← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Sau khi được Kiều Vũ Tâm dốc lòng chăm sóc, vết thương của Nghiêm Duẫn Thần khôi phục lại rất nhanh.
Tuy rằng bác sĩ mãnh liệt đề nghị bọn họ lưu lại, cần phải quan sát thêm một thời gian nữa, nhưng Nghiêm Duẫn Thần rất hoài nghi, ông già kia căn bản không thèm để ý đến tình trạng của mình là tốt hay xấu, mà chỉ hy vọng Kiều Vũ Tâm có thể ở lại, tốt nhất vĩnh viễn cũng không rời đi.
Rất nguy hiểm! Cô gái nhỏ của anh mềm lòng như vậy, có lòng thương người đến không hề tiết chế, anh nếu không nhanh chân dẫn cô rời đi, trông nom kỹ một chút, lúc ấy khó cam đoan rằng ông già kia sẽ không thực hiện được ý đồ.
Tóm lại, ai khuyên anh cũng không nghe, đối với Kiều Vũ Tâm một nửa là ăn vạ, một nửa là mệnh lệnh, vừa dỗ vừa năn nỉ, rốt cục cũng dẫn được cô về nơi hai người đã từng sống chung trước kia.
Về nhà.
Đây là căn "Nhà" của anh và cô.
Bài trí trong phòng, hơi thở chung quanh, tất cả đều thuộc về anh và cô... Thưởng thức cảm giác quen thuộc, Kiều Vũ Tâm đột nhiên cảm thấy, từng có lúc cô không xác định được tình cảm của anh, mà giờ khắc này mọi chuyện đã không còn quan trọng, điều đó sẽ không bao giờ khiến tâm tình cô phức tạp, khiến cô trằn trọc khó ngủ nữa.
Anh đối với cô dù sao cũng có cảm tình, chỉ là không sâu đậm bằng cô mà thôi.
Trước mắt có thể được như thế này, cô đã cảm thấy rất tốt rồi, cô hẳn là nên quý trọng thời điểm cô và anh ở cùng nhau, nhưng cô vẫn ôm một chút hy vọng nho nhỏ vào tương lai phía trước.
Giả như một ngày kia, cô cũng có thể nghe thấy người đàn ông mà cô yêu, nói với cô ba chữ kỳ diệu kia, để cô được phép tiến vào lòng anh.
Cô thương anh.
Chỉ có thật tâm yêu thương anh, cô mới có thể cảm thấy chua xót, ngọt ngào, mặc kệ kết quả của anh và cô ra sao, ít nhất cô đã cố gắng yêu, để bản thân sau này không phải tiếc nuối.
"Nghĩ cái gì vậy?" Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp ái muội lướt qua da thịt của cô.
Kiều Vũ Tâm ửng đỏ cả khuôn mặt, không khỏi nhích sang bên cạnh một chút, lắc lắc đầu.
"Không có a."
"Em cho là gạt được anh sao? Còn không thành thật khai ra?"
"Thật sự không có mà."
"Nói dối." Nghiêm Duẫn Thần nhíu lại hàng mày tuấn lãng, cánh tay dài duỗi ra, rất nhanh bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, sức lực vừa phải nhưng cũng không cho phép cô kháng cự.
Kiều Vũ Tâm cảm thấy có chút ngọt ngào, cũng có chút kích động, bởi vì hai người hiện tại không phải lén lút ở chung một chỗ, mà là vai kề vai tản bộ trong công viên gần nhà.
Lúc này đang là chạng vạng, bầu trời nhuộm màu ráng chiều loang lổ, trong công viên khắp nơi đều là người, có bà mẹ đẩy xe nôi đưa con đi tản bộ, nhóm các cụ bà cao tuổi đang tập dưỡng sinh, còn có vài nhóm cụ ông đang chơi cờ, cùng với các bạn nhỏ vừa tan học.
"Anh, anh không cần như vậy." Mặt cô bỗng dưng ửng hồng.
"Không được như thế nào?" Anh nhíu mày hỏi lại.
Cô cố lấy dũng khí nói: "Chính là... Không nên động tay động chân."
"Vũ Tâm a Vũ Tâm, anh chỉ cầm bàn tay nhỏ bé của em mà thôi, em nhìn xem, trong công viên người tay trong tay lại không chỉ có mỗi chúng ta."
"A?" Nghe anh nói như vậy, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong công viên quả thực có vài đôi nam nữ cũng đang tay trong tay cùng nhau tản bộ, trong đó còn có một đôi là vợ chồng già tóc hoa râm, hình ảnh đặc biệt kia làm cho người ta rung động.
"Em thật hay e thẹn." Nghiêm Duẫn Thần kéo kéo bàn tay mềm mại của cô, đôi mắt thâm thúy chứa đựng ý cười, đột nhiên nghiêng người hôn trộm lên đôi má thơm mềm của cô, trầm thấp nói: "Vũ Tâm, anh thích bộ dáng thẹn thùng của em, khuôn mặt nhuộm hồng, ánh mắt giống như một bé thỏ nhỏ rất vô tội, làm cho anh rất muốn, rất muốn dùng sức khi dễ em a."
"A?!" Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lớn, một bàn tay chưa rơi vào "ma chưởng" khẽ che chiếc má hồng vừa bị anh đánh lén, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Còn có a..." Giọng nói của Nghiêm Duẫn Thần càng thêm trầm xuống, thì thầm, đôi mắt đen sắc bén lóe ra tia sáng, giống như muốn hút cô chìm đắm vào đó, "Anh cũng thích bộ dáng em cuồng dã, kích tình, khi anh tiến vào em, bị em bao lấy, hai chân của em gắt gao vây quanh anh, vừa yêu kiều vừa kích động muốn anh dùng thêm lực, cho em ưm ưm a..." Một bàn tay mềm mại khẩn trương bịt kín đôi môi mỏng của anh, ngăn chặn lời nói tràn ngập ái muội sắp phát ra.
Khuôn mặt Kiều Vũ Tâm hồng đến độ sắp toát ra khói trắng, cô giậm chân, vừa thẹn thùng vừa nũng nịu: "Anh anh anh... Không được nói." Đáng giận! Anh luôn thích nhìn bộ dáng lúng túng của cô.
Nghiêm Duẫn Thần nhíu lại đôi mày xinh đẹp, môi mỏng để ở lòng bàn tay mềm mại cô, mơ hồ không rõ cất tiếng, "Vì sao không được nói? Anh muốn nói."
"Không cho phép anh nói." Tay cô che lại càng chặt hơn.
Nghiêm Duẫn Thần ánh mắt mị mị, như là đang cười, tiếp theo, cầm bàn tay nhỏ bé đang che ở miệng anh xuống.
"Không nói thì không nói, chờ tản bộ trở về, chúng ta trực tiếp làm là được."
"Nghiêm Duẫn Thần!"
Anh cười ha ha, thật sự trêu chọc cô đến nghiện, đam mê này tám phần sửa không xong.
"Em... Em không để ý tới anh nữa." Kiều Vũ Tâm cắn môi. Khi nào thì bắt đầu, người đàn ông này càng ngày càng thay đổi trở nên không đứng đắn?!
"Em không để ý tới anh, vậy anh để ý tới em là được." Anh vẫn đang lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, thoáng nhìn cô hé ra khuôn mặt tươi cười, cô thật sự không để ý tới anh, ánh mắt anh lóe lên, bỗng nhiên mi tâm nhíu lại, ngũ quan anh tuấn giống như đang chịu đựng nỗi đau nào đó, khó chịu vô cùng.
Kiều Vũ Tâm hoảng sợ, vội vàng bước tới gần anh, lỡ lấy cơ thể sắp lung lay của anh.
"Anh làm sao vậy?! Có phải miệng vết thương lại đau nữa hay không?! Bác sĩ nói mấy ngày này cần phải cẩn thận, có phải vừa rồi không cẩn thận lại chạm vào vết thương khiến nó đau trở lại hay không?!"
"A..." Mi tâm của anh nhíu lại.
Kiều Vũ Tâm sốt ruột, cánh tay dùng sức ôm lấy anh.
"Em đỡ anh trở về trước, rồi giúp anh xem miệng vết thương, nếu không được, nhất định phải đi bệnh viện, Duẫn Thần... A?!"
Cô kinh hô thất thanh, bởi vì người đàn ông bên cạnh đột nhiên giang đôi tay tráng kiện ôm chầm lấy cô, trước mặt mọi người, thản nhiên mà nhốt chặt cô trong khuỷu tay mình.
"Anh anh anh..." Tuy rằng hoảng sợ trước tình huống bất ngờ, nhưng cô vẫn không dám hành động nông nỗi.
Nghiêm Duẫn Thần hôn nhẹ lên mái tóc cô, trầm thấp cười nói, "Anh thật sự rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn nữa, em ngoan ngoãn yêu thương nhung nhớ anh như vậy, anh đương nhiên phải hồi đáp lại em rồi, tuyệt đối sẽ không để em thất vọng đâu." Anh nói nghe hay thật đấy, làm như cô chủ động tới thân thiết với anh vậy.
"Anh... Anh vốn không có việc gì!"
"Ai nói? Em đứng gần anh như vậy, thân thể em lại mềm mại thơm mát, máu toàn thân anh đều dồn xuống một chỗ, càng ngày càng hưng phấn, ấy vậy mà người ở đây lại nhiều như vậy, nếu bắt anh tiếp tục nhịn, khẳng định sẽ xảy ra chuyện." Da mặt anh đúng là càng luyện càng dày mà.
Kiều Vũ Tâm thở hốc vì kinh ngạc, nhịn không được lắp bắp nói: "Anh anh anh... Anh đứng đắn một chút cho em."
Cô bị ôm trong ngực anh nũng nịu từ chối vài cái, hy vọng anh "thức thời" một chút, chủ động buông ra cô.
"Ở đây đông người lắm, anh, anh không được làm bậy, Nghiêm Duẫn Thần, anh có nghe thấy không?"
Anh đột nhiên thở dài "Vũ Tâm, anh không thích em lúc nào cũng dùng cả họ lẫn tên mà gọi anh."
Lại trộm hôn vài cái lên mái tóc mềm mại của cô, hai cánh tay bá đạo mà tráng kiện kia cuối cùng cũng "lương tâm trỗi dậy" mà nới lỏng, nhưng anh cũng không hoàn toàn buông cô ra, một bàn tay to vẫn chặt chẽ nắm tay cô, dắt cô tiếp tục vòng quanh công viên tản bộ trên đường mòn lát đá mỏng.
Hai người có cử chỉ thân mật đã sớm khiến một số người phóng ánh mắt tò mò về phía họ, khuôn mặt Kiều Vũ Tâm đỏ bừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, có cảm giác được yêu thương.
Cô lẳng lặng để anh dắt tay mình, lẳng lặng đi theo bước chân của anh, khóe miệng từ lúc nào đã nở rộ một nụ cười thật ngọt ngào.
"Em còn chưa nói cho anh biết, vừa rồi em đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói của Nghiêm Duẫn Thần trầm ổn, lúc hỏi lại hàm chứa khí thế mạnh mẽ, muốn cô ngoan ngoãn trả lời thật lòng mình cho anh nghe.
Kiều Vũ Tâm cắn cắn môi, cuối cùng cất tiếng, "Không có gì... Em chỉ là cảm thấy, như bây giờ thật tốt."
Bước chân của anh bỗng nhiên chậm lại, nghiêng đầu qua quan sát khuôn mặt thanh tú đang cúi xuống."Em có ý gì?"
Cô mỉm cười "Chính là hai người có thể ở cùng nhau chăm sóc lẫn nhau, ừm... Như vậy thật tốt."
Khát vọng có được toàn bộ tình cảm của anh, đã dần dần dịu lắng lại, cô vẫn chờ đợi như trước, nhưng cô cũng hiểu được quý trọng, trân trọng khoảng thời gian từng phút từng giây có anh bên cạnh.
Nghe vậy, Nghiêm Duẫn Thần nhìn cô thật sâu, ra vẻ đăm chiêu.
Tiếp theo, môi mỏng của anh khẽ mở, thế nhưng cô lại cảm giác được anh muốn nói lại thôi.
"Duẫn Thần, anh làm sao vậy?" Cô buồn bực nháy mắt mấy cái.
Nhấp nháy đôi mắt thâm trầm sáng rực, rồi híp chúng lại, Nghiêm Duẫn Thần thở sâu, đột nhiên quăng ra một đề tài khác: "Anh muốn ổn định cuộc sống."
Cái gì?! Kiều vũ Tâm trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, đôi môi đỏ nhếch lên vài lần, rốt cục khó khăn mở miệng: "Ổn, ổn định cuộc sống? Ý của anh là..."
Anh cười như không cười, chau chau mày bình tĩnh nói: "Ý của anh rất rõ ràng a, chính là anh đối với công việc cũ đã cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục làm nữa, tính tìm một công việc mới để làm."
Vài năm nay sống kiếp sát thủ đã giúp anh có một khoảng tiền không nhỏ, hơn nữa đầu tư thích đáng, lợi nhuận kiếm được cũng đủ để ứng phó với sau này, huống chi cuộc sống như vậy anh đã nếm trải đủ, có lẽ... Đã đến lúc nên thay đổi một chút.
Nghe anh nói rõ, Kiều Vũ Tâm khẽ đáp lại, gật gật đầu.
Trong lòng dâng lên một chút thất vọng, cô không khỏi thầm mắng bản thân mình. Cô vừa rồi còn cho rằng, anh nói "ổn định cuộc sống", là ý muốn tìm một người phụ nữ kết hôn rồi sinh con.
Kiều Vũ Tâm, mày thật sự mơ tưởng!
Biết rõ người đàn ông giống như anh, không có khả năng để cho phụ nữ bắt được tâm mình, anh kiêu ngạo, vĩ đại, tràn ngập tự tin, trời sinh ra đã định sẽ khống chế người khác, sao có thể cam tâm bị hôn nhân gông xiềng?! Trong lòng cười khổ, cô vỗ vỗ hai bên má bảo mình tỉnh táo lại, nhướng mày nhìn anh.
"Ừ... Sống an ổn vẫn tốt hơn, em thích anh có một cuộc sống ổn định." Kể từ đó, anh sẽ dần dần rời xa nguy hiểm, không còn qua lại với hắc bang, anh không còn sống trong hiểm nguy như trước nữa, cô cũng không cần lại như vậy, cứ mãi lo lắng cho anh.
"Em thật sự rất vui." Cô nở nụ cười, kéo bàn tay to của anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng."Thật sự rất rất vui."
Nghiêm Duẫn Thần nhìn cô, không nói một câu, có thể thấy được một tia dao động sâu trong ánh mắt anh.
Kiều Vũ Tâm tim đập thật nhanh, hai gò má nóng lên, vẫn nhỏ giọng khẽ hỏi: "Duẫn Thần... Anh làm sao vậy?" Cách anh nhìn cô, tựa như đang rất đói khát muốn đem cô một ngụm nuốt vào trong bụng.
Cả người anh chấn động, giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, tiếp tục dắt tay cô đi tới.
"Duẫn Thần, anh làm gì thế? Chúng ta đi nhanh như vậy là muốn đi đâu?" Kiều Vũ Tâm bị động theo phía sau anh, không hiểu hỏi.
Hắn quay đầu nhướng mày nhìn cô, đôi đồng tử đen láy càng hiện rõ ngọn lửa nóng cháy mà mãnh liệt.
"Mang em về nhà." Anh thanh thoát bỏ lại một câu.
"A?!" Cô vẫn vô tội nháy mắt mấy cái, kinh ngạc hỏi: "Về nhà làm cái gì a?"
"Làm tình."
"Cái gì?!" Cô lảo đảo bước chân, trực tiếp ngã vào trong lòng anh.
Phân thân của anh chôn thật sâu trong cơ thể cô, dục vọng như liệt hỏa thiêu rụi tất cả, biến chiếc sô pha dài mềm mại thành biển lửa, làm cho bọn họ vừa đau lại vừa khoái hoạt.
"Duẫn Thần... A, ha a a... Nhanh quá rồi... Chậm một chút, van cầu anh..." Hai chân thon dài của Kiều Vũ Tâm tách ra gác trên bờ vai rộng lớn của người đàn ông, vùng đất non mềm giữa hai chân thừa nhận từng đợt va chạm, cách thức người đàn ông này muốn cô luôn rất vội vàng và nôn nóng, xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Nghiêm Duẫn Thần mím môi không nói lời nào, thở dốc.
Vừa rồi trên đường từ công viên về nhà, mới vào đến cửa, anh liền khẩn cấp kéo cô vào lòng, ở trong phòng khách hôn cô say đắm.
Nụ hôn này, căn bản là càng không thể vãn hồi, hai người âu yếm lẫn nhau, tình dục càng trêu chọc càng nóng cháy.
Anh dứt khoát đẩy cô ngã xuống sô pha, bỏ đi quần áo lẫn nhau, hai người lỏa thể đối diện nhau.
Anh hạ vô số nụ hôn nồng nhiệt trên cơ thể phấn nộn của cô, bàn tay cường tráng mà mạnh mẽ nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào trong thân thể ngọt ngào kia, mà lúc này, cơ bắp toàn thân anh càng căng cứng săn chắc, tràn ngập tinh lực mà vẫn anh tuấn vô cùng.
Anh chuyên chú nhìn tiểu yêu nữ đang nằm dưới thân mình, mật động ướt át lại khít chặt bao vây lấy cự long to lớn của anh, làm cho anh vừa như tra tấn đồng thời cũng hưởng thụ được khoái cảm mãnh liệt đang dâng trào.
"Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm lại một lần nữa bật ra tiếng cầu xin rên rỉ.
Mái tóc dài tán loạn làm nổi bật khuôn mặt cô, hàng lông mày như vẽ khẽ nhíu lại, không ngừng phát ra tiếng ngâm nga mê người từ cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng như thế, cho dù là thánh nhân cũng muốn điên cuồng.
Nghiêm Duẫn Thần buông hai chân cô ra, cúi người xuống, bắt lấy cánh môi đỏ tươi xinh đẹp của cô mà hôn say đắm.
Thế tiến công của anh bỗng chậm lại, trở nên vừa sâu vừa trầm, lấy một phương thức khác thiêu đốt toàn bộ lý trí của cô.
"Duẫn thần... Vai của anh..." Kiều Vũ Tâm đôi mắt nửa mở, qua hàng mi run rẩy thoáng nhìn vết thương trên vai anh, lo lắng hỏi.
Lòng bàn tay mềm mại qua lại âu yếm cánh tay cường tráng của anh, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút... vai của anh sẽ bị đau, ân a... Ưm..."
Nghiêm Duẫn Thần dùng đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ở trong cái miệng nhỏ của cô nhấc lên đợt sóng tình mới, anh hút lấy tất cả ngọt ngào của cô, bừa bãi cướp lấy nụ hoa mềm mại của cô, cô gái nhỏ này trời sinh đã thuộc về anh, anh và cô phù hợp như thế, hòa tan trong cơ thể nhau.
"Anh muốn nhìn bộ dáng vui sướng của em, muốn nhìn em làm thế nào khiến anh điên cuồng... Vết thương trên vai có là gì? Nếu không thể dùng sức ôm chặt lấy em, tận tình làm tình, Vũ Tâm... Anh sẽ đau đớn muốn nổ tung."
"Duẫn Thần..." Xâm nhập mạnh mẽ đến tận cùng khiến cô không ngừng gọi tên anh, như là chỉ có làm như vậy, mới có thể phóng thích dục vọng đang thiêu đốt hừng hực trong cơ thể.
"Vũ Tâm, nói cho anh biết, em có thích như vậy không?" Nghiêm Duẫn Thần thở dốc, cả người vì điên cuồng hoan ái mà mồ hôi tuôn ra từng giọt từng giọt rơi trên bộ ngực xinh đẹp của cô."Vũ Tâm, trả lời anh..."
Thắt lưng và mông của anh nặng nề đẩy mạnh vào cô, đóa hoa tâm non mềm kia không ngừng phun nuốt cự long to lớn của anh, yêu dịch ấm nóng thấm ướt đẫm nơi mà hai người kết hợp, mỗi một lần xâm nhập đều phát ra tiếng vang khiến người nghe ngượng ngùng.
Kiều Vũ Tâm ở dưới thân hình cường tráng của anh liên tiếp yêu kiều rên rỉ, cô không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, thật nhiều, thật nhiều khoái cảm vây quanh cô, kích thích cô, giống như ném cô lên thật cao, ở trong đám mây dạo bước, tất cả cảm quan của cô đều vì cảm giác lơ lửng ấy mà hai cánh tay gắt gao ôm chặt người đàn ông phía trên mình.
"Vũ Tâm, anh muốn em nói ra, nói cho anh biết, em có thích như thế không? Nói cho anh biết..." Nghiêm Duẫn Thần cố ý muốn nghe được đáp án, anh dùng kỹ xảo cao siêu âu yếm hôn lên đầu nhũ tiêm của cô, một tay kia thì vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn sớm bị hôn sưng đến đỏ, anh còn đưa vào một ngón tay, chơi đùa với cái lưỡi đinh hương của cô.
"Ngô... Ân hừ..." Kiều Vũ Tâm không chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, mà da thịt toàn thân cũng đều phiếm hồng xinh đẹp lạ thường, cô khẽ nhíu lại mi tâm, đứt quãng lại mơ hồ la lên: "Thích... Duẫn Thần, em yêu anh, em, thích a, thật sướng, em yêu anh..."
Nghe thấy cô không hề che giấu chân tình, trong ngực Nghiêm Duẫn Thần càng nóng như lửa đốt, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới dâng tặng cho cô.
Anh lại một lần nữa hôn cô thật sâu, hai thân hình triền miên ngã vào trên ghế sô pha, rồi anh để cô nằm trên thảm lông tơ tuyết trắng, bàn tay to thô kệch như thần kính mà nâng niu thân thể cô, hạ xuống từng nụ hôn nóng rực trên mỗi tác da thịt trơn bóng.
Lật người cô lại, nụ hôn của anh rải rác rơi xuống, liếm thẳng một đường trên tấm lưng trắng nuột nà, còn ác ý trêu đùa mà khẽ cắn cái mông tròn tròn vểnh lên của cô.
"Ưm a..." Kiều Vũ Tâm run rẩy cong người, hơi thở cũng càng ngày càng đậm.
Bỗng nhiên, như là đã trêu chọc cô đủ rồi, thân hình cường tráng của Nghiêm Duẫn Thần phủ lên lưng cô, hai đầu gối đẩy đùi cô ra, eo ếch hạ xuống dưới, nam tính nóng rực lại một lần nữa giữ lấy cô.
"Ưm a a --" Kiều Vũ Tâm kìm lòng không đậu hét to lên, cô còn chưa nghỉ ngơi đủ, mềm nhũn nằm ở trên thảm, chỉ có thể lại một lần nữa cùng anh mây mưa, luân hãm.
Khoái hoạt nhiều như vậy, nhiều đến không thể thừa nhận, không thể tưởng tượng, cô khóc hô, hoàn toàn không thể ức chế tiếng rên rỉ, ngâm nga...
Nghiêm Duẫn Thần nghiêng mặt đi không ngừng mà hôn môi cô, khẽ liếm vành tai đang đỏ lên của cô, vừa dùng sức yêu cô, vừa khàn khàn nói một câu gì đó.
Đầu cô choáng váng, hai mắt mơ màng, sức lực cả người tựa hồ bị vét sạch hoàn toàn, nhưng giây tiếp theo lại bị niềm vui sướng bất ngờ ập tới, làm cho cô nổi nổi chìm chìm trong đó, cái gì cũng bắt không được...
Sau đó, cuối cùng cô cũng từ trong hỗn loạn và lửa tình triền miên của anh, nghe thấy được một đoạn ngắn trong lời anh nói.
"... Em sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn sẽ không rời đi, có phải hay không? Vũ Tâm, có phải hay không..."
Khi hiểu được tình cảm của chính mình, hiểu được lòng mình vĩnh viễn cũng không thể buông bỏ được anh, cô còn có thể rời đi mà không chút dơ dự sao? Không ở bên cạnh anh, cô còn có thể đi đâu? Anh vì sao lại hỏi như vậy...
"Ô ô..." Cô mê muội khóc, cảm giác môi lưỡi của anh liếm khắp khuôn mặt cô, vừa ôn nhu lại vừa bá đạo.
"Đừng khóc, Vũ Tâm... Trả lời anh, em sẽ cùng anh, trải qua một cuộc sống yên ổn hạnh phúc, có phải hay không?" Anh vừa hỏi, vừa đẩy nhanh tần suất chuyển động, hơi thở dồn dập.
Kiều Vũ Tâm căn bản không có biện pháp tự hỏi.
Quá nóng, quá kích thích, mồ hôi và nước mắt của cô hòa cùng với nhau, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang đánh trống reo hò, cô hưng phấn sắp ngất đi, căn bản không hiểu được mình có phải đang trả lời vấn đề của anh hay không.
Cô chỉ biết một điều duy nhất, ham muốn có được người đàn ông này trong cô đã lên tới đỉnh điểm, không thể nào chịu đựng được nữa.
Cánh tay cứng rắn như thép của anh ôm chặt lấy cô, khiến cô không cách nào động đậy, cũng không có ý muốn kháng cự anh.
Từ trong yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ, những cú đưa đẩy cuối cùng, anh ra vào ngày càng nhanh, trong lúc mật huyệt của cô đang không ngừng co rút anh cứ tiến sâu vào, chạm tới nơi sâu nhất trong cô, đốt lên ngọn lửa dục vọng nóng cháy.
Thoáng chốc anh đã tới, đẩy thật sâu vào trong cơ thể của cô, phun ra mầm mống sinh mệnh của anh.
Cô khóc tới rối tinh rối mù không còn ý thức được xung quanh nữa, vô lực xụi lơ trên tấm thảm mềm mại, cũng xụi lơ ở dưới thân anh, khoái cảm mãnh liệt đánh úp lại, mang đến cho cô vô hạn vui thích.
Ngoài phòng ánh tà dương đã tắt, trong phòng vẫn chưa bật đèn, trong một mảnh u ám, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển khi có khi không của đôi nam nữ.
Hóa ra tình yêu cũng không khó tìm, chỉ cần giang tay ra, mở rộng trái tim, là có thể ôm chặt nó vào trong lòng...
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |