← Ch.31 | Ch.33 → |
"Vợ cậu ngủ rồi sao?" Đây là lần đầu tiên Hàn Nhã Văn n*ng nửa đêm, với đối tượng ngoại tình của mình.
"Cô ấy đã ngủ." Trịnh Đằng Huy ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, dương v*t cứng đến khó chịu.
"Chồng chị cũng ngủ rồi." Cô nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thạch Đông Thăng, tính trả thù nổi lên mà trả lời tin nhắn.
Cậu hiểu ý tứ của cô, Trịnh Đằng Huy nhanh tay gửi qua: "Tôi мuốn cái lỗ 𝐝â·ɱ của chị."
"Bây giờ sao?" Lời nói hạ lưu của cậu làm tâm cô ngứa ngáy, lỗ nhỏ của Hàn Nhã Văn có cảm giác rồi, tâm lý trả thù làm cô muốn cho Thạch Đông Thăng đội cái nón xanh.
"dương v*t của ông đây cứng quá, khó chịu, muốn 🌜𝒽*ị*🌜*♓ chị, chờ không nổi nữa, tôi lên sân thượng đợi chị." Trịnh Đằng Huy gửi xong tin nhắn, không đợi Hàn Nhã Văn trả lời lại, liền lặng lẽ bò lên, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Trong lòng Hàn Nhã Văn run sợ, quả thực không dám thở mạnh, cô phải đi sao? Giờ này quá muộn rồi, nhưng mà Trịnh Đằng Huy đang đợi cô.
Vẫn không vượt qua được dụ hoặc, cô quyết định đi lên.
Mở cửa, Trịnh Đằng Huy liền đứng trước cửa thang máy.
Toàn thân cô mặc một chiếc váy ngủ ren màu tím, Trịnh Đằng Huy phấn khởi không kìm được, dưới quần đùi xám đỉnh lên một cái lều, đợi ngườι đến gần, cậu một phen kéo vào trong lồng п𝖌●ự●ⓒ.
"Mẹ nó, mặc 𝐠*ợ*𝖎 𝒸*ả*𝐦 như vậy là muốn câu dẫn tôi chứ gì." Trịnh Đằng Huy bóp lấy 𝐦ô*𝓃*𝖌 cô xoa nắn.
"Rời khỏi chỗ này đã...... Chúng ta lên sân thượng rồi nói." Hàn Nhã Văn ⓣ♓●ở 🌀ấ●ⓟ.
Trịnh Đằng Huy đột nhiên nâng 𝐦*ô*ռ*ɢ cô ôm vào trong ռ_ɢ_ự_c, lấp kín lấy môi cô trong thang máy.
Hai chân Hàn Nhã Văn k_ẹ_ⓟ ↪️ⓗ_ặ_𝐭 phần eo, người đàn ông này thật to gan, quả nhiên câu nói kia nói rất đúng, 𝒸.𝐡ế.ⓣ dưới hoa mẫu đơn thành 𝐪·u·ỷ cũng phong lưu.
Trịnh Đằng Huy đè cô lên thang máy, dương v*t cương cứng ma sát lỗ nhỏ cách lớp quần áo, cậu quấn lấy đầu lưỡi cô, ɱ-ú-ⓣ mát, ⓗô_п 𝐦ô_❗ có thể tạm thời giải quyết một chút 𝒽.𝐚.m mцố.ռ nóng hổi.
"Ưm..... Đừng đâ-Ⓜ️...... Ư...." Cây gậy căng cứng chọc vào huyệt nhỏ, Hàn Nhã Văn làm sao chịu nổi, đặc biệt là hiện tại đɑng là nửa đêm lén yêu đương vụng trộm, cảm giác 𝐤í·𝖈·𝒽 𝖙·𝖍í·𝐜·♓ làm môi â●ɱ ♓●ộ cô chủ động mở ra.
Trịnh Đằng Huy buông miệng, đôi mắt đỏ bừng, bộ dáng như nghẹn hỏng rồi, cậu chịu không nổi kéo quần lót của cô xuống dưới, chỉ lộ ra hai cánh thịt, sau đó cũng giải phóng con quái thú của mình ra ngoài, quy đầu chống thẳng lên môi â*m h*ộ.
"Đừng cắm! Lên sân thượng đã, có camera..... A...." Hàn Nhã Văn duỗi tay ngăn cản nh̵ưng đã chậm, cậu đã 🌜ắ-〽️ ✅à-🔴 trước một bước rồi.
dương v*t thô dài cắm lỗ thịt, kích cỡ to lớn nháy mắt nhét đầy âm đ*o, Trịnh Đằng Huy h̵ưởng thụ sự ⓜ·ề·𝖒 〽️ạ·ℹ️ của lỗ 𝒹â·Ⓜ️, cô khẩn trương vặn vẹo 𝖒ô●ⓝ●𝖌.
"Cậu 𝖗ú_✞ ⓡ_🅰️..... A...." Hàn Nhã Văn sợ có người thấy qua camera.
"Đừng nhúc nhích!" Cậu tát một cái lên m●ôп●🌀, sau đó rút dương v*t ra một chút rồi lại cắ_m ✌️_à_⭕ trong.
Hàn Nhã Văn quả nhiên thànᏂ thật hơn, dương v*t cậu đâ_Ⓜ️ sâu cọ sát lấy vách thịt, cô không dám động đậy.
"Mẹ nó, quên ấn thang máy." Trịnh Đằng Huy vừa rồi quá nhập tâm nên quên cả đóng cửa, ấn nút lên sân thượng, cửa thang máy khép lại.
Trong quá trình đi lên, cậu không kìm được tranh thủ thọc vào 𝓇ú*t ⓡ*𝒶 vài cái, cây gậy thô dài xỏ xuyên qua lỗ thịt, bởi vì quán tính, càng thọc nên sức vào càng mạnh mẽ lại tàn nhẫn.
"Ưm...... Cậu mạnh bạo quá...... A...." Hàn Nhã Văn không thể tưởng tượng được bản thân cũng có thời điểm khác người như vậy, ở trong thang máy bị dương v*t đàn ông ⓒắ-𝐦 𝐯-à-0.
"Hm! Lỗ nhỏ cắn chặt như vậy hử, chốc nữa lên sân thượng, ông đây sẽ thưởng cho chị." Không gian trong thang máy không tiện thể hiện, sức lực của cậu thế nào chỉ có cậu mới biết, cho nên mới tém lại một ít.
"Cậu sao lại chậm rồi, tiếp tục đi.... ưm...." Hàn Nhã Văn không thỏa mãn ⓚ*ẹ*🅿️ 𝐜h*ặ*† lấy hoa huy*t, cô muốn dương v*t đàn ông, muốn cậu tiếp tục thọc vào 𝓇ú_t 𝐫_ⓐ.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |