Thiếu niên này, rốt cuộc là ai? (5)
← Ch.085 | Ch.087 → |
Edit: Thảo My
Cốc cốc...
"Mộng nhi, con có ở trong phòng không?" Ngoài cửa vang lên âm thanh của Tô thị, Tô Nhược Mộng dời đi tầm mắt khỏi quyển sách cổ trong tay, nhìn về phía cửa phòng, lên tiếng: "Mẹ, ta đang ở trong phòng, người vào đi."
Trong tay Tô thị ôm một cái váy màu đỏ thẫm, cười híp mắt đi vào, nhìn sách Tô Nhược Mộng cầm trong tay:"Mộng nhi, con nghỉ ngơi một chút. Tới thử váy mẹ may cho con, xem có vừa người không? Nếu như không vừa, mẹ sửa lại. tính toán cách ngày con cùng Ngạo Thiên thành hôn cũng chỉ có mười ngày nữa."
Tô Nhược Mộng để sách trong tay xuống, đi tới nhận lấy váy trong tay Tô thị, trải lên giường vui mừng nhìn váy dùng tơ vàng thêu thành kim phượng hoàng, khen không dứt miệng: "Mẹ, người thật lợi hại nha. Con phượng hoàng này giống như thật, người xem cánh của nó, ánh mắt của nó, giống như giương cánh bay lượn trên không trung."
Đây là một kim phượng hoàng đang bay lượn, bộ dáng trông rất sống động.
Tô Nhược Mộng bất ngờ, cũng rất thích, cho tới bây giờ nàng cũng không biết tay nghề thêu của Tô thị lại tốt như vậy.
"Thích không?" Tô thị cười ha hả hỏi.
Hỉ phục của Mộng nhi nàng rốt cuộc cũng thêu xong, mỗi một mũi kim mỗi một sợi chỉ ở nơi này cũng đại biểu nàng chúc phúc cho khuê nữ. Nhìn hỉ phục trước mắt, hốc mắt nàng khẽ nóng lên, chính mình cũng không có duyên mặc đồ cưới, thật may là nàng có cơ hội nhìn khuê nữ mình mặc.
"Thích, rất ưa thích!"
"Nhanh, nhanh, nhanh lên một chút mặc thử cho mẹ nhìn." Tô thị nhìn khuôn mặt Tô Nhược Mộng tươi cười, gật đầu một cái, luôn miệng thúc giục.
"Vâng." Tô Nhược Mộng đáp một tiếng, cầm hỉ phục đi tới phía sau bình phong, nhanh nhẹn thay đồ.
Một lúc lâu sau, nàng thay quần áo xong, khóe miệng hơi vểnh từ từ từ trong bình phong đi ra, một thân đỏ rực in vào trong tầm mắt Tô thị. Tô thị nhìn Tô Nhược Mộng đứng trước mắt, nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói: "Ừ, thật là đẹp mắt!"
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng xoay một vòng ở trước mặt Tô thị, cười ha hả nhìn nàng, nói: "Mẹ, rất vừa vặn, không cần đổi nữa."
Bộ hỉ phục này thật rất đẹp mắt, hơn nữa còn rất vừa người, vừa đúng có thể đầy đủ nổi lên vóc người của nàng, eo ếch càng hiện.
"Ừ, là rất thích hợp." Khẽ vuốt cằm, Tô thị xem như không đủ vẫn nhìn chằm chằm nàng, liên tiếp gật đầu, liên tiếp lau lệ.
Tô Nhược Mộng đi lên, đứng ở trước mặt nàng, đưa tay thay nàng lau nước mắt, nói: "Mẹ, người đừng khóc! Ta hiểu biết rõ mẹ không nỡ để ta lập gia đình, nếu mẹ luyến tiếc ta sẽ không lập gia đình nữa, Mộng nhi sẽ không lấy chồng, cả đời ở cùng với mẹ có được hay không?"
"Nha đầu ngốc, con nói gì vậy? Nào có cô nương nào không lấy chồng hay sao? Mẹ là vui mừng." Tô thị quở mắng nàng, vội vàng ngăn nước mắt.
Tô Nhược Mộng hài lòng cười nói: "Mẹ, về sau nhà của chúng ta ở Tử Long Lĩnh rồi, chờ chúng ta trở về Phượng tộc xử lý xong mọi chuyện, chúng ta trả trở về nơi này ở, có được hay không? Mẹ, người có thích nơi này hay không?"
Nàng vừa mới nói gì chuyện không lập gia đình, chỉ là muốn Tô thị ngừng khóc, nếu không nàng không biết còn rơi lệ tới khi nào?
Nàng biết Tô thị không chỉ là bởi vì vui mừng, còn có một phần nguyên nhân là nghĩ tới chính mình là một người không có duyên mặc giá y, nói cho cùng ở trong lòng của nàng, thủy chung nhớ mong cái người cha cặn bã đó.
Nữ nhân một khi động tình, chính là nước đổ khó hốt.
Giống nhau mình bây giờ, còn không phải là vẫn muốn nhìn hình dáng mối tình đầu của Lôi Ngạo Thiên sao? Mặc dù biết bây giờ trong lòng Lôi Ngạo Thiên chỉ có mình, mặc dù biết những thứ kia đều là chuyện trước kia, nhưng nữ nhân có lúc kỳ quái, cố tình muốn biết mối tình đầu của nam nhân mình là dạng gì?
Trong lòng không tự chủ thầm so sánh đối phương với mình.
"Tốt! Chỉ cần Mộng nhi vui vẻ là được rồi."
......
Một thiếu niên tuấn tú quen thuộc đi tới trước đại môn một cái khách sạn, chỉ thấy hắn mỉm cười ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu khách sạn. Ngay sau đó mở ra quạt, khóe miệng cười yếu ớt, tác phong nhanh nhẹn đi vào trong khách sạn.
Đuôi mắt bồi bàn tiểu nhị lập tức giơ lên khuôn mặt tươi cười tiến lên đón, thân thiện thăm hỏi: "Vị này khách quan mời vào bên trong."
Đại sảnh khách sạn náo nhiệt chợt yên lặng như tờ, tất cả ánh mắt mọi người đổ dồn về phía vị thiếu niên tuấn tú phi phàm kia, âm thầm timg tòi trong trí nhớ, xem trên giang hồ lúc nào thì xuất hiện một vị thiếu niên như vậy?
Dáng dấp hắn gầy trắng nõn, một thân hoa phục, trên đầu dùng một vòng kim phát cùng ngọc thạch cố định tóc, từ trên xuống dưới không một chút tiết lộ ra thân phận bất phàm của hắn. Chỉ là, khuôn mặt trái xoan dài tinh xảo lại xuất hiện trên người một người đàn ông, thật sự là có chút đáng tiếc.
Tiểu nhị bồi bàn hấp ta hấp tấp đứng ở bên cạnh bàn, nhìn dung mạo công tử trước mắt so với cô nương còn hoàn hảo hơn, vui vẻ hỏi:"Khách quan xin hỏi ngài là nghỉ ngơi còn là ở trọ?"
"Đều muốn, an bài cho ta một gian phòng hảo hạng, cho ta thêm một vài món ăn đặc sắc trong tiệm các ngươi." Cái âm thanh kia nghe êm tai như tiếng chim hoàng oanh, kéo mọi người chưa phụ hồi tinh thần về thực tế.
Phí của trời, một người đàn ông không chỉ có dung mạo còn đẹp mắt hơn nữ nhân, giọng nói còn dễ nghe như vậy.
Tiểu nhị bồi bàn cũng sững sờ, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, nhanh nhẹn đáp một tiếng: "Được, tiểu nhân đi an bài, khách quan xin hầu."
"Đợi đã nào... !" Thiếu niên tuấn tú xoay người kêu tiểu nhị đang muốn rời đi, nhìn hắn mỉm cười phân phó nói: "Đi kêu chưởng quỹ các ngươi đến."
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, một béo béo mập mập, chưởng quỹ trung niên nhưng đôi mắt lại lóe ra tinh quang mặt mỉm cười đi tới, đứng trước mặt của hắn, cung kính hỏi:"Khách quan, ngài có chuyện gì cần phân phó?"
"Nơi này các ngươi có món ăn đặc sắc gì giới thiệu một chút?" Thiếu niên nhẹ liếc hắn một cái, hỏi.
"Khách quan, ngài nếu như muốn ăn món ăn đặc sắc, vậy ngài tới đúng chỗ rồi. Khách sạn chúng ta có thật nhiều món ăn đặc biệt, tỷ như sặc Ngạo Thiên, rau trộn Nhị Hộ Pháp, cái vị hộ pháp vân vân." Chưởng quỹ mập vừa mỉm cười vừa giới thiệu, người ở đại sảnh nghe hắn giới thiệu, trên mặt đều lộ ra vẻ giận dữ, nhưng không ai dám lên tiếng.
Thiếu niên đột nhiên dùng quạt gõ ba cái lên đầu chưởng quỹ mập, trách mắng: "Quá tục."
Bàn tay chưởng quỹ mập sờ sờ đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, cũng không tức giận, cũng không kêu đau, mà là cung kính hỏi:"Khách quan này là muốn?"
"Tía tô tiên dưa, kho tàu long cân, Lĩnh Nam bích ngọc." Thiếu niên một mặt phe phẩy quạt giấy, một mặt nhàn nhạt nói ra mấy tên đồ ăn không ai nghe qua.
Chưởng quỹ mập xin lỗi nói: "Khách quan, nơi này chúng ta không có ba loại món ăn này, không biết khách..."
"Làm sao lại không có? Ba loại món ăn như vậy cũng không có, các ngươi còn mở cửa buôn bán cái gì?" Thiếu niên quát lạnh một tiếng, cắt đứt lời nói chưởng quỹ mập, nhìn hắn một cái, tốt bụng nhắc nhở hắn: "Tía tô tiên dưa leo, hồng lượn quanh tinh bột mì, rau xào, này ba loại cũng không có? Không học thức chính là không học thức, nhanh một chút đi an bài."
"Khách quan xin chờ đợi." Chưởng quỹ mập không dấu vết đánh giá vị thiếu niên, xoay người thì thầm đầy bụng rời đi.
Chuyện gì xảy ra? Người này rốt cuộc là ai? Hắn làm sao biết ám ngữ và ám hiệu Ma Giáo cùng khách sạn?
Trong hành lang người của nghe thiếu niên nói tên ba món ăn bình thường thành cao quý dễ nghe như vậy, nhất thời, những người đó đối với hắn lại thêm mấy phần thưởng thức.
Vị công tử này thật là có học thức, tên đồ ăn cũng nói dễ nghe như vậy, xem ra người này nhất định xuất thân từ danh môn hoặc là quý tộc, nếu không chính là công tử của đại gia tộc lánh đời nào đó.
Sai lầm rồi, cái này không phải là danh môn quý tộc, cũng không phải là công tử của đại gia tộc, hắn là Tô Nhược Mộng nữ giả nam trang.
Tô Nhược Mộng rốt cuộc vẫn không thể nào nhịn được lòng hiếu kỳ, nhân lúc người ta không để ý âm thầm rời khỏi Tử Long Lĩnh, sau khi cải trang giả dạng, hắn thành một thiếu niên đẹp trai.
Nàng mới vừa sử dụng ám hiệu cùng ám ngữ, thật ra thì cũng là vì tỏ rõ thân phận cho vị chưởng quỹ, để đợi hắn an bài cho nàng một gian bên cạnh phòng của Doãn Tâm Nhi.
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng phe phẩy quạt, mỉm cười mọi người bốn phía nhìn nàng gật đầu một cái.
Những người này chính là người giang hồ? Có mặc quần áo thô vải rách, có mặc hoa phục, có quắc mắt trừng mi, có mặt mỉm cười, có tò mò quan sát, có thờ ơ, có tao nhã lịch sự, có đại hán vạm vỡ.
Trên bàn bọn họ phần lớn đặt đao kiếm, vũ khí, trên bàn món ăn cũng là có ngon có dở, có phong phú có kém cỏi.
Xem ra người trên giang hồ cũng là có nghèo có giàu, có cao quý có đê tiện.
Tô Nhược Mộng lặng lẽ quan sát người khác, lại không biết mình cũng đang bị người ta âm thầm lặng lẽ theo dõi.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |