng lại, "Thua thì —"

"Sẽ không thua, " hắn ngắt lời Thẩm Gia Hằng, "Tôi chưa bao giờ thua."

Một câu này khiến ý chí chiến đấu của mọi người dâng cao, lớn tiếng ồn ào đến mức thu hút cả mấy đứa nhỏ chơi gần đó túm tụm vào xem, trong ba lớp ngoài ba lớp, mang theo tâm thế cháy nhà hôi của, đám đàn ông muốn làm khó Thẩm Sách chen nhau vào giữa. Thẩm Sách chẳng mấy bận tâm trận địa trước mắt, thản nhiên ngồi xuống.

Thẩm Gia Hằng sai người mang chip đến, phân cho bốn người trên bàn, Thẩm Sách làm nhà cái, lấy một đấu ba.

Hắn nhìn về phía Chiêu Chiêu, cô lập tức hiểu ý cầm viên xúc xắc của mình đưa cho hắn, cộng với chiếc của Thẩm Sách vừa vặn là một cặp, ném vào trong chung đựng. Hắn cầm đầu chung, chuyển động lên xuống, âm thanh xúc xắc va vào nhau lanh lảnh như mang theo một loại ma lực khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, nín thờ chờ đợi...... Nửa tiếng sau, chín phần chip đều đã ở trước mặt Thẩm Sách.

"Muốn lắc giúp anh một lần không?" Thẩm Sách nhìn về phía Chiêu Chiêu.

Hắn để cô ngồi ở vị trí của mình, bản thân thì đứng sau lưng cô, khom lưng, nắm tay cô đặt lên chung đựng: "Một ván định thắng thua."

Lời vừa dứt, toàn bộ chip đều được đẩy lên giữa mặt bàn đá, xem như là được ăn cả ngã về không.

Chiêu Chiêu bị hắn đốt lên ngọn lửa hiếu thắng, hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc chung trong tay, chuyển động lên xuống. Cô vừa muốn mở, Thẩm Sách đã đè tay lại: "Cược thêm."

Xung quanh im như tờ.

Hắn nói: "Ván này thắng, chúng ta kết hôn."

Hai tay cô đều đặt trên chung đựng, toàn bộ người trong sân, bóng của tán cây, ánh sáng từ đèn lồng trong một cái chớp mắt bỗng hóa thành từng ngọn lửa đốt bùng lên, cuối cùng tụ lại thành một ngọn lửa lớn...... Trong ngọn lửa lớn này, dường như cô nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm thật gần mà cũng thật xa.

Họ đang nói gì cô đều không nghe thấy, bên tai chỉ còn lại những âm thanh vụn vặt khó có người nào để ý: bởi vì chiếc chung bị nghiêng đi, có tiếng xúc xắc bên trong đánh vào thành chung; chậu dạ lan hương được ai đó đặt lên sàn gỗ trong hành lang; tiếng bật lửa châm thuốc; âm thanh ma sát bên trong trục xoay nào đó......

Ánh trăng dịu nhẹ cũng trở nên mãnh liệt, đốt cháy lưng cô.

Nếu như là trước đây, nhóm anh họ luôn có sự không hài lòng và thái độ xoi mói dành cho Thẩm Sách, nhưng tại một khắc dừng lại này của Chiêu Chiêu, cả đôi mắt đỏ au của cô, toàn bộ khó chịu trong lòng họ trong phút chốc đều tan biến. Tình cảm của hai người trước mắt rõ ràng là không có chỗ nào cho họ chen vào, cũng sẽ không vì điều gì mà bị ảnh hưởng.

Thẩm Sách đánh mắt, ý bảo cô mở chung.

Dưới hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm, cô chầm chậm mở chung ra. Hai chiếc xúc xắc nằm bên trong thế mà đều là mặt sáu.

......

"Khoan đã —" Thẩm Gia Hằng muốn kiểm tra xúc xắc.

Nhanh như chớp, xúc xắc đã bị Chiêu Chiêu đoạt về, cô nắm chặt chúng trong tay, giọng nói mang theo nũng nịu rất nhỏ."Dám chơi dám chịu."

"Không phải bọn anh không dám chịu thua, " Thẩm Gia Minh cười hỏi Chiêu Chiêu, "Là Chiêu Chiêu em tối nay có thật muốn chịu thua hay không?"

Cô nắm chặt xúc xắc, không đáp.

Thẩm Gia Minh là người trong nghề, đã sớm nhìn ra xúc xắc này có gian trá, tuy rất khâm phục Thẩm Sách, nhưng đứng ở vị trí của người anh, cũng phải cẩn thận hỏi Chiêu Chiêu: "Nếu em không muốn thì lắc đầu một cái, anh sẽ giúp em đuổi cậu ta đi. Nếu em muốn gả —" anh ta nhấc mắt nhìn Thẩm Sách, "Anh lập tức chuẩn bị của hồi môn cho em, đảm bảo không để em phải thua kém người bên Macao."

Cô khẽ mím môi, bỗng đứng phắt dậy, cầm cổ tay Thẩm Sách: "Anh, chúng ta về nhà, " lại nhỏ nhẹ nói với Thẩm Gia Minh, "Sau này lại nói."

Thẩm Gia Minh khẽ cười: "Hiểu rồi, anh lập tức chuẩn bị."

Hai anh em họ trao đổi ánh mắt với nhau, cô là vì muốn cảm ơn anh họ không bóc trần, anh họ thì muốn nói với cô: người đàn ông em nhìn trúng này cũng ghê gớm đấy, sau này nếu chịu thiệt thì nhất định phải chạy về đây mách mọi người. Nơi này luôn có các anh chống lưng cho cô.

Thẩm Sách không lấy chỗ chip thắng được, thắng xong trận này đều trả về.

Hai người đi dưới hành lang lợp ngói xanh, đến sảnh trước, đúng lúc có một nhóm khách tiến vào, đi thành từng tốp nhỏ, chợt có người nhận ra cô và Thẩm Sách, thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng bắt chuyện thì cô đã kéo theo hắn vội vàng đi ra rừng trúc nhỏ bên cạnh, xoay người, mở bàn tay.

Lòng bàn tay cô có một cặp xúc xắc màu ngọc bích, toàn bộ đều là mặt sáu, rõ ràng là được đặt làm riêng.

Hắn phì cười, cô liếc xéo hắn một cái: "Chắc chắn anh dùng trò này nhiều lần rồi đùng không? Trước đây thế mà lại chưa bao giờ bị phát hiện."

"Anh đổi xúc xắc lúc nào thế?" Cô hỏi.

"Ván cuối cùng."

Hai người nhìn nhau, cô thấy được trong mắt hắn có vô số chiếc lá trúc đan xen, còn có ánh trăng sáng.

"Ngày cưới cũng phải chọn cẩn thận, " hắn thu lại ý cười, "Trưởng bối hai nhà rất quan tâm đến chuyện này, qua loa quá sẽ khiến họ không vui."

Cô gật đầu, chờ hắn tiếp tục. Chọn như thế nào, chọn bằng cái gì, không lẽ tìm thầy?

"Chi bằng thế này, " hắn ra vẻ cân nhắc, "Em về nhà ném chiếc xúc xắc này, khi nào ném được hai mặt sáu thì chúng ta kết hôn. Thế là ổn thỏa nhất."

Cô trợn mắt, thế này thì có khác gì "lúc nào cũng được" đâu?

Chiêu Chiêu vừa bực vừa buồn cười, đẩy hắn nói: "Thế mà em còn tin là anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ cơ đấy."

Thẩm Sách cũng cười, ôm eo cô rời khỏi đây, về nhà.

Tối đó, phòng bếp sáng trưng, Thẩm Sách đứng bên cạnh bếp, cầm chiếc bát đựng heo hấp vừa lấy ra khỏi nồi còn đang bốc khói nghi ngút. Hắn cầm đũa gắp một miếng nhỏ nếm thử, bên cạnh là vô số thành phẩm thất bại trước đó.

Bà bà đứng sau lưng hắn cười hỏi: "Đói rồi hả?"

Hắn lắc đầu: "Mỡ lợn chưa đạt chuẩn, mùi vị này không đúng."

Bước cuối cùng phải lấy thịt heo hấp trộn với mỡ heo, đổ sốt đậu đen vào ướp, nếu như làm đúng, thì mùi vị mới xem như đạt chuẩn. Thời xưa người ta bảo quản mỡ lợn sẽ giống như tẩm ướp thịt khô, để mỡ lợn đông lại, lúc cần sẽ xắn ra từng chút một. Hắn thường làm heo hấp vào ngày sinh nhật của cô, mỡ lợn là đi xin của họ hàng, bản thân hắn vốn không tự làm bao giờ, bởi vì không có kinh nghiệm.

Bà bà khẽ đẩy hắn sang một bên, mở ngăn tủ lạnh lấy mỡ mới làm hôm nay. Bà nhìn Thẩm Sách lớn lên, xem như rất hiếu hắn, thấy hắn thử rán mỡ hai lần đã đoán ngay ra, sớm chuẩn bị xong một phần khác phòng khi cần đến.

Một già một trẻ, sau một hồi tất bật rốt cuộc cũng làm xong món heo hấp thời xưa.

Bà bà tắt một nửa số bóng đèn trong bếp, chỉ để lại hai chiếc đèn tường. Bà bà không phải người nói nhiều, ngồi xuống đối diện Thẩm Sách, nhìn hắn ăn. Hơi nóng của cơm và thịt hấp qua một lớp sứ tráng men vẫn cảm nhận được rõ ràng, ngón tay và lòng bàn tay của hắn nóng lên. Giống như hồi nhỏ, hắn hay đói bụng vào nửa đêm, bà bà sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya, còn ngồi cạnh trông cho hắn ăn.

"Muốn kết hôn rồi?" Bà bà nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Hắn ăn rất chậm, gật đầu.

"Từ bé đã thế này, lúc nào cực kỳ vui đều không nói ra, nhưng lại làm một việc gì đó rất nhiều lần, " bà bà cười hỏi, "Hôm nay cũng vậy?"

Hắn đã quen giấu tâm tình của bản thân, gạt đi mọi cảm xúc, quen cẩn trọng từ lời nói cho đến hành động...... Ôm theo thứ tình cảm không thể lớn tiếng tuyên bố với bên ngoài quá lâu, hắn đã sớm quên mất cách biểu đạt lời nói trong lòng. Không ngờ trong ánh mắt yêu chiều của bà bà, hắn lại trở thành chàng trai bị người lớn "quan tâm quá đà" mà tìm cách trốn tránh, chỉ đành cười cười.

Ánh đèn phủ trên mu bàn tay hắn, mang theo một thứ ấm áp dịu dàng, lại giống như ánh mặt trời ban sáng, chậm rãi hòa tan mọi cái giá lạnh. Hắn tựa như nhìn thấy một tiểu cô nương đi chân trần, bưng bát heo hấp ngửi ngửi, không nỡ ăn, nói, ca, tỷ tỷ nhà bên hôm nay xuất giá, bàn nào cũng có, sau này muội gả đi ca không được quên đâu đấy.

*****

Cách ngày, Thẩm Sách phải ở lại trò chuyện với Thẩm công, một mình Chiêu Chiêu đưa chị gái ra sân bay.

Từ sáng chị gái đã nhìn Chiêu Chiêu như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại ngại có Thẩm Sách ở cạnh nên không tiện lên tiếng. Vừa lên xe, chị gái lập tức ghé bên tai cô thủ thỉ: "Hôm qua anh ấy cầu hôn em, chị vui đến mức trằn trọc cả đêm, nằm trên giường nghĩ đủ chuyện, cuối cùng tự nhiên nhớ ra một việc."

"Dạ?"

"Năm mẹ tái hôn ấy, Thẩm Sách hỏi chị, có phải ngày sinh tháng đẻ của chị bị thay đổi không."

"Sao tự nhiên anh ấy lại hỏi thế?"

"Hôm đó mọi người tụ tập ở bể bơi, chỉ có em không có mặt, có người nói trong mệnh của mình thiếu mất cái gì đó, nói đông nói tây, cuối cùng mọi người đều lôi ngày tháng sinh, cả giờ sinh ra. Ban đầu Thẩm Sách cũng không nói gì, nhưng chờ mọi người giải tán, lúc uống nước ở quầy bar bỗng nhiên hỏi chị. Hỏi xong lại bảo là đùa thôi."

"Tính anh ấy hay đùa vậy đó."

"Nếu chỉ là chuyện đùa thì đã không nói làm gì, " chị gái nói, "Em thử nhớ lại mà xem, chuyện thứ tự sinh của chị em mình bị nhầm lẫn ấy."

Cô sững ra.

Chuyện này, đại khái là sau khi mẹ tái hôn, cô và chị gái cùng nhau đi Australia tham gia lễ mừng thọ của bà cô nhỏ nghe được. Bởi vì sinh non nên ba Chiêu Chiêu không kịp chạy về, toàn bộ quá trình là bà nội và bà cô nhỏ túc trực ở bên ngoài. Bà cô nhỏ nói, khi đó có ấn tượng, đứa bé ra trước là một khuôn mặt nho nhỏ, xinh xắn, tóc mềm. Đến khi cặp sinh đôi được đưa vào phòng bệnh, hộ sĩ lại nói đứa bé tóc xoăn, dáng vẻ giống như con lai mới là chị gái. Bà cô nhỏ tưởng mình nhìn nhầm, hỏi bà nội. Bà nội căn bản không có tâm trí để ý đến chuyện đó, nhìn thấy hai cô cháu trắng trắng mềm mềm thơm thơm thì vui mừng đến mức hai mắt rưng rưng, hai tay ôm hai cô cháu, cả hai đều thích. Bà cô nhỏ bèn hỏi lại bác sĩ và hộ sĩ, nhưng không có ai cảm thấy đã nhầm lẫn, bèn tự cho là mình nhìn nhầm. Dù sao cũng là người một nhà, còn là một cặp sinh đôi, ai trước ai sau đều không quan trọng, sau này cũng không nhắc lại nữa.

Sau đó, bà nội qua đời, ba mẹ Chiêu Chiêu ly hôn, mỗi người nuôi một cô con gái, bà cô nhỏ lại đi Australia định cư, chị em hai người không có cơ hội gặp lại. Mãi đến năm hai người trùng hợp cùng có thời gian rảnh đến chúc thọ, bà cô nhỏ trong lúc vui vẻ mới mang chuyện "nhìn nhầm" ngày xưa kể ra. Hai người nghe chuyện này thì cực kỳ hứng thú, kể lại cho ba mẹ nghe. Ba không ở đó nên chỉ cười trừ, mẹ lại cho là thật, sai người đi hỏi thăm, hồ sơ sinh đều đầy đủ, thông tin ghi đúng là như vậy.

"Lạ thì chỉ có chuyện song sinh bình thường khó phân biệt, hai đứa sinh ra lại chẳng giống nhau tí nào." Mẹ cười nói.

"Hộ sĩ đứng ngay trong phòng sẽ không nhìn nhầm được, " ba kết luận, "Chắc là bà cô nhỏ của các con nhìn nhầm rồi."

Chị gái chẳng mấy chốc ném chuyện này ra sau đầu, quay sang tán dóc với ba.

Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Suốt quãng đường về nhà, Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ. Nửa năm này, cô bắt đầu nảy ra một suy nghĩ rất phi thực tế: cô và Thẩm Sách có duyên, hơn nữa duyên này rất sâu, không chỉ là ở một kiếp này.

Chiêu Chiêu về đến nhà, tìm khắp nơi đều không thấy Thẩm Sách.

"Ở nhà thủy tạ, " Thẩm Diễn ngồi trong nhà ăn, đang chơi cờ với con trai, thấy dáng vẻ vội vã của cô thì nói nhanh, "Nửa tiếng trước cháu thấy đang ở nhà thủy tạ cho cá ăn."

Cô chạy đến nhà thủy tạ, hắn vừa lúc cho ăn xong, đang cầm khăn bông lau khô tay: "Về rồi hả?"

Chiếc khăn đã dùng xong được ném chuẩn xác vào cái giỏ trẻ gần đó.

Thẩm Sách đi mấy bước, ngồi xuống bàn trà, rót thêm nước vào ấm trà Đại Hồng Bào.

Chiêu Chiêu theo hắn ngồi xuống sàn nhà bằng gỗ: "Lúc nãy trên đường đi, em và chị gái tán gẫu có nhắc đến bà cô nhỏ, bà cô nhỏ nói lúc bọn em sinh ra có thể đã bị nhầm thứ tự đấy."

Hắn rót ra hai chén trà, một chén được thêm sữa: "Hai người là chị em ruột, ai lớn ai bé cũng như nhau, không cần bận tâm làm gì."

Chiêu Chiêu nhìn hắn chăm chú.

Thẩm Sách nhận ra ánh mắt của cô, hỏi: "Anh nói sai gì à?"

Cô nhìn hắn: "Anh từng hỏi chị gái em có phải ngày sinh tháng đẻ của chị ấy bị sai không. Trước ngày tổ chức đám cưới của mẹ em ấy."

"Thế hả?" Thẩm Sách đặt thìa vừa dùng để múc sữa xuống, "Không nhớ lắm."

"Trước tiệc cưới, em, chị gái, kể cả ba mẹ đều không biết chuyện này. Sao anh lại biết được?"

Hắn nhấp một ngụm trà: "Chắc là lúc đó nổi hứng nói đùa."

"Em muốn nghe sự thật."

"Sự thật nào?"

"Giả như đúng là thứ tự bị nhầm thật, ngày sinh tháng đẻ(*) kia đúng là của em...... Câu hỏi đó của anh chỉ là trùng hợp? Hay thật sự đã biết chuyện gì từ trước?"

(*) nói chung vậy nhưng nó bao gồm cả giờ sinh

Hắn im lặng.

Ngày hỏi Tần Chiêu Chiêu, hắn vừa trải qua lần lấy lại ký ức đầu tiên(*), đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Tham lĩnh mười lăm tuổi của đội quân tiên phong, nằm trong lều sợ mình chết rồi, để lại Chiêu Chiêu bơ vơ không có ai chăm sóc...... Đêm đó, đồ đệ của quân y nghe hắn tỉ mỉ kể bào muội thích gì, ghét gì, chi tiết đến cả mỗi tháng tóc dài ra bao nhiêu. Đương nhiên, bao gồm cả ngày sinh tháng đẻ của Chiêu Chiêu.

(*) cái này ở chương 11 nha

Sau khi hắn khôi phục tri giác, ở bể bơi nghe mọi người nói về ngày sinh tháng đẻ của mình, mà ngày sinh tháng đẻ Tần Chiêu Chiêu nói giống hệt của muội muội hắn. Nhưng hắn biết, Tần Chiêu Chiêu không phải cô, dù ông trời có cố tình sắp đặt cái bẫy này, thì hắn cũng sẽ không nhận nhầm em gái.

Đối với chuyện ai là Chiêu Chiêu, hắn chưa từng bị lung lay.

Hai ngày đó hắn đang trong quá trình cóp nhặt từng chút ký ức của kiếp trước, tâm trí chịu kích thích quá mạnh mới không may lỡ lời. Lúc ở quầy bar hỏi xong Tần Chiêu Chiêu một câu này, vừa cảm thấy không ổn đã nói là mình đùa cho qua chuyện.

Đây đúng là do hắn sơ ý, mới để lại nghi ngờ cho cô ở hiện tại.

Chiêu Chiêu thông minh đến mức luôn dễ dàng bóc trần hắn, kiếp trước là thế, kiếp này cũng không khác biệt.

Hắn cần cho cô một đáp án hoàn mỹ, một đáp án mà không khiến cô nhớ lại ký ức về kiếp trước, không khiến cô phải chịu khổ sở hắn đã từng chịu.

Thế nhưng trầm mặc trong chốc lát của Thẩm Sách đủ để Chiêu Chiêu nhận ra bất thường: "Cứ xem như chuyện ngày sinh tháng đẻ chỉ là trùng hợp. Riêng giữa chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện không bình thường, nhất định anh có chuyện gì giấu em."

"Còn có, người nhà anh từng nói, ngay cả bản thân anh cũng đã từng thừa nhận, trước đây anh có thể sống tiếp là vì được đưa về Giang Nam, bởi nơi này có thứ có thể kéo lại mạng sống của anh. Là thứ gì? Năm anh ba tuổi luôn im lặng không nói, lão tăng nói là bởi vì anh mang theo túc niệm của kiếp trước, sau khi luân hồi vẫn không chịu quên. Anh lại vẫn nhớ cái gì?"

Cô gần như là dùng giọng điệu nài nỉ gọi hắn: "Thẩm Sách?"

Thẩm Sách không đáp.

"Em từng mơ thấy anh, " cô biết mình không thể tiếp tục giấu nữa, "Rất nhiều lần, đều cùng một khung cảnh. Trong một gian phòng, em giúp anh thắt đai lưng, gọi anh là 'ca'......"

Những hình ảnh kỳ quái trong mộng sau một kiếp nạn kia càng mơ hồ hơn, tỉnh lại rồi cũng không thể nào nhớ rõ.

Mỗi lần tỉnh lại đều đầy mặt nước mắt, cô không cam tâm, muốn níu kéo dù chỉ một sợi ký ức mỏng manh, nhưng đều bất lực. Trong mộng lặp đi lặp lại một khung cảnh rời rạc: cô đi về phía trước, bên tai vang lên tiếng bước chân trên sàn nhà bằng gỗ. Trời nóng, tiếng ve rả rích không ngừng, mấy người tì nữ đứng bên cạnh chậu nước đá cầm quạt phe phẩy giúp hắn bớt nóng. Bên ngoài cánh cửa gỗ mở toang, chiếc guồng nước tựa như cao đến tầng mây chậm rãi mang nước lên cao hơn, cao hơn, lấy hơi nước xoa diu cái nóng trong không khí. Mà trên tay cô là một chiếc đai ngọc, đi về phía hắn...... đều chân thực đến đáng sợ.

"Cứ cho đó chỉ là một giấc mơ không có thật đi, nhưng em có thể cảm giác được chúng ta không giống với những người khác. Anh nói đi, " cô yêu hắn, càng hiểu rõ con người hắn, trong sự trầm mặc khiến người ta ngộp thở này, cô có đủ tự tin là mình đã đoán đúng, nói đúng rồi: "Anh......"

Cô cầm tay trái của hắn, nắm chặt: "Em muốn biết."

......

Đây có lẽ chính là thời khắc khó khăn nhất đời này của hắn, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt cô.

Thẩm Sách né tránh ánh mắt của Chiêu Chiêu, đẩy chén trà đến bên tay cô, ý bảo cô uống.

Chiêu Chiêu không nhúc nhích, đôi mắt rưng rưng lệ.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô, cuối cùng hắn thở dài một cái, đánh vỡ trầm mặc: "Anh kể cho em nghe một câu chuyện đi."

Hắn hơi dừng lại.

"Câu chuyện này có liên quan đến bạch hổ, " hắn tiếp tục nói, "Lưu vực Giang Thủy thời cổ, có núi rừng có sông ngòi, chim muông và con người sống hòa hợp. Một ngày, ở ngọn núi nọ, có người nhìn thấy một con hổ toàn thân trắng như tuyết, mọi người đều nói đây chính là bạch hổ mang đến điềm lành, thường mang đồ ăn đến cung phụng, trong dân gian cũng chẳng mấy lan truyền những bài hát ca ngợi nó. Nó không biết hình ảnh của mình trong mắt con người là như thế nào, nó là bạch hổ, từ nhỏ đã là thứ khác loài, bị đồng loại xa lánh. Bởi vậy nó rất cảm kích con người đã đối xử tử tế với nó, ban đêm thường đấu với mãnh thú lén vào thành, bảo hộ cho con người.

Bởi vì bộ lông chỉ có một màu trắng, nó rất thích những thứ có màu sắc rực rỡ, từ nhỏ đã làm bạn với một bông hoa đỏ. Hoa đỏ nở vào mùa hạ, đầu thu thì tàn, mùa đông lại bị tuyết phủ trắng, chờ mùa xuân tới mới bắt đầu nảy mầm, cứ thế lặp đi lặp lại. Canh giữ một năm, chờ ba mùa gặp một mùa. Bạch hổ sợ hoa bị chim thú phá hoại, bèn tìm về rất nhiều cành cây có gai đặt xung quanh hoa, lâu dần, bụi gai mọc rễ, lớn thành bụi, bụi thành rừng, biến nơi đó thành cấm địa cả chim thú và con người đều không để đến gần, rễ hoa đỏ dần dần nối liền với bụi gai, hợp làm một. Chỉ có bạch hổ mỗi ngày đi vào, biết làm thế nào để xuyên qua bụi gai, đi vào sâu bên trong."

"Mấy năm sau, thiên tai liên miên, con người vùng vẫy trong tuyệt vọng, bỗng có người nói bạch hổ chính là hung thần, chính nó đã kéo tai họa đến cho lưu vực Giang Thủy này. Người trong thành vừa căm phẫn vừa sợ hãi, cầm đuốc vác đao vây giết bạch hổ, khiến nó hết đường trốn chạy. Con đường sống duy nhất chính là rừng bụi gai, nhưng nó không muốn vào đó, sợ liên lụy đến hoa ở sâu trong bụi gai, trốn đông trốn tây, chờ mùa hoa kết thúc mới mang theo một thân đầy vết thương trốn vào rừng bụi gai."

Hắn nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay đặt trên miệng chén vuốt nhẹ: "Đầu thu lẽ ra hoa đỏ đã tàn rồi, không ngờ vẫn một mực nở, đợi nó quay về."

Cô nín thở, chờ kết cục.

"Con người là loài vật thông minh nhất, biết dùng lửa. Ngọn lửa này cháy rực suốt mấy ngày, mạch rễ của hoa sớm đã hòa vào rừng bụi gai, dùng toàn lực che chở cho bạch hổ, muốn giúp nó tranh thủ thời gian trốn đi. Chạy đi thật xa, đến nơi nào không có con người."

Trước mắt cô là rừng bụi gai chìm trong ánh lửa rực trời: "...... Nó có chạy trốn không?"

Hắn lắc đầu.

Trốn thế nào, trốn để làm gì.

Không cần hắn nói ra kết cục cho câu chuyện, cô đã thấy được toàn cảnh.

"Anh không nên được sinh ra, dù sinh ra thì cũng bạc mệnh khó sống, " hắn nói, "Chấp niệm kéo anh lại ở Giang Nam chính là em. Anh có thể sống tiếp, là vì năm đó em được sinh ra."

Ba mặt nhà thủy tạ treo những tấm mành trúc giúp ngăn lại ánh nắng mặt trời, lúc này bị một cơn gió cuốn lên, đuôi mành khẽ lướt trên mặt đất, phát ra tiếng lạo xạo rất nhỏ, trở thành âm thanh duy nhất ở bên tai.

"Em tin không?" Hắn hỏi.

Đây là lần đầu tiên Chiêu Chiêu đối diện với ánh mắt hằn tia máu của hắn, cũng là lần đầu tiên hắn để cô nhìn thấy nước mắt của mình. Cô gật đầu, có lẽ là cảm thấy chưa đủ truyền tải đến hắn, gật mạnh thêm một cái nữa, khuôn mặt sớm đã đẫm lệ.

"Thẩm Sách, " hắn khàn giọng nói, "Không thẹn với trời đất, nhưng lại thẹn với Chiêu Chiêu."

Quá khứ đã sớm qua, dấu vết duy nhất còn sót lại chính là giọng nói bị khói lửa làm tổn thương này, khàn, thô ráp, nhưng lại không trầm.

Vì hắn muốn cứu bộ hạ, muốn bảo hộ muôn dân, muốn phá vòng vây thay đại quân, từng bước từng bước đi vào chỗ chết. Mà Chiêu Chiêu là người thân nhất của hắn, lại bị giấu tên giấu họ sống nương nhờ ở nhà một người họ hàng. Ca ca thăng quan tiến chức, đã có thể bảo hộ cho cả Sài Tang, nhưng Chiêu Chiêu vì tiết kiệm tiền sinh hoạt mà cả mùa hè chỉ đi một đôi guốc mộc, nếu như không phải vì bản thân bị ép xuất giá thì có lẽ đến một phong thư cũng không dám viết cho hắn, sợ khiến bản thân bị người đời phát hiện ra, trở thành điểm yếu để kẻ thù uy hiếp hắn.

Hoàng thân quốc thích hắn đều không để vào mắt, tướng quân uy vũ đứng đầu Sài Tang...... vậy mà lại không dám nghe câu "Trong lòng Chiêu Chiêu đã có quân" thêm một lần, không dám nhìn thêm một lần dòng chữ "Lòng này của Chiêu Chiêu, Mục Dã chứng giám()", càng không dám hỏi thêm một câu, đôi guốc mộc của muội sẽ vì ai mà vẽ sơn(*)?

(*) đã nhắc 1 lần cuối chương 10. Vốn là lòng này nhật nguyệt chứng giám. Nhưng không cần trời đất chứng giám, không cần nhật nguyệt chứng giám, chỉ cần Mục Dã thấy, rốt cuộc vẫn không dám để hắn thấy

(**) guốc gỗ vẽ sơn dành cho nữ tử xuất giá, nhắc trong chương nào rồi nhưng mà thôi chịu không tìm nữa đâu:> Túm lại là Chiêu Chiêu kiếp trước rất thích vẽ guốc gỗ tặng cho các tỷ tỷ trong nhà lúc họ xuất giá

......

"Khắp thiên hạ đều cho rằng chúng ta không nên bên nhau, " hắn nói ra lời kiếp trước chưa từng nói, "Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, từ lúc bắt đầu đã muốn cưới em, cả ngày lẫn đêm đều muốn."

Cô khóc đến nghẹn ngào.

Ánh sáng từ mặt hồ đâm vào mắt khiến cô đau đớn, cũng không thể mở ra, không nhìn rõ hắn, cách một tầng nước mắt và ánh sáng chói lòa, cô giống như đột ngột mất đi thị giác, chỉ còn giọng nói của hắn ở bên tai:

"Anh vẫn luôn ở Giang Nam chờ em. Mỗi lần không đợi được sẽ lại tự nhủ với bản thân, vẫn còn lần sau, một ngày nào đó em chắc chắn sẽ quay về."

Chiêu Chiêu không nỡ bỏ anh trai một mình, hắn biết.

Thế gian này, vạn vật đều không trốn thoát được tàn lụi.

Giang Thủy ngàn năm, ánh đăng hòa vào biển, trái tim của Mục Dã có Chiêu Chiêu chứng giám.

— Lời tác giả —

Bốn chương này viết hơn mười ngày... rốt cuộc cũng kết thúc, mệt muốn chớt.

Còn một chương đại kết cục nữa thôi.


88: "Anh vẫn luôn ở Giang Nam chờ em. Mỗi lần không đợi được sẽ lại tự nhủ với bản thân, vẫn còn lần sau, một ngày nào đó em chắc chắn sẽ quay về."

Cảm giác như Thẩm Sách đã chờ qua nhiều kiếp lắm rồi nhỉ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-20)