← Ch.07 | Ch.09 → |
Kích tình qua đi, trong phòng vẫn còn vương lại mùi vị hoan ái, hai thân hình quấn quýt chặt chẽ, hai trái tim va chạm lẫn nhau, hơi thở hòa nhịp cũng từ dồn dập chậm rãi hòa hoãn xuống.
Nằm trong lòng anh hồi lâu, thần trí Kiều Vũ Tâm thật vất vả mới từ trên đám mây lơ lửng rơi xuống đất, cô mở mắt ra, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa vặn gặp phải đôi mắt đen xinh đẹp thâm thúy của anh.
Rặng mây ửng đỏ trên mặt còn chưa kịp tan biến, lại nhiễm lên một tầng ửng hồng kiều diễm khác.
Đột nhiên, cô khẽ hô lên, bởi vì phát hiện băng gạc trên vai anh đã thấm ướt, vết máu chảy ra, lập tức nhuộm đỏ cả diện tích lớn.
Cô vội vàng muốn đứng lên, eo nhỏ lại bị cánh tay cứng như sắt thép Nghiêm Duẫn Thần chặt chẽ ôm lấy.
"Ngoan nào, đừng lộn xộn." Anh thích cảm giác được ôm cô.
"Miệng vết thương của anh lại chảy máu!" Kiều Vũ Tâm không dám dùng sức giãy dụa, vẻ mặt lo lắng vô cùng, giọng điệu gần như van xin nói: "Duẫn Thần, anh để cho em đứng lên."
"Không cần."
"Anh..."
"Chảy một ít máu sẽ không làm chết người."
"Nghiêm Duẫn Thần!" Người đàn ông này sao lại cứng đầu như vậy?! Kiều Vũ Tâm tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng bộ dáng này thật sự đáng yêu vô cùng, ngược lại làm cho anh liên tiếp hôn lên môi cô "Anh... Ưm ưm... Không cần như vậy, miệng vết thương không xử lý... Ưm... Không, không được..."
Nghiêm Duẫn Thần biết chắc chắn cô không dám kháng cự, dễ dàng đè chặt cô ở trên giường lớn, nửa người dưới đẩy ra hai chân cô, đôi môi nóng cháy không ngừng hôn lên môi cô, ý đồ muốn phá hủy lý trí của cô.
"Vũ Tâm, em vẫn còn thể lực, như vậy chúng ta lại làm một lần nữa đi." Buông tha cho cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi của cô, Nghiêm Duẫn Thần phát ra tiếng cười sung sướng.
"Không được... Ưm a..." Kháng cự của cô biến mất ở trong môi lưỡi công thành chiếm đất của hắn.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng đập cửa chậm rãi vang lên.
"Vận động thích hợp là được rồi, nhưng kịch liệt quá độ sẽ không tốt cho vết thương!" Bác sĩ ở ngoài cửa phòng cất tiếng nói vọng vào, trong lời nói còn mang theo ý cười tràn ngập trêu chọc.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh, Kiều Vũ Tâm phát ra âm thanh "Ưm a" kháng nghị với người đàn ông đang đề trên người mình, đôi mắt đẹp trừng lớn, khuôn mặt cũng trướng đỏ bừng.
Nghiêm Duẫn Thần vốn không muốn quan tâm tới người ngoài cửa "Không thức thời" kia, không nghĩ tới bác sĩ lại không chịu buông tay còn ồn ào:
"Cậu nhóc, cậu nên uống thuốc, tôi có lòng tốt bưng nước và thuốc tới cho cậu, cậu rốt cuộc có chịu mở cửa ra hay không? Nếu không mở, tôi tự mình đi vào! Nếu nhìn thấy cái gì không nên xem, cậu cũng đừng trách tôi đó." Nói xong, thế nhưng thật sự vang lên thanh âm xoay chốt cửa.
Ông già này là đang cố ý! Nghiêm Duẫn Thần rốt cục cũng rời khỏi cái miệng đỏ au mê người của cô, thô lỗ thấp giọng rủa thầm.
Cửa phòng ngay lúc này lại bị ông bác sĩ đẩy ra, Nghiêm Duẫn Thần lại khẽ mắng lần nữa, động tác nhanh chóng kéo tấm chăn lên, chặt chẽ bao bọc Kiều Vũ Tâm đang trong bộ dáng không chỉnh tề.
"Ông không biết tôn trọng riêng tư của người khác sao?!" Ông lão trừng mắt thoải mái đi vào, Nghiêm Duẫn Thần nhíu mày, hoàn toàn không để ý bản thân đang là người trần như nhộng, nhưng cô gái nhỏ ở bên cạnh trái tim đã đập liên hồi, khuôn mặt hồng đến độ sắp toát ra khói trắng.
"Đối với bác sĩ mà nói, bệnh nhân không có quyền riêng tư." Bác sĩ vẫn cười meo meo, còn vẫy tay chào Kiều Vũ Tâm đang hé khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng ra ngoài tấm chăn.
Kiều Vũ Tâm thẹn thùng cười cười, chưa kịp mở miệng chào hỏi, đã nghe thấy bác sĩ 'A' một tiếng, giả vờ giả vịt nhìn bả vai chảy máu của Nghiêm Duẫn Thần nhíu mày lắc đầu.
"Tôi vốn tưởng rằng có Kiều tiểu thư ở đây, vết thương của cậu sẽ lành nhanh hơn một chút, thế mà... Hắc hắc hắc, xem ra tình huống dường như lệch khỏi quỹ đạo mà tôi tưởng tượng rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, thương thế của cậu nếu không tốt lên, nói không chừng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Kiều Vũ Tâm nghe thế toàn thân lại nóng lên, cảm giác máu đều đổ dồn về trên đầu.
Nghiêm Duẫn Thần nheo lại hai mắt, huyệt thái dương co rúm, tựa hồ tính nhẫn nại đối với vị bác sĩ già thích lãi nhãi đã tới điểm cuối, anh đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, ông đã đi trước một bước mở miệng:
"Được rồi, tôi cũng biết cậu không chào đón tôi, aiz aiz, người già thì bị ghét bỏ đây mà, điểm này tôi rất hiểu. Thuốc tôi để ở đây, cô cậu tiếp tục, tôi không quấy rầy a."
"Bác sĩ..." Kiều Vũ Tâm thấy ông thật sự quay trở ra cửa, vội vã ôm chăn ngồi dậy, nhưng vẫn không kịp gọi bác sĩ ở lại.
"Em muốn đi đâu?" Những lúc để cô rời đi khỏi phạm vi kiểm soát của mình, trong lòng Nghiêm Duẫn Thần liền dâng lên cảm giác sợ hãi không hiểu được.
Anh cần cô. Cần thân thể ấm áp mềm mại của cô, càng cần nụ cười tươi như mật ngọt của cô.
"Đừng đi." Anh giữ chặt cánh tay nhỏ bé của cô, đôi con ngươi sâu kín.
Kiều Vũ Tâm cắn cắn môi, khó nén ngượng ngùng mỉm cười, ôn nhu nói: "Em không phải muốn đi a... Em lấy thuốc cho anh uống, rồi giúp anh băng bó miệng vết thương một lần nữa, được không? Duẫn thần... Anh nắm tay người ta đau quá."
Nghe thấy lời của cô, anh giống như sắp bị lửa thiêu cháy, lập tức nới lỏng tay, nhưng đôi mắt sắc bén vô cùng kia vẫn đang tràn ngập dục vọng cùng giữ lấy, một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
Kiều Vũ Tâm nuốt xuống tiếng thở dài sắp phát ra, dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng kia, lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại quần áo bản thân, đi qua bưng ly nước và thuốc mà vừa rồi bác sĩ để lại trên bàn.
Cô đứng bên cạnh giường, ánh mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, nhẹ nhàng nói: "Anh há miệng ra đi."
Vốn đang lo lắng anh không nghe lời, không nghĩ tới Nghiêm Duẫn Thần thế nhưng lại ngoan ngoãn hé môi, chờ cô nhét thuốc vào trong miệng mình
"Ngoan a." Cô mỉm cười, mang theo ý khen ngợi, cẩn thận đút anh uống thuốc, uống nước."Em đi tìm bác sĩ lấy hòm thuốc, anh nằm im đừng nhúc nhích, em lập tức trở về."
Cô buông ly nước, nhẹ nhàng giúp anh nằm lại trên giường, còn cúi người điều chỉnh độ cao gối đầu cho anh, không dự đoán được giây tiếp theo nhưng lại bị anh kéo ngã vào lòng mình, cô lập tức bị đôi tay săn chắc chặt chẽ ôm lấy.
"Duẫn Thần! Anh... Anh làm cái gì vậy?" Hai chân bị anh kẹp lại, hai tay động cũng không thể động, cô chặt chẽ dán sát vào anh, lập tức cảm giác được bụng dưới của anh có biến hóa.
"Em nói xem?" Nghiêm Duẫn Thần cười thật giống một ác ma, anh tuấn lại tà khí.
"Anh anh... Không được!" Lúc này đây, cô nhất định phải kiên định, giữ vững lập trường.
Hàng mày rậm của anh nhướng lên thật cao, chóp mũi để sát vào mũi cô chất vấn nói: "Anh không được? Em nói anh không được?!"
"Chúng ta... Là, là chúng ta không được như vậy, không phải như ý anh nói cái kia không được!" Người đàn ông đáng giận này, anh biết rõ, lại cố ý xuyên tạc ý tứ của cô.
Nghiêm Duẫn Thần hôn nhẹ gò má mềm mịn của cô, ý đồ dụ dỗ lại vô cùng rõ ràng.
"Nếu anh không có không được, đương nhiên là còn có thể như vậy." Bàn tay to xoa nắn bộ ngực của cô, anh ôm cô càng chặt, làm cho cô cảm nhận được dục vọng đang hưng phấn bừng bừng của mình, hơi thở lại trở nên vừa thô vừa nặng.
"Duẫn, Duẫn Thần... Không thể, vết thương của anh cần rửa sạch..."
"Chờ một chút lại làm."
"Không được..."
Nghiêm Duẫn Thần lại giở trò với cô, ở bên đôi tai phiếm hồng của cô thổi khí."Anh vừa rồi đã ngoan ngoãn uống thuốc, em hẳn phải có phần thưởng cho anh chứ, đúng không nè?"
"Nhưng là... Nhưng là... Ưm..."
Không cho cái miệng nhỏ nhắn kia lại huyên thuyên dài dòng về miệng vết thương của mình, Nghiêm Duẫn Thần hôn cô thật sâu, môi lưỡi nóng bỏng ở trong miệng của cô bừa bãi thổi quét, không ngừng mà câu dẫn...
Kiều Vũ Tâm thật sự muốn kháng cự lại anh, tuy nhiên có lòng nhưng sức không đủ. Người đàn ông này vĩnh viễn đều là nhược điểm trí mạng của cô, dễ dàng thổi bay lí trí của cô, làm cho cô đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể giang hai cánh tay gắt gao ôm lấy anh, dùng thân thể thừa nhận tất cả nhiệt tình mà anh cho mình.
Dưới vòng ôm mạnh mẽ mà đầy nóng bỏng của anh, cô lại được trải qua cảm giác khi bay lên thiên đường.
Vì muốn tận tâm chăm sóc cho Nghiêm Duẫn Thần, ngày hôm sau Kiều Vũ Tâm liền gọi điện đến công ty.
Cô nói là người nhà bị thương nhập viện, cần ở bên chăm sóc, vốn cô muốn trực tiếp từ chức, sợ công ty không chịu cho cô xin nghỉ dài hạn, không nghĩ tới vợ chồng giám đốc đặc biệt yêu thích cô, sau khi hai bên trao đổi với nhau, thế nhưng họ lại đồng ý cho cô tạm thời giữ chức ngừng lương, muốn cô bất luận như thế nào đều phải quay về công ty đi làm."Anh muốn uống cà phê." Người đàn ông anh tuấn nằm trên giường lớn nửa thân để trần, nhìn thấy Kiều Vũ Tâm bưng ly sữa nóng vào trong phòng, ngũ quan sắc xảo trên khuôn mặt anh tuấn đều nhăn thành một đoàn.
"Không được. Bác sĩ nói, tạm thời không cho phép anh uống cà phê và rượu." Giọng nói của cô mềm nhẹ, căn bản không thèm nhìn 'bản mặt thối' kia của anh.
"Em không cần mỗi lần đều nghe lời ông bác sĩ già kia." Nghiêm Duẫn Thần xấu tính nói, sợi tóc rủ xuống trán, trông anh lúc này thật giống như một cậu bé bốc đồng.
"Anh thật không lịch sự gì cả, sao anh có thể nói như vậy? Bác sĩ là người tốt."
"Đó là em quá ngây thơ, mới có thể bị ông ây lừa bịp." Tóm lại Vũ Tâm của anh ai gặp đều yêu thích, cô ở chỗ này hơn mười ngày, ngay cả ông già tính tình khó chịu kia dăm ba bữa lại chạy tới chọc cô cười, quấn quít lấy cô nói chuyện, quả thực... Quả thực coi anh như không khí mà!
Không được, nếu tiếp tục như vậy thì không ổn, anh phải nghĩ biện pháp lấy lại quyền làm chủ.
"Hôm nay chúng ta sẽ về nhà." Anh cắn răng nói, quyết định không thể ở lại "Doanh trại của địch" được nữa.
Kiều Vũ Tâm vô tội nháy mắt mấy cái "Hôm nay?"
"Đúng. Hôm nay. Chờ một chút sẽ đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lộ ra một nụ cười yếu ớt, cô mím môi, bộ dáng như tự hỏi, trong chốc lát mới nói: "Nói như vậy... Vết thương của anh đã tốt rồi, không cần người chăm sóc nữa?"
"Vết thương của anh đã sớm không có việc gì, làm sao cần chăm sóc?" Anh lớn tiếng nói, nhớ tới buổi chiều hôm từ cửa sổ nhìn thấy ông lão đáng ghét kia lôi kéo vũ Tâm chơi thả diều trên bãi cỏ, còn cười vô cùng vui vẻ! Mẹ nó, ông già đã mấy chục tuổi rồi, còn chạy tới chạy lui mà không sợ vấp té ư!?
Kiều Vũ Tâm gật gật đầu, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Ừm, em đã biết. Vết thương của anh đã không còn trở ngại, vậy em sẽ gọi điện tới công ty, nói cho bọn họ em có thể trở về đi làm!"
"Không được!" Nghiêm Duẫn Thần nhăn mặt nhíu mày rống lên.
"Vì sao không được?" Kiều Vũ Tâm trừng mắt nhìn anh.
Ở dưới sự truy vấn của cô, khuôn mặt tuấn tú kia lén lút lan ra một vệt đỏ ửng khả nghi, anh thoạt nhìn có chút âm trầm, nhưng khi bốc đồng lại càng điển trai lôi cuốn.
Thử mở miệng vài lần, rốt cuộc anh cũng thấp giọng nói, "Cho dù về nhà, anh vẫn còn cần em."
Kiều Vũ Tâm lại chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhịn cười."Anh vừa rồi nói miệng vết thương đã không còn trở ngại, vậy còn cần em làm cái gì?"
"Anh..." Anh chính là thích cảm giác có cô bên cạnh, thích nhìn thân ảnh bận rộn của cô, thích nghe thấy giọng nói ôn nhu ngọt ngào của cô, thích nụ cười mang đầy khí xuân ấm áp của cô.
Anh thích cô... Không! Không chỉ có là thích, anh nghĩ, anh đã sớm yêu cô, căn bản không thể tưởng tượng được khả năng mất đi cô.
"Em đã nói, em yêu anh." Anh vội nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Vũ Tâm, nhìn xem cô tim đập gia tốc, thiếu chút nữa cầm không vững ly sữa trong tay.
"Anh, anh sao lại đột nhiên hỏi cái này..." Cô thẹn thùng né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, tuy rằng trong lòng cô thương anh, nhưng bị anh hỏi trực tiếp như vậy, thật sự cô có chút không được tự nhiên.
Hít một hơi thật sâu, cô muốn lãng tránh nói sang chuyện khác, bèn đem sữa đưa tới trước mặt anh.
"Anh mau uống đi, độ ấm vừa đủ đó."
Nghiêm Duẫn Thần không nhúc nhích, đôi mắt sáng ngời vẫn đang nhìn khuôn mặt cô không chớp mắt.
"Anh phải nghe chính miệng em nói lại lần nữa. Nói em yêu anh."
Giống như bị anh thôi miên, Kiều Vũ Tâm cũng ngây ngốc nhìn anh say đắm, lòng của cô trong sự yên lặng không tiếng động từ từ hòa tan dưới mị lực của anh, cái gì cũng không thể tự hỏi, chỉ có thể phục tùng thỉnh cầu của anh.
"Em yêu anh..." Cô thương anh, từ rất lâu trước kia, cô đã yêu thương anh mà không hề hối hận.
Như hai linh hồn đang phiêu đãng trong cuộc sống, rốt cuộc họ đã tìm được điểm dựa yên ổn trong lòng nhau, cô thương anh.
"Duẫn Thần, em yêu anh." Cô cười thật ôn nhu, thật đẹp.
Bỗng nhiên, một đôi tay cường tráng vươn ra tập kích cô, kéo cô vào trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc, gắt gao, siết chặt ôm lấy cô.
"A -- cẩn thận!" Cô kinh hô, tuy vậy ly sữa vẫn đổ vào trên người của cả hai.
Nghiêm Duẫn Thần không đợi cô gái nhỏ trong lòng kháng nghị, đã cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, khàn khàn nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ liếm sữa thật sạch sẽ, tuyệt sẽ không lãng phí."
"Anh..." Cô thật sự là hoàn toàn bại trước anh.
"Anh như thế nào? Anh nghe lời em nói, ngoan ngoãn uống hết sữa, có cái gì không đúng sao?" Anh được tiện nghi mà còn khoe mẽ, đầu lưỡi dọc theo đường cong chiếc cằm duyên dáng của cô mà chuyển động, liếm qua yết hầu của cô, một đường xuống phía dưới, ngay lúc cô nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, liền ngậm lấy một bên nhũ phong đang vươn lên cao ngất.
"Anh... Thật xấu..." Giọng cô mắng chửi người nghe sao thật mềm mại, cơ thể bị anh cởi bỏ gần hết đã trở nên mềm nhũn, ngồi phịch ở trong lòng của anh.
Nghiêm Duẫn Thần bật cười, bàn tay to thô ráp nắm giữ một bên ngực của cô, chậm rãi xoa nắn.
"Đáng tiếc em lại đi yêu một tên xấu xa như anh."
"Ưm... a..."
Kiều Vũ Tâm không thể phủ nhận, nụ cười kiêu ngạo của anh lại vừa suất vừa gợi cảm, kỹ xảo âu yếm cô khiến cô không ngừng mà phát ra tiếng rên rỉ mê người, chỗ non mềm giữa hai chân đã sớm ướt đẫm, yêu dịch chảy ra mang theo mùi thơm mê người, khát vọng đàn ông đến hái.
"Vũ Tâm, cảm giác được không? Anh sắp phát điên lên vì em!" Nghiêm Duẫn Thần lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, bao trùm lên cự long đang dựng thẳng oai hùng, chỉ dẫn cô, không tiếng động để cô từ từ đón nhận lửa nóng của mình.
Kiều vũ Tâm run rẩy, dòng máu hưng phấn ở trong cơ thể chạy tán loạn, lỗ chân lông toàn thân đều cảm giác được sự khát cầu cực độ của người đàn ông trước mặt cô, điều này làm cho cô cũng có chút tự tin, tin tưởng mình có thể đem đến cho anh vô vàn khoái hoạt.
Cô chủ động tiến sát lại gần Nghiêm Duẫn Thần, cho anh một nụ hôn triền miên đến cực điểm.
Bàn tay nhỏ bé dao động trên thân hình vĩ ngạn của anh, giữ lấy lồng ngực tráng kiện của anh, cái miệng nhỏ nhắn một đường hôn xuống phía dưới, bướng bỉnh ngậm lấy đầu v* mẫn cảm của anh, học theo cách thức của anh mà thi triển, trong chốc lát khẽ cắn true chọc, trong chốc lát lại quyến luyến hút lấy...
"Ông trời... Vũ Tâm, em muốn tra tấn anh..." Nghiêm Duẫn Thần ngửa đầu nhắm hai mắt lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng, như vừa chạy một hơi tám trăm mét trong cuộc thi việt dã, thở hồng hộc.
"Anh không vui sao?"Cô nâng lên khuôn mặt đã nhuộm đỏ ửng lại dị thường xinh đẹp."Muốn em không làm nữa sao?"
"Không!" Anh dồn dập nói, nửa là mệnh lệnh, nửa là cầu xin, "Đừng có ngừng, anh, anh thích, thực thích."
Kiều Vũ Tâm nheo lại đôi mắt tràn ngập tình dục, nở một nụ cười thật xinh đẹp, giống như một xà nữ trườn tới trườn lui trên người anh.
"Duẫn Thần... Anh thích em làm cho anh điên đảo ư..." Nói xong, cô cởi chiếc quần dài của anh ra, nằm giữa hai chân anh, cự long ngạo nghễ đứng thẳng liền xuất hiện trước mặt cô.
"Em yêu anh." Bàn tay nhỏ mềm mại nắm giữ dục vọng nóng rực của anh, cô vươn đầu lưỡi phấn nộn thử thăm dò, ở đỉnh nhẹ nhàng xoay tròn, vẽ vòng...
Nghiêm Duẫn Thần từ trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, ngũ quan anh tuấn có chút vặn vẹo, nhưng dường như lại rất hưởng thụ, đặc biệt chỗ vô cùng mẫn cảm kia đang nằm trong tay Kiều Vũ Tâm, bị cô khi thì liếm mút, khi thì ngậm lấy, hai tay anh nắm chặt thành quyền, hô hấp trở nên càng thêm ồ ồ ngắt quãng.
Một lát sau, cự long dưới sự âu yếm và những nụ hôn nhiệt tình của cô càng đứng thẳng, Nghiêm Duẫn Thần không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, ánh mắt nhuốm màu tình dục khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Vũ Tâm, thấp giọng thỉnh cầu:
"Vũ Tâm, ngồi lên, anh muốn em, anh muốn tiến vào trong thân thể em."
Kiều Vũ Tâm bị vẻ mặt khát vọng của anh làm cho rung động, tâm cùng thân thể cô cũng khát vọng giống anh, không hề tiếp tục tra tấn lẫn nhau nữa, cô tách hai chân ra khóa ngồi trên lưng anh, một tay cầm lấy đỉnh cự long, một tay hơi hơi tách ra u huyệt ướt át của mình, đón anh tiến vào, làm cho đóa hoa phấn nộn bao lấy phân than nóng bỏng của anh.
"A a -- "
"Hưm a..."
Hai người đồng thời thở dốc, cô thỏa mãn khi cảm nhận được cảm giác phong phú khi bị lấp đầy, còn anh thì đón nhận cảm giác vui sướng và tư vị tuyệt vời khi được cô bao bọc.
"Vũ Tâm, cử động thắt lưng của em đi, tận tình lên xuống, tận tình phát tiết, em có thể dùng sức muốn anh, tựa như anh từng muốn em vậy." Anh đỡ thắt lưng mảnh khảnh của cô, mông hơi hướng lên trên, anh như muốn khóa chặt cô gái nhỏ đang ngồi trên lưng mình để tận tình phóng thích.
"Ân a, a a -- Duẫn, Duẫn Thần, ân a a -- Kiều Vũ Tâm liên tục thét chói tai, tư thế kết hợp thân mật chặt chẽ như vậy, làm cho cả hai đều có thể tiến vào nơi sâu nhất của đối phương.
Đỡ lấy cánh tay cường tráng của anh, đôi nhũ phong của cô vì chuyển động mạnh mà kịch liệt đong đưa, tóc dài cũng lay động tạo ra đường cong xinh đẹp.
Đôi mắt phủ đầy sương mù của cô cùng anh giao nhau, chuyển động thắt lưng theo tiết tấu mà anh muốn, anh giống như một con tuấn mã đang thần phục dưới thân hình xinh đẹp của cô, cao lớn lại tuấn mỹ, lại bị cô thu phục.
Giờ khắc này, người con gái trước mắt xinh đẹp không thể hình dung, cuồng dã lại kiều diễm, Nghiêm Duẫn Thần cảm giác luồng khí nóng trong ngực không ngừng bùng nổ, máu nóng toàn thân như dồn xuống hết phần bụng dưới..
"Nói lại lần nữa câu "em yêu anh" đi!" Đôi mắt ngăm đen của anh sắc bén như tia laser, bên dưới càng thêm thít chặt, cánh tay anh đã nổi đầy gân xanh.
"Em yêu anh, em yêu anh -- em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh --" Cô liên tiếp bày tỏ tình yêu, lần nữa lặp lại những từ ngữ xinh đẹp kia.
Nghiêm Duẫn Thần phát ra tiếng gầm rú khàn khàn, đột nhiên kéo cô xuống ôm thật chặt vào lòng.
Hai bầu ngực tròn đầy của cô dán sát vào lồng ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặt chẽ bắt giữ, anh xoay người đè cô xuống chiếc giường lớn mềm mại, hỏa lực cũng theo đó mà triển khai toàn bộ, thắt lưng và mông cùng nhau cử động, mở rộng hai chân cô mà tiến hành cuộc thăm dò mạnh mẽ dữ dội khác.
"A a --" Anh ngửa đầu kêu to, sau một thế tiến công như trận mưa rền gió dữ, anh không hề giữ lại mà phóng xuất ra tất cả, ngay lúc cô co rút lại, thân thể run rẩy mà đạt tới cao trào, phun ra mầm móng nóng bỏng của chính mình.
Kiều Vũ Tâm khóc, cánh môi bị hôn tới sưng đỏ vẫn mơ mơ màng màng mấp máy, không tiếng động lặp lại ba chữ "Em yêu anh", một lần lại một lần.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt vui sướng của cô, người đàn ông vạn phần thương tiếc ấn môi xuống, liên tiếp dùng lưỡi liếm sạch nước mắt của cô.
Anh thở một hơi dài thỏa mãn, khẽ liếm vành tai cô, dường như anh đang khẽ thì thầm cái gì đó, cô nghe không rõ lắm, nhưng tâm lại cảm thấy ấm áp, yên ổn...
Trên mặt vẫn còn vươn nước mắt, cô hơi hơi nở nụ cười, ở trong khuỷu tay của anh yên ổn ngủ thiếp đi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |