Truyện:Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất - Chương 021

Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất
Trọn bộ 110 chương
Chương 021
Nước ti*u cũng ngon như vậy
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

<images> Giang Quyết rút lưỡi ra ngoài, đầu lưỡi có chút tê dại, rồi anh lại dùng lưỡi 🦵_𝒾ế_Ⓜ️ sạch ◗â●ɱ dịch dây ngoài miệng huyệt.

"Hoãn Hoãn, màng trinh của em thật sâu". Anh cảm thán.

"Giang Quyết, anh liếm lại nơi đó lần nữa được không?". Từ Hoãn ấn chặt tiểu huyệt ẩm ướt mới được khai mở, trên thành â/m đ/ạo là muôn vàn nếp uốn sít sao bao chặt lấy nó, bây giờ nơi đó của cô đang vô cùng ngứa ngáy, cô ưỡn ⓜô𝖓.𝐠, dí sát vào miệng anh, mong đợi anh xoa dịu cơn ngứa.

"Em thả lỏng đi, bên trong chặt quá lưỡi anh khó mà vào được." Anh bật cười, lồng 𝓃ɢự.↪️ rung lên, nhìn người con gái đang phải nín nhịn khó chịu.

Từ Hoãn không biết phải làm sao mới thả lỏng ra được, cô đành mở rộng hai chân hơn nữa, tay đẩy miệng huyệt, ánh mắt mê hoặc nhìn anh.

"Làm chết em!". Giang Quyết nhìn chằm chằm cô gái lẳng lơ ấy, hai tay cố định bắp đùi cô, lại một lần nữa dùng lưỡi xâm nhập cổng ngọc tiêu hồn, cảm thụ được sự o ép tứ phía, anh càng ra sức chinh phạt, thần tốc nhấp lưỡi, xoa bóp từng tấc nếp uốn.

"Ưm, thoải mái quá, .... mạnh lên, mạnh nữa! Giang Quyết..........". Cả người Từ Hoãn run rẩy, lưng ưỡn càng lúc càng cao, bụng dưới co rút, dịu dàng mà ԁâ●𝖒 đ●ãⓝ●ℊ thét lên.

Đầu lưỡi Giang Quyết gặp vật cản, khó mà mở rộng hơn, đột nhiên anh cuộn lưỡi, cương quyết gạt đẩy nếp thịt xung quanh, phá vỡ sự bao bọc, tiến vào lỗ bán nguyệt trên màng trinh.

"A................ !!!!!!!!!". Cơ thể Từ Hoãn chợt co quắp, bên dưới kịch liệt run rẩy, anh chỉ dùng lưỡi thôi cũng đã khiến cô đạt cao trào.

Đầu lưỡi Giang Quyết tê dại, dưới sức ép của tiểu huyệt tạm thời chưa rút được ra, anh đẩy bắp đùi cô lên phía trước, cố gắng rút lưỡi ra.

Anh vùi đầu trước cửa hoa, từng ngụm uống sạch ⓓ●â●𝐦 dịch. Sau đó hung dữ xoa nắn hột le, dùng hai ngón tay vặn xoáy, nhận thấy bụng dưới của cô co thắt dữ dội, miệng anh ⓜú·ⓣ chặt lấy niệu đạo.

"A...... !!! Em muốn tiểu.............". Dưới ⓚ𝖍.🅾️á.𝒾 𝖈ả.𝖒 dục tiên dục tử, Từ Hoãn thét lên rồi tiểu ra, đôi mắt mất tiêu cự, cơ thể co rúm, ⓢướⓝ*𝐠 đến mức không cách nào miêu tả.

Giang Quyết đón lấy nước tiểu của cô, nuốt xuống toàn bộ.

"Nước tiểu mà cũng ngon tới vậy". Anh chép miệng, thưởng thức bộ dạng cô sau cơn cao trào.

"A... thoải mái quá". Cơ thể Từ Hoãn như được đả thông toàn bộ huyệt đạo, giọng cô khàn khàn, trán rịn mồ hôi, mắt long lanh yêu kiều.

Ngược lại với Từ Hoãn, "em trai" của Giang Quyết vẫn còn đang cương cứng. Anh cởi quần áo, thả cái thứ nóng hổi còn đang bị nghẹn ra, nó vừa to vừa dài, ngóc cao, quy đầu to lớn hướng về phía Từ Hoãn, gật gù như muốn lấy lòng, lỗ sáo rỉ ra chất lỏng trong suốt.

"Hoãn Hoãn... tôi không nhịn được nữa....". Anh cầm cậu bé, quy đầu hơi 𝐜ắ_ⓜ và_0 trong â/m đ/ạo của cô.

"Ái.... đau!!!". Tiểu huyệt của Từ Hoãn thực sự quá nhỏ, đầu nấm của anh lại quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn khó mà vào nổi.

"Hoãn Hoãn, Hoãn Hoãn, em thả lỏng đi, chặt quá tôi không vào được". Anh nhấp nhẹ quy đầu vào miệng huyệt, giống như muốn khai mở nó, mồ hôi lạnh bên thái dương đổ liên tục, quy đầu vẫn kiên trì muốn đi vào bên trong khe động chật hẹp.

"Chết tiệt!". Giang Quyết cắn chặt răng, gân xanh nổi đầy trán, quy đầu bị tiểu huyệt xoắn lấy rung dữ dội, cơ thể anh như thể bị điện giật, tê dại đến mức không thể không thể động đậy. Anh cố kìm nén ý nghĩ muốn bắn, quy đầu tiếp tục nhấn nhá, mong chờ được xuyên qua lớp màng trinh nguyên.

"Đau quá, huhu, Giang Quyết, anh dừng lại đi, em đau, bên dưới sắp rách rồi, đau thật đấy". Tiểu huyệt Từ Hoãn bị quy đầu chen vào đau rát, khe động nhỏ cố gắng chống đỡ, rồi dần xuât hiện một vết rách nhỏ, màu 〽️-á-υ đỏ tới dọa người

Đầu óc Giang Quyết hỗn loạn, tai ù đi, quy đầu chinh chiến, cố gắng phá tan lớp màng bao bọc chân tâm.

"Xin anh đấy, Giang Quyết, dừng lại được không, xin anh, em đau quá". Từ Hoãn nức nở, nước mắt tuôn rơi.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Giang Quyết bừng tỉnh, thấy bên dưới cô rỉ ⓜ*á*𝖚, anh hoảng hốt khựng lại, ♓ô*𝖓 lên nước mắt cô, ♓_ô_𝓃 lên môi cô, đau lòng trấn an: "Được, tôi không động, xin lỗi, Hoãn Hoãn, vừa rồi tôi quá gấp gáp".

"Giang Quyết, anh đừng vào trong được không, em đau lắm". Từ Hoãn tủi thân khóc thút thít, cửa mình vẫn còn đau rát.

"Được, tôi không vào, tôi để nó ở đấy một lúc được không? Nó cương cứng khiến tôi đau chết mất". Anh cố nén d_ụ_↪️ ⓥọ𝖓_𝐠, hỏi cô.

Từ Hoãn gật đầu 𝒽ô●𝓃 lên môi anh.

Phần lớn "người anh em" của Giang Quyết vẫn ở bên ngoài, chỉ có quy đầu bay nhảy bên trong tiểu huyệt, được động ngọc cắn chặt, 🎋*ⓗ*🅾️*á*ı 𝐜*ả*𝐦 khiến da đầu Giang Quyết râm ran, anh nhắm chặt mắt, nhấp thêm mười mấy cái nữa, cuối cùng rút quy đầu ra, bắn 𝖙ⓘ𝐧_𝒽 𝒹_ị𝒸_♓ vào cửa mình.

Cơ thể Giang Quyết như bị rút hết sức lực, anh nằm ghé lên người Từ Hoãn, ưỡn lưng không ngừng ma sát lên miệng huyệt nhằm kéo dài sự sung s-ướn-ɢ. Anh chôn mặt vào ռ𝖌·ự·𝒸 cô, tay anh bắt lấy bầu n-𝐠ự-ⓒ, múi mát, khẽ rên lên vì ⓢướ●𝓃●🌀.

Chương (1-110)