Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 431

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 431
Vừa rồi ông mặc ngồi ở trên kia (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thì ra Mr. Vinse không chỉ mua mấy căn nhà, mà mua rất nhiều nhà ở gần công ty cô. Hễ căn nhà nào có khả năng cô sẽ tới ở, là anh ta mua.

Quý Noãn cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá gì. Cho dù cô không chấp nhận tình cảm của Mr. Vinse, nhưng trong lòng thật sự có một chút cảm động và áy náy trước tấm lòng của anh ta.

Dù sao ba năm nay, bất cứ lúc nào Mr. Vinse cũng tìm cơ hội công tác ở Anh, và thường xuyên đi Luân Đôn giúp cô. Mấy năm nay, cô có thể tiến hành mọi việc một cách thuận lợi đều là vì có nhiều "quý nhân" giúp đỡ. Mặc dù thời gian Mr. Vinse ở Luân Đôn cũng không lâu lắm, nhưng anh ta đã giúp cô rất nhiều việc.

"Hôm nay tôi mời anh ly cà phê." Quý Noãn trầm ngâm một lát, rồi cất tiếng: "Mỗi lần tôi muốn cảm ơn anh, tôi đều nói muốn thiết đãi anh, nhưng lần nào anh cũng đều giành trả tiền. Giữa hai chúng ta, số tiền đó cũng không đáng kể, nhưng về mặt khác, tôi thật sự mắc nợ anh rất nhiều. Dù sao anh cũng phải để tôi tìm một cách đơn giản nhất để trả lại."

Mr. Vinse lặng im trong giây lát rồi khẽ cười: "Nếu như cô có thể không tiếp tục nói chuyện khách sáo như vậy với tôi nữa thì cũng xem như đã trả hết nợ cho tôi rồi."

"Việc nào ra việc nấy chứ, không thể tính như vậy được. Tối nay anh mời tôi ăn cơm, buổi chiều tôi mời anh uống cà phê, như thế là có qua có lại."

"Có qua có lại?" Mr. Vinse bỗng dừng xe lại, quay đầu sang nhìn Quý Noãn ngồi bên cạnh: "Cô Quý thân mến, tôi hi vọng cách thức có qua có lại này có chiều sâu hơn một chút."

Quý Noãn nhếch môi, vẻ mặt tươi cười, nhưng cuối cùng cũng không trả lời.

Mr. Vinse tiếp tục lái xe. Sau khi tìm được chỗ đỗ xe ở khu lân cận phố buôn bán, anh ta nói: "Lần trước tặng vòng đeo tay cho cô, cô không nhận, hại tôi để ở nhà, bị mẹ tôi đột nhiên về nước nhìn thấy. Bà liên tục gặng hỏi có phải tôi thích cô gái nhà nào rồi, muốn tôi giới thiệu với bà. Nếu tôi không cho bà gặp cô gái mà tôi sắp kết hôn, bà sẽ không chịu đi. Cô nói có phải tôi đã thật sự lớn tuổi rồi không, nếu không kết hôn, ba mẹ tôi đều sẽ buồn đến mức bạc tóc?"

Từ lời nói của Mr. Vinse, dường như Quý Noãn mơ hồ nghe ra điều gì đó, cô liếc nhìn anh ta: "Tối nay anh cố ý mời tôi đi ăn, không phải là muốn tôi gặp mẹ của anh đó chứ?"

Mr. Vinse có phần buồn bã, anh ta day mi tâm: "Quả thật là tôi có ý định này, nhưng không dám thực hiện. Chưa được cô đồng ý, làm sao tôi dám dùng cách này ép cô?"

"Vậy mẹ anh còn ở Hải Thành không?"

"Còn, bà cũng biết tối nay tôi mời cô đi ăn, cứ nói muốn đến gặp cô, nhưng tôi ngăn cản. Tuy tôi không nói rõ quan hệ giữa tôi và cô, nhưng bà vẫn khăng khăng cho rằng tôi có bạn gái mà không cho người trong nhà biết. Lớn tuổi rồi, bà bắt đầu bận tâm lo nghĩ cho con cái, bây giờ lại càng đặc biệt quan tâm chuyện kết hôn của con cái, tôi thật sự không lay chuyển được bà." Mr. Vinse vừa nói vừa ra hiệu Quý Noãn có thể xuống xe.

Sau khi xuống xe, Quý Noãn đưa mắt nhìn quán cà phê cách đó không xa, lại mỉm cười nhìn Mr. Vinse vừa xuống xe, rồi chỉ về phía quán cà phê kia, ý nói đó là quán cà phê mà cô nhắc tới lúc nãy.

Quý Noãn xoay người đi thẳng tới, không chú ý đến chiếc Bugatti màu đen đỗ ở bãi đỗ xe và chiếc Ghost màu đen mà chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay ở phía sau.

Sau khi vào quán cà phê, hai người ngồi xuống một chỗ trống gần quầy rượu ở lầu một. Quý Noãn gọi một ly cà phê kiểu Mỹ, Mr. Vinse nói muốn uống giống như cô.

Chẳng qua là một cuộc dạo chơi buổi chiều, Quý Noãn nhắc tới một số chuyện thú vị xảy ra ở Luân Đôn mà Mr. Vinse cũng tham dự. Hai người càng trò chuyện càng vui vẻ. Bỗng nhiên từ gần đó, có một người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc hợp thời trang đi tới. Mr. Vinse đang cười cười nói nói liền khựng lại trong thoáng chốc, nhìn người phụ nữ kia một chút rồi lại nhìn Quý Noãn đang có vẻ ngờ vực.

Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đưa mắt ra hiệu với Mr. Vinse, rồi lại nhìn Quý Noãn một chút, sau đó hỏi với vẻ không chắc chắn: "Chính là cô gái này phải không con?"

Quý Noãn liếc nhìn người phụ nữ kia, thấy ánh mắt vừa tha thiết vừa phấn khởi của bà ta thì đại khái đã hiểu ra. Cô lễ phép gật đầu với người phụ nữ kia: "Cháu chào dì."

Trong nháy mắt Mr. Vinse liền trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày trước mặt cô. Dường như hơi bất đắc dĩ, anh ta ho một tiếng, đặt ly cà phê xuống, vẻ mặt hơi trách cứ nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia: "Mẹ, làm thế nào mẹ tới đây được?"

Quý Noãn: "..."

Quả nhiên cô đoán không sai, thật sự là bà ấy lặng lẽ tới đây.

Người phụ nữ kia mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Mr. Vinse, rồi cười tủm tỉm nhìn Quý Noãn: "Cô gái, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Quý Noãn: "... Dạ hai mươi bốn ạ."

"Hai mươi bốn tuổi? Ái chà, nhỏ hơn con dì mười tuổi. Con trai dì đã quen quanh năm sống tự lập ở bên ngoài, hơn ba mươi tuổi rồi mà tới bây giờ cũng chưa nói sẽ lấy vợ hoặc đưa bạn gái về nhà. Dì và ba nó luôn ở nước ngoài, cũng không có thời gian chăm sóc nó. Khó khăn lắm dì mới phát hiện nó có dấu hiệu yêu đương, vậy mà nó vẫn cố giấu giếm dì. May mà hôm nay lúc nó ra cửa, dì phát hiện dáng vẻ của nó không giống như đi làm, nên mới len lén đón xe chạy theo. Dì thấy nó đi đón cháu, sau đó hai người lại tới đây uống cà phê... Rốt cuộc thì dì có thể gặp con dâu tương lai của mình rồi!"

"Khụ khụ." Nghe mấy tiếng "con dâu tương lai", Quý Noãn giật mình nuốt nước bọt, trong nước bọt còn lẫn vị cà phê. Vị đắng đột ngột khiến cô ho mấy tiếng liên tiếp, ho đến mức mặt hơi đỏ lên.

Người phụ nữ xinh đẹp kia thấy cô đỏ mặt, càng bất chấp Mr. Vinse bên cạnh, đưa tay kéo tay Quý Noãn, cười tủm tỉm hỏi: "Cô gái, cháu họ gì vậy?"

"Thưa dì, có lẽ dì hiểu lầm rồi, quan hệ giữa cháu và Mr. Vinse không như dì nghĩ đâu..."

"Ối dào, không cần giải thích với dì. Dì biết những người trẻ tuổi các cháu muốn tự lập, yêu đương thì muốn giấu giếm trong nhà, khi kết hôn cũng chơi trò "kết hôn bí mật" gì đó, thật ra là đều sợ trong nhà giục sinh con chứ gì? Nếu cháu không muốn sinh, dì cũng không hối thúc. Nhưng nếu nó đã có bạn gái rồi mà vẫn không chịu dẫn về gặp hai vợ chồng dì, thì quá đáng rồi!" Người phụ nữ xinh đẹp kia vừa nói vừa kéo tay Quý Noãn, giọng rất tha thiết: "Tuy thằng bé nhà dì đã ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng vẫn chưa từng qua lại với những cô gái không ra gì. Dì có thể vỗ ngực cam đoan tư cách của nó. Nếu hai đứa có tình cảm với nhau thì kết hôn sớm một chút đi! Dì và ba nó ở nước ngoài cũng có thể yên tâm, không phải lúc nào cũng bận tâm đến việc hôn nhân của nó. Nhưng cho tới bây giờ, thằng bé này không hề để lộ chút tin đồn nào. May là hôm đó dì nhìn thấy vòng tay đặt trên sofa trong nhà..."

*****

Nếu biết trước vì cái vòng tay kia mà xảy ra tình thế hôm nay thì lúc đó cho dù có làm chuyện trái lòng, Quý Noãn cũng đã nhận nó cho rồi.

Tuy nhiên qua chuyện này có thể nhận thấy, hẳn là có rất ít phụ nữ xuất hiện trong nhà của Mr. Vinse, nếu không thì mẹ anh ta sẽ không chỉ vì một cái vòng tay mà liên tưởng ra nhiều chuyện như vậy. Điều này cũng có nghĩa rằng, thường ngày anh ta cũng rất chừng mực trong quan hệ nam nữ.

Hạ Điềm luôn nói bên cạnh cô nên có một người như thế. Mặc dù hiện tại cô thờ ơ đối với chuyện tình cảm, nhưng Mr. Vinse thật sự rất tốt.

Thấy vẻ mặt như xấu hổ lại như muốn cười của Quý Noãn, Mr. Vinse nói: "Cô Quý là Tổng Giám đốc tài chính của Tập đoàn MN. Cô ấy mới từ nước Anh trở về. Tuy bọn con thường xuyên qua lại, nhưng không giống như mẹ nghĩ đâu ạ!"

"Sao lại không phải như mẹ nghĩ? Nếu là người khác, mẹ còn không dám xác định như vậy đâu!" Thấy vẻ mặt Quý Noãn hơi ngượng ngùng, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp kia liền rút tay lại, nhìn về phía Mr. Vinse, nói: "Nhưng vòng đeo tay của con lại khắc mấy chữ cái 'JI-NUAN'*! Vừa rồi con gọi cô ấy là "cô Quý", chẳng phải là muốn tặng cho cô ấy sao?"

(*) Tên Quý Noãn phiên âm ra tiếng Trung là Jì nuǎn.

Mr. Vinse dở khóc dở cười: "Mẹ hiểu lầm rồi!"

"Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm? Con sợ nói chuyện bạn gái ra thì ba con sẽ suốt ngày hỏi con chứ gì? Con yên tâm đi, từ ngày mai trở đi, mẹ tuyệt đối không hỏi tới. Thế nhưng nếu đã gặp nhau rồi, dù sao cũng phải để mẹ hỏi thăm cô Quý đây một chút chứ." Người phụ nữ kia mỉm cười nhìn Quý Noãn: "Cháu Quý, dì nói đúng không?"

Quý Noãn hơi mím môi: "Dì ơi, dì thật sự hiểu lầm rồi!"

Người phụ nữ kia chậc lưỡi: "Hai đứa đã ngầm thỏa thuận trả lời như thế chứ gì! Cho tới bây giờ, con trai dì thường không mất thời gian và công sức cho phụ nữ. Vòng tay kia khắc tên cháu, cho thấy nó thật sự rất quan tâm cháu. Hơn nữa hai người đều là người thành đạt, có thể giúp đỡ lẫn nhau, đây là chuyện tốt! Con trai dì hơn cháu mười tuổi cũng sẽ càng yêu thương chiều chuộng cháu. Trai đẹp gái xinh, hai đứa rất xứng đôi!"

Nói rồi, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cởi chiếc vòng tay xanh biếc khỏi cổ tay, rồi nắm tay Quý Noãn định đeo vào tay cô: "Lần đầu tiên dì gặp cháu, vì vội vàng nên không chuẩn bị quà gặp mặt. Vòng phỉ thúy này là dì mới mua được từ một người bạn chơi đồ cổ cách đây không lâu. Dì thấy trên tay cháu không đeo trang sức gì, vòng này tạm xem là lễ vật ngày gặp mặt nhé! Lần sau khi cháu tới chơi nhà, dì sẽ chuẩn bị quà tặng chu đáo cho cháu!"

"Dì à, như thế không được! Cháu và Mr. Vinse chỉ có quan hệ hợp tác làm ăn, cùng lắm thì chỉ là quan hệ bạn bè..." Quý Noãn vội rút tay lại, nhưng không ngờ mẹ của Mr. Vinse không những biết cách ăn mặc, trang điểm rất trẻ trung, mà còn rất khỏe, bà lập tức đeo chiếc vòng vào cổ tay cô.

Mr. Vinse có thể ngăn cản, nhưng anh ta vẫn ngồi yên. Thấy sự việc đã đi tới mức độ này, dường như anh ta biết thời biết thế không nhiều lời nữa, chỉ nhìn Quý Noãn.

"Nếu mẹ tôi đã tặng quà cho cô, cô hãy nhận lấy đi. Đây là một chiếc vòng bình thường, cũng không phải là vòng tay gia truyền gì đó, cô đeo vào trông rất đẹp." Mr. Vinse nhìn chiếc vòng tay xanh biếc trên cổ tay thon nhỏ trắng nõn của Quý Noãn, khẽ cười nói.

"Đúng vậy, dì chưa thấy cô gái trẻ nào đeo loại vòng tay phỉ thúy này hợp như cháu. Cháu Quý, da của cháu trắng thật đó, đeo vào thật sự rất đẹp." Mẹ Mr. Vinse nói, khuôn mặt tràn ngập vẻ khen ngợi, giống như chiếc vòng tay này đã cột được nàng dâu tương lai lại cho bà vậy.

Cổ tay Quý Noãn rất nhỏ, đeo vào cởi ra rất dễ dàng.

Cô cởi chiếc vòng ra, đặt trên bàn.

"Dì à." Ánh mắt Quý Noãn ấm áp điềm tĩnh, giọng nói của cô cũng không hề có ý chấp nhận đã trót thì phải trét: "Thật sự là quan hệ giữa cháu và Mr. Vinse rất bình thường, nếu như dì một mực muốn như vậy, e là cháu cũng không thể tiếp tục ngồi đây uống cà phê. Dù sao thì chúng cháu là bạn làm ăn, về sau sẽ thường xuyên gặp gỡ trên thương trường, để cho quan hệ trở nên lộn xộn thế này thật sự là rất bất tiện."

Thấy dáng vẻ của Quý Noãn không hề có ý đùa cợt, người phụ nữ xinh đẹp kia nhìn chiếc vòng tay mà cô đặt lên bàn, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc và nhẫn nại giải thích của cô, rồi quay sang nhìn Mr. Vinse.

"Chuyện này..."

Mr. Vinse lại đưa tay day mi tâm, không biết là bởi vì Quý Noãn cự tuyệt quá thẳng thắn khiến anh ta đau đầu, hay đau đầu vì mẹ của mình, chỉ nói: "Mẹ, mẹ nghe con nói một lời thật lòng nhé! Đúng là con định tặng chiếc vòng tay kia cho cô ấy, nhưng muốn cô ấy trở thành bạn gái của con, thì con cũng phải theo đuổi tới tay mới được. Con vẫn đang theo đuổi cô ấy, nhưng đáng tiếc là chưa thành công. Cô Quý chỉ là đối tác làm ăn, chứ không phải là bạn gái của con."

Lúc này người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp mới giật mình: "Vẫn... vẫn còn chưa thành công sao?"

Mr. Vinse ngửa hai tay ra với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Sức quyến rũ của con trai mẹ không có tác dụng với cô ấy."

Vốn chỉ là một buổi hẹn uống cà phê với Mr. Vinse, rốt cuộc lại rơi vào tình cảnh thế này, Quý Noãn cũng thật cảm thấy lúng túng.

"Dì, Mr. Vinse, hai người nói chuyện nhé! Cháu xin phép vào phòng vệ sinh một lát." Quý Noãn lễ độ nói, rồi cầm lấy túi trên bàn, đứng dậy đi về bên hông quán cà phê.

Quý Noãn nghĩ, khi mình từ phòng vệ sinh ra thì Mr. Vinse và mẹ anh ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi. Lúc đó cô chỉ cần nói vài câu qua loa là xong, hẳn là sẽ không quá khó xử.

Khi Quý Noãn định đi, thì bỗng nhiên cô thấy một bóng người từ lầu hai đi xuống, theo sau còn có hai nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực tài chính.

Sao lại trùng hợp gặp Mặc Cảnh Thâm ở đây thế này?

Đứng bên vách kính, Quý Noãn không đi ra ngoài. Cô nhìn theo bóng lưng của Mặc Cảnh Thâm và hai người kia, thấy họ rời khỏi quán cà phê. Đến lúc họ đi tới bãi đỗ xe, cô mới nhìn thấy Thẩm Mục đã chờ sẵn ở đó.

Cũng trong khoảnh khắc đó, cô mới thoáng nhìn thấy ở một chỗ bóng râm hơi khó thấy trong bãi đỗ xe có một chiếc Ghost màu đen và một chiếc Bugatti màu đen quen mắt.

Thì ra họ đã ở chỗ này lâu rồi, chỉ là cô không phát hiện mà thôi.

Lúc nãy họ ở trên lầu, cô ở dưới lầu, hẳn là Mặc Cảnh Thâm không nhìn thấy cô chứ?

Từ sau vách tường kính, Quý Noãn bước ra ngoài. Thật ra cô không cố ý né tránh Mặc Cảnh Thâm, chỉ là bất ngờ chạm mặt anh ở quán cà phê này, thật sự là cô cảm thấy không chuẩn bị sẵn sàng, huống chi tình thế lúc nãy cũng rất khó xử.

Cô lại liếc nhìn bãi đỗ xe và hai chiếc xe bên ngoài, rồi kéo một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, hỏi: "Anh cho hỏi, mấy người vừa rồi ngồi ở chỗ nào?"

*****

Cô lại liếc nhìn bãi đỗ xe và hai chiếc xe bên ngoài, rồi kéo một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, hỏi: "Anh cho hỏi, mấy người vừa rồi ngồi ở chỗ nào?"

Nam phục vụ bàn quan sát cô vài lần: "À, cô muốn hỏi về ông Mặc phải không?"

Quý Noãn liếc nhìn nhân viên phục vụ với vẻ hơi đăm chiêu: "Anh nhận ra anh ấy?"

"Mấy năm nay ông Mặc và bạn bè hoặc nhân vật nổi tiếng gặp gỡ bàn công việc, thường chọn đến nơi này. Chỉ cần ông Mặc tới, tất cả phòng ở lầu hai đều không mở cửa đón khách khác. Vừa rồi ông Mặc ngồi ở gần lan can trên lầu hai và ở đó rất lâu, cũng vừa mới rời đi thôi." Nhân viên phục vụ lễ phép nói: "Cô phát hiện quá muộn rồi. Nếu muốn chào hỏi ông Mặc, cô tới trước đây mười phút thì còn được, chứ bây giờ thì ông ấy đi rồi."

Nghe cách anh ta nói như vậy, Quý Noãn cảm thấy thường ngày khi Mặc Cảnh Thâm tới đây, luôn có người tìm cách đến bắt chuyện hoặc tự giới thiệu, nên đối với việc cô hỏi thăm ông Mặc, anh ta thấy quen rồi.

Nhưng lúc này Quý Noãn cũng không nói gì, chỉ nhìn theo hướng nhân viên phục vụ vừa mới chỉ.

Vị trí gần lan can lầu hai, chẳng phải là ở ngay phía trên chỗ ngồi của cô lúc nãy? Hơn nữa cách thiết kế và trang trí trong quán cà phê cũng không hoàn toàn theo kiểu khép kín, từ ban công lầu hai có thể nhìn thấy rõ ràng khách ở lầu một và mọi động thái của họ. Mà lúc nãy cô ngồi ngay phía dưới chỗ ngồi của Mặc Cảnh Thâm, không những mọi hành động của cô đều bị anh nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa có lẽ ngay cả nội dung cuộc nói chuyện cũng đã bị anh nghe được.

Như vậy Mặc Cảnh Thâm đều đã nghe thấy tất cả những gì cô vừa nói với Mr. Vinse và mẹ anh ta?

Quý Noãn lại nhìn ra bên ngoài một chút, thấy xe của Mặc Cảnh Thâm đã rời đi thì mới trở lại ngồi đối diện Mr. Vinse.

Có lẽ mẹ của Mr. Vinse cảm thấy hành động lúc nãy của mình thật sự quá đường đột, nên nhân lúc Quý Noãn vào phòng vệ sinh, bà cũng rời đi rồi, nhưng chiếc vòng tay vẫn để trên bàn.

"Rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi." Khi Quý Noãn ngồi xuống, Mr. Vinse khẽ cười, nói: "Tuy là ban đầu tôi cũng định thuận thế đẩy thuyền, nhưng cũng may là cô không trở mặt tại chỗ."

Nghe anh ta nói như vậy, Quý Noãn cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ nhếch môi: "Dì ấy cũng rất thú vị. Tuy nhiên đúng là anh cũng đã đến tuổi nên kết hôn rồi."

"Cô nói như vậy có nghĩa là trước nay cô không hề xem mình là mục tiêu kết hôn của tôi?"

Những gì cần nói, Quý Noãn cũng đã nói rõ rang, nhưng vào lúc này, cô nghĩ mình cần phải nhắc lại một cách cương quyết hơn.

"Anh đã biết rồi đấy, mấy năm nay tôi cũng không có ý định suy xét đến chuyện này. Mr. Vinse, chúng ta đã ngồi ở đây nói tới chuyện này, thì hãy nói cho thấu đáo. Làm bạn hợp tác làm ăn cũng có thể, làm bạn bè cũng được, nhưng đối với quan hệ gần gũi hơn, thì tôi không thể. Xin anh hãy tìm đối tượng khác, đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa."

Mr. Vinse nhìn cô một lát, rồi khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho cô cất vòng tay phỉ thúy trên bàn: "Chiếc vòng tay này mẹ tôi đã quyết định tặng cho cô, tôi không thể lấy lại được. Cô nhận lấy đi, coi như là bạn bè, thỉnh thoảng tặng cho tôi chút quà là được rồi."

"Ngay cả vòng đeo tay của anh, tôi còn không nhận. Huống chi đây là vòng đeo tay của mẹ anh. Anh cất vào đi, sau này tặng cho người nên tặng."

"Cô thật là! Trước sau cũng vẫn là cái tính này. Ba năm nay tôi ở Luân Đôn, đã vài ba lần muốn tìm cơ hội gần gũi cô hơn một chút, nhưng hết lần này tới lần khác, tôi tiến một bước là cô lui một bước, nếu tôi lại gấp gáp tiến tới, hẳn là cô sẽ càng tránh xa hơn." Anh ta nhìn vào mặt cô: "Quý Noãn, cô cần gì phải làm như vậy? Năm đó cô ly hôn rồi mới đến nước Anh, cũng đã cho thấy tình cảm và cuộc hôn nhân trước đó đều đã là quá khứ. Rốt cuộc vì sao cô cứ phải để trái tim mình trống trải như vậy? Nếu tôi không phải tuýp người cô thích, tôi cũng đành chấp nhận, nhưng cô một mực từ chối tất cả đàn ông tới gần như vậy thì làm sao tôi có thể cam tâm?"

"Anh cam tâm cũng được mà không cam tâm cũng được." Vẻ mặt Quý Noãn thản nhiên, cô nhìn anh ta: "Nếu anh muốn bữa cơm tối nay vẫn tiếp tục, tôi khuyên anh hãy xem tôi như một người bạn tốt. Nói cách khác, tôi sợ là còn chưa tới giờ hẹn ăn cơm năm giờ chiều, tôi đã phải rút lui rồi."

Không phải Mr. Vinse không biết tính tình của Quý Noãn. Anh ta từng bị cô từ chối không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên cũng quen với thái độ "xù lông nhím" của cô mỗi khi đối mặt với vấn đề này. Lúc này thấy Quý Noãn quả quyết và dứt khoát như vậy, anh ta nhìn vào mắt cô, mỉm cười xem như là hiểu rõ nguyên nhân cô từ chối thẳng thừng như vậy.

Thật ra Quý Noãn vốn cũng muốn nhẹ nhàng khéo léo nói với Mr. Vinse về chuyện này. Mấy năm nay, Vinse đối xử với cô cũng rất tốt, cô cũng không muốn tuyệt tình với một người có tình cảm với mình.

Nhưng có lẽ là hôm nay mẹ của Mr. Vinse khiến Quý Noãn nhận rõ hơn tình cảm từ đáy lòng mình. Thật sự là cô không thể chấp nhận tình cảm của Mr. Vinse.

Bởi vậy cô thấy mình cũng không cần phải giữ lại tình trạng quan hệ mập mờ này giữa hai người.

Lúc hai người rời quán cà phê, thì đã sắp năm giờ chiều. Quý Noãn đi tới bãi đỗ xe trước, theo phản xạ, cô lại quay đầu nhìn quán cà phê sau lưng.

Cô nhớ rõ là Mặc Cảnh Thâm không thích uống cà phê. Thật ra, bản thân cô cũng không thích uống cà phê lắm. Chỉ là sau này hàng ngày đến phòng làm việc, đi ngang qua chỗ này, cô đều ghé lại mua một ít cà phê cho các đồng nghiệp, từ đó cũng dần quen việc tới nơi này uống vài ly, rồi thành khách quen ở đây.

Thế nhưng mấy năm gần đây, vì sao Mặc Cảnh Thâm lại thường xuyên tới nơi này?

***

Sau bữa cơm tối ở nhà hàng Ý, Mr. Vinse mời Quý Noãn đi xem phim.

Cũng không phải cô không nhìn ra mục đích hôm nay của Mr. Vinse là muốn thúc đẩy quan hệ với cô. Nhưng kết quả là anh ta bị cô từ chối, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên rất gượng gạo. Tuy nhiên kế hoạch thì vẫn phải thực hiện, hơn nữa rạp chiếu phim đã được bao trước rồi, nếu như cô không đi, thì sẽ rất áy náy trước lòng tốt của Mr. Vinse.

Dù sao thì chuyện gì nên nói, cô cũng đã nói xong. Đối với chuyện đi xem phim cô cũng không từ chối.

Trong đại sảnh chiếu phim dành riêng cho khách VIP ở trung tâm thành phố Hải Thành, chỉ có hai người. Có lẽ Mr. Vinse đã hỏi Thư ký Dương về cách thức, lúc vào cửa, anh ta còn giúp Quý Noãn mua bỏng ngô và Coca Cola.

Quý Noãn mỉm cười cảm ơn. Sau khi vào trong, cô luôn tập trung xem phim. Hai người ai ngồi chỗ nấy, không trò chuyện với nhau.

Đây là một bộ phim bom tấn của Hollywood, dài mấy tiếng đồng hồ. Khi phim kết thúc, hai người rời rạp chiếu phim thì đã mười giờ tối.

Mr. Vinse lái xe đưa cô về. Trên xe, anh ta hỏi: "Vốn hôm nay tôi cố ý chuẩn bị một ngày hẹn hò với cô, nhưng kết quả là ngay cả một nụ hôn đầy cảm xúc tôi cũng không nhận được, mà còn phải luôn luôn giữ khoảng cách kẻo làm cô tức giận rồi không để ý tới tôi nữa."

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)