Truyện:Giang Bắc Nữ Phỉ - Chương 162

Giang Bắc Nữ Phỉ
Trọn bộ 184 chương
Chương 162
Liều mình vật lộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-184)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi sáng ngày thứ ba, kỵ binh tiên phong của Hạ Trạch đến ngoài thành Nghi Bình, ở ngoài thành chửi bới nửa ngày, muốn kích quân thủ thành xuất binh chiến đấu. Thần Niên lệnh cho mọi người không cần để ý, cứ mặc cho chúng mắng là được. Mãi đến khi qua buổi trưa, quân tiên phong của Hạ gia đang đứng dưới thành chửi rủa mà miệng khô như rang, cổ họng bốc hỏa thì trên tường thành mới có người lên tiếng, nhưng lại cất giọng hỏi bọn chúng: "Chư vị đã hò hét cả nửa ngày trời, có khát không? Có muốn uống miếng nước không?".

Lời rơi xuống đất, liền có người mang nước lên trên thành, đổ xuống dọc theo tường thành. Quân Hạ gia đừng nói không uống được, cho dù có thể uống thì sao dám uống nước này. Tên nào tên nấy tức đến sôi máu, lại càng hắng giọng mắng to. Không ngờ trên thành luôn im lặng lúc này lại đáp lại.

Dưới thành chửi: "Các ngươi có gan thì ra đây, đánh với chúng ta một trận!".

Trên thành đáp: "Các người có gan thì lên đây, các ông chờ ở đây này!".

Dưới thành lại mắng: "Các ngươi đều trốn ở trong thành, muốn làm bọn rùa rụt đầu à?".

Trên thành trả lời: "Rùa đều bò xuống dưới thành cả rồi".

Hai bên ngươi tới ta đi, mắng đến rất là vui vẻ. Nghe được một chốc, đúng là công phu mắng chửi của người trên thành cao hơn một bậc, rõ ràng là bị kẻ khác chắn cửa chửi rủa mà sĩ khí vang dội, không hề có ý sợ hãi rụt rè.

Thần Niên luôn luôn an tọa trên tường thành, cười hì hì ngồi nghe, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài câu chửi cho binh lính. Ôn Đại Nha không biết tìm đậu xanh ở đâu ra, rang khô nghiền nhỏ nấu canh đậu xanh cho mọi người, đưa lên tường thành, kêu to: "Canh đậu xanh tới rồi đây, mọi người mau đến uống cho trơn họng, nghỉ ngơi một chút, lấy hơi mắng tiếp".

Tống Diễm nhìn mà không nói gì, tuyệt đối không thể ngờ Thần Niên lại trẻ con đến thế, có thể kèn cựa hơn thua với người khác trong cả việc này, còn đặc biệt chọn một hán tử giọng thô đứng trên tường thành chửi nhau với đám phía dưới.

Người trên tường thành còn có canh đậu xa có thể nhuận hầu, kẻ dưới thành nào được đãi ngộ tốt thế. Mắt nhìn lên thành thấy những người kia một tay chống nạnh một tay bưng canh mát, mắng vài câu lại cúi xuống nhấp một ngụm cho đỡ rát họng, kẻ bên dưới thành tức muốn hộc máu. Tiên phong dẫn binh thấy trận này đấu võ mồm không xong, rơi vào đường cùng, chỉ có thể thu binh, dẫn quân rút lui về vị trí an toàn, dựng trại đóng quân.

Thần Niên thấy bọn chúng quả thật đã lui binh mới thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận tuần tra các nơi tường thành một lượt, lại dặn dò mọi người ban đêm cũng phải cảnh giác, rồi trầm giọng nói với Tống Diễm: "Đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, ngày tháng còn dài, hai chúng ta đừng phí công cùng đứng ở đây, luân phiên quan sát trên tường thành đi".

Tống Diễm hôm nay thấy dáng vẻ vui cười giận mắng của nàng, lại thấy nàng trở nên đứng đắn nghiêm túc như vậy, chỉ có thể than tạo hóa thần kỳ. Một cô gái dung mạo nghiêng nước nghiêng thành dường này, lại có thể giả ngốc, chơi đến vô lại, chơi đến tàn nhẫn, giả hiền thục, thật sự là tâm kế da mặt mọi thứ tài ba! Tới giờ phút này, cậu đã hoàn toàn thán phục nàng, liền chỉ đáp: "Mạt tướng nghe theo sự sắp xếp của tướng quân".

Thần Niên gật gật đầu, bảo Tống Diễm ở lại tường thành trước, mình thì về phủ thủ thành. Đợi lúc không còn người, nàng mới âm thầm dặn Ôn Đại Nha: "Mấy hôm nay huynh hãy giấu chút vàng vào người, tìm được cơ hội ta sẽ đưa huynh và Đại Ngốc đi, đi về hướng Bắc, nếu Lục Kiêu có thể nhận được tin của Linh Tước, huynh ấy hẳn đã ở núi Yến Thứ đón hai người".

Ôn Đại Nha đồng ý, tự đi chuẩn bị không nhắc lại nữa. Thần Niên rửa mặt chải đầu sơ qua rồi mới ngủ một giấc say sưa. Không ngờ tang tảng sáng ngày hôm sau đã có lính liên lạc vội vàng báo lại, nói có một đạo nhân mã từ phương Bắc đến đây, ước chừng có vài trăm người, đụng phải kỵ binh tiên phong của Hạ Trạch, hai bên đang đánh nhau.

Thần Niên có chút bất ngờ, vội đứng dậy mặc giáp chỉnh tề, đi đến chỗ tường thành phía Bắc xem xét. Tống Diễm đã ở đây trước khi nàng đến, thấy nàng đến liền lui về phía sau hai bước, lặng im đứng sang một bên. Thần Niên nhìn một lát, thấy quân Hạ Trạch tiến lùi có tính toán, rất có bố cục, còn đám nhân mã ăn vận không đồng nhất kia mặc dù nhìn có vẻ dũng mãnh song thực ra đã rối thành một núi.

Thần Niên nghiêng đầu hỏi Tống Diễm: "Những người này từ đâu đến?".

Tống Diễm giờ mới trả lời, trầm giọng: "Từ ngọn núi phía Bắc đến, bị quân Hạ Trạch phát hiện, phái người chặn đường, không biết vì sao lại đánh nhau".

Trong khi nói chuyện, đội ngũ kia đã lộ ra bại thế, chỉ thấy có một hán tử tráng kiện ở giữa đang xung phong liều chết giải cứu đồng đội, hô to: "Các huynh đệ, chúng ta đừng dây dưa với chúng, mau hướng về phía cửa thành, hợp binh cùng Tạ trại chủ".

Ai nghe thấy tinh thần cũng sôi lên, nhất tề phá vòng vây chạy đến cổng thành. Hán tử tráng kiện lại càng xung trận tiên phong lao đến gần, ngửa đầu nói to với phía trên thành: "Nhanh nói cho Tạ trại chủ biết, mỗ là Hắc Phong trại của núi Thái Hành, đặc biệt mang theo các huynh đệ đến đây giúp cô ấy giết địch".

Một số người theo sau đến cũng ào ào hô lên danh hào, đều là một vài sơn trại nhỏ không tiếng tăm ở Nam Thái Hành. Trên tường thành có kha khá trại binh xuất thân từ Nam Thái Hành, chẳng mấy đã có người chỉ vào một lá cờ nhỏ phía xa, hướng về Thần Niên kêu lên: " Đại đương gia, là cờ của đỉnh Phản Thiên, bên trong có người của họ!".

Theo sau cũng có người nhận ra cờ của sơn trại khác, cũng có người nhận ra một trại chủ có tiếng tăm bên dưới thành, kêu lên: "Phi Thiên lão hổ! Người dùng song đao kia là trại chủ của Liên Hoa trại, song đao Lâm Phi Hổ!".

Mấy người hò hét như thế, Tống Diễm nghe mà nhíu mày, đang chần chừ có nên mở miệng mắng không thì Thần Niên lại quay đầu nhìn cậu. Tống Diễm nghĩ ngợi, liền trầm giọng nói với Thần Niên: "Cửa thành không thể mở, vả lại bất kể những người này có ý gì, quân Hạ Trạch đang đuổi ở phía sau, nếu mở cổng thành, chỉ sợ sẽ bị gã thừa dịp rối loạn đánh vào".

Thần Niên liếc nhìn cậu một cái, đến gần cậu hai bước.

Tống Diễm thấy hơi kinh ngạc, vô thức hơi ngửa người về phía sau, cố gắng tránh xa Thần Niên một chút.

Thần Niên giống như không thấy cậu đang tránh né, ngược lại còn nghiêng người sát lại, tiến đến gần cậu, hạ giọng, dùng thanh âm chỉ cậu mới có thể nghe thấy, lạnh nhạt nói: "Trong trại binh của ta, gần một nửa là sơn tặc của núi Thái Hành, cậu có từng nghĩ, nếu mắt thấy những người đó chết dưới thành mà không cứu, họ sẽ có phản ứng ra sao không?".

Ấn đường Tống Diễm giật giật, loáng cái đã hiểu ra, trên người lập tức túa ra một tầng mồ hôi lạnh. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sơn tặc trọng nhất là nghĩa tình huynh đệ, những người dưới thành phất cờ cứu viện mà đến, nếu bọn họ lại đóng chặt cửa thành thấy chết không cứu, chắc chắn sẽ làm lòng quân rối loạn. Nếu có kẻ cố tình xúi giục, không chừng sẽ lại có mối nguy bạo loạn!

Tống Diễm nhất thời chẳng màng tránh nghi ngờ, quay đầu sang nhìn Thần Niên: "Đây là dự tính của Hạ Trạch?".

Thần Niên thu người lại, khẽ mỉm cười, nói đầy trào lộng: "Gã đào một cái bẫy tốt thật, chẳng trách gã lại nhẫn nhịn bình thản đến thế, chậm hơn vài ngày so với dự tính của ta, thì ra là làm việc này".

Tống Diễm lấy làm lạ vì sao Hạ Trạch lại có thể điều động được đám sơn tặc này, nhưng hiện không có thời gian cho cậu nghiên cứu tỉ mỉ, cậu chỉ đưa mắt nhìn Thần Niên, hỏi nhỏ: "Làm sao đây?".

Thần Niên rũ mắt xuống, sau khi cân nhắc nói: "Còn có thể làm sao nữa? Chuyện đã đến nước này, cho dù biết phía trước là bẫy cũng phải nhảy. Chuẩn bị một chút, ta ra khỏi thành cứu người".

Tống Diễm quả quyết từ chối: "Không được, tuyệt đối không được!".

Hai người luôn trò chuyện nhỏ giọng, vốn đã khiến mọi người chú ý, giờ Tống Diễm đột nhiên cao giọng lại càng làm mọi người ngạc nhiên bất định. Thần Niên cười cười với mọi người, gọi Tống Diễm sang một bên, thấp giọng nói: "Cửa thành này tuyệt đối không thể mở, nếu không thì một khi bị đánh vào, muốn đóng lại còn khó hơn".

Tống Diễm tất nhiên là hiểu điều này, nhưng không mở cửa thành thì làm thế nào để cứu những người đó vào? Cậu nhìn về phía Thần Niên, ngờ vực khó hiểu hỏi: "Làm thế nào để cứu người?".

Thần Niên đáp: "Thả dây thừng xuống, kéo những người chạy tới chân thành lên".

Tống Diễm vừa nghe đã phát hiện ưu điểm của biện pháp này. Một là tránh được người ta nói bọn họ thấy chết mà không cứu, hai là kéo người lên thế này, tất nhiên sẽ không cứu được bao nhiêu, khống chế hết sức dễ dàng, tránh được họ làm loạn. Tống Diễm đầu óc linh hoạt, thầm nghĩ cách này hay thật, nhưng không cần Thần Niên tự ra khỏi thành cứu người. Lúc này nàng muốn ra khỏi thành, chẳng lẽ là nhân dịp hỗn loạn chạy trốn?

Cậu giương mắt nhìn Thần Niên, không lên tiếng, nhưng Thần Niên lại như nhìn thấu tâm tư cậu, cười như có như không nói: "Tống tướng quân yên tâm, nếu ta muốn đi cũng sẽ không đi vào thời điểm này, bỏ lại huynh đệ đi theo ta và dân chúng khắp thành, cứ thế mà đi đâu. Cậu xem thường Tạ Thần Niên ta quá rồi".

Tống Diễm bị nàng đọc hết suy nghĩ, khó tránh có phần xấu hổ, lảng tránh ánh mắt nàng, chắp tay nhận lỗi: "Tạ tướng quân thứ lỗi, mạt tướng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là cảm thấy người không nên ra khỏi thành mạo hiểm".

Thần Niên lại nghiêm mặt đáp: "Sai, ta nhất định phải đi. Chỉ có ta tự trải hiểm cảnh, ra khỏi thành cứu người, bọn họ mới tin ta không mở cửa thành không phải vì sợ chết mà là vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người".

Trong lòng Tống Diễm nhất thời khó có thể quyết định, nhìn nàng nói: "Tướng quân, không phải mạt tướng không chịu tin người, chỉ là lo lắng cho an nguy của người".

Thần Niên nhoẻn miệng cười với cậu, nói: "Yên tâm đi, ta là người ham sống sợ chết, tự ta sẽ cẩn thận giữ mạng. Vương gia nhà cậu còn để lại cho ta rất nhiều ám vệ võ công cao cường, ta lại chọn những người giỏi nhất của Tụ Nghĩa trại. Người quý chất chứ không quý lượng, có thể cứu được bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là ta phải làm ra phong thái này".

Tống Diễm vẫn còn muốn khuyên nữa, Thần Niên đã nâng tay ngắt lời cậu, nói: "Chủ ý ta đã quyết, cậu chớ khuyên nữa. Giờ cũng không phải là thời gian để ta và cậu ở đây tranh luận. Giờ ta đi triệu tập người, cậu mau mau đi chuẩn bị, sau khi những người kia được cứu lên, nhất định phải âm thầm khống chế, để tránh có biến".

Nàng nói xong liền gọi thân binh tiến lên, thì thầm dặn dò vài câu, thân binh kia chạy xuống khỏi thành. Tống Diễm thấy nàng như thế, biết không khuyên nổi nàng nữa, lại không thể ngăn được nàng, đành phải dốc sức phối hợp.

Chỉ trong chốc lát, đội ngũ sơn tặc dưới thành đã hoàn toàn bị binh lính Hạ gia tách rời, chia ra làm vài nhóm, tự mình chiến đấu. Tình thế càng thêm nguy cấp, người trên tường thành cũng thấy kinh hồn, cố ý lấy cung tên trợ giúp, nhưng đối phương cố tình vây người ngoài tầm bắn, vũ tiễn vốn không thể bắn tới.

Quan quân xuất thân từ Tụ Nghĩa trại nhao nhao tiến lên xin đánh, kêu lên: "Tướng quân, mở cửa thành liều chết xông ra, cứu những huynh đệ kia đi!".

Thần Niên trấn tĩnh bình thản quét mắt nhìn tất cả một lượt, giọng nói lạnh lùng: "Quân địch ở ngay sau họ, hiển nhiên là lấy họ làm mồi, dụ chúng ta ra ngoài. Nếu chúng ta mở cửa thành thì vừa khéo trúng gianế của địch. Đại quân Hạ Trạch mặc dù không lộ diện nhưng không biết đang ẩn núp ở đâu, giống như hổ rình mồi. Một khi cửa thành bị người ta công phá, vậy Nghi Bình không thủ được nữa rồi".

Ai nấy nghe thế lặng người đi, nhưng chẳng mấy chốc đã có người kích động hô lên: "Thế phải làm sao bây giờ? Những huynh đệ kia đến để giúp chúng ta, chẳng lẽ lại nhìn họ chết ngay trước mắt chúng ta?".

Thần Niên hờ hững liếc nhìn người lên tiếng một cái, bình tĩnh đáp: "Đương nhiên là không thể nhìn họ chết rồi, chúng ta sẽ đi cứu, nhưng không thể mở cửa thành được".

Khi nói chuyện, Tống Diễm đã sai người ôm hơn chục cuộn dây chão to như cánh tay đến. Mọi người vẫn còn đang nghi hoặc, Thần Niên đã đi từ đám đông ra, nhún người nhảy lên chỗ cao nhất, tay cầm bội đao, cao giọng hô lên với mọi người trên thành: "Không thể mở cửa thành, vì bên trong thành là dân chúng tay không tấc sắt, chúng ta lui một bước là thành sẽ bị phá. Cũng không thể không cứu những huynh đệ dưới thành, bọn họ đến là vì chúng ta! Ta hỏi mọi người, có ai dám theo ta xuống thành cứu người? Ai dám thì bước lên đây, chúng ta đu dây chão xuống, cứu những huynh đệ bên dưới lên trên. Bọn họ có thể đến đây vì nghĩa, chúng ta sẽ dùng mạng này đáp đền!".

Trên tường thành đột nhiên im phăng phắc, cơn yên lặng giây lát đi qua, Đại Ngốc tiến lên trước, cao giọng đáp: "Đệ đi!".

Thần Niên mỉm cười nhìn hắn, gật đầu nói: "Tốt".

Sau đó liền có rất nhiều người tiến lên, ào ào hét: "Tôi đi!".

Tình cảnh này thật sự có thể làm phấn chấn lòng người, cho dù Thần Niên nhìn thấy cũng không khỏi xao động tâm thần, nàng cười to nói: "Mặc dù chúng ta không sợ chết song cũng không thể hi sinh vô ích, ta chỉ muốn những người xuống dưới có thể trở về, người nào ở lại hãy ở trên tường thành này, gắng sức thủ thành!".

Nàng nói xong bèn lựa vài chục cao thủ võ công, trầm giọng nói: "Chúng ta xuống để cứu người chứ không phải để liều mạng. Có thể cứu được một người đã là tốt rồi, tình huống xấu nhất cũng phải hoàn chỉnh trở về, tuyệt không thể lỗ vốn".

Mọi người nghe vậy cùng dạ ran.

Thần Niên cười, bảo thân binh đến giúp nàng cởi giáp. Nàng cởi bộ giáp cồng kềnh trên người ra, chỉ chừa lại một tấm hộ tâm, lại đeo một ống tên bạch vũ phía sau lưng, dẫn đầu nhảy lên bức tường chắn mái, quay lại phía sau nhìn mọi người, cao giọng quát: "Tống Diễm!".

"Có mạt tướng!" Tống Diễm theo tiếng đáp.

Thần Niên nói: "Sau khi ta xuống, cậu tạm giữ ngôi chủ soái, tiếp nhận toàn bộ mọi việc trong thành!".

"Mạt tướng tuân lệnh!".

Thần Niên lại gọi vài thủ lĩnh của Tụ Nghĩa trại đến, căn dặn từng thứ xong xuôi mới quay người đi, nhìn chiến trường chém giết dưới chân thành cách đó không xa. Nhìn đôi cái, đầu óc đã nắm được đại khái, liền đề tụ chân khí, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tay kéo lấy dây chão, thả người từ tường thành nhảy xuống. Tường thành cao đến mấy trượng, nàng đáp xuống, y phục bị gió mạnh thổi tung phần phật, liếc mắt trông thấy, thật giống như một con đại bàng đẹp đẽ từ trên trời sà xuống.

Khi đến khoảng cách còn chưa đầy hai trượng nữa, Thần Niên mới nương theo dây chão rơi xuống theo thế chậm dần, thân thể nhẹ nhàng khéo léo xông lên trước ngay trên không, lúc hạ xuống đất cũng không ngừng lại, lao về phía trước rất mau.

Phía sau lưng nàng, hơn chục ám vệ cũng theo sát, bảo vệ hai bên nàng, phóng vào giữa trận đˡ. Những người còn lại trên tường thành không cam lòng yếu thế, cũng sôi nổi nhờ vào sự hỗ trợ của dây chão, đuổi theo xuống thành.

Quân Hạ gia dưới thành chứng thực là muốn lợi dụng đám sơn tặc này làm mồi, dụ người bên trong thành ra cứu viện. Ngờ đâu cửa thành không mở, Thần Niên lại dẫn theo hơn chục người từ trên thành nhảy xuống, chỉ chốc lát đã chạy đến gần.

Chỉ trong chớp mắt, Thần Niên vòng tay lại lấy vũ tiễn đựng trong bao phía sau lưng ra, bẻ gãy tiễn vũ, dùng thủ pháp ám khí đánh về phía quân địch. Chợt nghe từng trận kinh hô, rất nhiều địch binh đã bị nàng ném trúng, ngã xuống ngựa.

Thần Niên cất giọng bảo những ám vệ theo sát sau lưng mình: "Đoạt ngựa trước, làm loạn trận địa địch, tiếp tục cứu người!".

Người Phong Quân Dương để lại cho nàng sao có thể là hạng giá áo túi cơm, những ám vệ này không chỉ có võ công cao cường mà công phu cưỡi ngựa bắn cung cũng cực kỳ xuất chúng, hiện được nàng căn dặn, liền chia nhau đoạt chiến mã, phân thành hai đội bảo vệ sát sườn Thần Niên, hơn mười người biến thành một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào giữa vị trí quân địch.

Lúc này trên một con dốc cao cách đó không xa, Hạ Trạch cưỡi ngựa đứng đó, lạnh lùng theo dõi quân đội tiến thoái hợp lý ngoài thành bị một đám mười mấy người của Thần Niên phá rối. Gã không khỏi nhíu mày, thấp giọng thở dài: "Hay cho một Tạ Thần Niên, ta quả đã coi thường cô ta. Đáng tiếc cô ta chỉ là đàn bà, nếu không nhất định có thể trở thành một viên mãnh tướng tuyệt thế".

Trong lòng gã vừa kinh ngạc tán thán vừa thấy ngưỡng mộ, lại có cả sự phẫn uất bất bình, đồng thời thầm giấu vài phần ghen tị với Phong Quân Dương, lòng dạ đang hết sức phức tạp thì viên phó tướng phía sau thúc ngựa tiến lên, hỏi gã: "Tướng quân, đối phương không mở cửa thành, phục binh của chúng ta có ra đánh không?".

Mấy người từ trên tường thành đi xuống đều chẳng phải hạng xoàng, thừa lúc Thần Niên mở đường thông, vọt vào trong quân Hạ gia, hợp cùng một chỗ với đám sơn tặc bị vây, hỗ trợ mọi người phóng đến dưới tường thành. Nếu phục binh không ra đánh, sợ là sẽ để cho mấy người này phá vòng vây thoát ra ngoài.

Ánh mắt Hạ Trạch chỉ bám theo Thần Niên trên chiến trường, nghe thế lạnh giọng nói: "Phái một ít quân tinh nhuệ qua đó, không cần để ý đến những người khác, chỉ cần bắt Tạ Thần Niên, cho dù để cho tất cả những kẻ còn lại chạy thoát cũng phải giữ cô ta lại".

Trên chiến trường bên kia, Thần Niên đang chém giết quyết liệt với quân địch. Nàng dẫn theo ám vệ xung phong qua lại trong quân địch, không mong giết địch, chỉ ra sức thay mọi người mở đường, dẫn tất cả phá vòng vây chạy về phía dưới tường thành. Nhưng quân địch người đông thế mạnh, lại cắn chặt không buông, mọi người vừa mở được một con đường máu, đi được một chút đã lại bị quân địch vừa chen lên phong kín.

Thần Niên vừa mới lao ra khỏi vòng vây của địch, quay đầu nhìn lại thấy đường thoát bị chặt gãy, rơi vào đường cùng, đành phải quay đầu ngựa, xông vào quân địch một lần nữa. Cứ như vậy vài lần, dù nội lực Thần Niên thâm hậu nhưng sức lực không so được với nam tử, chẳng bao lâu, cánh tay vung đao đã bủn rủn hết sức.

Có hai ám vệ luôn bảo vệ sát bên nàng, thấy nàng như đã kiệt sức, sợ nàng có gì bất trắc, vội lên tiếng khuyên nhủ: "Tướng quân, đã cứu được rất nhiều người rồi, chúng ta chi bằng lui về thành trước, tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn".

Vừa đến dưới thành, cung tên trên thành đã có thể yểm trợ, áp lực tất nhiên là giảm đi rất nhiều. Tuy nàng kích động rất dữ, nhưng hiện tại không chỉ có một mình nàng, còn rất nhiều ám vệ và chiến hữu, nàng không thể không bận tâm sống chết của họ. Nàng suy nghĩ một phen, liền dẫn mọi người phóng ngựa hướng về phía dưới thành. Khi thấy sắp đột phá vòng vây thì không biết từ đâu có vài chục kỵ binh tinh nhuệ chạy đến, ngăn cản mọi người lại.

Những tên này không giống kỵ binh thông thường, không chỉ có kĩ thuật cưỡi ngựa tinh thông mà võ lực cũng khá giỏi. Đám Thần Niên vốn chém giết đã khá cạn, đột nhiên gặp phải cường địch, nhất thời trở tay không kịp, lại bị quấn chặt không thể thoát thân. Trễ một cái như thế, quân Hạ gia ở phía sau lại như thủy triều tràn lên, tầng tầng bao vây mọi người.

Trong lòng Thần Niên cả kinh, miệng quát to: "Đại Ngốc đi trước, xông ra ngoài! Mọi người theo sau, không một ai được quay lại cứu nữa!".

*****

Đại Ngốc đáp lời, tay vung đôi chùy sắt xông lên trước. Thần Niên theo sát phía sau, nhìn chiến mã bị chặn lại, vốn không thể xông lên được, dứt khoát bật lên cao từ trên lưng ngựa, cả người mang đao lao sang phía tay kị sĩ đối diện. Chỉ trong một chiêu, người nọ đã bị nàng đánh ngã ngựa, cơ thể nàng cũng không dừng lại, nhón mũi chân trên đầu nhân mã một cái, xoay người trên không, thuận đà đánh về phía mấy người bên cạnh, thêm vài chiêu nữa, lại đánh ngã đối phương khỏi lưng ngựa.

Có hai người nàng và Đại Ngốc mở đường, mọi người mới lại gian nan lên phía trước phá vòng vây một đoạn, nhưng vẫn không thể xông ra khỏi vòng vây của địch. Thần Niên chém giết đỏ mắt, biết giờ phút này không thể chùn tay, chỉ có liều mạng lao lên mới có thể mở một con đường sống cho mình và những người khác.

Đúng lúc này, trên tường thành đột nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo, tiếng huýt sáo phóng lên cao, thẳng đến tận trời, kéo dài không tan, kinh ngạc đến mức tất cả đều sững sờ cả người.

Mọi người bị âm thanh kia làm chấn động, nhất tề nhìn lên chỗ phát ra tiếng, chỉ thấy một nữ tử vận áo bào tay rộng từ trên tường thành nhanh nhẹn hạ xuống, không nhìn ra bà dùng bộ pháp gì, chỉ cảm thấy thân thể bà như bất định, dường như chỉ nhảy vài bước đã đến trước mặt.

Thần Niên thấy thế vô cùng mừng rỡ, cố gắng kiên cường hẳn lên, cất tiếng gọi: "Sư phụ, ở đây!".

Tịnh Vũ Hiên nghe Thần Niên gọi, chỉ giương mắt liếc xéo một cái, vẻ mặt có phần không vui, cuối cùng lạnh giọng quát: "Nha đầu vô dụng, thấy ngươi cũng có chút triển vọng, không ngờ vẫn cần lão nương đến cứu!".

Trong khi nói chuyện, bà đã tới ngoài vòng vây, đưa tay tóm lấy cổ một gã địch binh, hất tay ném về phía sau. Gã đó bay ra ngoài rất xa mới rơi phịch xuống đất, bỗng bị ném mà tắt thở vong mạng. Cơ thể Tịnh Vũ Hiên bay lơ lửng, như thể ma quỷ, tất cả đều không biết bà đến trước mặt mình như thế nào, cũng bất kể phản kháng hay tránh né, chỉ cần bà đưa tay về phía kẻ nào, ngay sau đó, cổ của kẻ đó sẽ lọt vào tay bà, bị bà quẳng về phía sau. Trường mệnh thì gãy đứt gân cốt, đoản mệnh thì chết ngay tại chỗ.

Sợ hãi một khi sinh ra sẽ tràn ra rất nhanh. Đoàn người đó như bị một thanh kiếm vô hình chém phải, phàm là chỗ Tịnh Vũ Hiên hướng đến, quân địch đua nhau chạy trốn. Đám người Thần Niên thấy thế đều phấn khởi tinh thần, Đại Ngốc lại càng không khỏi cười ha ha, nói thẳng: "Cách này hay quá!".

Y giắt đôi chùy sắt ra sau lưng, cũng bắt chước theo Tịnh Vũ Hiên, đưa tay tóm lấy quân địch chặn đường, ném lên đằng trước. Vóc người y cao to, lại có thần lực bẩm sinh, nhẹ nhàng như không đã ném người ra đập thành một đống. Nhưng cơ thể y vụng về, lại không có được tốc độ của Tịnh Vũ Hiên, mới chỉ ném được mấy người ra ngoài, thiếu chút nữa đã bị đối phương chém trúng cánh tay.

"Đại Ngốc!" Thần Niên vội phóng tới cứu, thay y cản một đao, quát: "Dùng song chùy của ngươi!".

Tịnh Vũ Hiên bên kia cũng tức giận mắng to, kêu lên: "Có thể ngu xuẩn đến mức này cũng coi như hiếm có!". Trong khi lên tiếng bà đã bay đến trước người Thần Niên, thân thể lắc một cái sang hai bên trái phải, túm lấy hai cao thủ vây bủa tấn công Thần Niên, giơ tay ném ra chỗ khác, nói với Thần Niên, "Trở về!".

Có Tịnh Vũ Hiên mở đường phía trước, mọi người rất nhanh đã xông về dưới thành. Tống Diễm trên thành ra lệnh cho người bắn cung bảo vệ, quân địch đuổi tới gần lập tức bị vũ tiễn ngăn chặn, không tiến lên được. Tuy cũng có giương cung bắn trả, nhưng vì khoảng cách xa nên khi tên đến gần đã mất lực, dùng đao kiếm hẩy nhẹ một cái là có thể chắn được, không tạo thành uy hiếp gì.

Thần Niên và những người khác giờ mới có thể lấy hơi. Tống Diễm kỹ tính, nhìn ra mọi người dưới thành mệt mỏi, không chỉ thả chão xuống mà còn thả luôn một ít giỏ trúc, để những người đuối sức dùng.

Thần Niên bất giác bật cười, nói với Đại Ngốc bên cạnh: "Ngươi nặng thế này, đúng là không dễ lôi lên trên".

Đại Ngốc cả người đầy máu, lúc này thở còn chưa đủ, nghe thế chỉ cười ngây ngô.

Phen khổ chiến sau chót, Thần Niên cứu về được bảy tám chục người, nếu tính cả số người chờ cứu, lúc này bên dưới tường thành lên tới hơn trăm người. Bởi vì đại đa số đều bị thương hoặc kiệt sức, rất nhiều người không lên bằng dây chão được, chỉ có thể ngồi trong giỏ trúc, hoặc buộc dây chão vào người, để người trên tường thành kéo lên.

Cứ như vậy, tốc độ đi lên của mọi người chậm đi rất nhiều. Tính tình Tịnh Vũ Hiên nóng nảy, nhìn một chốc đã mất hết kiên nhẫn, dứt khoát một tay kéo dây chão, một tay kéo người, nhảy lên trên thành. Thần Niên nhìn mà trợn mắt há mồm, dựa vào chân tường cảm thán với Đại Ngốc: "Người với người đúng là không thể nào so sánh với nhau được".

Đại Ngốc cũng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tịnh Vũ Hiên xách người như xách con gà, nhất thời quên cả ngậm miệng.

Thấy người bên dưới thành càng lúc càng ít, Thần Niên thoáng an lòng, đang muốn bảo Đại Ngốc đi trước, chợt nghe có tiếng kèn hiệu triệu từ phía xa, mặt đất bắt đầu khe khẽ rung chuyển, ngay sau đó nghe thấy trên tường thành truyền đến tiếng hô thất thanh. Nàng đưa mắt nhìn ra xa, liền phát hiện ở phía Tây xuất hiện đại quân, trong khắp cõi đất trời, loáng thoáng có thể thấy cờ hiệu phấp phới, trên một mặt của lá cờ cao nhất có viết một chữ "Hạ", chính là cờ soái của Hạ Trạch.

Tống Diễm trên tường thành thấy rõ hơn Thần Niên, vội nói với Thần Niên ở dưới thành: "Tướng quân, Hạ Trạch sắp công thành, đi lên mau lên!".

Còn chưa dứt lời, quân địch đuổi đến trước tường thành khi nãy vốn bị cung tên trên tường áp chế không dám tiến lên, chẳng hiểu sao lúc này lại không màng sống chết mạnh mẽ lao lên. May mà người dưới thành đã không còn bao nhiêu, rất nhiều người bị thương không nặng, thể lực còn tốt thấy thế vội giật dây chão, một mặt vung binh khí đánh rơi tên nỏ bắn đến, mặt khác nhanh chóng leo lên tường thành.

Hạ Trạch mặc dù cách xa nhưng cũng thấy rõ ràng, tuy khá tiếc nuối vì không thể bắt được Tạ Thần Niên nhưng nhìn nàng cứu được hơn trăm tên vào thành, bất giác cười nhạt, nói với tướng lĩnh bên cạnh: "Công thành, tạo cơ hội cho những người đó trà trộn vào trong thành".

Lời của gã vừa truyền đi, hơn vạn đại quân như một cơn hồng thủy ùa về phía thành Nghi Bình. Tống Diễm nheo hai mắt, không khỏi khẽ khàng ồ lên một tiếng. Thần Niên vừa mới bắt dây chão đi lên, nghe thế liếc nhìn cậu, hỏi: "Sao thế?".

Tống Diễm đáp: "Những trang bị như xe đâm, thang mây trong quân của Hạ Trạch rõ ràng là không đủ, hiển nhiên là chế tạo không kịp, sao lại sốt ruột công thành như thế?".

Thần Niên ngẫm nghĩ, chợt lại nở nụ cười, nói: "Không ngoài hai nguyên nhân, một là truy binh của vương gia nhà cậu sắp đến đây rồi, không còn thời gian cho Hạ Trạch chờ lâu nữa, hai là...". Nàng liếc mắt về phía nhóm sơn tặc vừa mới được cứu lên tường thành, nhẹ giọng nói, "Có lẽ chờ người có thể tiếp ứng từ bên trong thành".

Tống Diễm cũng nhìn theo tầm mắt nàng, nhìn số sơn tặc được cứu lên thành có hơn trăm người, không nhịn được thấp giọng hỏi: "Những người này đều có thể là gian tế của Hạ Trạch?".

Tầm mắt của Thần Niên vẫn còn dừng lại trên những người nàng và đồng đội đã liều chết cứu lên, nghe vậy chỉ thờ ơ nói: "Sẽ không phải tất cả, nhưng cũng không thể thiếu, mà cứ chờ xem, sẽ biết nhanh thôi".

Nàng vừa dứt lời, cách đó không xa, Lâm Phi Hổ - trại chủ Liên Hoa trại được cứu lên đầu tiên đứng lên trước, nói với Ôn Đại Nha đang săn sóc mọi người uống nước: "Không cần chăm sóc chúng ta như thế, chúng ta đến để giúp các huynh đệ thủ thành, sao có thể làm phiền các huynh đệ hao tâm tổn sức vậy được".

Lâm Phi Hổ nói xong bèn gọi một đám người đi về phía lầu cổng thành, nói: "Các anh em cùng ta giúp Tạ trại chủ thủ thành nào!".

Tống Diễm thấy thế cau mày, đang muốn hạ lệnh cản những người đó lại, không ngờ Lâm Phi Hổ mới chỉ bước lên phía trước được hai bước, đột nhiên chân mềm nhũn ra, ngã sấp xuống đất. Ngay sau đó, những người theo sau y cũng ào ào đổ rạp theo. Ôn Đại Nha lao lên phía trước vài bước, hai tay túm lấy cổ áo Lâm Phi Hổ, vừa ra sức lắc lắc vừa lớn tiếng kêu lên: "Lâm huynh đệ! Lâm huynh đệ! Huynh làm sao thế?".

Lâm Phi Hổ toàn thân bất động, mồm cũng đã tê dại, làm sao còn có thể trả lời, chỉ có thể mở to hai mắt, kinh hãi nhìn Ôn Đại Nha.

Ôn Đại Nha nhếch miệng với y, rồi mới ngẩng đầu lên ra vẻ cuống quýt nói với Thần Niên: "Tướng quân, đám Lâm trại chủ đều mệt đến vô lực rồi, phải gọi người khiêng xuống nghỉ ngơi cái đã".

Gương mặt giọng điệu của hắn đều vô cùng cường điệu, nhìn mà Thần Niên suýt phì cười, nàng cố nhịn cười, trầm giọng nói: "Bọn họ đi đường xa đến, lại chém giết với quân địch nửa ngày, khó tránh sẽ như thế".

Binh lính khiêng người đã đợi sẵn trong thành từ lâu, nghe lời căn dặn, chỉ chốc lát đã khiêng hết mấy người này vào trong thành. Tống Diễm vốn âm thầm chuẩn bị tinh binh, không ngờ tất cả đều vô dụng, không nhịn được hỏi Thần Niên: "Trong nước bọn họ uống có thả thứ gì à?".

Thần Niên gật đầu mỉm cười, mặt mày sáng sủa, đôi mắt rạng ngời, chỉ là trên môi lộ nụ cười giảo hoạt, nghiêng người ghé lại gần Tống Diễm, nói nhỏ: "Gia vị thần y cho thêm, chỉ cần dính lên môi, dù là con lừa cũng phải ngã".

Đến cả Tống Diễm cũng không nhịn được bật cười.

Quân Hạ gia công thành bên dưới đang khẩn cấp, Thần Niên nhìn thử, dặn dò Tống Diễm: "Việc thủ thành, ta không thành thạo, trông cả vào cậu. Ta vào trong nghỉ ngơi một lát, có việc cậu phái người đến bảo ta là được".

Tống Diễm gật đầu đồng ý, nói: "Tướng quân yên tâm".

Trận công thành này kéo dài tới tận khi chạng vạng mới dừng lại. Hạ Trạch thấy bên trong thành mãi mà không có động tĩnh, đoán những người đi vào đã gặp chuyện, đành phải thu binh về. Đại quân của gã dựng trại đóng quân bên ngoài thành, vây cả ba mặt Đông, Tây, Nam, chỉ chừa lại mỗi mặt Bắc.

Thần Niên trên thành thấy thế, không nhịn được cười bảo Tống Diễm rằng: "Cái này ta cũng biết, vây ba thả một!".

Lúc này trời đã tối, nhìn từ xa, đèn đuốc trong quân doanh Hạ Trạch sáng như ban ngày, nghiêng tai lắng nghe, hình như còn có tiếng búa đục vẳng ra. Thần Niên lấy làm kì lạ, không khỏi hỏi Tống Diễm: "Bọn chúng đang làm gì thế?".

Tống Diễm đáp: "Hẳn là thợ thủ công trong quân đang gấp gáp chế tạo khí giới công thành". Cậu lại sợ Thần Niên không hiểu, bổ sung thêm, "Xe đâm, lầu quan sát, thang mây... này nọ, nếu muốn công thành, không thể thiếu những thứ này. Xem tình hình này, Hạ Trạch muốn công thành Nghi Bình thật rồi".

Bên trong thành Nghi Bình chỉ có mấy ngàn quân coi giữ, nếu Hạ Trạch tiến công, sợ là không thủ được bao lâu. Thần Niên im lặng chốc lát rồi mới nhẹ nhàng nói: "Chỉ hi vọng vương gia nhà cậu có thể nhanh chóng đuổi tới".

Tống Diễm nhìn nàng, an ủi: "Hạ Trạch chế tạo mấy thứ này cũng cần thời gian, chờ khi gã ồ ạt công thành, vương gia cũng sắp đến rồi. Nếu thực sự chỉ cần chúng ta thủ được vài ngày, mạt tướng có thể thủ được".

Mấy ngày sau đó, quân doanh Hạ Trạch vẫn rất yên lặng, chưa hề công thành lần nữa. Mãi đến buổi sáng ngày thứ bảy, đại quân của Hạ Trạch mới bắt tay hành động, ồ ạt công thành. Trận ác chiến đánh từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, Tống Diễm chỉ huy thích đáng, binh lính cũng anh dũng thiện chiến, Hạ Trạch hao tổn rất nhiều binh tướng, toi công mà vẫn không thể tấn công được tường thành Nghi Bình.

Không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, đại quân Hạ Trạch lại đánh tới. Cứ tấn công dữ dội như vậy bốn năm ngày liền, thành Nghi Bình tuy chưa bị công phá nhưng binh lính thủ trên thành lại tử thương rất nhiều. Vào thời khắc tạm đình chiến, Thần Niên lên thành tuần tra, đứng trên cửa thành nhìn về chân trời đằng Tây xa xa, sau một lúc lâu lắc đầu cười khổ, nói nhỏ với Tống Diễm bên cạnh: "Ta thấy vương gia nhà cậu lần này đã nuốt lời rồi. Hắn nói cùng lắm nửa tháng sau sẽ đến, ấy thế nhưng lại chẳng có chút tin tức nào, người cũng không biết đang ở đâu".

Bởi đúng lúc mặt trời lặn, những áng mây phía cuối trời đều bị tà dương nhuộm màu đỏ son sẫm đặc. Từ thành Nghi Bình đi về phía Tây, đuổi theo ánh chiều tà, chẳng bao xa sẽ tiến vào địa giới Tương Châu. Trong một sơn cốc đi thêm mấy trăm dặm nữa về phía Tây, đại quân của Phong Quân Dương đã bị vây khốn nhiều ngày. Ngày đó chàng đuổi theo tàn quân Hạ Trạch đến đây, ban đầu bị mấy ngàn nhân mã Hạ Trạch để lại dựa vào nơi hiểm cản trở, sau lại gặp mưa thu liên miên, tốc độ hành quân giảm đi rất nhiều.

Kỳ thực nếu chỉ bởi mấy điều này, Phong Quân Dương cũng sẽ không kéo dài lỡ mất bao nhiêu thời gian. Có câu người tính không bằng trời tính, chàng đội mưa hành quân, đến một khe núi thì gặp phải núi sập. Mưa thu ròng rã bao ngày đã làm sụt triền núi, bịt kín đường đi vốn đã chật hẹp.

Phụ tá trong quân không khỏi thấp giọng thở dài: "Vốn qua thời tiết mưa thu lâu rồi, sao lại còn có mưa to thế này cơ chứ?".

Phong Quân Dương khẽ cau mày, mặt mày lạnh tanh, leo lên chỗ cao nhìn đường bị núi đá lấp kín, hỏi người bên cạnh: "Còn đường nào có thể đi qua không?".

Tùy tùng kia đáp: "Đã tìm dân bản xứ đến hỏi, thực ra có một lối nhỏ có thể đi vòng qua, nhưng đường núi vốn khó đi, lại gặp mưa dầm mấy ngày liền, vốn không thể hành quân được".

"Dẫn ta đi xem." Phong Quân Dương lạnh giọng nói.

"Tướng quân!" Người bên cạnh muốn cản lại bị ánh mắt của Phong Quân Dương cắt lời, mọi người đều không dám nhiều lời nữa, đành phải cùng chàng đi xem xét đường nhỏ trong núi kia.

Đường núi quả thật rất bí hiểm, phải vòng qua một thạch bích mới có thể nhìn thấy, rộng không quá ba thước, cỏ mọc um tùm, lượn quanh núi mà lên. Phong Quân Dương đứng dưới chân núi nhìn thử, lại phớt lờ sự ngăn cản của tất cả, tự mình thúc ngựa đi lên trên một đoạn rồi mới quay về căn dặn: "Lấy ra ba nghìn khinh kỵ binh cho ta".

Ai nấy nghe thế đều ngẩn ra, một viên lão tướng đứng ra hỏi: "Đại tướng quân muốn làm gì?".

Phong Quân Dương biết bọn họ chắc chắn sẽ phản đối, nghe hỏi chỉ thản nhiên đáp: "Đại quân mãi không thể đến, Nghi Bình nguy ngập, ta dẫn ba nghìn khinh kỵ binh vòng qua nơi này, tập kích Hạ Trạch".

Lão tướng nọ cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Khinh kỵ binh tập kích đích thực có thể chém tướng đoạt cờ, uy hiếp quân địch, nhưng đây là việc của thiên tướng, người là chủ soái một quân, không thích hợp làm việc đại hiểm này".

Phong Quân Dương nhìn ông, chỉ lạnh lùng nói một câu, "Việc này ta đã quyết, không cần nói nhiều" rồi xoay người bỏ đi, cuối cùng vẫn không chịu nghe lời mọi người. Lão tướng nọ không chịu bỏ cuộc, đang muốn đuổi theo khuyên tiếp thì bị Thuận Bình lén lôi lại. Thuận Bình khẽ lắc đầu với ông, thấp giọng nói: "Đừng khuyên thêm nữa, không khuyên nổi đâu".

Y chỉ nói một câu thế rồi đuổi theo Phong Quân Dương vội vàng rời đi. Lão tướng nọ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu rồi mới thở dài thườn thượt. Hôm đó, Phong Quân Dương không để ý đến sự phản đối của chư tướng trong quân, đích thân mang theo ba nghìn khinh kỵ binh, mạo hiểm đi từ con đường nhỏ trong núi, ngay trong đêm chạy đến Nghi Bình cứu viện.

Bên ngoài thành Nghi Bình, Hạ Trạch đã công thành dữ dội nhiều ngày, tuy chưa phá được tường thành song cũng cách ngày phá không bao lâu nữa. Hạ Trạch nhận được tin tức, biết phía Tương Châu mưa dầm mấy ngày liền, đại quân Phong Quân Dương bị ngăn trở, không khỏi cất tiếng cười to, nói: "Ý trời giúp ta, ý trời giúp ta!".

Ngay sau đó, trinh thám lại đến báo tin ở phía Bắc, Trịnh Luân vốn triển khai quân ngăn trở ở địa giới Thanh Châu cũng bắt đầu hối hả hành quân về Nam, hướng thẳng đến Nghi Bình.

Hạ Trạch nghe xong, cười với các chư thuộc cấp: "Đích thị là Phong Quân Dương tự mình không đến được mới lệnh cho Trịnh Luân tức tốc tới cứu. Nhưng hắn cũng cách xa, chờ khi hắn đến đây, chúng ta đã chiếm được thành Nghi Bình từ lâu rồi".

Lúc đang nói lời này, ngoài trướng lại có người mang tin đến, ấy thế mà lại là tin tức từ Thái Hưng, Hạ Trạch mở mật thư ra, chỉ mới đọc sơ qua, trên mặt đã lộ vẻ kinh ngạc vui mừng. Chư tướng thấy mà kì quái, không biết trong thư viết gì mà có thể làm Hạ Trạch vừa sợ vừa vui như thế. Đang lúc rối rắm, chợt nghe Hạ Trạch nói: "Thúc phụ đã dẫn thủy quân Thái Hưng men bờ sông xuống đây, cùng lắm chỉ vài ngày nữa sẽ đến Nghi Bình".

Ai nấy nghe được tin này cũng đều phấn khởi tinh thần. Nếu không có quân cứu viện, cho dù họ đoạt được Nghi Bình, chờ khi truy binh của Phong Quân Dương đuổi tới, cũng rất có thể chiếm lại Nghi Bình. Song trước mắt thủy quân Thái Hưng về Đông, nếu có thể kết hợp cùng bọn họ thì không cần kiêng nể đại quân của Phong Quân Dương nữa.

Hạ Trạch lại càng cười khan ha ha hai tiếng, nói: "Phong Quân Dương muốn cho ta có đến mà không có về, bản thân ta sẽ cho hắn xem, rốt cuộc ai sẽ bỏ mình ở Nghi Bình?".

Bởi mấy tin tức này đều rất khích lệ lòng người, đến ngày hôm sau khi công thành tiếp, thế công của Hạ Trạch càng thêm mãnh liệt, thậm chí một đoạn tường thành ngắn còn bị công phá, may nhờ Thần Niên tự mình dẫn người đến đó tử thủ mới giết hết quân địch ở đoạn tường thành đó, miễn cưỡng bảo vệ được tường thành.

Crypto.com Exchange

Chương (1-184)