Truyện:Giang Bắc Nữ Phỉ - Chương 163

Giang Bắc Nữ Phỉ
Trọn bộ 184 chương
Chương 163
Ái tình an ủi
0.00
(0 votes)


Chương (1-184)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc trận chiến công thủ của ngày hôm nay kết thúc, Thần Niên tuy không bị thương nhưng lòng lại tràn đầy mệt mỏi. Một mình nàng ngồi im chốc lát, cho người tìm Tống Diễm đến, hỏi: "Vương gia nhà cậu nói cậu giỏi thủ thành, vậy cậu nói tỉ mỉ cho ta biết, dựa theo cách đánh này, Nghi Bình còn có thể chống đỡ mấy ngày nữa?".

Tống Diễm trầm mặc một lát mới đáp: "Nhiều nhất cũng không quá hai ba ngày".

Thần Niên cong khóe miệng cười tự giễu, thấp giọng nói: "Lần này ta bị vương gia nhà cậu cho vào bẫy rồi. Biết thế này, lúc trước không nên nghe hắn phỉnh phờ, giữ vững Nghi Bình này. Trước khi Hạ Trạch đến, thật nên dẫn mọi người vượt sông xuôi Nam, để Nghi Bình lại cho Hạ Trạch, xem vương gia nhà cậu sau này có thể đoạt lại được hay không".

Tống Diễm không nhịn được nhìn nàng, nói: "Một Nghi Bình liên quan đến hai châu Thanh, Ký, hết sức trọng yếu, không thể có sơ suất".

"Ờ, vương gia nhà cậu cũng lừa ta như vậy đấy. Nghi Bình là con đường để hắn Bắc tiến, chỉ khi có Nghi Bình trong tay mới có thể chiếm cứ hai châu Thanh, Ký, tiến tới tranh đoạt thiên hạ." Thần Niên cười khổ, chậm rãi cúi đầu, im lặng rồi mới nhẹ giọng nói: "Nhưng việc này can gì đến ta? Hắn có đoạt được thiên hạ hay không can gì đến ta? Can gì đến nạn dân?".

Giọng nói của nàng nhỏ dần, bên trong có sự mệt mỏi và chán nản khó nén: "Ta chỉ muốn cùng huynh đệ của ta sống sót, muốn những người dân lưu lạc đến nhờ cậy sơn trại có nơi để đi. Ta không muốn phải tử thủ Nghi Bình, không muốn dùng mạng của tất cả để cho hắn đoạt thiên hạ".

Tống Diễm hồi lâu không lên tiếng, một lúc sau mới có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chỉ cần là đánh giặc, khó tránh sẽ chết người. Những người đó sẽ không chết vô ích. Thủ được Nghi Bình rồi, thời gian vương gia định thiên hạ có lẽ không đến hai năm, có thể bớt chết rất nhiều người. Đến lúc đó, dân chúng không cần chịu nỗi khổ loạn lạc lang thang nữa, có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, có thể an cư lạc nghiệp".

Thần Niên nghe thế cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn Tống Diễm. Ánh mắt nàng chăm chú, nhìn chằm chặp vào Tống Diễm, mãi đến khi cậu hơi xấu hổ mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Con cháu thế gia các cậu, hễ cứ nói đến đạo lý lớn là đều như vậy, rõ ràng là vì dã tâm cá nhân, tranh quyền đoạt thế lại nói là vì thiên hạ muôn dân, oai phong lẫm liệt".

"Không phải!" Tống Diễm đỏ bừng mặt, gấp giọng biện giải, "Vương gia không phải người như thế, người quả thực nghĩ vậy. Tôi quen người từ thuở thiếu thời, lúc còn đọc sách ở vương phủ thì người đã lập chí phải chấm dứt thời loạn thế trấn quân hỗn chiến này rồi, cho dân chúng thiên hạ một thời thịnh thái bình!".

"Thời thịnh thái bình..." Thần Niên thấp giọng đọc lại từ này, thoải mái cong miệng cười nói, "Thật là một cái bánh nướng thơm ngào ngạt bóng loáng lấp lánh, nhưng rất nhiều người trong thành này, e là đến chết cũng không cắn được một miếng".

Nàng cúi đầu nói nhỏ: "Thời thịnh thái bình cách bọn họ quá xa, bọn họ không nhìn thấy, bọn họ giờ chỉ muốn sống sót".

Tống Diễm nghe nàng nói như thế, trong lòng thất kinh, dò hỏi: "Tướng quân muốn bỏ thành chạy trốn?".

Thần Niên nghe vậy mỉa mai: "Chạy trốn đi đâu? Phía Nam là sông Uyển, không qua được. Về Bắc quay lại núi Thái Hành? Với số dân lưu lạc lên đến hàng vạn này, sống bằng cái gì?". Tống Diễm vừa mới yên lòng, không ngờ Thần Niên lại ngừng lại, rồi tự nhủ, "Nếu Hạ Trạch chịu không giết trại binh của ta, không tổn hại dân lưu lạc của ta, dù ta hàng gã cũng không sao".

Tống Diễm nghe mà kinh hãi, hoảng sợ nói: "Không được! Tuyệt đối không được!".

Thấy Thần Niên đưa mắt nhìn mình, cậu vội trấn tĩnh, khuyên: "Trước kia ngài đoạt Nghi Bình của gã, giết đại tướng của gã, giờ lại ác chiến với gã hơn mười ngày, tổn thương vô số binh lính của gã. Gã Hạ Trạch đó lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nhất định sẽ không tha cho ngài".

Thần Niên lại chỉ nở nụ cười, nói: "Cậu đừng kích động, ta chỉ nói thế thôi. Nếu hàng thì đã hàng lâu rồi, đến nước này rồi còn hàng cái gì mà hàng!". Nàng nói xong, trong lòng lại đột nhiên lay động, nói, "Hiện tại cũng hữu dụng!".

Tống Diễm nghe nàng nói thế, gần như muốn rút kiếm ra, nghĩ võ công của nàng cao cường, chỉ bằng sức mình không thể khống chế mới cố gắng nhịn xuống, song lại nghĩ bụng, nếu nàng thật sự muốn đầu hàng Hạ Trạch, cậu phải nghĩ cách trừ bỏ cô gái này trước. Nếu sau này vương gia trách tội, câu tự sát trước mặt vương gia là được.

Thần Niên thấy cậu khẽ mím môi, mắt lóe lên sát ý, không khỏi cười nhạt nói: "Tống Diễm, chỉ bằng bản lĩnh của cậu, muốn giết ta vẫn còn khó lắm".

Tống Diễm rũ mi mắt xuống, cất giọng cung kính: "Tướng quân nói lạ quá, mạt tướng không hiểu".

Thần Niên lạnh lùng cười, cũng lười so bì với cậu, nói: "Cậu không hiểu cũng không sao, cứ nghe ta nói cho hết câu cái đã. Ta nói đầu hàng, tất nhiên là giả hàng".

Tống Diễm nghĩ ngợi, tự thấy hiểu được dụng ý của Thần Niên, trầm giọng hỏi: "Cô muốn mượn cơ hội kéo dài thêm vài ngày nữa chờ đại quân của vương gia? Nhưng dùng cớ gì để kéo dài?".

Thần Niên đáp: "Dân lưu lạc. Hạ Trạch nhất định cũng biết trong thành có rất nhiều dân lưu lạc, ta ra mặt đàm phán với gã, bảo gã chuẩn bị sẵn thuyền ở bờ sông, chỉ cần có thể đưa số dân lưu lạc của ta đến Giang Nam, ta sẽ dâng thành Nghi Bình cho gã".

Tống Diễm nghe xong cớ này, trong lòng thấy hơi thất vọng, thầm nghĩ nữ tử vẫn là nữ tử, chỉ bằng cái cớ như vậy cũng muốn lừa gạt kiêu hùng một phương. Cậu lắc đầu, nói: "Hạ Trạch sẽ không tin, nhất định gã sẽ nhận ra đây là kế sách kéo dài thời gian của cô".

Không ngờ Thần Niên lại cười nói: "Cũng không mong gã sẽ tin ta, chỉ muốn làm gã lơ là, khiến gã cho rằng chúng ta không còn ý chí chiến đấu nữa, chỉ muốn kéo dài thời gian, chờ vương gia nhà cậu đến cứu".

Tống Diễm không hiểu, hỏi: "Vậy có tác dụng gì?".

"Tác dụng lớn", Thần Niên nhìn cậu, trầm giọng đáp, "Ta muốn thừa dịp gã lơ là, lúc lầm tưởng là chúng ta không có sức phản kháng, dẫn binh ra khỏi thành tập kích đại doanh của gã, giết gã trở tay không kịp. Chỉ cần có thể đốt được khí giới công thành cũng có thể kéo gã lại vài ngày, vương gia nhà cậu cho dù có bò thì lúc đó cũng tới rồi".

Trong lòng Tống Diễm cũng biết cách này hết sức mạo hiểm, nhưng trước mắt thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành thả tay đánh cược một lần. Cậu cân nhắc một lát, đáp: "Được! Tôi dẫn binh đi".

Thần Niên lại cười nói: "Cậu đi, không đánh được Hạ Trạch, ta ở lại, cũng không thủ được thành này. Chi bằng chúng ta vẫn cứ thi triển sở trường của mình, cậu thủ thành, tôi đi đánh úp".

Tống Diễm biết lời Thần Niên nói đều là tình hình thực tế, cũng không bác bỏ nữa, suy nghĩ một lát, cắn răng nói: "Được!".

Hai người bàn bạc xong xuôi, Thần Niên liền tự tay viết một phong thư, cho người suốt đêm đưa ra ngoài thành.

Hạ Trạch nhận được thư, thấy Thần Niên viết trong thư rằng mình không có ý tranh đoạt thiên hạ, chiếm Nghi Bình chẳng qua là vì muốn cho dân lưu lạc một chốn dung thân. Nếu gã chịu chuẩn bị nghìn chiếc thuyền lớn bên bờ sông Uyển, nàng nguyện dẫn Tụ Nghĩa trại vượt sông xuôi Nam, chắp tay dâng Nghi Bình cho gã.

Hạ Trạch đọc hết lá thư, bất giác dở khóc dở cười, chế giễu: "Tạ Thần Niên suy nghĩ viển vông thật, mắt thấy thành sắp bị phá mà vẫn muốn bàn điều kiện với ta".

Gã ném thư cho phụ tá, tay phụ tá đọc lướt vài lần, trên mặt cũng lộ ra ý cười, nói: "Tướng quân, cô ta không còn ý chí chiến đấu nữa rồi, thầm nghĩ mượn cơ hội kéo dài thời gian vài ngày, chờ Phong Quân Dương đến cứu".

Hạ Trạch gật đầu: "Chính xác, cô ta đúng là có ý này".

Tay phụ tá phân vân một lát, nói: "Do đó có thể thấy rằng, lòng người trong thành e không ổn rồi. Trong thành vốn nhiều dân lưu lạc, binh lính thủ thành cũng quá nửa là trại binh của Tụ Nghĩa trại, những người này theo Tụ Nghĩa trại xuôi Nam chẳng qua là vì muốn giữ mạng. Tướng quân, chi bằng buộc bố cáo chiêu hàng vỗ về dân chúng lên mũi tên, cho người bắn vào bên trong thành, cũng tiện làm loạn lòng quân đối phương".

Hạ Trạch gật đầu, sai người đi ra ngoài chuẩn bị việc này.

Trinh thám trong quân phái đi Tương Châu liên tục mang tin tức của đại quân Phong Quân Dương về. Đối phương mặc dù đã thông được đường núi, dùng tốc độ cao nhất hành quân đến Nghi Bình, nhưng muốn đến cũng phải mất thời gian năm sáu ngày. Thần Niên lại không còn ý chí chiến đấu, chỉ mong sao kéo dài thời gian. Mà trên sông Uyển, thủy quân Thái Hưng cũng đã đến gần Nghi Bình, ít ngày nữa sẽ cập bờ...

Tình thế rốt cuộc bắt đầu đảo ngược, trên mặt Hạ Trạch lại lộ ra nụ cười ung dung, nói với chư tướng: "Chư vị, tối nay thoải mái nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ ngày mai dốc sức cho Thần Niên và Tống Diễm một kích, thâu tóm Nghi Bình, thong thả chờ Phong Quân Dương đến".

Chư tướng lên tiếng dạ ran, ai nấy mặt mày rạng rỡ rời khỏi đại trướng quân doanh.

Ngay khi màn đêm buông xuống, bên trong thành Nghi Bình, Thần Niên trưng mộ tới sáu trăm tinh binh, ai ai cũng mang bên mình các thứ dầu mỡ vải bông dễ đốt, chuẩn bị nửa đêm ra khỏi thành tập kích quân doanh Hạ Trạch. Thần Niên thân mặc chiến bào đen, bên ngoài khoác giáp mỏng, đứng trước quân, dùng hai tay bưng bát rượu lên, cao giọng nói: "Bát rượu này là để tiếp sức cho mọi người, chờ sau khi chúng ta chiến thắng trở về sẽ lại không say không nghỉ!".

Chúng quân sĩ cũng giống như nàng, một hơi cạn sạch bát rượu, ra sức ném vỡ bát.

Thần Niên mỉm cười, lên ngựa đi trước. Đi được một đoạn, Ôn Đại Nha cản đường níu lấy dây cương hàm thiếc con ngựa nàng cưỡi, ngẩng đầu nhìn nàng nói, "Đại đương gia, cô cho tôi và Đại Ngốc đi theo cô đi".

Thần Niên lập tức cúi người xuống, nói nhỏ với hắn: "Đừng nói ngốc nghếch thế, nếu ta không trở về, cứ làm theo lời ta dặn!".

Ôn Đại Nha nghe thế đỏ hoe cả mắt, tay túm chặt lấy dây cương không chịu buông ra, lại nói: "Hay là mời Tịnh tiền bối đi cùng cô đi".

Lần này tập kích quân doanh là việc thập tử nhất sinh, sao nàng có thể bảo sư phụ đi mạo hiểm với mình! Ánh mắt Thần Niên kiên nghị, ngồi ngay ngắn, quát khẽ: "Bỏ tay ra".

Thấy nàng như vậy, Ôn Đại Nha tuy vô cùng không muốn nhưng không dám chống lại, đành phải thả lỏng dây cương ra. Thần Niên nhìn hắn, đột nhiên nhếch mép mỉm cười với hắn rồi mới giật cương, thúc ngựa bỏ đi. Hai mắt Ôn Đại Nha đỏ sọng, yên lặng lui sang một bên, nhìn nàng dẫn theo sáu trăm tử sĩ ra khỏi thành. Hắn đang cảm thấy hết sức khó chịu thì chợt nghe bên cạnh có người hỏi: "Nha đầu kia dặn gì ngươi?".

Ôn Đại Nha quay đầu lại, giờ mới thấy Triêu Dương Tử chẳng biết đã đến từ khi nào. Hắn biết Thần Niên luôn luôn kính trọng Triêu Dương Tử, nghe thế kéo Triêu Dương Tử sang một bên, nói nhỏ: "Đại đương gia nói nếu sáng sớm mai cô ấy còn chưa về thì bảo tôi dẫn theo Đại Ngốc chạy về hướng Bắc, đi tìm Lục Kiêu. Con bé Mậu Nhi đành phải phiền đạo trưởng và Tịnh tiền bối đưa đến Thịnh Đô tìm Thôi Tập".

"Thôi Tập ở Thịnh Đô?" Triêu Dương Tử hỏi.

Ôn Đại Nha gãi đầu, đáp: "Là đại đương gia nói thế, cô ấy nói Phong Quân Dương tuy đưa Thôi Tập đi rồi nhưng trong thời gian ngắn sẽ không tin cậu ta, cũng sẽ không dùng cậu ta, chỉ có thể phái người đưa cậu ta đến Thịnh Đô thôi".

Triêu Dương Tử nghe thế trầm mặc hồi lâu mới khẽ hừ một tiếng, thấp giọng mắng: "Nha đầu này đúng là đã dặn dò xong chuyện hậu sự rồi".

Ông vừa mới nói ra, Ôn Đại Nha suýt nữa thì rơi nước mắt, cứng giọng nói: "Lúc ở núi Ngưu Đầu, tôi chỉ biết đại đương gia là mềm lòng nhất".

Nhìn Ôn Đại Nha đàn ông đàn ang mà lại lau nước mắt, Triêu Dương Tử không khỏi nổi giận, nói: "Ngươi khóc cái gì mà khóc? Nó còn chưa chết đâu! Yên tâm, nha đầu kia mạng lớn lắm, nhất định có thể bình an trở về".

Tống Diễm ở phía xa thấy hai người nói nhỏ, chần chừ một chút vẫn tiến đến gần, dò hỏi: "Hai vị muốn lên tường thành nhìn không? Đại doanh Hạ Trạch chỉ cách nơi này cùng lắm là vài dặm, trên thành có thể nhìn thấy tình hình bên kia".

Ôn Đại Nha mặc dù hết sức lo cho Thần Niên nhưng lại không có dũng khí lên tường thành nhìn. Triêu Dương Tử cũng không dám nhìn, dứt khoát xoay người đi về phủ thủ thành, miệng chỉ thấp giọng niệm: "Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên".

Tống Diễm đứng đó một lát rồi tự mình đi lên tường thành phía Tây, ngước mắt nhìn về phía xa. Đại doanh của quân Hạ Trạch đặt ở thành Tây, doanh trại liên tiếp xếp kề, chiếm cứ hơn nửa triền núi.

Thần Niên dẫn người ra từ cửa thành Bắc, theo hướng Bắc lén lút vòng đến phía sau quân doanh Hạ Trạch, dựa theo lợi thế địa hình, từ chỗ cao đáp xuống, không chờ quân sĩ tuần tra bên ngoài kịp phản ứng đã lao vào trong đại doanh Hạ Trạch.

Lúc đó đúng độ nửa đêm, quân sĩ trong doanh trại ban ngày đã ác chiến một trận đều mệt mỏi vô cùng, ngủ say như chết. Ngay cả những tướng lĩnh, vì nghe nói trong thành đã cầu hòa theo lời Hạ Trạch, trong lòng cũng có phần buông lỏng, rất nhiều người đều cởi giáp nằm ngủ. Thần Niên đột nhiên dẫn binh đánh tới, quả nhiên ai nấy đều bị giết mà trở tay không kịp.

Hạ Trạch ở trong trướng nghe được động tĩnh, đang lúc kinh sợ thì bên ngoài lại có quân sĩ cuống cuồng đến báo: "Tướng quân không hay rồi, Phong Quân Dương đã dẫn đại quân đánh tới từ phía Tây, đã tiến vào trong quân doanh rồi!".

Bên ngoài quả thật có kẻ liên tục hô tên của Phong Quân Dương, Hạ Trạch biết đại quân Phong Quân Dương còn cách xa nơi này, đích thị là Tạ Thần Niên mượn danh Phong Quân Dương đến tập kích doanh trại. Gã nhấc chân đá quân sĩ báo tên ra xa, lạnh lùng quát: "Nói xằng nói xiên! Phong Quân Dương còn đang ở Tương Châu, bên này nhất định là người từ trong thành Nghi Bình đi ra, ngươi cuống lên cái gì?".

Hạ Trạch nhất thời không buồn mặc giáp, xách bảo kiếm đi ra ngoài, ra khỏi cửa trướng, đưa mắt nhìn thì thấy xa xa có rất nhiều lều trại, quân nhu quân dụng đã bị đốt, ánh lửa bốc lên tận trời. Trong doanh đại loạn, rất nhiều quân sĩ đều nghĩ thật sự là đại quân của Phong Quân Dương đánh giết, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, bắt đầu tán loạn. Phó tướng của Hạ Trạch vung kiếm chém chết mấy tên lính đào ngũ rồi mới gắng gượng khống chế xu thế tan tác, khiến cho quân sĩ quay lại chiến đấu tiếp.

Nhưng quân của Thần Niên đều là khinh kỵ binh, há đám quân sĩ bình thường này có thể chống đỡ nổi! Mọi người phóng ngựa trong quân doanh tả xung hữu đột, giết cho người ngã ngựa đổ khắp nơi, tử thương vô số.

Hạ Trạch thấy mà giận dữ, lệnh cho thuộc cấp chấn chỉnh nhân mã kháng địch. Chính gã cũng rút kiếm lên ngựa, đang toan xông lên chém giết thì thấy trong ngọn lửa, một người một ngựa đang lao về phía gã, kẻ cưỡi trên lưng ngựa dáng vóc thon thả, khuôn mặt khôi ngô, đúng là một cô gái.

Thần Niên giết liền vài tên tướng lĩnh mới tìm thấy đại trướng của Hạ Trạch, thấy gã vậy mà lại ở ngoài trướng, trong bụng mừng thầm, không dây dưa với những quân sĩ khác thêm nữa, chỉ thúc ngựa lao đến chỗ Hạ Trạch.

Bên cạnh Hạ Trạch có rất nhiều thân vệ bảo hộ, thấy Thần Niên phóng ngựa lao đến đều vội vã đứng ra nghênh đón, cố gắng tấn công nàng. Thần Niên lập tức cúi người xuống, vung đao chặt chém trái phải, giết được mấy thân vệ, mãi đến khi cách Hạ Trạch tầm mấy trượng mới bị hơn chục thân vệ miễn cưỡng cản lại.

Hạ Trạch đã được mở mang tầm mắt về sự dũng mãnh trên chiến trường của Thần Niên, song hiện giờ thấy nàng chém giết mấy thân vệ ở khoảng cách gần như vậy vẫn không nhịn được chấn động thán phục. Nàng vận quân phục, trên khuôn mặt là sự ngoan cường và kiên nghị gã chưa từng thấy ở bất kỳ cô gái nào khác, giống như không sợ sống chết, cánh tay mảnh khảnh giơ lên cao, như ẩn chứa một sức mạnh vô biên, một đao chém xuống là có thể nhất tề chặt đứt mấy thanh trường thương.

Thần Niên vài lần lao lên nhưng lại bị đám thân vệ cản lại, không đến gần được trước người Hạ Trạch. Xa xa, kỵ binh của Hạ Trạch cũng đua nhau lên ngựa, Thần Niên không dám hiếu chiến, không còn cách nào, đành phải từ bỏ ý định bắt sống Hạ Trạch, miệng thét dài một tiếng, báo cho đồng đội lui lại, đồng thời chính mình cũng quay ngựa liều chết lao ra ngoài.

Nàng xung trận tiên phong, mạnh mẽ phá mở vòng vây, chạy ra bên ngoài. Một đạo nhân mã khác do Chu Chấn dẫn đầu cũng vừa mới đột kích ra ngoài. Mọi người tụ lại một chỗ, Thần Niên nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng Lỗ Vinh Phong, vội hỏi Chu Chấn: "Có ai thấy Lỗ đại thúc đâu không?".

Chu Chấn lắc đầu: "Chưa từng thấy".

*****

Trước đó họ chia làm ba đường, mỗi người Thần Niên, Lỗ Vinh Phong và Chu Chấn lĩnh hai trăm binh, hiện mới chỉ có hai tốp xông ra, trong quân doanh vẫn còn tiếng chém giết, có thể thấy là tốp của Lỗ Vinh Phong vẫn còn bị vây hãm bên trong.

Thần Niên trong mắt bốc hỏa, cắn răng nói: "Ai bị thương đi trước, ai cảm thấy còn có thể chém giết một trận nữa, theo ta quay lại cứu các huynh đệ ra!".

Nói xong, nàng dùng sống đao vỗ vào mông ngựa, lao vào trong quân doanh. Đám Chu Chấn phía sau sợ nàng gặp điều bất trắc, vội đuổi theo sau. Mọi người lại quay vào, quả nhiên thấy Lỗ Vinh Phong và hơn hai chục khinh binh bị kỵ binh quân địch vây khốn, không trốn thoát được.

Thần Niên bỏ đao dùng thương, lao vào giữa quân địch, dẫn đám Lỗ Vinh Phong phá vòng vây đi ra, quát mọi người đi nhanh, mình thì lại khẽ ghìm cương, ở lại sau cùng cản đường truy binh. Mắt thấy mọi người đột phá trùng vây ra ngoài, trường thương của Thần Niên cắt ngang một cái, ép lui mấy truy binh, đang muốn đuổi theo sau đồng đội thì lại nghe sau lưng có người hét to: "Tướng quân cứu tôi".

Nàng ngoái đầu lại nhìn thì thấy có một trại binh hơn nửa người là máu, ngã từ yên ngựa xuống, bị hơn chục tên địch bao vây chặt chẽ, lập tức sẽ chết dưới loạn đao. Thần Niên nhất thời không kịp suy nghĩ, từ trên ngựa nhảy lên, xoay người lao thẳng đến đó, trường thương trong tay mau chóng đâm ra, một thương đánh bay quân địch đang vung đao, đồng thời cắm trường thương trong tay xuống đất, muốn mượn lực đột ngột bay lên, không ngờ trên đỉnh đầu đã có một tấm lưới to từ trên trời rơi xuống, bao chặt lấy nàng.

Không biết lưới được kết bằng chất liệu nào mà lại vô cùng chắc chắn, Thần Niên dốc toàn lực cũng không giãy ra được, vùng vẫy thêm lần nữa đã có vô số trường thương chĩa thẳng chỗ yếu hại quanh người nàng. Mỗi mũi thương lạnh ngắt sắc bén, tỏa ra hàn ý dày đặc, Thần Niên ngay tức khắc không dám cử động nữa.

Hạ Trạch từ sau lưng đám người đi ra, nhìn Thần Niên, lạnh nhạt mỉm cười nói: "Tạ cô nương, đã lâu không gặp".

Thần Niên nén cơn kinh hoàng trong lòng, lại ngẩng đầu nhếch mép cười với gã, đáp: "Quả thật đã lâu không gặp".

Nàng tươi cười xán lạn như thế thực ra lại làm cho Hạ Trạch nhìn mà sững người, lát sau mới nở nụ cười, nói: "Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn cười được".

Đang nói chuyện, đám Lỗ Vinh Phong thấy Thần Niên bị bắt, định quay lại cứu nàng. Thần Niên thấy thế, vội quát to: "Đi nhanh lên, bọn chúng không dám làm gì ta đâu!".

Tuy nàng nói thế, nhưng Lỗ Vinh Phong sao có thể bỏ lại nàng mà đi. Ông dẫn theo bảy tám người toan trở lại chém giết tiếp, nhưng chưa kịp đến bên cạnh Thần Niên đã bị vô số quân sĩ vây quanh đông như kiến, bị vây đến mức không thể động đậy. Mấy người Lỗ Vinh Phong chém giết hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn kiệt sức bị bắt.

May mà Hạ Trạch cũng không lập tức ra lệnh tiêu diệt mọi người, chỉ trói họ lại. Giờ gã mới trở lại cạnh Thần Niên, cười như có như không hỏi nàng: "Ai bảo ta không dám làm gì cô nào?".

Thần Niên mím môi không nói gì, ý nghĩ lại xoay chuyển nhanh chóng, tìm kế thoát thân. Thấy nàng như vậy, Hạ Trạch liền mỉm cười, sai bảo tùy tùng bên mình: "Trước hết đừng tổn thương đến tính mạng cô ta, đưa vào trong trướng của ta".

Gã nói xong bèn đi xem xét tình hình trong quân doanh, bên cạnh liền có thân vệ tiến lên, điểm hết các huyệt đạo của Thần Niên, lại dùng dây thừng bằng gân trâu trói chặt rồi mới đưa nàng vào đại trướng của Hạ Trạch. Đại trướng chia làm hai phần trước sau, phía trước là chỗ Hạ Trạch xử lý quân vụ, phía sau là chỗ sinh hoạt thường ngày. Mấy thân vệ còn đang do dự, một thân vệ tâm phúc vừa mới theo Hạ Trạch rời đi lại quay lại, căn dặn: "Về phía sau trướng".

Thần Niên hết sức tức giận, nhưng ngoài mặt lại tỉnh rụi, đợi những người kia đi rồi, lập tức bắt đầu động chân khí đánh vào những huyệt đạo bị phong bế kia. Nàng theo Tịnh Vũ Hiên luyện Ngũ Uẩn thần công, nội lực đã cực kì thâm hậu, công pháp Ngũ Uẩn thần công lại khác những môn nội công khác, cùng lắm mới chỉ nửa canh giờ, nàng đã liên tiếp giải được mấy huyệt lớn.

Nàng mừng rỡ trong lòng, đang toan được đà giải nốt các huyệt đạo còn lại thì nghe tiếng người bước vào trong trướng, tiếng bước chân đi về phía sau trướng, chỉ chốc lát sau, đã có một người vòng qua chỗ bình phong đến, chính là Hạ Trạch.

Hạ Trạch vừa mới đi tuần xong nơi đóng quân, sắc mặt nặng nề khó coi. Thần Niên lần này mang binh đánh úp, không chỉ giết rất nhiều quân sĩ mà còn đốt rất nhiều khí giới công thành của gã. Gã đành phải nghỉ ngơi chỉnh đốn trang bị, mới có thể công thành được. Một khi đã vậy, thời gian công Nghi Bình sẽ kéo dài thêm vài ngày, kéo theo rất nhiều tai vạ.

Hạ Trạch chậm rãi đi đến trước người Thần Niên, cúi người nhìn kẻ đầu sỏ gây tội đã làm gã hao binh tổn tướng. Thấy nàng không cầu xin cũng không mắng chửi, gã không khỏi giận quá mà cười, hỏi: "Sao hả? Chẳng lẽ huyệt câm cũng bị phong bế?".

Thần Niên đang dốc sức giải huyệt, không đấu võ mồm với gã, nghe vậy chỉ thả lỏng mí mắt, không thèm để ý.

Hạ Trạch thấy thế lại tưởng nàng xấc láo bất thuần, lòng càng thêm tức giận, đưa tay nâng mặt nàng lên, buộc nàng nhìn vào gã, "Trả lời".

Thần Niên giương mắt nhìn gã, bình tĩnh nói: "Ta có chuyện vô cùng phân vân không biết có nên nói với ngươi hay không, ngươi cho ta cân nhắc một lát".

Hạ Trạch nổi niềm hứng thú, hỏi: "Chuyện gì?".

Thần Niên cố tình kéo dài thời gian, nghe vậy bèn nói: "Chuyện này quan trọng lắm, ta phải nghĩ cho kĩ càng đã, người đừng ép ta vội, cho ta chút thời gian".

Hạ Trạch cũng không để bụng, chỉ cười cười, nâng mặt nàng lên, lấy ngón tay khẽ lau đi vệt máu trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Được, ta cho cô thời gian suy nghĩ".

Ba năm trước ở Thanh Châu, gã từng nhìn kĩ dung nhan của nàng. Khi đó nàng vẫn còn chưa thoát nàtrẻ con, ngũ quan tuy sống động rõ ràng nhưng cũng chưa đến mức rạng ngời chói lóa. Hiện nhìn kĩ lần nữa mới biết thời gian đã gọt giũa khuôn mặt nàng đến mức tuyệt đẹp vô song, rõ ràng là khuôn dung rất dễ thương xinh đẹp, nhưng trên vầng trán lại phủ nét cương quyết khó thuần, làm cho người ta thấy mà lòng đâm ngứa ngáy.

Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, Hạ Trạch bất chợt hiểu ra tại sao Phong Quân Dương lại kiên trì với nàng, nắm chặt không buông như vậy. Nếu đổi lại là gã, từng có được một người con gái xinh tươi dường này, e là cũng không chịu dễ dàng buông tay.

Gã cẩn thận lau sạch máu trên mặt nàng, mắt nàng vẫn rũ xuống, vẻ mặt bình tĩnh. Thấy nàng trấn tĩnh như vậy, chẳng hiểu vì sao, lửa giận trong lòng gã lại bùng lên, khí lực trên tay liền tăng thêm vài phần, ngón cái lại để lên cánh môi nàng, từ tốn vuốt ve.

Thần Niên luôn tập trung vận công dồn về các huyệt đạo, cũng không để ý đến hành động của Hạ Trạch, mãi cho tới khi ngón cái của gã áp lên môi nàng, làm nàng không thể nào chịu đựng được nữa mới giương mắt phẫn nộ nhìn Hạ Trạch, lạnh giọng nói: "Hạ Thập Nhị, kiềm hãm suy nghĩ xấu xa của ngươi lại, đừng để mình sau này hối hận".

Thế nhưng gã lại nhân cơ hội nàng mở miệng nói chuyện, đầu ngón tay len vào giữa hai môi nàng, dựa sát vào nàng, thấp giọng hỏi: "Hối hận? Hối hận cái gì? Nếu nói là hối hận, ta đã hối hận từ lâu rồi, đáng ra nên trừ bỏ cô từ khi ở Thanh Châu, không nên nhất thời mềm lòng, tha cho cô".

Thần Niên thấy gã cợt nhả như vậy, không khỏi vừa thẹn vừa giận, phẫn hận ùa đến, tức đến mức môi run run, nói: "Hạ Thập Nhị, ngươi có biết ta là....".

Nàng vốn muốn nói ra thân phận của mình, song nói thế lại khiến Hạ Trạch hiểu lầm, tưởng là nàng muốn dùng Phong Quân Dương để dọa dẫm áp chế. Ngón tay gã bỗng chốc phát lực, nắm chặt lấy cằm Thần Niên, làm nàng không thể nói thêm lời nào nữa: "Cô muốn lấy Phong Quân Dương để dọa ta?".

Gã cúi đầu chậm rãi kề sát vào nàng, nghiêng mặt dùng môi lướt qua má nàng như gần như xa, nhẹ giọng cười khẽ bên tai nàng: "Cô nói xem nếu ta chặt đứt cánh con hùng ưng mà hắn ái mộ, ném vào trong lồng làm con hoàng yến nuôi chơi, hắn sẽ phát điên thành thế nào?".

Dưới cơn lửa giận, chân khí trong cơ thể Thần Niên khuấy động khó kiềm chế, nhất thời suýt thì tẩu hỏa nhập ma. Trong lòng nàng chợt rét lạnh, gắng nhẫn nhịn sự nhục nhã phẫn nộ, dứt khoát nhắm mắt, nín thở tập trung, chỉ dồn hết sức mình về hai huyệt đạo cuối cùng bị phong bế. Môi Hạ Trạch chậm rãi lướt xuống khuôn mặt nàng, đợi tới lúc chạm vào môi nàng thì lại dừng lại, ngẩng đầu lên, im lặng quan sát ánh mắt nàng.

Mặc dù nàng đang nhắm chặt mắt, nhưng rèm mi lại đang run khe khẽ, sắc mặt cũng hóa ra màu ửng đỏ, mặc dù không biết là tức giận hay xấu hổ, nhưng cũng có thể thấy rằng nội tâm nàng không trấn định như vẻ bề ngoài. Gã đột nhiên nở nụ cười, cuối cùng cũng có chút thỏa mãn, đang định cúi đầu hôn lên môi nàng thì bên ngoài trướng hình như lại hỗn loạn, có thân vệ chạy vào trong trướng, bẩm: "Tướng quân, lại có kẻ đến tập kích quân doanh".

Hạ Trạch sửng sốt, nhất thời chẳng trêu đùa Thần Niên nữa, thuận tay đẩy ngã nàng lên giường, mình thì xoay người bước nhanh ra khỏi trướng.

Thần Niên cuối cùng cũng giải được toàn bộ các huyệt đạo. Nàng mở to mắt, thầm vận nội lực, cánh tay giằng mạnh ra, cố gắng dứt đứt dây thừng trên người, không ngờ sợi dây thừng kia lại cực kì chắc chắn, không thể giằng đứt. Nàng đành phải ngọ ngoạy lấy dao găm trong giày ra, đang toan cắt đứt dây thừng trên người thì ngoài trướng lại có quân sĩ xông vào.

Thần Niên thầm thất kinh, nhất thời không dám nhúc nhích. Kẻ kia vài bước đến bên nàng, kéo nàng từ trên giường dậy, cũng rút dao cắt đứt thừng trói tay nàng, vội vàng nói: "Chạy mau! Ra khỏi trướng chạy về hướng Bắc!".

Thần Niên có phần không dám tin mà nhìn qua quân sĩ kia, ngơ ngẩn một hồi mới thất thanh kêu lên: "Tiểu Thất?".

Diệp Tiểu Thất thấy Thần Niên nhận ra mình, nhếch mép cười với nàng, ấy thế mà lại lấy tay ra so đầu với nàng, mỉm cười bảo: "Ha, Thần Niên, tôi vẫn cao hơn cô!".

Thân hình cậu cao lớn hơn xưa nhiều, cũng cường tráng hơn nhiều, trên người mặc quân phục Hạ gia, rõ ràng đã mang dáng dấp của một chàng trai trẻ trung kiện cường. Thần Niên thấy mắt nóng lên, nhìn cậu chăm chú, nhất thời không màng gì hết, chỉ hỏi cậu: "Sao cậu lại ở đây?".

Diệp Tiểu Thất vừa cắt dây thừng trên người cho nàng vừa mau chóng đáp: "Một lời khó nói hết. Năm ấy khi tôi ra khỏi sơn trại, đúng lúc gặp quân Hạ gia trưng binh ở Nghi Bình, tôi không có chỗ nào đi bèn tòng quân luôn".

Trong khi nói chuyện, cậu thấy dây thừng đã bị cắt đứt hết, nói: "Lửa ở bên ngoài do tôi đốt, vốn chẳng có ai tập kích cả, không lừa được Hạ Trạch bao lâu đâu, cô đi mau lên!".

Thần Niên đưa tay kéo tay Diệp Tiểu Thất, gấp giọng nói: "Cậu đi với tôi!".

Không ngờ Diệp Tiểu Thất lại giãy ra, nói: "Tôi không đi được, giờ tôi đã là hiệu úy, rất được Hạ Trạch coi trọng, nếu tôi đi rồi, tâm huyết trước kia đều uổng phí cả!". Thấy Thần Niên mở to mắt nhìn mình, hắn sợ Thần Niên hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Thần Niên, cô hãy nghe tôi nói, tôi ở lại đây không phải vì thăng quan phát tài. Tôi ở trong này thấy Thiện Lập Khôn, y âm thầm góp sức cho Hạ gia".

Thần Niên đột nhiên phản ứng kịp, hỏi: "Bọn Lâm Phi Hổ là do Thiện Lập Khôn tìm đến?".

Thiện Lập Khôn chính là kẻ mà Văn Phượng Minh, nhị đương gia của Thanh Phong trại, qua lại thân thiết. Sau khi Văn Phượng Minh chết, Giang Ứng Thần vốn giam Thiện Lập Khôn lại, nhưng vì nhất thời mềm lòng lại để y chạy thoát.

Diệp Tiểu Thất gật đầu: "Đúng. Tôi phải ở lại, điều tra ra năm đó rốt cuộc kẻ nào đã hại gia quyến của sơn trại, để Tiểu Liễu có thể nhắm mắt".

Giữa lúc trò chuyện, tiếng kêu la bên ngoài đã lắng xuống, Diệp Tiểu Thất kéo Thần Niên lao ra ngoài trướng, giục nàng chạy mau. Thần Niên không đành lòng, nấn ná không chịu đi ngay. Diệp Tiểu Thất vừa cuống vừa bực, cả giận nói: "Tiểu tứ gia! Cô trở nên ngu ngốc như thế từ bao giờ? Cô đi mau lên! Tôi đi cứu mấy người Lỗ đại thúc!".

"Tôi và cậu cùng đi!" Thần Niên nói.

"Cô đi lại càng dễ khiến kẻ khác phát hiện, tôi đi lại an toàn hơn." Diệp Tiểu Thất quả quyết từ chối, cậu nhìn cô gái từ nhỏ đã lớn lên bên nhau như huynh đệ này, đột nhiên tiến lên một bước ôm chặt lấy nàng, hai tay dùng sức siết chặt, thấp giọng nói, "Thần Niên, khi đó là tôi khinh suất, cô đừng so đo với tôi".

Thần Niên cuối cùng không cầm được nước mắt, khóc ròng nói: "Cậu không khinh suất, vốn là lỗi của tôi".

"Nha đầu ngốc!" Diệp Tiểu Thất lại chỉ nhếch miệng cười với nàng, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, đẩy nàng ra rồi xoay người chạy đi. Bóng dáng của cậu rất nhanh đã biến mất nơi góc tối. Thần Niên giờ mới cắn chặt răng, quyết tâm chạy vội ra bên ngoài. Không ngờ đi chưa được bao xa lại đúng lúc nhìn thấy Hạ Trạch dẫn theo đông đảo quân sĩ chạy về, trùng hợp đụng phải nàng.

Thì ra Hạ Trạch vừa phát hiện địch tập kích là giả đã lập tức nhận ra mình trúng kế điệu hổ ly sơn, vội dẫn người trở về. Mà Thần Niên nhìn thấy gã, cũng là kẻ thù gặp mặt mà mắt long sòng sọc, chỉ hận không thể xả thịt gã cho hả giận. Nàng cũng muốn thu hút sự chú ý của chúng, tiện cho Diệp Tiểu Thất ra tay, liền đoạt một thanh đao trên tay kẻ địch, đánh thẳng về phía Hạ Trạch.

Hạ Trạch biết Thần Niên võ công cao cường, lại thấy nàng hung ác lao đến như vậy, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, vô thức lui về phía sau một bước. Thân vệ bên cạnh vội đứng ra che trước người gã, miệng hét to: "Bảo vệ tướng quân!".

Lập tức có mấy cao thủ rút kiếm nghênh đón, cùng giao đấu với Thần Niên.

Trong lòng Thần Niên vốn căm phẫn Hạ Trạch đê tiện vô sỉ, trên tay không lưu tình chút nào, ra tay đều là sát chiêu, chỉ chốc lát đã giết ba bốn tên cao thủ. Nhưng thân vệ bên cạnh Hạ Trạch vừa đông đảo vừa hung hăng không sợ chết, một người chết lại có hai người bổ sung, không chịu lui nửa bước. Thần Niên nhất thời không thoát thân được, chỉ có thể liều mạng ác chiến.

Hạ Trạch thấy tình hình này, lòng vững tin hơn, lại đứng sau đám thân vệ ra lệnh: "Bắt sống".

Thần Niên nghe thấy câu này, tức thì nổi điên, thầm nghĩ dù liều chết cũng phải giết được Hạ Trạch. Nàng một đao đâm vào trước ngựa thân vệ phía trước, không ngờ thân vệ nọ lại ôm chặt lấy đao làm nàng không rút đao ra được. Thần Niên dứt khoát bỏ luôn thanh đao đó, nhấc chân giẫm thẳng lên chuôi đao, mượn lực nhảy lên cao, bay qua đỉnh đầu tất cả, vung tay đánh Hạ Trạch đứng phía sau.

Hạ Trạch sợ hãi, vội giơ kiếm đón chưởng. Thần Niên xoay mạnh người trên không, nghiêng người né một kiếm của gã, một tay đẩy bảo kiếm trong tay gã sang một bên, tay kia thì nhanh chóng đánh vào phía trước ngực gã. Chưởng này của nàng dùng mười phần công lực, Hạ Trạch chỉ cảm thấy ngực như búa tạ đạp trúng, người lập tức bị đánh bay, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

Ai nấy thấy mà kinh hãi, hoảng hốt hô "Tướng quân" rồi lao đến gần, một số đi cứu Hạ Trạch, một số khác đến chặn giết Thần Niên. Thần Niên thấy dưới áo Hạ Trạch có mặc nhuyễn giáp, muốn tiến lên đánh thêm một chưởng lại bị người vây chặt, không lại gần hơn được nữa. Bất đắc dĩ, nàng đành tạm thời bỏ qua, túm lấy thanh trường kiếm của thân vệ bên cạnh, ngược lại liều chết xông ra ngoài quân doanh.

Lúc này trời đã tối dần, Thần Niên giết một kỵ binh chặn đường, bắt lấy ngựa của y, quất ngựa chạy về hướng Bắc, chạy hơn mười dặm đường vẫn thấy truy binh đang bám chặt không tha. Nàng vốn định bẻ sang hướng Đông, về theo cổng Bắc Nghi Bình, không ngờ truy binh lại đề phòng chiêu ấy của nàng, đặc biệt chia binh làm hai ngả, một ngả chạy về Đông, chặn đường trở về thành của nàng. Thần Niên rơi vào đường cùng, đành phải ra sức quật ngựa, tiếp tục chạy về hướng Bắc.

Cứ như vậy truy đuổi thêm vài chục dặm nữa, đã tiến vào trong núi, con ngựa dưới thân Thần Niên đã sức cùng lực kiệt, bất kể Thần Niên quật thế nào cũng không chịu chạy nữa. Thần Niên chần chừ một chút, đâm dao găm vào mông ngựa, khiến con ngựa kiệt sức chạy thêm một đoạn nữa, bản thân thì từ lưng ngựa nhảy lên, bắt lấy cành cây trên đầu, trở mình núp vào tàng cây.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, những cao thủ và thân vệ kia đã theo sát tới, xa xa thấy phía trước không còn bóng dáng ai liền đoán Thần Niên có thể đã bỏ ngựa, trốn vào trong núi, tất cả đều ghìm ngựa lại. Có kẻ cao giọng quát: "Tìm tất cả mọi nơi, trên người cô ta có vết thương, tất sẽ có vết máu để lại".

Trên người Thần Niên quả thật có vài chỗ bị thương nhẹ, có vết thương hiện vẫn còn đang chảy máu. Nhưng giờ phút này nàng đã hoàn toàn chẳng quan tâm nữa, chỉ nín thở tập trung núp trong tán lá, chờ khi có người đến gần thì thừa dịp bất ngờ, đánh chết họ.

Giờ đã là cuối thu, lá cây đã rụng từ lâu, trên cây mặc dù chạc nhánh rậm dày, nhưng lại không thể che được hết người Thần Niên. Nhưng mọi người đa số đều có thói quen xem xét những nơi thấp trước, cho nên ánh mắt hai người kia chỉ đi soát những bụi cỏ đống đá gần đó, đến gần sát tàn cây rồi mà vẫn chưa phát hiện ra Thần Niên đang ở trên cây.

Thần Niên không một tiếng động nhảy từ trên cây xuống, trước đánh chết một trong hai, sau đó xoay người toan giết thân vệ kia. Mặc dù chỉ giết người nội mấy chiêu nhưng cũng kinh động đến người ở nơi khác. Ai nấy thấy bóng Thần Niên đều hướng về phía vòng vây.

Đây là một trận ác chiến, cho dù năm đó ở Nhất Tuyến Thiên, nàng và Lục Kiêu giao đấu với hơn một nghìn quân sĩ cũng chưa từng hung hiểm nhường này. Ít nhất khi đó, sau lưng nàng còn có Lục Kiêu bảo vệ, mà hiện tại, nàng chỉ một mình thôi. Bởi thế, nàng không còn chỗ rút lui nữa, chỉ có thể liều mình cùng chết.

Thần Niên đã giết đỏ cả mắt, càng về sau, thần trí càng trở nên hỗn loạn không rõ. Bao ngày nay nàng luôn phí công tốn sức hao tổn tinh thần, lại mấy lần đích thân lên tường thành giết địch, thể lực cũng đã hao mòn rất nhiều. Càng chưa nói đến đêm qua, nàng vẫn nhất mực liều mạng chém giết. Cho đến bây giờ, đã sức cùng lực kiệt lâu rồi, chỉ dựa vào chút hơi tàn để chống đỡ.

Số truy binh cũng tử thương quá nửa, còn lại không được bao người. Thần Niên một tay không cầm nổi trường kiếm, đành phải lấy cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, lấy kiếm làm đao, một chiêu rạch trời xé đất, dùng hết sức bình sinh chém người đứng trước mặt, một kiếm chém đứt nửa già cánh tay y. Y hét thảm một tiếng, ngã ngửa ra, nhưng nhất thời vẫn chưa mất mạng, chỉ nằm trên mặt đất kêu thảm thiết giãy đành đạch. Tình trạng thảm đến mức làm đồng bọn bị dọa sợ, tất cả đều vô thức lùi về phía sau.

Toàn thân Thần Niên toàn máu, cầm kiếm đứng đó. Kỳ thực nàng đã kiệt sức, trước mắt cũng đã lờ mờ nhưng kẻ địch vẫn còn, nàng không dám để lộ nửa phần yếu đuối, chỉ cong môi mỉm cười, tựa như một pho tượng sát thần, đẫm máu chiến đấu, không gì cản nổi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-184)