Truyện:Gạt Lệ Cho Em - Chương 05

Gạt Lệ Cho Em
Trọn bộ 17 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi thừa nhận, người đàn ông này tuy bình thường có vẻ giản dị, nhưng vẫn có chút hơi khác với kiểu người ăn chơi trác táng –

Sở Ninh làm việc rất vất vả, anh ra thực sự quá quật cường.

Dù mới ở chung vài ngày, tôi biết anh ta thường họp hội nghị ban đêm với mấy công ty nước ngoài. Nhìn anh ta vì phiên giao dịch chứng khoán tận New York xa xôi mà nửa đêm đang ngủ cũng phải bật dậy; nhìn anh ta hô hấp khó nhọc cả đêm, chiếc áo ngủ ướt đẫm mồ hôi; thế nhưng ban ngày lại tỏ ra không hề gì, thay tây trang đi làm – con người này bình thường đã quen với sự kiêu ngạo rồi.

"Đúng rồi, rốt cuộc anh có đồng ý phỏng vấn không?" Cuối cùng tôi cũng nhớ ra bản mặt hậm hực của Lão Chu, cho nên sau khi ăn cơm tối, tôi tới thư phòng Sở Ninh ngăn bước chân anh ta, tuy chưa bao giờ thấy nhưng nghe nói khi làm việc Sở Ninh cực kì nghiêm túc, cho nên tôi nghĩ tốt nhất là quân tử phòng thân trước.

Anh ta nhíu mày: "Em phỏng vấn à?"

Ấy, tôi không chống nổi ánh mắt quyến rũ của Sở Ninh, sự thật chứng minh đây là lần đầu tiên cuộc sống của tôi bị anh ta biến thành một mớ hỗn độn.

Chẳng qua, thua người chứ không thua trận! Tôi hất cằm: "Bắt nạt người khác là đồ không có bản lĩnh!"

Anh ta nhún vai, tôi nhận ra anh ta hơi nhăn mày.

"Chân lại đau à?" Tự nhiên tôi nhớ ra sáng nay lúc rời giường, chân Sở Ninh bị chuột rút vô cùng đau đớn, suýt nữa khiến bệnh suyễn và bệnh tim của anh ta tái phát.

Anh ta gật đầu thừa nhận, không trả treo với tôi như mọi khi, tôi chợt sửng sốt, trong lòng có chút thỏa mãn. Đáng tiếc nụ cười của tôi chưa tồn tại đến ba giây thì anh ta thở dài: "Haiz, tiếc quá, vợ anh chẳng xót chồng gì cả." Nói xong, anh ta còn dùng ánh mắt bi thương liếc tôi một cái, bước chân tập tễnh đi vào thư phòng.

Tất nhiên tôi chẳng cam lòng để cho anh ta trêu đùa như thế, tôi theo chân: "Ê này, nói cho rõ nhé, là anh không chịu ngồi xe lăn đấy chứ."

Sở Ninh chật vật ngồi lên chiếc ghế da, trên bàn làm việc rộng rãi chất đầy những tài liệu chi chít tiếng Nhật, còn có hai chiếc máy tính, bên cạnh là chiếc máy fax đang vang chuông.

Tôi nghẹn lời, nhìn mặt bàn: "Đêm nay anh lại không ngủ sao?" Tối qua sau buổi họp, Sở Ninh bắt đầu sốt đến giờ vẫn chưa đỡ.

"Sao thế? Lương tiêu trường dạ, cô chẩm nan miên?" Anh ta nháy mắt. (Đêm dài đằng đẵng, cô đơn khó ngủ. )

Tôi giơ chân: "Động đực à." Mẹ nó, Sở Ninh đã trở lại, tôi chưa chiến đã bại, quân lính tan rã hết rồi.

Đúng lúc này người giúp việc đưa tới một cốc cà phê và một ly trà sữa, anh ta nhận lấy cà phê, bảo người ta đưa trà sữa đến trước mặt tôi. Một cơn gió xuyên qua cửa sổ sát đất, hơi lạnh, tôi gọi người đang định lui ra: "Chị Phân, lấy cho tên lưu manh này cái áo khoác, còn lấy cả chăn lông nữa, à trên phòng ngủ lầu hai có cái máy sưởi, chị lấy luôn hộ em nhé. Em cảm ơn."

Chị Phân nhìn tôi đầy kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn Sở Ninh, gật đầu không nói gì rồi ra ngoài.

Thế là trong phòng lại chỉ còn tôi và Sở Ninh mặt đối mặt, anh ta uống cà phê, tôi uống trà sữa. Chỉ lát sau, chị Phân quay về, mang theo những thứ tôi yêu cầu và thêm cả áo khoác của tôi, còn cầm theo một cái lọ màu lục lấp lánh. Tôi phát hiện Sở Ninh khẽ kêu một tiếng. Ô chuyện lạ, cái gì có thể khiến anh ta kêu lên như thế? Tôi tò mò nhấc cái lọ nặng trịch, lúc cầm lên có mùi hương thoảng qua mũi, rất dễ chịu.

Chị Phân cười trả lời tôi: "Mợ chủ, đây là tinh dầu giúp chân cậu chủ bớt mỏi, lúc trở trời còn có thể giảm đau nhức nữa."

Ồ, cái này tốt mà, sao Sở Ninh lại bày ra bộ mặt thối kia chứ?

Chị Phân nháy mắt mấy cái với tôi: "Nếu thấy thoải mái, thiếu gia sẽ mau buồn ngủ hơn đấy." Sau đó chị ấy lui ra, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Tôi ngắm nghía lọ tinh dầu, đắc ý đến gần anh ta: "Tinh dầu đáng yêu quá đi thôi."

Sở Ninh nhìn tôi, chỉ vào cái máy sưởi tôi đang cầm: "Không phải em lạnh à? Mau quay về phòng nghỉ ngơi đi." Nói xong anh ta cúi đầu mở máy tính, vừa rồi Sở Ninh chẳng khác gì một thằng nhóc.

Tôi kéo quần anh ta lên, lộ ra đôi chân suy yếu: "Ván này anh thua, tôi thắng."

*****

Tôi liếc nhìn chính mình trong chiếc gương gắn trên tường, chợt thấy mơ hồ.

Đến tột cùng, có ai thắng ai bại đâu?

Vừa mát xa xong, tôi đặt túi sưởi xuống dưới chân rồi đắp tấm chăn lên đùi Sở Ninh, lấy áo khoác choàng qua vai anh ta, sau đó mới thoải mái rời đi.

Ngắm chiếc cốc đánh răng hình Hello Kitty trên bàn giờ đây đã thành đôi: một của nam, một của nữ.

Tôi nhớ lúc xoa tinh dầu lên đôi chân lạnh toát của Sở Ninh, cảm giác quen thuộc lại dấy lên, giống như tôi đã từng làm việc này cả trăm ngàn lần trước đó. Tôi bỗng ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt anh ta nhìn tôi đến xuất thần vội vàng tránh sang hướng khác, tôi dám chắc, trong đôi mắt ấy có yêu hận đan xen.

Có điều, chúng tôi chỉ là hai con người xa lạ.

Bảo Nhân từng nói, tôi rất lãnh đạm, rất quái gở. Chưa bao giờ tôi phủ nhận điều ấy, ít nhất, khi cùng Bảo Nhân liều mình đầu tư khắp nơi, mỗi lần gặp gỡ bạn bè mới quen trong một tháng, giới hạn câu từ của tôi chỉ vỏn vẹn "cảm ơn, xin chào, tạm biệt, vâng, không". Nhưng đối với Sở Ninh, từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, ở chung chưa đến mười ngày, vậy mà tôi với anh ta suốt ngày đấu khẩu, còn bị anh ta trêu chọc, và cũng ngủ yên giấc bên cạnh anh ta. Có lẽ, bởi vì một câu "Sở Nhi, đừng lại quên đường về nhà" của Sở Ninh đã làm tôi thay đổi.

Bảo Nhân nói với tôi: "Tiểu Sở, mày có nhớ tao đã nói gì không? Mày chính là một con mèo kiêu ngạo ưa được cưng chiều, trong chuyện tình cảm cũng vậy. Hiện tại, bọn mình cũng quen nhau bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên mày đàm đạo với tao quá nửa tiếng chỉ về một người đàn ông."

Đúng vậy, Sở Ninh, người đàn ông này rất thần bí.

Lúc mới gặp anh ta cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần, tiếp xúc rồi mới biết, anh ta lưu manh, anh ta dịu dàng, anh ta âm hiểm, anh ta trêu chọc, anh ta làm việc tỉ mỉ, và nỗi đau âm ỉ luôn bị giấu kín của anh ta... Hôm nay, tôi còn phát hiện ra tính trẻ con của Sở Ninh nữa.

Ở chung mấy ngày, hình như tôi đã hiểu được rằng, người đàn ông này thỉnh thoảng đùa bỡn tôi, nhưng cũng cho tôi những chiều chuộng vô hạn nhất. Nhưng dù anh ta cưng chiều tôi, vẫn cố tình trêu tức tôi đến khi tôi tức muốn phát điên lên mới thôi.

Hừ, chẳng có đạo lí gì cả... Tôi khẳng định, trước kia tôi không hề quen biết Sở Ninh, còn anh ta, cũng không giống kiểu người nhàn rỗi sinh nông nổi.

Sở Ninh, anh ta quá sức mê hoặc, gợi lên bản tính tò mò ẩn sâu trong lòng tôi đã lâu, thêm vào đó, còn có chút ít đau lòng...

*****

Những hành động tiếp theo của Sở Ninh thực sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Sáng sớm, tôi đang ngồi ăn, suýt nữa thì phun ngụm sữa trong miệng ra ngoài: "Anh nói gì cơ?" Tôi kinh ngạc hỏi.

Anh ta làm như chẳng có chuyện gì sảy xa, chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt, rồi chậm rãi trả lời: "Chúng ta kết hôn quá vội vàng, đến bây giờ anh mới có chút thời gian rảnh, vừa đúng lúc chia kẹo hỉ của chúng ta cho bạn bè và đồng nghiệp của em."

Nơi làm việc thứ nhất là Bắc Cực Tinh, nơi thứ hai là nhà xuất bản, nơi cuối cùng chính là công ty của Sở Ninh – Sở Thị.

Bắc Cực Tinh thì tôi đã bị đá ra, bởi thân là chủ mà bỏ nó trống không, lâu lắm chẳng đoái hoài, thêm vào đó là chuyện tôi vớ được một con rùa vàng to bự mà không báo với ai. Nhất là Bảo Nhân đã dùng chiêu bỏ đá xuống giếng nữa.

Sau tân hôn ba ngày, tôi liền trốn chồng đi du lịch Châu Âu ba tháng – trở về tôi mới biết, trong khoảng thời gian tôi ăn chơi nhảy múa, phòng thiết kế đã tiếp nhận N hồ sơ, đến cả người chủ như Bảo Nhân cũng phải chạy về quản lí, tôi thì chẳng khác gì con chuột trốn chui chốn lủi. Nó lại còn nhiều chuyện kể Sở Ninh đã đứng dưới cơn mưa tầm tã chờ tôi đến mức té xỉu... Rồi nó "vô tình" tâm sự với bà tám nổi tiếng của công ty – trợ lí hành chính – Apple và tiểu mĩ nhân – Lily. Tất nhiên là công ty chúng tôi dung nạp toàn những nhân vật không bình thường, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Lúc bóng lưng đơn bạc của Sở Ninh chống lên chiếc nạng, đĩnh đạc đi vào phòng làm việc, cộng cả khuôn mặt tái nhợt mà anh tuấn tiêu sái và nụ cười đầy vẻ vô tội nở ra... tôi thề, tôi thật sự cảm nhận được trăm ngàn ánh mắt ai oán bắn tới từ đồng nghiệp vây quanh.

Tôi nhanh chóng trốn sau tấm lưng Sở Ninh tránh né những mũi tên sắc lẹm.

Nhưng điều khiến tôi hộc máu chính là, khi đến hành lang Bắc Cực Tinh, Sở Ninh cười với Bảo Nhân, nói: "Cảm ơn" – tôi mới giật mình hiểu ra, mẹ nó, ca này tôi oan quá, Bảo Nhân đã bị Sở Ninh mua đứt từ lâu rồi!

Không cam lòng, ý chí chiến đấu của tôi sôi sùng sục trên đường đến nhà xuất bản.

Hôn sự của tôi khiến ai nấy đều chấn động, hơn nữa Sở Ninh chống nạng chậm rãi xuất hiện, những người trước kia thích đấu võ mồm với tôi đều bày ra bộ mặt đờ đẫn. Tôi tự mình an ủi, ván này coi như hòa.

Đáng tiếc, Lão Chu tổng biên đức cao vọng trọng nhận lấy kẹo hỉ thì bỗng như vừa trúng kịch độc, đầu tôi vội tỉnh táo lại, vì khi đó, trong mắt Lão Chu lóe lên ánh sáng – biết ngay là không ổn mà.

Quả nhiên Lão Chu nắm chặt tay tôi: "Tiểu Sở, nhiệm vụ cứu rỗi tài chính và kinh tế của chúng ta sau này phải dựa cả vào cháu rồi." Trước khi rời đi còn ghé vào tai tôi nhắn nhủ: "Tiểu Sở, đừng quên vụ phỏng vấn Sở Ninh."

Ra cửa, Sở Ninh còn thì thầm bên tai chọc tức tôi: "Đừng quên vụ phỏng vấn Sở Ninh."

Mẹ nó, anh ta cố ý!

Tôi trợn mắt lườm, anh ta tao nhã nhướn mày: "Em phải năn nỉ anh đấy."

Vì thế mà từ nhà xuất bản về, tôi không chịu đến công ty Sở Ninh nữa. Trên đường về nhà, vô tình tôi bắt gặp ý cười hiện trong đôi mắt Sở Ninh, đột nhiên tôi hiểu ra – tôi lại trúng bẫy rồi!

Tình cảm mới nhen nhóm hôm qua đến hôm nay đã chết hết sạch.

Tôi nghiến răng – Sở Ninh, anh chờ đấy!

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)