Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 108

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 108
Sự tham lam trong tình yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi chiều tĩnh lặng, bầu không khí cũng mang vẻ nhàn nhã.

Trước cổng một căn biệt thự xinh đẹp được bao quanh bởi một vườn hoa cỏ thật đẹp, một chiếc xe chầm chậm thắng lại.

'Oa, Ngạn Thương này thật quá khoa trương đi, căn biệt thự lớn như vậy mà chẳng có tường chống trộm gì cả?' Trên ghế lái phụ, Lãnh Tang Thanh nhoài người ra nhìn sau đó kinh ngạc kêu lên.

'Có nghề nghiệp như hắn, người ta tránh còn không kịp nữa là!'

Sau khi Niếp Ngân dừng xe lại hắn nhàn nhạt nói, 'Nhưng mà ... em nhìn xem bốn xung quanh kìa!'

Lãnh Tang Thanh nhìn theo hướng tay hắn chỉ mới phát hiện ra thì ra khắp xung quanh căn biệt thự đã được trang bị rất nhiều camera chống trộm loại tối tân nhất.

'Niếp Ngân, anh không hổ là sát thủ nha, đối với phương diện này hết sức nhanh nhạy!' Lãnh Tang Thanh lười biếng ngồi trở lại trên ghế lái phụ, cầm lấy một chai nước khoáng định uống.

Niếp Ngân nhướng mày nhìn cô, 'Em thật sự không định vào sao?'

Lãnh Tang Thanh cười nhạt một tiếng, 'Đương nhiên! Nói thật lòng, cái vị Mặc Di tiểu thư đó hình như không thích em cho lắm!'

'Nói nhảm!' Mặt Niếp Ngân không có chút biểu tình nào, hắn đưa tay mở cửa xe bước xuống, hình như đối với quyết định của cô hắn không có ý miễn cưỡng.

'Này ...' Lãnh Tang Thanh nhìn theo bóng hắn, chợt gọi với một tiếng.

Niếp Ngân ngừng bước, quay người lại nhìn cô.

'Niếp Ngân, anh sẽ không ngu ngốc đến mức không nhận ra cô ấy thích anh chứ?' Lãnh Tang Thanh ỡm ờ nói.

Nghe cô hỏi vậy, hắn bước về phía cô, hai tay chống lên cửa sổ xe, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, hỏi thẳng: 'Không phải là em yêu anh rồi chứ? Ghen hả?'

Lãnh Tang Thanh sững sờ một lúc mới hung hăng trừng hắn: 'Em trước giờ không biết anh cũng biết nói đùa! Ghen hả? Thực nực cười!'

Môi Niếp Ngân khẽ nhếch lên, đôi mắt thâm thúy không biết đang nghĩ cái gì, bàn tay to khẽ với sang vò đầu cô một cái, 'Ồ, em không nhắc suýt nữa anh quên rồi, em không thích đàn ông mà!'

Nói xong không đợi cô trả lời, bước thẳng về phía biệt thự.

'Anh ...' Lãnh Tang Thanh bị hắn chọc tức, cầm chai nước khoáng hung hăng ném về phía hắn ...

'Niếp Ngân đáng chết, đã nói với anh một ngàn lần một vạn lần đừng có chạm vào đầu em rồi! Với lại ...' Cô rống lên sau lưng hắn, 'Ai nói em không thích đàn ông chứ ...'

***

Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều ...

Cửa từ từ mở ra, sau đó là gương mặt xinh đẹp của một cô gái xuất hiện sau cửa, sau khi nhìn rõ mặt người đến, đôi mắt màu tím hiện lên một vẻ kinh ngạc.

'Niếp tiên sinh? Là ngài sao?'

Niếp Ngân nhẹ gật đầu, đôi mắt đen láy chỉ lướt qua mặt cô một giây, sau đó nhìn về phía khoảng không sau lưng cô.

'Thế nào? Không định mời tôi vào sao?'

Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng xoay người mở rộng cửa, có chút luống cuống mời hắn vào nhà.

Sau khi rót cho hắn một tách trà, cô nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện.

'Hoàng Phủ tiên sinh không ở nhà sao?' Niếp Ngân hớp một ngụm nước trà sau đó hỏi.

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng đáp: 'Ừm, anh ta có việc ra ngoài rồi...'

Nói đến đây cô có chút ngại ngùng nhìn hắn hỏi, 'Niếp tiên sinh hôm nay đến đây là có chuyện tìm anh ta sao? Nếu có việc gấp tôi giúp ngài gọi điện thoại cho anh ta ...'

'Không cần đâu, tìm cô cũng vậy thôi!' Niếp Ngân ngắt lời cô.

'Tìm tôi?' Mặc Di Nhiễm Dung hoang mang hỏi.

Niếp Ngân cười nhạt, 'Mặc Di tiểu thư hình như rất khẩn trương thì phải?'

Ách?

Mặc Di Nhiễm Dung có cảm giác như tâm tư của mình bị người ta nhìn thấu hết, càng ngượng ngùng vội vàng nói, 'Nào có, Niếp tiên sinh chê cười rồi! Xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì?'

Niếp Ngân đặt tách trà xuống, thẳng thắn nói: 'Hôm nay tôi đến chủ yếu là vì chuyện thi thể của thuộc hạ tôi, tôi rất nhanh sẽ phải rời Mỹ cho nên tôi muốn mang cái xác đó đi!

'Hả? Anh phải rời đi?'

Toàn bộ sự chú ý của Mặc Di Nhiễm Dung đều đặt ở câu nói này, nhất thời tâm tình có chút hoảng loạn.

'Đúng vậy, tôi định ngày mai rời đi! Không biết cái xác đó đã xử lý xong chưa?' Niếp Ngân nhàn nhạt nói một câu.

Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, 'Chắc cũng không có vấn đề gì, chỉ là ...'

Cô ngẩng đầu lên nhìn Niếp Ngấn, 'Niếp tiên sinh, tôi thấy cần nhắc nhở ngài một câu, bởi vì cái xác này từng bị trúng Giáng Đầu cho nên đến lúc đó chỉ có thể thủy táng, tuyệt đối không thể hỏa táng!'

'Thủy táng?' Niếp Ngân nghi hoặc nhìn cô, chẳng lẽ là phải ném cái xác xuống nước hay sao?'

Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, 'Đúng vậy, cái xác này và những cái xác bình thường không giống nhau, chỉ có nước mới có thể hòa tan, thực ra đạo lý này cũng giống như đạo lý dùng lửa để thiêu những cái xác bình thường thôi!

Niếp Ngân quả thực chưa từng nghĩ qua cách làm này, chỉ là nếu như cô đã nói như vậy nhất định là có đạo lý riêng của mình.

Hắn nhìn cô gái ngồi đối diện, qua một lúc lâu mới trầm giọng nói: 'Mặc Di tiểu thư, không biết vết thương của cô đã khỏi chưa?'

Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, cô chớp mắt, nhẹ giọng nói: 'Đã không đáng ngại rồi!'

'Thật ngại quá, bởi vì tôi mà cô mới bị thương như vậy!' Niếp Ngân nhớ đến thời khắc cô vì đứng chắn trước mặt mình chặn lại thanh kiếm đó cho nên bị thương, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

'Không, không liên quan gì đến ngài, là Giáng Đầu mà!' Mặc Di Nhiễm Dung vội lên tiếng an ủi.

'Nhưng vết thương của cô ...'

'Niếp tiên sinh, xin yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy đâu!' Mặc Di Nhiễm Dung cười nhẹ.

Niếp Ngân trầm mặc một lúc mới gật đầu, đứng dậy nói: 'Cám ơn!'

Nói xong liền bước nhanh về phía cửa.

Mặc Di Nhiễm Dung không ngờ người đàn ông này nói đi là đi, cô ngơ ngẩn một hồi, chợt như nhớ ra điều gì, thất thanh gọi ...

'Niếp tiên sinh, xin ngừng bước!'

Niếp Ngândừng lại, thân hình cao lớn đứng yên ở đó, xoay đầu nhìn cô.

Mặc Di Nhiễm Dung lấy hết dũng khí bước đến, lúc sắp đến gần hắn mới dừng lại, lại không biết nên nói gì.

'Mặc Di tiểu thư, còn chuyện gì sao?' Niếp Ngân thấy cô không nói, nghi hoặc hỏi.

Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt thâm tình.

Hắn ưu tú như vậy, xuất chúng như vậy, hắn là người yêu mà vận mệnh định sẵn cho cô, nhưng ngày mai hắn đã đi rồi ...

*****

Có một chút bực dọc xẹt qua mắt Niếp Ngân, 'Mặc Di tiểu thư, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo từ!'

Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn sắp đi thật, bàn tay nhỏ nhắn chợt nắm chặt, bước nhanh về phía trước ...

'Đợi chút!'

Niếp Ngân không biết rốt cuộc cô định làm gì, đành đứng lại chờ.

' Niếp tiên sinh, cổ áo ngài dính gì đó, tôi ... tôi giúp ngài gỡ xuống ...'

Mặc Di Nhiễm Dung bước nhẹ đến, thật sát bên người hắn, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy hơi thở nam tính của hắn.

Bàn tay run rẩy hướng về phía cổ áo hắn, thực ra thì ... nơi đó chẳng có gì hết.

Nhẹ vỗ vài cái lên đó sau đó đôi mắt màu tím nhìn hắn không chớp.

'Mặc Di tiểu thư, cô ...' Niếp Ngân nghiêng đầu nhìn theo từng động tác của cô, nhưng không biết vì sao trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.

Cảm giác này ... rất ám muội.

Có một loại tình thú nói không nên lời, giống như ... giống như muốn tìm một cách nào đó để phát tiết.

Trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung lộ ra một tia đau lòng nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, cô nhấc tay, vuốt nhẹ lên gương mặt cương nghị anh tuấn của hắn, lần theo từng đường nét trên gương mặt hắn, trong ánh mắt là vô hạn quyến luyến.

Niếp Ngân giống như bị trúng tà, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp, một giây sau, eo cô đã bị cánh tay mạnh mẽ của hắn bám chặt lấy.

' Niếp Ngân ...' Mặc Di Nhiễm Dung mềm nhũn trong tay hắn để mặc tay hắn lướt trên thân thể mình.

Hắn là người cô yêu không phải sao ...

Trong giờ phút này, trong mắt Niếp Ngân chỉ có cô, ngón tay thon dài trượt nhẹ trên gương mặt xinh xắn của cô, thì thào: 'Em thật đẹp ...'

Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung tràn đầy hạnh phúc, cô nghiêng đầu nhẹ giọng nói với hắn: 'Anh rất quan tâm đến vết thương của em phải không, anh xem này ...'

Nói xong, cô cắn răng lấy hết dũng khí kéo một góc áo xuống, để lộ bờ vai trắng như bạch ngọc.

Trên vai vết thương sớm đã không còn, bờ vai trắng trẻo không chút tỳ vết lộ ra trước mắt hắn.

Nhưng ... Trong mắt Niếp Ngân lại thấy một vết thương vẫn còn chưa lành.

'Xin lỗi ... là anh hại em bị thương ...'

Bàn tay hắn run run phủ lên miệng "vết thương", trong đáy mắt chỉ toàn là đau lòng, sau đó hắn cúi xuống, một giây sau, đôi môi nóng rực đặt xuống bờ vai cô một nụ hôn.

'Aaaa...' Mặc Di Nhiễm Dung giật mình kêu lên một tiếng, không ngừng thở dốc.

' Niếp Ngân ... Niếp Ngân ...'

Cô không ngừng kêu tên hắn, 'Đừng rời xa em ...'

'Được ... anh sẽ không rời xa em ...'

Niếp Ngân cũng nỉ non bên tai cô, tiếng kêu của cô như một loại dụ hoặc khiến hắn bị vây hãm, đôi môi lửa nóng càng thâm nhập sâu hơn.

Hô hấp của Mặc Di Nhiễm Dung càng lúc càng nhanh, cô cũng cảm nhận được tim của Niếp Ngân cũng không ngừng tăng tốc, bàn tay nhỏ nhắn vòng lên bám vào gáy hắn.

Mép áo càng lúc càng tuột xuống nhưng đối với Niếp Ngân mà nói như thế còn chưa đủ ...

Hắn ôm ngang lấy cô, hai người cùng ngã xuống chiếc sofa rộng rãi.

' Niếp Ngân ...' Đôi mắt màu tím của Mặc Di Nhiễm Dung lấp lánh ánh lệ bởi vì hành động của hắn mà càng cảm thấy đau lòng.

Thấy nước mắt cô bắt đầu rơi, Niếp Ngân đau lòng nói: 'Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm ...' Hắn thấp giọng nỉ non bên tai cô, lần nữa cúi đầu xuống, mang theo quyến luyến và sủng nịch hôn lên trán cô, chóp mũi sau đó là ...

Khi đôi môi anh đào chạm vào môi hắn, giây phúc đó Mặc Di Nhiễm Dung triệt để trầm luân rồi, cô trước giờ không biết thì ra người đàn ông này lại bá đạo như thế, ý thức chiếm hữu mạnh như thế ...

Chính lúc hai người chìm đắm trong ái tình ...

'Phanh ...' Một tiếng sập cửa lớn gần như làm rung chuyển cả căn biệt thự, sau đó là một tiếng rống ...

' Niếp Ngân, anh đang làm gì thế?'

Tiếp theo đó là một tràng tiếng bước chân, sau đó thân thể nhỏ nhắn của Mặc Di Nhiễm Dung bị một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ kéo lên.

Niếp Ngân trấn tĩnh nhìn lại, thì ra là Hoàng Phủ Ngạn Thương!

Mà sau lưng hắn là Lãnh Tang Thanh, cô gần như vào phòng cùng một lúc với Hoàng Phủ Ngạn Thương.

Lãnh Tang Thanh dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn quanh căn phòng, sau đó ngây ngốc đứng yên ở đó.

Mặc Di Nhiễm Dung y phục không chỉnh tề đang được Hoàng Phủ Ngạn Thương ôm vào lòng.

'Anh Ngạn Thương ...' Cô không ngờ hắn lại trở về vào đúng lúc này.

Hoàng Phủ Ngạn Thương lửa giận bừng bừng, không trả lời cô mà vung quyền nhắm về phía Niếp Ngân đánh tới ...

'Đáng chết, anh lại dám bắt nạt Nhiễm Dung? Anh đúng là đồ cầm thú!'

Bàn tay hung hăng đánh qua bị Niếp Ngân dễ dàng dùng tay chặn lại, sức tay của hắn quá mạnh, ngoài sức tưởng tượng của Hoàng Phủ Ngạn Thương.

'Lãnh Thiên Dục cũng chỉ đánh ngang tay với tôi, chỉ bằng cậu mà muốn ra tay sao?'

Niếp Ngân vẻ mặt không vui đẩy hắn ra, qua một màn náo loạn vừa rồi, đầu óc của hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, sau khi nhìn một lượt mọi thứ, hắn bất mãn chau mày ...

'Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?'

'Anh chiếm tiện nghi Nhiễm Dung, còn giả vờ vô tội?'

Hoàng Phủ Ngạn Thương quả thực tức không chịu nổi, hắn tuy biết thân thủ Niếp Ngân rất giỏi nhưng nhà Hoàng Phủ cũng không phải là dễ trêu.

Thấy hắn bước lên, Mặc Di Nhiễm Dung vội bước lên cản lại trước mặt hắn ...

'Nhiễm Dung, em ...'

Hoàng Phủ Ngạn Thương không ngờ cô đã chịu thiệt thòi như vậy mà còn ra mặt dùm người đàn ông kia, trong lòng không khỏi nổi lên cơn ghen tức.

'Anh Ngạn Thương, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!' Mặc Di Nhiễm Dung gấp gáp giải thích với hắn.

'Không phải như anh tưởng tượng? Nhiễm Dung, em vì sao phải bênh vực hắn? Anh chỉ tin vào những gì anh nhìn thấy, vừa nãy rõ ràng là hắn ...'

'Anh Ngạn Thương, đừng nói nữa ...' Mặc Di Nhiễm Dung cảm thấy toàn thân vô lực, cô yếu ớt nói: 'Anh phải biết, có lúc mắt nhìn cũng chưa chắc là thật đâu!'

'Vậy rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mặc Di tiểu thư ...' Giọng Niếp Ngân rõ ràng là không vui, hắn nhìn về phía cô hỏi.

'Anh ...' Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe hắn hỏi câu này, lửa giận lại bốc lên.

' Niếp tiên sinh, tất cả không liên quan đến anh, thật đó, anh ... anh nên rời khỏi đây trước đi ...' Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng lên tiếng, cô biết còn tiếp tục thế này, hai người đàn ông nhất định sẽ ra tay đánh nhau.

Niếp Ngân càng thêm hồ nghi.

Còn Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt nắm tay, 'Nhiễm Dung, hắn không thể rời khỏi đây được!'

'Bỏ đi, anh Ngạn Thương, em sẽ giải thích tất cả với anh!'

Mặc Di Nhiễm Dung nói xong xoay người nhìn Niếp Ngân, ' Niếp tiên sinh, thực xin lỗi ...'

Niếp Ngân còn đang muốn nói gì nhưng Lãnh Tang Thanh đã tiến đến níu cánh tay hắn ...

'Đi thôi, ra ngoài rồi nói!'

Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung lúc này tràn đầy bi thương.

*****

Ánh mặt trời vẫn chiếu những tia nắng rực rỡ lên thảm cỏ xanh, cơn gió buổi chiều có chút oi bức, thổi qua khiến cho hô hấp cũng trở nên khó chịu.

Sau khi đi khỏi biệt thự, Lãnh Tang Thanh giãy tay Niếp Ngân ra, cắm đầu đi thẳng về phía xe.

'Đứng lại!' Niếp Ngân lạnh giọng quát sau lưng cô.

Lãnh Tang Thanh quay đầu nhìn về phía hắn, hai tay khoanh lại trước ngực, trong bộ quần áo dạo phố cùng cách trang điểm thế này, trông cô thanh thuần như một sinh viên.

'Có chuyện gì?' Giọng nói rõ là bất mãn.

Niếp Ngân bước đến, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sắc bén như chim ưng không ngừng quan sát ...

Lãnh Tang Thanh thấy hắn im lặng thật lâu, chỉ lẳng lặng nhìn mình, trong lòng càng không vui, cô không nói gì thêm xoay người bước đi.

'Anh có cho em đi chưa?' Niếp Ngân kéo một góc áo cô lại, sau đó xoay cho cô đối diện với mình.

Lãnh Tang Thanh liếc hắn một cái, tức tối nói: 'Này, Niếp đại thiếu gia, anh có chuyện gì thì thẳng thắn nói với em có được không? Anh cứ lẳng lặng nhìn như thế rốt cuộc là có chuyện gì?'

Niếp Ngân lạnh lùng hỏi: 'Chuyện lúc nãy là thế nào?'

Lãnh Tang Thanh lại liếc hắn, trả lời không đâu vào đâu: 'Áo của em sắp bị anh kéo rách rồi kìa!'

Niếp Ngân buông tay nhưng vẫn đứng yên chờ cô trả lời.

Cô chỉnh lại y phục sau đó tức giận nói: 'Anh làm chuyện tốt gì tự mình còn không nhớ rõ sao? Nào phải bảy tám mươi tuổi gì mà mau quên thế!'

Nói xong hung hăng trừng hắn một cái, mở cửa xe ngồi vào.

Niếp Ngân chau mày, vừa rồi xảy ra chuyện gì hắn không nhớ được chút gì, chỉ nhớ những chuyện sau khi Hoàng Phủ Ngạn Thương xuất hiện mà thôi.

Ngồi vào xe, hắn không vội nổ máy mà nhìn về phía Lãnh Tang Thanh: 'Anh thật sự không rõ đã xảy ra chuyện gì, cho anh biết đi!' Giọng hắn nhỏ nhẹ, như muốn làm hoà với cô.

Lãnh Tang Thanh thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, không giống như đang nói dối, nhưng nhớ lại một màn vừa xảy ra lúc nãy, cô thấy trong lòng rất khó chịu.....

"Thực ra cũng chẳng có gì lớn lao, giữa nam và nữ nảy sinh tình cảm, có làm gì đó quá phận thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi.... Chỉ là anh rất không may, gặp đúng lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương trở về!"

Câu nói của cô khiến cho Niếp Ngân như rơi vào một tầng sương mù, trên gương mặt anh tuấn càng lộ vẻ khó chịu: "Đợt chút em nói cái gì mà nam nữ nảy sinh tình cảm? Làm chuyện gì quá phận?"

"Này, Niếp đại thiếu gia, anh được rồi đó! Ngay cả Ngạn Thương cũng không so đo với anh, sao anh lại phải như thế? Còn nói là không nhớ, gạt quỷ sao! Vừa nãy là ai suýt nữa đã đem con gái nhà người ta ăn sạch? Là chính mắt em nhìn thấy đó, còn giả được sao. Thật không dám tin, Niếp Ngân, Niếp tiên sinh cao cao tại thượng cũng có một ngày nảy sinh tình cảm thế này, bao nhiêu tình tứ lộ hết trên mặt rồi kìa!" Lãnh Tang Thanh thét lê một tràng bên tai hắn, vẻ mặt còn không vui hơn cả hắn.

Niếp Ngân im bặt, hắn sững sờ rất lâu như cố nhớ lại nhưng cố đến mấy cũng không thể nhớ ra vừa nãy mình đã làm gì, chẳng lẽ là thật như lời Lãnh Tang Thanh đã nói sao?

Thấy hắn không nói gì, lửa giận trong lòng Lãnh Tang Thanh càng lớn, vốn cô cho rằng hắn sẽ lên tiếng biện bạch.

"Anh rốt cuộc có lái xe hay không?"

Niếp Ngân thu tầm mắt lại, "Nếu như anh không đoán nhầm thì em rất vội đúng không?"

Nói xong câu này hắn có chút vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô.

"Em đương nhiên là vội rồi, mà còn là rất vội nữa!" Lãnh Tang Thanh tức tối nhìn đồng hồ trên tay.

"Ồ? Phải không? Theo như anh biết thì trước giờ em rất nhàn mà!" Môi Niếp Ngân khẽ câu lên một đường cong.

Lãnh Tang Thanh trừng hắn lần nữa: "Thật là ngại quá Niếp tiên sinh, để ngoài thất vọng rồi. Hôm nay em phải đi xem mắt cho nên vội lắm, sớm biết hôm nay đi cùng với anh làm chuyện siêu cấp nhảm nhí này, chẳng bằng em ở nhà tranh thủ thêm chút thời giant rang điểm cho đẹp còn tốt hơn!"

Niếp Ngân nghe cô nói vậy, thân mình chợt ép sát về phía cô, hơi thở cường ngạnh nam tính thuộc về hắn rất nhanh bao phủ lấy cô.

"Thế nào, muốn đi xem mắt sao? Đừng có bảo anh đối tượng xem mắt của em là...... phụ nữ nha!"

"Cần gì anh lo. Em thích đàn ông hay thích phụ nữ đều không có liên quan gì đế anh!" Lãnh Tang Thanh ép người sát vào lưng ghế, dung ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn.

"Ồ...." Niếp Ngân nghe vậy thấp giọng nói: "Vốn là chuyện em đi xem mắt không có liên quan gì đến anh nhưng mà Lãnh Tang Thanh, em đừng quên trong khoảng thời gian này lời anh nói em phải tuân thủ vô điều kiện!"

"Em dựa vào cái gì mà phải tuân thủ?" Lãnh Tang Thanh ném cho hắn một câu đầy bất mãn.

"Em nói thử xem?" Niếp Ngân cười nhạt, lưu loát nói.

Lãnh Tang Thanh không trả lời hắn, qua thật lâu mới dung giọng thoả hiệp nói với hắn: "Em nói này Niếp tiên sinh, anh đừng có ép người quá đáng, đây là quyên tự do của em, với lại.... lần xem mắt này là anh hai sắp xếp, nếu như em không đi, em sẽ bị anh ấy...."

Cô chưa nói dứt lời thì Niếp Ngân đã hung hăng nhấn chân ga, chiếc xe vùng lên chạy như bay.

Lãnh Tang Thanh giật cả mình, nhưng sau khi nhìn rõ phương hướng xe chạy, cô càng sợ hãi hơn, vội vàng kêu lớn: "Này, Niếp Ngân, anh mang em đi đâu vậy...."

"Câm miệng!" Nụ cười trên mặt Niếp Ngân sớm đã không còn, hắn lạnh lùng buông hai chữ sau đó nhấn ga phăng phăng lái đi....

***

Trong căn biệt thự, không khí có chút ngột ngạt. Mặc Di Nhiễm Dung vô lực ngã nhào xuống sofa, trên gương mặt xinh đẹp sớm đã không còn chút huyết sắc nào, bàn tay đặt trên đùi cũng không ngừng run rẩy.

Hoàng Phủ Ngạn Thương vốn đang rất giận, hắn thế nào cũng ghĩ không ra Mặc Di Nhiễm Dung vì sao lại lên tiếng bênh vực Niếp Ngân, một màn vừa nãy hắn đều nhìn thấy vì vậy lòng càng đau khổ.

Nếu như hắn về trễ hơn một chút nữa, vậy Nhiễm Dung chẳng phải đã...

Thật không thể tưởng tượng nổi!

Thấy vẻ mặt thẫn thờ của cô, Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không nỡ trách, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đau lòng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô như muốn dung hơi ấm của mình an ủi cô.

Tuy hắn có rất nhiều nghi vấn nhưng vẫn cố đè nén, chỉ kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô an ủi.

Cảm nhận được sự bao dung của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung hìn về phía hắn, "Anh Ngạn Thương.... Thực ra.... Thực ra em...."

Cô ngập ngừng lên tiếng, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ khó xử và mặc cảm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)