Súng
← Ch.059 | Ch.061 → |
"Em thật muốn biết tôi giấu cái gì?"
Hai bên má Hoàng Phủ Ngạn Tước hồng lên có chút tà mị, ngay cả ý cười trong mắt cũng bùng lên ngọn lửa nóng bỏng làm Liên Kiều không thể hiểu nổi, anh tới gần cô, giọng nói bởi vì dục vọng mà trở nên trầm đục.
Bất giác Liên Kiều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mùi Long Đản hương hòa với hơi thở của cô ngày càng trở nên rõ ràng, mùi vị này cảm giác này khiến cho cô cảm thấy vô cùng an ổn, nhưng mà... Đêm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước thực sự có chút kì lạ.
Chẹp, cô theo bản năng liếm liếm bờ môi anh đào, chiếc lưỡi thơm tho nhỏ nhắn mang the hương vị ngọt ngào quấn quýt lấy bờ môi, lại khiến ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng trở nên thâm thúy hơn.
"Nếu tôi thực sự biết? Anh... Anh sẽ không đi trả thù tôi chứ?"
Cô cẩn thận mà nhìn về phía anh, đem vẻ mặt u ám hiện tại của anh hiểu lầm thành hành động sắp trả đũa, cô nghe nói người đàn ông này có bối cảnh xã hội đen, vạn nhất cô biết việc không nên biết, nửa đêm đang ngủ ngon bị người ta giết người diệt khẩu cũng không biết.
Điều đáng buồn nhất của một người đó là chết rồi cũng không hiểu nguyên nhân vì sao mình lại chết...
Cô cũng không muốn trở thành nhân vật đáng buồn như vậy!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cẩn thận thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt, thân thể to lớn bao vây lấy cô, hoàn toàn vây cô vào trong ngực ——
"Em đương nhiên có thể biết..." Bờ môi cùng hưi thở nóng rực của anh phun lên vành tai cô, khiến cho cô cười ngây ngốc.
Bàn tay to nhẹ nhàng đem mấy sợi tóc rơi trên trán cô gạt đi, cái trán trơn bóng tản ra ánh sáng dịu dàng, cả cặp mắt màu tím kia cũng làm cho người ta rơi vào vòng lốc xoáy.
"Đó là cái gì..." Liên Kiều thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi nói cà lăm, nhất là khoảng cách giữa hai người gần như vậy, cô cứ như vậy bị anh ôm chặt vào trong ngực.
Tim, giống như sắp nhay ra khỏi lồng ngực vậy!
Trời ạ, anh ta cũng không nên gần cô quá như vậy có được hay không...
Phiền toái, ngay cả ông trời cũng căn bản không có nghe được những lời gào thét trong lòng của Liên Kiều, tình hình cũng không có như Liên Kiều mong muốn, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ép cô chặt hơn, khuôn mặt tuấn tú như tuyệt tác điêu khắc khẽ hạ xuống, dừng trước bờ môi của cô.
"Nha đầu, em vừa mới đụng tới đó chính là một loại vũ khí, nó là —— một khẩu súng..." Giọng nói anh ép tới mức thấp nhất, gần như là chỉ cần cúi đầu một cái là có thể hưởng thụ hương thơm ngọt ngào của cô.
"Một khẩu súng?" Liên Kiều nghe vậy trừng mắt lên, ngay cả cái miệng nhỏ xinh xắn cũng bởi vì kinh ngạc mà cong thành một đường.
Súng? Cô không nghe lầm chứ?
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dáng đáng yêu xinh đẹp như vậy của cô, trong lòng không khỏi dậy sóng, anh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, tham lam mà cảm thụ được mềm mại phía dưới kia sẽ làm anh điên cuồng tới mức nào ——
"Đúng vậy, là súng! Hơn nữa còn là thứ khiến cả đời em không quên..." Giọng nói trầm đục khẽ bên tai cô, cảm nhận được người con gái dưới thân đang vặn vẹo, ánh mắt anh càng trở nên u ám.
Liên Kiều lại hoàn toàn bị câu anh nói khiến cô rơi vào mơ hồ, một khẩu súng mà còn khiến cả đời cô khó quên sao? A, đúng thế, nếu như quả thực cô trúng đạn mà chết, chẳng phải là cả đời không quên được sao?
Nhưng mà sao bản thân cô lại xui xẻo vậy a? Cố tình gặp gỡ người đàn ông có bối cảnh xã hội đen này, chính là sợ người ta ám hại, nhất định là như vậy, nếu không tại sao lúc đi ngủ còn mang theo súng ống đây?
Ai!
Liên Kiều không khỏi thay Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng tình, loại thân phận giống như anh đây có muốn ngủ say cũng sợ bị mất mạng...
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật đáng thương a..." Nói tới đây, cô dùng ánh mắt cực kì thương hại nhìn anh, còn vươn hai tay nhỏ bé vỗ về gò má anh tuấn của anh, giống như đang an ủi anh ——
"Anh mang theo súng đi ngủ nhất định ngủ không ngon, như vậy đi, anh bỏ khẩu sung ra rồi ngủ cho tốt, Ơ... ừ, tôi sẽ nghe nhạc cả đêm, như vậy đến mười hai giờ tôi có lẽ sẽ không buồn ngủ, tôi sẽ thay anh canh chừng..."
"Lấy khẩu sung ra?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, cô nói quá mức khờ dại, lại khơi mào khiến ánh mắt anh lại tràn ngập tình dục...
"Muốn sao?" Anh cúi đầu ghé xuống tai cô, cố ý dụ dỗ cô.
Liên Kiều vừa nghe anh nói, lập tức hưng phấn đứng lên, cô vặn vẹo một chút thân mình: "Anh nói cái gì? Thực sao? Anh muốn đem súng của anh tặng cho tôi?"
Trời ạ, nếu cô có một khẩu súng liền rất oai, vẫn là xác thực nha, cô có thể cầm súng vào trong rừng bắn chim! Cái này đúng là cục đá đánh lửa hữu dụng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không có trả lời câu hỏi của cô, người dưới thân vặn vẹo làm anh cũng bất lực, mà vẻ mặt hưng phấn của cô lọt vào trong mắt anh chính là một loại hấp dẫn trí mạng. Hoặc, nếu cô muốn, vậy anh liền thành toàn cho cô!
Nghĩ đến đây, môi mỏng của anh nhếch lên, mang theo quyến luyến mà ngay cả chính anh cũng không hề biết đến, lần môi ấm áp hạ xuống, đem cái miệng nhỏ của cô hoàn toàn cắn nuốt vào trong miệng anh.
Trong nháy mắt, thân thể Liên Kiều bị chấn động như điện giật, loại cảm giác tuyệt vời này khiến cô lần thứ hai rung động, nháy mắt lan tràn ra toàn thân, ngay cả tim cô cũng bị hòa tan, quan trọng hơn là, cô cảm thấy linh hồn minh đang được phiêu tán, hoàn toàn trôi đi, dường như chỉ có người đàn ông này chính là bè gỗ để cô nắm lấy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tham lam mà nhấm nháp sự thẹn thùng và trúc trắc của cô, giờ phút này cô khéo léo lung linh khiến anh muốn ngừng mà không được, nụ hôn của anh dần trở nên mãnh liệt ẩm ướt, nóng rực, từ một nụ hôn dịu dàng biến thành triền miên thăm dò, giống như... giống như đem toàn bộ thân thể cô cắn nuốt hết vào trong bụng
"Nha đầu..."
Môi anh dần dần đi tới vành tai, mùi hương thanh nhã từ cơ thể cô khiến anh không kìm nén nổi mà muốn nhấm nháp da thịt cô, bàn tay to chậm rãi đi xuống, thuần thục đem váy ngủ của cô cởi ra, thân thể tuyệt mỹ đập ngay vào mắt anh...
Liên Kiều khẽ run, ngay cả bờ môi anh đào cũng run rẩy: "Hoàng Phủ Ngạn Tước..."
Anh ta không phải vừa mới đáp ứng đem súng cho cô sao? Như thế nào mà lại đột nhiên trở nên kì quái như vậy?
*****
Không khó để cảm nhận được người phụ nữ trong ngực đang run rẩy, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng bên tai cô: "Nha đầu, ngoan, không cần sợ hãi..."
Liên Kiều không rõ ý tứ trong lời nói của anh, lại cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay anh truyền đến như cây kim đâm vào người cô, cô bỗng nhiên dùng sức đè lên lồng ngực của mình, vẻ mặt mờ mịt, tim đập thật nhanh...
Anh ta muốn làm cái gì?
Nhìn đôi mắt màu tím của Liên Kiều đơn thuần giống như trẻ nhỏ, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó khống chế bàn tay của mình hơn, bàn tay to hung hăng xé một cái, váy ngủ bay một đường cong rơi xuống đất.
"Này ——" Liên Kiều giật mình, cô quay đầu nhìn váy ngủ vừa mới bị rơi xuống đất, cực kỳ bất mãn mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: "Đó là tôi mới mua —— "
"Ngày mai em muốn mua bao nhiêu tôi đều mua cho em!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thô lỗ ngắt ngang lời nói của cô, trời ạ, cô chẳng lễ không thể tập trung tinh thần một chút sao?
Điều này làm anh có chút ảo não!
Thân thể mềm mại xinh đẹp trong ngực khiến anh sắp nổ tung, ánh đèn dịu dàng ánh trăng chiếu sáng khắp căn phòng làm mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn, ánh sáng chiếu lên người dứơi thân anh đẹp đẽ mê người, da thịt trơn bóng như châu ngọc, giống như trong nháy máy sẽ vỡ nát, trên ngừơi cô có hương thơm của thiếu nữ không che giấu chút nào lọt vào trong hơi thở của anh, những đường cong lung linh không hề giữ lại mà phô bày toàn bộ trước mặt anh...
Anh không phải thánh nhân, đối mặt với tình cảnh như vậy không thể không động lòng.
Nhưng mà ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước... Không Cần......"
Liên Kiều thấy bản thân không che đậy chút nào mà pho bày hết trước mặt anh, nhất là nhìn cặp mắt anh lúc này giống như muốn ăn thịt người, hai mà cô phiếm hồng, ánh mắt long lanh như sao trời, trên thân thể tuyết trắng nhiếm một tầng hồng nhạt.
"không cần loại nào? Nha đầu... thoải mái một chút, em rất đẹp..." Hoàng Phủ Ngạn Tước si mệ nhìn côn, anh cười một nụ cười thỏa mãm, hoàn hảo, nha đầu này rốt cuộc cũng có bộ dáng ngượng ngùng.
Ai ngờ, tình cảnh lần này lại bị Liên Kiều lần thứ hai phá nát...
"Hoàng Phủ Ngạn Tước... Uhm... cái kia... cái kia..." Liên Kiều ngoài ý muốn xoay người, bộ dáng không thoải mãi."Anh có thể đem sung ra không? Cứng quá a... tôi rất khó chịu!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, khi anh kịp phản ứng, trong lòng không khỏi kêu gào... trời ạ! Cái nha đầu này... thật sự là đơn thuần đến ngu!
"Em ngoan ngoãn câm miệng cho tôi!" Anh gầm nhẹ lần thứ hai, muốn nha đầu này thông suốt sao mà khó khăn đến vậy?
Ai ngờ Liên Kiều trừng mắt lên: "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nói chuyện không giữ lời gì hết? Khi nãy rõ ràng nói muốn cho tôi một khẩu sung, bây giờ lại lật lọng, tôi xem như nhìn ra, anh chính là Đại vương nói dối, lúc ở Hong Kong cũng gạt tôi, bây giờ cũng gạt tôi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị cô làm tức chết, anh không thiếu phụ nữ quanh người nhưng lần đầu tiêng gặp phải tình cảnh này, anh cắn răng, bàn tay to đột nhiên lật người cô lại...
"Được, em muốn đúng không? Bây giờ tôi sẽ cho em!" Ánh mắt anh trở nên khác thường khiến người ta sợ hãi, ngay cả ngực khí cũng trở nên không kiên nhẫn.
Ban đầu anh muốn dịu dàng âu yếm cố, bởi vì cô đơn thuần chưa trải qua these sự cho nên anh không muốn dùng sức vội vàng khiên cô bị tổn thương, thậm chí là sợ hãi loại chuyện này. Nhưng mà... cái này nên nha đầu chết tiệt này lại hết lần này tới lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, anh là đàn ông, làm sao có thể nhẫn nại được lần nữa?
Nếu như cô muốn như vậy, anh cũng không khách khí.
Ai ngờ, ngay lúc lửa giận cũng tình dục lên não. Lửa cháy đã muốn thiêu đốt ý chí của anh, lại ngoài ý muốn nhìn thất người phụ nữ dưới thân ngáp một cái...
Hoàng Phủ Ngạn Tước đầu mình một trận tê dại, thậm chí có một loại cảm giác sét đánh ngang đầu, anh theo bản năng mà nhìn thời gian một chút... đã sắp đến mười hai giờ!
Chỉ thấy Liên Kiều ngáp xong, khuông mặt nhỏ nhắn cũng ủ rũ, đôi smawts màu tím cũng buồn ngủ mà nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước: "Uhm, ngày mai anh đưa súng cho tôi đi, tôi sẽ giữ gìn nó thật tốt..." (Min: Ôi giữ gìn ư???)
"Này, nha đầu, bây giờ em không thể ngủ được!" Hoàng Phủ Ngạn Tước vôi vàng vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ý muốn cô tỉnh táo một chút.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước... đã tới 12h rồi... Thực ra... tôi cũng không muốn ngủ..." Ngữ khí của Liên Kiều trở nên rất chậm, rất chậm, không đợi nói xong câu này, mí mắt của cô cũng nhắm lại, ngủ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước trừng mắt lên, nhìn người phụ nữ dưới thân đang ngủ say như người ngoài hành tinh, làm cái gì? cô lại ngủ? Đây là lần thứ hai cô khơi mào lửa nóng trong anh sau đó cứ như vậy vô tâm vô phế mà ngủ!
Trong lúc nhất thời anh đều có cảm giác muốn đi tìm chết.
Người phụ nữ đáng chết, anh thật muốn mạnh mẽ như vậy mà muốn cô, nhưng mà... nhưng mà loại chuyện này bảo anh làm như thế nào mới được? Nhìn bộ dáng cô cực kì tin cậy anh mà ngủ, khiến nah không khỏi uất ức, Hoàng Phủ Ngạn Tước anh không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không phải là cầm thú làm chuyện bậy bạ...
Nghĩ đến đây, anh chỉ có thể cảm thán lần thứ hai, thay cô đắp cái chăn lên, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng tắm!
yêu tinh vô tâm này!
Lại một đêm dài vô tận, đợi anh dùng nước lạnh dập tắt hoàn toàn dục hỏa, thì cô đã sớm tiến vào giấc ngủ, khuôn mặt xinh đẹp an ổn như một thiên sứ, anh ngưng mắt nhìn cô, dần dần, một loại rung động không tên dâng lên trong lòng anh, cảm giác kia giống như một lực lượng nào đó rất nhẹ, lại rất nhanh kích thích tiếng lòng, giống như có chút đau lòng, lại giống như có chút men say, rồi lại giống như làm cho lòng người tràn ra một cỗ cảm xúc không thể miêu tả nổi...
Nghĩ đến cô bướng bỉnh, lại nhìn thấy cô an tĩnh như thế, trong lòng anh không khỏi tràn ra một loại cảm xúc thương tiếc, yêu thương, còn có chưa nhiều cảm xúc làm anh nói không lên lời, lần lượt thay đổi trong một lúc. Lúc này, anh bỗng nhiên phát sinh ra một cỗ xúc động chưa từng có: đem cô bé trước mắt này cứ như vậy ôm vào trong ngực, cả đời cũng sẽ không phiền chán.
Này... Cảm giác này?!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ một tiếng, anh cũng không phải cũng với nha đầu này tiếp xúc một thời gian dài, thần kinh cũng bắt đầu trở nên rối loạn, thế nhưng lại có suy nghĩ với vẩn này, thật sự là buồn cười!
← Ch. 059 | Ch. 061 → |