Sao anh còn chưa bắn
← Ch.068 | Ch.070 → |
<images>
"Không phải tại anh sao! Lần nào cũng cố quá, mấy hôm nay lúc nào nó cũng cứng thế ấy" Cô giận hờn, giọng nói mềm mại, tay véo hạ thân anh một cái như để trừng phạt
"Ai bảo ngực vợ ăn ngon vậy?"
"Đau không?" Anh nắm hai trái anh đào cứng như đá vê tròn
"Không đau" Cô lắc đầu
Anh để cô tựa vào tường, hai tay vuốt ve bầu ngực, lòng bàn tay xoay tròn núm vú. Anh mê muội ngắm nhìn cô nương theo ánh trăng
"Vợ anh đẹp thật" Anh thở dài rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng
Hương vị của cô quá ngon, cánh môi mềm mại ngọt ngào tựa chiếc bánh pudding, anh có ăn bao nhiêu cũng không đủ. Anh ngậm lấy đôi môi cô mút mát, đầu lưỡi vọt vào trong quấn quít cùng đầu lưỡi cô, chơi đùa ma sát, vừa dịu dàng vừa mập mờ
Từ Hoãn ngước đầu đáp lại nụ hôn của Giang Quyết, bàn tay sóc d/ương v/ật của anh đã có chút tê, nhưng mãi mà không thấy anh bắn ra
"Sao anh còn chưa bắn?" Cô tránh né lưỡi anh thở dốc, tay thoáng chậm lại
"Vợ em bóp quy đầu và túi tinh hoàn nhiều hơn đi" Anh trầm giọng nói, mắt mờ sương tối đen, toát ra ham muốn. Rồi anh lại cúi đầu đuổi theo môi cô một lần nữa, tay cũng chẳng nhàn rỗi mà âu yếm lấy bầu ngực, một tay thì chăm sóc đầu ti
Từ Hoãn bật ra tiếng rên yêu kiều, cô nghe theo anh, ngón cái khẽ mơn trớn quy đầu mãi tới khi nó rỉ ra chất nhờn ướt nhẹp, còn một tay thì dịu dàng vuốt ve túi tinh, nhẹ nhàng đùa bỡn
D/ương vậ/t ngày càng cứng, tiếng thở dốc của ai đó bên tai cô cũng càng ngày càng nặng nề, cô tăng tốc, sóc nhanh hơn, ngón cái dính đầy dịch nhờn nhưng vẫn kiên nhẫn che lấp miệng quy đầu, thỉnh thoảng lại vê tròn nó
Đã vài ngày không được làm tình với vợ, Giang Quyết lúc này đang cực kỳ đói khát, chỉ cần một đôi tay thôi cũng đủ khiến anh dục tiên dục tử. Khoái cảm khiến anh mơ màng, mắt vằn đỏ, anh cúi xuống ngậm lấy đầu ti cô mà mút cắn. Tay anh bao lấy tay cô sóc thêm chục lần nữa. Dường như vẫn chưa tận hứng, anh thô lỗ kéo quần sooc của cô xuống, hổn hển nhét d/ương v/ật vào giữa chân cô, nhấp thêm mười mấy lần, nghẹt thở hừ một tiếng rồi rốt cục cũng sung sướng mà bắn tinh
Anh nhả núm vú cô ra, thở dài thỏa mãn. Đầu anh dựa trên bả vai cô, thắt lưng chậm rãi đưa đẩy, d/ương v/ật vẫn cắm giữa hai chân cô ra ra vào vào, hưởng thụ nốt dư vị cao trào
"Xong chưa?" Từ Hoãn nhẹ giọng hỏi, cô cũng không chịu nổi nữa rồi, quần lót ướt át hòa lẫn dâm dịch của mình và tinh dịch của anh.
"Ừ" Giang Quyết thỏa mãn, đưa tay vuốt nhẹ lên tiểu Hoãn Hoãn
"Ướt quá vợ ơi, để anh liếm nó cho em nhé?" Tay anh cắm vào trong nơi lầy lội, khuấy loạn lên
"Không được" Loại chuyện riêng tư như này sao có thể làm ở bên ngoài được? Huống hồ ở đây bất kỳ lúc nào cũng có thể có người xuất hiện
" Giang Quyết, hình như có người tới!" Cô nghe thấy có tiếng bước chân, tiếng nói chuyện cũng ngày một lớn hơn. Cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi kéo anh ra ngoài, nhưng chạy tới đầu ngõ lại đụng phải một đôi tình nhân, cô xấu hổ muốn chết, giờ này xuất hiện ở đây, làm gì thì ai cũng tự hiểu được
"Vợ ơi, anh đưa em về trường nhé?" Liếc nhìn đôi nam nữ đi xa, Giang Quyết tự nhiên hỏi cô gái đang vùi đầu vào ngực anh
"Sao anh không xấu hổ chút nào nhỉ?" Cô kinh ngạc
"Xấu hổ gì cơ? Bản chất của con người thôi mà" Anh nở nụ cười đầy nội hàm, da mặt dày ngang với bức tường thành rồi
"Thật mất mặt!" Từ Hoãn lẩm bẩm mắng anh, chân vẫn bước về phía trước
"Vợ ơi đợi anh với" Anh vội vã đuổi theo cô, cười gian thì thầm bên tai cô, "Không khó chịu thật à? Không muốn chồng dùng miệng giúp ư?"
"Anh... ! Đáng ghét! Em mới không cần đâu!" Cô mắc cỡ thở hồng hộc, tát nhẹ lên mặt anh, hạ thân bên dưới vẫn không ngừng tuôn trào dâm dịch
← Ch. 068 | Ch. 070 → |