Chiến tranh giữa tình địch
← Ch.011 | Ch.013 → |
Liên Kiều nghe xong giống như phát hiện đại lục mới vậy hoan hô một tiếng sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ vai anh một cái:
"Anh không sớm học tiếng Mã Lai đi, hại tôi không biết làm thế nào để cho anh hiểu nữa!!!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn cười khổ cũng không được, nha đầu này thật biết trả đũa người ta mà.
Thế nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của nha đầu này, trong lòng anh không biết nhộn nạo cái cảm giác gì? Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể nói rõ nó là cảm giác gì nhưng anh chắc chắn rằng cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện với người phụ nữ thứ hai.
"Nha đầu.... cô hẳn rất hận vị hôn phu của cô sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước thăm dò một chút, không biết vì cái gì lúc này anh rất muốn biết Liên Kiều đang suy nghĩ điều gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều lập tức nhăn lại, ánh mắt cô bốc lên một đống lửa hận, như muốn đốt cháy tất cả chỗ áo tắm mà cô lựa chọn căm hận nói:
"Hừ tôi hận không thể ăn hắn, uống máu hắn. Tên dầu heo, chờ tôi có cơ hội nhìn thấy hắn nhất định phải đem hắn chặt ra làm tám khúc. Bà nó!"
"Ách!!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy tóc tai dựng ngược hết cả lên, anh vội vàng đem đống áo tắm nhét vào tay Liên Kiều xấu hổ cười nói:
"Đi vào thử xem đi, mấy cái này rất hợp với cô!"
Anh chỉ có thể dùng cách này để chặn ngang lời Liên Kiều, sao có thể đứng nghe người khác nguyền rủa mình như vậy chứ, thật là không thoải mái chút nào!!! =. =
Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa áo tắm tới tay vừa nhìn vừa cười, sau đó theo chân mấy người phục vụ viên đi vào phòng thử đồ.
Thế giới dường như an tĩnh lại, lúc đó Hoàng Phủ Ngạn Tước đang muốn thả lỏng một hơi, mấy nhân viên bán hàng khi nãy rình rập thật lâu tiến lên chỗ anh***
"Vị tiên sinh này, ngài có thể lên tầng ba, khu quần áo nữ cao cấp rất thích hợp với bạn gái ngài, xin mời ah~~"
"Xin tránh ra~~ ah~"
Một nhân viên bán hàng cười cười lập tức vọt tới phía trước: "Tiên sinh trang phục ở lầu hai rất tinh xảo vừa lúc bạn gái ngài cũng thử đồ ở lầu hai, tôi đưa ngài lên!!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước môi vẫn cười với phong thái quý tộc đối phó hai bên —— anh vừa muốn mở miệng, thì ngay lúc này có một tiếng hô thánh thót từ phía sau vọng tới.
"Trời ạ!! Hoàng Phủ!!"
Chỉ thấy một phụ nữ váy áo màu hồng đỏ, vừa đi vừa thét chói tai, sau lại vội vàng che môi lại như thể quá đỗi ngạc nhiên và vui mừng!
Người phụ nữ mặc áo hồng này rất không kiên nhẫn xua đuổi mấy nhân viên bán hàng đi, chỉ thấy chỉ thây cô ta một thân váy đỏ xa hoa, như dùng mấy mảnh vải vá lại, gương mặt xinh đẹp cao ngạo chuyển sang nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước mừng như điên.
*****
"Ngạn Tước...."
Chỉ thấy một cô gái váy đỏ một bước đi ba bước lay động, đi tới bên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, cánh tay mềm nhẵn khoác ở khuỷu tay anh cười nói:
"Sao anh đến Hồng Kông lâu vậy mà không thấy gọi điện thoại cho em?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhíu mày một chút, người phụ nữ này đúng là danh xứng với tên như bạch tuộc, cô là thiên kim mỹ lệ mà kiêu ngạo của Thẩm Thị, hình như trong buổi tiệc rượu từ thiện tại Hồng Kông có gặp qua, cô ta nổi danh nhiệt tình. ~
Tuy nhiên ánh mắt người phụ nữ này rất sắc bén, anh đang đeo kính mát cũng có thể nhận ra được, đúng là đẳng cấp quá cao.
Thiên kim Thẩm thị thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, vội vã vươn ngón tay ra nhấn nhân giữa hai lông mày:
"Không cần nhíu mày đi, hôm nay chúng ta gặp gỡ ở trong này quả thực đúng là duyên phận, nếu như vậy Ngạn Tước —— đêm nay để cho em chăm sóc anh thật tốt được không?" (ta ghét con này, quyến rũ một cách trắn trợn ah~ chém chém!!"
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, thiên kim Thẩm thị cũng đem thân mình dán vào người Hoàng Phủ Ngạn Tước, cố ý dùng bộ ngực khủng cọ cọ trên người anh.
Đàn ông đều là động vật giống đực đi!! Cô luôn tự tin với dáng người hoàn hảo nóng bỏng của mình, không tin người đàn ông độc thân hoàng kim này không động lòng?
Chẳng sợ là tình một đêm. Như vậy cô cũng can tâm tình nguyện! Bởi vì có thể cùng người đàn ông ưu tú như vậy. Có thể chiếm người đàn ông này mấy tiếng đồng hồ cô cũng cảm thấy may mắn.
"Đêm nay..." Hoàng Phủ Ngạn Tước cười tao nhã, âm thanh ngân dài.
"Đúng vậy Ngạn Tước, nếu người ta biết anh tới Hồng Kông lâu vậy nhất định sẽ sớm phụng bồi, vậy bắt đầu từ đêm nay đi!!"
Thiên kim Thẩm thị cười càng thêm quyến rũ, cô vươn tay cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cả người anh. Dùng thân thể đến cảm thụ thân thể cường tráng của anh, cảm giác này quả thực muốn người ta điên cuồng.
Sauk hi Liên Kiều thử xong áo tắm từ trên lầu đi xuống. Hoàn hảo thấy được một màn này, một người phụ nữ giống y con bạch tuộc dính sát trên người Cung Quý Dương, tựa như hai người có quen biết!!! (người ta sắp câu chồng chị lên giường rầu, chị còn đứng đấy ah***).
Liên Kiều đang cười bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên cứng đờ, không biết vì cái gì khi cô nhìn thấy người phụ nữ khác cười với hắn, tâm cô thực khó chịu!
Nghĩ đến đây Liên Kiều cầm áo tắm, bước thật nhanh xuống lầu, hướng hai người kia đi tới.
Đang chuẩn bị thoát thân Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy như có mũi dai nhọn đang hướng về phía mình, khi anh ngẩng lên thấy Liên Kiều đang cười đến rạng rỡ đi về phía mình. Khuôn mặt không kiên nhẫn trở nên mềm mại.
Thiên kim Thẩm thị hơi khiếp sợ một chút vội vàng quay đầu lại, muốn xem rốt cuộc là ai mà khiến người đàn ông này biến hóa nhiều như vậy.
Nhưng mà khi nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con thì càng khiếp sợ hơn.
"Chọn xong rồi sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước hướng Liên Kiều hỏi, dường như muốn tìm trên người cô một chút ghen tuông hoặc là không thoải mái, nhưng mà —— anh có chút thất vọng!
*****
Liên Kiều vui vẻ gật đầu, sau nhìn thiên kim Thẩm thị cao thấp đánh giá một phen, sau liếc mắt một cái thật mạnh, huýt sáo!!!
"Wow! Chị thực là xinh đẹp đó nha!!" Vẻ mặt cô kinh diễm mà nói.
"Ách!!"
Không chỉ có Hoàng Phủ Ngạn Tước ngơ ngẩn mà ngay cả thiên kim Thẩm thị cũng sửng sốt, nhưng cô ta lập tức phản ứng mau lẹ cười đến toe toét!!
"Phải không?"
Không nghĩ tới nha đầu này vẫn có thể nói vậy.
"Đúng nha!! Chị à chị quả thực rất xinh đẹp đó!!"
Liên Kiều vẻ mặt hâm mộ đi quanh cô ta một vòng, sau đó khoanh tay lại một bộ như phát hiện điều gì đó:
"Dáng người chị rất hoàn hảo, hơn nữa quần áo thật hợp thời trang không giống em mặc cái gì cũng khó coi, hôm nào rảnh phải hảo hảo mà học hỏi chị mới được!!"
Thiên kim Thẩm thị thấy cô nói thế, nụ cười trên môi không hề dứt vẻ mặt kiêu ngạo mà nói rằng:
"Đúng đó, trời sinh tôi chính là cái móc quần áo nên mặc cái nào cũng đẹp, em gái cái này gọi là trời sinh đó!!"
Liên Kiều cười đến ngu ngốc đi, cô liên tục gật đầu lập lập tức phía sau hét lên một tiếng kêu hốt hoảng.
"Trời ạ!! Chị này trên làn váy chị có một khối giống như máu vậy, nhìn rất khủng khiếp ah~"
Một cô gái bộ dáng hoảng sợ che đôi môi mình lại, dường như sắp khóc.
Thiên kim Thẩm thi sắc mặt trắng bệch, vội vàng xem trên làn váy mình, cả người giận tím, gương mặt giật giật.
"Chị à! Nhân lúc bây giờ ít người nhanh chóng đi thay đò đi, em biết toilet thứ ba tại phòng thay đồ lầu hai!!" —— Liên Kiều cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ.
"Cám ơn!!"
Thiên kim Thẩm thị mặt đỏ bừng, thật là ngượng chết mất, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người đàn ông này nhưng mà hiện tại gấp quá phải chạy nhanh rời khỏi tầm mắt hai người này.
"Ai nha, thật sự là đáng thương mà không biết ai nghịch ngợm như vậy!!" Liên Kiều nhìn bóng dáng cô ả rời đi vẻ mặt bi thương mà lắc đầu!! (Ha ha chị chơi trò này cũng quá hiểm đi)
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng Liên Kiều nhịn không được cười nói: "Nha đầu, túi nước trên kiện áo tắm đâu?"
Liên Kiều le lưỡi sau đó cố ý làm nũng kéo cánh tay anh nói: "Anh thực là thông mình không gì có thể qua được mắt anh cả!!!"
"Cô là quỷ nghịch ngợm, rõ ràng là vảy nước vào người ta mà còn nói là máu!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu cười cười.
"Hừ!"
Liên Kiều trừng anh một cái: "Ai kêu cô ta mặc váy đỏ làm chi, nước hay máu cũng không phân biệt được thì trách cô ta chứ, có gì ngạc nhiên sao!!'
"Cô —— không có việc gì đi?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước rất muốn hỏi cô sao không tức giận bất quá —— nhìn bộ dáng cô dường như không có một chút tức giận nào thì sao anh phải đi giải thích, mình với người phụ nữ kia không có một chút quan hệ nào!!
"Có việc!" Liên Kiều suy nghĩ sau đó tuôn ra một câu: "Bụng tôi thực đói, Cung Quý Dương anh có thể mang tôi đi ăn bữa tiệc lớn được không?"
← Ch. 011 | Ch. 013 → |