Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 430

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 430
Vừa rồi ông mặc ngồi ở trên kia
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tám giờ rưỡi sáng, Quý Noãn về tới Tập đoàn MN.

Điều quan trọng nhất là cô ngồi xe của Mặc Cảnh Thâm trở về.

Cả hành trình một tiếng đồng hồ ngồi trên xe, ngoại trừ lúc Thẩm Mục lái xe hỏi cô mang giày cao gót đi trên đường nhựa có mệt không, Quý Noãn thuận miệng trả lời hai câu, còn toàn bộ thời gian còn lại, mọi người đều không nói chuyện.

Tới tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn MN ở khu Thành Tây, Quý Noãn cảm ơn xong liền xuống xe. Cô rất sợ bị Tiểu Bát và Hạ Điềm phát hiện cô ngồi xe của ai trở về, nhất định là sẽ gặng hỏi này nọ, nên cô xuống xe rất nhanh và dứt khoát.

Thấy Quý Noãn đi vào công ty với tốc độ nhanh như vậy, Thẩm Mục hoài nghi không biết có phải cô bị ma đuổi hay không.

Quý Noãn vừa quay về phòng làm việc, tiếng của Hạ Điềm đã từ ngoài cửa vọng vào. Vừa vào cửa cô nàng đã bắt đầu tán gẫu: "Không phải cậu nói sau khi triển lãm kết thúc thì chỉ nghỉ lại một đêm ở khu nghỉ mát sao? Vậy mà ở lại tới hai ngày! Nếu biết cậu ở lâu như vậy, mình đã giúp cậu chuẩn bị thêm vài bộ quần áo rồi. Có phải cậu chỉ mang theo một bộ quần áo không? Vẫn mặc như vậy mà ở lại hai ngày với đám 'bố già' ở khu nghỉ mát sao?"

Quý Noãn vào phòng nghỉ thay quần áo, khi trở ra, cô nói: "Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tùy ý chuyện trò là được, mặc cái gì cũng vậy thôi. Ở đó có bán đồ đi biển, mình mua đại một bộ mà mặc."

Hạ Điềm nhíu mày: "Vậy cậu tự lái xe về hả?"

Quý Noãn không đáp, ngồi vào bàn làm việc nghỉ ngơi một lúc, lại đưa tay lấy túi, định lấy điện thoại di động ra, kết quả là ngón tay chạm phải viên kim cương xanh lành lạnh kia. Cô nhớ lúc ở trên xe, mình đã có vài lần kích động muốn lấy viên kim cương xanh này trả lại cho Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại kiềm nén được.

Lúc đó trên xe rất yên tĩnh, Mặc Cảnh Thâm luôn chăm chú xem mấy tài liệu công ty, cũng không có ý nói chuyện với cô, dường như chỉ là tiện đường cho cô quá giang. Tuy bầu không khí rất trầm lặng, nhưng dù sao xem như cũng đã xóa tan sự lúng túng giữa cô và anh khi ngồi chung một xe.

Cô không muốn phá vỡ bầu không khí có thể nói là bình thản đó. Một khi vì viên kim cương xanh này mà đột nhiên khơi chuyện, hẳn là dọc đường cũng sẽ không hòa thuận như thế.

Huống chi lúc đó còn có Thẩm Mục trên xe, Quý Noãn cũng không tiện trả viên kim cương xanh cho anh, cuối cùng đành kiềm nén sự thôi thúc. Giờ đây sau khi trở về, lại nhìn thấy viên kim cương kia, cô đưa tay day trán, khẽ thở dài.

Hạ Điềm thấy dáng vẻ im lìm của Quý Noãn, ánh mắt liền chuyển xuống túi xách của cô: "Hôm đó khi mình giúp cậu đeo dây chuyền, vì quá vội vàng nên mình vẫn chưa kịp hỏi, viên kim cương xanh này ở đâu ra? Trước kia chưa từng thấy cậu đeo nó, chẳng lẽ là vẫn để ở nhà? Không phải là có người tặng cậu hồi ở Anh đó chứ?

Quý Noãn đặt túi qua một bên: "Quà được tặng trước khi ly hôn, cậu nói là ai tặng đây?"

Hạ Điềm vừa nghe thì ánh mắt liền sáng lên, bước tới bên bàn làm việc, hỏi: "Cậu gặp ai ở hội triển lãm rồi? Lúc cậu ở khu nghỉ mát, Tổng Giám đốc Mặc có ở đó không? Cậu có gặp Tổng Giám đốc Mặc không?"

Vừa nói Hạ Điềm vừa ghé sát khuôn mặt nhiều chuyện của mình lại gần Quý Noãn, quan sát kỹ càng vẻ mặt của cô.

Quý Noãn bậm môi, nói một câu trúng tim đen: "Như vậy ngay từ đầu cậu và Tiểu Bát đã biết mình sẽ gặp anh ấy, hai người là có ý đồ?"

Hạ Điềm thấy dường như Quý Noãn cũng không cảm kích trước sự quan tâm của mình, liền hừ một tiếng: "Mình thấy cậu vẫn không có hứng thú gì đối với những người đàn ông khác, dù sao cậu cũng không thể tiếp tục sống đơn độc. Hiện nay các mặt của Tập đoàn MN đều đã rất ổn định, cậu cũng không cần phải liều mạng như vậy, cũng nên suy nghĩ về vấn đề tình cảm của mình đi. Nếu như cậu vẫn không buông bỏ được tình cảm trước kia với Tổng Giám đốc Mặc..."

"Không có gì là không thể buông bỏ được, tất cả đều đã là quá khứ." Quý Noãn cụp mắt xuống nhìn đồ đạc trên bàn: "Ai đưa tài liệu tới vậy?"

Thấy Quý Noãn muốn bắt đầu làm việc chứ không hề muốn trò chuyện, Hạ Điềm cười híp mắt nhìn cô: "Mình vừa nghe cô bé ở quầy tiếp tân nói, cậu được một chiếc Bugatti đưa về. Mặc dù loại xe sang này cũng rất thường thấy ở Hải Thành, nhưng xe của cậu không phải là hiệu Bugatti mà? Xe của cậu đâu? Cậu ngồi xe ai trở về vậy?"

Quý Noãn đưa tay đỡ trán, im lặng, lật xem tài liệu trong tay.

Thấy thái độ dầu muối đều không ăn của Quý Noãn, Hạ Điềm thở dài: "Trước kia hai chúng ta đã từng nói gì khi còn độc thân? Sẽ cùng sống độc thân, sẽ cùng kết hôn, cùng sinh con. Kết quả là mình sắp sinh rồi, còn cậu thì sao? Bên cạnh cậu, ngay cả một người đàn ông thân cận cũng không có. Nếu như cậu thật sự không muốn có liên quan với người cũ, sao cậu luôn đối xử lạnh nhạt như vậy với Mr. Vinse? Dù sao điều kiện mọi mặt của anh ta đều rất tốt, lại một lòng đợi cậu hơn ba năm. Cậu nói xem, cậu..."

Quý Noãn lắc đầu: "Mình không thích đàn ông quá mức khôn khéo."

"Vậy sao cậu không từ chối sớm một chút?"

"Mình đã từng từ chối rồi, nhưng Mr. Vinse vẫn một mực xem như mình chưa từng từ chối anh ta. Anh ta cũng không tiếp tục làm phiền mình, mà chỉ thỉnh thoảng mời mình ăn bữa cơm, hoặc thỉnh thoảng giúp mình việc gì đó. Anh ta không tiếp tục đứng ở góc độ của một người theo đuổi quá phiền phức khiến người khác ghét, nên mình cũng không có lý do xua đuổi anh ta."

"Vậy nói cách khác, chỉ cần những người đàn ông ưu tú này biết cách kiềm chế sự sắc sảo của họ trước mặt cậu, không làm cậu chán ghét, thì cậu cũng có thể thích họ?"

"..."

Quý Noãn không nghĩ tới vấn đề này.

Ít ra thì mấy năm nay cô hoàn toàn không suy nghĩ về vấn đề tình cảm.

"Hiện giờ có thể mình... nói chung là, mình không có hứng thú đối với đàn ông, bởi vậy cậu cũng đừng quan tâm đến việc này. Mình vừa về nước không lâu, cậu và Tiểu Bát đã vội vàng làm bà mai của mình rồi hả? Đây là các cậu không muốn nhìn thấy cuộc sống của mình quá yên tĩnh phải không?" Quý Noãn trợn mắt nhìn Hạ Điềm.

Hạ Điềm cười khì: "Tiểu Bát nói, tuy những gì cậu trải qua mấy năm nay rất huy hoàng, nhưng về mặt tình cảm thì rất trống trải. Đặc biệt là năm đầu tiên đến nước Anh, cậu thường ngồi đờ ra trước cửa sổ, ai gọi cậu, cậu đều dường như không nghe thấy. Mình và Tiểu Bát đã cân nhắc kỹ, phải mau mau tìm chồng cho cậu trước tuổi hai mươi lăm. Nếu không thì một phụ nữ thành đạt, có nhan sắc có tiền như cậu, muốn tìm một người đàn ông tương đương thật sự là rất khó. Chờ thêm vài năm, cậu thêm vài tuổi nữa, lại càng không dễ tìm..."

Câu cuối cùng, Hạ Điềm kìm lại trong miệng, suy nghĩ một hồi cũng không nói ra.

Câu cô muốn nói là: huống chi cậu đã từng ly hôn, chồng trước là một nhân vật nổi tiếng như Mặc Cảnh Thâm, cũng không biết rốt cuộc ai sẽ cưới nổi cậu.

Câu này nhất định không thể nói ra. Với thái độ hiện giờ của Quý Noãn, nếu cô nói như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị tống ra ngoài cửa, sinh con xong đừng nghĩ tới việc trở lại tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn MN làm việc.

Dù sao thì cô cũng đã cúc cung tận tụy phục vụ cho Tập đoàn MN nhiều năm như vậy, nếu như chỉ vì chọc giận Quý Noãn mà bị đuổi việc, thì mất nhiều hơn được.

Quý Noãn vốn không để ý tới Hạ Điềm, nhưng thấy vẻ mặt Hạ Điềm như rất muốn bảo cô tìm một việc để làm thì suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tối hôm qua Mr. Vinse có gọi điện thoại tới, hẹn mình cuối tuần đến nhà hàng Ý mới mở ở phố thương mại bên kia ăn một bữa cơm, mình đã đồng ý, cậu thỏa mãn rồi chứ?"

*****

Hạ Điềm liếc nhìn Quý Noãn: "Đây là chính cậu đồng ý, chứ không phải mình ép cậu đi. Hơn nữa, nếu như người này là Mặc Cảnh Thâm thì quá tốt rồi."

Quý Noãn không trả lời.

Vừa vặn lúc này Tổng Giám đốc của Hằng Thành đích thân tới Tập đoàn MN, luôn miệng nói muốn gặp Quý Noãn.

Sau khi nghe máy, Quý Noãn liếc nhìn Hạ Điềm: "Người của Hằng Thành đến đây lúc nào?"

"Ngày hôm qua họ đã tới tìm rồi, mình không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nên không gọi điện báo cho cậu."

Quý Noãn gật đầu, không nói thêm, đóng tài liệu lại, đứng lên nói: "Bảo họ đến phòng khách chờ mình."

"Bởi vì lần trước hai người kia ở chỗ này bị thua thiệt, đến bây giờ Tổng Giám đốc của Hằng Thành vẫn không dễ chịu, hôm qua dẫn người tới làm ầm ĩ. Cậu muốn đích thân gặp mặt ông ta sao?"

Quý Noãn không trả lời, rời khỏi phòng làm việc.

Khi tới phòng khách, cô nhìn thấy vị Tổng Giám đốc của Hằng Thành. Đó là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, cao lớn vạm vỡ, đầu trọc, cổ đeo vòng vàng to, là hình tượng điển hình của nhà giàu mới nổi. Cô còn tưởng người của Hằng Thành rất có bản lĩnh, rốt cuộc hóa ra là họ dựa vào một ông chủ "khí thế" như vậy để chèo chống.

Sau khi vào cửa, Quý Noãn không nói gì. Ông chủ của Hằng Thành muốn đánh người uy hiếp, nhưng trước sau Quý Noãn vẫn ung dung bình tĩnh đứng bên cửa nhìn ông ta và mấy người thuộc hạ của ông ta. Cô tỉnh bơ, nhẹ nhàng đếm đầu ngón tay như đang nhẩm tính.

Tổng Giám Đốc của Hằng Thành nhìn cô với vẻ mặt hung dữ, hỏi: "Cô đếm cái quái gì vậy?"

Mặt không đổi sắc, Quý Noãn đáp: "Tôi đang đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa công ty Hằng Thành sẽ đóng cửa!"

Mặt Tổng Giám đốc của Hằng Thành cứng đờ. Hôm nay ông ta đích thân đến đây, thật ra là bởi vì phía chính quyền trở mặt tạo áp lực với công ty ông ta. Ông ta thật sự tức không chịu nổi, mới tới nói chuyện với một phụ nữ còn rất trẻ tuổi như Quý Noãn. Thế nhưng, không ngờ vừa tới phòng tiếp khách này thì bảo vệ đã theo sau bọn họ rồi dẫn tới đánh nhau. Người phụ nữ này thoạt nhìn mảnh mai, nhưng không hiểu sao vẻ điềm tĩnh của cô ta lại khiến người khác chột dạ.

Thấy bọn họ đã ngừng đánh nhau, Quý Noãn liền đi thẳng tới, bình thản liếc nhìn mấy bảo vệ bị thương nhẹ trên mặt: "Hôm qua trước khi đến đây tìm tôi, các người cũng đã bị phía chính quyền cảnh cáo rồi. Mấy người tới đây gây chuyện, mục đích cuối cùng là cùng đường muốn kiếm chác lợi ích ở chỗ tôi, hay là chỉ muốn tới ra oai? À, suýt nữa tôi quên nói, tuy Tập đoàn MN chúng tôi hoạt động ở lĩnh vực bất động sản, nhưng mấy năm nay tại nước Anh, chúng tôi đã thực hiện nhiều dự án khoa học công nghệ Internet. Mặc dù Tập đoàn MN ở khu Thành Tây thoạt nhìn cũng không quá lớn, nhưng ngay cả phòng nghỉ ngơi cũng đều lắp đặt camera, huống chi là một phòng tiếp khách lớn thế này."

Cô ngồi xuống bên bàn, ngón tay cong lại, nhẹ nhàng thong thả gõ lên mặt bàn: "Hôm nay, trên người bảo vệ của chúng tôi có bao nhiêu vết thương, lát nữa tôi sẽ trình báo đầy đủ. Mặt khác, hẳn là các người không rõ vì sao hôm qua không thể gặp tôi ở công ty. Hôm qua, tôi nhận lời mời đi nghỉ cùng các lãnh đạo tỉnh và thành phố ở khu nghỉ mát Hoàn Hải. Các người nhất định vẫn muốn làm ầm ĩ ở chỗ tôi sao? Lát nữa nếu chẳng may tâm trạng tôi không tốt, trong lúc tức giận không tha cho các người, không cho các người cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, lúc đó thì rốt cuộc là ai xui xẻo đây? Không cần tôi phải nói chứ?"

Tổng Giám đốc công ty Hằng Thành ngẩn ra.

Quý Noãn nói: "Hiện nay ngành bất động sản trong nước đang ở vào thời kỳ hết sức quan trọng, quy định điều tiết và khống chế của nhà nước cần có sự phối hợp của các công ty lớn. Tuy rằng tài chính của công ty Hằng Thành cũng dồi dào, nhưng lại không hiểu được phải tỏ vẻ khiêm tốn như thế nào trong ngành nghề này. Đứng trước mặt ông là rất nhiều công ty hiểu biết và nghe lời được chính quyền nâng đỡ, chứ không chỉ có một mình Tập đoàn MN chúng tôi. Ba năm nay, Hằng Thành các người thu mua đất đai khắp nơi không chịu buông tay, từ lâu ở trên đã không hài lòng đối với các người rồi. Đến bây giờ thái độ của họ ra sao, cuối cùng không cần tôi nói, các người cũng rõ ràng mà. Hôm nay giá đất tăng cao, công ty các người đã đánh mất ưu thế từ lâu rồi! Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, bây giờ các người buông tay, chấp nhận lời khuyên của chính quyền, có lẽ còn có thể giữ được bảng hiệu công ty. Nếu các người chậm trễ, e rằng..."

Hiện nay việc kinh doanh bất động sản trong nước thật sự là vàng thau lẫn lộn. Tuy mấy năm trước có chiều hướng đi lên, nhưng càng về sau, lại trải qua hơn nửa năm bong bóng bất động sản, rất nhiều người có đất trong tay đều bán đổ bán tháo, rốt cuộc thua lỗ nặng nề. Hiện nay, các công ty lớn trong ngành này đều muốn giành một phần bánh trên thị trường, có thể đứng vững thì có lẽ còn có thể duy trì một thời gian. Nhưng mà nếu vừa bắt đầu đứng vững đã muốn tranh giành lợi ích với chính quyền, thì đúng là ngại mình sống lâu quá rồi.

Tổng Giám đốc của Hằng Thành hoàn toàn không ngờ một phụ nữ còn trẻ tuổi như Quý Noãn lại nói ra những lời như thế này, chứ không vì hành động của ông ta mà hoang mang hoảng hốt vừa gọi bảo vệ, vừa sai người báo cảnh sát.

Nhưng chỉ với mấy câu ngắn ngủi của Quý Noãn đã đủ khiến ông ta buông tay túm áo bảo vệ ra, do dự nhìn về phía cô. Quý Noãn vẫn đang lạnh lùng và hờ hững ngồi đó, không hề vì tình hình hỗn loạn ở đây mà định bỏ chạy ra ngoài.

Tổng Giám đốc Hằng Thành lại thấy lúc Quý Noãn đẩy cửa phòng tiếp khách bước vào, cô chỉ đi một mình. Ngoại trừ mấy bảo vệ ban đầu, cô không dẫn theo người nào cả.

Ung dung điềm tĩnh đến mức đó, cho thấy cô thật sự đã nói chuyện gì đó với lãnh đạo tỉnh và thành phố.

Nhất định là cô biết chút ít kế hoạch và dự định của phía trên, cho nên đã tính trước mọi việc.

Nghĩ vậy, Tổng Giám đốc của Hằng Thành lại trừng mắt nhìn Quý Noãn: "Cô gái, cô to gan lắm!"

Quý Noãn mỉm cười: "Không dám, to gan hay không không quan trọng, quan trọng là... ai có thể hiểu rõ thời thế. Trong thời thế này, không phải cứ phô bày sức mạnh là có thể giành thắng lợi. Cho dù hôm nay ông dẫn người phá hủy Tập đoàn MN của tôi, ông cũng không được mảy may lợi ích gì! Muốn trút giận à? Có thể lắm, chi bằng mạnh mẽ ném tiền vào đầu tư ở nơi cần đầu tư, cũng không phải vì một văn bản gọi thầu thất bại mà tới Tập đoàn MN chúng tôi phá hoại. Đối chọi với chúng tôi thật ra cũng không sao, nhưng ông đừng quên, người đứng ở sau lưng chúng tôi là người mà các ông không thể trêu vào. Nếu tôi nhớ không lầm, Tập đoàn Hằng Thành của các vị cũng có tên trong danh sách được tham gia hội triển lãm mà hai ngày nay tôi đã tham gia, thế nhưng rốt cuộc lại bị hủy bỏ vào phút chót, như thế là thế nào?"

Mặt Tổng Giám đốc của Hằng Thành càng lúc càng trở nên khó coi, hiển nhiên ông ta đã biết mình sắp bị lãnh đạo ở trên vứt bỏ, hoàn toàn rơi vào tình thế ốc còn không lo nổi mình ốc.

Nếu như ông ta tiếp tục làm loạn ở chỗ này, nếu Quý Noãn thật sự có quan hệ với lãnh đạo trên kia, vậy thì chưa nói tới chuyện trước kia ông ta từng làm ăn phi pháp, chỉ riêng vết nhơ đó cũng đủ để ông ta không thể tiếp tục làm ăn ở Hải Thành rồi. Mà những chuyện phát sinh gần đây cũng đủ khiến công ty của ông ta bị đè ép cho hết hơi.

*****

Tiểu Bát lại vừa mới báo cảnh sát, kết quả là cảnh sát còn chưa tới, thì khi cô chạy tới phòng khách thì đã thấy Tổng Giám đốc của Hằng Thành tức giận mặt mày đỏ bừng đi thẳng một nước.

Tiểu Bát vô cùng kinh ngạc đứng ngoài cửa nhìn một lúc. Đợi khi những người kia đều rời đi, cô vội bước vào phòng, nhìn thấy Quý Noãn ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Chị Đại, chị không sao chứ?"

"Không sao, em báo cảnh sát à?"

"Dạ, em thấy chị và mọi người ở trong đó không ra, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì, nên báo cảnh sát..."

Quý Noãn gật đầu: "Được, đến lúc đó để họ tới đồn cảnh sát ghi lời khai cũng tốt, để người ở trên đều biết, cũng là ra oai phủ đầu họ. Sau này họ cũng không dám trở lại Tập đoàn MN giở thói ngang ngược nữa đâu."

Tiểu Bát nghe cô nói nửa hiểu nửa không, nhưng thấy dường như Quý Noãn không hề hoảng sợ, lại nghĩ tới mấy năm nay Quý Noãn đã từng gặp không ít chuyện ở Luân Đôn mà vẫn có thể xử lý ổn thỏa, xem ra là mình lo lắng dư thừa rồi.

Hai ngày sau, quả nhiên Tổng Giám đốc của Hằng Thành đến gặp phía chính quyền cầu tình, cũng đương nhiên là không dám tiếp tục cố ý nhằm vào Tập đoàn MN nữa. Chưa tới hai ngày, thế lực các nơi của Tập đoàn Hằng Thành ở Hải Thành đều bị tan rã. Ngay cả Tổng Giám đốc của Hằng Thành cũng không dám lộ diện. Những người khác càng không dám tiếp tục giở trò. Phía Tập đoàn MN rốt cuộc cũng trở lại yên ổn.

***

Cuối tuần, ban ngày Quý Noãn không đến công ty, ở nhà một mình quét dọn nhà cửa, rồi đến siêu thị mua một một ít thức ăn, làm một bữa cơm trưa ngon lành.

Buổi chiều, Quý Noãn lại dành một tiếng đồng hồ tập yoga. Cô đang quỳ rạp trên mặt đất thực hiện động tác cuối cùng thì đột nhiên có cuộc gọi đến. Cô lăn một vòng trên thảm đến bên sofa, rồi ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động trên bàn.

"A lô?"

"Cô Quý, tôi là Vinse." Tiếng một người đàn ông truyền ra từ điện thoại, giọng không nhanh không chậm: "Tôi đã đặt chỗ trước ở nhà hàng tối nay rồi, buổi chiều không có việc, nên đến sớm đón cô luôn."

Lúc này Quý Noãn mới cầm điện thoại di động đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên cô nhìn thấy xe của Mr. Vinse đã đậu ở dưới lầu khu nhà.

"Chẳng phải đã nói là năm giờ chiều sao? Bây giờ mới hơn ba giờ thôi." Quý Noãn nhìn đồng hồ.

"Cô về nước cũng chưa bao lâu, trước khi về nước chẳng phải cô đã nói trở về nghỉ ngơi một thời gian sẽ dọn nhà sao? Tôi đến xem cô có đồ vật gì cần chuyển không." Mr. Vinse nói qua quýt: "Tôi có thể lên nhà ngồi không?"

Từ rất xa, Quý Noãn nhìn thấy cửa xe mở ra, Mr. Vinse mặc âu phục từ trong xe bước xuống, nhưng không đi vào cửa, mà nhìn lên vài lần, như đang tìm xem nhà Quý Noãn ở phía nào.

"Vậy anh chờ tôi một lát, tôi sẽ đi xuống."

Nghe ra cô không có ý mời mình vào nhà, Mr. Vinse cười buồn: "Ban ngày ban mặt tôi không thể làm được gì cho cô, chỉ muốn xem trong nhà cô có đồ vật gì cần chuyển, rốt cuộc cô lại rất dứt khoát, không muốn để tôi vào nhà."

"Trong nhà tôi rất lộn xộn, lúc này không tiện tiếp đãi." Quý Noãn nói qua loa, rồi dứt khoát cúp điện thoại.

Thấy cô cự tuyệt dứt khoát như vậy, Mr. Vinse cười buồn, bỏ điện thoại di động vào túi áo.

Khoảng mười phút sau, Quý Noãn đi xuống lầu.

Cô đã thay quần áo, mái tóc ngang vai bị gió thổi ra sau đầu. Cô không cần trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp tự nhiên. Gương mặt trắng trẻo ngước lên, trông xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái trang điểm khéo léo trên đường.

"Những cô gái cùng tuổi với cô đều nhân dịp cuối tuần ra ngoài hẹn hò ăn cơm, hoặc là xem phim. Cô thì ngược lại, thời tiết đẹp như thế này lại giam mình ở trong nhà! Cả ngày nay bây giờ cô mới xuống lầu phải không?" Khi mở cửa xe, Mr. Vinse cười hỏi.

"Không, hồi sáng tôi tới siêu thị, nhưng cũng chỉ mua vài thứ rồi về." Quý Noãn ngồi vào trong xe, lại nói: "Nhà hàng mà anh đặt, hẳn là năm giờ chiều mới có thể đến. Anh đến sớm thế này, trong nhà tôi cũng chưa thu dọn, ngổn ngang lộn xộn nên không tiện mời anh vào ngồi chơi. Còn mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng ta cũng không thể cứ ngồi trò chuyện trong xe vậy chứ?"

Mr. Vinse mỉm cười nhìn cô: "Nếu cô đồng ý, thật ra tôi rất thích trò chuyện với cô trong không gian nhỏ hẹp như thế này, trò chuyện bao lâu cũng được."

Quý Noãn nhìn anh ta rồi thu hồi ánh mắt: "Dù sao thì tối nay tôi cũng muốn đến phố thương mại. Tôi biết bên kia có quán cà phê không tệ. Trước đây khi còn mở phòng giao dịch, tôi từng mua cà phê ở đó, mùi vị rất nguyên bản, hay là mình vào đó ngồi một lúc?"

"Được."

"Ok, vậy thì đi thôi." Quý Noãn tiện tay thắt dây an toàn.

Thấy dáng vẻ phấn chấn của cô, Mr. Vinse mỉm cười, đánh vô lăng đưa xe rời khỏi khu nhà ở, hỏi: "Cô đã nghĩ ra nơi nào để chuyển chỗ ở chưa? Đến khu vực gần công ty ở Thành Tây hay là một nơi có phong cảnh đẹp và không khí trong lành?"

"Gần đây tôi không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, dù sao thì hiện giờ tạm thời có một chỗ ở là đủ rồi. Thường ngày tôi còn dành thời gian về nhà thăm ba tôi. Về chuyện dọn nhà, tuy ban đầu tôi định như vậy, nhưng bây giờ tôi đã bỏ ý định đó rồi, thật sự không có thời gian lựa chọn nhà."

"Mười mấy căn biệt thự của Tập đoàn BGY ở khu xây dựng ngoại ô cũng không tệ, tôi giúp cô dọn sang một căn có cảnh vật đẹp nhất nhé?"

"Không cần đâu. Nhà do công ty anh xây chiếm diện tích quá lớn, phần lớn xoay quanh vùng ngoại ô. Tuy ở đó không khí tốt lành, thích hợp người giàu có sinh sống, nhưng đối với người mà đôi khi ngay cả lái xe cũng lười như tôi, thì chỉ thích hợp ở khu vực gần công ty."

"Tôi có mấy căn nhà ở khu Thành Tây đã được lắp đặt thiết bị, có một căn rất gần công ty cô. Nếu bây giờ cô còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên chuyển đi đâu, thì có thể chuyển đến đó."

"Thật sự là không cần đâu."

"Tôi lại không thu tiền thuê nhà. Nếu cô ở, tất cả thẻ khóa phòng đều giao cho cô, tôi không thể tùy tiện xông vào nhà, cô sợ cái gì?"

Quý Noãn bậm môi: "Tôi nghe nói, anh vì công việc ở BGY mới tới Hải Thành. Trước đây anh cũng không phải là người Hải Thành, bây giờ lại có nhiều nhà ở đây như vậy. Chỉ là khu Thành Tây hơi hẻo lánh, sao anh cũng có nhà ở đó?"

"Nếu tôi nói thật lòng, chỉ sợ cô sẽ càng né tránh tôi."

"... Vậy à?"

Nhân lúc đèn đỏ, Mr. Vinse dừng xe lại liếc nhìn cô: "Trước kia, lúc cô còn ở nước Anh, tôi đã biết sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về. Thấy công ty cô ở khu Thành Tây, tôi cũng suy nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ tới ở vùng phụ cận công ty, nên tôi đã mua mấy căn nhà ở gần công ty cô. Đơn giản là tôi hi vọng khi cô ở đó, tôi cũng đến ở, hàng ngày đều có thể có cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt cô. Rồi thời gian càng lâu về sau, cô sẽ càng quen với sự tồn tại của tôi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)