Truyện:Giang Bắc Nữ Phỉ - Chương 174

Giang Bắc Nữ Phỉ
Trọn bộ 184 chương
Chương 174
Đau thấu tâm can
0.00
(0 votes)


Chương (1-184)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thần Niên không quên, nàng từng nói nàng muốn diệt sạch Hạ gia, nàng muốn Hạ gia nợ máu phải trả bằng máu. Vì mục đích này, nàng yếu thế với Hạ Trạch, nàng uốn mình theo ý Phong Quân Dương, nàng bắt đầu lung lạc Khâu Tam, sau này vẫn sẽ liên lạc với Thôi Tập, uy hiếp Tiết Thịnh Hiển... Chỉ cần cho nàng đủ thời gian, chỉ cần nàng có thể chịu đựng tiếp, nàng cuối cùng sẽ từng bước đi đến địa ngục, biến thành ác quỷ chẳng khác gì bọn chúng, mưu toan đầy bụng, âm tàn nham hiểm, trong lòng không còn chữ "nghĩa" kia nữa.

Nhưng, Diệp Tiểu Thất nói: Thần Niên, cô đừng giống như bọn chúng.

Cậu nói: tôi thà rằng cô cầm kiếm lao vào Hạ gia với tôi, thà rằng cô cùng chết với tôi cũng không muốn cô biến thành bọn chúng.

Trước khi chết, cậu vẫn còn nhắc nàng đừng quên ban đầu mình là tiểu tứ gia, bọn họ từng đồng lòng muốn hành hiệp trượng nghĩa.

Sao nàng có thể để cậu chết không nhắm mắt?

Thần Niên dần dần đặt kiếm xuống, nhưng lại không nắm tay Phong Quân Dương, "Phong Quân Dương, ta không đợi được chàng báo thù cho ta, hôm nay nếu ta nhịn mối thù của Diệp Tiểu Thất, sau này chỉ có thể từng chút biến thành kẻ như các người. Nhưng Diệp Tiểu Thất đã từng nói, cậu ấy không muốn ta trở nên giống các người. Ta đã đi lầm đường, ta không thể đi tiếp con đường này nữa, ta phải quay về làm tiểu tứ gia của ta".

"Thần Niên!" Phong Quân Dương kích động gọi nàng.

Thần Niên mỉm cười với chàng, nụ cười kia sáng ngời như thuở lâu lắm rồi, tựa như ánh nắng đầu hạ năm đó, xuyên qua cành lá hải đường dưới hàng hiên, rơi thẳng vào mắt chàng. Tới giờ phút này, chàng mới đột nhiên giật mình, tận đáy con ngươi của nàng không phải màu đen huyền mà nhiễm màu lam mờ nhạt, cũng giống như ao hồ sâu nhất, dưới ánh mặt trời, lan tỏa ánh sáng chói mắt.

"Chàng tránh ra", nàng nói, "Ta muốn dùng cách của tiểu tứ gia báo thù cho Diệp Tiểu Thất".

Đồng tử Phong Quân Dương co lại, lòng thầm đưa ra quyết định rất nhanh, chàng lùi lại một bước, nói: "Được, vậy giết sạch những kẻ này, chôn cùng Diệp Tiểu Thất".

Chàng vỗ tay, chỉ trong chớp mắt, trên tường vây đã xuất hiện bóng dáng của mười mấy ám vệ, đều cầm nỏ trong tay, nhắm thẳng vào đám người Hạ Trạch trong viện. Hộ vệ của Hạ phủ thấy tình huống này cũng vội rút binh khí ra, bảo vệ cho Hạ Trạch và Vân Sinh.

Hạ Trạch trước đó chỉ chú ý đến việc trong nội viện, chẳng biết bao nhiêu ám vệ này đến đây từ lúc nào, bất giác vừa sợ vừa giận, gã kéo Vân Sinh ra sau lưng mình che chắn, phẫn hận nói: "Phong Quân Dương, ngươi cũng điên theo Tạ Thần Niên à? Vì một Diệp Tiểu Thất không hiểu ra sao lại muốn giết ta và Vân Sinh?".

Phong Quân Dương trầm giọng trả lời: "Đúng".

Hạ Trạch tức quá bật cười, giọng đầy căm hận: "Được, được, được, hay cho Vân Tây vương đại tướng quân! Ngươi định trùng quan nhất nộ vì hồng nhan(*) sao? Ngươi có từng nghĩ, nếu ta và Vân Sinh chết ở đây, hai nhà chúng ta sẽ là kẻ thù một mất một còn, thúc phụ ta cho dù nương nhờ Tiên Thị cũng sẽ không kết liên minh với ngươi".

(*) Xuất phát từ tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên bị Lưu Tông Mẫn bắt mất mà quay sang đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, bán đứng cả giang sơn cho Mãn Thanh.

Phong Quân Dương mím đôi môi mỏng, trầm mặc nhìn Hạ Trạch một lát, nói: "Tùy ông ta".

Vân Sinh hoàn toàn không ngờ tình thế lại phát triển thành thế này, vì người đó, cô có lòng tốt giúp đỡ Thần Niên, không ngờ lại bị kẻ khác hãm hại, rơi vào hoàn cảnh này. Cô cũng không ngu xuẩn, đến nước này đã đoán ra Phong thái hậu cố tình nói với cô những câu ấy, dụ cô tới tìm Diệp Tiểu Thất rồi âm thầm hại Diệp Tiểu Thất hòng giá họa cho cô, tiện bề chia rẽ hai nhà Phong, Hạ. Nhưng giờ, cho dù cô có kéo Phong thái hậu đến cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ càng làm Phong Quân Dương lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu để Phong Quân Dương giết cô và Thập Nhị ca, giết người toàn phủ này, thà rằng để mình cô chết còn hơn.

Vân Sinh vòng qua người Hạ Trạch, mặt vẫn mang theo ba phần quật cường, nói với Thần Niên: "Diệp Tiểu Thất do muội hại chết, không liên quan gì đến Thập Nhị ca và những người khác. Là muội cố tình đến gặp y, khuyên y tự sát, lại cố tình để lại dao găm cho y, chính vì muốn chia rẽ tỷ và biểu ca. Chức vương phi này vốn là của muội, chẳng qua muội chỉ đoạt lại thứ của mình mà thôi. Muội...".

Vân Sinh còn chưa dứt lời, Hạ Trạch đã hung dữ tát cô một cái, cả giận nói: "Muội nói bậy gì đó?".

Vân Sinh lấy tay bưng mặt nhìn về phía Hạ Trạch, ngơ ngác kêu lên: "Thập Nhị ca".

Hạ Trạch đánh xong lại thấy đau lòng, nhìn tay của mình, miệng nở nụ cười gượng gạo nói: "Nha đầu ngốc, Thập Nhị ca của muội dù có vô dụng hơn cũng sẽ không để muội đỡ kiếm thay Thập Nhị ca".

Thần Niên lạnh lùng nhìn hành động của huynh muội hai người, thấy bộ dạng huynh muội tình thâm của cả hai, chỉ thờ ơ nói: "Các người khỏi cần làm bộ làm tịch nữa, nếu ta đã nói sẽ dùng cách của tiểu tứ gia báo thù cho Diệp Tiểu Thất thì sẽ không ỷ thế Phong Quân Dương". Nàng nâng kiếm về phía Hạ Trạch, mũi kiếm chỉ thẳng, giọng nói lạnh lùng: "Hạ Trạch, rút kiếm".

Mọi người nhất thời ngây ra, Phong Quân Dương lại sợ Thần Niên gặp bất trắc, chặn trước người Thần Niên, quát khẽ: "Thần Niên! Nàng đừng kích động, ta ra tay thay nàng, giết Hạ Trạch cho nàng".

"Phong Quân Dương, chàng tránh ra." Thần Niên chậm rãi nói, nàng đưa mắt nhìn chàng, lại hỏi: "Chàng có biết vì sao bọn họ chẳng sợ hãi gì không? Bởi họ biết chàng kiêng dè quá nhiều, phải suy nghĩ lâu lắm mới có thể đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho đại cục. Bọn họ cũng cho rằng ta không nỡ xuống tay, cố gắng chịu đựng, đấu tâm kế, giở âm mưu với họ. Đáng tiếc, họ tính sai rồi! Ta là Tạ Thần Niên, cho dù nội công bị phế hết, nhưng trong tay ta vẫn còn kiếm".

Phong Quân Dương vẫn không nhúc nhích, nàng đã không còn là Tạ Thần Niên trước kia, nàng không có nội lực, dù kiếm chiêu có tinh diệu hơn thì vốn cũng không phải đối thủ của Hạ Trạch, khiêu chiến với Hạ Trạch như thế chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Thân hình Thần Niên thoáng cử động, lao mạnh về bên trái. Tuy không còn nội lực nhưng cơ thể vẫn linh động, Phong Quân Dương vô thức lao về bên trái cản nàng lại, không ngờ thân kiếm của nàng đặt lên bả vai của chàng, nhanh chóng lách sang bên phải, lạnh lùng quát Hạ Trạch: "Hạ Trạch, tiếp chiêu!".

Hạ Trạch đẩy Vân Sinh ra, nói với Thần Niên: "Diệp Tiểu Thất không phải do ta giết".

"Đừng nói nhảm, dù không phải ngươi giết thì việc này cũng không thiếu được sự phối hợp của ngươi." Thần Niên nói xong, tấn công Hạ Trạch.

Hạ Trạch giơ kiếm đỡ, tranh thủ thời gian liếc nhìn Phong Quân Dương, cao giọng nói: "Được. Nếu cô trả thù ta, ta hầu cô là được. Có điều, tuy cô không chịu nhận vị huynh trưởng ta đây, nhưng ta lại không thể không niệm cô là muội muội ta. Ta sẽ không làm cô bị thương, tùy cô trút cơn giận là được".

Lời này của gã là nói cho Phong Quân Dương nghe, ý để chàng an tâm. Thế nhưng cũng là ỷ Thần Niên hoàn toàn không có nội lực, không làm tổn thương gã được. Thần Niên nghe thế cười nhạt, nói: "Tốt nhất là ngươi vẫn nên đổi ý đi, đừng để lúc sắp chết lại hối hận!".

Hạ Trạch nghiêng người tránh né, giơ kiếm đẩy trường kiếm Thần Niên đâm đến đi, hóa giải một chiêu này của nàng. Chưa kịp tạm nghỉ, kiếm tiếp theo của Thần Niên đã lại đến. Hạ Trạch tưởng nàng không có nội lực dễ đối phó, ngờ đâu chiêu thức của nàng tinh xảo vô cùng, tốc độ lại nhanh, chẳng qua mới chỉ mấy chiêu mà gã đã tránh có phần chật vật, không dám coi thường nữa.

Phong Quân Dương luôn nhìn chằm chằm Hạ Trạch và Thần Niên đánh nhau, chỉ chờ khi nào Thần Niên có nửa phần nguy hiểm sẽ bay vào cứu viện, ngay cả mấy cao thủ bên cạnh chàng cũng cài sẵn ám khí trong tay, lúc nào cũng chuẩn bị ra tay cứu người. Đương nhiên, những cao thủ hộ vệ thuộc hạ của Hạ Trạch cũng hết sức chăm chú theo dõi tình hình trong sân, sợ Hạ Trạch có sơ suất.

Hạ Trạch chẳng mấy đã phát hiện riêng về kiếm pháp, mình vốn không phải đối thủ của Thần Niên. Chiêu thức của nàng quá mức tàn nhẫn, tốc độ lại nhanh, tuy không có nội lực, ít có những chiêu bổ chém nhưng uy lực của mũi kiếm đâm đến lại rất kinh người. Gã vốn nghĩ kéo dài đến khi nàng hết sức, không ngờ mới tiếp nàng hơn mười chiêu, gã cũng đã khá trầy trật, vài lần còn suýt bị nàng đâm trúng.

Bất tri bất giác, trên thân kiếm của Hạ Trạch đã ngầm mang nội lực. Thần Niên lại đâm một kiếm nữa, trường kiếm trong tay gã vung lên, xuất ra mười thành công lực, miệng quát to: "Thu tay!".

Thần Niên đã không màng sống chết từ lâu, chẳng những không thu kiếm về tránh mà còn đón chiêu của gã. Phong Quân Dương ở bên cạnh hồn xiêu phách lạc, không chút nghĩ ngợi lao vào cứu Thần Niên. Cùng lúc đó, mấy bóng người khác cạnh sân cũng nhất tề nhảy lên, đánh thẳng vào giữa sân.

Hai kiếm chạm nhau, một dòng nội lực thật lớn thông qua thân kiếm đánh thẳng vào Thần Niên. Trong lúc sống chết chẳng khác sợi chỉ mảnh, ngực Thần Niên vốn đau muốn nứt ra, ngay sau đó, trong kinh mạch vốn đã khô cạn của cơ thể lại đột nhiên tuôn ra chân khí vô tận. Chân khí chớp mắt tăng vọt, chạy dọc theo kỳ kinh bát mạch của nàng, tức thì rót đầy cả người. Uy thế trên trường kiếm truyền đến hóa hư vô ngay tắp lự, Thần Niên nghiến răng, cánh tay vung về phía trước, vậy mà lại đánh bay cả Hạ Trạch đang cầm kiếm.

Ngay cả Phong Quân Dương lao người toan cứu cũng bị kiếm khí làm cho dừng sững người. Ai nấy đều kinh ngạc đến ngây ra, ngạc nhiên nhìn về phía Thần Niên, không nói nên lời.

Thần Niên cũng có phần bất ngờ, ngơ ngác nhìn trường kiếm trong tay, thân kiếm được chân khí của nàng rót vào vẫn đang xao động, đang phát tiếng không dứt. Chân khí cuồn cuộn như biển vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi, các nơi trong kinh mạch vẫn rỗng không, nhưng không khô cạn như trước nữa, từng huyệt đạo như giấu một con suối, chỉ cần cần đến, trong chớp mắt sẽ trào ra chân khí vô tận, đổ đầy vào kinh mạch toàn thân nàng.

"Có tức là không, không tức là có..." Thì ra, đây chính là Ngũ Uẩn thần công.

Ban đầu nàng chỉ cho rằng đây là một thứ tâm pháp nội công hết sức bá đạo, có thể trong thời gian ngắn làm cho người ta thành cao thủ nội công, nhưng cũng làm cho người ta hoàn toàn thay đổi tính tình, hỉ nộ vô thường. Hơn nữa càng luyện về sau này, chân khí trong cơ thể càng khó khống chế, giày vò đến khi người đó khổ sở không chịu nổi, cho dù nghị lực hơn người thì cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma.

Sau này, Tuệ Minh hòa thượng giảng giải cho nàng thế nào là "ngũ uẩn", tuy nàng hiểu ý của mặt chữ nhưng vẫn không hiểu cái đó liên quan gì đến tâm pháp nội công.

Lại sau này nữa, nàng bị Phong Quân Dương lừa gạt, nản chí ngã lòng, bị Trịnh Luân đánh trọng thương, trải qua sinh tử, lại bị Quỷ thủ Bạch Chương làm hại, mất hết nội công, khi không thiết sống thì lại vì Diệp Tiểu Thất gả đến Thịnh Đô, chuyên tâm chỉ sống để báo thù... Mãi cho đến một khắc trước, cuối cùng nàng cũng buông bỏ hết thảy, thầm nghĩ trở về làm mình của ban sơ, làm tiểu tứ gia của Thanh Phong trại.

Bát khổ của nàng hồ như nếm đủ, cuối cùng chỉ đổi lại ngũ uẩn giai không.

Thì ra, đây mới thực là Ngũ Uẩn thần công, có tức là không, không tức là có, bỏ chấp niệm, bỏ hết thảy, giữ vững chủ định, kiên trì bản tính.

Thần Niên lại rút kiếm, đi từng bước một đến chỗ Hạ Trạch.

Hạ Trạch bị thương rất nặng, mấy cận vệ của gã rất nhanh đã đến cứu giúp, một kẻ trong số đó áp tay lên lưng gã, đưa chân khí vào bảo vệ chỗ hiểm trong tâm mạch Hạ Trạch, kẻ khác thì lấy đơn dược bảo mệnh Bạch tiên sinh cho, nhét vào miệng Hạ Trạch. Những kẻ còn lại đều lăm lăm binh khí, bảo vệ trước người Hạ Trạch.

Trường kiếm trong tay Thần Niên ổn định nâng lên, chỉ vào đám người, nói nhẹ: "Tránh ra".

Giọng nói của nàng hoàn toàn giống như lúc trước, nhưng lúc này, lại không ai dám khinh thường. Nhưng những người này không thể tránh, cũng không dám tránh. Hạ Trạch chết, bọn họ cũng phải chết, chẳng thà không đếm xỉa gì liều mạng một phen, cũng tiện giành một con đường sống. Thần Niên dứt lời, những người này không những không tránh ra mà còn có hai người đứng dậy đến đón đầu.

Vân Sinh thấy thế, vội xông lên chặn trước hai người đó, tức giận hét lên với Thần Niên: "Tạ Thần Niên, cô muốn giết thì cứ giết tôi, đừng lạm sát người vô tội!".

"Ta cũng không định bỏ qua cho cô." Thần Niên thờ ơ đáp.

Trong lòng Vân Sinh rõ ràng cực sợ hãi, cả người mơ hồ run lên, nhưng vẫn hơi hếch cằm lên, lạnh lùng nói: "Tôi đền mạng cho Diệp Tiểu Thất, cô không thể làm hại Thập Nhị ca nữa".

"Vân Sinh!" Hạ Trạch ở phía sau quát khẽ, gã tái xanh cả mặt, miệng vẫn còn dính vết máu, cố gắng gượng dậy, vùng ra khỏi sự dìu đỡ của những hộ vệ bên cạnh, loạng choạng đi đến cạnh Vân Sinh, cố gắng hết sức nói, "Muội lui ra".

Làm sao Vân Sinh có thể lui ra? Cô nhếch miệng, không những không lùi lại mà còn chắn trước người Hạ Trạch. Hạ Trạch cong miệng, lộ ra một nụ cười vui mừng, đưa tay vịn vai Vân Sinh, chống đỡ cơ thể, sau đó giương mắt nhìn Thần Niên, thở dốc, khó khăn nói: "Tạ Thần Niên, vì sao cô không một kiếm giết luôn Vân Sinh đi? Vì sao, vì sao chỉ ra tay với ta? Bởi cô... cũng biết, muội ấy chỉ là bị kẻ khác... lợi dụng, kẻ giết Diệp Tiểu Thất là một người khác...".

Thần Niên không nói gì, đột nhiên đâm thẳng trường kiếm đến. Tất cả mọi người không kịp phản ứng, thậm chí không thấy rõ động tác của nàng, chỉ nghe Hạ Trạch kêu lên một tiếng đầy đau đớn, nhìn kĩ một lần nữa, vai phải Hạ Trạch đã bị Thần Niên dùng kiếm đâm thủng, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, trong chớp mắt đã ướt đẫm một bên ống tay áo gã.

"Thập Nhị ca!" Vân Sinh thét lên đầy kinh hãi. Những hộ vệ của Hạ gia cũng phẫn nộ cực điểm, hét lên giận dữ, ào ào đánh về phía Thần Niên.

"Tất cả lui xuống cho ta!" Hạ Trạch dùng hết sức bình sinh hét giữ những người đó lại, xương quai xanh phía bên phải đã bị Thần Niên dùng kiếm đâm vỡ, cả cánh tay đều đã bị phế bỏ, rõ ràng đau thấu tâm can nhưng bên môi lại nở nụ cười, "Tạ Thần Niên, cô nói đúng, ta thật sự biết ai giết Diệp Tiểu Thất, cô thật sự muốn biết ư?".

"Nói." Thần Niên nhẹ giọng nói.

"Thái hậu." Hạ Trạch sảng khoái nói, gã liếc Phong Quân Dương luôn im lặng không lời bên cạnh, nụ cười trên mặt gã vì đau đớn mà có vài phần vẹo vọ, "Đại tỷ của Phong Quân Dương. Nàng ta đã vài lần bảo ta xuống tay xử lý Diệp Tiểu Thất, ta không chịu. Nàng ta bèn tự mình nghĩ cách thực hiện rồi. Nếu cô không tin, đi thăm dò là biết, bên cạnh Phong thái hậu có một cung nữ thân cận tên là Xích Đan, lần nào cũng do cô ta đến truyền tin".

"Thập Nhị ca!" Vân Sinh vội ngắt lời gã, không muốn gã nói tiếp nữa.

"Vân Sinh, đừng ngốc nữa." Hạ Trạch đau đớn đến mức hít một hơi thật sâu, rồi lại đụng phải nội thương, không nhịn được ho ra hai ngụm máu mới gắng gượng cản lại, hỏi Vân Sinh: "Muội còn giấu cho ai nữa? Cho đại tỷ tỷ lợi dụng muội, hay là cho biểu ca muốn trơ mắt nhìn muội chết đang đứng đằng kia?".

Gã nói xong lại giương mắt nhìn Thần Niên, chế nhạo hỏi: "Cô đã hỏi được thủ phạm từ miệng ta rồi đấy, cô định báo thù cho Diệp Tiểu Thất thế nào? A Sách của cô có thể cho phép cô giết đại tỷ của hắn sao? Hay là cô cũng muốn như Phong Quân Dương, chỉ giết hai huynh muội chúng ta để trút giận? Sợ gì Diệp Tiểu Thất không phải do chúng ta giết".

Thần Niên từ từ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở mắt ra, trong mắt đã bình thản không một cơn sóng gợn. Nàng nhẹ nhàng nói: "Hạ Trạch, ta sẽ không giết ngươi. Nếu Diệp Tiểu Thất không phải do ngươi giết, ta sẽ không giết ngươi". Nàng thu kiếm, dời tầm mắt về phía Vân Sinh, "Còn cả cô nữa, cô vì ta mà bị nhốt ở Tiên Thị ba năm, việc này dù không phải ta mong muốn nhưng cũng vì ta mà có, là ta nợ cô. Nếu cô chỉ bị kẻ khác lợi dụng, không giết Diệp Tiểu Thất, ta cũng không giết cô".

Thần Niên quay đầu nhìn vào trong phòng, nói khẽ: "Diệp Tiểu Thất không thích, cậu ấy gọi ta là Tiểu tứ gia, Tiểu tứ gia phải ân oán rõ ràng".

Vân Sinh không ngờ Thần Niên lại nói thế, nhất thời sửng sốt, mắt ngân ngấn lệ, ngơ ngẩn nói: "Tạ tỷ tỷ...".

Thần Niên không để ý đến cô nữa, chỉ xoay người đi vào trong phòng. Ai nấy nhìn mà trố mắt, không một ai có phản ứng, mãi cho tới khi Thần Niên tiến vào bên trong, cõng Diệp Tiểu Thất gục bên bàn lên lưng, Phong Quân Dương mới từ ngoài vào, tiến lên một bước, đến đón Diệp Tiểu Thất.

Thần Niên lại né sang bên cạnh, tránh bàn tay chàng, lãnh đạm nói: "Đừng chạm vào cậu ấy, không ai trong các người được chạm vào cậu ấy, các người đừng làm ô uế cậu ấy".

"Thần Niên..." Phong Quân Dương chậm rãi thu tay về, lặng đi một lát mới nói: "Nàng giao chuyện này cho ta, ta đi điều tra, được không?".

Thần Niên vẫn chậm rãi lắc đầu, nàng xé một mảnh áo khoác trên tay, buộc chặt Diệp Tiểu Thất vào lưng mình, miệng hỏi Phong Quân Dương: "Chàng cảm thấy Hạ Trạch lại đang châm ngòi ly gián phải không?".

Phong Quân Dương mở to miệng, nhưng rồi lại không cách nào trái lương tâm nói ra chữ "phải" kia. Vân Sinh vừa mới từ trong cung ra đã đến gặp Diệp Tiểu Thất, ngoại trừ bị Phong thái hậu lừa gẠthì còn nguyên nhân nào khác nữa? Hơn nữa ở Thịnh Đô, trừ Phong thái hậu, ai còn có thể không coi chàng ra gì, làm việc thần không biết quỷ không hay như thế?

Thần Niên đã buộc chặt Diệp Tiểu Thất xong xuôi, sau một lúc im lặng chợt nhếch miệng, nói nhỏ với Phong Quân Dương: "Phong Quân Dương, đến tận bây giờ chàng vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ sao? Chúng ta vốn không phải người cùng một con đường, ta không gây khó dễ cho chàng, chàng cũng đừng cản trở ta nữa, hai chúng ta, ai làm việc nấy, đường ai nấy đi, được không?".

Nói xong, nàng dùng kiếm chống, cõng Diệp Tiểu Thất đứng dậy. Phong Quân Dương tâm hoảng ý loạn, lần đầu tiên cảm thấy bó tay hết cách, bối rối hỏi: "Nàng muốn đi đâu? Thần Niên, nàng muốn làm gì?".

Thần Niên thoáng dừng chân: "Ta muốn đưa Diệp Tiểu Thất đi hỏi thái hậu nương nương một câu, cậu ấy có thù oán gì với nàng ta, vì sao phải vắt óc tìm kế giết cậu ấy".

"Đó là hoàng cung!" Phong Quân Dương gấp giọng quát, "Thần Niên, nàng không xông vào được! Tuy giờ nàng đã khôi phục võ công, nhưng nàng cũng không thể vào được! Thần Niên, nàng bình tĩnh được không, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, được không?".

Thần Niên biết đó là hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, võ công của nàng cao tới đâu mà cố chấp xông vào cũng như tự sát. Nhưng mà, nàng không muốn ở lại bên cạnh Phong Quân Dương nữa, lợi dụng chàng để tiếp cận Phong thái hậu, rồi tiến hành ám sát, hoặc là ngày ngày tính kế, làm thế nào để mượn tay kẻ khác, làm Phong thái hậu chết danh chính ngôn thuận.

Diệp Tiểu Thất không thích, Diệp Tiểu Thất nói thà rằng cùng chết với nàng cũng không muốn nàng trở nên giống bọn chúng. Vậy được, nàng sẽ dẫn cậu vung kiếm tiến vào hoàng cung, báo thù thay cậu.

"Phong Quân Dương, chàng lầm rồi, cho dù ta không khôi phục võ công, ta cũng sẽ làm vậy." Thần Niên đứng thẳng người lên một lần nữa, bình tĩnh nhìn ra cửa, nói: "A Sách, ra khỏi cánh cửa này, hai ta không còn quan hệ gì nữa. Ta là Tạ Thần Niên, Tiểu tứ gia của Thanh Phong trại, chàng là Vân Tây vương đại tướng quân nơi thiên hạ, hai kẻ chúng ta, không còn dính dáng. Chàng làm gì ta cũng không oán chàng, ta làm gì chàng cũng khỏi ngó đến ta".

Phong Quân Dương cứng đờ cả người, nhìn chăm chăm vào nàng, hỏi từng chữ một: "Nàng muốn chết theo Diệp Tiểu Thất, phải không?".

Chẳng qua chỉ là chết thôi, dù sao vẫn còn dễ chịu hơn là hoàn toàn thay đổi, người không ra người quỷ không ra quỷ!

Thần Niên cười nhạt, gật đầu đáp: "Phải".

Nàng nói xong, cất bước ra ngoài, Phong Quân Dương lại bất chấp tất cả, vội gấp gáp quát: "Ngăn nàng lại!".

Mọi người trong viện nghe thế vội bước lên phía trước ngăn cản Thần Niên. Ngũ Uẩn thần công trong cơ thể Thần Niên xoay chuyển hết tốc lực, nhờ chân khí phát động, áo bào trên người không gió mà bay phần phật. Trên lưng nàng dù cõng một người nhưng thân thể vẫn cực nhanh, làm sao có thể cản được nàng, chỉ thấy bóng người trước mắt loáng lên một cái, rồi nghe thấy vài tiếng binh khí đánh nhau, Thần Niên đã ra khỏi viện.

Phong Quân Dương từ trong nhà đuổi theo ra, vừa lao về phía trước vừa lạnh giọng ra lệnh: "Truyền tin vào cung, bảo vệ thái hậu, dốc sức ngăn cản vương phi, không được làm nàng bị thương".

Ai nấy vâng lệnh rời đi, chỉ trong chốc lát, nhân mã của Phong Quân Dương biến mất sạch sẽ, chỉ để lại đám Hạ Trạch và Vân Sinh. Hạ Trạch chịu đựng đến giờ phút này, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hai chân mềm nhũn, ngã nhào vào trước người Vân Sinh. Vân Sinh kinh sợ vội gọi: "Thập Nhị ca! Thập Nhị ca!".

Hạ Trạch lại không dằn lòng được nở nụ cười, gã dùng sức lật người lại, nằm trên mặt đất, nhìn vòm trời xanh thẳm, nói nhỏ: "Đây mới là Tạ Thần Niên, Tạ Thần Niên".

Tiểu cô nương từng núp dưới giường gã, cô gái từng ôm quyền nói với gã sau này còn gặp lại, sau đó không hề do dự xoay người bỏ đi, Tạ Thần Niên dám nhảy từ trên tường thành xuống, tha hồ phô trương giữa thiên quân vạn mã... Trong lòng Hạ Trạch chợt nảy ra một ý nghĩ kì quái, thà Tạ Thần Niên chết đi như vậy còn hơn làm Vân Tây vương phi cười duyên gọi gã là Thập Nhị ca.

Nữ tặc Giang Bắc – EFF lưu hành nội bộ

Thần Niên tuy chưa tiến vào hoàng cung nhưng lại hiểu rất rõ bố cục bên trong cung, nàng biết mình sớm muộn gì cũng phải vào cung gặp Phong thái hậu một lần, từ sáng sớm đã dậy học bài, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại tiến vào hoàng cung như thế này.

*****

Màu đỏ tươi dọc theo mũi kiếm nhỏ xuống, dưới ánh mặt trời lóe lên thứ ánh sáng yêu dị. Nàng tựa Tu La vừa từ địa ngục ra, lưng cõng theo Diệp Tiểu Thất, tay cầm trường kiếm, đi từng bước một đến cửa cung.

Trước cánh cửa đứng chắn đầy cao thủ thị vệ, Thần Niên dừng bước, lại giơ kiếm lên một lần nữa, chậm rãi nói: "Tránh ra, ta không muốn làm hại đến tính mạng các ngươi".

Không ai dám tránh, tuy bị khí thế của nàng làm chấn động, vẫn không ai dám tránh.

Phong Quân Dương phóng ngựa đuổi vào trong cung, phó thống lĩnh cấm vệ quân tiến lại gần vội vã bẩm: "Không dùng cung nỏ, vốn không cản được vương phi. Lữ thống lĩnh đã dẫn người cố sức ngăn cản, nhưng vẫn để vương phi giết đến Hưng Thánh cung rồi. Xử trí thế nào, xin đại tướng quân hạ chỉ!".

Phong Quân Dương nghe thế giận dữ, rút roi ngựa quật phó thống lĩnh, cả giận nói: "Kẻ nào dám dùng cung nỏ làm vương phi bị thương, ta tru di cửu tộc hắn! Nếu không ngăn được, cứ để nàng qua, bất kể thế nào cũng không được làm vương phi bị thương!".

Phó thống lĩnh cuống quýt lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

Hưng Thánh cung ở phía trước không xa, tiếng đánh nhau gần lại bên tai, sắc mặt Phong Quân Dương trắng bệch khó coi, mím môi đứng đó một lát rồi rảo bước đi về hướng khác. Trong cung có nhiều mật đạo bí ẩn, trong Hưng Thánh cung của Phong thái hậu cũng không ngoại lệ. Phong Quân Dương chỉ mang theo hai thân vệ bên người, đi vào từ cửa mật đạo bên hồ Thái Dịch, men theo hướng mật đạo dẫn đến Hưng Thánh cung, sắp đến lối ra thì thấy cửa ra đã bị người mở ra, ánh sáng tràn vào.

Phong thái hậu trong vòng bảo vệ của mấy tâm phúc và mấy thị vệ, dẫn theo tiểu hoàng đế Tề Hạnh vừa mới xuống mật đạo, hai thị vệ đi trước mở đường phát hiện trong mật đạo có người, nhất thời cả kinh, cuống quýt rút đao ra, quát khẽ: "Ai ở trong đó?".

"Là ta!" Phong Quân Dương lạnh lùng đáp.

Thân vệ sau lưng chàng vội bổ sung thêm: "Là đại tướng quân!".

Hai thị vệ kia nhận ra Phong Quân Dương, vội thu đao, tiến lên bẩm báo: "Đại tướng quân, chúng tiểu nhân đang muốn bảo vệ thái hậu và hoàng thượng rời cung tránh hiểm".

Phong Quân Dương sắc mặt xanh mét, tiến lên đá ngã thị vệ kia, bước đến lối ra, giật Phong thái hậu đang ngẩn ngơ đứng ở bậc thang dẫn xuống mật đạo lại, không nói hai lời đi luôn ra ngoài. Phong thái hậu giờ mới kịp phản ứng, dù không giãy giụa nhưng nước mắt lưng tròng, run giọng chất vấn Phong Quân Dương: "A Sách! Đệ muốn đại tỷ đi lên chờ chết, chờ vương phi của đệ đến giết ta, phải không? Không cho bọn chúng tổn hại đến vương phi của đệ mảy may, lại muốn nhìn đại tỷ chết, phải không?".

"Thì ra tỷ cũng biết sợ chết? Trước khi tỷ ra tay sao không suy nghĩ đến hậu quả?" Hai mắt Phong Quân Dương đỏ ngầu, tức giận hỏi. Chàng kéo mạnh Phong thái hậu ra khỏi mật đạo, kéo vào nội điện ném lên giường, lại xách tiểu hoàng đế trong tay nội thị đã bị dọa đờ ra từ lâu, nhét vào lòng thái hậu, nghiến răng nói: "Nếu tỷ muốn giữ mạng thì thành thật chờ ở đây, ôm chặt lấy Hạnh Nhi, phải ôm chặt thằng bé, bất kể Thần Niên làm gì cũng không được buông ra".

Tiểu hoàng đế còn chưa đầy hai tuổi, gặp tình cảnh này sợ đến mức khóc òa lên. Phong thái hậu ôm chặt con trai, khóc lóc kể lể: "A Sách, đệ muốn đại tỷ với Hạnh Nhi chết sao? Đại tỷ giết Diệp Tiểu Thất cũng là vì đệ, chẳng lẽ đệ muốn mặc cho Hạ Trăn dùng một kẻ chẳng hiểu ra sao đến uy hiếp mình ư? Vân Sinh không tốt chỗ nào? Vân Sinh tốt hơn Thần Niên trăm ngàn lần, con bé mới là thê tử, vương phi thích hợp nhất với đệ, con bé mới có thể là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ! Người như Tạ Thần Niên, căn bản không làm được hoàng hậu!".

Phong Quân Dương vốn đã bước ra ngoài, nghe vậy bất giác dừng bước, từ từ ngoái lại nhìn Phong thái hậu, hỏi: "Đại tỷ, đã đến nước này rồi mà tỷ còn không chịu nói thật sao? Tỷ thật sự vì đệ sao? Tỷ có biết, sau ngày hôm nay, đệ sẽ thế nào không?".

Phong thái hậu không nói gì, ngẩn ngơ nhìn Phong Quân Dương một lúc, rồi nằm phục xuống khóc ầm lên. Phong Quân Dương nhìn thấy khẽ mỉm cười, dời gót bước nhanh ra khỏi nội điện.

Thần Niên đã cõng theo Diệp Tiểu Thất từng bước tiến vào trong Hưng Thánh cung, cao thủ thị vệ xung quanh tuy nhiều nhưng vì có mệnh lệnh của Phong Quân Dương không được làm hại vương phi, không ai dám hạ sát chiêu với Thần Niên. Thần Niên nhìn ra, cũng không lấy mạng họ, mũi kiếm phần lớn đâm vào chỗ tay chân, để họ không xông lên được.

Ngay cả như vậy, mỗi bước đi lên cũng gian nan vô cùng. Ngay khi Thần Niên sắp đến cửa điện thì có hai người từ ngoài cung vội vàng chạy đến, là lão Kiều và Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử cũng bị bộ dạng của Thần Niên lúc này dọa cho sợ phát khiếp, nhảy vào vòng vây thị vệ, gấp giọng kêu lên: "Thần Niên!".

Mái tóc dài của Thần Niên tán loạn, toàn thân đẫm máu, sắc mặt rõ ràng là tái nhợt vô cùng nhưng đôi mắt lại sáng ngời trong suốt, như ngôi sao sớm nhú lên sáng nhất đêm đông. Trường kiếm trong tay nàng khẽ dừng lại, lẳng lặng nhìn về phía Triêu Dương Tử, khàn giọng hỏi: "Đạo trưởng, ngài đến khuyên ta hay cản ta?".

Triêu Dương Tử bị lão Kiều từ phủ đại tướng quân vội vã tìm đến, dọc đường đi cũng biết đại khái, vốn muốn khuyên Thần Niên bình tĩnh, nhưng nghe Thần Niên hỏi thế, ông lại thấy nàng toàn thân bi tráng, lời khuyên nghẹn lại không tài nào thốt ra lời. Ông nhìn Thần Niên đầy sâu xa, cắn răng nhảy đến cạnh nàng, kêu to: "Đạo gia không đến khuyên cô, cũng không đến cản cô, đạo gia cùng cô chém giết đi vào, hỏi thái hậu nương nương kia một câu, trong bụng cất lòng dạ thâm hiểm đến đâu!".

Lời vừa mới dứt, lão Kiều thiếu chút nữa đã ngã ngửa người, vội quát to: "Sư huynh!".

"Được." Thần Niên cao giọng đáp, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nàng chậm rãi vươn thẳng lưng, trường kiếm trong tay lại ổn định nâng lên, nhắm thẳng vào cửa điện tối om om cách đó không xa. Trường kiếm được chân khí khuấy động, phát ra tiếng ngâm dài mãi không tan.

"Diệp Tiểu Thất, tôi đưa cậu vào."

Nàng lại vọt lên trước, Triêu Dương Tử vung phất trần chặt chẽ bảo vệ cạnh nàng. Lão Kiều thấy mà căng thẳng, Phong Quân Dương ra nghiêm lệnh không được làm Thần Niên bị thương, nhưng lại không nói không được làm Triêu Dương Tử bị thương, ông sợ sư huynh không biết điều của mình sẽ bị thị vệ gây thương tích, vội tự mình đánh Triêu Dương Tử trước. Triêu Dương Tử tuy là sư huynh của lão Kiều, nhưng võ công lại kém hơn nhiều, chỉ trong mấy chiêu đã bị lão Kiều điểm huyệt, ném ra bên ngoài vòng chiến đấu. Mấy thị vệ vội tiến lên chế ngự Triêu Dương Tử.

Lão Kiều thấy tính mạng Triêu Dương Tử không đáng ngại nữa mới ra tay tấn công Thần Niên, miệng khuyên nhủ: "Vương phi, người nghĩ cho vương gia một chút, người làm thế này thì đặt vương gia vào đâu?".

Thần Niên mím môi không đáp, một kiếm đâm ra, tiếng xé gió bỗngang lên, mũi kiếm lại xuất ra hào quang chói lọi mười phần, trực chỉ chỗ hiểm trên người lão Kiều. Kiếm còn chưa tới, kiếm khí đã tới. Lão Kiều bị kiếm khí bức bách, vội triệt chưởng lui về phía sau hẳn ba bốn bước mới thoát khỏi sự vây phủ của mũi kiếm, lòng ông bất giác kinh hãi, thầm nghĩ mọi người nói Ngũ Uẩn thần công thiên hạ vô địch, quả nhiên không phải lời nói vô căn cứ.

Một chiêu này của Thần Niên xuất ra, chẳng những bức lui lão Kiều mà còn khiến thị vệ trước mặt sợ hãi nhao nhao lùi về. Một tay nàng xốc lại Diệp Tiểu Thất phía sau, tiến lên bậc thềm từng bước, cuối cùng cũng vào đại điện.

Trong điện không có lấy một thị vệ, chỉ có một mình Phong Quân Dương che trước người thái hậu, nhìn thẳng vào nàng, chua chát gọi: "Thần Niên...".

Trường kiếm của Thần Niên chéo sang một bên, nói nhỏ: "Tránh ra, ta không muốn làm chàng bị thương".

Phong Quân Dương không hề nhúc nhích, chỉ nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói: "Thần Niên, tỷ ấy là đại tỷ của ta, từ nhỏ tỷ ấy đã chăm sóc ta, trông nom ta, che chở ta. Tỷ ấy hướng dẫn ta đọc sách, dạy ta tập viết, ngày ngày ngóng trông ta khôn lớn. Lúc bốn tuổi ta bị kẻ khác đẩy vào hồ băng, là tỷ ấy nhảy vào trong hồ nước lạnh dùng hết sức lực kéo ta lên mặt nước, năm đó, tỷ ấy chẳng qua mới chín tuổi. Tỷ ấy chịu đòn của phụ vương vì ta, quỳ trong từ đường vì ta. Vì ta, tỷ ấy bỏ tình lang lưỡng tình tương duyệt, năm mười sáu tuổi từ Vân Tây gả đến Thịnh Đô, một mình tiến vào thâm cung có thể ăn thịt người này".

Đôi mắt chàng dần đỏ sọng, ánh mắt bi thương, giọng nói khản đặc: "Thần Niên, tỷ ấy là đại tỷ của ta, trước kia tỷ ấy không phải thế này".

Phong thái hậu rấm rứt khóc phía sau đột nhiên bật khóc òa lên, nàng ta ôm chặt nhi tử trong lòng, không kìm nổi tiếng khóc.

Thần Niên hạ mí mắt, khẽ mím môi, lặng lẽ đứng một lát, nhẹ giọng nói: "Tránh ra".

"Thần Niên..." Phong Quân Dương vừa mới mở miệng, trường kiếm của Thần Niên đã chỉ vào người chàng, võ công của chàng kém xa Thần Niên, dứt khoát không tránh né nữa, nhắm mắt lấy thân đón kiếm của Thần Niên. Không ngờ chiêu này chỉ là hư chiêu, thân hình Thần Niên thoáng một cái đã lướt qua chàng, tới trước mặt Phong thái hậu.

Nàng lấy kiếm chỉ thẳng vào Phong thái hậu, lạnh lùng mở miệng hỏi: "Chính ngươi sai người giết Diệp Tiểu Thất?".

Phong thái hậu đã khóc đến nói không ra lời, nghe thế chỉ ôm chặt lấy tiểu hoàng đế đang khóc hu hu trong lòng, hai mẹ con khóc thành một cụm. Thần Niên khẽ nhíu mày, kiếm khí nhất thời tăng vọt, Phong thái hậu nhất thời sợ quên cả khóc, vô thức bảo vệ đứa con trong lòng, quay lưng lại, vội kêu lên: "Là ta, là ta! Cô muốn giết cứ giết mình ta, đừng làm hại con ta!".

Thần Niên đáp: "Được".

Nàng rút kiếm đâm về Phong thái hậu, nhưng thấy đứa bé đang khóc òa trong lòng Phong thái hậu, kiếm đến nửa đường lại không thể đâm tiếp. Đứa bé kia cùng lắm chỉ hai ba tuổi, cánh tay nhỏ xíu ôm chặt lấy cổ mẫu thân, tiếng khóc làm cho người ta đau xé ruột gan. Trường kiếm của Thần Niên từ ngoài cung giết vào, thanh kiếm này đã dính máu của không biết bao nhiêu cao thủ, tay nàng chưa từng run, nhưng lúc mũi kiếm chĩa vào đôi mẹ con này, nàng lại không nhịn được run rẩy.

"Đừng làm hại con ta, đừng làm hại con ta....". Thân thể Phong thái hậu run như cầy sấy, miệng chỉ lẩm nhẩm duy nhất một câu đó.

Đây là đại tỷ của A Sách, là mẫu thân của đứa bé này, cũng là một cô gái từng hồn nhiên lương thiện.

Trường kiếm dừng giữa không trung, hơi run lên, Thần Niên cắn răng vài lần nhưng vẫn không thể đâm được. Mỗi người bọn chúng đều đê tiện vô sỉ, giở trò mưu tính, nhưng nàng không cách nào giết chết mẹ đứa bé ngay trước mặt nó. Đúng lúc này, mảnh vải buộc cánh tay Diệp Tiểu Thất trước người nàng như không thể chịu nổi uy thế của kiếm khí nữa, đột nhiên đứt lìa, cánh tay cứng ngắc của Diệp Tiểu Thất từ trên vai Thần Niên tuột xuống, đập thẳng vào tay cầm kiếm của Thần Niên.

Thần Niên trào nước mắt, nàng hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt u tối của Diệp Tiểu Thất, thì thào: "Tiểu Thất, cậu vẫn luôn ở bên tôi phải không nào?".

Diệp Tiểu Thất đã không thể trả lời từ lâu, hai mắt cậu nhắm nghiền, gương mặt hiền hòa dựa vào bả vai nàng, chỉ cánh tay vẫn lặng lẽ đặt lên tay nàng, như không muốn nàng đâm kiếm xuống. Thần Niên bất giác nhắm mắt ngửa mặt lên, một lát sau lại bật cười ha ha, nói: "Thiện giả thiện lai, ác giả ác báo".

Nàng quăng trường kiếm trong tay đi, chỉ tóm lấy hai tay Diệp Tiểu Thất, dựng người bay vút ra ngoài điện. Thị vệ bên ngoài muốn đến cản lại nhưng nàng rất nhanh, chân giẫm ra ngoài điện, nhún người một cái đã lướt qua đỉnh đầu tất cả, chạy ra bên ngoài.

Mọi người đang muốn xoay người đuổi theo, lại nghe Phong Quân Dương trong điện ra lệnh: "Không cần đuổi theo".

Lữ Lạc – thống lĩnh cấm vệ quân – bị Thần Niên đâm mấy kiếm, tuy không chạm phải chỗ yếu hại nhưng cũng chảy kha khá máu, đang chỉ mong sao không phải đi trêu chọc bà cô không được làm bị thương kia thì nghe Phong Quân Dương lên tiếng, vội ngăn những thị vệ thuộc cấp của mình lại. Phó thống lĩnh từ bên cạnh đi tới, dùng ánh mắt hỏi Lữ Lạc có phải đi vào trong điện không, Lữ Lạc lưỡng lự một chút rồi khe khẽ lắc đầu với y.

Trong điện chỉ có hai tỷ đệ Phong Quân Dương và tiểu hoàng đế đang khóc lóc nỉ non không nín. Kiếm của Thần Niên tuy không đâm xuống nhưng kiếm khí sắc bén cũng làm Phong thái hậu bị nội thương không nhẹ. Phong thái hậu ho vài tiếng, thấy trên ống tay áo có vài giọt máu, bất giác sợ ngây người, lại thấy trong ngực ẩn ẩn đau, lòng lại càng hoảng hốt, vội ngẩng đầu nhìn Phong Quân Dương, hoảng loạn kêu lên: "A Sách, A Sách".

Phong Quân Dương không hề nhúc nhích, ánh mắt u ám lạnh lùng, chỉ nói: "Thái hậu không cần hoảng sợ, chẳng qua là bị nội thương, bảo thái y kê đơn thuốc, sau này cố gắng bồi dưỡng là được".

Phong thái hậu không ngờ đệ đệ sẽ nói ra lời nói hà khắc vô tình thế, ngẩn ngơ nhìn chàng: "A Sách...".

Phong Quân Dương phì cười một tiếng, chẳng những không tiến lên mà còn lùi về phía sau hai bước, nói: "Từ nay về sau, không còn A Sách nữa, thái hậu có thể gọi thần là đại tướng quân hoặc Vân Tây vương".

Phong thái hậu tái nhợt khuôn dung, nước mắt vốn đã cầm lại chảy ra, run giọng hỏi: "A Sách, đệ không nhận đại tỷ nữa ư? Cho dù lần này đại tỷ nhận sai, đệ cũng không nhận đại tỷ nữa ư?".

Phong Quân Dương đã sớm biết nàng ta không còn là đại tỷ của mình, song chàng vẫn nghĩ nàng ta ít nhất còn thông minh, không ngờ nàng ta lại ngu xuẩn đến mức này, còn dùng thứ mánh khóe tranh sủng trong hậu cung nữa. Lần này, chàng chẳng buồn đáp lời, chỉ nhìn Phong thái hậu cười giễu cợt, rồi xoay người ra cửa điện.

Ngoài điện, thống lĩnh và phó thống lĩnh cấm vệ quân đều canh giữ ở đây, đến Triêu Dương Tử cũng bị người trói gô lại, chờ Phong Quân Dương hạ lệnh. Sắc mặt Phong Quân Dương u ám, đưa mắt về phía Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử đón ánh mắt chàng, không những không tránh né mà còn hừ lạnh một tiếng với chàng.

Ai nấy nhất thời sợ đến nín thở, không ngờ Phong Quân Dương lại không tức giận, chàng chậm rãi tiến lên, tự tay cởi dây trói cho Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử thầm kinh ngạc, liếc chàng hai cái, tức tối nói: "Phong Quân Dương, ngươi khỏi cần dùng thủ đoạn lung lạc ta, cho dù ngươi giết đạo gia, đạo gia cũng không nghe ngươi sai khiến".

Phong Quân Dương rũ mắt xuống, lãnh đạm nói: "Ta giết đạo trưởng làm gì?

Chàng thả Triêu Dương Tử ra, lại chắp tay hành lễ rồi mới bảo lão Kiều: "Lão Kiều, ông thay ta đưa đạo trưởng ra ngoài".

Triêu Dương Tử không đoán ra được suy nghĩ của chàng, đi ra ngoài vài bước, không nhịn được lộn trở lại, hỏi Phong Quân Dương: "Ngươi thực sự thả ta đi thế này?".

Phong Quân Dương cười, hỏi lại ông: "Nếu không thì thế nào?".

Triêu Dương Tử tất nhiên là không trả lời được, chớp mắt lia lịa, hồ nghi nhòm ngó Phong Quân Dương một lúc lâu rồi mới lại đi. Không ngờ người vừa mới bước bậc thềm, lại chợt nghe Phong Quân Dương phía sau gọi ông. Triêu Dương Tử nghe tiếng dừng lại ngay tức khắc, quay người lại nhìn Phong Quân Dương, mặt lộ vẻ đắc ý, kiểu "Ta biết ngay ngươi không thả ta đi dễ dàng thế mà".

Phong Quân Dương lại mặt mày tao nhã, vén vạt áo lạy Triêu Dương Tử một cái, nói: "Mong sau này đạo trưởng có thể chăm sóc nàng phần nào, Quân Dương vô cùng cảm kích".

Triêu Dương Tử sững người rồi mới hiểu ý của chàng, cố ý muốn châm chọc chàng vài câu nhưng lại không thể nói ra mấy câu chọc ngoáy được. Ông nhìn Phong Quân Dương, hừ một tiếng nói: "Cần ngươi nói chắc!".

Nói xong bèn phất tay áo bỏ đi. Ông đi theo hướng Thần Niên đi, đuổi một mạch ba bốn chục dặm khỏi Thịnh Đô mà vẫn không tìm được bóng dáng nàng, tĩnh tâm lại nghĩ ngợi, tự nhủ nàng còn cõng xác Diệp Tiểu Thất, vẫn phải nhập liệm cho Diệp Tiểu Thất mới được. Vừa nghĩ vậy, Triêu Dương Tử không đuổi xa hơn nữa, chỉ hỏi thăm xung quanh xem có tiệm quan tài nào không, tìm hai ngày trời, cuối cùng cũng hỏi được hành tung của Thần Niên trong một trấn nhỏ.

Triêu Dương Tử dựa theo địa chỉ mà ông chủ tiệm quan tài cho, liên tục tìm đến một cái miếu sơn thần rách nát bên ngoài trấn mới gặp được Thần Niên, chỉ thấy xác Diệp Tiểu Thất đã nhập liệm, quan tài đặt giữa đại điện ngôi miếu đổ, một mình Thần Niên đang ngồi khuỵu gối trước quan tài, lặng lẽ đốt vàng mã. Triêu Dương Tử không khỏi thầm thở dài một tiếng, đi lên phía trước đốt một tờ tiền giấy, miệng trầm giọng nói: "Lấy được tiền rồi thì an tâm lên đường đi, đừng tưởng niệm người sống nữa".

Chốc lát sau, Triêu Dương Tử đưa mắt nhìn Thần Niên, hỏi: "Sau này có tính toán gì không?".

Sắc mặt Thần Niên tuy tái nhợt tiều tụy, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nàng lấy gậy gỗ xới chỗ tiền giấy chưa cháy hết trong chậu than lên, đáp: "Muốn đưa Diệp Tiểu Thất về Giang Bắc trước, táng cậu ấy bên cạnh Tiểu Liễu, để hai người họ có thể làm bạn".

Triêu Dương Tử không biết Tiểu Liễu là ai, chỉ đoán cũng giống như Diệp Tiểu Thất, là bạn thuở bé với Thần Niên. Ông ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Tiểu Liễu chôn ở đâu? Thanh Phong trại?".

Thần Niên chậm rãi lắc đầu: "Không biết, không ở trong trại, năm đó Tiểu Thất cõng Tiểu Liễu đi ra phía Nam trại, sau lại một thân một mình ở Nghi Bình tòng quân, hẳn là đã chôn Tiểu Liễu ở giữa Thanh Phong trại và Nghi Bình".

Triêu Dương Tử nghe thế cả kinh, nói: "Giữa Thanh Phong trại và Nghi Bình dễ cũng vài trăm dặm, ngoài ra còn vô vàn đỉnh núi, làm sao cô biết Diệp Tiểu Thất sẽ chôn cô ấy ở đỉnh núi nào, thế thì biết đi đằng nào mà tìm?".

"Từ từ tìm, thế nào cũng tìm thấy." Thần Niên thả lỏng mi mắt, không thấy rõ ánh mắt nàng, nói khẽ: "Hai người họ luôn thích nhau, Diệp Tiểu Thất mong có thể lấy Tiểu Liễu làm vợ lâu rồi, lúc còn sống không thể bên nhau, giờ đã chết cả rồi, ta phải tác thành tâm nguyện của họ".

Triêu Dương Tử lặng đi một lát, vỗ đùi cái bộp, kêu lên: "Được, đạo gia theo cô đi tìm mộ Tiểu Liễu, chờ chúng ta tìm được mộ Tiểu Liễu, an táng cho Diệp Tiểu Thất xong, đạo gia sẽ dẫn cô đi du ngoạn thiên hạ, nghe nói đi mãi về phía Nam của Lĩnh Nam, vượt biển, có rất nhiều hòn đảo, bên trong có đủ thứ kì lạ, còn có nước người lùn cao một thước nữa!".

Thần Niên biết Triêu Dương Tử sợ nàng hãm sâu vào thù hận, sinh tâm ma nên mới muốn kéo nàng ra. Nàng cảm động trong lòng, ngẩng đầu nhìn Triêu Dương Tử một lát, lại hỏi ông: "Đạo trưởng không định đi tìm sư phụ ta sao?".

Nhắc tới Tịnh Vũ Hiên, Triêu Dương Tử không khỏi thấy tức giận, hơi hờn dỗi nói: "Không lo bà ta nữa, bà ta muốn tìm đường chết thì ai cũng bó tay chịu trói thôi. Ta không đi tìm bà ta, ta đi Giang Bắc với cô".

"Võ công của ta không chỉ đã khôi phục mà còn tiến bộ rất nhiều, cao thủ như lão Kiều mà còn không đánh được với ta, thiên hạ này còn ai là địch thủ của ta nữa? Đạo trưởng vốn không cần lo cho an nguy của ta, lại càng không cần đi cùng ta tới Giang Bắc." Thần Niên từ tốn mà kiên định nói, cúi đầu đốt tiếp vàng mã cho Diệp Tiểu Thất

Triêu Dương Tử nói: "Như thế sao được? Dù thế nào đi nữa cô cũng là một cô nương, một mình hành tẩu không tiện, đạo gia ta...".

"Đạo trưởng." Thần Niên đột nhiên ngắt lời ông, dừng lại một lát rồi mới thấp giọng nói, "Đạo trưởng, ngài yên tâm, ta sẽ không đi trả thù Hạ gia. Thiện ác đều có báo ứng, cho dù ta không đi, ác báo của Hạ gia cũng đã đến rồi".

Triêu Dương Tử nghe mà sửng sốt, đang muốn hỏi lại nhưng Thần Niên hiển nhiên không muốn nhiều lời, chỉ đổi đề tài, nói: "Đạo trưởng, vẫn nên đi tìm sư phụ đi, chờ khi tìm được bà rồi, xin hãy chuyển lời cho bà, đừng để ý có không nhất thời, chỉ có buông bỏ chấp niệm mới có thể thực sự luyện thành Ngũ Uẩn thần công".

Thái độ của nàng hết sức kiên quyết, Triêu Dương Tử không lay chuyển được nàng đành bỏ cuộc. Ông thuê cho Thần Niên một cỗ xe ngựa, chở quan tài của Diệp Tiểu Thất mãi đến tận bến đò, lại không biết lấy đâu ra rất nhiều ngân lượng đưa cho Thần Niên, nói: "Trên người mang nhiều tiền bạc dù sao cũng tốt hơn, dọc đường phải cẩn thận, đừng có khiến bọn đồ đệ đạo chích để mắt đến. Có điều võ công của cô cao, chắc cũng chẳng sợ gì chúng".

Thần Niên thực sự chẳng có bao nhiêu tiền, ngay cả mua quan tài cho Diệp Tiểu Thất cũng phải bán ngọc bội đeo trên người đi mới mua được. Nàng không khách khí với Triêu Dương Tử, nhận lấy ngân lượng, trấn an ông: "Đạo trưởng quên ta xuất thân từ đâu rồi sao, xưa nay chỉ có ta đi cướp của kẻ khác chứ ai dám đến cướp của ta?".

Triêu Dương Tử gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm, lại lôi rất nhiều đan dược trong ngực ra, có loại có thể cứu mạng, có loại có thể lấy mạng, ông giảng kĩ, giải thích tất cả cho nàng rồi mới nói: "Đừng có cậy mạnh, có việc thì truyền tin cho ta, chờ ta tìm thấy sư phụ cô rồi sẽ cùng bà ta đến thăm cô".

Thần Niên gật đầu, tạm biệt Triêu Dương Tử, thuê thuyền đưa Diệp Tiểu Thất về Giang Bắc an táng.

Dọc đường đi cũng coi như thuận lợi, thuyền qua Thanh Hà vào Thanh Hồ, lại đi vài ngày nữa mới từ Kinh Thủy vào sông Uyển, rẽ về hướng Đông. Lúc đến bến đò Nghi Bình, Thần Niên bỏ thuyền lên bờ, thuê xe chở quan tài Diệp Tiểu Thất, đi về hướng Bắc vòng qua thành Nghi Bình, hướng thẳng đến Nam Thái Hành.

Nàng cũng không nhớ rõ lắm khi đó Diệp Tiểu Thất chôn Tiểu Liễu ở đâu, chỉ đoán hẳn là trên đường từ Thanh Phong trại đến Nghi Bình, thêm vào đó đường núi gập ghềnh khó đi, nàng không tiện mang quan tài theo, đành phải gửi quan tài lại một ngôi miếu sơn thần, một mình đi vào núi tìm mộ phần của Tiểu Liễu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-184)