Vay nóng Tima

Truyện:Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng - Chương 085

Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Trọn bộ 223 chương
Chương 085
Thiếu niên này, rốt cuộc là ai? (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-223)

Siêu sale Shopee


Edit:Thảo My

"Ai..." Sổ sách chất đống, cằm chống đỡ ở trên mặt bàn, thở thật dài một cái.

Tô Nhược Mộng bi ai phát hiện, kể từ khi nghe được Doãn Tâm Nhi mang theo nữ nhi trở lại phía sau chân núi Tử Long Lĩnh, ba ngày qua, chuyện vui vẻ nhất trước kia (mỗi sáng sớm xem số tiền khách sạn dưới chân núi thu vào) cũng biến thành vô vị tẻ nhạt rồi.

Nàng nghĩ muốn đi xem hình dạng Doãn Tâm Nhi thế nào? Nàng nghĩ sẽ đi gặp nữ nhân mà khi còn trẻ Lôi Ngạo Thiên cho rằng là nương tử tương lai.

Tại sao nàng ta lại trở lại? Là hối hận mình đã bỏ qua một nam nhân tốt rồi sao?

Không được, nếu như nàng không xuống núi một chuyến, nàng không cách nào bình tĩnh lại.

Tô Nhược Mộng đứng lên, cũng không quay đầu lại nhìn các hộ pháp ở trong sân đi tới. Đại Hộ Pháp nhất định biết Doãn Tâm Nhi, nàng muốn hắn mang nàng xuống núi, đi khách sạn gặp qua nữ nhân kia.

"Phu nhân, người tìm ta có chuyện gì sao?" Đại Hộ Pháp nghi hoặc nhìn Tô Nhược Mộng, cung kính hỏi.

Tô Nhược Mộng gật đầu, đôi môi đỏ mộng mấp máy: "Chúng ta đi sang một bên nói chuyện." Nói xong, nàng xem Thẩm Thanh đang luyện tập, còn có viện bên kia thỉnh thoảng nàng liếc qua Tứ Hộ Pháp cùng Lạc Băng Vũ.

Kể từ khi lên Tử Long Lĩnh, Lạc Băng Vũ cùng Thẩm Thanh đi theo Tứ Hộ Pháp cùng Đại Hộ Pháp tập võ, Lôi Ngạo Thiên cũng không có giao những chuyện khác cho bọn hắn.

Tô Nhược Mộng dẫn đầu đi ra cửa viện, đứng ở dưới tàng cây, ánh mắt kiên định nhìn Đại Hộ Pháp, nói: "Giáo chủ các ngươi đã nói chuyện tình Doãn Tâm Nhi cho ta, ta muốn ngươi dẫn ta xuống núi, ta muốn gặp mặt nàng một lần."

Đại Hộ Pháp nghe vậy lắc đầu lập tức cự tuyệt: "Xin phu nhân thứ tội, thuộc hạ không thể mang phu nhân xuống núi."

Dưới núi gần như hội tụ tất cả người giang hồ, mấy ngày nay ngay cả Giáo chủ và lão giáo chủ cũng tự mình mang theo Nhị Hộ Pháp cùng Bát Hộ Pháp dò xét tất cả trạm gác ngầm cùng cơ quan. Vì lý do an toàn, mỗi ngày bọn họ đều nghiên cứu các điểm phòng ngự mới.

Nếu như lúc này mang nàng xuống núi, chỉ sợ lập tức sẽ bị người núp trong bóng tối phát hiện, hắn không thể để cho phu nhân gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Nếu không, hắn không cách nào hoàn thành nhiệm vụ Giáo chủ giao phó.

"Nhưng mà, nếu như không thấy mặt nàng một lần, ta căn bản là không có cách nào bình tĩnh được. Ta cũng không hiểu vì sao ta lại như vậy? Ta chỉ muốn xem nàng là một người có bộ dáng gì?" Tô Nhược Mộng chưa từ bỏ ý định ý đồ thuyết phục hắn.

Hiện tại tình huống chân núi như thế nào, nàng không thể nào không rõ.

Nhưng mà, trên giang hồ người chân chính biết nàng cũng không nhiều, mà bọn họ hoàn toàn có thể dịch dung, những người đó cũng sẽ không nhận ra bọn họ. Nếu như vẫn chưa được, bọn họ có thể lựa chọn xuống núi vào buổi tối.

Những phương pháp để xuống núi nàng đều nghĩ xong, nàng chỉ cần một người mang nàng xuống núi.

Bởi vì đường xuống núi cơ quan trùng điệp, mà nàng căn bản không biết đường, cho nên, nếu như đi một mình, hoàn toàn không cách nào xuống núi.

Đại Hộ Pháp mím chặt môi, không chút cử động lắc đầu.

"Thật không được?"

"Xin phu nhân thứ tội."

Tô Nhược Mộng nhìn Đại Hộ Pháp, trong lòng biết hắn là thế nào cũng sẽ không đồng ý, liền thất vọng thở dài, nói: "Thôi, ngươi đi làm việc đi, ta đi nha."

"Dạ, phu nhân đi thong thả."

Đại Hộ Pháp nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, xoay người đi vào trong sân.

Không khí càng thêm nặng nề buồn bực, trên núi dưới núi đều là tên nỏ giương ra, giống như tùy thời có thể bắn ra. Mấy ngày nay, Tô Nhược Mộng không hề ngày ngày mắt cười vui mừng cầm sổ sách, mà là tập trung tinh thần vào bên trong Ngũ Hành Thuật Số, muốn rút ra cũng không thể.

Thời điểm Nhị Hộ Pháp không rãnh, nàng ôm sách cổ liên quan mãnh liệt gặm, một khi phát hiện Nhị Hộ Pháp rãnh rỗi, nàng lập tức quấn hắn đặt câu hỏi, để cho hắn chỉ nàng những chỗ không hiểu trong sách.

Có một đồ đệ ham học lại thông minh thế này, Nhị Hộ Pháp rất vui vẻ, hắn chỉ muốn Tô Nhược Mộng về sau sẽ sóng sau đè sóng trước, lĩnh ngộ đầy đủ tinh túy sư môn, học với trí dụng, nổi danh thiên hạ, hắn liền vui vẻ toét miệng cười.

"Hắc hắc."

Đại Hộ Pháp nhìn Nhị Hộ Pháp lần thứ ba mươi chín cười khúc khích ra tiếng, không nhịn được cau mày rậm, đưa tay sờ trán của hắn, lầu bầu nói: "Không có phát sốt, người này rốt cuộc là trúng tà? Hay là đầu óc bị người ta đánh hỏng?"

Nghe vậy, Nhị Hộ Pháp lập tức đứng dậy, nhìn Đại Hộ Pháp, không vui nói: "Lão Đại, ngươi làm gì thế nói ta như vậy? Ngươi mới trúng tà, ngươi mới bị người ta đánh hỏng đầu đấy? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ phu nhân gần xem như người chân truyền của ta, ngươi nói xem, ta đây làm sư phụ có thể không vui vẻ sao?"

"Phu nhân ở theo ngươi học Ngũ Hành Thuật Số?"

Những ngày qua mỗi người đều có nhiệm vụ, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt, căn bản không có thời gian đi xem người nào đang làm gì? Người nào đang nghĩ cái gì?

Chẳng biết tại sao, hắn vừa nghe thấy Tô Nhược Mộng đang học Ngũ Hành Thuật Số, tim của hắn mơ hồ lo lắng.

Nhị Hộ Pháp bất ngờ nhìn hắn một cái, hỏi:"Ngươi không biết?"

"Ngươi cho rằng ta rất rãnh rỗi sao?" Đại Hộ Pháp không vui hỏi ngược lại, nghĩ đến hắn nhanh như vậy đã dạy Tô Nhược Mộng Ngũ Hành Thuật Số, nghĩ đến Tô Nhược Mộng đã học được thất thất bát bát (cái này là nguyên văn tác giả luôn My cũng không hiểu lắm). Hắn oán giận Nhị Hộ Pháp.

"Ngươi không phải là rất bận sao? Tại sao có thể có thời gian dạy phu nhân cái này?"

"Ta đúng là rất bận, nhưng mà, thời gian giảng giải vẫn có. Huống chi phu nhân thông minh như vậy, nàng chỉ là đọc sách cũng đã lĩnh ngộ được rất nhiều. Nàng chỉ hỏi ta một vài điều mình không hiểu thôi." Nhị Hộ Pháp nói xong, nhớ lại một chuyện, ngay sau đó thần bí hề hề hỏi: "Lão Đại, ngươi biết phu nhân rất thông minh sao?"

"Nói nhảm, người nào không biết phu nhân rất thông minh." Đại Hộ Pháp quăng Nhị Hộ Pháp một cái liếc mắt, mắng.

"Phu nhân, nàng hầu như đã gặp qua là không quên được."

"Cái gì?" Trên đời cư nhiên thực sự có người gặp qua là không quên được? Thật là lợi hại. Trong đầu của nàng có bao nhiêu thứ vậy?

Nhị Hộ Pháp thấy bộ dáng Đại Hộ Pháp giật mình, rốt cuộc cũng hài lòng, hắn vỗ vỗ bả vai Đại Hộ Pháp, nói: "Lão Đại, ta còn chưa hoàn thành chuyện Giáo chủ giao cho, ta đi trước."

"Ừ, ta cũng vậy muốn đi kiểm tra một chút."

Đại Hộ Pháp gật đầu một, đè nghi vấn trong lòng xuống, đi hướng ngược lại Nhị Hộ Pháp, thi hành nhiệm vụ chính của hắn.

Đến đây rồi nàng nào đoán được thiếu niên đó là ai không!

Gợi ý nho nhỏ đọc kỹ phần này nha!

Đoán đúng có thưởng hihi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-223)