Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 059

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 059
Yêu thương nhung nhớ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dáng ủy khuất vô cùng của cô, không khỏi cười khổ một tiếng, kiềm chế lại hỏi: "Đây chính là em chọn, hiện tại đã hối hận?"

Liên Kiều có chút bực mình, nhưng vịt chết còn cứng mỏi nói: "Ai nói tôi hối hận? Tôi mới không hối hận đâu!"

"Tốt lắm!" Hoàng Phủ Ngạn Tước giả bộ rất muốn đứng dậy.

"Không cần ——" Liên Kiều lập tức ôm lấy cánh tay anh, giống như một đứa nhỏ tham ăn không buông tha đồ ăn: "Không muốn anh đi!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, ngừng lại nhìn cô, trong mắt lóe ra ánh sáng không ai đoán được, môi nở nụ cười.

Liên Kiều sau khi thấy thế, không chịu thua, cô buông cánh tay anh ra, lập tức rúc vào bên trong ổ chăn thoải mái, ôm lấy gối vào trong ngực, lắc đầu, rất chí khí mà nói:

"Cắt, mới không cần bị anh khinh thường đâu, anh đi nhanh đi, không cần làm chậm trễ giấc ngủ của tôi!"

Nhìn bộ dáng trẻ con của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi lắc đầu, anh giơ bàn tay lên mang theo cưng chiều mà chính mình cũng không phát hiện, xoa xoa đầu cô nói: "Được rồi, em đã náo loạn một ngày rồi, đi ngủ sớm một chút!"

Nói xong, môi nở nụ cười tươi, đứng dậy, thấy cô vẫn còn giận dỗi quay lưng về phía anh, tiện tay tắt bóng đèn, sau khi chăm chú nhìn bóng lưng của cô lần thứ hai, anh bước tới cửa rời đi.

Toàn bộ căn phòng rơi vào yên tĩnh, gần như tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, Liên Kiều mở mắt, không gian cứng rắn tràn đầy hơi thở mạnh mẽ của đàn ông, mạnh mẽ nuốt một chút nước miếng, tuy rằng có bóng đèn ngủ, nhưng cô vẫn không khỏi sợ hãi, theo bản năng mà kéo chăn lên, che hết tầm mắt.

Cô cảm thấy toàn bộ Hoàng Phủ đều rơi vào bên trong yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ thấy âm thanh lá cây xào xạc, đáng tiếc...

Người cô phát run khi thấy đồng hồ, trời ạ, đã sắp tới mười hai giờ rồi, đến mười hai giờ cô sẽ tự ngủ thiếp đi, Liên Kiều gần như đem toàn bộ tổ tiên nhà mình ra cầu nguyện hết một lượt, nhưng mà, thời gian vẫn từng chút từng chút chuyển động, tuy không cảm thấy nó chạy nhanh.

Chưa bao giờ cô chờ mong tới mười hai giờ như lúc này, loại tra tấn tinh thần này cô thực sự không muốn đối mặt, còn có thể chịu đến mười hai giờ sao? Cô có chút hoài nghi ý chí của mình.

Đột nhiên ——

"Ba" một tiếng từ ngoài cửa sổ truyền đến, không biết động tĩnh gì đó, linh hồn nhỏ bé của Liên Kiều chưa từng sợ hãi đến mức như vậy, cô lập tức kéo chăn lên thật cao, ngay cả đầu cũng vùi bên trong chăn, thân mình không khỏi run rẩy.

Liên Kiều là cô gái nhỏ có sức tưởng tượng phong phú điển hình, sau khi vùi toàn bộ cơ thể vào trong chăn, một mảnh trong bóng đêm thời gian đếm ngược bắt đầu bất định...

Cô không khỏi nhớ đến tầng hầm ngầm ở trường học... Nghĩ đến thi thể đã từng được đặt dưới tầng hầm kia, đứng dậy giống như cương thi đi về phía cô ——

"A —— "

Đột nhiên, cô từ trên giường dựng dậy, hét lên một tiếng lao ra cửa phòng, chạy đén hành lang phía sau, hướng phòng có ánh sáng chạy tới ——

Bên này, Hoàng Phủ Ngạn Tước dựa lưng vào giường ở phòng khách, không khỏi cười khổ chính anh lại bị một tiểu nha đầu đuổi ra, rõ ràng là chủ nhân của biệt thự này thế mà lại bị ngủ ở phòng khách, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy một tập văn kiện bên người.

Anh luôn ngủ trễ, nhiều năm như vậy đã tạo thành thói quen như vậy, giống hôm nay còn sớm. Giường, thật đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đang lúc anh mới đọc được hai trang văn kiện, chỉ nghe thấy ngoài cửa phòng khách có tiếng thình thịch sau đó cửa bị bật tung ra, như bị một lực mạnh mẽ va vào.

Anh đang rất king ngạc, ngoài ý muốn thấy được "Vật thể" hướng anh nhào tớikhông đợi lúc anh phản ứng kịp, đã cảm thấy lồng ngực một luồng ấm áp, một loại mềm mại vây quanh anh...

Tập trung nhìn vào, trong ngực dĩ nhiên là Liên Kiều!

Chỉ thấy cô vùi mình vào trong ngực anh, bản thân cô lại giống con gấu kaola chui vào trong chăn anh, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn rúc vào trong người anh, còn phát ra từng đợt run rẩy...

"Yêu thương nhung nhớ" bất thình lình khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình!

"Nha đầu?"

Anh nghiêng khuôn mặt tuấn tú nhìn cô, chỉ thấy cô đã sớm đem khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán vào ngực anh, hô hấp không đều kích thích cảm giác của anh...

Ngón tay dài giơ ra, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay lại, lại kinh ngạc phát hiện khuôn mặt vốn hồng nhuận trở nên tái nhợt ——

"Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Tim anh bỗng nhảy lên, không nói thêm ôm chặt lấy cô, đau lòng mà hỏi.

Liên Kiều hô hấp có chút khó khăn, đang lúc cô nhìn khuôn mặt tuấn tú rất đỗi quen thuộc, còn có con ngươi sáng như ngôi sao, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nghẹn lại, mang theo tiếng nức nở nói: "Hoàng Phủ Ngạn Tước... Tôi, tôi sợ..."

Ách?

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật mình một chút, "Sợ hãi? Gặp ác mộng?"

Liên Kiều liều mạng lắc đầu, "Có thể gặp mộng đã tốt, tôi... Tôi căn bản là ngủ không được, phòng anh lớn như vậy, nhưng lại như vậy, yên tĩnh như vậy, tôi sợ hãi..."

Sau khi nghe được cô "Lên án", tim anh rốt cuộc thả lỏng, thì ra là như vậy...

"Nha đầu không có tiền đồ, em đã hai mươi tuổi rồi, còn sợ hãi giống đứa nhỏ?" Anh thấp giọng cười, vừa nói một bên vỗ bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ, bàn tay anh truyền đến độ ấm.

Ý chí quật cường của Liên Kiều sớm bị sợ hãi dọa chạy, cô vốn dĩ không muốn trễ như vậy còn tranh cãi với anh, ngược lại là càng thêm ỷ lại mà dán chặt trong ngực anh, vô lại nói: "Tôi mặc kệ, dù sao tôi không quay về ngủ..."

Nghĩ đến căn phòng kia cô liền sợ hãi!

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, nha đầu này thật đúng là tra tấn anh.

*****

Thấy anh không nói lời nào, Liên Kiều ấp a ấp úng nói rằng: "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi biết trong lòng anh nhất định hận chết tôi, nhưng mà, dù sao tôi cũng không thể trở về phòng kia, nếu anh phải trở về phòng ngủ, anh —— anh có thể chờ sau khi tôi ngủ mới đi được không? Nếu không tôi nhất định sẽ sợ hãi..."

"Chờ sau khi em ngủ?" Anh nhướn mày thấp giọng hỏi, trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Uhm!" Liên Kiều vội không ngừng mà dùng sức gật gật đầu, "Nếu một mình tôi ở trong phòng nhất định sẽ sợ hãi, một khi sợ hãi tôi cũng không thể nào ngủ được, ngủ không được anh cũng sẽ phải thức cùng tôi!"

Cô nghiêm túc chững chạc mà nhìn anh, nói từng chữ từng câu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên một hồi: "Tôi thức cùng em? Cái này thì có quan hệ gì tới tôi?"

Anh thực sự là nghĩ không ra.

"Ah, tôi giải thích cho anh nghe a —— "

Liên Kiều rất nhẫn nại giải thích: "Nếu tôi ngủ không được, nhất định sẽ quấn anh không cho anh ngủ, đến lúc đó anh liền khó chịu, giống như bây giờ, dù sao tôi cũng không hề hấn gì, ban ngày không cần phải làm gì, nhưng mà anh không thể được, nếu anh không ngủ đủ, ban ngày làm việc thế nào?"

Cô ngược lại làm ra bộ dạng cực kì lo lắng thay anh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng xấu xa này, thật sự là vừa tức vừa buồn cười, chà, anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, đem chăn đắp lên cho cô, "Được, được, em cái nha đầu này chỉ biết lấy cớ là giỏi, ngủ đi, tôi nhìn ngươi!"

Liên Kiều rốt cục cười, thở nhẹ nhõm, lúc này cô mới đem tinh lực quay lại, rồi lại phát ra một tiếng tiếng hoan hô ——

"Như thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước lại bị cô làm cho giật mình.

"Wow!" ánh mắt Liên Kiều rất nhanh tỏa sáng, không nói lời nào, cắn môi đem tay nhỏ bé đặt lên trên ngực anh...

Thì ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa tiến lên. Trước giường đã đem áo ngủ trên người cởi ra, ánh đèn dịu dàng chiếu lên trên da thịt anh, tản ra hơi thở mê người, khó trách Liên Kiều lại giống như một tiểu sắc nữ vươn "ma trảo" về phía anh.

Cô vốn mang theo tò mò, ánh mắt cũng mang theo phần hơi sợ hãi, một cánh tay nhỏ bé khôgn đủ, một cánh tay khác cũng đặt lên, thật cẩn thận vuốt ve da thịt anh, tập trung tinh thần cao độ khiến cô không phát hiện nổi biểu tình biến hóa của người đàn ông đang chịu tấn công của ma trảo...

Trên ngực cảm thấy bàn tay mềm mại đang sờ sờ khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bị giật mình, nhưng mà rất nhanh, loại này mềm mại biến thành một loại lực hấp dẫn, loại hấp dẫn này khiến trong mắt anh nổi lên gợn sóng, ánh mắt dần trở nên thâm trầm...

Nha đầu khờ dại, giờ phút này, bộ dáng đơn thuần của cô lọt vào trong mắt anh giống như một con cừu non, chẳng lẽ cô không biết hành vi như vậy đối với một người đàn ông là hành vi trí mạng hay sao?

Anh thế nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, nhất là người phụ nữ trong ngực lại tốt đẹp, mềm mại như thế, lực lương nguyên thủy trong cơ thể anh đang kêu gào muốn được giải phóng.

"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nhất định mỗi ngày đều tập thể hình đi, còn có, anh sao lại cao như vậy chứ? Chân anh thật dài a..." Liên Kiều vô tâm vô phế nói xong, bàn tay nhỏ bé cũng một đường rời đi...

Trời ạ, cô thế nhưng lại có thể gần gũi chạm vào suất ca (Anh đẹp trai) như vậy, quả thực rất đắc ý!

"Nha đầu!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, đáng chết, chẳng lẽ cô thật muốn làm anh tức giận sao?

Anh không khó nhận ra thân thể của mình đang biến hóa, loại abnr năng nguyên thủy này kích thích anh mãnh liệt, mạnh mẽ cắn chặt răng, giọng nói trầm thấp: "Được rồi, nên thưởng thức em đã được thưởng thức, ngủ đi, ngoan!"

Giờ phút này anht hật muốn nhanh chóng vọt vào nhà tắm dội nước lạnh, tiêu diệt chính dục vọng của mình. Tiêu diệt ngay tức khắc!

Liên Kiều nghe vậy sau, bĩu môi: "Cái gì đi, nhỏ mọn như vậy, hừ!" Nói xong, cô cực kì bất mãn mà giơ bàn tay nhỏ bé lên khẽ đánh vào ngực anh một cái, lại không thành công, đánh vào chỗ không nên đánh ——

"Ah~——" Hoàng Phủ Ngạn Tước thét lên một hơi mãnh liệt, đáy mắt càng hiện lên u ám, đáng chết! Lực của cô tuy rất nhẹ, nhưng chính là loại lực khiến anh không thể khống chế nổi dục vọng nguyên thủy đang trỗi dậy trong cơ thể mình...

"Anh sao vậy?" Liên Kiều thấy ánh mắt anh gần như muốn làm thịt người, không khỏi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nhăn mày, mang theo một tia nghi hoặc: "Gì chứ? Tôi vừa mới đụng tới cái gì? Cứng quá a!"

Nghe được tiếng cô lầm bầm, Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực muốn hộc máu, anh cắn răng gằn từng chữ: "Nha đầu, em không ngoan ngoãn ngủ đi thì đừng hối hận!"

Phiền hà, Liên Kiều không nghe ra nổi ý tứ của anh, ngược lại càng nhìn anh đến ngốc, mang theo nghi vấn như cũ, nửa ngày, cô mới bừng tỉnh ngộ, cực kỳ thần bí mà tới gần anh, ghé vào lỗ tai anh nói: "A, tôi biết, anh nhất định sợ người khác ám sát anh, cho nên lúc đang ngủ cũng mang theo ám khí đúng không?" (Min: Ôi chết cười với bà Liên Kiều)

"Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như là gầm lên, chẳng lẽ cô không biết lúc này cô gần anh như vậy sẽ biến anh thành dã thú sao?

Liên Kiều thấy sắc mặt anh không tốt, sợ tới mức vội vàng ngừng thanh âm, kết thúc rồi nhất định cô đã nói trúng rồi, anh ta... Anh ta chắc sẽ không giết người giệt khẩu chứ...

Cô lén lút nhìn anh, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ hai chữ giết người, nhất là ánh mắt của anh, thực sự đáng sợ a...

Nhưng mà, lúc này không thể đắc tội anh ta được, nếu anh ta tức giận rời khỏi đây, cô một mình lại rất sợ hãi.

Nghĩ đến đây, Liên Kiều thật cẩn thận mà nằm ở bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé cực kì dịu dàng mà ôm anh, giống như một con mèo nhỏ nói: "Hoàng Phủ Ngạn Tước... anh đừng nóng giận, được được, tôi không bướng bỉnh nữa, tôi ngủ say..."

Đáng thương, giống một đứa nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ, nói xong, còn quyến luyến mà bò lên người anh.

Sinh lý nguyên thủy rốt cuộc cũng phá tan lý trí, đứa nhỏ đốt lửa này, cô không phải nên phụ trách với hành vi của mình hay sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)