Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 107

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 107
Ai bắt nạt ai?
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cảm giác xa lạ, đau đớn qua đi, thay vào đó là từng cơn từng cơn tê dại khác thường, Liên Kiều không kềm được những tiếng rên rỉ vô lực, cô vốn không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, chẳng biết làm thế nào mới phải.

Hài lòng nhìn phản ứng của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước biết mình cũng không cần phải khắc chế bản thân hơn nữa, bắt đầu tham lam luật động.

Cơ thể của Liên Kiều như tan ra thành nước ...

'Ôm lấy anh!' Hắn thấp giọng ra lệnh, thân hình cường tráng kiêu ngạo hung hăng chiếm lấy cơ thể yêu kiều thanh thuần.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bất tri bất giác bấu chặt lấy bờ vai cường tráng của hắn, theo từng cử động cuồng dã của hắn mà ngón tay gần như khảm sâu vào da thịt hắn.

Cảm giác sung sướng như đẩy cô đến thiên đường!

Tình yêu nở rộ trong đêm thanh tĩnh, một Liên Kiều đơn thuần dưới sự dìu dắt thành thục của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai người cùng nắm tay nhau đạt đến đỉnh hoan lạc, trong giây phút thần thánh ấy, một đóa hoa mai đỏ lặng lẽ nở rộ trên giường.

Qua rất lâu khi kích tình tạm qua đi, Liên Kiều lười biếng tìm một tư thế thích hợp nằm bò ra, tinh lực dồi dào lúc tối sớm đã không còn, chỉ còn lại từng cơn buồn ngủ ập đến như dìm lấy cô.

Mệt! Cộng thêm một cảm giác mà Liên Kiều không có cách nào hình dung tràn ngập trong cơ thể, mái tóc dài như mây sớm đã ướt nhẹp mồ hôi còn trên làn da trắng mịn như sứ sớm đã in đầy những dấu hôn.

'Còn đau không?'

Trong căn phòng tràn ngập mùi hoan ái, Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến hôn nhẹ lên sóng lưng như mỡ đông của cô, hít thở mùi hương nhàn nhạt trên người cô thì thầm hỏi, bàn tay cực kỳ không an phận trêu đùa gò ngực đầy đặn của cô, lại hạnh kiểm xấu trượt xuống dưới, có ý đồ xấu.

'Đừng mà ...'

Liên Kiều khép hờ mắt, hất bàn tay không an phận của hắn ra, giọng phản kháng yếu ớt như gió gợn mặt hồ, cô giống như vẫn chưa ra khỏi cơn kích tình, sức mạnh cường đại đó như muốn lấy mạng cô, cắn nuốt tất cả mọi thứ, nghĩ lại vẫn còn chút hoảng sợ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề có ý buông tha cho cô, hắn giữ chặt tay cô, miên man hôn từ bàn tay dọc theo cánh tay.

'Đáng ghét, đừng như vậy mà ...' Mặt Liên Kiều hồng như trứng tôm, cô vội vàng thu tay lại.

Chỉ một giây sau cả cơ thể cô đã bị hắn ôm chặt lấy, từ phía sau chiếm lấy nơi mềm mại của cô, 'Phản ứng của em như vậy có thể khiến anh hiểu lầm rằng lúc nãy anh không thỏa mãn em!'

'Anh ... anh nói gì đấy, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật xấu!'

Liên Kiều xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt chan chứa tình ý không chút dấu giếm của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng hơn cả ráng chiều.

Mặt đỏ một phần là bởi vì lời nói ám muội của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng phần lớn là vì nhớ đến lúc nãy chính mình có bao nhiêu nghênh hợp cùng phóng túng cùng hắn, nghĩ đến đây Liên Kiều thật hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào trốn.

Trời ạ! Xấu hổ chết mất!

'Gọi anh là gì?' Hoàng Phủ Ngạn Tước dán sát vào người cô, giọng nói tràn đầy ý đồ xấu.

Liên Kiều lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay lại vòng tay ôm lấy hắn, nũng nịu gọi: 'Ngạn Tước ...'

Giọng kéo dài thật dài, tuy mang theo chút xấu hố nhưng bởi vì mối quan hệ đã sâu thêm một tầng này, sự ỷ lại của cô đối với hắn cũng sâu thêm một tầng.

Dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, hắn lật người áp cô dưới thân, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve cánh môi hồng của cô ...

'Anh xấu lắm sao? Biểu hiện lúc nãy của em hình như không phải như vậy?' Vừa nói hắn vừa ái muội cười mấy tiếng, chọc Liên Kiều xấu hổ không ngừng đưa tay đấm đấm lồng ngực tinh tráng của hắn như trút giận.

'Không được cười, đáng ghét!' Cô đưa tay bịt miệng hắn, vừa tức vừa xấu hổ nói.

Nhìn gương mặt đắc ý của hắn, Liên Kiều chợt đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một kế, trên môi câu lên một nụ cười, không nói gì, bất thình lình trèo lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai chân vòng qua eo hắn.

'Làm gì vậy?'

Thấy hành động này của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rất tò mò, hơn nữa ... tư thế này ... nói có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám.

'Ai bảo anh cứ cái vẻ đắc ý như thế chứ? Em cũng phải hành hạ anh một phen mới được! Liên Kiều nghiến răng tuyên bố.

'Ý em là ... vừa nãy là anh hành hạ em?' Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy không biết nên khóc hay cười, vừa nãy cô không phải là rất hưởng thụ đó sao?

Không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn được hắn "hành hạ" như thế! (Min: anh đi chết đi, bao nhiêu phụ nữ...)

Chỉ có vật nhỏ này, đơn thuần như một trang giấy trắng, chỉ vì muốn cô không lưu lại chút bóng ma nào đối với chuyện phong tình này, hắn trước giờ chưa từng hao phí tâm lực như thế! Cuối cùng lại bị cô buộc cho cái tội danh này!

'Chẳng lẽ không phải sao? Anh hại người ta khó chịu chết đi được, lại còn dám giảo biện! Em nhất định phải khiến anh khổ sở cầu xin tha thứ mới được!' Liên Kiều vẻ mặt kiên quyết nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, một vẻ "không sao cả", đôi mắt đen láy tràn đầy hứng thú ghim chặt nơi đầy đặn của cô, chuyện phong tình hắn đã trải qua không ít nhưng trước giờ chưa có ai như Liên Kiều, có thể khiến hắn thỏa mãn cả về tình cảm lẫn thể xác.

'Được thôi, vậy anh chờ xem, xem em dùng cách gì hành hạ anh?' Hắn ngược lại chẳng chút lo lắng, bộ dạng vô cùng hưởng thụ nói.

Liên Kiều suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt liếc thấy lồng ngực tinh tráng của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lần nữa lại hồng thành một mảnh.

Đơn thuần như cô chỉ mới trải qua một lần hoan ái, muốn cô chủ động thật làm khó cô rồi. Nên ra tay từ đâu bây giờ?

'Vậy anh không định cho em chút gợi ý gì sao?' Qua một lúc lâu cô mới nặn ra được một câu.

Nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười cười, lười biếng nói: 'Em thông minh như vậy, nếu như anh nhắc nhở em vậy không phải là sỉ nhục trí thông minh của em sao?'

Liên Kiều hung hăn trừng mắt nhìn hắn.

Cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét này, rõ ràng là đang cười nhạo mình.

Nhất định không được để hắn đắc ý!

Ánh mắt cô rơi xuống lồng ngực màu đồng rắn chắc của hắn, suy nghĩ một chút bàn tay mới nhẹ rơi xuống, vuốt ve cơ ngực săn chắc như vuốt ve một con vật cưng.

'Làm như vậy anh vẫn chưa muốn kêu lên à?'

Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn khóc không được muốn cười không xong: 'Không!'

Chỉ như vậy mà muốn hắn đầu hàng thì không phải là quá xem nhẹ hắn rồi sao?

Ách? Không đúng sao?

Liên Kiều nghe hắn trả lời như vậy, có chút nghi hoặc, cô ngừng động tác trên tay, cẩn thận lược lại một lần những chuyện hắn đã làm với cô.

Cuối cùng ...

Có rồi!

Đôi mắt màu tím xẹt qua một tia giảo hoạt, ánh mắt lần nữa rơi xuống lồng ngực tinh tráng đang lộ ra dưới ánh đèn của hắn ...

Hô hô, nếu như cô nhớ không lầm thì lúc nãy hắn làm thế này ...

Nghĩ đến đây, trên môi chợt nở một nụ cười giảo hoạt, hơi cúi người hôn xuống ... cô cũng muốn khiến hắn toàn thân phát hỏa ...

*****

Làm như vậy ai mà không biết chứ?

Quả như dự đoán, cô nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp một hơi không khí, trong lòng không khỏi đắc ý.

Theo động tác của Liên Kiều, hô hấp của hắn dần trở nên gấp gáp, lồng ngực không ngừng phập phồng thở dốc ... Một nỗi khát vọng quen thuộc dần trở về.

Nha đầu này, đúng là lá gan đủ lớn!

Nào ngờ, Liên Kiều vốn không hiểu biết mấy về dục vọng bản năng của đàn ông vốn tùy thời có thể trỗi dậy, vì để đạt được mục đích trả đũa, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhè nhẹ dời xuống dưới, cô nhớ hắn đã làm thế này!

'Đủ rồi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhịn được nữa, hắn xoay người áp cô dưới thân, 'Nếu em đã nhiệt tình như vậy, anh đương nhiên sẽ không có lý do gì từ chối!'

'Ách ... anh sao lại không giữ lời rồi!'

Liên Kiều bất mãn lên tiếng phản kháng nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen như đang bị dục vọng thiêu đốt, cô trợn mắt im bặt.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ám muội ...

'Những chuyện thế này ... anh vẫn quen chủ động hơn!'

'Nhưng mà ... nhưng mà như vậy không công bằng nha!' Liên Kiều nghĩ một lúc lâu vẫn cảm thấy mình thua thiệt.

'Cũng không còn cách nào, em đã đốt lửa thì phải phụ trách dập lửa thôi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn nhẹ lên đôi môi đang mấp máy định lên tiếng của cô, dụ hoặc nói.

'Ạ?' Liên Kiều gian nan lên tiếng, 'Em nào có đốt lửa gì đâu?'

Hắn sao lại có thể đổ oan cho mình chứ!

'Nha đầu ngốc ...'

Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, tà tứ nói: 'Em đốt lửa ở đây ...'

Vừa nói vừa tà ác kéo tay cô đặt ở nơi nào đó sớm đã kiêu ngạo đứng lên.

'Aaaaa...'

Liên Kiều kinh hãi kêu lên một tiếng, trên gương mặt lập tức nổi lên hai vầng hồng, đỏ đến không thể đỏ hơn, hắn ... thật lưu manh nha.

'Thế nào? Còn xấu hổ sao?'

Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thổi hơi bên tai cô, cảm giác bắt nạt cô thật tốt, hắn cực kỳ thích nhìn phản ứng này của cô, nha đầu này, dần dà bắt đầu hiểu được chuyện phong tình rồi đây!

'Anh ...'

Liên Kiều không ngờ hắn có động tác lớn mật như vậy, càng xấu hổ hơn, cô xoay mặt sang một bên nói: 'Anh thật lưu manh, nhìn bề ngoài lịch sự nhã nhặn như thế, nào ngờ lại là ... đại lưu manh!'

'Ha ha ...' Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng rạng rỡ, ôm chặt cô nói: 'Em là vợ anh, không lưu manh với em thì lưu manh với ai đây?'

Thu hết vẻ xấu hổ của cô vào đáy mắt, hắn lần nữa cúi đầu, từng nụ hôn nhỏ như mưa xuân rơi xuống đuôi mày, chóp mũi, vành tai, đôi môi, dưới sự kích khởi của hắn sự phản kháng yếu ớt của cô cuối cùng lại trở thành ngọt ngào nghênh đón.

Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Tước tách chân Liên Kiều ra, vòng qua vòng eo rắn rỏi của mình, giữ cô ngồi thẳng trên người mình. Kích tình như một cơn lốc cuốn lấy Liên Kiều khiến cô vô lực kháng cự chỉ đành để mặc nó cuốn cô đi.

Trong căn phòng ngủ xa hoa chỉ còn lại tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng rên khẽ của phụ nữ.

***

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên thân hình nhỏ nhắn đang khẽ cựa quậy dưới chăn, trong miệng mơ màng thốt lên một tiếng rên khẽ.

Đôi mắt màu tím hé mở, người đàn ông bên cạnh đã không thấy đâu, chỉ còn lưu lại mùi hương quen thuộc của hắn.

Qua một lúc lâu, Liên Kiều vẫn giữ nguyên tư thế đó không động đậy, một lúc lâu nữa cô mới chầm chậm ngồi lên.

Cơ thể như bị một con voi giẫm lên, xương cốt toàn thân đều rã rời.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét này, đem mình dày vò thành thế này.

Mỗi một lần hoan ái tối qua như một cuốn phim quay chậm trong đầu khiến cô không khỏi mặt hồng tim đập.

'Ô ... đáng chết!' Chân Liên Kiều vừa đạp xuống thảm đã mềm nhũn không chống đỡ được thân người mà khụy xuống.

Tên đàn ông đáng ghét này, sao lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?

Đang lúc cô định cầm điện thoại lên mắng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước một trận thì di động như có linh tính chợt rung lên.

Mặt mày bí xị cô nhấc điện thoại lên.

'Tỉnh rồi hả?' Bên đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Mặt Liên Kiều chợt đỏ rực lên, vốn định mắng hắn một trấn cuối cùng chỉ gom lại trong một chữ 'Ừm...' đơn giản nhưng đầy xấu hổ.

'Cơ thểcòn khó chịu không?' Hắn cười hỏi nhưng giọng nói đầy quan tâm.

'Anh còn nói nữa, đều là anh không tốt!' Giọng Liên Kiều có chút ủy khuất.

'Được được, là anh không tốt ... Hôm nay anh sẽ về nhà sớm, ngoan ngoãn đợi anh!' Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng ôn nhu, tràn đầy tình yêu dành cho cô vợ nhỏ.

Liên Kiều không khỏi cảm động, tim đập thình thịch liên hồi.

'Ừm!'

Liên Kiều đáp một tiếng, sau đó vội hỏi: 'Anh ... anh đang ở đâu?' Giờ phút này cô mới nhận ra cô thật nhớ hắn ...

'Ở công ty, anh đã mấy hôm không đến rồi, giờ phải xử lý một số việc, thấy em ngủ say như vậy, anh không nỡ đánh thức em!' Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng có thể hiểu được cảm thụ của cô.

'Ừm, em biết rồi ...' Liên Kiều cố lấy giọng bình tĩnh nói, 'Được rồi, không nói với anh nữa, em đi tắm đây!'

Thế nào mà bây giờ nghe giọng hắn trong lòng lại thắc tha thắc thỏm thế này chứ? Mỗi khi giọng nói trầm ấm ấy vang bên tai, là một lần cô mặt hồng tim đập.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười ngắt điện thoại.

'Hư ...'

Liên Kiều ngắt điện thoại nhưng vẫn cứ ôm lấy điện thoại ngả xuống trên giường, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười mơ màng.

Từ lúc cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Hoàng Phủ Ngạn Tước như trở thành một người khác, có phải là ... giữa nam nữ sau khi phát sinh những chuyện này đều sẽ không giống như trước không?

Trong đầu lại hiện ra tình cảnh tối hôm qua, nhớ lại cảm giác khi bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt trên cơ thểmình, nhớ đến sự chiếm hữu bá đạo của hắn, gương mặt lại hồng lên một mảnh.

Nhấc điện thoại lên, cô chu môi thì thầm: 'Anh sao lại hư thế chứ? Tối hôm qua cứ bắt nạt người ta, tối nay anh về em sẽ không thèm để ý đến anh!'

Nói đến đây cô lại nhấc điện thoại lên hôn một cái, đứng dậy định bước vào phòng tắm.

Điện thoại lại vang lên lần nữa ...

'Gì? Sao nhanh vậy đã gọi lại rồi?' Liên Kiều vừa tự nhủ vừa nhấc điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình, mắt chợt sáng lên ...

'Học trưởng, là anh sao?'

'Liên Kiều ...'

Bên đầu bên kia là giọng của Kiều Trị...

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)