Tâm tư Liên Kiều
← Ch.012 | Ch.014 → |
Liên Kiều trong một nhà ăn kiểu dáng Tây Âu, hăng hái giải quyết thêm hai miếng thịt bò to bự sau rốt cuộc mới ăn no uống say, tinh thần cực kì hưng phấn. Mấy món mỹ thực này thật xứng danh với Điêu Thuyền~
Nhìn cô bé đối diện cười vô ưu vô lo, Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút muốn nói lại thôi sau đó buông khăn lau ra nói:
"Nha đầu kì thực phụ nữ kia..."
"Phụ nữ nào?"
Liên Kiều đang tập trung tinh thần ăn kem ly, hơi ngẩng đầu lên nghi hoặc nửa ngày mới nhớ được: "Ah~ là người phụ nữ dính lấy anh đó hả... ha ha."
Nói tới đây cô lập tức nhớ tới tình cảnh lúc ấy, cơ hồ muốn cười tới tắc thở.
"Ha ha, tôi nhớ đến bộ dáng biến sắc của người phụ nữ kia đã thấy buồn cười rồi ha hả —— trên đời này lại có người phụ nữ khôi hài như vậy!!! Ha ha."
Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng trở nên cứng ngắc, giống như một loại bất đắc dĩ —— thì ra nha đầu này một chút cũng không để ý người phụ nữ kia?
Nghĩ đến đây lòng anh không tự chủ được xẹt qua tia mất mát.
Liên Kiều ngược lại không để ý nhiều như vậy, cô vẫn từng ngụm từng ngụm mà ăn mấy món mỹ vị, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước bật ra một câu hỏi:
"Cung Quý Dương anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Gì?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô hỏi đến sửng sốt, vô duyên vô cớ hỏi tuổi anh làm gì?
"28!" sau một hồi giật mình, anh định thần lại trả lời một cách giản lược.
"28!!" Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút sau đó nói: "Tôi năm nay 20, anh lớn hơn tôi 8 tuổi."
"Như thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước biết cô vẫn có câu hỏi phía dưới nữa nên kiên nhân hỏi.
Liên Kiều cười hì hì tiếp tục nói: "Nhìn bộ dáng anh thành thục thế kia, có phải từ bé đã bắt đầu học làm thế nào để trở thành người vĩ đại đúng không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước rất muốn chui vào toilet xem mình có đúng như lời Liên Kiều nói không? Theo lời Liên Kiều nói anh nhướng mày lên.
"Tôi xác thực so với những người bạn cùng trang lứa đã biết nhiều chuyện hơn, thế nào?"
"Chậc chậc —— thật sự là đáng thương a!"
Liên Kiều ra vẻ tiếc hận mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó cầm ly kem đưa lên trước mặt anh: "Anh có thể ăn kem chuối không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, lấy ra khăn tay theo bản năng thay cô lau một chút kem còn dính trên miệng. Không chút nào phát hiện ra động tác này có bao nhiêu ôn nhu dịu dang, có trời mới biết từ nhỏ anh đã không thích ăn đồ ngọt.
"Cho nên nói anh thực đáng thương đi!"
Liên Kiều lại cầm ly kem đem về phía mình"Anh nhất định từ nhỏ đã nghĩ làm thế nào để trở thành người vỹ đại, cho nên kem ly cũng không dám ăn thực đáng tiếc, anh ngay cả chút ngây thơ cũng không có ah!"
*****
Bờ môi mòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên một đường cong mỹ lệ, anh lười biếng dựa thân mình vào ghế mà nhìn tiểu nha đầu đang ngồi ăn kem đối diện, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu.
" Nha đầu cô hiện tại cũng đã hai mươi tuổi, chẳng lẽ cô vẫn còn trẻ con sao?"
Liên Kiều thở dài một hơi, một tay để lên trán một tay khuấy khuấy ly kem: " Nếu có thể, tôi tình nguyện không cần lớn lên!"
Giọng nói của cô tuy thản nhiên nhưng lại xẹt qua chút ưu thương, khóe mắt bống chốc cũng lóe lên một tia đau lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nao nao, Liên Kiều như vậy anh chưa từng gặp qua, vì cái gì mà trên mặt cô lại đau thương như vậy? Cô từng phải trải qua chuyện gì đau lòng sao?
Nghĩ đến đây lòng anh đột nhiên thắt lại!
"Nha đầu sao vậy?" Anh ra vẻ thoải mái hỏi cô, lại phát hiện mình rất thận trọng.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó lại lập tức cúi đầu, bờ môi giật giật thoáng chốc nở nụ cười, nụ cười đau thương.
"Kỳ thật..."
Cô thấp giọng lên tiếng: " Tôi thật không hi vọng mình lớn lên, nhất là khi tôi được mười tuổi, trước mười tuổi tôi rất vui vẻ hoạt bát, tự do đùa nghịch, nhưng sau mười tuổi..
Âm thanh của cô từng chút từng chút khó khăn......
"Năm ấy tôi mười tuổi, cha mẹ tôi ly dị, cha tôi cưới người phụ nữ mang thai đứa con của mình mà mẹ tôi cũng gả cho một người đàn ông khác rồi cũng sinh ra đứa con của hai người họ. Từ đó về sau tôi liền lớn lên bên ông nội."
Liên Kiều khó khăn nói ra những lời này, cuối cùng giọng nói nghẹn lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thấy đau lòng.
Những huyện Liên Kiều nói trong tư liệu anh tìm được không có ghi lại, anh không ngờ tiểu nha đầu vô tâm vô phế cả ngày cười hi ha này từ nhỏ đã mất đi cha mẹ. Trong mắt anh cô là một cô nhóc vô ưu vô lo, ngày ngày tìm cách trêu chọc người khác không ngờ lại...
Cô lại dùng phương thức hoàn toàn khác để biểu hiện sự kiên cường của bản thân mình.
Liên Kiều nhìn ly kem đã sớm chảy hết vẻ mặt bi thương.
"Tôi lớn lên bên cạnh ông nội, người trong vương thất rất tốt mà người tốt nhất với tôi lại là ông nội, nhưng càng như vậy tôi càng cảm thấy chính mình giống như bị người ta lãnh quên đi, bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ, làm sao có thể quên được??."
Cô nói xong, đôi mắt tím ngập nước, hốc mắt ửng đỏ khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm đau lòng.
"Nha đầu, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ tuy rằng tìm được một người thích hợp để sống nốt quãng đời còn lại nhưng bọn họ dù sao cũng là cha mẹ cô, rời đi cũng không có nghĩa là vứt bỏ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng an ủi.
Có thể nói gia tộc Hoàng Phủ là gia đình phức tạp nhất, anh chị em đông đảo còn có thêm khuynh hướng đấu tranh gia tộc nhưng anh lại được hưởng thụ toàn bộ tình yêu thương của cha mẹ không giống như Liên Kiều.
*****
Liên Kiều nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu nhàn nhạt nói: "Nếu không phải vứt bỏ, tại sao qua nhiều năm như vậy cha mẹ tôi chưa từng tới gặp tôi một lần, nhất là cha tôi, Ông nội Liên cũng không muốn gặp chẳng nhẽ không phải vứt bỏ sao?"
Một câu nói lạnh nhạt làm người nghe tan nát cõi lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì bởi vì anh biết trên đời này việc làm cho tâm nguội lạnh chính là bị người thân bỏ rơi và phản bội, Liên Kiều 10 tuổi đã gặp chuyện như vậy, tuổi này vốn dĩ cô nên hưởng thụ độ tuổi vui vẻ hồn nhiên lại bị bóng ma tâm lý bao trùm, thế nhưng cô thật cứng rắn nếu như cô không nói, nhìn vẻ ngoài cô là một nha đầu vô ưu vô lo.
Kỳ thật________
Liên Kiều liếm liếm môi nhẹ giọng nói: "Tôi thực rất muốn tìm được bọn họ, muốn gặp họ một lần để hỏi cho rõ ràng, chẳng lẽ tôi thực làm cho người ta chán ghét sao? Bọn họ là cha mẹ tôi nhưng sao lại có thể vứt bỏ tôi như những người khác?
Âm thanh của cô rất nhẹ giống như toàn bộ khí lực bị rút sạch đi, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm đau lòng.
"Lại đây, nha đầu......" ANh không khống chế được vươn bàn tay to muốn kéo Liên Kiều vào lòng.
Liên Kiều nhu thuận mà đi lên phía trước ngay sau đó bị anh thuận thế kéo ngồi xuống giữa hai đùi anh, động tác ái muội tràn ngập gian phòng khiến không gian trở nên thân thiết."Tôi sẽ phái người giúp em tìm được cha mẹ, em không cần phải sợ tất cả đều sẽ qua thôi!" (Đoạn nào ta thấy hợp sưng hô ra sao thì sẽ sửa nhé! Nên các nàng không cần thắc mắc đâu he he~)
Bàn ta to của Hoàng Phủ ngạn Tước vỗ nhẹ lên mái tóc cô như cưng chiều con mèo nhỏ, giọng nói trầm thấp như hơi rượu mê say ngọt ngào.
Liên Kiều tâm không khỏi rung động một tiếng, đầu nhẹ nhàng an tĩnh tựa vào ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, bên tai không ngừng truyền đến nhịp tim đập ổn định, nghe thấy vậy cô tự dưng cảm thấy hoảng hốt.
Hô hấp của cô nhanh hơn một chút, trên người anh có hương vị nam tính dễ ngửi, đây là một loại hương vị an toàn lây sang toàn thân thậm chí toàn bộ tế bào cô.
"Thật vậy sao?"
Thanh âm nho nhỏ cực giống một con mèo biết nghe lời nhưng không đợi đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu cô liền thầm thở dài một hơi lập tức lắc đầu: " Vẫn là để như vậy đi!"
" Vì cái gì"
Hoàng Phủ Ngạn tước đem cằm nhẹ tựa vào cái đầu nhỏ nhắn, trên người cô toàn bộ tỏa ra hương vị sữa tự nhiên.
"Thật là con nhóc, lớn như vậy rồi còn có thói quen uống sữa."
Giọng nói Liên Kiều khó có thể dịu dàng như lúc này, không có bộ dáng nghịch ngợm như ngày trước mà hiện tại chỉ có dịu dàng.
Cô cảm thấy trong lòng chưa từng kiên định như vậy! Ý chí của anh thật ấm áp giống như được mặt trời chiếu sáng làm cô có thể an tâm mà nhắm mắt lại.
*****
Không hiểu tại sao Hoàng phủ Ngạn tước lại càng thêm đau lòng.
" Cung Quý Dương__________ Liên Kiều tròng mắt tràn ngập đau thương: "Anh nói xem có phải tôi thực sự làm người khác chán ghét phải không?"
" Không________một chút cũng không!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bên trong cặp mắt mê ly kia, khẳng định. Bên môi anh nở một nụ cười hết sức tao nhã, anh vươn tay sủng nịnh khẽ nhéo cánh mũi đáng yêu của cô.
" Vì sao lại nói như vậy?"
Liên Kiều lại thở dài một hơi, theo bản năng cúi đầu nghịch mười ngón tay: " Bởi vì Hoàng Phủ Ngạn Tước thực sự chán ghét tôi nha, hắn tình nguyện cùng cái cây đu đủ Jodie cùng một chỗ mà cũng không muốn gặp tôi!"
" Ai nói hắn chán ghét em?" Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa lỡ miệng, anh vội vàng sửa lại.
Thu hoạch lớn tâm tư Liên Kiều như không có nghe được ý tứ trong lời nói của anh, tiếp tục nói: "Nếu hắn không ghét tôi vậy vì sao lại cự tuyệt hôn sự với tôi? Tôi nghe ông nội nói Hoàng Phủ Ngạn Tước còn phản đối cuộc hôn nhân này."
"Kỳ thật..."
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết nên trả lời thế nào, anh cũng không thể nói cho cô biết mình chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, nha đầu này đang thương tâm như vậy, nếu bây giờ lại nói cho cô biết sự thật chỉ sợ đến mình xương cốt cũng không còn.
" Có lẽ hắn căn bản còn chưa có gặp qua em, nếu hắn biết em đáng yêu như vậy hẳn là sẽ thay đổi! Hắn theo bản năng mà hồi đáp."
" Có thể sẽ thay đổi quyết định lúc trước của chính mình sao?" Vẫn là những lời nói này làm cô được an ủi.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết quan trọng nhất là... hắn không muốn đi sâu vào trong lòng mình."
Liên Kiều nghe vậy liền tự hỏi một chút sau đó ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, lập tức ôm lấy hắn.
" Hừ, tôi mới không cần hắn đâu, tôi muốn anh!"
Tính trẻ con của cô khiến bên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước nở nụ cười nhưng động tác của cô______
Anh cảm thấy thân thể của mình như bị một pho tượng mềm mại cùng cảm giác ôm ấp này làm anh có chút say mê, động tác như vậy anh hoàn toàn ý thức được______ Liên Kiều không phải trẻ con, giờ phút này trước ngực mình chính là một phụ nữ
" Cung Quý Dương anh sẽ bỏ mặc tôi sao?"
Cô không hề cảm thấy người đàn ông trước mắt này tâm lý biến hóa chỉ thấy anh giờ phút này trông giống như là một khối gỗ di động khiến cô cảm thấy an toàn, có chút dựa dẫm.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời nghẹn lời, anh không biết phải trả lời cô thế nào cũng không biết nên lấy thân phận nào để đáp lại cô?
Liên Kiều không đợi anh trả lời cô ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn về phía khuôn mặt anh, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi, cô hung dữ nói: "Này, anh hiện tại không phải đang nghĩ bỏ lại tôi như thế nào chứ, nếu như anh bỏ lại tôi, mặc kệ tôi, tôi nói cho anh biết tôi nhất định sẽ trả thù nha!"
Nói xong hai tay nhỏ bế chống hai bên hông y hệt như sư tử cái bị chọc giận.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |